Nhà Có Chính Thê

Chương 50: Không đính hôn

Trước Sau
Bất quá vào lúc này với ai cũng không phải trọng yếu, quan trọng là cuộc hôn nhân này có thể thành hay không.

Trương Thanh đứng lên, đi tới bên cạnh Triệu A Mỹ nói: "A Mỹ, chú biết, là A Tĩnh có lỗi với con, chuyện công việc không nói cho con biết là do chúng ta không phải, chú cùng con nói lời xin lỗi. Nhưng con cùng A Tĩnh chung một chỗ cũng vài ngày rồi, A Tĩnh không có tật xấu, tính tình tốt, tính khí cũng tốt, hai đứa chung một chỗ, gia đình còn phải có con làm chủ. Con là một cô gái tốt mà, chú biết con đối với A Tĩnh cũng không phải không có cảm tình, nếu không các con cũng sẽ không cùng một chỗ lâu như vậy. Con phải tin tưởng chú, chú ở chỗ này bảo đảm với con, sau này A Tĩnh tuyệt đối sẽ không lừa con bất kỳ chuyện gì nữa, nếu như nó tái phạm, đến lúc đó con cùng nó nói chia tay, chú cũng sẽ đứng ở bên con giúp con, được không?"

Trương Thanh ở trước mặt Triệu A Mỹ hạ thấp tư thái, Triệu A Mỹ cũng không chịu nổi, vội vàng nói: "Chú Trương chú đừng nói như vậy, đây không phải là chú sai, là vấn đề của con cùng A Tĩnh."

Trương Thanh gật đầu: "Đúng đúng, là vấn đề của hai đứa, chuyện này chú để A Tĩnh nói xin lỗi với con. A Tĩnh, mau tới đây cùng A Mỹ nói lời xin lỗi."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Triệu A Mỹ, Triệu A Mỹ cúi đầu một mực không đối mặt với cậu, liền ngăn Trương Thanh nói: "Không cần không cần đâu chú Trương."

"Làm sao lại không cần." Triệu Kim Hoa không vui tiếp một câu.

Triệu A Mỹ nhéo một ngón tay, lại không phát ra thanh âm. Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, nói một tiếng: "Thật xin lỗi."

Quách Tĩnh Tĩnh nói xin lỗi, Triệu A Mỹ lúc này mới ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ánh mắt có chút phức tạp.

"Được rồi được rồi, vậy là tốt rồi, hai đứa nhỏ cãi nhau, đầu giường ồn ào thì chính là hòa hợp, hai đứa này thật tốt nha." Mã Phượng không hổ là người có kinh nghiệm phong phú, thấy kẽ hở liền đem lời đề chen vào trở lại, "Mọi người nhìn thời gian cũng không còn sớm, hay là mau bàn chính sự đi. Chuyện không vui lúc trước ấy à, quá khứ đã qua rồi, chuyện cũ hảo sự đa ma có đúng không?"

*hảo sự đa ma: chuyện tốt muốn đạt được phải trải qua nhiều gian nan vất vả

Tuy nói như vậy nhưng sau khi trải qua chuyện này, Triệu Kim Hoa bên kia càng kiêu căng lớn lối, rượu đính hôn không được làm ở nhà mà phải đi khách sạn lớn, trên bàn rượu và thuốc lá phải là Cổ Tỉnh và Trung Hoa. Đằng gái là vãn bối, trẻ con phải cho bao lì xì hai trăm một đứa, dựa theo tập tục mua quần áo đồ trang sức, Triệu Kim Hoa muốn "Tứ kim, bát sáo bán", cái gọi "tứ kim" chính là nhẫn vàng, giây chuyền vàng, vòng tay vàng, bông tai vàng, "bát sáo bán" chính là tám bộ quần áo thêm một bộ đồ lót.

Đây có thể coi như là đòi hỏi quá đáng, Mã Phượng ngồi ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy quá mức, bèn nói: "Kim Hoa, cô xem như vậy có được hay không, tứ kim quá nhiều, ta đổi hai kim đi, còn lại lúc kết hôn mua thêm cũng không sao, còn có y phục, một lần mua nhiều thế mặc cũng không hết đúng không? Đến sang năm lỗi thời liền rất khó coi, con gái bây giờ thích chạy theo mốt, mua cũng là lãng phí, đổi hai bộ đi, còn sót lại sau này hai người bọn họ đi dạo phố để cho A Tĩnh cùng A Mỹ mua thêm, cô thấy thế nào?"

"Không được!" Triệu Kim Hoa trực tiếp bác bỏ, "Người khác sáu kim mười hai bộ đều có, dựa vào cái gì chúng tôi lại không được? A Mỹ chúng tôi không thể kém hơn bất kì người phụ nữ nào."

Trương Thị liền nói: "Sáu kim? Tôi làm sao chưa từng nghe qua sáu kim, có tiền đi nữa đây cũng là bốn kim chứ? Hơn nữa kia toàn là yêu cầu của lớp nhà giàu, nhà chúng tôi điều kiện cũng không khá lắm, những năm này đều dựa vào A Thanh một người thật mệt mỏi, Tĩnh Tĩnh cũng là mới tốt nghiệp. Còn nữa, cũng không phải không cho mua, sau này thành người một nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không hà khắc với A Mỹ. A Mỹ, chuyện bốn kim tám bộ, con với cô thương lượng thêm chút nữa đi, trước theo như người làm mai nói, còn lại chờ tới lúc con cùng Tĩnh Tĩnh kết hôn, bà nội mua cho các con."

"Mẹ, làm sao có thể để mẹ mua." Trương Thanh không đồng ý.

Triệu A Mỹ cũng cảm thấy Triệu Kim Hoa muốn hơi nhiều, vốn dĩ bọn họ âm thầm thương lượng cũng chỉ ba kim bốn bộ nửa, nào biết Triệu Kim Hoa bây giờ lại thay đổi.



"Cô... Thật ra thì con..."

"A Mỹ, cô cũng là vì con, nhà nó nếu thật sự thích con cũng sẽ không tính toán điều này. Cô là người từng trải, con phải nghe lời cô, biết không?"

Triệu Kim Hoa không đợi Triệu A Mỹ mở miệng liền cắt ngang, nói lời khổ sở cố ý ám chỉ, trong lời nói có ý gì mọi người đều biết, Trương Thị tức đến không nói thành lời, sợ vừa lên tiếng liền muốn mắng chửi người.

Trương Thanh không muốn trì hoãn nữa, y hy vọng Quách Tĩnh Tĩnh có thể kết hôn sớm một chút, cắn răng nói: "Bốn kim tám bộ nửa thì bốn kim tám bộ nửa, chờ chọn được ngày lành để cho A Tĩnh đưa A Mỹ đi tới trong huyện mua, tiền này dùng trên người A Mỹ cũng đáng."

"A Thanh..." Trương Thị muốn ngăn cản, Trương Thanh vỗ bà một cái để cho bà yên tâm, tiền này trước kia y đã tích góp.

Triệu Kim Hoa vừa nghe, trong lòng hồi hộp, nghĩ rằng Trương Thanh bị ngu nhiều năm như vậy ngay cả nghĩ cũng không thông rồi? Nàng vốn có thể trả giá, ba kim sáu bộ nửa cũng không tệ, nào biết Trương Thanh lại một tiếng đáp ứng. Nàng đảo đảo mắt, tranh thủ thời cơ tiếp tục nói: "Được, Trương Thanh anh là người có ăn học, anh nói chuyện tôi tin, y phục đồ trang sức liền quyết định như vậy đi, bốn kim tám bộ nửa, còn tiền lễ đính hôn... Ý tôi là tám vạn tám, cũng coi là lấy một con số may mắn."

"Cái gì? Tám vạn tám?"

Trương Thị hoảng sợ lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, mặt không dám tin, đây mới chỉ là tiền lễ đính hôn, theo tập tục nơi này, đính hôn chỉ tầm một hai chục nghìn là được, thậm chí mấy nghìn cũng có, nhưng Triệu Kim Hoa mở miệng thì phải tám vạn tám, rất nhiều người tiền lễ vật kết hôn cũng không nhiều tới như thế.

"Đúng vậy, tám vạn tám, dì Trương dì cũng đừng vội ngạc nhiên, sổ nợ này tôi cho dì tính một chút. Dì xem A Mỹ nếu gả qua, nhà các người lại không mua nhà, đúng là không thể nào nói nổi. Bây giờ kết hôn xong cũng đều mua nhà có phải không? Cho nên giá tám vạn tám, tôi nói cũng phải có lí, các người muốn giá một căn nhà bao nhiêu tiền đây? Còn có sửa sang, điện nước, mọi chuyện đều phải dùng tiền, vậy phải bao nhiêu lần tám vạn tám a? Tất nhiên, chờ sau này lúc hai người kết hôn, nhà tôi sính lễ phải hơn hai mươi vạn, cũng coi như đền bù thiếu sót cho cái việc cô dâu không có nhà tân hôn đi. Thật ra thì nếu muốn vào trong huyện mua nhà, hai trăm nghìn chắc cũng là tiền cọc đúng không?"

Ý Triệu Kim Hoa chính là, tôi chỉ muốn hai mươi vạn là còn ít đấy.

(theo mình tra, nếu không nhầm, hai mươi tám vạn đổi sang là xấp xỉ 948,972,582 VND. Vậy hai mươi tám vạn tám chắc cũng xấp xỉ một tỉ đó)

Lúc này mặt Trương Thị hoàn toàn tối sầm, Trương Thanh cũng không nghĩ tới sẽ muốn nhiều như thế, nhất thời cũng giật mình.

Quách Tĩnh Tĩnh siết nắm đấm, nhìn mặt Triệu Kim Hoa, cơ gò má cũng căng lại.

Mã Phượng mặt mày vui vẻ cũng có chút không nén giận đươc, trước khi tới bà còn vỗ ngực đảm bảo chuyện này có thể thành, ngày hôm qua bà đã quả thật thăm dò qua, Triệu Kim Hoa rõ ràng vẫn rất hài lòng, làm sao sau một đêm hết thảy lại thay đổi. Bốn kim, tám bộ nửa cộng thêm hai mươi tám vạn tám, gả con cái mịe gì chứ, bán con thì đúng hơn!

"Cái đó, Kim Hoa, yêu cầu của cô có phải quá mức rồi không? Bao nhiêu tiền như vậy, cô bảo Trương Thanh tìm đâu ra..."



"Còn có Quách Tĩnh Tĩnh mà, đàn ông trẻ tuổi có thể kiếm tiền, nhất thời góp không được thì hai năm sau kết hôn cũng được, nhà tôi cũng không vô lí như nhà người khác, kè dao trên cổ người khác mà đòi tiền, nhưng tôi cũng không thể bạc đãi cháu gái tôi. Con gái ở nhà là cỏ, sau này ở chỗ đất nào mọc rễ còn phải dựa vào đàn ông. Mẹ nó mất sớm, tôi là cô nó cũng không thể bận tâm nó nhiều, làm cha làm mẹ còn không phải hi vọng con gái mình được gả vào một gia đình tốt, tìm được một người thật lòng với mình sao? Dì Mã dì nói có đúng hay không?

"Nói thì nói như thế, nhưng..." Nhưng cô muốn cũng quá nhiều rồi!

Mã Phượng lời còn chưa dứt, Quách Tĩnh Tĩnh đã cắt đứt, trực tiếp nói thẳng: "Vậy thì trì hoãn thêm chút nữa đi, đính hôn kết hôn chờ hai năm sau rồi hãy nói."

Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn cậu.

Triệu Kim Hoa hiển nhiên không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, ngón tay chỉ vào cậu cũng phát run, mặt đầy bực tức nói: "Cậu... Cậu lời này là có ý gì hả? Hóa ra cậu là chơi đùa với A Mỹ nhà chúng tôi có phải không? Trì hoãn đính hôn? Cậu có ý gì!"

Quách Tĩnh Tĩnh mặt tê liệt trả lời: "Không phải cô nói trì hoãn chút cũng không có chuyện gì sao? Hai mươi tám vạn, nhà tôi không có nhiều tiền như thế, nhưng tôi sẽ cố tìm việc kiếm tiền, chờ tôi kiếm được rồi tôi sẽ cầm tiền tới cưới A Mỹ."

"Cậu không có tiền, không phải còn có ba cậu sao? Cậu rõ ràng chính là mượn cớ, cậu chơi đùa với A Mỹ đúng không? Các người là đằng trai, làm sao cũng sẽ không lỗ nhưng chuyện này mà truyền ra ngoài, danh tiếng A Mỹ đều mất hết. Cậu nhìn biết điều làm sao còn có tâm tư bịp bợm như vậy! A Mỹ đúng là có mắt như mù mù, làm sao lại nhìn trúng cậu! Ôi mẹ ơi!"

Triệu Kim Hoa vỗ đùi than vãn đứng lên, nàng vốn cũng không muốn để cho hôn sự này bị hủy, chính là thấy Trương Thanh gấp như vậy tưởng rằng nhân lúc này có thể chiếm được một khoản, nào biết lúc mấu chốt Quách Tĩnh Tĩnh lại còn nói lời này, nàng trong lòng nóng nảy thật sự sợ hãi sẽ làm hỏng chuyện, chỉ có thể dùng chiêu "Khóc lóc kể lể".

Triệu Đại Bằng cũng ngồi không yên, thấy em gái như vậy vội vàng tới nói: "Trương Thanh, cậu xem cái này vốn là chuyện tốt, làm thế nào lại biến thành như vậy chứ? Kim Hoa cũng vậy... Cũng là đau lòng A Mỹ mới nói như vậy, có mâu thuẫn gì chúng ta... Chúng ta thương lượng một chút nhé"

Triệu Đại Bằng là một người đàng hoàng, hàng năm làm việc trên công trường, người phơi nắng vừa đen vừa gầy, vào lúc này lại nhượng bộ, thật sự là một người cha đáng thương

Trương Thanh trong lòng còn thật cao hứng, con trai y thật giỏi, phương pháp lấy lui làm tiến cũng có thể nghĩ ra được,y còn tưởng rằng Triệu gia thật sự muốn hủy bỏ chuyện này cơ, nguyên lai là cố ý làm cho bọn họ nhìn nha!

Trong lòng đắc ý nhưng trên mặt khẳng định không thể biểu lộ ra, Trương Thanh cau mày nói với Triệu Đại Bằng: "Anh Triệu những gì anh nói tôi cũng biết, A Tĩnh tuổi còn nhỏ, nói chuyện còn non nớt, anh chớ thằng bé so đo. Cả nhà chúng tôi đều là thật tâm thích A Mỹ đích, chỉ là... Những gì nhà anh muốn tôi quả thật không có, anh xem chúng ta thương lượng một chút nữa... Nếu không trước cứ quyết định cưới đi, tiền sính lễ thì..."

"Ba, con tạm thời không đính hôn." Trương Thanh còn đang nghĩ nói bao nhiêu mới thích hợp đây, một câu nói của Quách Tĩnh Tĩnh trực tiếp giáng cho y một gậy vào đầu.

"Cái gì? Không... Không đính hôn? A Tĩnh, con không thể làm như vậy, đàn ông phải có trách nhiệm."

Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời, đi tới nhìn Triệu A Mỹ nói: "Chúng ta nói chuyện một chút không?"

Triệu A Mỹ ống tay áo đều sắp bị cô vò nát, Quách Tĩnh Tĩnh nói như vậy, cô ngẩng mặt cố khiến cho mình có vẻ cao lãnh, dè đặt đất gật đầu một cái, dẫn Quách Tĩnh Tĩnh đi vào phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau