Nhà Giàu Thất Thủ (Hào Trạch Công Lược)
Chương 9
Thượng Đình Chi nói “lên giường” ý là nói nằm chung, Hạ Nhạc Dương đương nhiên hiểu, nhưng hai vị trưởng lão bên kia hiển nhiên không.
Thượng Kiến Nghiệp và Dương Văn Đình dại mặt ra, ngẩn người, rồi cuối cùng lại có chút vừa rối rắm vừa thỏa hiệp.
Thượng Kiến Nghiệp nói: “Tuy cha có chút bất ngờ, nhưng xem ra cũng không quá kinh ngạc.”
Dương Văn Đình nói: “Thôi cũng được, Hoa Hoa dù sao cũng không lấy được vợ.”
Đường Phong Nghị đưa hai người về biệt thự, lúc băng qua vườn nhỏ trước sân, thấy hoa cỏ nở rộ, Hạ Nhạc Dương đột nhiên đứng lại, túm áo Thượng Đình Chi nói: “Nhìn kìa, hoa nở đẹp chưa?”
Thượng Đình Chi nghiến răng, biết Hạ Nhạc Dương đang giễu cợt nhũ danh của mình, hắn nói: “Ngứa đòn đúng không?”
Hạ Nhạc Dương thầm cười trộm, nhưng ngoài mặt vẫn trịnh trọng nói: “Anh không thấy sao? Ăn tối xong lại thưởng hoa, quả là lạc thú mà.”
“Vậy cậu cứ ‘thưởng’ đi.” Thượng Đình Chi sầm mặt, bỏ mặc Hạ Nhạc Dương đi vào nhà.
Hạ Nhạc Dương vội vàng chạy theo, bĩu môi nói: “Ê ê, bông hoa đẹp nhất sao lại chạy mất, không cho ai ‘thưởng’ à?”
“Hỏa” của Thượng Đình Chi bùm một “vượng” lên tận đỉnh đầu, hắn đột nhiên dừng lại xoay người, Hạ Nhạc Dương không để ý suýt thì đụng phải ngực hắn.
“Buổi tối không cần ngủ đúng không?” Thượng Đình Chi lạnh lùng hỏi.
“Sao anh cứ dùng chuyện này uy hiếp tôi?” Hạ Nhạc Dương bĩu môi, “Không còn chiêu nào mới mẻ hơn hả?”
Thượng Đình Chi sống từng đấy năm, đây là lần đầu tiên gặp phải người khó quản như Hạ Nhạc Dương. Đánh cũng không được, đuổi cũng không cho, đau đầu nhất là nếu để cậu ta đi thì hắn còn có thể xảy ra chuyện. Nghĩ đến đây hắn liền nghẹn một bụng “hỏa”.
Hạ Nhạc Dương thấy Thượng Đình Chi vẻ mặt cứng đờ quay người đi về phía thang máy, lập tức nhận ra Thượng Đình Chi hết cách rồi. Cậu nhớ lại tối qua khép nép uất ức thế nào, hiện tại liền vênh váo đi theo kêu một tiếng: “Hoa Hoa, chờ tôi.”
Thượng Đình Chi vào thang máy, quay đầu nhìn câụ, cảnh cáo: “Đừng có gọi nhũ danh.”
“Không phải anh nói chúng ta cần làm quen thêm sao.” Hạ Nhạc Dương vỗ vỗ vai Thượng Đình Chi, “Anh cũng có thể gọi tôi là Dương Dương.”
Gọi Dương Dương so với Hoa Hoa còn đỡ hơn nhiều, kiểu gì thì Hạ Nhạc Dương cũng có lợi.
Lên đến lầu hai, cửa thang máy từ từ mở ra, đúng lúc này, một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Cửa thang máy chỉ mở ra không đến mười phân, sau đó từ từ đóng lại, rồi lại mở ra lại đóng lại, cứ liên tục như thế.
Thượng Đình Chi đóng cửa phòng ngủ lại, lưu loát khóa trái. Quả nhiên, một giây tiếp theo, Hạ Nhạc Dương gõ cửa dồn dập: “Anh có ý gì?? Ma ở đâu ra? Nói rõ ràng đi!”
Trong phòng ngủ yên ắng. Hạ Nhạc Dương đột nhiên hối hận không nên đi trêu chọc hắn. Xong rồi! Thầy bịp này điên lên mặc kệ cậu rồi.
Lúc này cậu mới chợt nhận ra, dường như khi ở cạnh Thượng Đình Chi, cậu không hề sợ hãi, dù là đêm khuya gió lộng. Nhưng chỉ cần Thượng Đình Chi không ở cạnh, bầu không khí của ngôi nhà này thay đổi ngay lập tức, ngay cả giữa ban ngày cũng u uất như bị ma ám.
Bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương lúng túng từ phòng ngủ bước vào phòng tắm chung, lại đi sang phòng Thượng Đình Chi thông qua cửa hông. Thượng Đình Chi đã thay quần áo ở nhà, chuẩn bị chợp mắt.
“Làm sao?” Thượng Đình Chi lạnh mặt.
“Hihi…” Hạ Nhạc Dương ngượng ngùng cười, ra vẻ bâng quơ: “Ngủ trưa thì sao?
“Hừ.” Thượng Đình Chi nhàn nhạp đáp, xốc chăn lên giường.
“Vậy đợi đã.”
“?”
Hạ Nhạc Dương về phòng ngủ, nhanh chóng thay đồ sau đó lại chạy sang, chui vào giường Thượng Đình Chi, tự nhiên như ruồi nói: “Tối qua tôi ngủ quá muộn, vừa vặn cũng nên ngủ bù.”
“Tôi có bảo cậu sang đây ngủ sao?” Thượng Đình Chi cau mày.
“Chúng ta là anh em tốt mà, câu nệ gì chớ.” Hạ Nhạc Dương chen vào cạnh Thượng Đình Chi, vỗ vỗ cái gối cứ như là gối của mình.
“Hạ Nhạc Dương.” Thượng Đình Chi trầm giọng.
“A buồn ngủ quá đi.” Hạ Nhạc Dương lật người quay lưng về phía hắn, “Tôi ngủ đây.”
“…”
Thượng Đình Chi thở dài bất đắc dĩ, cũng nằm xuống. Hắn không muốn ôm Hạ Nhạc Dương, nhưng không hiểu sao cái tay lại không nghe lời, túm Hạ Nhạc Dương ôm vào lòng.
Lúc cậu tỉnh lại, Thượng Đình Chi đã không còn ở bên cạnh. Cậu vò vò tóc, rửa mặt rồi xuống lầu tìm hắn.
“Đại sư ơi? Hoa Hoa à? Thầy đồng ơi?” Hạ Nhạc Dương vừa đi tới cửa thư phòng, Thượng Đình Chi liền mở cửa, vẻ mặt âm trầm: “Thầy đồng?”
“Thần tiên, thần tiên!!” Hạ Nhạc Dương vội vàng nói: “Anh đang làm việc à?
“Có chuyện gì không?” Thượng Đình Chi không trả lời, mặt lạnh te hỏi lại.
“Tôi thấy hơi chán chán …” Hạ Nhạc Dương gãi gãi ót, cậu không nói thật, thực ra cậu chỉ muốn ở gần Thượng Đình Chi, nếu không lại cảm thấy bất an.
“Chán thì tự chơi một mình đi.” Thượng Đình Chi nói xong nhẫn tâm đóng cửa.
“…”
Hạ Nhạc Dương đứng đờ ra, liếc lên lầu, lại nhìn xuống lầu, sau khi lăn tăn hồi lâu liền quyết định xuống phòng khách lầu một.
Phòng khách gần cửa nhất, nếu có chuyện quái dị gì xảy ra, cậu cũng tiện lao ra sân càng lẹ.
Để cho có không khí một chút, Hạ Nhạc Dương mở TV, nằm sofa nghịch điện thoại.
Trên TV đang phát tin tức về việc chuyển địa điểm của trường tiểu học mà ngày xưa Hạ Nhạc Dương theo học. Cậu thản nhiên nhìn nhìn, lại mở di động tiếp tục tìm kiếm những bài báo liên quan đến phong thủy.
Cứ 10 web thì 8 cái liên quan đến lừa đảo.
Hạ Nhạc Dương tặc lưỡi, hai ngày nay ở chung thấy Thượng Đình Chi cũng không giống người xấu, chỉ là hai người quan điểm khác nhau, giống như có người theo đạo Phật thì cũng chẳng ai có thể bắt họ không theo.
Một web tự động nhảy ra tin tức về về cô giáo xinh đẹp dạy phong thủy.
Hạ Nhạc Dương bấm vào xem, hóa ra ngoài Thượng gia thì Thụy Thành còn có nhiều thầy phong thủy nổi tiếng khác. Tỷ như cái cô Triệu Oánh này, mỗi năm thu nhập hàng triệu đô nhờ đi xem phong thủy, hiện tại đã có chút tiếng tăm trong giớinổi danh trong thế giới Phong Thủy.
Hạ Nhạc Dương bấm vào xem, hóa ra ngoài Thượng gia thì Thụy Thành còn có nhiều thầy phong thủy nổi tiếng khác. Tỷ như cái cô Triệu Oánh này, mỗi năm thu nhập hàng triệu đô nhờ đi xem phong thủy, hiện tại đã có chút tiếng tăm trong giới.
Hạ Nhạc Dương vẻ mặt khó hiểu lắc đầu, chẳng biết nghĩ quẩn cái gì mà cứ nhất định phải đốt tiền vào trò này nhỉ?
Trong bữa tối, Hạ Nhạc Dương nói chuyện phiếm với Thượng Đình Chi về việc này, hỏi hắn vào ngành có dễ không, Thượng Đình Chi nhẹ giọng nói: “Cậu nói Triệu Oánh? Cô ấy có nền tảng chuyên ngành kiến trúc đàng hoàng đó. Cậu tưởng cứ tùy tiện tóm đại con chó con mèo tới là có thể làm thầy phong thủy sao?”
Hạ Nhạc Dương cắn đũa phản bác, hỏi: “Cái này thì liên quan gì đến kiến trúc?”
“Cậu từng nghe qua câu này chứ?” Thượng Đình Chi hỏi, “Bạch hổ ngẩng đầu quá cao sẽ lẫn át Thanh Long.”
Hạ Nhạc Dương nói: “Tôi mới chỉ nghe bên phải Bạch Hổ, bên trái Thanh Long, trước mặt Chu Tước, sau lưng Huyền Vũ.”
“… Ừ.” Thượng Đình Chi không hề mong đợi gì ở hiểu biết của Hạ Nhạc Dương, “Nói đơn giản là tòa nhà phía tây không thể cao hơn tòa nhà phía đông, nếu không thì Thành Long sẽ bị đảo nghịch. “
“Anh …” Hạ Nhạc Dương biết điều đem hai chữ “nói nhảm” nuốt trở về.
“Cái này liên quan đến ánh mặt trời.” Thượng Đình Chi giải thích, “Có cơ sở khoa học.”
Hạ Nhạc Dương nhướng mày cân nhắc thấy hình như cũng có chút hợp lý.
“Anh với cái cô hot girl phong thủy kia quen biết không? Ai giỏi hơn?”
“Cô ấy là bạn học đại học của tôi.” Thượng Đình Chi bình thản nói: “Sao, muốn làm quen à?”
Trên web có ảnh của Triệu Oánh, thực sự xinh đẹp, nhưng Hạ Nhạc Dương lại không hứng thú.
“Không, không.” Hạ Nhạc Dương xua tay “vĩnh biệt”, “Tam quan không hợp.”
Thượng Đình Chi từ từ ăn uống, không nói gì thêm. Hạ Nhạc Dương và Triệu Oánh tam quan không hợp, kỳ thật thì hắn và cậu ta cũng vậy thôi, bởi vì hắn cũng là thầy phong thủy.
Thật khó để thay đổi niềm tin đã ăn sâu của một người, Thượng Đình Chi cũng không muốn thay đổi gì, chỉ cầu Hạ Nhạc Dương biết điều, đừng chọc hắn điên lên là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, Thượng Đình Chi tốt bụng nhắc nhở: “Đêm nay là rằm, đừng nghịch ngợm, sang phòng tôi mà ngủ đi.”
“Làm như trong nhà này có người sói không bằng.” Hạ Nhạc Dương lẩm bẩm nói, “Đêm trăng tròn liền xảy ra chuyện.”
Nhưng càm ràm thì càm ràm, trời vừa tối Hạ Nhạc Dương liền lập tức chạy vào phòng Thượng Đình Chi, xếp ngay ngắn điện thoại, máy tính bảng, cục sạc trên đầu giường cứ như đánh giấu lãnh địa, sau đó vào phòng tắm.
Hạ Nhạc Dương lập tức tắt vòi nước, phòng tắm yên ắng, cậu lau nước trên người gọi lớn tiếng, “Thượng Đình Chi, anh sao vậy??”
Vẫn không ai trả lời.
Hạ Nhạc Dương vội mặc quần áo vào, đúng lúc này, đèn trần mờ ảo chập chờn, hơi nước đột nhiên tụ lại phía cái bồn tắm.
Cậu cứng ngắc quay lại nhìn, bồn tắm vốn dĩ trống không lúc này lại mù mịt hơi nước, rất khó nhìn rõ trong đó có cái gì.
Phòng tắm đang nóng bỗng trở nên lạnh lẽo, Hạ Nhạc Dương nuốt nước bọt, lui về phía cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm chiếc bồn tắm kỳ quái.
Sương mù lơ lửng trong bồn, mơ hồ tạo thành một hình bóng.
Hạ Nhạc Dương cuối cùng cũng rờ được vào nắm cửa, ánh mắt phiêu tới chỗ bồn tắm, không thấy được trong tấm gương ở cuối phòng, một người phụ nữ ngồi trong bồn, nhìn cậu nở nụ cười.
Lúc Hạ Nhạc Dương từ phòng tắm đi ra, Thượng Đình Chi đang nằm trên giường kiểm tra lịch trình công việc Đường Phong Nghị gửi tới.
Ba tháng nay hắn biết mình phạm Cô Dương Sát nên công việc gì có thể từ chối thì đều đẩy hết đi, nhưng vẫn có một số gia tộc phải nể mặt nể mũi.
“Chào.” Hạ Nhạc Dương đứng ở cuối giường, chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Thượng Đình Chi.
Thượng Đình Chi khó hiểu nhìn Hạ Nhạc Dương, sau đó tiếp tục xem ipad: “Tắm xong chưa?”
“Ừm.” Hạ Nhạc Dương từ cuối giường leo lên giường, nhưng thay vì bò đến bên cạnh Thượng Đình Chi, cậu lại bò lên đôi chân thẳng tắp của hắn.
Thượng Đình Chi: “?”
“Cậu sao vậy?” Thượng Đình Chi cau mày hỏi.
“Lão gia.” Hạ Nhạc Dương chống cằm ngẩng đầu nhìn Thượng Đình Chi, “Lão gia, đói quá, cho tôi ăn được không?”
“??”
“Đệt, Hạ Nhạc Dương!”
Cảm giác lạnh băng truyền đến, Thượng Đình Chi siết chặt cổ tay đang giở trò kia, nhưng vẫn không bảo vệ được cái quần.
Cạnh tượng sau đó khiến Thượng Đình Chi như bị sét đánh, kinh ngạc suýt thì nghẹn.
Hắn há hốc miệng nhìn, cảm giác vừa đê mê ngây ngất tập kích khiến cho đại não của hắn hoàn toàn chập mạch.
Hạ Nhạc Dương vậy mà dám… cho hắn?!
(Mọi người tự điền vào chỗ … đi nha =)))
Thượng Kiến Nghiệp và Dương Văn Đình dại mặt ra, ngẩn người, rồi cuối cùng lại có chút vừa rối rắm vừa thỏa hiệp.
Thượng Kiến Nghiệp nói: “Tuy cha có chút bất ngờ, nhưng xem ra cũng không quá kinh ngạc.”
Dương Văn Đình nói: “Thôi cũng được, Hoa Hoa dù sao cũng không lấy được vợ.”
Đường Phong Nghị đưa hai người về biệt thự, lúc băng qua vườn nhỏ trước sân, thấy hoa cỏ nở rộ, Hạ Nhạc Dương đột nhiên đứng lại, túm áo Thượng Đình Chi nói: “Nhìn kìa, hoa nở đẹp chưa?”
Thượng Đình Chi nghiến răng, biết Hạ Nhạc Dương đang giễu cợt nhũ danh của mình, hắn nói: “Ngứa đòn đúng không?”
Hạ Nhạc Dương thầm cười trộm, nhưng ngoài mặt vẫn trịnh trọng nói: “Anh không thấy sao? Ăn tối xong lại thưởng hoa, quả là lạc thú mà.”
“Vậy cậu cứ ‘thưởng’ đi.” Thượng Đình Chi sầm mặt, bỏ mặc Hạ Nhạc Dương đi vào nhà.
Hạ Nhạc Dương vội vàng chạy theo, bĩu môi nói: “Ê ê, bông hoa đẹp nhất sao lại chạy mất, không cho ai ‘thưởng’ à?”
“Hỏa” của Thượng Đình Chi bùm một “vượng” lên tận đỉnh đầu, hắn đột nhiên dừng lại xoay người, Hạ Nhạc Dương không để ý suýt thì đụng phải ngực hắn.
“Buổi tối không cần ngủ đúng không?” Thượng Đình Chi lạnh lùng hỏi.
“Sao anh cứ dùng chuyện này uy hiếp tôi?” Hạ Nhạc Dương bĩu môi, “Không còn chiêu nào mới mẻ hơn hả?”
Thượng Đình Chi sống từng đấy năm, đây là lần đầu tiên gặp phải người khó quản như Hạ Nhạc Dương. Đánh cũng không được, đuổi cũng không cho, đau đầu nhất là nếu để cậu ta đi thì hắn còn có thể xảy ra chuyện. Nghĩ đến đây hắn liền nghẹn một bụng “hỏa”.
Hạ Nhạc Dương thấy Thượng Đình Chi vẻ mặt cứng đờ quay người đi về phía thang máy, lập tức nhận ra Thượng Đình Chi hết cách rồi. Cậu nhớ lại tối qua khép nép uất ức thế nào, hiện tại liền vênh váo đi theo kêu một tiếng: “Hoa Hoa, chờ tôi.”
Thượng Đình Chi vào thang máy, quay đầu nhìn câụ, cảnh cáo: “Đừng có gọi nhũ danh.”
“Không phải anh nói chúng ta cần làm quen thêm sao.” Hạ Nhạc Dương vỗ vỗ vai Thượng Đình Chi, “Anh cũng có thể gọi tôi là Dương Dương.”
Gọi Dương Dương so với Hoa Hoa còn đỡ hơn nhiều, kiểu gì thì Hạ Nhạc Dương cũng có lợi.
Lên đến lầu hai, cửa thang máy từ từ mở ra, đúng lúc này, một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Cửa thang máy chỉ mở ra không đến mười phân, sau đó từ từ đóng lại, rồi lại mở ra lại đóng lại, cứ liên tục như thế.
Thượng Đình Chi đóng cửa phòng ngủ lại, lưu loát khóa trái. Quả nhiên, một giây tiếp theo, Hạ Nhạc Dương gõ cửa dồn dập: “Anh có ý gì?? Ma ở đâu ra? Nói rõ ràng đi!”
Trong phòng ngủ yên ắng. Hạ Nhạc Dương đột nhiên hối hận không nên đi trêu chọc hắn. Xong rồi! Thầy bịp này điên lên mặc kệ cậu rồi.
Lúc này cậu mới chợt nhận ra, dường như khi ở cạnh Thượng Đình Chi, cậu không hề sợ hãi, dù là đêm khuya gió lộng. Nhưng chỉ cần Thượng Đình Chi không ở cạnh, bầu không khí của ngôi nhà này thay đổi ngay lập tức, ngay cả giữa ban ngày cũng u uất như bị ma ám.
Bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương lúng túng từ phòng ngủ bước vào phòng tắm chung, lại đi sang phòng Thượng Đình Chi thông qua cửa hông. Thượng Đình Chi đã thay quần áo ở nhà, chuẩn bị chợp mắt.
“Làm sao?” Thượng Đình Chi lạnh mặt.
“Hihi…” Hạ Nhạc Dương ngượng ngùng cười, ra vẻ bâng quơ: “Ngủ trưa thì sao?
“Hừ.” Thượng Đình Chi nhàn nhạp đáp, xốc chăn lên giường.
“Vậy đợi đã.”
“?”
Hạ Nhạc Dương về phòng ngủ, nhanh chóng thay đồ sau đó lại chạy sang, chui vào giường Thượng Đình Chi, tự nhiên như ruồi nói: “Tối qua tôi ngủ quá muộn, vừa vặn cũng nên ngủ bù.”
“Tôi có bảo cậu sang đây ngủ sao?” Thượng Đình Chi cau mày.
“Chúng ta là anh em tốt mà, câu nệ gì chớ.” Hạ Nhạc Dương chen vào cạnh Thượng Đình Chi, vỗ vỗ cái gối cứ như là gối của mình.
“Hạ Nhạc Dương.” Thượng Đình Chi trầm giọng.
“A buồn ngủ quá đi.” Hạ Nhạc Dương lật người quay lưng về phía hắn, “Tôi ngủ đây.”
“…”
Thượng Đình Chi thở dài bất đắc dĩ, cũng nằm xuống. Hắn không muốn ôm Hạ Nhạc Dương, nhưng không hiểu sao cái tay lại không nghe lời, túm Hạ Nhạc Dương ôm vào lòng.
Lúc cậu tỉnh lại, Thượng Đình Chi đã không còn ở bên cạnh. Cậu vò vò tóc, rửa mặt rồi xuống lầu tìm hắn.
“Đại sư ơi? Hoa Hoa à? Thầy đồng ơi?” Hạ Nhạc Dương vừa đi tới cửa thư phòng, Thượng Đình Chi liền mở cửa, vẻ mặt âm trầm: “Thầy đồng?”
“Thần tiên, thần tiên!!” Hạ Nhạc Dương vội vàng nói: “Anh đang làm việc à?
“Có chuyện gì không?” Thượng Đình Chi không trả lời, mặt lạnh te hỏi lại.
“Tôi thấy hơi chán chán …” Hạ Nhạc Dương gãi gãi ót, cậu không nói thật, thực ra cậu chỉ muốn ở gần Thượng Đình Chi, nếu không lại cảm thấy bất an.
“Chán thì tự chơi một mình đi.” Thượng Đình Chi nói xong nhẫn tâm đóng cửa.
“…”
Hạ Nhạc Dương đứng đờ ra, liếc lên lầu, lại nhìn xuống lầu, sau khi lăn tăn hồi lâu liền quyết định xuống phòng khách lầu một.
Phòng khách gần cửa nhất, nếu có chuyện quái dị gì xảy ra, cậu cũng tiện lao ra sân càng lẹ.
Để cho có không khí một chút, Hạ Nhạc Dương mở TV, nằm sofa nghịch điện thoại.
Trên TV đang phát tin tức về việc chuyển địa điểm của trường tiểu học mà ngày xưa Hạ Nhạc Dương theo học. Cậu thản nhiên nhìn nhìn, lại mở di động tiếp tục tìm kiếm những bài báo liên quan đến phong thủy.
Cứ 10 web thì 8 cái liên quan đến lừa đảo.
Hạ Nhạc Dương tặc lưỡi, hai ngày nay ở chung thấy Thượng Đình Chi cũng không giống người xấu, chỉ là hai người quan điểm khác nhau, giống như có người theo đạo Phật thì cũng chẳng ai có thể bắt họ không theo.
Một web tự động nhảy ra tin tức về về cô giáo xinh đẹp dạy phong thủy.
Hạ Nhạc Dương bấm vào xem, hóa ra ngoài Thượng gia thì Thụy Thành còn có nhiều thầy phong thủy nổi tiếng khác. Tỷ như cái cô Triệu Oánh này, mỗi năm thu nhập hàng triệu đô nhờ đi xem phong thủy, hiện tại đã có chút tiếng tăm trong giớinổi danh trong thế giới Phong Thủy.
Hạ Nhạc Dương bấm vào xem, hóa ra ngoài Thượng gia thì Thụy Thành còn có nhiều thầy phong thủy nổi tiếng khác. Tỷ như cái cô Triệu Oánh này, mỗi năm thu nhập hàng triệu đô nhờ đi xem phong thủy, hiện tại đã có chút tiếng tăm trong giới.
Hạ Nhạc Dương vẻ mặt khó hiểu lắc đầu, chẳng biết nghĩ quẩn cái gì mà cứ nhất định phải đốt tiền vào trò này nhỉ?
Trong bữa tối, Hạ Nhạc Dương nói chuyện phiếm với Thượng Đình Chi về việc này, hỏi hắn vào ngành có dễ không, Thượng Đình Chi nhẹ giọng nói: “Cậu nói Triệu Oánh? Cô ấy có nền tảng chuyên ngành kiến trúc đàng hoàng đó. Cậu tưởng cứ tùy tiện tóm đại con chó con mèo tới là có thể làm thầy phong thủy sao?”
Hạ Nhạc Dương cắn đũa phản bác, hỏi: “Cái này thì liên quan gì đến kiến trúc?”
“Cậu từng nghe qua câu này chứ?” Thượng Đình Chi hỏi, “Bạch hổ ngẩng đầu quá cao sẽ lẫn át Thanh Long.”
Hạ Nhạc Dương nói: “Tôi mới chỉ nghe bên phải Bạch Hổ, bên trái Thanh Long, trước mặt Chu Tước, sau lưng Huyền Vũ.”
“… Ừ.” Thượng Đình Chi không hề mong đợi gì ở hiểu biết của Hạ Nhạc Dương, “Nói đơn giản là tòa nhà phía tây không thể cao hơn tòa nhà phía đông, nếu không thì Thành Long sẽ bị đảo nghịch. “
“Anh …” Hạ Nhạc Dương biết điều đem hai chữ “nói nhảm” nuốt trở về.
“Cái này liên quan đến ánh mặt trời.” Thượng Đình Chi giải thích, “Có cơ sở khoa học.”
Hạ Nhạc Dương nhướng mày cân nhắc thấy hình như cũng có chút hợp lý.
“Anh với cái cô hot girl phong thủy kia quen biết không? Ai giỏi hơn?”
“Cô ấy là bạn học đại học của tôi.” Thượng Đình Chi bình thản nói: “Sao, muốn làm quen à?”
Trên web có ảnh của Triệu Oánh, thực sự xinh đẹp, nhưng Hạ Nhạc Dương lại không hứng thú.
“Không, không.” Hạ Nhạc Dương xua tay “vĩnh biệt”, “Tam quan không hợp.”
Thượng Đình Chi từ từ ăn uống, không nói gì thêm. Hạ Nhạc Dương và Triệu Oánh tam quan không hợp, kỳ thật thì hắn và cậu ta cũng vậy thôi, bởi vì hắn cũng là thầy phong thủy.
Thật khó để thay đổi niềm tin đã ăn sâu của một người, Thượng Đình Chi cũng không muốn thay đổi gì, chỉ cầu Hạ Nhạc Dương biết điều, đừng chọc hắn điên lên là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, Thượng Đình Chi tốt bụng nhắc nhở: “Đêm nay là rằm, đừng nghịch ngợm, sang phòng tôi mà ngủ đi.”
“Làm như trong nhà này có người sói không bằng.” Hạ Nhạc Dương lẩm bẩm nói, “Đêm trăng tròn liền xảy ra chuyện.”
Nhưng càm ràm thì càm ràm, trời vừa tối Hạ Nhạc Dương liền lập tức chạy vào phòng Thượng Đình Chi, xếp ngay ngắn điện thoại, máy tính bảng, cục sạc trên đầu giường cứ như đánh giấu lãnh địa, sau đó vào phòng tắm.
Hạ Nhạc Dương lập tức tắt vòi nước, phòng tắm yên ắng, cậu lau nước trên người gọi lớn tiếng, “Thượng Đình Chi, anh sao vậy??”
Vẫn không ai trả lời.
Hạ Nhạc Dương vội mặc quần áo vào, đúng lúc này, đèn trần mờ ảo chập chờn, hơi nước đột nhiên tụ lại phía cái bồn tắm.
Cậu cứng ngắc quay lại nhìn, bồn tắm vốn dĩ trống không lúc này lại mù mịt hơi nước, rất khó nhìn rõ trong đó có cái gì.
Phòng tắm đang nóng bỗng trở nên lạnh lẽo, Hạ Nhạc Dương nuốt nước bọt, lui về phía cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm chiếc bồn tắm kỳ quái.
Sương mù lơ lửng trong bồn, mơ hồ tạo thành một hình bóng.
Hạ Nhạc Dương cuối cùng cũng rờ được vào nắm cửa, ánh mắt phiêu tới chỗ bồn tắm, không thấy được trong tấm gương ở cuối phòng, một người phụ nữ ngồi trong bồn, nhìn cậu nở nụ cười.
Lúc Hạ Nhạc Dương từ phòng tắm đi ra, Thượng Đình Chi đang nằm trên giường kiểm tra lịch trình công việc Đường Phong Nghị gửi tới.
Ba tháng nay hắn biết mình phạm Cô Dương Sát nên công việc gì có thể từ chối thì đều đẩy hết đi, nhưng vẫn có một số gia tộc phải nể mặt nể mũi.
“Chào.” Hạ Nhạc Dương đứng ở cuối giường, chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Thượng Đình Chi.
Thượng Đình Chi khó hiểu nhìn Hạ Nhạc Dương, sau đó tiếp tục xem ipad: “Tắm xong chưa?”
“Ừm.” Hạ Nhạc Dương từ cuối giường leo lên giường, nhưng thay vì bò đến bên cạnh Thượng Đình Chi, cậu lại bò lên đôi chân thẳng tắp của hắn.
Thượng Đình Chi: “?”
“Cậu sao vậy?” Thượng Đình Chi cau mày hỏi.
“Lão gia.” Hạ Nhạc Dương chống cằm ngẩng đầu nhìn Thượng Đình Chi, “Lão gia, đói quá, cho tôi ăn được không?”
“??”
“Đệt, Hạ Nhạc Dương!”
Cảm giác lạnh băng truyền đến, Thượng Đình Chi siết chặt cổ tay đang giở trò kia, nhưng vẫn không bảo vệ được cái quần.
Cạnh tượng sau đó khiến Thượng Đình Chi như bị sét đánh, kinh ngạc suýt thì nghẹn.
Hắn há hốc miệng nhìn, cảm giác vừa đê mê ngây ngất tập kích khiến cho đại não của hắn hoàn toàn chập mạch.
Hạ Nhạc Dương vậy mà dám… cho hắn?!
(Mọi người tự điền vào chỗ … đi nha =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất