Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 3: Về nhà với tôi

Trước Sau
Mọi người còn đang ngơ người vì kinh ngạc, quản gia đi vào thông báo, nói: "Có cô gia(*) đến ạ"

(*)Cô gia: Cách cha mẹ gọi con rể

Thang gia hiện tại chỉ có một vị cô gia, chính là Lục Thành.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Thang Nhất Viên có chút căng thẳng nắm chặt đệm ngồi của ghế sô pha.

Lục Thành khí thế hùng hổ đi vào, nhìn thấy bên trong toàn là người Thang gia, anh hơi sững sờ một chút, miễn cưỡng che giấu lửa giận trong lòng, theo quy củ chào hỏi mọi người.

"Chào hai bác...Lần đầu gặp mặt, con là Lục Thành, xin chào mọi người."

Thang Bá Đặc gật đầu tỏ vẻ hài lòng, tuy rằng Lục Thành mất trí nhớ nhưng vẫn rất lễ phép, tuy nhiên câu nói cuối cùng "Lần đầu gặp mặt" khiến Thang Bá Đặc không nhịn được nhíu mày.

Nguyên Thu trong lòng thở dài, năm đó Thang Nhất Viên mang thai khi chưa kết hôn, gả cho Lục Thành lúc còn trẻ, ông sợ bọn họ còn nhỏ không biết gì nên rất lo lắng, cũng may, những năm này Lục Thành luôn hết lòng vì Thang Nhất Viên, thương yêu cậu hết mực. Mặc dù Thang Nhất Viên luôn nháo chuyện ly hôn, nhưng cũng chỉ là nói một chút thôi, kỳ thực cậu so với ai khác đều quan tâm Lục Thành rất nhiều, lúc này ông mới dần dần yên lòng, không nghĩ tới hôm nay lại ra chuyện như vậy.

Lục Thành sau khi chào hỏi xong, quay đầu nhìn về phía Thang Nhất Viên, ánh mắt mang theo chút xa cách, âm thanh cũng rất lạnh nhạt: "Theo tôi về nhà ly hôn đi."

Lông mày Thang Nhất Viên nhăn thành một ngọn núi nhỏ, giọng điệu kiên quyết: "Em không về!"

Cậu không muốn ly hôn!

"Cùng tôi quay về." Lục Thành hơi nhíu mày.

"Không quay về." Thang Nhất Viên rất kiên định.

"Quay về!"

"Không quay về."

"Quay về!"

...

Những người trong phòng đau đầu, Thang Bá Đặc không khỏi ngáp một cái.

Sau khi lặp đi lặp lại câu thoại vô nghĩa này vô số lần, Lục Thành kìm nén cơn tức giận và hỏi: "Làm sao cậu mới đồng ý quay về?"

Thang Nhất Viên không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Không ly hôn mới quay về."

"Được!"

... ? ? ?

Lục Thành cảm thấy có gì đó không đúng, không phải đang tìm Thang Nhất Viên về nhà để ly hôn sao? Sao lại thành anh đến đưa Thang Nhất Viên về nhà rồi.

Vừa quay đầu lại nhìn đã thấy Thang Nhất Viên đã đứng dậy, còn cầm theo vali màu đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình.

"..."

Lục Thành không thể làm gì khác hơn là đem lời trong miệng nuốt xuống.

Sau khi chào tạm biệt mọi người đàng hoàng, Lục Thành rốt cục cũng dẫn Omega của anh về nhà.

Hai người đi cạnh nhau được hai bước, Lục Thành không khỏi nhíu mày, anh luôn cảm thấy dáng vẻ Thang Nhất Viên tốn sức xách vali cực kỳ chướng mắt, vô thức giật lấy chiếc vali, cầm trên tay mới khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.

Khóe miệng Thang Nhất Viên lén lút cong lên, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều.



Nhìn thấy Lục Thành cầm trong tay chiếc vali như trước, những người trong phòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Đợi sau khi hai người đi xa, Thang gia thoáng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Thang Bá Đặc cười híp mắt uống một hớp trà: "Lại ồn ào đấy!"

Thang Nhị Viên xua tay, nói: "Tình thú, tình thú đó."

Ngoại trừ Nguyên Thu có chút lo lắng, tất cả mọi người đều rất tán thành, gật đầu liên tục.

Dù sao tiết mục "ly hôn" này đã diễn ra vô số lần, cuối cùng kết lại là phát cẩu lương ngập mặt, xem ra dù lần này Lục Thành mất trí nhớ, cũng sẽ không có cái gì thay đổi cả.

...

Tài xế đưa Lục Thành và Thang Nhất Viên trở về căn nhà họ đã sống cùng nhau trong mấy năm qua, Lục Thành nhìn cảnh vật xa lạ dọc đường, cũng không nói nhiều lời, anh đã lường trước sau khi kết hôn anh sẽ rời khỏi nhà họ Lục cho nên không quá ngạc nhiên.

Xe đậu ở sân trước cửa biệt thự, so với nhà cũ Lục gia, thì ít đi vẻ trang nghiêm, ngược lại có nhiều thêm ấm áp, quản gia đang ở trong sân tưới nước cho thảm cỏ, nhìn thấy Thang Nhất Viên cùng Lục Thành thì cười tít mắt chào hỏi.

Ánh mắt Lục Thành sáng lên, anh biết người quản gia này, quản gia này từng làm việc trong nhà họ Lục, là em trai của quản gia cũ nhà họ Lục, được lão gia nhà họ Lục nuôi từ khi còn nhỏ, ông rất trung thành với nhà họ Lục, xem ra là sau khi kết hôn đã chuyển tới để tiện chăm sóc anh.

Nhìn thấy người quen cũ, Lục Thành cuối cùng cũng mỉm cười bước tới chỗ quản gia, Thang Nhất Viên thấy anh có chuyện muốn nói với quản gia nên một mình vào nhà.

Lục Thành vỗ vỗ vai quản gia: "Đã lâu không gặp."

Quản gia không biết Lục Thành đã mất trí nhớ, đôi môi giật giật. Tính chuyên nghiệp của quản gia làm cho ông không dám hỏi nhiều, mà rất hợp tác nói: "Thiếu gia, đã lâu không gặp. "

Lục Thành gật đầu, giọng điệu chân thành." Những năm này, tôi cùng Thang Nhất Viên bất hòa, nhất định không thể thiếu ông ở giữa chu toàn mọi việc, ông vất vả rồi."

Quản gia ngẩn ra, rốt cục không nhịn được kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Thành, ông cân nhắc lời nói một chút: "Đôi chồng chồng thiếu gia rất ân ái hài hòa, còn khiến người khác rất ghen tị."

Lục Thành cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới người từ Lục gia mang tới cũng bị Thang Nhất Viên thu mua, bắt đầu tiếp tay cho Thang Nhất Viên lừa anh.

"...Tôi sẽ sớm ly hôn cùng với cậu ta." Lục Thành kiên định nói, hi vọng quản gia sớm ngày biết quay đầu lại là bờ, nhận ra rõ ràng mình là người bên nào.

Lục Thành không nhìn thấy biểu tình kinh ngạc và hối hận như trong dự liệu của mình từ trên mặt quản gia, ngược lại, biểu hiện của quan gia rất bình thản, thậm chí còn khẽ mĩm cười, trông rất vui vẻ và suиɠ sướиɠ.

Omega quả nhiên là những tên giỏi mê hoặc lòng người nhất, ngay cả quản gia tuyệt đối trung thành của Lục gia cũng bị thu mua triệt để!

Lục Thành tức giận sửa lại cổ áo một chút, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị mê hoặc giống như quản gia

Lục Thành xoay người, dứt khoát đi vào biệt thự, mím chặt môi, chân nặng trĩu, bộ dáng nhìn không khác gì đi gặp đại địch.

Quản gia nhìn bóng lưng anh lắc đầu, tiếp tục cúi đầu tưới nước. Đối với việc hai vị chủ nhân thích thoảng thích chơi trò tình thú như nháo đòi ly hôn tỏ vẻ bất lực.

Cách trang trí bên trong biệt thự vừa xa hoa vừa khiêm tốn, từ những chi tiết nhỏ có thể thấy vào thời điểm trang trí đã để tâm như nào.

Gu thưởng thức không tồi, Lục Thành cảm thấy rất hài lòng, anh đứng ở cửa quan sát chung quanh một chút sau đó mới cởi giày bước vào nhà.

Thang Nhất Viên quay đầu lại liếc nhẹ đôi giày đã cởi trên sàn, mím môi một cái, không nói gì.

Tuy nhiên, Lục Thành hoảng sợ vội vàng quay lại, cất giày vào tủ giày một cách đàng hoàng, lúc đứng dậy mới sửng sốt.

Anh đang làm gì vậy?

Lục Thành không khỏi cảm thấy chán ghét chính mình.

Anh mím môi bước vào trong nhà, vừa ngẩng đầu thì phát hiện trong phòng có một nhóc con trắng mềm đang ngồi, cúi đầu viết chữ, nhìn từ cái nhìn đầu đã thấy dễ thương rồi.

Lục Thành nhìn thấy nhóc con thì thuận miệng hỏi: " Đây là con của ai?"



Anh tưởng là con hàng xóm hoặc là con của thân thích Thang Nhất Viên.

Thang Nhất Viên liếc mắt khinh thường, nói lời kinh người: "Con của anh."

Lục Thành bị ba chữ này chấn động, đột nhiên dừng lại bước chân.

Thang Nhất Viên không quan tâm bộ dạng như thấy quỷ của anh, đi tới ôm nhóc con vào trong ngực như thường ngày, dạy bé viết chữ, nhóc con tìm vị trí thoải mái để ngồi xong, ngoan ngoãn gọi:"Baba!"

Thanh âm ngọt ngào như sữa, hết sức dễ nghe, gọi Thang Nhất Viên xong thì ngẩng đầu mềm nhũn gọi Lục Thành: "Ba lớn."

Lục Thành hoá đá tại chỗ, giờ anh giống như tượng đá, vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm hai ba con trước mặt.

Nửa phút sau, cuống họng khô khốc của Lục Thành rốt cuộc mới phát ra âm thanh, hiển nhiên anh vẫn chưa thể tiêu hóa được chuyện mình có con trai với đối thủ một mất một còn, kinh ngạc chỉ vào mình và Thang Nhất Viên, giọng điệu khó mà tin nổi, thanh âm run rẩy: "Tôi... và con của cậu?"

Thang Nhất Viên liếc anh một cái, lười trả lời.

Lục Thành có hơi nghẹn trong ngực, cảm thấy rất là đau đầu, vừa tỉnh lại từ giấc ngủ, thậm chí anh và đối thủ đã có hẳn một đứa con rồi!"

Anh chán nản ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt đầy nghi ngờ cuộc đời.

Thế giới đã thay đổi quá nhanh đến nỗi Alpha không thể chịu đựng được nữa.

Lục Thành một mình suy sụp, ánh mắt kinh ngạc nhìn một lớn một nhỏ đối diện.

Thang Nhất Viên đang cúi đầu cầm tay nhóc con dạy nó viết chữ, bộ dạng nhu thuận đầy xinh đẹp, đôi mắt rũ xuống, lông mi hơi cong, khuôn mặt trắng nõn, cái cằm nhỏ nhắn và bóng loáng, đôi mắt dịu dàng chứa đựng những ánh sáng nhỏ vụn.

Lục Thành ngược lại không nghĩ rằng đối thủ còn có một mặt hiền dịu như vậy, càng nhìn chăm chú, sau đó mới thu hồi ánh mắt, đem tầm mắt dịch đến nhóc con đang ngồi trong lòng Thang Nhất Viên.

Khi Lục Thành nhìn kỹ hơn, anh phát hiện đứa bé thực sự giống mình, cặp lông mày, đôi mắt kia, vừa nhìn đã biết là hai ba con.

Nếu giống Thang Nhất Viên hơn một chút thì tốt hơn, không hiểu sao Lục Thành lại cảm thấy có chút tiếc nuối khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thang Nhất Viên.

Tiếc nuối?

Lục Thành đối với ý nghĩ của mình rất tức giận.

Anh im lặng một lát, vất vả tiêu hóa được đây chính là con của mình, mím môi, hỏi: "Tên nhóc con là gì?"

Thang Nhất Viên cũng không ngẩng đầu lên: "Lục Thang Thang."

Lục Thành đã từng đọc một bài báo nói rằng ba mẹ của những đứa trẻ có tên này nói chung là rất tình cảm, và Lục Thành bây giờ rất nghi ngờ câu nói này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thang Thang vừa nhìn đã thấy đẹp trai, tuy rằng đường nét giống Lục Thành, nhưng màu da không phải màu lúa mì khỏe mạnh của Lục Thành mà trắng trẻo mềm mại, khuôn mặt cũng không quá giống với Lục Thành, rất thanh tú tinh xảo.

Vừa nhìn đã biết là một Omega.

Lục Thành càng nhìn con trai mình càng thích, trong lòng cảm thấy có trách nhiệm làm ba, do dự một chút, đưa tay sờ sờ tóc của Lục Thang Thang, giống như một người ba cúi đầu kiểm tra Lục Thang Thang viết chữ.

Lục Thang Thang tuy viết chữ không thành thạo nhưng bé viết rất nghiêm túc, Lục Thành không khỏi cau mày, những chữ này quá phức tạp. Một đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể viết chữ khó như vậy ? Hơn nữa, Omega sinh ra đã mềm yếu, cần được yêu thương chiều chuộng.

Giọng nói của Lục Thành bất giác dịu đi, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn vào đôi mắt Lục Thang Thang: "Thang Thang là Omega, không cần khổ cực như vậy. Sau khi Thang Thang lớn hơn thì có thể tập viết sau."

Thang Nhất Viên nắm lấy tay Lục Thang Thang chỉnh lại chữ viết, tự an ủi chính mình, đây là kẻ ngốc bị chấn thương sọ não: "Thang Thang là Alpha! Hơn nữa Thang Thang rất thông minh, chỉ số IQ so với người bình thường còn cao hơn, những chữ này rất đơn giản đối với nó."

Lục Thành sững sờ nhìn đứa con trai trắng như sữa của mình, không ngờ Lục Thang Thang thật sự là một Alpha.

Làm thế nào có thể có một Alpha biết điều và mềm mại như vậy? Lục Thành nhớ tới khi còn bé, mỗi ngày đều nhảy lên mái nhà lật ngói, chọi gà cào chó ... Chẳng lẽ Lục Thang Thang học theo Thang Nhất Viên?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau