Nhà Hòe Quỷ Có Một Anh Chồng Độc Ác

Chương 14: Điện thoại di động

Trước Sau
Sáng sớm lúc Hạ đại ca tỉnh lại, Trương đại gia đã đang ngồi dựa người vào giường bình tĩnh xem TV. Hạ Quân có chút khó chịu, cái đm mới sáng sớm hắn đã bày ra cái bộ mặt gì thế không biết.

Hạ Quân vò đầu bứt tóc, vươn tay lấy một điếu thuốc ở bên cạnh bàn. Trương đại gia liếc nhìn gã một cái: “Đưa cho Gia một điếu.” Hạ Quân liền đưa cho hắn một điếu khác.

“Châm lửa cho Gia.”

Hạ đại ca hít một hơi thật sâu rồi châm thuốc cho thằng cháu này. Trương Hách ngậm thuốc lá, tiếp tục xem TV. Tầm mắt của Hạ Quân chợt bay tới TV, rồi gã đột nhiên trợn tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy. Cái này là cái gì!? Một bộ phim ngôn tình ngược tâm ngược thân ư? Mùa xuân của cây bông gòn????

“Đúng là một thằng đáng khinh.” Trương đại gia mặt mày u ám trừng mắt nhìn nam phụ của bộ phim, Hạ đại ca bỗng có dự cảm không tốt. Quả nhiên, “Ầm!” một tiếng, TV phát nổ.

“…” Hạ Quân đơ người một lúc, nổi giận “Cái đcm mày bị điên à! Bệnh thần kinh!? Đầu óc mày có phải có vấn đề gì không!? Đây chỉ là một cái TV thôi! TV!”

“Ngươi nói tiếp đi.” Trương đại gia quay đầu lại.

“Cái này là bàn chải đánh răng, cái này là kem đánh răng, bôi kem đánh răng lên đầu bàn chải sau đó đánh răng, nhớ phải dùng nước súc miệng, không được nuốt mà phải nhổ bọt kem đánh răng ra.” Hạ Quân một tay cầm bàn chải, một tay cầm kem đánh răng, đứng đối diện Trương đại gia trình bày.

Trương Hách không nhịn được hơi nhíu mày: “Biết rồi.” Sau đó hắn cướp lại bàn chải cùng kem đánh răng trong tay Hạ đại ca. Hạ Quân đứng một bên nhìn hàng loạt động tác kế tiếp của Trương Hách, không khỏi cảm thán, thằng cháu trai này cũng thật thông minh nha, vừa nhìn đã…

Sau khi rửa mặt xong, Hạ lão đại mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài. Trương đại gia đợi gã lại: “Ngươi muốn đi đâu?” Hạ Quân quay người lại nhìn hắn, nhìn ánh mắt của thằng cháu này xem, bố mày còn có thể trốn đi được hay sao? Vì vậy sắc mặt Hạ Quân cũng không hề tốt đẹp: “Đi mua điện thoại di động.”

“Đó là thứ gì?” Trương đại gia ngã người ra giường, hỏi.

“Mọi người dùng nó để liên lạc, dùng để gọi điện.”

“Điện thoại là cái gì?” Trương Hách nheo mắt, tầm mắt quét qua quét lại trên người Hạ Quân.

Trương Hách cầm chiếc di động Hạ Quân vừa mua từ cửa hàng điện thoại về lật qua lật lại xem xét cẩn thận, vừa xem vừa nhíu mày. Hạ Quân ở một góc khác gọi điện thoại, “Ngày mai cầm cho tao một ít tiền đến nơi này.”

“Đại ca…”

“Nói đi.”

“Anh Thừa bị bắt…”



Hạ Quân sững sờ, sau đó nhếch khóe miệng: “Bị xử tội gì? Chết chưa?”

“Đại ca, anh Thừa bị xử tù chung thân, các anh em hiện tại đang chờ đại ca đến chủ trì quán xuyến công việc, tình huống của anh Thừa cũng coi như là ổn định. Chẳng qua với đám súc vật ở trong tù kia, anh Thừa khẳng định chẳng dễ sống. Vốn là định nếu đại ca không liên lạc với bọn em thì bọn em cũng sẽ đi tìm anh.”

“Ha. Tại sao hồi đó không thấy bọn mày trung thành với bố mày như thế? Thằng nhãi Trương Thừa kia cho bọn mày cái gì tốt? Để cho chúng mày tận tâm tận lực như thế?”

“Đại ca anh nói gì vậy chứ, các anh em cũng đâu bội bạc hai lòng với anh đâu! Bây giờ đại ca đang ở đâu? Chúng em đi đón anh.”

Hạ Quân không nói gì, cúp điện thoại. Mấy thằng đệ này, chỉ khi có việc mới biết tìm đến ông đây. Nhưng mà khi nghe được tin thằng nhãi Trương Thừa đã bị bắt, tâm tình Hạ đại ca lại thấy sung sướng hơn rất nhiều. Gã vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt quái dị của Trương Hách. Hạ đại ca nhét điện thoại vào túi, nhìn chiếc di động trong tay Trương Hách, hắn nói hắn sẽ không bao giờ dùng điện thoại di động mà, vậy thì mua điện thoại làm gì cơ chứ? Không phải Hạ đại ca tiếc tiền, gã cũng không đến mức tính toán chi ly như vậy, mà mấu chốt bây giờ là gã không có tiền.

“Ngươi vừa làm gì đó?” Trương Hách hỏi. Nếu như Hạ Quân không nhìn lầm, thằng cháu này vừa nhìn gã với ánh mắt như nhìn một thằng tâm thần vậy.

“Gọi điện thoại.” Hạ Quân đi tới một quán ăn nhỏ gần đó, “Cho mấy xiên thịt nướng.”

Nhân viên phục vụ đem thịt ra, Hạ Quân vừa nhận được liền dồn hết vào miệng. Trương Hách đứng bên cạnh liếc vào bát của Hạ Quân một cái: “Đây là cái gì?”

Hạ đại ca không nhịn được, “Cái đm sao mày lại hỏi nhiều như vậy!” Thằng cháu này sao lại đáng ghét như thế chứ.

Mặt Trương Hách tối sầm lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Hạ Quân. Trương Hách vươn tay ra… Vào lúc mà Hạ Quân còn tưởng thằng cháu này sẽ cho mình một đấm vào mặt, Trương Hách mặt lạnh cướp lấy cái bát của hắn…Sau đó quay người bỏ đi…

“…” Hạ lão đại nhìn đôi tay trống rỗng của mình, có chút mờ mịt. Một lúc lâu sau hắn mới giật giật cơ mặt cứng ngắc, “Lại cho thêm vài xiên thịt nữa đi.”

Trở lại khách sạn, lúc Hạ Quân mở cửa phòng Diêu Ngân Tử, y đang cau mày giơ cây kiếm gỗ không ngừng quơ trước màn hình TV. Hạ Quân đi tới đặt đồ ăn đã mua lên bàn, sau đó liếc mắt nhìn vào TV. Đang chiếu Tây Du Ký à…

Trong cái khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, Hạ lão đại còn nghe được một âm thanh giàu tinh thần trượng nghĩa, “Yêu nghiệt!”

….quả là một tên tâm thần.

Gã trở về phòng mình liền thấy thằng cháu Trương Hách đang một tay nhét mấy xiên thịt nướng vào miệng, tay còn lại cầm điện thoại di động nghiêm túc nghiên cứu. Hạ Quân cởi giày và áo sơ mi ra, bật điều hòa. Gã ngồi ở một góc lôi điện thoại ra, gửi một cái tin nhắn ngắn.

Hạ Quân vừa muốn thả điện thoại xuống liền có người gọi đến, gã nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, là số lạ, gọi trong nội địa. Do dự một lúc, gã nhận cuộc gọi. Đầu bên kia im lặng, Hạ Quân cũng không nói gì. Bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm, Hạ lão đại đối với cái gì cũng rất cảnh giác. Vì vậy đầu bên kia cũng trầm mặc. Hạ Quân cầm điện thoại nghe một lúc lâu, mẹ, không một âm thanh.



“Ùng ục…”

Đây là tiếng gì? Hạ Quân nhíu mày, quyết định mở miệng trước: “Ai đấy?”

Nhưng khi gã vừa mở miệng liền cảm thấy là lạ, hồi âm từ đầu bên kia thật là quái dị. Hạ Quân như nghĩ tới điều gì đó, đại não trong nháy mắt hơi ngưng lại. Gã chậm rãi quay đầu…

Liền thấy thằng cháu trai Trương Hách kia đang cầm cốc tu sữa bò ừng ực, mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ánh mắt ngập tràn sự ngu dốt! Hắn cmn tò mò một cách thật là nghiêm túc a!

Hạ đại ca kết thúc cuộc gọi và ném chiếc điện thoại lên giường, sau đó không nói lời nào nằm trên giường hút thuốc. Gã lớn như này rồi thì sẽ không so đo với một thằng nhóc không biết gì. Nói đi nói lại thì thằng cháu này vẫn còn rất non và xanh, mới 23 tuổi, còn gã thì đã không còn là thanh niên nữa, năm nay cũng đã 33 rồi, thằng cháu này tính ra cũng có thể gọi gã một tiếng chú ấy chứ. Hạ đại ca suy nghĩ một lúc, gã là một Đại lão gia, chờ đến lúc gã trở về băng đảng của mình thì mỗi người một ngả, hẳn là ở cùng thằng cháu này cũng không nhiều đến vậy.

Hạ đại ca rất hiền lành tốt bụng sao? Suy nghĩ ngây thơ như vậy sao? Cũng không phải. Hạ Quân gã quá khôn ngoan, tất cả đều liên quan đến vấn đề đấu lại hay không, nếu Trương Hách chỉ là một người bình thường, Hạ đại ca sẽ dễ dàng buông tha cho hắn như vậy sao? Hạ đại ca quả thực chỉ là đang tự an ủi bản thân mà thôi.

Chuông điện thoại lại vang lên, Hạ đại ca quay qua nhìn. Thằng cháu này là chơi đến nghiện rồi phải không? Dù sao cũng đang nhàn rỗi tẻ nhạt, gã nhận điện thoại, sau đó bật loa điện thoại lên. Mắt gã nhìn chằm chằm bóng lưng của thằng cháu mình.

Thằng cháu kia cất chăn bông sang một bên sau đó cầm điện thoại di động lên xem xét kỹ càng.

Hạ đại ca nói vào cái điện thoại: “Ngốc X.”

Trương Hách ngớ ngẩn đưa điện thoại sát vào tai, sau đó đôi lông mày liền cau lại. Hắn xoay đầu lại nhìn Hạ Quân, nheo mắt. Hạ đại ca nhún nhún vai, ấn kết thúc cuộc gọi, sau đó quơ quơ điện thoại: “Mày vẫn luôn gọi điện cho tao.”

Trương Hách xoắn xuýt xem di động trong tay, sau đó trầm mặt ném điện thoại xuống đất, “Lại đây.”

Hạ đại ca: “Chuyện gì? Nói đi. Chỉ cách nhau có chừng này mà mày còn muốn bố mày đi đâu?”

“Ngươi dám cười Gia? Hả?” Trương Hách nheo mắt, Hạ Quân vừa nhìn liền dời ánh mắt đi ngay. Cái ánh mắt của thằng cháu trai này vừa xong liền báo hiệu cho gã thấy đây không phải chuyện tốt rồi.

Thấy Hạ Quân lại đây, sắc mặt Trương Hách vẫn không tốt lên chút nào.

“Gia muốn đổi với ngươi.” Trương Hách đoạt lấy điện thoại trong tay Hạ Quân, ngay giây tiếp theo đã làm ra một hành động khiến Hạ Quân trợn mắt há mồm. Trương đại gia kia khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giờ đen đến có thể trích ra mực, hắn mở miệng, lạnh lùng nói với cái màn hình di động tối đen: “Ngốc X”

“……”

Hạ đại ca hóa đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau