Chương 2:
Cô gái ngẩng đầu, cười híp mắt nói: "Chính là anh, đưa tôi về nhà đi."
Dương Nguyên Bân cho rằng mình nghe nhầm, anh hỏi lại: "Cô nói gì cơ?"
"Đưa tôi về nhà anh." Giọng cô gái trở nên nũng nịu, đôi mắt chớp chớp đáng yêu.
Lần này, Dương Nguyên Bân nghe rõ từng chữ, anh không chút do dự đáp: "Cô gái, cô bị sao vậy? Tôi không rảnh rỗi chơi với cô." Nói xong, anh xoay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại. Vừa đi, anh vừa lẩm bẩm: "Thật là kỳ quái! Bây giờ con gái gì mà bạo dạn vậy? Không biết xấu hổ là gì!"
Vừa đi được một đoạn, anh nghe thấy tiếng gọi với của cô gái: "Tôi không phải cô gái, tôi tên Thanh Nhi."
Thanh Nhi? Tên là gì thì liên quan gì đến tôi? Dương Nguyên Bân vẫn bước đi, mặc kệ cô gái bị bỏ lại phía sau.
Khi anh về đến căn hộ, đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng. Dương Nguyên Bân rửa mặt xong, định cởi áo đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ. Giờ này còn ai nữa? Trong lòng anh dâng lên một nỗi nghi hoặc, nhưng anh vẫn bước đến mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, Dương Nguyên Bân suýt nữa thì hét lên. Cho dù là một người đàn ông dũng cảm như anh cũng không khỏi rùng mình. Người con gái tự xưng là Thanh Nhi mà anh gặp ở ven đường đang mỉm cười nhìn anh. Có lẽ do ánh đèn trong phòng, sắc mặt cô ấy trông nhợt nhạt hơn.
Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu Dương Nguyên Bân là: Làm thế nào cô ấy lên được đây? Căn hộ của anh nằm trên tầng sáu của một tòa nhà cao cấp, phải có thẻ từ mới có thể vào được tòa nhà. Hơn nữa, bảo vệ ở dưới sảnh sẽ gọi điện thoại xác nhận với chủ nhà trước khi cho người lạ mặt vào. Vậy thì bằng cách nào cô ấy lên được đây?
Nụ cười trên môi cô gái vẫn rạng rỡ, dường như cô ấy nhìn thấu sự nghi ngờ của Dương Nguyên Bân nhưng không hề bận tâm, cô ấy lách người bước vào trong, thản nhiên nói: "Tôi tên Thanh Nhi, nhớ kỹ, sau này hãy gọi tôi là Thanh Nhi."
****
Dương Nguyên Bân nghiêm giọng nói: "Tôi không cần biết cô tên gì, đây là nhà tôi, mời cô ra ngoài, đừng ép tôi phải động tay động chân." Anh cực kỳ phản cảm với kiểu người tùy tiện xông vào nhà người khác như vậy. Nói xong, anh mở toang cửa ra.
Trong trường hợp này, những cô gái khác ít nhiều sẽ tỏ ra xấu hổ hoặc tức giận, thế nhưng Thanh Nhi lại cười rạng rỡ hơn. Cô ấy hoàn toàn phớt lờ lời nói của Dương Nguyên Bân, vỗ vỗ vào chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ, tự nhiên nói: "Ồ, ghế êm ái đấy, tôi ngủ ở đây vậy."
Dương Nguyên Bân nhìn cô gái xa lạ trước mặt, thật sự không biết phải làm sao. Trong lúc nóng giận, anh vội vàng cầm điện thoại, bấm số 110. Anh bấm đi bấm lại, nhưng đầu dây bên kia vẫn là tiếng "Tút... tút... tút...". Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, như muốn đánh thức lý trí của anh. Sao lại bận máy mãi thế này? Giờ này rồi mà đường dây nóng 110 vẫn bận rộn vậy sao?
Thanh Nhi liếc nhìn Dương Nguyên Bân đang luống cuống gọi điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười bí ẩn. Cô ấy mặc kệ mọi thứ, tự ý nằm xuống ghế sô pha, nghiêng đầu đi, nhắm mắt ngủ. Chiếc áo khoác đen dài che phủ thân hình mảnh mai, mái tóc dài xõa xuống thành ghế.
Dương Nguyên Bân ném điện thoại xuống, chạy đến bên ghế sô pha, gần như hét lên: "Dậy mau! Cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Đây là nhà tôi, không phải nhà cô, cô đừng có quá đáng như vậy."
Dù Dương Nguyên Bân có gọi thế nào, Thanh Nhi vẫn nằm im, giả vờ như đang ngủ say.
Bất lực, Dương Nguyên Bân tuyệt vọng ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, liếc nhìn cô gái xa lạ. Nhìn gương mặt thanh tú, ngây thơ trong giấc ngủ, anh không nhẫn tâm đuổi cô ấy đi nữa. Thôi thì cứ để cô ấy ngủ lại đây một đêm, sáng mai rồi đuổi đi. Nghĩ vậy, anh đứng dậy, bước vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa, anh không quên khóa trái cửa lại.
Trong giấc ngủ chập chờn, anh cảm thấy có thứ gì đó đang từ từ tiến lại gần, như một đám mây đen đè nặng lên người. Anh cố gắng mở mắt ra, nhưng toàn thân cứng đờ, không thể cử động. Ý thức của anh vùng vẫy dữ dội, nhưng vô ích. Cơ thể cường tráng của anh lúc này giống như bị trói chặt, không nghe theo sự điều khiển của anh.
Trong nỗi sợ hãi tột độ, anh nhìn thấy rõ hình dáng của đám mây đen ấy. Là Thanh Nhi! Không, là cô gái xa lạ kia! Trời đất ơi! Cô ấy đang mỉm cười nham hiểm, tiến lại gần. Gương mặt trắng bệch càng khiến đôi mắt cô ấy thêm phần đáng sợ.
Cô ấy tiến đến bên giường, cúi người xuống. Dương Nguyên Bân cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào mặt. Cô ấy ghé sát gương mặt trắng bệch ghê rợn vào anh, càng lúc càng gần. Thậm chí, anh còn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của cô ấy. Trời ơi! Ai đó cứu tôi với!
Dương Nguyên Bân hét lên, bật dậy. Hơi thở anh dồn dập, tim đập thình thịch. Nhìn xung quanh, căn phòng trống rỗng, chỉ có mỗi anh. Thì ra chỉ là nằm mơ. Dương Nguyên Bân thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác chân thật trong mơ vẫn khiến anh rợn tóc gáy. Tại sao lại là cô gái xa lạ kia?
Dương Nguyên Bân cho rằng mình nghe nhầm, anh hỏi lại: "Cô nói gì cơ?"
"Đưa tôi về nhà anh." Giọng cô gái trở nên nũng nịu, đôi mắt chớp chớp đáng yêu.
Lần này, Dương Nguyên Bân nghe rõ từng chữ, anh không chút do dự đáp: "Cô gái, cô bị sao vậy? Tôi không rảnh rỗi chơi với cô." Nói xong, anh xoay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại. Vừa đi, anh vừa lẩm bẩm: "Thật là kỳ quái! Bây giờ con gái gì mà bạo dạn vậy? Không biết xấu hổ là gì!"
Vừa đi được một đoạn, anh nghe thấy tiếng gọi với của cô gái: "Tôi không phải cô gái, tôi tên Thanh Nhi."
Thanh Nhi? Tên là gì thì liên quan gì đến tôi? Dương Nguyên Bân vẫn bước đi, mặc kệ cô gái bị bỏ lại phía sau.
Khi anh về đến căn hộ, đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng. Dương Nguyên Bân rửa mặt xong, định cởi áo đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ. Giờ này còn ai nữa? Trong lòng anh dâng lên một nỗi nghi hoặc, nhưng anh vẫn bước đến mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, Dương Nguyên Bân suýt nữa thì hét lên. Cho dù là một người đàn ông dũng cảm như anh cũng không khỏi rùng mình. Người con gái tự xưng là Thanh Nhi mà anh gặp ở ven đường đang mỉm cười nhìn anh. Có lẽ do ánh đèn trong phòng, sắc mặt cô ấy trông nhợt nhạt hơn.
Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu Dương Nguyên Bân là: Làm thế nào cô ấy lên được đây? Căn hộ của anh nằm trên tầng sáu của một tòa nhà cao cấp, phải có thẻ từ mới có thể vào được tòa nhà. Hơn nữa, bảo vệ ở dưới sảnh sẽ gọi điện thoại xác nhận với chủ nhà trước khi cho người lạ mặt vào. Vậy thì bằng cách nào cô ấy lên được đây?
Nụ cười trên môi cô gái vẫn rạng rỡ, dường như cô ấy nhìn thấu sự nghi ngờ của Dương Nguyên Bân nhưng không hề bận tâm, cô ấy lách người bước vào trong, thản nhiên nói: "Tôi tên Thanh Nhi, nhớ kỹ, sau này hãy gọi tôi là Thanh Nhi."
****
Dương Nguyên Bân nghiêm giọng nói: "Tôi không cần biết cô tên gì, đây là nhà tôi, mời cô ra ngoài, đừng ép tôi phải động tay động chân." Anh cực kỳ phản cảm với kiểu người tùy tiện xông vào nhà người khác như vậy. Nói xong, anh mở toang cửa ra.
Trong trường hợp này, những cô gái khác ít nhiều sẽ tỏ ra xấu hổ hoặc tức giận, thế nhưng Thanh Nhi lại cười rạng rỡ hơn. Cô ấy hoàn toàn phớt lờ lời nói của Dương Nguyên Bân, vỗ vỗ vào chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ, tự nhiên nói: "Ồ, ghế êm ái đấy, tôi ngủ ở đây vậy."
Dương Nguyên Bân nhìn cô gái xa lạ trước mặt, thật sự không biết phải làm sao. Trong lúc nóng giận, anh vội vàng cầm điện thoại, bấm số 110. Anh bấm đi bấm lại, nhưng đầu dây bên kia vẫn là tiếng "Tút... tút... tút...". Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, như muốn đánh thức lý trí của anh. Sao lại bận máy mãi thế này? Giờ này rồi mà đường dây nóng 110 vẫn bận rộn vậy sao?
Thanh Nhi liếc nhìn Dương Nguyên Bân đang luống cuống gọi điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười bí ẩn. Cô ấy mặc kệ mọi thứ, tự ý nằm xuống ghế sô pha, nghiêng đầu đi, nhắm mắt ngủ. Chiếc áo khoác đen dài che phủ thân hình mảnh mai, mái tóc dài xõa xuống thành ghế.
Dương Nguyên Bân ném điện thoại xuống, chạy đến bên ghế sô pha, gần như hét lên: "Dậy mau! Cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Đây là nhà tôi, không phải nhà cô, cô đừng có quá đáng như vậy."
Dù Dương Nguyên Bân có gọi thế nào, Thanh Nhi vẫn nằm im, giả vờ như đang ngủ say.
Bất lực, Dương Nguyên Bân tuyệt vọng ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, liếc nhìn cô gái xa lạ. Nhìn gương mặt thanh tú, ngây thơ trong giấc ngủ, anh không nhẫn tâm đuổi cô ấy đi nữa. Thôi thì cứ để cô ấy ngủ lại đây một đêm, sáng mai rồi đuổi đi. Nghĩ vậy, anh đứng dậy, bước vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa, anh không quên khóa trái cửa lại.
Trong giấc ngủ chập chờn, anh cảm thấy có thứ gì đó đang từ từ tiến lại gần, như một đám mây đen đè nặng lên người. Anh cố gắng mở mắt ra, nhưng toàn thân cứng đờ, không thể cử động. Ý thức của anh vùng vẫy dữ dội, nhưng vô ích. Cơ thể cường tráng của anh lúc này giống như bị trói chặt, không nghe theo sự điều khiển của anh.
Trong nỗi sợ hãi tột độ, anh nhìn thấy rõ hình dáng của đám mây đen ấy. Là Thanh Nhi! Không, là cô gái xa lạ kia! Trời đất ơi! Cô ấy đang mỉm cười nham hiểm, tiến lại gần. Gương mặt trắng bệch càng khiến đôi mắt cô ấy thêm phần đáng sợ.
Cô ấy tiến đến bên giường, cúi người xuống. Dương Nguyên Bân cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào mặt. Cô ấy ghé sát gương mặt trắng bệch ghê rợn vào anh, càng lúc càng gần. Thậm chí, anh còn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của cô ấy. Trời ơi! Ai đó cứu tôi với!
Dương Nguyên Bân hét lên, bật dậy. Hơi thở anh dồn dập, tim đập thình thịch. Nhìn xung quanh, căn phòng trống rỗng, chỉ có mỗi anh. Thì ra chỉ là nằm mơ. Dương Nguyên Bân thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác chân thật trong mơ vẫn khiến anh rợn tóc gáy. Tại sao lại là cô gái xa lạ kia?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất