Chương 15: Lục Thành thích mặc bikini?
Hôm qua Nguyên Thu bị mắc vào cơn ác mộng "lão yêu tinh", chỉnh đốn Thang Bá Đặc một trận nên quên mất chuyện con mình, sáng nay quyết định gọi một cuộc điện thoại hỏi rõ chuyện gì xảy ra.
Thời điểm điện thoại Thang Nhất Viên vang lên thì cậu còn đang ngủ, cậu nằm nghiêng ở trên giường, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, trong tay ôm chăn, khóe miệng hơi cong lên như đang cười.
Lục Thành đã rời giường, đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng chuông, nhanh chóng chùi mặt ra ngoài, nhìn thấy là điện thoại của Nguyên Thu thì không dám chậm trễ cầm điện thoại muốn đưa cho Thang Nhất Viên.
"Nhất Viên, điện thoại."
Thang Nhất Viên mở mắt ra, lười biếng cọ cọ gối đầu, không muốn buông tha gối đầu,
Lục Thành thấy bộ dạng cậu lười biếng khi vừa tỉnh ngủ, bất đắc dĩ đi tới đưa điện thoại cho cậu, anh tựa hồ cũng không có để ý sự sủng ái trong đôi mắt mình, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt của Thang Nhất Viên, không có chú ý tới dép lê dưới chân, vấp phải chân giường, đột nhiên ngã xuống giường, đè lên người Thang Nhất Viên, ngón tay lại vô tình ấn vào nút nghe.
Nguyên Thu thấy cuộc gọi được kết nối, vừa định nói thì đã nghe thấy Thang Nhất Viên ở đầu dây bên kia kêu lên, giọng mũi khàn khàn, "A ... nặng quá...đau ..."
"Anh xin lỗi...anh lớn quá..." Lục Thành biến bộ dạng mình có chút cao lớn uy mãnh, đối với Thang Nhất Viên nhỏ xinh mà nói, anh là quá khổ rồi, anh vừa nói vừa rời khỏi Thang Nhất Viên, nhưng tấm ga trải giường quá trơn, anh lại luống cuống tay chân ngã lại vào người Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên kêu lên khó chịu: "...Chờ đã, từ từ...chậm một chút..."
"Ừm...Nhất Viên...phối hợp với anh một chút..."
Nguyên Thu mặt đỏ tai hồng, bằng tốc độ nhanh nhất cúp điện thoại, thật là...thật sự là càn quấy!
Nguyên Thu đi đi lại lại hai vòng, thầm nghĩ hai đứa con mới sáng sớm đã rất "nhiệt tình", xem ra đời sống tình cảm không cần ông quan tâm, nhưng vấn đề sinh lý thì phải đưa lên bàn nghị sự, sáng sớm đã không biết tiết chế như vậy, dù thân thể vẫn còn trẻ cũng không chịu nổi, Nguyên Thu quyết định làm một ít canh bổ cho bọn họ.
Thang Nhất Viên cùng Lục Thành lăn qua lăn lại nửa ngày mới từ trên giường đứng dậy, điện thoại đã bị cúp, Thang Nhất Viên thấy baba không gọi lại, thì biết không có chuyện gì quan trọng, một trận lăn qua lăn lại vừa nãy cũng khiến cậu tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa, vì thế rời giường dọn dẹp một chút rồi đưa anh chồng đến trung tâm thương mại mua mũ.
Nhiệt độ của tin tức ngày hôm qua vẫn chưa lắng xuống, có thể sẽ có phóng viên ở cửa Lục Thị nên hôm nay Lục Thành quyết định không đến công ty.
Đến trung tâm mua sắm, trong chớp mắt, mặt Lục Thành trở nên khó coi khi Thang Nhất Viên nói muốn mua cho anh một chiếc mũ, may mắn thay, Thang Nhất Viên đã chọn cho anh một chiếc mũ đen thay vì màu xanh lục như anh tưởng tượng.
Rời xa cái phiền não "mũ xanh", trên mặt anh rốt cuộc cũng nở một nụ cười tươi rói, trên đầu đội mũ lưỡi trai, tìm về một chút cảm giác thanh xuân trong trí nhớ, trong trí nhớ của anh, mỗi ngày anh đều đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông, hưởng thụ cuộc sống vui chơi ở vườn trường, cho nên bộ trang phục này rất gần gũi với anh, cũng phù hợp với anh ở "thời thanh niên".
Thang Nhất Viên nhìn anh chồng mình, khuôn mặt không khỏi phiếm hồng, năm đó khi cậu lần đầu thấy Lục Thành, Lục Thành đang đội mũ lưỡi trai màu đen chơi bóng rổ ở sân thể dục, dưới ánh mắt trời, anh đẹp trai đến chói mắt, Thang Nhất Viên vừa nhìn đã thích anh.
Nhìn anh chồng, Thang Nhất Viên không khỏi thốt lên, "Đẹp trai quá!"
Hai má Lục Thành đỏ lên, được đối thủ thẳng thắn khen mình khoa trương như vậy, không thể nghi ngờ đã khiến anh cảm thấy rất suиɠ sướиɠ.
Anh nhìn bản thân phản chiếu trong gương, nhướng mày đắc ý, vuốt lại lọn tóc rối trên trán, Lục Thành, sao mày lại ưu tú như vậy?
Ánh mắt Thang Nhất Viên càng sáng hơn, anh chồng thật sự rất đẹp trai, mười năm như một.
Lục Thành đắc ý cong môi, nhìn cái giá, thuận tay cầm lấy một cái mũ đôi giống mình, động tác nhanh nhẹn đội lên đầu Thang Nhất Viên, sau đó giơ tay, nhẹ nhàng vén gọn những lọn tóc lòa xòa trước trán Thang Nhất Viên vào trong mũ.
Lồng ngực Thanh Nhất Viên đập thình thịch, ngẩng đầu lên nhìn Lục Thành, ánh mắt không kìm được mà sáng lên như chứa sao trời.
Lục Thành thuận tay nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mại của Thang Nhất Viên, sau đó rút tay lại giả vờ bình tĩnh.
Thang Nhất Viên nhìn mình và Lục Thành trong gương, khuôn mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, thời điểm đó cậu cùng với Lục Thành cũng không trải qua giao đoạn yêu đương mà trực tiếp kết hôn, vẫn là tiếc nuối lớn nhất của cậu, hiện tại lại đội mũ đôi, khiến cậu có ảo tưởng rằng họ đã yêu nhau từ rất lâu rồi.
Lục Thành nhìn chằm chằm Thang Nhất Viên trong gương, Omega yếu đuối cười rộ lên, khiến khát vọng che chở trong lòng Alpha tràn đầy, chỉ hận không thể đem toàn bộ thế giới đặt trước mặt cậu.
Vì vừa rồi Thang Nhất Viên không ngại khen ngợi anh, anh quyết định thưởng cho Thang Nhất Viên, làm cho Omega của anh vui vẻ.
Anh lại nhớ đến bikini Thang Nhất Viên thích nhất...
Lục Thành có chút rối rắm, một bên là có thể làm cho Omega vui vẻ, một bên lại là phòng tuyến tâm lý khó thể vượt qua.
Thực sự khiến Alpha khó lựa chọn.
Cả hai thanh toán tiền mua mũ và đi ra khỏi trung tâm mua sắm, sắc mặt Lục Thành xoắn xuýt, do dự một chút, rồi đưa ra một quyết định.
Anh giả bộ như không có việc gì nói với Thang Nhất Viên: "Anh đột nhiên nhớ tới có thứ muốn mua, em lên xe trước đi."
Thang Nhất Viên không nghĩ nhiều, gật đầu, lên xe chờ Lục Thành, dù sao cậu cũng có quyền hạn mở khóa xe.
Lúc này Lục Thành ở trong góc nhìn lén, chắc chắn Thang Nhất Viên đang ở trong xe, sau đó rẽ trái rẽ phải đến một cửa hàng bikini, loay hoay hồi lâu mới bước vào, giả vờ bình tĩnh hỏi nhân viên bán hàng đóng gói bộ bikini lớn nhất, cũng không thèm nhìn đến cái size lẫn hình dạng bikini như nào, đã vội vàng trả tiền, rời đi.
Khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Lục Thành mua thêm một cốc sữa lắc khoai môn và trà hoa quả, sau cùng, anh vẫn nhớ hương vị ngọt ngào của món sữa lắc do chính tay Thang Nhất Viên cho anh uống, anh vẫn ghi tạc trong lòng, còn muốn thử lại một lần nữa.
Sau khi quay lại, đầu tiên anh giả bộ không có việc gì cất bộ bikini vào cốp xe, sau đó quay lại xe với cốc sữa lắc và trà hoa quả.
Thang Nhất Viên đang xem điện thoại, không để ý đến động tác mờ ám của anh, Nguyên Thu muốn mang canh tới cho cậu, Thang Nhất Viên nhắn với Nguyên Thu về thời gian ước chừng cậu sẽ về nhà, sau đó mới nhìn thấy cốc sữa lắc trong tay Lục Thành, ánh mắt cong lên.
Lục Thành cắm ống hút vào cốc sữa lắc, đưa cho Thang Nhất Viên rồi như cũ để trà hoa quả bên cạnh mình, bắt đầu khởi động xe.
Thang Nhất Viên vừa uống sữa lắc vừa nhìn trà hoa quả, nghĩ đến tin tức gây hiểu nhầm lúc trước, quyết định không nên làm ra những hành động thân mật ở bên ngoài, vì vậy cậu chỉ im lặng uống sữa lắc.
Lục Thành đợi một lúc lâu cũng không thấy Thang Nhất Viên cho anh uống sữa lắc hay trà hoa quả, anh cau mày chán nản, là một Alpha trưởng thành, anh rất xấu hổ, không muốn bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng anh chỉ có thể phản kháng nghị bằng cách tăng tốc độ lái xe ... Tuy rằng tăng tốc, nhưng chỉ là một chút, Thang Nhất Viên không có phát hiện thấy.
Ngồi trong xe là Omega quý giá, anh không dám liều mình lái nhanh.
Bình yên trở về nhà, Lục Thành một tay theo một cái gói to, một tay cầm trà hoa quả, thần thần bí bí lên tầng, Thang Nhất Viên ở lại dưới tầng chờ đợi Nguyên Thu và Thang Bá Đặc.
Lục Thành bước lên tầng hai, nhìn Thang Nhất Viên đang ngồi ở tầng một, sau đó đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, lấy đồ trong túi ra.
Nhân viên mua hàng đã chọn một bộ bikini trắng tinh, rất ít vải, cực kì gợi cảm.
Lục Thành cầm bikini, đầu run lên, mặt tái xanh, miệng anh trở nên trắng bệch, như thể anh đang cầm một loại virus khủng khiếp nào đó trong tay.
Đây là lần đầu tiên Lục Thành tiếp xúc với gần với bikini như vậy, anh đã bị sốc, nhìn chằm chằm vào bộ bikini một lúc lâu, đấu tranh một hồi, sau đó anh mới bắt đầu nhấc tay và từ từ cởi cúc áo sơ mi ra, từ trong nội tâm tranh đấu dữ dội.
Chỉ vài chiếc cúc áo mà Lục Thành đã mất hơn mười phút đồng hồ mới cởi được áo ra, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn bên trong.
Loay hoay thêm mười phút, anh cầm bộ bikini lên và thử ướm lên người một chút.
Chỉ là một động tác, Lục Thành sắp khóc.
Điều này, điều này là quá khó khăn! Lục Thành chưa bao giờ gặp phải một vấn đề nan giải như vậy trong đời.
Anh nhìn bikini mà không cầm được nước mắt, xin lỗi Thang Nhất Viên, thật sự anh không làm được!
"Haiz!" Lục Thành nhìn bikini thở dài, anh là một tên hèn nhát, là một Alpha bất tài không thể thỏa mãn mong muốn của Omega.
Ngay khi Lục Thành đang đấu tranh dữ dội và muốn từ bỏ ý định mặc bikini, cánh cửa "cách" một phát, bị đẩy ra...
Trong nháy mắt, thời gian như bị ai đó đột ngột dừng lại, bên ngoài cửa Thang Nhất Viên, Nguyên Thu, Thang Bá Đặc đứng hình tại chỗ, một đôi mắt so với một đôi khác còn mở to hơn.
Trong phòng, Lục Thành vẫn đang ôm bộ bikini trong ngực: "..."
Im lặng, im lặng chưa từng thấy.
...
Không biết đã qua bao lâu, như đã qua một thế kỷ, Thang Nhất Viên rốt cục có phản ứng, bang một phát đóng cửa lại.
Tâm trí Thang Nhất Viên rối bời khi đóng cửa lại, nhìn thấy hình ảnh khinh khủng kia, chuyện cậu sợ hãi nhất...đã xảy ra!
Bình tĩnh nào ... Cậu muốn đón nhận thú vui mới của chồng bằng tấm lòng bao dung ... Nhưng trước hết hãy cho cậu một chút thời gian, cậu sẽ làm được ... Không! Cậu không thể làm được!
Thang Nhất Viên gần như muốn sụp đổ! Cậu thực sự không muốn nhìn thấy hình ảnh anh chồng lắc lư qua lại trong bộ bikini mỗi ngày!
Nguyên Thu choáng váng, bước nhanh đi theo sau Thang Nhất Viên, gặp mặt con rể sau khi mất trí nhớ thật sự khiến ông bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cần ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Lục Thành phản ứng lại, nhanh chóng vứt bỏ bộ bikini trong tay, vô lực cãi lại: "Không! Nhất Viên, baba... Mọi người nghe con nói ..."
Sao anh không khóa cửa! Tại sao Thang Bá Đặc cùng Nguyên Thu lại đột ngột xuất hiện!
Đầu Lục Thành đầy dấu chấm hỏi, anh vội vàng đi mở cửa, ngoài cửa chỉ có Thang Bá Đặc vừa mới tiếp nhận tri thức mới về con rể đang đứng một mình.
Nhìn thấy anh, Thang Bá Đặc nặng nề vỗ vai anh, là tướng quân của đế quốc, Thang Bá Đặc là người có kiến thức rộng rãi, cảm thấy bản thân có thể hiểu được, nhưng ông không khỏi thở dài một hơi, cho Lục Thành một cái nhìn khích lệ, sau đó khoát tay rời đi. .
"...Con không phải, con không có!"
Lục Thành đứng một mình trong hành lang trống trải mà hô lên, nhưng làm bạn với anh chỉ có bộ bikini gợi cảm nằm rải rác trên mặt đất.
Thời điểm điện thoại Thang Nhất Viên vang lên thì cậu còn đang ngủ, cậu nằm nghiêng ở trên giường, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, trong tay ôm chăn, khóe miệng hơi cong lên như đang cười.
Lục Thành đã rời giường, đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng chuông, nhanh chóng chùi mặt ra ngoài, nhìn thấy là điện thoại của Nguyên Thu thì không dám chậm trễ cầm điện thoại muốn đưa cho Thang Nhất Viên.
"Nhất Viên, điện thoại."
Thang Nhất Viên mở mắt ra, lười biếng cọ cọ gối đầu, không muốn buông tha gối đầu,
Lục Thành thấy bộ dạng cậu lười biếng khi vừa tỉnh ngủ, bất đắc dĩ đi tới đưa điện thoại cho cậu, anh tựa hồ cũng không có để ý sự sủng ái trong đôi mắt mình, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt của Thang Nhất Viên, không có chú ý tới dép lê dưới chân, vấp phải chân giường, đột nhiên ngã xuống giường, đè lên người Thang Nhất Viên, ngón tay lại vô tình ấn vào nút nghe.
Nguyên Thu thấy cuộc gọi được kết nối, vừa định nói thì đã nghe thấy Thang Nhất Viên ở đầu dây bên kia kêu lên, giọng mũi khàn khàn, "A ... nặng quá...đau ..."
"Anh xin lỗi...anh lớn quá..." Lục Thành biến bộ dạng mình có chút cao lớn uy mãnh, đối với Thang Nhất Viên nhỏ xinh mà nói, anh là quá khổ rồi, anh vừa nói vừa rời khỏi Thang Nhất Viên, nhưng tấm ga trải giường quá trơn, anh lại luống cuống tay chân ngã lại vào người Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên kêu lên khó chịu: "...Chờ đã, từ từ...chậm một chút..."
"Ừm...Nhất Viên...phối hợp với anh một chút..."
Nguyên Thu mặt đỏ tai hồng, bằng tốc độ nhanh nhất cúp điện thoại, thật là...thật sự là càn quấy!
Nguyên Thu đi đi lại lại hai vòng, thầm nghĩ hai đứa con mới sáng sớm đã rất "nhiệt tình", xem ra đời sống tình cảm không cần ông quan tâm, nhưng vấn đề sinh lý thì phải đưa lên bàn nghị sự, sáng sớm đã không biết tiết chế như vậy, dù thân thể vẫn còn trẻ cũng không chịu nổi, Nguyên Thu quyết định làm một ít canh bổ cho bọn họ.
Thang Nhất Viên cùng Lục Thành lăn qua lăn lại nửa ngày mới từ trên giường đứng dậy, điện thoại đã bị cúp, Thang Nhất Viên thấy baba không gọi lại, thì biết không có chuyện gì quan trọng, một trận lăn qua lăn lại vừa nãy cũng khiến cậu tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa, vì thế rời giường dọn dẹp một chút rồi đưa anh chồng đến trung tâm thương mại mua mũ.
Nhiệt độ của tin tức ngày hôm qua vẫn chưa lắng xuống, có thể sẽ có phóng viên ở cửa Lục Thị nên hôm nay Lục Thành quyết định không đến công ty.
Đến trung tâm mua sắm, trong chớp mắt, mặt Lục Thành trở nên khó coi khi Thang Nhất Viên nói muốn mua cho anh một chiếc mũ, may mắn thay, Thang Nhất Viên đã chọn cho anh một chiếc mũ đen thay vì màu xanh lục như anh tưởng tượng.
Rời xa cái phiền não "mũ xanh", trên mặt anh rốt cuộc cũng nở một nụ cười tươi rói, trên đầu đội mũ lưỡi trai, tìm về một chút cảm giác thanh xuân trong trí nhớ, trong trí nhớ của anh, mỗi ngày anh đều đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông, hưởng thụ cuộc sống vui chơi ở vườn trường, cho nên bộ trang phục này rất gần gũi với anh, cũng phù hợp với anh ở "thời thanh niên".
Thang Nhất Viên nhìn anh chồng mình, khuôn mặt không khỏi phiếm hồng, năm đó khi cậu lần đầu thấy Lục Thành, Lục Thành đang đội mũ lưỡi trai màu đen chơi bóng rổ ở sân thể dục, dưới ánh mắt trời, anh đẹp trai đến chói mắt, Thang Nhất Viên vừa nhìn đã thích anh.
Nhìn anh chồng, Thang Nhất Viên không khỏi thốt lên, "Đẹp trai quá!"
Hai má Lục Thành đỏ lên, được đối thủ thẳng thắn khen mình khoa trương như vậy, không thể nghi ngờ đã khiến anh cảm thấy rất suиɠ sướиɠ.
Anh nhìn bản thân phản chiếu trong gương, nhướng mày đắc ý, vuốt lại lọn tóc rối trên trán, Lục Thành, sao mày lại ưu tú như vậy?
Ánh mắt Thang Nhất Viên càng sáng hơn, anh chồng thật sự rất đẹp trai, mười năm như một.
Lục Thành đắc ý cong môi, nhìn cái giá, thuận tay cầm lấy một cái mũ đôi giống mình, động tác nhanh nhẹn đội lên đầu Thang Nhất Viên, sau đó giơ tay, nhẹ nhàng vén gọn những lọn tóc lòa xòa trước trán Thang Nhất Viên vào trong mũ.
Lồng ngực Thanh Nhất Viên đập thình thịch, ngẩng đầu lên nhìn Lục Thành, ánh mắt không kìm được mà sáng lên như chứa sao trời.
Lục Thành thuận tay nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mại của Thang Nhất Viên, sau đó rút tay lại giả vờ bình tĩnh.
Thang Nhất Viên nhìn mình và Lục Thành trong gương, khuôn mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, thời điểm đó cậu cùng với Lục Thành cũng không trải qua giao đoạn yêu đương mà trực tiếp kết hôn, vẫn là tiếc nuối lớn nhất của cậu, hiện tại lại đội mũ đôi, khiến cậu có ảo tưởng rằng họ đã yêu nhau từ rất lâu rồi.
Lục Thành nhìn chằm chằm Thang Nhất Viên trong gương, Omega yếu đuối cười rộ lên, khiến khát vọng che chở trong lòng Alpha tràn đầy, chỉ hận không thể đem toàn bộ thế giới đặt trước mặt cậu.
Vì vừa rồi Thang Nhất Viên không ngại khen ngợi anh, anh quyết định thưởng cho Thang Nhất Viên, làm cho Omega của anh vui vẻ.
Anh lại nhớ đến bikini Thang Nhất Viên thích nhất...
Lục Thành có chút rối rắm, một bên là có thể làm cho Omega vui vẻ, một bên lại là phòng tuyến tâm lý khó thể vượt qua.
Thực sự khiến Alpha khó lựa chọn.
Cả hai thanh toán tiền mua mũ và đi ra khỏi trung tâm mua sắm, sắc mặt Lục Thành xoắn xuýt, do dự một chút, rồi đưa ra một quyết định.
Anh giả bộ như không có việc gì nói với Thang Nhất Viên: "Anh đột nhiên nhớ tới có thứ muốn mua, em lên xe trước đi."
Thang Nhất Viên không nghĩ nhiều, gật đầu, lên xe chờ Lục Thành, dù sao cậu cũng có quyền hạn mở khóa xe.
Lúc này Lục Thành ở trong góc nhìn lén, chắc chắn Thang Nhất Viên đang ở trong xe, sau đó rẽ trái rẽ phải đến một cửa hàng bikini, loay hoay hồi lâu mới bước vào, giả vờ bình tĩnh hỏi nhân viên bán hàng đóng gói bộ bikini lớn nhất, cũng không thèm nhìn đến cái size lẫn hình dạng bikini như nào, đã vội vàng trả tiền, rời đi.
Khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Lục Thành mua thêm một cốc sữa lắc khoai môn và trà hoa quả, sau cùng, anh vẫn nhớ hương vị ngọt ngào của món sữa lắc do chính tay Thang Nhất Viên cho anh uống, anh vẫn ghi tạc trong lòng, còn muốn thử lại một lần nữa.
Sau khi quay lại, đầu tiên anh giả bộ không có việc gì cất bộ bikini vào cốp xe, sau đó quay lại xe với cốc sữa lắc và trà hoa quả.
Thang Nhất Viên đang xem điện thoại, không để ý đến động tác mờ ám của anh, Nguyên Thu muốn mang canh tới cho cậu, Thang Nhất Viên nhắn với Nguyên Thu về thời gian ước chừng cậu sẽ về nhà, sau đó mới nhìn thấy cốc sữa lắc trong tay Lục Thành, ánh mắt cong lên.
Lục Thành cắm ống hút vào cốc sữa lắc, đưa cho Thang Nhất Viên rồi như cũ để trà hoa quả bên cạnh mình, bắt đầu khởi động xe.
Thang Nhất Viên vừa uống sữa lắc vừa nhìn trà hoa quả, nghĩ đến tin tức gây hiểu nhầm lúc trước, quyết định không nên làm ra những hành động thân mật ở bên ngoài, vì vậy cậu chỉ im lặng uống sữa lắc.
Lục Thành đợi một lúc lâu cũng không thấy Thang Nhất Viên cho anh uống sữa lắc hay trà hoa quả, anh cau mày chán nản, là một Alpha trưởng thành, anh rất xấu hổ, không muốn bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng anh chỉ có thể phản kháng nghị bằng cách tăng tốc độ lái xe ... Tuy rằng tăng tốc, nhưng chỉ là một chút, Thang Nhất Viên không có phát hiện thấy.
Ngồi trong xe là Omega quý giá, anh không dám liều mình lái nhanh.
Bình yên trở về nhà, Lục Thành một tay theo một cái gói to, một tay cầm trà hoa quả, thần thần bí bí lên tầng, Thang Nhất Viên ở lại dưới tầng chờ đợi Nguyên Thu và Thang Bá Đặc.
Lục Thành bước lên tầng hai, nhìn Thang Nhất Viên đang ngồi ở tầng một, sau đó đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, lấy đồ trong túi ra.
Nhân viên mua hàng đã chọn một bộ bikini trắng tinh, rất ít vải, cực kì gợi cảm.
Lục Thành cầm bikini, đầu run lên, mặt tái xanh, miệng anh trở nên trắng bệch, như thể anh đang cầm một loại virus khủng khiếp nào đó trong tay.
Đây là lần đầu tiên Lục Thành tiếp xúc với gần với bikini như vậy, anh đã bị sốc, nhìn chằm chằm vào bộ bikini một lúc lâu, đấu tranh một hồi, sau đó anh mới bắt đầu nhấc tay và từ từ cởi cúc áo sơ mi ra, từ trong nội tâm tranh đấu dữ dội.
Chỉ vài chiếc cúc áo mà Lục Thành đã mất hơn mười phút đồng hồ mới cởi được áo ra, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn bên trong.
Loay hoay thêm mười phút, anh cầm bộ bikini lên và thử ướm lên người một chút.
Chỉ là một động tác, Lục Thành sắp khóc.
Điều này, điều này là quá khó khăn! Lục Thành chưa bao giờ gặp phải một vấn đề nan giải như vậy trong đời.
Anh nhìn bikini mà không cầm được nước mắt, xin lỗi Thang Nhất Viên, thật sự anh không làm được!
"Haiz!" Lục Thành nhìn bikini thở dài, anh là một tên hèn nhát, là một Alpha bất tài không thể thỏa mãn mong muốn của Omega.
Ngay khi Lục Thành đang đấu tranh dữ dội và muốn từ bỏ ý định mặc bikini, cánh cửa "cách" một phát, bị đẩy ra...
Trong nháy mắt, thời gian như bị ai đó đột ngột dừng lại, bên ngoài cửa Thang Nhất Viên, Nguyên Thu, Thang Bá Đặc đứng hình tại chỗ, một đôi mắt so với một đôi khác còn mở to hơn.
Trong phòng, Lục Thành vẫn đang ôm bộ bikini trong ngực: "..."
Im lặng, im lặng chưa từng thấy.
...
Không biết đã qua bao lâu, như đã qua một thế kỷ, Thang Nhất Viên rốt cục có phản ứng, bang một phát đóng cửa lại.
Tâm trí Thang Nhất Viên rối bời khi đóng cửa lại, nhìn thấy hình ảnh khinh khủng kia, chuyện cậu sợ hãi nhất...đã xảy ra!
Bình tĩnh nào ... Cậu muốn đón nhận thú vui mới của chồng bằng tấm lòng bao dung ... Nhưng trước hết hãy cho cậu một chút thời gian, cậu sẽ làm được ... Không! Cậu không thể làm được!
Thang Nhất Viên gần như muốn sụp đổ! Cậu thực sự không muốn nhìn thấy hình ảnh anh chồng lắc lư qua lại trong bộ bikini mỗi ngày!
Nguyên Thu choáng váng, bước nhanh đi theo sau Thang Nhất Viên, gặp mặt con rể sau khi mất trí nhớ thật sự khiến ông bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cần ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Lục Thành phản ứng lại, nhanh chóng vứt bỏ bộ bikini trong tay, vô lực cãi lại: "Không! Nhất Viên, baba... Mọi người nghe con nói ..."
Sao anh không khóa cửa! Tại sao Thang Bá Đặc cùng Nguyên Thu lại đột ngột xuất hiện!
Đầu Lục Thành đầy dấu chấm hỏi, anh vội vàng đi mở cửa, ngoài cửa chỉ có Thang Bá Đặc vừa mới tiếp nhận tri thức mới về con rể đang đứng một mình.
Nhìn thấy anh, Thang Bá Đặc nặng nề vỗ vai anh, là tướng quân của đế quốc, Thang Bá Đặc là người có kiến thức rộng rãi, cảm thấy bản thân có thể hiểu được, nhưng ông không khỏi thở dài một hơi, cho Lục Thành một cái nhìn khích lệ, sau đó khoát tay rời đi. .
"...Con không phải, con không có!"
Lục Thành đứng một mình trong hành lang trống trải mà hô lên, nhưng làm bạn với anh chỉ có bộ bikini gợi cảm nằm rải rác trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất