Nhà Giàu Thất Thủ (Hào Trạch Công Lược)
Chương 47
Sáng hôm sau, Hạ Nhạc Dương và Thượng Đình Chi dọn dẹp một chút, khoảng mười một giờ Chu Nhuận Hoa cùng trợ lý đến gõ cửa. Hắn mặc một bộ lễ phục thời Đường bằng lụa màu nâu. Tên trợ lý bên cạnh cao gầy, vừa vào sân liền lặng lẽ quan sát xung quanh, hiển nhiên là đang xem xét phong thủy.
Thượng Đình Chi và Chu Nhuận Hoa chào hỏi ngắn gọn, tìm cớ giải thích vì sao Hạ Nhạc Dương lại ở đây, rồi đón Chu Nhuận Hoa vào nhà.
“Ông chủ Chu, phòng đã được dọn sạch sẽ.” Thượng Đình Chi dắt Chu Nhuận Hoa ra ngoài hiên, nhìn về phía cầu thang quanh co, “Có hai người chết trên cầu thang, máu đã thấm sâu vào gỗ, không xử lý sạch hết được, nếu như ông chủ Chu kiêng kỵ thì lúc đi lại tránh đụng vào những chỗ tối màu đó.”
Những lời này Thượng Đình Chi cũng đã nói với Hạ Nhạc Dương, lúc đó bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương sợ tới mức nhảy ra sau lưng hắn. Chu Nhuận Hoa trái lại rất bình tĩnh, mặt không hề biến sắc, gật đầu nói, “Ngôi nhà ma ám có khác.”
Thượng Đình Chi đưa Chu Nhuận Hoa đến hành lang lầu hai. Ở đây chỉ có hai phòng ngủ, đồ của Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương ở phòng ngủ bên trái, Hạ Nhạc Dương chủ động mở ra cửa phòng ngủ bên phải, nói, “Đây là phòng ngủ của tôi, để tôi chỉ cho ngài xem phòng tắm.”
“Phòng tắm?” Chu Nhuận Hoa hơi kinh ngạc.
Phòng tắm là nơi ma nữ bị giết. Chu Nhuận Hoa chắc chắn không lạ gì khu vực đó, nhưng vẫn giả vờ không hiểu gì. Hạ Nhạc Dương diễn hùa theo, “Không phải ngài đang tìm nơi có nhiều âm khí sao? Phòng tắm chính là nơi có nhiều âm khí nhất trong biệt thự Cố gia.”
Nói xong, Hạ Nhạc Dương ác ý bổ sung, “Tốt hơn hết ngài nên ngủ trong bồn tắm, như vậy không sợ bị kẻ tiểu nhân hãm hại nữa.”
Chu Nhuận Hoa giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười xã giao, tiếp tục giả vờ không biết gì, “Nghe nói trong biệt thự này có một cô gái độc thân tự sát, là ngay trong phòng tắm sao?”
“Không.” Hạ Nhạc Dương lắc lắc ngón trỏ, đẩy cửa phòng tắm ra, làm động tác “xin mời vào” với Chu Nhuận Hoa, “Vào đây, vào đây, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho ngài.”
Thượng Đình Chi buồn cười nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Nhạc Dương, khoanh tay trước ngực, dựa vào bồn rửa mặt xem kịch.
“Trước hết, người phụ nữ này không hề độc thân.” Hạ Nhạc Dương trịnh trọng nói, “Cô ấy có một người tình tên là—”
Nói tới đây cậu cố ý kéo dài giọng để kích thích cảm giác hoang mang của hắn. Chu Nhuận Hoa đờ ra, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.
“… Tôi không biết tên hắn là gì.” Hạ Nhạc Dương nhún vai nói, “Hàng xóm chỉ biết có một người đàn ông thường xuyên đến đây.”
“Vậy sao.” Chu Nhuận Hoa len lén thở phào, “Vậy cô ta vì tình mà tự sát sao?”
“Lại nhầm rồi.” Hạ Nhạc Dương đến bồn tắm ngồi xuống chỗ ma thường ngồi, “Cô ấy không tự sát.”
“Không phải tự sát?” Chu Nhuận Hoa vô thức nâng giọng, liếc nhìn người trợ lý bên cạnh, khó hiểu hỏi, “Hình như báo chí đều nói cô ấy tự sát đúng không?”
“Đó là vì hồi xưa phương pháp điều tra tội phạm còn chưa phát triển,” Hạ Nhạc Dương mím môi tiếc nuối, “Nhưng hiện tại vụ án đã được lật lại, cảnh sát đang truy tìm kẻ sát nhân.”
Những lời này của Hạ Nhạc Dương thật ra là nói dối. Vụ án không có chứng cứ nào mới, sẽ không dễ dàng lật lại, cậu chỉ nói vậy để lừa gạt Chu Nhuận Hoa.
Chu Nhuận Hoa nghe thế lập tức mất bình tĩnh, nhíu mày hỏi: “Tìm hung thủ?”
“Đúng vậy.” Hạ Nhạc Dương ngoắc ngoắc ngón tay, “Kẻ giết người quả nhiên không ngờ rằng người chết cũng biết nói.”
Không khí trầm mặc một giây. Chu Nhuận Hoa còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hoang mang lặp lại lời nói của Hạ Nhạc Dương: “Người chết … cũng biết nói sao?”
“Ừ.” Hạ Nhạc Dương vốn tin tưởng vào khoa học, hào phóng gật đầu, “Lúc mới dọn đến, ma nữ này luôn làm phiền chúng tôi, sau này không biết vì sao, dường như cô ta nhớ ra một số chuyện, kể cho chúng tôi biết. Tôi đã chuyển tất cả thông tin đó cho cảnh sát.”
Hạ Nhạc Dương đang ám chỉ sự thay đổi của ma nữ là do mộ của cô bị phá hủy, sức mạnh phong ấn suy yếu rất nhiều. Chu Nhuận Hoa đương nhiên nghĩ đến điều này, hỏi, “Cô ta … nhớ được bao nhiêu?”
“Tôi không rõ cụ thể, cô ấy không nói chuyện trực tiếp được với tôi.” Hạ Nhạc Dương nhún vai, “Mấy ngày trước cô ấy báo mộng cho tôi biết cảnh cô ấy chết, đại khái là như thế này.”
Hạ Nhạc Dương nằm xuống, một tay thò ra khỏi bồn, quay đầu nhìn chằm chằm Chu Nhuận Hoa, sâu kín nói, “Đó là cách cô ấy nhìn kẻ sát nhân.”
Hạ Nhạc Dương đang nói chuyện với Chu Nhuận Hoa nên nhìn hắn là đương nhiên, nhưng cậu lợi dụng điểm này để chơi chữ, ám chỉ người trước mặt chính là hung thủ.
Chu Nhuận Hoa bối rối, có tật giật mình hỏi: “Ma nữ đó hiện tại ở nơi nào?”
“Đã lâu không gặp.” Hạ Nhạc Dương bò ra khỏi bồn tắm, “Có lẽ cô ấy tự mình đi tìm kẻ sát nhân rồi.”
Chu Nhuận Hoa nuốt nước bọt, cười khan nói: “Không có ở đây thì càng tốt.”
Thượng Đình Chi sắp xếp Chu Nhuận Hoa vào phòng ngủ còn trống trên lầu ba. Hắn ngỏ ý mời hai người đi ăn tối, Thượng Đình Chi đã quen xã giao, cũng không từ chối. Trong bữa tối, Chu Nhuận Hoa hỏi hai người về động thái của cảnh sát, nhưng Hạ Nhạc Dương không nói rõ ràng, Chu Nhuận Hoa cũng không moi được gì. Ăn xong bốn người tách ra, Đường Phong Nghị đưa Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương trở về biệt thự nhà họ Thương. Lúc này Từ Chí Nhược và đồng nghiệp đã mai phục sẵn, cũng đã tiếp nhận camera giám sát mà Thượng Đình Chi sắp xếp trong biệt thự Cố gia.
Triệu Oánh đã trì hoãn thời gian hạ mộ của Chu Nhuận Hoa, mặc dù việc này giúp bảo tồn được mộ của Lý Tướng Quân nhưng cảnh sát không có đủ bằng chứng xác thực để bắt Chu Nhuận Hoa. Vậy nên lần này hắn ta tự mình đến cửa đóng vai trò quyết định trong việc có thể ra lệnh bắt giữ hay không.
Giọng của Chu Nhuận Hoa và tên trợ lý vang lên trong tai nghe.
Trên màn hình, hai người đi tới đi lui trong sân, lục lọi dưới bụi cây một chốc, lại vòng quanh gốc cổ thụ một chốc, hình như đang tìm một nơi để chôn chiếc bình.
“Bình tro có khi nào đang ở trong xe của Chu Nhuận Hoa không?” Hạ Nhạc Dương nói với Thượng Đình Chi.
“Hẳn là hắn sẽ không muốn lúc nào cũng mang thứ đó theo người.” Thượng Đình Chi nhìn màn hình nói, “Trương Ôn Luân đã nói là tro ở đâu hồn ở đó, hắn sẽ không tự dẫn hồn ma tới chỗ mình đâu.”
Giọng nói của Chu Nhuận Hoa truyền tới qua tai nghe.
“Tiểu Kim, cậu quả là cao tay, có thể nghĩ tới chuyện chôn cô ta ngay ở biệt thự Cố gia.” Chu Nhuận Hoa chống hông nói với trợ lý đang nhìn la bàn, “Năm xưa ông đây còn chưa tính tới mà cậu đã nghĩ ra việc dùng mô hình biệt thự Cố gia để nhốt cô ta.”
Người trợ lý tên Tiểu Kim chăm chú nhìn la bàn, không trả lời, Chu Nhuận Hoa nói tiếp, “Sau khi chôn xong, cô ta sẽ không bao giờ trốn ra được nữa đúng không?”
“Đúng vậy.” Tiểu Kim cất la bàn đi rồi chỉ về hướng đông nam, “Chỗ đó đi. Chôn cô ta vào lúc ba giờ sáng, sẽ không bao giờ còn phải lo lắng gì nữa.”
Biệt thự Cố gia là nhà cổ, công trình lịch sử như vậy không thể tùy ý sửa sang. Sẽ không có chuyện đột nhiên sửa bãi tha ma thành trường học. Hơn nữa chủ nhân biệt thự đã ra nước ngoài định cư nhiều năm rồi, chẳng ai còn quan tâm tới ngôi nhà này nữa. Vì vậy vĩnh viễn sẽ không có rắc rối nào tìm đến.
Sau khi ấn định thời gian và địa điểm, Chu Nhuận Hoa gọi cấp dưới mang bình tro đến, đồng thời Từ Chí Nhược cũng sắp xếp cảnh sát áp sát biệt thự Cố gia.
Từ Chí Nhược vừa gặm thịt bò khô vừa tán gẫu với Hạ Nhạc Dương: “Tìm chỗ chôn bình tro cũng phải tính nhiều như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Nhạc Dương chưa kịp nói thì Dương Văn Đình đang hóng xem đã trả lời, “Chôn được vào chỗ tốt thì đời sau mới có phúc.”
Dương Văn Đình thấy cậu ta không tin cũng không hề tức giận, lấy hoa quả và đồ ăn vặt chia cho mọi người, không khí cứ như dự tiệc trà chiều.
Chu Nhuận Hoa dặn dò ổn thỏa liền rời khỏi biệt thự Cố gia, có lẽ đếm đêm mới trở lại. Hạ Nhạc Dương nói với Thượng Đình Chi, “Mà này, em vừa rồi gạt Chu Nhuận Hoa đó.”
Thượng Đình Chi xoa xoa đầu cậu, buồn cười hỏi: “Mấy câu em nói câu nào là thật?”
“Đa phần là sự thật mà.” Hạ Nhạc Dương bất mãn, “Ma nữ không phải độc thân, không phải tự sát, hiện trường khi chết như thế nào, đều là nói thật mà. Em chỉ nói dối một chuyện nho nhỏ mà thôi.”
“Ồ?” Thượng Đình Chi phối hợp đáp lại.
“Vừa rồi Chu Nhuận Hoa hỏi ma nữ bây giờ ở đâu, em nói cô ấy rồi.” Hạ Nhạc Dương hạ giọng, thần bí nói, “Thật ra vừa nãy cô ấy ở ngay trong phòng tắm—”
Vừa nói xong, Hạ Nhạc Dương cố ý dừng lại một chút, “Ma nữ lúc đó dán chặt vào lưng Chu Nhuận Hoa, mặt kề sát bên tai hắn, cả người bất động, nhìn hắn chằm chằm. “
Thượng Đình Chi và Chu Nhuận Hoa chào hỏi ngắn gọn, tìm cớ giải thích vì sao Hạ Nhạc Dương lại ở đây, rồi đón Chu Nhuận Hoa vào nhà.
“Ông chủ Chu, phòng đã được dọn sạch sẽ.” Thượng Đình Chi dắt Chu Nhuận Hoa ra ngoài hiên, nhìn về phía cầu thang quanh co, “Có hai người chết trên cầu thang, máu đã thấm sâu vào gỗ, không xử lý sạch hết được, nếu như ông chủ Chu kiêng kỵ thì lúc đi lại tránh đụng vào những chỗ tối màu đó.”
Những lời này Thượng Đình Chi cũng đã nói với Hạ Nhạc Dương, lúc đó bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương sợ tới mức nhảy ra sau lưng hắn. Chu Nhuận Hoa trái lại rất bình tĩnh, mặt không hề biến sắc, gật đầu nói, “Ngôi nhà ma ám có khác.”
Thượng Đình Chi đưa Chu Nhuận Hoa đến hành lang lầu hai. Ở đây chỉ có hai phòng ngủ, đồ của Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương ở phòng ngủ bên trái, Hạ Nhạc Dương chủ động mở ra cửa phòng ngủ bên phải, nói, “Đây là phòng ngủ của tôi, để tôi chỉ cho ngài xem phòng tắm.”
“Phòng tắm?” Chu Nhuận Hoa hơi kinh ngạc.
Phòng tắm là nơi ma nữ bị giết. Chu Nhuận Hoa chắc chắn không lạ gì khu vực đó, nhưng vẫn giả vờ không hiểu gì. Hạ Nhạc Dương diễn hùa theo, “Không phải ngài đang tìm nơi có nhiều âm khí sao? Phòng tắm chính là nơi có nhiều âm khí nhất trong biệt thự Cố gia.”
Nói xong, Hạ Nhạc Dương ác ý bổ sung, “Tốt hơn hết ngài nên ngủ trong bồn tắm, như vậy không sợ bị kẻ tiểu nhân hãm hại nữa.”
Chu Nhuận Hoa giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười xã giao, tiếp tục giả vờ không biết gì, “Nghe nói trong biệt thự này có một cô gái độc thân tự sát, là ngay trong phòng tắm sao?”
“Không.” Hạ Nhạc Dương lắc lắc ngón trỏ, đẩy cửa phòng tắm ra, làm động tác “xin mời vào” với Chu Nhuận Hoa, “Vào đây, vào đây, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho ngài.”
Thượng Đình Chi buồn cười nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Nhạc Dương, khoanh tay trước ngực, dựa vào bồn rửa mặt xem kịch.
“Trước hết, người phụ nữ này không hề độc thân.” Hạ Nhạc Dương trịnh trọng nói, “Cô ấy có một người tình tên là—”
Nói tới đây cậu cố ý kéo dài giọng để kích thích cảm giác hoang mang của hắn. Chu Nhuận Hoa đờ ra, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.
“… Tôi không biết tên hắn là gì.” Hạ Nhạc Dương nhún vai nói, “Hàng xóm chỉ biết có một người đàn ông thường xuyên đến đây.”
“Vậy sao.” Chu Nhuận Hoa len lén thở phào, “Vậy cô ta vì tình mà tự sát sao?”
“Lại nhầm rồi.” Hạ Nhạc Dương đến bồn tắm ngồi xuống chỗ ma thường ngồi, “Cô ấy không tự sát.”
“Không phải tự sát?” Chu Nhuận Hoa vô thức nâng giọng, liếc nhìn người trợ lý bên cạnh, khó hiểu hỏi, “Hình như báo chí đều nói cô ấy tự sát đúng không?”
“Đó là vì hồi xưa phương pháp điều tra tội phạm còn chưa phát triển,” Hạ Nhạc Dương mím môi tiếc nuối, “Nhưng hiện tại vụ án đã được lật lại, cảnh sát đang truy tìm kẻ sát nhân.”
Những lời này của Hạ Nhạc Dương thật ra là nói dối. Vụ án không có chứng cứ nào mới, sẽ không dễ dàng lật lại, cậu chỉ nói vậy để lừa gạt Chu Nhuận Hoa.
Chu Nhuận Hoa nghe thế lập tức mất bình tĩnh, nhíu mày hỏi: “Tìm hung thủ?”
“Đúng vậy.” Hạ Nhạc Dương ngoắc ngoắc ngón tay, “Kẻ giết người quả nhiên không ngờ rằng người chết cũng biết nói.”
Không khí trầm mặc một giây. Chu Nhuận Hoa còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hoang mang lặp lại lời nói của Hạ Nhạc Dương: “Người chết … cũng biết nói sao?”
“Ừ.” Hạ Nhạc Dương vốn tin tưởng vào khoa học, hào phóng gật đầu, “Lúc mới dọn đến, ma nữ này luôn làm phiền chúng tôi, sau này không biết vì sao, dường như cô ta nhớ ra một số chuyện, kể cho chúng tôi biết. Tôi đã chuyển tất cả thông tin đó cho cảnh sát.”
Hạ Nhạc Dương đang ám chỉ sự thay đổi của ma nữ là do mộ của cô bị phá hủy, sức mạnh phong ấn suy yếu rất nhiều. Chu Nhuận Hoa đương nhiên nghĩ đến điều này, hỏi, “Cô ta … nhớ được bao nhiêu?”
“Tôi không rõ cụ thể, cô ấy không nói chuyện trực tiếp được với tôi.” Hạ Nhạc Dương nhún vai, “Mấy ngày trước cô ấy báo mộng cho tôi biết cảnh cô ấy chết, đại khái là như thế này.”
Hạ Nhạc Dương nằm xuống, một tay thò ra khỏi bồn, quay đầu nhìn chằm chằm Chu Nhuận Hoa, sâu kín nói, “Đó là cách cô ấy nhìn kẻ sát nhân.”
Hạ Nhạc Dương đang nói chuyện với Chu Nhuận Hoa nên nhìn hắn là đương nhiên, nhưng cậu lợi dụng điểm này để chơi chữ, ám chỉ người trước mặt chính là hung thủ.
Chu Nhuận Hoa bối rối, có tật giật mình hỏi: “Ma nữ đó hiện tại ở nơi nào?”
“Đã lâu không gặp.” Hạ Nhạc Dương bò ra khỏi bồn tắm, “Có lẽ cô ấy tự mình đi tìm kẻ sát nhân rồi.”
Chu Nhuận Hoa nuốt nước bọt, cười khan nói: “Không có ở đây thì càng tốt.”
Thượng Đình Chi sắp xếp Chu Nhuận Hoa vào phòng ngủ còn trống trên lầu ba. Hắn ngỏ ý mời hai người đi ăn tối, Thượng Đình Chi đã quen xã giao, cũng không từ chối. Trong bữa tối, Chu Nhuận Hoa hỏi hai người về động thái của cảnh sát, nhưng Hạ Nhạc Dương không nói rõ ràng, Chu Nhuận Hoa cũng không moi được gì. Ăn xong bốn người tách ra, Đường Phong Nghị đưa Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương trở về biệt thự nhà họ Thương. Lúc này Từ Chí Nhược và đồng nghiệp đã mai phục sẵn, cũng đã tiếp nhận camera giám sát mà Thượng Đình Chi sắp xếp trong biệt thự Cố gia.
Triệu Oánh đã trì hoãn thời gian hạ mộ của Chu Nhuận Hoa, mặc dù việc này giúp bảo tồn được mộ của Lý Tướng Quân nhưng cảnh sát không có đủ bằng chứng xác thực để bắt Chu Nhuận Hoa. Vậy nên lần này hắn ta tự mình đến cửa đóng vai trò quyết định trong việc có thể ra lệnh bắt giữ hay không.
Giọng của Chu Nhuận Hoa và tên trợ lý vang lên trong tai nghe.
Trên màn hình, hai người đi tới đi lui trong sân, lục lọi dưới bụi cây một chốc, lại vòng quanh gốc cổ thụ một chốc, hình như đang tìm một nơi để chôn chiếc bình.
“Bình tro có khi nào đang ở trong xe của Chu Nhuận Hoa không?” Hạ Nhạc Dương nói với Thượng Đình Chi.
“Hẳn là hắn sẽ không muốn lúc nào cũng mang thứ đó theo người.” Thượng Đình Chi nhìn màn hình nói, “Trương Ôn Luân đã nói là tro ở đâu hồn ở đó, hắn sẽ không tự dẫn hồn ma tới chỗ mình đâu.”
Giọng nói của Chu Nhuận Hoa truyền tới qua tai nghe.
“Tiểu Kim, cậu quả là cao tay, có thể nghĩ tới chuyện chôn cô ta ngay ở biệt thự Cố gia.” Chu Nhuận Hoa chống hông nói với trợ lý đang nhìn la bàn, “Năm xưa ông đây còn chưa tính tới mà cậu đã nghĩ ra việc dùng mô hình biệt thự Cố gia để nhốt cô ta.”
Người trợ lý tên Tiểu Kim chăm chú nhìn la bàn, không trả lời, Chu Nhuận Hoa nói tiếp, “Sau khi chôn xong, cô ta sẽ không bao giờ trốn ra được nữa đúng không?”
“Đúng vậy.” Tiểu Kim cất la bàn đi rồi chỉ về hướng đông nam, “Chỗ đó đi. Chôn cô ta vào lúc ba giờ sáng, sẽ không bao giờ còn phải lo lắng gì nữa.”
Biệt thự Cố gia là nhà cổ, công trình lịch sử như vậy không thể tùy ý sửa sang. Sẽ không có chuyện đột nhiên sửa bãi tha ma thành trường học. Hơn nữa chủ nhân biệt thự đã ra nước ngoài định cư nhiều năm rồi, chẳng ai còn quan tâm tới ngôi nhà này nữa. Vì vậy vĩnh viễn sẽ không có rắc rối nào tìm đến.
Sau khi ấn định thời gian và địa điểm, Chu Nhuận Hoa gọi cấp dưới mang bình tro đến, đồng thời Từ Chí Nhược cũng sắp xếp cảnh sát áp sát biệt thự Cố gia.
Từ Chí Nhược vừa gặm thịt bò khô vừa tán gẫu với Hạ Nhạc Dương: “Tìm chỗ chôn bình tro cũng phải tính nhiều như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Nhạc Dương chưa kịp nói thì Dương Văn Đình đang hóng xem đã trả lời, “Chôn được vào chỗ tốt thì đời sau mới có phúc.”
Dương Văn Đình thấy cậu ta không tin cũng không hề tức giận, lấy hoa quả và đồ ăn vặt chia cho mọi người, không khí cứ như dự tiệc trà chiều.
Chu Nhuận Hoa dặn dò ổn thỏa liền rời khỏi biệt thự Cố gia, có lẽ đếm đêm mới trở lại. Hạ Nhạc Dương nói với Thượng Đình Chi, “Mà này, em vừa rồi gạt Chu Nhuận Hoa đó.”
Thượng Đình Chi xoa xoa đầu cậu, buồn cười hỏi: “Mấy câu em nói câu nào là thật?”
“Đa phần là sự thật mà.” Hạ Nhạc Dương bất mãn, “Ma nữ không phải độc thân, không phải tự sát, hiện trường khi chết như thế nào, đều là nói thật mà. Em chỉ nói dối một chuyện nho nhỏ mà thôi.”
“Ồ?” Thượng Đình Chi phối hợp đáp lại.
“Vừa rồi Chu Nhuận Hoa hỏi ma nữ bây giờ ở đâu, em nói cô ấy rồi.” Hạ Nhạc Dương hạ giọng, thần bí nói, “Thật ra vừa nãy cô ấy ở ngay trong phòng tắm—”
Vừa nói xong, Hạ Nhạc Dương cố ý dừng lại một chút, “Ma nữ lúc đó dán chặt vào lưng Chu Nhuận Hoa, mặt kề sát bên tai hắn, cả người bất động, nhìn hắn chằm chằm. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất