Nhà Có Quỷ Tiên

Chương 33:

Trước Sau
Sự việc tuy đã qua, nhưng cái chết bất ngờ của Lưu Nham lại khiến Trương Tiểu Phương nghi ngờ.

Vì vậy, vào một buổi tối không lâu sau khi Lưu Nham được chôn cất, cô đã đến bệnh viện, đến phòng bệnh của Dương Nguyên Bân, muốn tìm hiểu tình hình trước khi sự việc xảy ra.

Dương Nguyên Bân vẫn hôn mê bất tỉnh, được quấn trong ga giường trắng toát, chỉ lộ ra khuôn mặt vô cảm.

Lúc này, bên cạnh giường anh có một y tá đang ngồi xem hồ sơ bệnh án. Thấy Trương Tiểu Phương với vẻ mặt lo lắng đi thẳng đến giường bệnh, cô đứng dậy hỏi: “Cô là…”

Trương Tiểu Phương đáp gọn lỏn: “Bạn anh ấy.”

Y tá này chính là một trong hai người đã đuổi Lưu Nham ra khỏi phòng bệnh hôm đó, cô nhận ra Trương Tiểu Phương, mỉm cười nói: “Cô là bạn gái của cậu Lưu à, tôi từng thấy cô đến đưa cơm cho cậu ấy.”

Nói xong, cô lại lẩm bẩm: “Cậu Lưu đó cũng thật là, không thấy đến nữa.”

Trương Tiểu Phương nghe y tá nói vậy, tò mò hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Cô y tá không giấu giếm, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra đêm hôm đó cho Trương Tiểu Phương nghe, sau đó hỏi: “Mấy ngày nay, cậu ta không thấy bóng dáng đâu, chẳng lẽ là chột dạ sao?”

Cô y tá còn chưa nói hết câu, Trương Tiểu Phương đã rưng rưng nước mắt, đứng trước giường Dương Nguyên Bân bật khóc.

Cô y tá khó hiểu nhìn Trương Tiểu Phương, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nước mắt đã rơi xuống thì không thể nào kìm nén được nữa, Trương Tiểu Phương mặc kệ tất cả, òa khóc nức nở. Tiếng khóc của cô thu hút sự chú ý của những y tá trực ca khác, mọi người nhìn nhau, ngạc nhiên nhìn cô gái đang khóc nức nở.

Một y tá lớn tuổi tưởng Trương Tiểu Phương đau lòng cho Dương Nguyên Bân, nên bước tới an ủi: “Chuyện chưa đến mức đó đâu, cô phải nghĩ theo hướng tích cực lên, đừng khóc nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân khác.”



Trương Tiểu Phương ngừng khóc, cố kìm nén cảm xúc, chậm rãi nói: “Anh ấy đã mất rồi, chính là vào tối hôm các người đuổi anh ấy đi.”

Nói xong, trước sự ngạc nhiên của các y tá, cô không quay đầu lại, chạy thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Những y tá khác đều ngơ ngác, chỉ có cô y tá nói chuyện với Trương Tiểu Phương lúc nãy là hiểu rõ lời cô nói. Sau khi mọi người giải tán, cô vẫn ngây người đứng bên giường Dương Nguyên Bân, sắc mặt thay đổi, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi.

12 giờ đêm, tất cả các phòng bệnh đều đã tắt đèn đi ngủ, hai y tá trực ca kiểm tra phòng bệnh xong cũng trở về phòng trực nghỉ ngơi.

Vài tiếng trước, sau khi làm xong việc, cô y tá từng nói chuyện với Trương Tiểu Phương chống cằm, ngồi thẫn thờ bên bàn trực, trong lòng suy nghĩ miên man.

Đột nhiên, cô cảm thấy có một bóng đen lướt qua mép bàn, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn, nhưng không thấy gì cả.

Cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng trực kiểm tra hành lang, nhưng vẫn không thấy bóng người nào.

Nghĩ là mình nhìn nhầm, cô y tá thở dài, đang định quay người trở về, bỗng nhiên nhìn thấy trong phòng bệnh của Dương Nguyên Bân có ánh sáng le lói, cô vội vàng dụi mắt, nhìn kỹ lại, ánh sáng đã biến mất.

Cô y tá bỗng chốc căng thẳng, vội vàng gọi đồng nghiệp: “Này, vừa nãy tôi thấy phòng 39 có ánh sáng.”

Cô y tá kia nghe thấy tiếng gọi, nhìn theo hướng cô chỉ, không thấy động tĩnh gì, bèn trêu chọc: “Thần kinh quá nhạy cảm rồi, làm gì có ánh sáng nào, cô hoa mắt rồi.” Nói xong, cô ta lại ngồi xuống.

Lời nói của đồng nghiệp không dập tắt được sự tò mò của cô y tá, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn một mình đi về phía phòng bệnh của Dương Nguyên Bân.

Đến cửa phòng bệnh, căn phòng mờ ảo không có gì bất thường, cô y tá lẩm bẩm: “Rõ ràng mình nhìn thấy mà, chẳng lẽ mình hoa mắt thật sao?”

Cô y tá quay người định rời đi, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy có bóng đen lay động ở cửa sổ. Cô nghiêng người nhìn sang, quả nhiên có một bóng đen hình người đứng ở cửa sổ.

Tim cô y tá như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không dám thở mạnh, trừng mắt nhìn chằm chằm bóng đen đó.



Bóng đen không còn lay động nữa, mà đứng im lặng ở đó, như đang nhìn chằm chằm cô y tá trong bóng tối.

Cô y tá cố hết sức, cuối cùng cũng run rẩy thốt ra hai chữ: “Ai đó?” Giọng nói nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu.

Bóng đen vẫn đứng im, khuôn mặt không rõ hình thù hướng về phía cô y tá không có bất kỳ phản ứng nào.

Trong sự im lặng và căng thẳng kéo dài, tinh thần cô y tá gần như sụp đổ, cuối cùng, cô run rẩy bỏ chạy khỏi phòng bệnh, lao đến trước mặt đồng nghiệp, mặt mày tái mét nói: “Phòng… phòng 39… có… có thứ gì đó…”

Cô y tá kia nhìn thấy đồng nghiệp sợ hãi như vậy, cũng tò mò đứng dậy đi về phía phòng bệnh của Dương Nguyên Bân.

Một lúc sau, cô ta quay lại, bực bội nói với cô y tá vẫn còn đang sợ hãi: “Hôm nay cô bị sao vậy, có phải bị đau mắt rồi không, không có gì hết! Đừng có nghi thần nghi quỷ nữa.”

Cô y tá ngơ ngác nhìn đồng nghiệp, một lúc lâu sau vẫn ngồi im lặng, không biết nói gì.

Sáng hôm sau, trước khi tan ca, cô y tá bị quấy rầy suốt mấy tiếng đồng hồ đã đến phòng bệnh của Dương Nguyên Bân để kiểm tra tình hình của anh.

Cô đến bên giường, phát hiện Dương Nguyên Bân đã mở mắt, đang nhìn mình, “Anh tỉnh rồi sao?” Cô y tá hỏi.

Dương Nguyên Bân nằm trên giường hỏi: “Tôi sao vậy? Đây là bệnh viện sao?”

Nhìn thấy cô y tá mặc áo blouse trắng trước mặt, anh biết mình đang ở đâu.

Cô y tá vui mừng chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ.

Không lâu sau, bác sĩ điều trị với vẻ mặt rạng rỡ bước vào phòng bệnh của Dương Nguyên Bân, xung quanh là các y tá: “Tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau