Nhà Có Quỷ Tiên

Chương 20:

Trước Sau
Nói xong, Thanh Nhi quay trở lại chỗ ngồi, yêu cầu nhân viên phục vụ thêm một bộ bát đũa, rồi nhìn Dương Nguyên Bân với ánh mắt tinh quái, nói: “Lý Diễm lát nữa sẽ đến đây, xem ra chị ấy rất quan tâm đến anh đấy. Anh không cần lo lắng, em sẽ không làm phiền hai người đâu.”

Dương Nguyên Bân im lặng nhìn Thanh Nhi, không biết nên vui hay buồn. Chuyện đã đến nước này, anh đành phải xem Thanh Nhi diễn tiếp như thế nào.

Hai người vừa ăn vừa chờ. Khoảng nửa tiếng sau, Lý Diễm vẻ mặt khó chịu xuất hiện. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, giả vờ bình tĩnh, thoải mái ngồi xuống.

Chưa đợi Dương Nguyên Bân lên tiếng, Thanh Nhi đã chủ động chào hỏi, sau đó ngoan ngoãn nói với Lý Diễm: "Thật xin lỗi, hôm nay anh Nguyên Bân định dành thời gian cho chị, nhưng em đã năn nỉ anh ấy dẫn em đi chơi. Do em vừa mới đến đây nên hơi tham lam, chiếm hết thời gian của anh ấy, chị đừng giận em nhé?"

Thấy Lý Diễm cười gượng hai tiếng, vẫn còn bực bội, Thanh Nhi tiếp tục cười, nói: "Em là em họ của anh Nguyên Bân, từ quê lên thành phố học. Vì tiền thuê nhà ở đây quá đắt, nên em tạm thời chuyển đến nhà anh Nguyên Bân ở, như vậy sẽ tiết kiệm được một khoản kha khá."

Lý Diễm ngạc nhiên nhìn Thanh Nhi, sau đó quay sang trừng mắt nhìn Dương Nguyên Bân. Tuy không nói gì, nhưng ý của cô rất rõ ràng, cô muốn Dương Nguyên Bân giải thích.

Dương Nguyên Bân bất lực nói: “Đúng vậy, cô ấy... em họ anh lên đây học, không có nhà ở, nên tạm thời ở nhà anh..."

Thanh Nhi ngắt lời Dương Nguyên Bân: "Đây là ý của dì, dì sợ em là con gái ở một mình bên ngoài nguy hiểm, nên nhờ anh Nguyên Bân chăm sóc em. Thật ra, không phải anh ấy chăm sóc em mà là em chăm sóc anh ấy ấy chứ. Vừa phải dọn dẹp, vừa phải nấu ăn, em thua thiệt lắm."

Nói xong, cô tiến lại gần Lý Diễm, thì thầm vào tai cô: "Chị ơi, dì nhờ em xem mặt con dâu tương lai của dì, về em phải báo cáo lại với dì đấy."

Nghe Thanh Nhi nói vậy, Lý Diễm lập tức thay đổi thái độ, nở nụ cười, giả vờ e lệ: "Đừng gọi bậy, chưa có gì đâu. Mà em dễ thương thật đấy." Tuy nói vậy, nhưng thật ra Lý Diễm rất thích cái cách xưng hô "chị dâu" của Thanh Nhi.

Ban đầu, cô thực sự ghen tị với Thanh Nhi, bởi vì Thanh Nhi toát ra một khí chất đặc biệt, không chỉ xinh đẹp mà còn rất quyến rũ đối với đàn ông. Nhưng sau khi nghe Thanh Nhi nói vậy, cơn ghen của Lý Diễm dần tan biến.

Dương Nguyên Bân im lặng ngồi nhìn Thanh Nhi giả vờ làm em họ của anh. Tuy không biết Thanh Nhi đã nói gì với Lý Diễm, nhưng nhìn thấy thái độ của Lý Diễm thay đổi 180 độ, anh biết Thanh Nhi chắc chắn đã nói những lời khiến Lý Diễm vui vẻ.



Nhìn ánh mắt ngượng ngùng của Lý Diễm dành cho anh, Dương Nguyên Bân cảm thấy như mình bị "bán đứng". Cô nhóc tinh quái này, rốt cuộc cô ấy đã nói gì? Rốt cuộc cô ấy là người như thế nào?

Sau đó, ba người vui vẻ trò chuyện, cười nói rôm rả. Ăn xong, Thanh Nhi cố ý "tác hợp" cho Dương Nguyên Bân và Lý Diễm, lớn tiếng nói: “Thôi, em trả anh Nguyên Bân lại cho chị, em về trước đây, hai người cứ tự nhiên nhé.”

Nói xong, cô quay sang nói với Dương Nguyên Bân: “Chị Lý Diễm tốt bụng và xinh đẹp lắm đấy! Em không làm phiền hai người nữa, nhưng nhớ mua đồ ăn tối cho em nhé, em lười nấu cơm lắm.”

Dương Nguyên Bân không hiểu tại sao nhìn nụ cười dịu dàng của Thanh Nhi, anh lại cảm thấy hụt hẫng. Anh biết Thanh Nhi đang cố gượng cười, thật ra cô ấy rất muốn anh dành thời gian cho cô.

Chia tay Thanh Nhi, Dương Nguyên Bân và Lý Diễm chọn một hoạt động vừa lãng mạn vừa nhàm chán - xem phim. Trong lúc xem phim, Dương Nguyên Bân cứ nghĩ đến nụ cười, giọng nói của Thanh Nhi, vừa say đắm vừa đau lòng. Anh muốn xua tan cảm giác khó chịu ấy, nhưng nó cứ ám ảnh trong lòng anh.

Lý Diễm cũng không tập trung xem phim. Trong đầu cô vang vọng lời xưng hô ngọt ngào của Thanh Nhi. Cô hoàn toàn tin lời Thanh Nhi nói.

Trong lúc Dương Nguyên Bân đang bồn chồn, cô lại chìm đắm trong niềm hạnh phúc, tưởng tượng về tương lai. Nếu Thanh Nhi là do mẹ chồng tương lai cố ý sắp xếp thì cô phải thể hiện cho tốt, để lại ấn tượng tốt cho gia đình Dương Nguyên Bân.

Xem phim xong, Dương Nguyên Bân và Lý Diễm tùy tiện chọn một nhà hàng để ăn tối. Dương Nguyên Bân đã chuẩn bị sẵn một phần cơm cho Thanh Nhi. Lúc chuẩn bị cơm cho Thanh Nhi, Lý Diễm rất nhiệt tình, đựng đầy cơm vào hộp.

Dương Nguyên Bân tò mò hỏi Lý Diễm xem Thanh Nhi đã nói gì với cô, nhưng Lý Diễm chỉ cười mà không trả lời, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Trên đường về, Lý Diễm đề nghị đến thăm Thanh Nhi, Dương Nguyên Bân vội vàng lấy cớ mấy hôm nay anh mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm. Lý Diễm đành phải đồng ý, hẹn hai ngày nữa sẽ đến thăm Thanh Nhi.

Trở về căn hộ, Dương Nguyên Bân xách theo hộp cơm, vừa bước vào cửa đã tìm kiếm Thanh Nhi, nhưng không thấy cô ấy ở phòng khách lẫn phòng ngủ. Anh lại tìm ra ban công, vẫn không thấy.

Lúc này, Dương Nguyên Bân bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ cô ấy chưa về sao? Anh đột nhiên sực nhớ ra, trời ạ, Thanh Nhi không có chìa khóa cửa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau