Chương 61: Ba, con sợ
"Tĩnh Tĩnh thế nào rồi?" Vương Giang Dân rất ít khi thấy Trương Thanh mất khống chế như vậy, anh nâng cánh tay y vì sợ y sẽ ngã xuống, "Anh Thanh nói chậm một chút, đừng có gấp."
"A Tĩnh, A Tĩnh nó..." Trương Thanh con ngươi mở lớn, há miệng thiếu chút nữa đem lời trong lòng nói ra, cũng may trước mặt là gương mặt của Vương Giang Dân khiến cho y thoáng khôi phục chút thần trí, không thể nói, không thể nói.
Trương Thanh chưa nói xong lời đã đi đến ghế sa lon ngồi xuống bắt đầu ngẩn người ra.
Vương Giang Dân không phải không nhìn ra suy nghĩ của Trương Thanh. Anh không biết Trương Thanh đã nói với gì với Quách Tĩnh Tĩnh nhưng Trương Thanh rõ ràng không muốn nói cho anh biết. Vương Giang Dân trong lòng khó chịu, trừ bỏ tâm tư của anh đối với Trương Thanh cùng người khác bất đồng, ở trước mặt người này, anh dù có bí mật gì cũng nói cho y biết, nhưng... Trương Thanh hiển nhiên cũng không phải muốn như vậy.
Vương Giang Dân mím môi, trước kia không dám nghĩ quá nhiều, dẫu sao anh không có dũng khí gánh vác hậu quả, bây giờ tuổi tác theo năm tháng lớn dần, anh ngược lại từ từ trở nên không sợ nữa. Anh lần này trở về gặp lại Trương Thanh, phát hiện bản thân không cách nào bỏ được y, có lẽ, anh có thể cố gắng một lần nữa.
Nghĩ như vậy, Vương Giang Dân ngồi xuống bên cạnh Trương Thanh, thanh âm mềm mỏng nói nói: "Anh Thanh, em biết, anh trong lòng cất giấu chuyện, từ trước kia bắt đầu, em vẫn cảm thấy trong con mắt anh đều là câu chuyện, một câu chuyện bi thương. Anh không muốn nói, không muốn nói cho Trương thúc Trương thẩm, không muốn nói cho Tĩnh Tĩnh, anh sợ bọn họ lo lắng bởi vì bọn họ đều là người anh muốn bảo vệ. Nhưng anh có biết hay không, anh như vậy, có làm cho nhiều người khác đau lòng??"
"A Dân..."
Trương Thanh sững sờ ngẩng đầu nhìn Vương Giang Dân, há miệng trợn mắt, trong mắt phản chiếu ánh đèn. Vương Giang Dân nhìn một chút, cũng có chút ngây dại.
"Anh Thanh, anh có nghĩ tới hay không, thật ra thì anh có thể tìm một người chiếu cố anh, anh có thể không cần tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện, có chút đau đớn, cả đời bực bội trong lòng, nó sẽ một mực mắc cạn ở nơi đó, vĩnh viễn làm khó dễ. Anh hãy thử để cho người khác đi vào, chăm sóc bảo vệ anh..."
"Tôi không có thương tổn, tôi có A Tĩnh!" Trương Thanh không đợi Vương Giang Dân nói xong liền cắt đứt, hơi cúi đầu, tóc trên trán che đi ánh mắt. Y nhìn hai bàn tay đang giao lại của mình, thanh âm có chút ủy khuất, "Tôi cùng A Tĩnh chung một chỗ rất vui vẻ..."
"Nhưng hai người không thể nào một mực ở chung một chỗ, " Vương Giang Dân ưu tư có chút kích động, "Anh Thanh, Tĩnh Tĩnh đã trưởng thành, nó sau này sẽ kết hôn, sẽ có có gia đình riêng có con riêng của mình, đến lúc đó nó cũng không thể nào đối xử với anh giống như bây giờ, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi! Huống chi như vậy đối với anh, đối với Tĩnh Tĩnh cũng không công bằng!"
"Mới không có!" Trương Thanh cứng cổ cứng họng gương mặt cũng ửng hồng, trợn mắt nhìn Vương Giang Dân khóe mắt so với vừa rồi còn đỏ hơn, "A Tĩnh là người đối với tôi tốt nhất trên đời này, nó là con trai tôi, vĩnh viễn đều là của tôi!"
Vương Giang Dân thấy Trương Thanh như vậy, phỏng đoán nếu anh nói đến trọng tâm thì nước mắt Trương Thanh cũng sẽ rớt xuống. Anh biết Quách Tĩnh Tĩnh đối với Trương Thanh quan trọng bao nhiêu, nhưng anh không biết, rốt cuộc quan trọng đến mức nào.
Lúc Trương Thanh điên điên khùng khùng, y còn có thể điên điên khùng khùng mà sống, nhưng khi y thanh tỉnh lại, nhớ lại quá khứ, nếu như không phải là Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở trước mặt mình gầy teo yếu ớt, đầu vẫn chưa tới eo mình, nãi thanh nãi khí kêu mình một tiếng "Ba", toàn tâm toàn ý dựa vào y mà sống, y có lẽ đã sớm không chống đỡ nổi.
Quách Tĩnh Tĩnh chính là mạng sống của Trương Thanh!
Vương Giang Dân thấy y như vậy, cũng biết bản thân nói năng có chút nặng nề, vội vàng trấn an: "Được được được, Tĩnh Tĩnh là con trai anh, ai cũng không thể cướp nó từ anh đi. Anh Thanh anh bình tĩnh một chút, đừng kích động, đều do em, là em nói sai, em không nên nói như vậy."
Trương Thanh hít hít nước mũi, đem nước mắt nuốt trở về, co lại ở một bên không nói thêm gì nữa. Vương Giang Dân thấy y như vậy, nơi nào còn dám đụng y, Trương Thanh ở trong mắt anh giống như một người được làm thủy tinh vậy, y nếu mất hứng, Vương Giang Dân động cũng không dám động.
Thời gian cứ như vậy lại trôi qua hơn một giờ, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn chưa trở về. Trương Thanh không có số điện thoại Hạ Phạm Hành cũng không liên lạc được với hắn, điện thoại di động của Quách Tĩnh Tĩnh trong trạng thái tắt máy. Mưa bên ngoài một mực không tạnh, tí tách tí tách khiến cho người nghe sốt ruột
"Mưa lớn như vậy, cậu tối nay ngủ tạm ở phòng A Tĩnh một đêm đi, chắc trên đường đều là bùn đất, lại hơn nửa đêm, cậu lái xe cũng không an toàn."
Trương Thanh đang trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, nói ra làm cho Vương Giang Dân trong lòng căng thẳng cũng buông lỏng xuống. Anh sợ Trương Thanh giận anh, nhất mực không dám nói nữa, chỉ có thể yên lặng phụng bồi y. Nhưng bây giờ Trương Thanh nói như vậy hiển nhiên đã tha thứ cho anh, Vương Giang Dân gật đầu một cái: " Được, vậy anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, đừng lo lắng, A Tĩnh ngày mai dù sao cũng phải đi tới trường, đến lúc đó nếu không được, em buổi trưa đưa ngươi đi tìm nó."
Trương Thanh gật đầu, không lên tiếng đáp lại, nếu đã giữ người lại qua đêm, Trương Thanh tự nhiên sẽ cấp cho người ta đồ dùng sạch sẽ, khăn lông, bàn chải đánh răng tất cả đều mới. Trương Thanh nói rõ cho Vương Giang Dân, Vương Giang Dân là có chút hưng phấn, dẫu sao đây là lần đầu tiên anh được ngủ ở nhà Trương Thanh, trong tay nắm khăn lông mới Trương Thanh cho anh, tay Vương Giang Dân siết chặt.
Sau khi dẫn Vương Giang Dân vào phòng Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh tắt đèn ở gian nhà chính, trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa phòng rồi tắt đèn, một người ngồi ở trên giường nhưng không cách nào ngủ được.
Y biết, nếu như y không giả bộ buồn ngủ, Vương Giang Dân sẽ một mực phụng bồi y, nhưng y không thể tiếp nhận nổi loại bầu bạn này của Vương Giang Dân. Vương Giang Dân đối với y có hảo cảm, điểm này y đã biết từ sớm, đại khái bởi vì cùng một loại người, Trương Thanh đối với phương diện này vẫn rất nhạy cảm, giống như Vương Giang Dân đối với y, giống như Hạ Phạm Hành đối với A Tĩnh...
Thật ra thì một giờ kia y cũng không phải là tức giận với Vương Giang Dân, y chẳng qua là đang ngẫm lại, ngẫm lại những gì Vương Giang Dân nói. Y biết, Vương Giang Dân nói đều đúng, chẳng qua là Vương Giang Dân ngừng lại lần nữa, để cho y lại lần nữa dấy lên hy vọng, y cùng a Tĩnh, nhất định có thể một mực như vậy chung một chỗ.
Vậy đại khái chính là Vương Giang Dân từ đầu đến cuối không có biện pháp cùng Trương Thanh ở chung với nhau là do duyên cớ đi. Có vài người, bạn không đành lòng để cho người đó hoàn toàn tuyệt vọng, người đó liền vĩnh viễn không chấp nhận hiện thực.
Sáng sớm ngày thứ hai, mưa rốt cuộc cũng tạnh, mưa cả đêm, nhiệt độ tựa hồ so với hôm qua lại lạnh thêm mấy phần, Trương Thanh một đêm không ngủ, mang theo cặp mắt gấu trúc ra khỏi phòng. Vương Giang Dân đã mua điểm tâm về rồi, gặp người từ trong phòng đi ra, ôn nhu hỏi: "Anh Thanh? Ăn điểm tâm đi, em mua tào phớ anh thích nhất đây."
Quay đầu nhìn lại, Trương Thanh sắc mặt có chút tiều tụy, Vương Giang Dân dọn tới dọn lui điểm tâm động tác cũng chậm lại. Anh cho là Trương Thanh tối hôm qua ngủ rồi, anh còn cố ý chờ đối phương tắt đèn trong phòng rồi mình mới ngủ. Trương Thanh lừa anh, mà anh... Cũng không hiểu Trương Thanh như bản thân nghĩ.
"Anh Thanh..."
Vương Giang Dân ngoại trừ đau lòng, trong lòng còn nảy sinh cảm giác vô lực để cho anh biết bản thân có bao nhiêu thất bại.
Trương Thanh nặn ra mặt mày vui vẻ, giấu đi mệt mỏi, nói: "Cám ơn cậu, A Dân, còn biết tôi thích ăn tào phớ nhất. Vậy tôi đi đánh răng rửa mặt, để một hồi nữa lạnh đi thì mùi vị không còn nữa."
Nói xong, Trương Thanh bước nhanh đi ra cửa sau, đưa lưng về phía Vương Giang Dân đứng ở ao nước bên cạnh đánh răng rửa mặt.
Trương Thanh không nói, Vương Giang Dân cũng không có hỏi, đánh răng rửa mặt xong rồi, Vương Giang Dân như cũ cười ôn hòa, kêu Trương Thanh tới ăn chung điểm tâm.
Vương Giang Dân nói: " Chờ một hồi nữa ăn điểm tâm xong, em đưa anh đi tới trường Quách Tĩnh Tĩnh một chuyến, không thấy người em biết anh cũng không chịu ngồi yên. Tiểu tử này, quả nhiên là trưởng thành rồi thì bắt đầu học thói đi đêm không về."
Vương Giang Dân câu nói sau cùng là cười mà nói, anh chỉ là muốn hóa giải yên lặng lúng túng giữ mình và Trương Thanh, nào biết anh vừa nói xong, muỗng trong tay Trương Thanh cầm ăn tào phớ "bang" một tiếng lọt vào trong chén.
"Thanh ca..." Vương Giang Dân không biết Trương Thanh bị làm sao, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch."Có phải tối hôm qua bị lạnh hay không? Em kiểm tra một chút."
Vương Giang Dân khẩn trương đưa tay phải sờ trán Trương Thanh, Trương Thanh không dấu vết tránh được, ngẩng đầu cười nói: "Tôi không có sao, chỉ trượt tay thôi. A Dân, cậu không cần đi với tôi, tự tôi đi là được, hơn nữa phòng khám bệnh của cậu không có ai ở đó mà vạn nhất có người bị bệnh không tìm được bác sĩ nhất định sẽ lo lắng. Cậu không biết, cậu bây giờ là danh y trong thôn chúng ta, mọi người đều khoe y thuật của cậu tốt."
"Phải không."
Trương Thanh cười nói, nhưng Vương Giang Dân nhưng không cười được, trong miệng lẩm bẩm đáp một tiếng, thu hồi tay nhưng có chút run rẩy.
Ăn xong điểm tâm, Vương Giang Dân cũng nên đi thôi. Anh ngồi trên xe, Trương Thanh đứng một bên vẫy tay với anh.
"Trên đường cẩn thận."
Vương Giang Dân hỏi: "Thật không cần em đi cùng sao? Trường học kia anh chưa từng tới bao giờ."
"Không sao, tôi cũng không phải là không biết chữ, nhìn thấy là biết, hơn nữa đến nơi đó tìm không ra tôi cũng có thể hỏi người khác. Trường học đó không thể nào không có người biết, hơn nữa, huyện thành này tôi so với các cậu còn quen thuộc hơn. Cậu mau trở về đi, tối hôm qua cũng phiền cậu cả đêm, tôi đã thiếu cậu không ít nhân tình. "
"Anh Thanh, đừng nói như vậy, em cũng không làm cái gì, anh nói như vậy ngược lại làm cho em thương tâm."
Vương Giang Dân cố làm bộ than thở, nhìn như là đùa giỡn nhưng không biết lại có mấy phần là thật lòng.
Trương Thanh lần này chỉ cười một tiếng, không đáp lại, Vương Giang Dân chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Người vừa đi, Trương Thanh nụ cười trên mặt cũng không giữ được, bước nhanh về nhà, thu dọn đồ đạc đi tìm Quách Tĩnh Tĩnh, kết quả người mới vừa đi tới cửa, điện thoại di động liền reo. Trương Thanh lấy ra nhìn, là một dãy số chưa từng thấy bao giờ, Trương Thanh vội vàng nghe điện thoại, thần giao cách cảm kêu một tiếng: "A Tĩnh!"
Quách Tĩnh Tĩnh ở bên kia vừa vặn cũng kêu một tiếng: "Ba."
Trương Thanh nghe Quách Tĩnh Tĩnh thanh âm không đúng, kêu một tiếng ba cũng phát run, trong lòng đau xót.
"A Tĩnh, A Tĩnh con sao rồi? Con tối hôm qua làm sao không trở lại? Điện thoại di động cũng tắt máy, ba đợi con một đêm..."
Trương Thanh vừa nói, đôi mắt đỏ ửng giờ cũng thành mắt cá cua (ý nói mí mắt bị chảy xệ, đặc biệt là ở mí mắt dưới).
"Ba, " Quách Tĩnh Tĩnh giọng cũng khàn khàn, đoán chừng là khóc, "Ba, con sợ."
Một câu nói này trực tiếp khiến cho Trương Thanh rơi nước mắt. Quách Tĩnh Tĩnh lớn như vậy, ba chữ này đã được nói ba lần. Lần thứ nhất là lúc bị người trong thôn biết cậu tồn tại, gạch đỏ bên ngoài nhà toàn là làng trên xóm dưới vây quanh chưa từng thấy qua bộ mặt "ếch con" thành phố của Quách Tĩnh Tĩnh, hai tay ôm lấy chân ba nãi thanh nãi khí kêu: "Ba, con sợ."
Lần thứ hai là khi y đưa Quách Tĩnh Tĩnh đi học, ghi danh, một đám nhỏ đầu củ cà rốt vây quanh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, mặt đầy hiếm lạ, Quách Tĩnh Tĩnh rúc lại sau lưng y nói một câu "Ba, con sợ, con muốn về nhà."
Lần này, là lần thứ ba, cách điện thoại Trương Thanh cũng có thể nghe ra thanh âm Quách Tĩnh Tĩnh đang phát run.
"A Tĩnh, con đừng sợ A Tĩnh, ba đi đón con về nhà. Con nói cho ba biết, con đang ở chỗ nào? Ba bảo vệ con, ai cũng không thể tổn thương con, A Tĩnh..."
Quách Tĩnh Tĩnh nắm chặt điện thoại của buồng điện thoại công cộng, hít hít nước mũi, lau sạch nước mắt, nói: "Con bây giờ vẫn không thể trở về, Hạ Phạm Hành bị bệnh, sốt cao, chuyện này có liên quan tới con, trong nhà anh ta không có thuốc, con phải đi mua, con không thể thiếu hắn nhân tình không trả. Ba, chờ ta mua thuốc xong rồi con trở về, con... Con gọi điện thoại nói với ba một tiếng, điện thoại di động của con hư rồi, tối hôm qua xảy ra chút chuyện, con chưa kịp nói với ba, hại ba lo lắng."
" Ừ..."
Trương Thanh trong nháy mắt thu lại nước mắt, cả người tựa như bị điện giật. A Tĩnh tối hôm qua thật sự cùng Hạ Phạm Hành chung một chỗ, mấu chốt là ngày thứ hai, Hạ Phạm Hành liền phát sốt, rốt cuộc chuyện này như thế nào?
Hạ Phạm Hành nhìn cũng không yếu ớt, qua một đêm đã khiến hắn sốt cao chỉ có thể....
Trương Thanh cầm điện thoại cả người ngây dại.
Bên kia Quách Tĩnh Tĩnh nói cái gì y cũng nghe không lọt. Chờ Quách Tĩnh Tĩnh cúp điện thoại, điện thoại của Trương Thanh lạch cạch một tiếng, rơi xuống đất vỡ thành ba mảnh.
Trong đầu đều là: Hạ Phạm Hành sốt, chuyện này có liên quan tới A Tĩnh, A Tĩnh đối với Hạ Phạm Hành làm cái gì? Để cho Hạ Phạm Hành sốt cao không lùi...
_____________________
Lời của editor: Trong suy nghĩ của Trương Thanh, Hạ Phạm Hành bị đè =))))
"A Tĩnh, A Tĩnh nó..." Trương Thanh con ngươi mở lớn, há miệng thiếu chút nữa đem lời trong lòng nói ra, cũng may trước mặt là gương mặt của Vương Giang Dân khiến cho y thoáng khôi phục chút thần trí, không thể nói, không thể nói.
Trương Thanh chưa nói xong lời đã đi đến ghế sa lon ngồi xuống bắt đầu ngẩn người ra.
Vương Giang Dân không phải không nhìn ra suy nghĩ của Trương Thanh. Anh không biết Trương Thanh đã nói với gì với Quách Tĩnh Tĩnh nhưng Trương Thanh rõ ràng không muốn nói cho anh biết. Vương Giang Dân trong lòng khó chịu, trừ bỏ tâm tư của anh đối với Trương Thanh cùng người khác bất đồng, ở trước mặt người này, anh dù có bí mật gì cũng nói cho y biết, nhưng... Trương Thanh hiển nhiên cũng không phải muốn như vậy.
Vương Giang Dân mím môi, trước kia không dám nghĩ quá nhiều, dẫu sao anh không có dũng khí gánh vác hậu quả, bây giờ tuổi tác theo năm tháng lớn dần, anh ngược lại từ từ trở nên không sợ nữa. Anh lần này trở về gặp lại Trương Thanh, phát hiện bản thân không cách nào bỏ được y, có lẽ, anh có thể cố gắng một lần nữa.
Nghĩ như vậy, Vương Giang Dân ngồi xuống bên cạnh Trương Thanh, thanh âm mềm mỏng nói nói: "Anh Thanh, em biết, anh trong lòng cất giấu chuyện, từ trước kia bắt đầu, em vẫn cảm thấy trong con mắt anh đều là câu chuyện, một câu chuyện bi thương. Anh không muốn nói, không muốn nói cho Trương thúc Trương thẩm, không muốn nói cho Tĩnh Tĩnh, anh sợ bọn họ lo lắng bởi vì bọn họ đều là người anh muốn bảo vệ. Nhưng anh có biết hay không, anh như vậy, có làm cho nhiều người khác đau lòng??"
"A Dân..."
Trương Thanh sững sờ ngẩng đầu nhìn Vương Giang Dân, há miệng trợn mắt, trong mắt phản chiếu ánh đèn. Vương Giang Dân nhìn một chút, cũng có chút ngây dại.
"Anh Thanh, anh có nghĩ tới hay không, thật ra thì anh có thể tìm một người chiếu cố anh, anh có thể không cần tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện, có chút đau đớn, cả đời bực bội trong lòng, nó sẽ một mực mắc cạn ở nơi đó, vĩnh viễn làm khó dễ. Anh hãy thử để cho người khác đi vào, chăm sóc bảo vệ anh..."
"Tôi không có thương tổn, tôi có A Tĩnh!" Trương Thanh không đợi Vương Giang Dân nói xong liền cắt đứt, hơi cúi đầu, tóc trên trán che đi ánh mắt. Y nhìn hai bàn tay đang giao lại của mình, thanh âm có chút ủy khuất, "Tôi cùng A Tĩnh chung một chỗ rất vui vẻ..."
"Nhưng hai người không thể nào một mực ở chung một chỗ, " Vương Giang Dân ưu tư có chút kích động, "Anh Thanh, Tĩnh Tĩnh đã trưởng thành, nó sau này sẽ kết hôn, sẽ có có gia đình riêng có con riêng của mình, đến lúc đó nó cũng không thể nào đối xử với anh giống như bây giờ, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi! Huống chi như vậy đối với anh, đối với Tĩnh Tĩnh cũng không công bằng!"
"Mới không có!" Trương Thanh cứng cổ cứng họng gương mặt cũng ửng hồng, trợn mắt nhìn Vương Giang Dân khóe mắt so với vừa rồi còn đỏ hơn, "A Tĩnh là người đối với tôi tốt nhất trên đời này, nó là con trai tôi, vĩnh viễn đều là của tôi!"
Vương Giang Dân thấy Trương Thanh như vậy, phỏng đoán nếu anh nói đến trọng tâm thì nước mắt Trương Thanh cũng sẽ rớt xuống. Anh biết Quách Tĩnh Tĩnh đối với Trương Thanh quan trọng bao nhiêu, nhưng anh không biết, rốt cuộc quan trọng đến mức nào.
Lúc Trương Thanh điên điên khùng khùng, y còn có thể điên điên khùng khùng mà sống, nhưng khi y thanh tỉnh lại, nhớ lại quá khứ, nếu như không phải là Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở trước mặt mình gầy teo yếu ớt, đầu vẫn chưa tới eo mình, nãi thanh nãi khí kêu mình một tiếng "Ba", toàn tâm toàn ý dựa vào y mà sống, y có lẽ đã sớm không chống đỡ nổi.
Quách Tĩnh Tĩnh chính là mạng sống của Trương Thanh!
Vương Giang Dân thấy y như vậy, cũng biết bản thân nói năng có chút nặng nề, vội vàng trấn an: "Được được được, Tĩnh Tĩnh là con trai anh, ai cũng không thể cướp nó từ anh đi. Anh Thanh anh bình tĩnh một chút, đừng kích động, đều do em, là em nói sai, em không nên nói như vậy."
Trương Thanh hít hít nước mũi, đem nước mắt nuốt trở về, co lại ở một bên không nói thêm gì nữa. Vương Giang Dân thấy y như vậy, nơi nào còn dám đụng y, Trương Thanh ở trong mắt anh giống như một người được làm thủy tinh vậy, y nếu mất hứng, Vương Giang Dân động cũng không dám động.
Thời gian cứ như vậy lại trôi qua hơn một giờ, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn chưa trở về. Trương Thanh không có số điện thoại Hạ Phạm Hành cũng không liên lạc được với hắn, điện thoại di động của Quách Tĩnh Tĩnh trong trạng thái tắt máy. Mưa bên ngoài một mực không tạnh, tí tách tí tách khiến cho người nghe sốt ruột
"Mưa lớn như vậy, cậu tối nay ngủ tạm ở phòng A Tĩnh một đêm đi, chắc trên đường đều là bùn đất, lại hơn nửa đêm, cậu lái xe cũng không an toàn."
Trương Thanh đang trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, nói ra làm cho Vương Giang Dân trong lòng căng thẳng cũng buông lỏng xuống. Anh sợ Trương Thanh giận anh, nhất mực không dám nói nữa, chỉ có thể yên lặng phụng bồi y. Nhưng bây giờ Trương Thanh nói như vậy hiển nhiên đã tha thứ cho anh, Vương Giang Dân gật đầu một cái: " Được, vậy anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, đừng lo lắng, A Tĩnh ngày mai dù sao cũng phải đi tới trường, đến lúc đó nếu không được, em buổi trưa đưa ngươi đi tìm nó."
Trương Thanh gật đầu, không lên tiếng đáp lại, nếu đã giữ người lại qua đêm, Trương Thanh tự nhiên sẽ cấp cho người ta đồ dùng sạch sẽ, khăn lông, bàn chải đánh răng tất cả đều mới. Trương Thanh nói rõ cho Vương Giang Dân, Vương Giang Dân là có chút hưng phấn, dẫu sao đây là lần đầu tiên anh được ngủ ở nhà Trương Thanh, trong tay nắm khăn lông mới Trương Thanh cho anh, tay Vương Giang Dân siết chặt.
Sau khi dẫn Vương Giang Dân vào phòng Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh tắt đèn ở gian nhà chính, trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa phòng rồi tắt đèn, một người ngồi ở trên giường nhưng không cách nào ngủ được.
Y biết, nếu như y không giả bộ buồn ngủ, Vương Giang Dân sẽ một mực phụng bồi y, nhưng y không thể tiếp nhận nổi loại bầu bạn này của Vương Giang Dân. Vương Giang Dân đối với y có hảo cảm, điểm này y đã biết từ sớm, đại khái bởi vì cùng một loại người, Trương Thanh đối với phương diện này vẫn rất nhạy cảm, giống như Vương Giang Dân đối với y, giống như Hạ Phạm Hành đối với A Tĩnh...
Thật ra thì một giờ kia y cũng không phải là tức giận với Vương Giang Dân, y chẳng qua là đang ngẫm lại, ngẫm lại những gì Vương Giang Dân nói. Y biết, Vương Giang Dân nói đều đúng, chẳng qua là Vương Giang Dân ngừng lại lần nữa, để cho y lại lần nữa dấy lên hy vọng, y cùng a Tĩnh, nhất định có thể một mực như vậy chung một chỗ.
Vậy đại khái chính là Vương Giang Dân từ đầu đến cuối không có biện pháp cùng Trương Thanh ở chung với nhau là do duyên cớ đi. Có vài người, bạn không đành lòng để cho người đó hoàn toàn tuyệt vọng, người đó liền vĩnh viễn không chấp nhận hiện thực.
Sáng sớm ngày thứ hai, mưa rốt cuộc cũng tạnh, mưa cả đêm, nhiệt độ tựa hồ so với hôm qua lại lạnh thêm mấy phần, Trương Thanh một đêm không ngủ, mang theo cặp mắt gấu trúc ra khỏi phòng. Vương Giang Dân đã mua điểm tâm về rồi, gặp người từ trong phòng đi ra, ôn nhu hỏi: "Anh Thanh? Ăn điểm tâm đi, em mua tào phớ anh thích nhất đây."
Quay đầu nhìn lại, Trương Thanh sắc mặt có chút tiều tụy, Vương Giang Dân dọn tới dọn lui điểm tâm động tác cũng chậm lại. Anh cho là Trương Thanh tối hôm qua ngủ rồi, anh còn cố ý chờ đối phương tắt đèn trong phòng rồi mình mới ngủ. Trương Thanh lừa anh, mà anh... Cũng không hiểu Trương Thanh như bản thân nghĩ.
"Anh Thanh..."
Vương Giang Dân ngoại trừ đau lòng, trong lòng còn nảy sinh cảm giác vô lực để cho anh biết bản thân có bao nhiêu thất bại.
Trương Thanh nặn ra mặt mày vui vẻ, giấu đi mệt mỏi, nói: "Cám ơn cậu, A Dân, còn biết tôi thích ăn tào phớ nhất. Vậy tôi đi đánh răng rửa mặt, để một hồi nữa lạnh đi thì mùi vị không còn nữa."
Nói xong, Trương Thanh bước nhanh đi ra cửa sau, đưa lưng về phía Vương Giang Dân đứng ở ao nước bên cạnh đánh răng rửa mặt.
Trương Thanh không nói, Vương Giang Dân cũng không có hỏi, đánh răng rửa mặt xong rồi, Vương Giang Dân như cũ cười ôn hòa, kêu Trương Thanh tới ăn chung điểm tâm.
Vương Giang Dân nói: " Chờ một hồi nữa ăn điểm tâm xong, em đưa anh đi tới trường Quách Tĩnh Tĩnh một chuyến, không thấy người em biết anh cũng không chịu ngồi yên. Tiểu tử này, quả nhiên là trưởng thành rồi thì bắt đầu học thói đi đêm không về."
Vương Giang Dân câu nói sau cùng là cười mà nói, anh chỉ là muốn hóa giải yên lặng lúng túng giữ mình và Trương Thanh, nào biết anh vừa nói xong, muỗng trong tay Trương Thanh cầm ăn tào phớ "bang" một tiếng lọt vào trong chén.
"Thanh ca..." Vương Giang Dân không biết Trương Thanh bị làm sao, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch."Có phải tối hôm qua bị lạnh hay không? Em kiểm tra một chút."
Vương Giang Dân khẩn trương đưa tay phải sờ trán Trương Thanh, Trương Thanh không dấu vết tránh được, ngẩng đầu cười nói: "Tôi không có sao, chỉ trượt tay thôi. A Dân, cậu không cần đi với tôi, tự tôi đi là được, hơn nữa phòng khám bệnh của cậu không có ai ở đó mà vạn nhất có người bị bệnh không tìm được bác sĩ nhất định sẽ lo lắng. Cậu không biết, cậu bây giờ là danh y trong thôn chúng ta, mọi người đều khoe y thuật của cậu tốt."
"Phải không."
Trương Thanh cười nói, nhưng Vương Giang Dân nhưng không cười được, trong miệng lẩm bẩm đáp một tiếng, thu hồi tay nhưng có chút run rẩy.
Ăn xong điểm tâm, Vương Giang Dân cũng nên đi thôi. Anh ngồi trên xe, Trương Thanh đứng một bên vẫy tay với anh.
"Trên đường cẩn thận."
Vương Giang Dân hỏi: "Thật không cần em đi cùng sao? Trường học kia anh chưa từng tới bao giờ."
"Không sao, tôi cũng không phải là không biết chữ, nhìn thấy là biết, hơn nữa đến nơi đó tìm không ra tôi cũng có thể hỏi người khác. Trường học đó không thể nào không có người biết, hơn nữa, huyện thành này tôi so với các cậu còn quen thuộc hơn. Cậu mau trở về đi, tối hôm qua cũng phiền cậu cả đêm, tôi đã thiếu cậu không ít nhân tình. "
"Anh Thanh, đừng nói như vậy, em cũng không làm cái gì, anh nói như vậy ngược lại làm cho em thương tâm."
Vương Giang Dân cố làm bộ than thở, nhìn như là đùa giỡn nhưng không biết lại có mấy phần là thật lòng.
Trương Thanh lần này chỉ cười một tiếng, không đáp lại, Vương Giang Dân chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Người vừa đi, Trương Thanh nụ cười trên mặt cũng không giữ được, bước nhanh về nhà, thu dọn đồ đạc đi tìm Quách Tĩnh Tĩnh, kết quả người mới vừa đi tới cửa, điện thoại di động liền reo. Trương Thanh lấy ra nhìn, là một dãy số chưa từng thấy bao giờ, Trương Thanh vội vàng nghe điện thoại, thần giao cách cảm kêu một tiếng: "A Tĩnh!"
Quách Tĩnh Tĩnh ở bên kia vừa vặn cũng kêu một tiếng: "Ba."
Trương Thanh nghe Quách Tĩnh Tĩnh thanh âm không đúng, kêu một tiếng ba cũng phát run, trong lòng đau xót.
"A Tĩnh, A Tĩnh con sao rồi? Con tối hôm qua làm sao không trở lại? Điện thoại di động cũng tắt máy, ba đợi con một đêm..."
Trương Thanh vừa nói, đôi mắt đỏ ửng giờ cũng thành mắt cá cua (ý nói mí mắt bị chảy xệ, đặc biệt là ở mí mắt dưới).
"Ba, " Quách Tĩnh Tĩnh giọng cũng khàn khàn, đoán chừng là khóc, "Ba, con sợ."
Một câu nói này trực tiếp khiến cho Trương Thanh rơi nước mắt. Quách Tĩnh Tĩnh lớn như vậy, ba chữ này đã được nói ba lần. Lần thứ nhất là lúc bị người trong thôn biết cậu tồn tại, gạch đỏ bên ngoài nhà toàn là làng trên xóm dưới vây quanh chưa từng thấy qua bộ mặt "ếch con" thành phố của Quách Tĩnh Tĩnh, hai tay ôm lấy chân ba nãi thanh nãi khí kêu: "Ba, con sợ."
Lần thứ hai là khi y đưa Quách Tĩnh Tĩnh đi học, ghi danh, một đám nhỏ đầu củ cà rốt vây quanh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, mặt đầy hiếm lạ, Quách Tĩnh Tĩnh rúc lại sau lưng y nói một câu "Ba, con sợ, con muốn về nhà."
Lần này, là lần thứ ba, cách điện thoại Trương Thanh cũng có thể nghe ra thanh âm Quách Tĩnh Tĩnh đang phát run.
"A Tĩnh, con đừng sợ A Tĩnh, ba đi đón con về nhà. Con nói cho ba biết, con đang ở chỗ nào? Ba bảo vệ con, ai cũng không thể tổn thương con, A Tĩnh..."
Quách Tĩnh Tĩnh nắm chặt điện thoại của buồng điện thoại công cộng, hít hít nước mũi, lau sạch nước mắt, nói: "Con bây giờ vẫn không thể trở về, Hạ Phạm Hành bị bệnh, sốt cao, chuyện này có liên quan tới con, trong nhà anh ta không có thuốc, con phải đi mua, con không thể thiếu hắn nhân tình không trả. Ba, chờ ta mua thuốc xong rồi con trở về, con... Con gọi điện thoại nói với ba một tiếng, điện thoại di động của con hư rồi, tối hôm qua xảy ra chút chuyện, con chưa kịp nói với ba, hại ba lo lắng."
" Ừ..."
Trương Thanh trong nháy mắt thu lại nước mắt, cả người tựa như bị điện giật. A Tĩnh tối hôm qua thật sự cùng Hạ Phạm Hành chung một chỗ, mấu chốt là ngày thứ hai, Hạ Phạm Hành liền phát sốt, rốt cuộc chuyện này như thế nào?
Hạ Phạm Hành nhìn cũng không yếu ớt, qua một đêm đã khiến hắn sốt cao chỉ có thể....
Trương Thanh cầm điện thoại cả người ngây dại.
Bên kia Quách Tĩnh Tĩnh nói cái gì y cũng nghe không lọt. Chờ Quách Tĩnh Tĩnh cúp điện thoại, điện thoại của Trương Thanh lạch cạch một tiếng, rơi xuống đất vỡ thành ba mảnh.
Trong đầu đều là: Hạ Phạm Hành sốt, chuyện này có liên quan tới A Tĩnh, A Tĩnh đối với Hạ Phạm Hành làm cái gì? Để cho Hạ Phạm Hành sốt cao không lùi...
_____________________
Lời của editor: Trong suy nghĩ của Trương Thanh, Hạ Phạm Hành bị đè =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất