Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 10: Nhà mình rất nghèo

Trước Sau
Lục Thành nóng lòng muốn thực hiện, uống một ngụm nước, dưỡng ẩm cho đôi môi, ngẩng đầu muốn tìm Thang Nhất Viên luyện tập hôn môi, lại phát hiện Thang Nhất Viên đã sớm rời khỏi phòng khách.

Anh bực bội vò tóc, đôi môi được chuẩn bị kĩ càng lại không có đất dụng võ, anh nản lòng ngay lập tức, giống như một "con gà trống thất bại", vẻ mặt ũ rũ đến thư phòng xử lý tài liệu.

Có vẻ như "Kế hoạch hôn môi" chỉ có thể tạm gác lại, chờ con trai trở về rồi thực hiện.

Thời gian lo lắng nhất của Lục Thành đã đến vào ban đêm khi đi ngủ.

Nếu đối thủ lại nhào vào trong ngực anh thì phải làm sao bây giờ? Hay anh sẽ từ chối vài lần rồi mới "miễn cưỡng" cho đối thủ ngủ trong lòng anh?

Lục Thành nghĩ thầm, anh quyết định từ chối ba lần, Omega rất yếu ớt, nếu từ chối quá nhiều lần sẽ khiến Omega tổn thương.

Điều đáng tiếc là sự chuẩn bị của Lục Thành không còn hữu dụng.

Thang Nhất Viên không vui, buổi tối đi ngủ, cậu không những không vùi đầu vào vòng tay của Lục Thành, mà còn chủ động giúp anh đặt chiếc chăn bông dùng làm "ranh giới" vào giữa.

Lục Thành không cam lòng mím môi, tuy rằng ngày hôm qua ranh giới vẫn đặt ở giữa, nhưng Thang Nhất Viên lại ngủ bên phía anh, hai người chen chúc ở nửa giường bên này, ôm chặt lấy nhau ngủ, ấm áp biết bao.....

Nhưng Lục Thành đã đợi rất lâu, nhưng đêm nay Thang Nhất Viên nghiêm túc nằm ở bên kia giường, không vượt qua ranh giới nửa bước.

Lục Thành nhìn chằm chằm màn đêm đen, đợi thật lâu cũng không thấy bé con nóng bỏng bên cạnh đến gần, khó chịu trở mình, nhíu mày, mới nhận ra mình đã thật sự làm Thang Nhất Viên tức giận .

Anh buồn bực nhìn Thang Nhất Viên ngủ một hồi lâu, rốt cục không chịu nổi nhẹ nhàng hôn lên môi Thang Nhất Viên.

Anh chỉ là luyện tập hôn môi trước mà thôi!

Lục Thành quay về chỗ nằm, cuối cùng mãn nguyện ngủ thiếp đi.

Lần anh mở mắt tiếp theo đã là sáng sớm, Thang Nhất Viên không biết từ lúc nào đã dựa vào anh, lúc này khuôn mặt trơn bóng đang dựa vào trên vai anh ngủ say.

Lục Thành nhìn thấy hai má đỏ ửng cùng tư thế ỷ lại của Thang Nhất Viên, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Đối thủ một mất một còn quả nhiên là người khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không cần, kỳ thật không chịu đựng được mị lực chết người của Alpha mạnh mẽ.

Lông mi Thang Nhất Viên chuyển động, vừa mở mắt liền nhìn thấy con ngươi đen kịt của chồng mình, cậu ngẩn người, phát hiện khi mình ngủ say lại bất giác tiến đến bên người chồng mình.

Cậu nhanh chóng né tránh một cách ngượng ngùng, vành tai đỏ bừng.

Lục Thành thu vào trong mắt biểu tình ngượng ngùng của Thang Nhất Viên , cong khóe miệng, đối thủ thật sự bị anh hấp dẫn.

Anh thật sự có mị lực chết người.

Anh hào phóng giang hai tay ra, rộng mở chào đón: "Đến đây đi, sà vào trong lồng ngực anh này, anh cho phép em được làm tiểu kiều thê của anh trong một phút."

Cả đêm Lục Thành không được ôm cậu, đối với cái ôm này rất chờ mong, nhắm mắt chờ đợi.

Một lúc sau, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp biệt thự.

Bắt đầu một ngày mới, cả người Lục Thành rơi xuống đất.



Thang Nhất Viên bình tĩnh đứng dậy, không thương tiếc liếc nhìn Lục Thành bị cậu đá xuống dưới đất, cậu cũng không có ý muốn kéo Lục Thành dậy, không chút do dự bước ra ngoài.

Lục Thành cuối cùng cũng tự mình đứng dậy, khi đi xuống lầu, Thang Nhất Viên đang tắm trong phòng, có tiếng hát xen lẫn từ hướng phòng tắm truyền đến, mặc dù Lục Thành không nghe thấy Thang Nhất Viên đang hát gì, nhưng anh có thể cảm nhận được niềm vui của cậu.

Omega thực sự đã xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau của Alpha.

Aizz, cuộc đời thật là đáng buồn.

Lục Thành đang đắm chìm trong bi thương thì Lục Thang Thang đã trở lại với chiếc cặp nhỏ trên lưng.

"Ba lớn!"

Lục Thành bước tới giúp con trai cởi cặp sách, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao chú Nhị Viên không vào với con?"

"Chú Lê Xán đưa chú Nhị Viên đi rồi."

"Chú Lê Xán?"Lục Thành tìm kiếm cái tên này trong đầu mình, đối với cái tên này rất xa lạ.

Lục Thang Thang vẫy tay ra hiệu cho Lục Thành, như thể có một bí mật muốn nói.

Lục Thành phối hợp hạ thấp người ngồi xổm trước mặt Lục Thang Thang.

Lục Thang Thang vươn bàn tay nhỏ bé che nửa lỗ tai của Lục Thành, giọng bí hiểm nói: "Chú Tam Viên nói rằng chú Lê Xán là Alpha tương lai của chú Nhị Viên."

Lục Thành gật đầu, cảm thấy không nên tiếp tục hỏi về đời sống tình cảm của em vợ, hỏi: "Con ăn sáng chưa?"

Khi nghe xong, hai mắt Lục Thang Thang sáng lên, bé vui vẻ nói: "Con đã ăn Mcdonald, gà rán, hamburger và cả khoai tây chiên nữa!"

Lục Thành không nghĩ tới bé con hiện tại giống như anh ngày xưa thích ăn mấy món kia, tuy nhiên chỉ là ăn MCDonald mà thôi, có cần vui vẻ vậy không?

Lục Thành không nhịn được sờ lên bụng Lục Thang Thang, cái bụng nhỏ đang phồng lên, nở nụ cười "Con rất thích ăn hả?"

Lục Thang Thang ngoan ngoãn gật đầu.

"Người ba mới nhận chức" Lục Thành lập tức nghĩ đến việc đáp ứng mọi yêu cầu của con trai: "Vậy ba lớn mỗi ngày đều mua cho Thang Thang ăn được không?"

Vẻ mặt Lục Thang Thang vui vẻ, sau đó lông mày nhỏ nhăn lại, miễn cưỡng lắc đầu. .

Lục Thành kiên nhẫn hỏi: "Tại sao không?"

"Gia đình chúng ta quá nghèo!" Lục Thang Thang nghiêm túc thở dài.

"... Nghèo?" Lục Thành nhìn căn biệt thự rộng rãi sáng sủa, trên giá còn có mấy món đồ cổ quý hiếm... Chẳng lẽ bốn năm sau, tiêu chuẩn đo lường sự giàu có của tinh tế đã thay đổi? Mấy thứ này đều biến thành rác rưởi?

"Ba ba nói nhà chúng ta mỗi tháng chỉ có thể đủ tiền ăn McDonald một lần." Lục Thang Thang duỗi ngón tay út so sánh.

Lục Thành giật mình, sau đó nhanh chóng đứng dậy lao vào phòng tắm tìm Thang Nhất Viên, chẳng lẽ bốn năm sau, anh đã là một kẻ nghèo hèn không lo được cho vợ con rồi sao?



Lục Thành đột nhiên mở cửa phòng tắm ra, thứ đập vào mắt anh là một mảnh da thịt mềm mại trắng nõn.

Thang Nhất Viên đang chuẩn bị mặc quần áo, sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm Lục Thành.

Một lúc sau, từ biệt thự phát ra tiếng gào thét thứ hai của ngày hôm nay.

Lục Thành đóng mạnh cửa phòng, sờ cái mũi, may mắn thay, anh không bị chảy máu mũi khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của đối thủ.

Hơi nước bốc nghi ngút trong phòng tắm, anh cũng không nhìn thấy nhiều ... chỉ một chút, một chút ...

Quản gia nghe thấy tiếng kêu của Thang Nhất Viên liền vui vẻ tưới thêm hai giọt nước lên những bông hoa trong sân. Thiếu gia cùng phu nhân càng ngày càng tình cảm, khiến mọi người rất vui mừng, đều là vợ chồng già mà còn diễn trò nhìn trộm.

Một lúc sau, Thang Nhất Viên bước ra khỏi phòng tắm, trên người bốc lên hơi nước, hai má ửng hồng, không biết là do trong bồn tắm nóng hay là do vừa rồi Lục Thành xông vào.

Lục Thành nhìn thấy Thang Nhất Viên thì lập tức đỏ mặt, anh ấp úng nói: "Anh nghe Thang Thang nói nhà chúng ta rất nghèo, nên anh vội vàng xông vào, không phải cố ý, cố ý ..."

Thang Nhất Viên ngẩn người: "Thang Thang nói nhà mình rất nghèo?"

Lục Thành gật đầu, "Ừm, Thang Thang nói nhà chúng ta còn không đủ tiền mua McDonald."

Thang Nhất Viên: ". . . . . ."

Cậu không ngờ mấy lời dùng để để lừa Lục Thang Thang mà Lục Thành lại cũng tin.

Thang Nhất Viên lau tóc, có chút do dự không biết nên đưa anh chồng đi bệnh viện kiểm tra hay không, cậu nghi ngờ anh chồng thật sự đã bị tổn thương não.

Lục Thành căng thẳng nhìn Thang Nhất Viên, thấy Thang Nhất Viên im lặng thì sửng sốt. " Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ Lục Thị thật sự phá sản ?"

Lục Thành cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Hay là ... bốn năm trước, mọi người đều trở nên giàu có, chỉ có nhà chúng ta dậm chân tại chỗ, nên biến thành người nghèo? "

Thang Nhất Viên im lặng một giây, trí tưởng tượng của anh chồng thật là phong phú.

Cậu nhớ tới hành động xấu xa của Lục Thành ngày hôm qua và sáng nay, quyết định trừng trị anh một chút, vì vậy cậu giả vờ thở dài buồn bã, "Chưa đến mức phá sản, nhưng thành tích của công ty trong hai năm qua thì không tốt lắm ... "

Lục Thành cau mày, nhanh chóng nói," Nhưng hôm qua anh thấy biểu đồ hoạt động của công ty rất tốt, so với những năm trước đã tăng rất nhiều. "

Thang Nhất Viên dừng một chút, lại thở dài," Vì anh đã phát hiện ra, em sẽ không giấu anh nữa. Thực tế, những báo cáo hiệu suất đó đều là giả. Em lo rằng anh sẽ không thể chấp nhận sự thật sau khi mất trí nhớ, vì vậy muốn từ từ nói cho anh, mới không thể không lừa anh. "

Lục Thành sững sờ tại chỗ, không thể không chấp nhận sự thật tàn khốc này.

Anh là một Alpha kém cỏi và bất tài.

Anh không những không thể cho Omega một cuộc sống giàu sang mà còn khiến Omega phải vất vả lừa gạt vì mình.

Thảo nào công ty thuê trợ lý đó vì hết tiền... lương trợ lý chắc rẻ lắm.

Trợ lý kim bài của Lục Thị đang ngồi làm việc, hắt hơi một cái lớn.

Im lặng một lúc, Lục Thành nắm lấy tay Thang Nhất Viên, chân thành tuyên bố những hoài bão cao cả: "Nhất Viên, đừng lo lắng, anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền. Một ngày nào đó, anh sẽ để em và Thang Thang mỗi ngày đều có thể ăn McDonald! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau