Nhà Có Chính Thê

Chương 63: Tiểu Niên bị đánh

Trước Sau
Quách Tĩnh Tĩnh không có ý định giữ lại đứa trẻ, chuyện này tạm thời cũng không nói với Hạ Phạm Hành. Cậu từ trước tới giờ không phải là kiểu người chủ động, Hạ Phạm Hành không liên lạc với cậu cậu cũng không gọi cho Hạ Phạm Hành. Hơn nữa điện thoại của cậu bị hư, hôm đó trời mưa không chú ý, điện thoại di động bị dính nước một mực không mở được nguồn. Quách Tĩnh Tĩnh đem điện thoại di động bị hư định phơi dưới nắng xem có thể tốt hơn chút nào không.

Đến trường học, vừa vào cửa liền gặp ông lão giữ cửa. Ông lão một giây trước hướng với bông hoa đáng yêu của Tổ quốc cười tươi như cúc nở, một giây kế tiếp nhìn thấy mặt Quách Tĩnh Tĩnh liền mặt đầy vướng mắc.

"Hừ! Người trẻ tuổi thật chẳng có trách nhiệm, bị thất bại cũng không thèm tới trường luôn, thật là hư quá!"

Quách Tĩnh Tĩnh há miệng muốn giải thích, ông lão đã cho cậu một cái bóng lưng, không thèm nhìn một cái. Quách Tĩnh Tĩnh khó hiểu, chỉ có thể cúi đầu đi vào cổng trường.

Đầu tiên còn phải đi một chuyến tới phòng hiệu trưởng. Ba cậu nói, khuya ngày hôm trước lúc tìm cậu, Vương Giang Dân gọi điện thoại cho Chu Vân, hơn nửa đêm lại để cho người ta phí tâm.

"Thật ra thì tôi cũng không phí tâm cái gì cả, chính là gọi điện thoại cho ông cụ giữ cửa. Ông ấy tinh thần trách nhiệm cao lắm, cũng là một lòng nhiệt tình, mỗi ngày nếu có đứa trẻ nào còn chưa ra khỏi trường ông ấy sẽ một mực ở cửa chờ cửa, cho nên tôi hỏi ông ấy một chút, cũng may ông ấy nói cậu đi cùng bạn, như vậy ba cậu cũng có thể yên tâm một chút."

Chu Vân vừa nói, quan sát một chút sắc mặt của Quách Tĩnh Tĩnh, quả thật không được tốt cho lắm, xem ra ngày hôm qua là thật sự bị bệnh, liền quan tâm hỏi: "Như thế nào rồi? Thân thể có khỏe không? Nếu không thoải mái thì cậu cứ nghỉ thêm hai ngày đi, nói với giáo viên cùng lớp một tiếng là được, vừa vặn mọi người tuổi tác cũng xấp xỉ nhau nói chuyện cũng dễ dàng hơn."

"Tôi đã không sao rồi, không cần xin nghỉ thêm đâu. Cám ơn chị, hiệu trưởng."

Chu Vân cười lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút nói: "Nhưng mà, Tĩnh Tĩnh, học sinh phương diện này cậu phải tốn nhiều tâm sức. Ngày hôm qua có phụ huynh tới phản ánh với tôi, cũng không nói gì khác, chỉ là nói đổi thầy, bọn nhỏ có chút không thích ứng được. Thật ra thì lúc không có ai cậu có thể cùng các giáo viên khác trao đổi nhiều một chút, hỏi bọn họ một chút kinh nghiệm, như vậy nếu như phát sinh chuyện ngày đó nữa cậu cũng biết nên xử lý như thế nào. Mọi người đều nói nghề giáo viên là nghề nhàn hạ thoải mái nhất, kỳ nghỉ nhiều, năm hiểm một kim lại là công việc ổn định. Có điều chúng ta phải có trách nhiệm, nếu lựa chọn làm thầy tự nhiên phải làm thật tốt, đảm đương trách nhiệm mình được giao, cậu nói có đúng không?"

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu. Ý của Chu Vân, cậu biết, cậu làm giáo viên quả thật có chút tệ hại.

"Cậu biết thì tốt, được rồi, cậu đi dạy đi."

"Vậy tôi đi ra ngoài, hiệu trưởng."

Quách Tĩnh Tĩnh ra khỏi phòng hiệu trưởng. Chu Vân trùng trùng thở dài, Vương Giang Dân lần này thật đúng là cho nàng một vấn đề khó khăn không nhỏ. Tính cách này của Quách Tĩnh Tĩnh, tức giận cũng không lên tiếng, thích hợp làm thầy sao?

Thời điểm rời khỏi phòng hiệu trưởng trở về phòng làm việc của mình còn chưa tới giờ tự học, Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa xuống tầng đã nhìn thấy Quách Tiểu Niên bị xách áo vào phòng làm việc, hơi sững sờ, vội vàng bước nhanh vào.

Dạy cùng một lớp môn số học cùng Quách Tĩnh Tĩnh là một cô giáo họ Triệu, hơn năm mươi tuổi cũng sắp về hưu, nàng có vẻ như cuộc sống không được như ý, nếu không Quách Tĩnh Tĩnh đời này làm giáo viên mới của lớp, coi như trước đó là chủ nhiệm lớp cũng không nên đến phiên cậu tiếp tục cũng là bởi vì cô Triệu này cậy già mà lên mặt, cả ngày đều kêu eo mỏi chân đau cả người đủ các loại bệnh, dù sao thì là không thể mang vậy là đúng rồi. (chỗ này hơi khó hiểu, theo mình hiểu thì là cô Triệu này vốn là chủ nhiệm vì già rồi nhưng hay thoái thác công việc nên mới không làm.)

Hôm nay đến phiên nàng trông giờ tự học, thật ra thì giờ tự học buổi sớm đều là do chủ nhiệm lớp phụ trách, bất quá hiệu trưởng tìm nàng nói chuyện, hy vọng có thể tạm thời do nàng tiếp quản chủ công việc của chủ nhiệm lớp. Nàng ngày thường đều đi trễ về sớm, hai ngày này nàng đều phải trông giờ tự học, không trông không được, trong lòng một mực khó chịu.

Lúc này, Quách Tiểu Niên nhỏ tuổi nên quấy nhiễu, hết lần này tới lần khác cứ thích đứng đầu họng súng, kéo tóc bạn nữ, trong giờ học làm chuyện riêng, không chịu đọc sách mà đi đánh nhau với bạn nam. Một cái lớp mà đứa này khóc đứa kia mách cũng chọc tức cô giáo này rồi, lập tức liền xách Quách Tiểu Niên tới phòng làm việc của mình.

"Quách Tiểu Niên, biết lỗi chưa?" Cô giáo Triệu khóe miệng kéo thấp, trên mặt ba tuyến hết sức rõ ràng, ưỡn ngực. Quách Tiểu Niên bĩu môi cảm tưởng như có thể treo lên đó một bình nước tương, nhấc cằm hừ một tiếng, nói: "Ai bảo bọn họ không chơi với con, ông nội con nói, gặp phải người nào không phục ngươi, phải đánh cho đến khi phục mới thôi, như vậy bọn họ cũng không dám không chơi với con!"

"Ông nội con dạy con cái thứ gì đâu" Triệu lão sư một miệng đầy khinh thường, "Nhà con là cái dạng gì đây, ông nội con có thể nói lời này chắc cũng sẽ chẳng có bao nhiêu tiền đồ. Nhìn con đi, nhỏ thế mà mặt đã như mấy tên côn đồ vô lại, trưởng thành thì sẽ như thế nào đây? Phỏng đoán ba mẹ con nuôi con lớn chắc là nuôi hộ cho cục cảnh sát nhỉ."

Quách Tiểu Niên cũng nghe không hiểu cái gì nuôi hay không nuôi, nhưng rõ ràng cô giáo đang nói xấu ông nội nhóc. Quách Tiểu Niên nắm quả đấm nhỏ cứng đầu cứng cổ nói: "Ông nội con là ông nội lợi hại nhất trên thế giới này, con không cho phép cô nói xấu ông nội con! Cô là cô giáo xấu!"

Cô giáo Triệu vỗ bàn: "Cô nói sai cái gì sao! Còn dám nói những lời như thế với cô? Xem ra không giáo huấn con một chút thì con sẽ không biết trời cao đất rộng mà! Đưa tay ra!"

Cô Triệu cầm lấy một cái gậy trúc trên bàn, đây chính là vật đã gắn bó với nàng bao năm nay.



Quách Tiểu Niên cũng không ngu, biết cô bảo nhóc đưa tay là muốn đánh nhóc, vội vàng đem hai tay giấu sau lưng thật chặt nói: "Con không đưa! Con không đưa tay cho cô, con dựa vào cái gì phải nghe theo cô chứ!"

"Cô là giáo viên, cô nói cái gì thì chính là cái đó, cô muốn con làm gì thì làm như thế đó, đưa tay ra!"

"Con không muốn!"

"Con không đưa tay đúng không? Đưa hay không đưa?"

CôTriệu trợn mắt, kéo nửa ngày cũng không kéo động được tay của Quách Tiểu Niên, gương mặt đen như quỷ. Cây gậy buông xuống, nàng cuộn quyển sách trên bàn vụt mạnh xuống đầu Quách Tiểu Niên. Nhóc sợ hãi lập tức đưa tay che đầu mình lại. Quách Tĩnh Tĩnh mặt tối sầm, đi tới đoạt lấy quyển sách số học trong tay cô Triệu dùng sức ném xuống đất.

CôTriệu nhìn sách rơi trên sàn hợp với những thầy giáo khác vẫn luôn không lên tiếng, từng người trợn to mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh.

"Cậu! Cậu làm gì, thầy Quách!" cô Triệu tức giận tím mặt, chỉ Quách Tĩnh Tĩnh la hét tới nỗi nước bọt văng tứ tung ra bên ngoài.

Quách Tĩnh Tĩnh kéo Quách Tiểu Niên đang ngẩn người há miệng nhìn cậu ra sau lưng mình, nói với cô Triệu: "Cô không thể đánh trẻ con như vậy."

"Tôi là cô giáo của nó, thầy giáo dục học sinh là lẽ bất di bất dịch!"

"Cô đây không phải là đang giáo dục học sinh, là đang giáo huấn nó. Cô là giáo viên, tôi cho rằng những việc chúng ta phải làm là dạy bọn nhỏ viết chữ, dạy bọn nhỏ đạo lý làm người mà không phải là dùng cách xử phạt về thể xác mà nhục mạ chúng."

Cô Triệu tức đến bật cười: "Thầy Quách, cậu có ý gì? Cậu nói tôi không xứng làm giáo viên sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh cũng thẳng thắn, nghiêm túc nói: "Ít nhất hành động của cô bây giờ quả thật không xứng."

"Phốc!" Một vị thầy giáo khác làm bộ uống nước rồi phun ra, chưa từng thấy qua đứa trẻ thành thật như vậy a.

Cô Triệu sắc mặt đen như đít nồi, vênh váo chỉ thẳng vào Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Cậu...Cậu thật sự không biết tôn trọng bề trên. Tôi hai mươi tuổi đã đi dạy học, hơn ba mươi năm rồi, dạy học sinh so với cậu còn nhiều hơn, cậu lại... Nói tôi không xứng làm giáo viên?"

"Tôi không có ý đó " Quách Tĩnh Tĩnh nói."Tôi chẳng qua là hy vọng cô có thể tỉnh táo lại. Dẫu sao thằng bé còn nhỏ, nếu như nó thật sự đã làm sai, có thể giống côn đồ, nhưng cô không thể đánh vào đầu nó như thế. Chúng mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng chúng cũng không phải không hiểu chuyện, huống chi chuyện này nếu như bị gia đình chúng biết, cô cùng trường học đều sẽ gặp phiền toái."

Quách Tĩnh Tĩnh những lời này là đang nhắc nhở cô Triệu. Bây giờ mỗi đứa nhỏ đều là bảo bối trong lòng cha mẹ, nàng cũng là bị chọc tức, nhất thời tay không kiềm chế nổi. Nếu đổi lại là đứa nhỏ khác, uy hiếp hai tiếng cũng được đi, nhưng Quách Tiểu NIên đứa nhỏ này tuy người nhỏ mà tính khí lại không nhỏ, vạn nhất thật sự trở về nói cho mẹ nhóc biết thì nàng cũng đừng mong yên ổn. Nghe nói gia thế thằng nhóc này không nhỏ đâu.

Nhưng mà muốn đổi sang mềm mỏng thì chẳng phải là cô Triệu. Nàng từ lúc còn trẻ cứ đánh học sinh như vậy, bây giờ tuổi càng lớn thì càng dữ, miệng không buông tha nói: "Tôi đánh nó còn không phải là vì nó sao? Cha mẹ nó mà hiểu chuyện cũng sẽ không đi tới trường. Con trai mình dạy dỗ thành như vậy, bọn họ nên tỉnh lại mới đúng!"

Nói xong lại đi nơi đó ngồi xuống, một bộ ai bà đây cũng không thèm quan tâm.

Quách Tĩnh Tĩnh cũng không muốn cùng nàng tiếp tục ồn ào, thấy nàng như vậy, xoay người kéo tay Quách Tiểu Niên nói: "Đi thôi, trở về đi học." Quách Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn cậu một hồi, cuối cùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt, ngoan ngoãn đi theo.

Cô Triệu thấy Quách Tĩnh Tĩnh đi ra ngoài, mặt lạnh mắng một câu: "Thời đại bây giờ đúng là ai cũng có thể làm thầy giáo, thật sự sẽ làm hỏng thế hệ con em mai sau."

Trong phòng làm việc thầy nhìn tôi một chút, tôi nhìn thầy một chút, mọi người hiểu ý ai cũng không tiếp lời.

Quách Tĩnh Tĩnh dắt Quách Tiểu Niên, Quách Tiểu Niên luôn luôn len lén quan sát cậu, cậu không phải là không biết. Cậu không dắt đứa nhỏ đi tới lớp học, ngược lại hướng thao trường đi tới, đứng ở đường băng nhựa. Quách Tĩnh Tĩnh dừng bước, Quách Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn cậu.



Quách Tĩnh Tĩnh cau mày hỏi: " Cô Triệu tại sao lại đánh con?"

"Bởi vì cô ấy rất xấu xa!" Quách Tiểu Niên trả lời thật trôi chảy.

Quách Tĩnh Tĩnh cau mày: "Con có phải lại khi dễ bạn học đúng không?"

"Con không có!"

Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Quách Tiểu Niên. Trẻ con làm sao chịu được, trong chốc lát liền cúi đầu xuống di di đầu chân không nói.

"Quách Tiểu Niên, con nói với thầy, con tại sao lại khi dễ bạn học?"

Quách Tiểu Niên gẩy gẩy móng tay mình, cắn môi không nói lời nào.

"Quách Tiểu Niên? Con nếu không nói, thầy cũng chỉ còn cách gọi cha mẹ con tới."

"Không được, thầy không được gọi cho ba mẹ con tới!" Quách Tiểu Niên vừa nghe thầy giáo nói muốn tìm cha mẹ nhóc liền gấp muốn chết. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, xem ra chiêu này dùng mấy cũng không mất hiệu quả. Năm đó lúc đi học bọn họ đi học, bất kể ở trường học làm cái gì cũng chỉ sợ thầy giáo nói tìm cha mẹ, nói tới tìm cha mẹ một cái đều bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, xem ra bây giờ đứa trẻ này cũng không ngoại lệ.

"Tốt lắm, vậy con nói với thầy tại sao, thầy sẽ không kêu cha mẹ con tới."

Quách Tiểu Niên dẩu môi như ông cụ non, mặt đầy hờ hững nói: "Các bạn không cho con chơi cùng, con liền đánh chúng nó."

Quách Tĩnh Tĩnh nhớ ra rồi, Quách Tiểu Niên hình như là không được hoan nghênh cho lắm. Cậu lại hỏi: "Vậy các bạn tại sao không chơi với con?"

"Các bạn nói con là đứa trẻ từ thành phố lớn tới, không cho con chơi cùng. Con muốn chơi với các bạn chúng nó liền đuổi con đi, đáng ghét! Con tốt bụng muốn chơi với chúng nó, chúng nó lại còn dám không muốn! Con ghét nhất bọn Hà Đông Đông!"

Quách Tiểu Niên mặc dù thanh âm không được tốt, bất quá Quách Tĩnh Tĩnh vẫn có thể nghe thấy tịch mịch cùng khát vọng từ trong giọng nói của nhóc.

"Cho nên con cố ý khi dễ các bạn là muốn các bạn chơi với con?"

Quách Tiểu Niên không trả lời, bất quá nhìn nhóc như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh đoán hẳn chính là nguyên nhân này, cái này thật đúng là để cho người khác... Không nói nên lời.

Quách Tĩnh Tĩnh hết sức tỉnh táo nói: "Nếu đổi lại là thầy, ai cướp đồ chơi của thầy ai giật tóc thầy, thầy cũng không muốn chơi cùng."

Quách Tiểu Niên tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay nắm thành quả đấm nhỏ liền nói: "Không muốn chơi với con, con cũng không thèm, hừ!" Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay nâng cằm Quách Tiểu Niên. Trẻ con da vừa mềm vừa nhẵn, sờ vào cảm giác đặc biệt tốt. Quách Tiểu Niên bị nắm cằm, rất không vui "Ba" một tiếng đẩy cậu ra.

"Thầy làm gì!"

Quách Tĩnh Tĩnh có chút không nỡ thu tay về, khoanh tay đứng im, một bộ như huấn luyện viên đại học mặt đứng đắn nói: "Quách Tiểu Niên, thái độ này của con, vĩnh viễn cũng sẽ không có người bạn nào muốn chơi cùng"

"Con mới không thèm quan tâm!" Quách Tiểu Niên bĩu môi, trong miệng nói không quan tâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại đem hết khổ sở trong lòng phơi bày ra.

Trẻ con thích được chơi cùng với các bạn, chính là một đứa trẻ ngày thường an tĩnh lại đơn độc thấy một nhóm các bạn không cho bé chơi cùng cũng sẽ cảm thấy khổ sở, đây là thiên tính, cộng thêm Quách Tiểu Niên ưa thích đùa vui ầm ĩ tất nhiên càng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau