Nhà Có Chính Thê

Chương 7: Ngày đầu làm việc

Trước Sau
Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ đã biết mình là đứa trẻ được ba nhặt về, bất quá cậu một chút cũng không cảm thấy tự ti bởi vì ba cậu đối xử với cậu tốt vô cùng. Hai cha con ở trong ngôi nhà gạch đỏ, trước kia có người nói trong nhà có ma quỷ lộng hành, Quách Tĩnh Tĩnh chưa thấy qua, cậu liền hỏi ba, ba cậu cũng nói y không biết.

Quách Tĩnh Tĩnh không chỉ có ba, cậu còn có ông nội bà nội, bà nội đối với cậu đặc biệt tốt, khi còn bé thường xuyên mua bánh hồng cho cậu ăn. Ông nội cũng rất tốt, nhưng ông không đặc biệt gần gũi với cậu, nhất là khi cháu gái, cháu trai ruột của ông trở lại, Quách Tĩnh Tĩnh sẽ phải chịu lạnh nhạt, bất quá không sao cả. Ba nói, ông nội bà nội là ân nhân cứu mạng, đời này phải biết quý trọng người có ân với mình, dẫu sao cậu cũng còn may hơn những người không được sinh ra kia, chỉ cần không đối xử tệ với cậu thì đều là người tốt.

Quách Tĩnh Tĩnh tốt nghiệp trung học thì thi vào trường cảnh sát sau lại trở về thôn Mã Tỉnh. Rất nhiều người hỏi cậu tại sao không ở lại trong thành phố lớn, Quách Tĩnh Tĩnh cũng chỉ cười không đáp. Thật ra cậu không ở thành phố lớn có hai nguyên nhân. Bà nội cậu, con trai con gái, cháu trai của Trương Thị đều ở thành phố, có lúc Tết trở lại, có lúc Quốc Khánh trở lại, có thể nói bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là không ở trong thôn quá một tháng. Trương Thị lớn tuổi, ông nội Trương Phú Quốc dạo gần đây thân thể không được khỏe, cậu cảm thấy hai người đã nuôi cậu lớn lên, cậu phải có nghĩa vụ bầu bạn với họ đến già.

Còn một nguyên nhân khác liên quan tới ba của cậu Trương Thanh. Trương Thanh lúc còn trẻ bị điên một đoạn thời gian, tuy nói nhiều năm trôi qua, Trương Thanh cùng người thường không khác mấy nhưng là y đối với thành phố lớn rất bài xích. Y bài xích hết thảy mọi thứ liên quan đến thành phố: bao gồm người, chuyện, vật, tất cả y đều không thích. Nếu như Quách Tĩnh Tĩnh ở lại trong thành phố làm việc, vậy thì cậu sẽ giống như con cái của Trương Thị vậy, đem cha mẹ đẩy tới nơi nông thôn không quan tâm. Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ hiếu thuận, điều này cậu làm sao có thể làm được?

Cho nên, cậu trở lại, thi công chức, hôm nay chính là ngày đầu tiên cậu đi làm cảnh sát giao thông ở trấn trên.

Ngày đầu tiên tới cũng không sắp xếp cho cậu công việc gì, đội trưởng mang cậu đi làm quen với đồng nghiệp, công việc một chút. Mọi người cũng hòa đồng, không có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới, Quách Tĩnh Tĩnh còn cảm thấy thật vui vẻ, buổi trưa đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ ở trấn trên vòng vo một vòng. Buổi sáng lúc ra cửa, Trương Thanh cho cậu một khoản tiền, Quách Tĩnh Tĩnh nhân cơ hội mời đồng nghiệp ăn bữa cơm, quán ăn nhỏ ăn cũng không tốn mấy đồng tiền, bọn họ chỉ muốn có bầu không khí hòa hợp.

"Có ăn trái cây hay không, tôi đi mua?", đồng nghiệp vừa nói như vậy, mọi người đều nói ăn, đồng nghiệp tới sạp trái cây gần đó mua.

Quách Tĩnh Tĩnh cũng không ngu, lập tức đi theo phía sau người nọ, người nọ mua không ít. Cậu hỏi ông chủ sạp: "Ông chủ, bao nhiêu tiền?"

Vừa nói vừa móc ra túi tiền, đồng nghiệp vội giữ cậu lại, nói: "Không cần, tôi cùng ông chủ là người quen. Ông chủ, giống như trước, ghi vào sổ nợ."

Chủ tiệm trái cây gật đầu: "Được được, tiểu lão bản các người đi thong thả."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn đồng nghiệp kia, không động đậy: "Không được, tôi vừa vặn có tiền, để tôi trả đi, coi như mời khách."

"Không cần! Nói không cần cậu nghe không hiểu à!", đồng nghiệp kia đẩy cậu một cái, chỉ xung quanh nói, "Mấy sạp trái cây này, cậu muốn ăn hàng nào đều được, ăn xong liền ghi sổ nợ, hiểu không?"



Quách Tĩnh Tĩnh cau mày, nhìn đồng nghiệp không vui, hỏi: "Có ý gì?"

Đồng nghiệp nhìn cậu một cái, lắc đầu giễu cợt: "Ai, chưa thấy qua ai ngốc như vậy. Cậu suy nghĩ một chút, chúng ta một tháng kiếm được bao nhiêu tiền. Cảnh sát giao thông cả ngày dầm mưa dãi nắng cũng không thể một chút tốt đẹp cũng không có chứ? Huống chi chúng ta cũng không phải ăn chùa, bọn họ cũng muốn dựa vào chúng ta, mọi người đều có được cái mình muốn!"

Quách Tĩnh Tĩnh chân mày nhíu chặt hơn, phản bác: "Cậu nói cái gì, chúng ta là vì nhân dân mà phục vụ, cảnh sát giao thông ăn cái gì cũng đều phải trả tiền!"

Dứt lời liền đem năm mươi tệ đưa cho chủ quầy hàng rồi xoay người rời đi. Ông chủ quầy cầm tiền không biết nên làm gì: "Cái này...Cái này.."

Vị cảnh sát cầm trái cây sắc mặt u ám, hướng bóng lưng Quách Tĩnh Tĩnh mắng một câu: "Ngu xuẩn!"

Từ giữa trưa sau khi chuyện kia phát sinh, bầu không khí giữa Quách Tĩnh Tĩnh và đồng nghiệp không hòa hợp giống như buổi sáng nữa, cậu không biết hành động kia của cậu làm tổn hại đến lợi ích của cảnh sát giao thông, đồng nghiệp tự nhiên nhìn cậu không thuận mắt. Quách Tĩnh Tĩnh người này có đôi lúc chính trực quá đáng, cậu cảm thấy đúng vậy nhất định sẽ kiên trì tới cùng.

Sắp đến giờ tan làm, Quách Tĩnh Tĩnh cùng đồng nghiệp thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, đồng nghiệp mua trái cây buổi trưa đi tới, mặt đầy bất mãn nói: "Quách Tĩnh Tĩnh, buổi tối kiểm tra lái xe uống rượu bia, tôi với cậu đi cùng nhau."

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, "Được."

Tám giờ tối, Quách Tĩnh Tĩnh cùng đồng nghiệp mặc vào trang phục phản quang đến huyện thành lớn phía đông kiểm tra, lúc cậu đến đã có người kiểm tra rồi, người kiểm tra không đủ. Đồng nghiệp kia nói với cậu: "Cậu đón xe là được rồi, mở cửa sổ nếu ngửi thấy mùi rượu thì gọi tôi, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cấp trên gửi lệnh xuống, nếu kiểm tra được, chỉ cần là lái xe uống rượu thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Cậu đừng có tự cho mình là thông minh, cẩn thận mất miếng cơm."

Người nọ khẩu khí không tốt lắm, cả một buổi chiều, bực bội không tan, bị một con ma mới tới dạy dỗ, ai cũng đều cảm thấy mất hết mặt mũi. Người nọ nói xong mặc kệ sống chết của Quách Tĩnh Tĩnh, một bên đón xe đi.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn đồng nghiệp kia một cái, dù bây giờ nhìn cậu không thuận mắt, nhưng người kia dù gì cũng nói một câu tiếng người, làm cảnh sát giao thông, phải nghiêm khắc chấp hành pháp luật, không được tuẫn tư vũ tệ ( lấy việc riêng mà làm việc bất hợp pháp)

Quách Tĩnh Tĩnh làm sao biết, cảnh sát giao thông kia cũng không phải vì chấp hành luật pháp mới nói như vậy, không thấy trong giọng nói có oán khí sao? Thật ra trước kia cảnh sát kiểm tra được người lái xe có nồng độ cồn quá mức cho phép, nhét cho bọn họ ít tiền thì đều được thả đi, không mắc thêm phiền toái lại có thêm thu nhập. Bây giờ không được, chính sách thay đổi, thành phố hạn định một tháng bọn họ phải bắt ít nhiều người vi phạm, điều này khiến cảnh sát giao thông ngày thường lười biếng oán khí ngất trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau