Nhà Hòe Quỷ Có Một Anh Chồng Độc Ác
Chương 40: Địa ngục Thi Quỷ…
Bỗng, dưới chân Hạ Quân trống không, cả người mau chóng rơi xuống. Cảnh tượng ban nãy chợt lóe lên, Hạ Quân chỉ thấy toàn bộ thế giới tối thui, ý thức cũng dần dần tỉnh táo lại. Bên tai là tiếng gió vù vù vang vọng, ngay sau đó lại như là vô số dã thú gầm rú chung quanh bên tai mình, là loại tiếng gầm thét chém giết lẫn nhau, khiến người ta người kinh tâm động phách. Hạ Quân chỉ cảm thấy toàn tóc gáy cả người đều bị kích thích đến mức dựng đứng cả lên.
“Giết hắn, giết hắn, giết hắn…” Không biết là tiếng hét của ai đã kéo theo hàng ngàn tiếng gầm, trôi đi khắp nơi, như làm rung chuyển cả mặt đất.
Hạ Quân thấy chân mình chạm đất và mọi thứ trở nên bình lặng. Gã mở mắt ra và bắt gặp một ánh mắt đỏ như máu. Áo choàng ngắn trên người nam tử kia loang lổ vết máu, tóc tai bù xù, che đi bộ dạng của cậu ta, chỉ còn có thể nhìn nhìn thấy một đôi mắt đỏ huyết. Hạ Quân vội vã lui về phía sau vài bước, gã nhìn bốn phía, nơi này trông có vẻ như là một đường xuyên qua lòng đất, bốn phía đều là tường đất, không gian không lớn, như một lối đi ngầm, hai bên trái phải có hai đường hầm tối. Hắn nhìn lại, đằng sau hắn là một bức tường bùn, Hạ Quân lúc này mới phát hiện ra gã là người duy nhất ở đây. Đương nhiên là loại trừ cái tên không biết là quỷ hay là người trước mặt.
“Mi là ai?” Hạ Quân nỗ lực khiến mình tỉnh táo lại, hắn thò tay vào trong túi, trong túi còn có khẩu súng dùng để phòng thân, thế nhưng Hạ Quân vẫn không thấy an tâm là bao. Cầm cây súng đến nơi quỷ quái này thì cũng chẳng khác súng đồ chơi là bao, uy lực có lớn đến mấy cũng vô dụng. Không phải sao? Đối mặt với một đám yêu ma quỷ quái thì ngươi nghĩ nó có thể làm gì chứ, Hạ Quân chẳng qua là đang tìm kiếm sự an ủi thôi.
“Ta là Mục Dương.” Ai ngờ người kia lại bình tĩnh đáp lại, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc từ trên mặt tách ra, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt không chút hồng hào, mà cực kỳ quỷ dị chính là cặp mắt màu máu kia. Cặp mắt kia không hề ác ý mà nhìn Hạ Quân, thanh âm cậu khàn khàn lặp lại: “Ta là Mục Dương…”
Hạ Quân lúc này vẫn chưa thể bình tĩnh lại, gã cảnh giác hỏi: “Mi là người hay quỷ? Vì sao lại ở đây? Nơi này là nơi nào?”
“Nơi này gọi là địa ngục Thi Quỷ, thuộc Cửu Trọng Môn, nhưng cũng không tính là chín cửa ải của Cửu Trọng Môn. Ta là Mục Dương, là con trai của Thi Quỷ vương.” Người kia khẽ cười, bộ dáng khiến Hạ Quân nhìn mà có chút sợ, không phải người cũng không quỷ, như là tức quái vật sắp chết. Người tự xưng là Mục Dương kia lại hỏi: “Ngươi thì tại sao lại ở chỗ này?”
Hạ Quân lúc này mới chú ý tới, hai tay người kia bị một cái xích sắt màu đỏ khóa lại, bất ngờ là dưới thân người kia lại là cái quần tây, chỉ là bề ngoài có chút rách nát, không nhìn kỹ thì thật là nhìn không ra. Hạ Quân gãi đầu một cái: “Ông đây là đi ngang qua, không biết sao lại rơi vào đây.”
“Đây là trừng phạt, trong lòng ngươi mang tạp niệm, lúc khởi động Cửu Trọng Môn, ngươi không nên mở mắt ra, nhưng cũng không biết là vì nguyên nhân gì, ngươi lại rơi vào nơi này, cũng coi như là vạn hạnh. Nơi này không có hình phạt tàn nhẫn, đây coi như là vận may của ngươi.” Người kia như là biết tất cả, chậm rãi mở miệng nói.
Hạ Quân bị nhìn thấu có chút mất tự nhiên, gã ho khan hai tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Lúc hỏi cái đề tài này, sắc mặt Mục Dương rõ ràng có chút biến đổi, cậu ta cúi đầu, hồi lâu mới khẽ cười nói: “Ta ở đây năm mươi năm… Bởi vì phạm vào sai lầm… Phụ vương, người… người có chút cáu giận. Ngươi có thể cùng ta trò chuyện không?”
Hạ Quân thấy cái tên con trai của Thi Quỷ vương này cũng thật dễ nói chuyện, tâm tình cũng không còn sốt sắng giống như lúc mới bắt đầu nữa, nhưng mà muốn gã ở cái nơi quỷ quái này cùng một Thi Quỷ vương chi tử tán gẫu giải sầu là không có khả năng, mi tưởng ông đây rảnh rỗi lắm chắc? Cho nên Hạ Quân liền không nhịn được mở miệng: “Ta không có thời gian, nói ta biết làm cách nào để lên lầu một của Cửu Trọng Môn đi.”
“Chỗ đó, tốt nhất không nên đi.”
“Ông hỏi mi đi như nào!” Hạ Quân có chút buồn bực nhíu mày, đây là nơi quái quỷ gì, mà ẩm ướt như thế, không khí nặng nề khiến mình thở không nổi.
Thi Quỷ kia trầm mặc nhìn Hạ Quân, sau đó liền cúi đầu, cậu ta nhìn về phía cửa động bên trái, trong mắt mang theo vẻ ngóng trông, cách một hồi, mới mở miệng nói: “Đi trên con đường bên này là có thể đến tầng thứ nhất của Cửu Trọng Môn. Có điều ngươi không qua được đâu, nơi này được bày trí rất nhiều kết giới, cho dù là ta cũng không qua nổi.”
Mi mẹ nó vẫn còn phí lời! Hạ Quân có chút cáu, gã ở tại chỗ xoay chuyển mấy vòng, vốn dĩ muốn lấy dũng khí xông vào trong lại không biết tại sao không hạ quyết tâm nổi, Hạ Quân bèn lui về. Mi nói sao gã dám liều, sinh mệnh quý giá, não tàn nhưng không muốn chết.
Suy nghĩ một hồi lâu, Hạ Quân quyết định hỏi tên Thi Quỷ này có cách gì hay không, vì vậy Hạ Quân bèn thương lượng, hai tay ôm ngực nhìn tên Thi Quỷ bị xích lại này: “Có cách nào để ta ra ngoài không? Nếu ta có thể rời khỏi đây, mi có thể yêu cầu ta làm một chuyện.”
Yêu cầu? Nực cười, một tên phàm phu tục tử như Hạ Quân mi thì có thể giúp cậu ta cái gì chứ? Nhìn tên này có vẻ dễ nói chuyện, nhưng chưa chắc đã dễ gạt đâu.
Ai ngờ tên Thi Quỷ này lại thật sự gật đầu, “Có. Ta cởi viên ngọc đỏ trên trán cho ngươi. Đeo nó trên người là ngươi có thể an toàn đi qua địa ngục Thi Quỷ, mà lúc sau ở trong Cửu Trọng Môn, nó cũng có thể giúp người rất nhiều.”
Hạ Quân nghe như thế thì đột nhiên có chút do dự, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Còn rơi vào tay Hạ Quân gã? Đừng trách đại ca tồ, chỉ là vì đến hôm nay đại ca đã chịu đủ loại khổ cực, thần kinh trong đầu vốn đã căng thẳng, giờ phút này cũng không thể dễ dàng tin ai.
“Ta muốn ngươi giúp ta một việc…”
Xem đi, quả nhiên trên đời này không có cái gì gọi là cho không cả. Hạ Quân nhìn về phía Thi Quỷ kia, ánh mắt xem thường, gã khinh thường nhún vai nói: “Nói đi, nếu ta không thể giúp mi thì cũng đừng trách ta.”
“Nếu ngươi có thể thuận lợi đi qua Cửu Trọng Môn, gặp được phụ vương của ta, xin ngươi hãy giao viên bảo thạch này cho người, và… giúp ta gửi một câu…” Thi Quỷ nở nụ cười, cậu ta trầm ngâm, đôi môi mấp máy như đang niệm thần chú gì đó. Tóc mái trên trán cậu đột nhiên bị tách ra, đập vào mắt Hạ Quân chính là một viên đá quý màu đỏ ngòm. Lúc đó Hạ Quân có chút sững sờ, mặc dù gã cũng coi như là lão đại trong đám xã hội đen nhưng nhìn thấy viên đá quý này cũng có chút giật mình, nhìn món hàng này đi, cái này mà nằm trong tay ai thì cũng quá hời cho người đó rồi! Lúc đó tâm lý Hạ Quân thậm chí còn có một ý nghĩ vô cùng tầm thường, gã suy nghĩ muốn cầm viên đá quý này trốn khỏi thôn, không làm gì hết nữa, chỉ dựa vào viên đá quý này thôi là gã đã cmn đủ ăn cả đời rồi.
“Nhờ ngươi nói với phụ vương của ta, Mục Dương cả đời này, đối với lỗi sai của bản thân, không oán không hối. Nếu như Người hy vọng ta nhận sai, như vậy mong Người hãy phong bế Thi Quỷ địa ngục vĩnh viễn đi, đem ta chết chìm ở trong khu phế tích đi… Mục Dương tuyệt đối không nhận sai!” Vừa dứt lời, viên đá quý trên trán Thi Quỷ đột nhiên phát ra những tia sáng màu hồng chói mắt, Hạ Quân không nhịn được phải che mắt lại.
Đợi khi tia sáng dần dần yếu đi, lúc Hạ Quân mở mắt ra còn chưa kịp chuẩn bị đã bị làm cho sợ hãi đến lùi lại mấy bước, viên đá quý này lơ lửng ở giữa không trung, phát ra những tia sáng màu đỏ, mà trên trán Thi Quỷ kia đã xuất hiện một khối vết tích màu đen rất lớn, Hạ Quân rất rõ ràng, đó chính là vết bỏng. Chỉ là đốt thành cái bộ dạng thảm không nỡ nhìn thế kia thì thật sự là khiến cho người ta buồn nôn đấy.
Tên Thi Quỷ kia có vẻ nhìn ra được sự kinh hãi của Hạ Quân, cúi đầu thấp xuống, nói rằng: “Xin ngươi nhớ chuyển lời.”
Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, tiếp lấy viên đá quý. “Nếu như ta không qua được Cửu Trọng Môn thì sao?”
“Ngươi sẽ qua thôi.”
Trong lòng Hạ Quân cười lạnh, qua cái rắm, không chắc nửa đường đã toang mẹ rồi, nhưng mà mấy lời này thì vẫn không thể nói ra. Chuyện cười, lỡ như tên nhóc này thu lại món đồ thì không phải mình tự chuốc lấy khổ vào người sao. “Nhưng ta cũng không biết ai là cha của mi mà?”
“Cái này ngươi tự nhiên sẽ biết thôi. Ngươi đi đi.” Thi Quỷ nói xong câu này liền cúi đầu thật thấp, không tiếp tục nói gì nữa.
Hạ Quân cầm lấy viên đá quý, vòng qua người Thi Quỷ đi về phía cái hầm. Lúc đi tới lối vào Hạ Quân quay đầu nhìn lại Thi Quỷ kia, gã đột nhiên cảm thấy có chút chua xót trong lòng, thở dài một hơi.
“Giết hắn, giết hắn, giết hắn…” Không biết là tiếng hét của ai đã kéo theo hàng ngàn tiếng gầm, trôi đi khắp nơi, như làm rung chuyển cả mặt đất.
Hạ Quân thấy chân mình chạm đất và mọi thứ trở nên bình lặng. Gã mở mắt ra và bắt gặp một ánh mắt đỏ như máu. Áo choàng ngắn trên người nam tử kia loang lổ vết máu, tóc tai bù xù, che đi bộ dạng của cậu ta, chỉ còn có thể nhìn nhìn thấy một đôi mắt đỏ huyết. Hạ Quân vội vã lui về phía sau vài bước, gã nhìn bốn phía, nơi này trông có vẻ như là một đường xuyên qua lòng đất, bốn phía đều là tường đất, không gian không lớn, như một lối đi ngầm, hai bên trái phải có hai đường hầm tối. Hắn nhìn lại, đằng sau hắn là một bức tường bùn, Hạ Quân lúc này mới phát hiện ra gã là người duy nhất ở đây. Đương nhiên là loại trừ cái tên không biết là quỷ hay là người trước mặt.
“Mi là ai?” Hạ Quân nỗ lực khiến mình tỉnh táo lại, hắn thò tay vào trong túi, trong túi còn có khẩu súng dùng để phòng thân, thế nhưng Hạ Quân vẫn không thấy an tâm là bao. Cầm cây súng đến nơi quỷ quái này thì cũng chẳng khác súng đồ chơi là bao, uy lực có lớn đến mấy cũng vô dụng. Không phải sao? Đối mặt với một đám yêu ma quỷ quái thì ngươi nghĩ nó có thể làm gì chứ, Hạ Quân chẳng qua là đang tìm kiếm sự an ủi thôi.
“Ta là Mục Dương.” Ai ngờ người kia lại bình tĩnh đáp lại, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc từ trên mặt tách ra, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt không chút hồng hào, mà cực kỳ quỷ dị chính là cặp mắt màu máu kia. Cặp mắt kia không hề ác ý mà nhìn Hạ Quân, thanh âm cậu khàn khàn lặp lại: “Ta là Mục Dương…”
Hạ Quân lúc này vẫn chưa thể bình tĩnh lại, gã cảnh giác hỏi: “Mi là người hay quỷ? Vì sao lại ở đây? Nơi này là nơi nào?”
“Nơi này gọi là địa ngục Thi Quỷ, thuộc Cửu Trọng Môn, nhưng cũng không tính là chín cửa ải của Cửu Trọng Môn. Ta là Mục Dương, là con trai của Thi Quỷ vương.” Người kia khẽ cười, bộ dáng khiến Hạ Quân nhìn mà có chút sợ, không phải người cũng không quỷ, như là tức quái vật sắp chết. Người tự xưng là Mục Dương kia lại hỏi: “Ngươi thì tại sao lại ở chỗ này?”
Hạ Quân lúc này mới chú ý tới, hai tay người kia bị một cái xích sắt màu đỏ khóa lại, bất ngờ là dưới thân người kia lại là cái quần tây, chỉ là bề ngoài có chút rách nát, không nhìn kỹ thì thật là nhìn không ra. Hạ Quân gãi đầu một cái: “Ông đây là đi ngang qua, không biết sao lại rơi vào đây.”
“Đây là trừng phạt, trong lòng ngươi mang tạp niệm, lúc khởi động Cửu Trọng Môn, ngươi không nên mở mắt ra, nhưng cũng không biết là vì nguyên nhân gì, ngươi lại rơi vào nơi này, cũng coi như là vạn hạnh. Nơi này không có hình phạt tàn nhẫn, đây coi như là vận may của ngươi.” Người kia như là biết tất cả, chậm rãi mở miệng nói.
Hạ Quân bị nhìn thấu có chút mất tự nhiên, gã ho khan hai tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Lúc hỏi cái đề tài này, sắc mặt Mục Dương rõ ràng có chút biến đổi, cậu ta cúi đầu, hồi lâu mới khẽ cười nói: “Ta ở đây năm mươi năm… Bởi vì phạm vào sai lầm… Phụ vương, người… người có chút cáu giận. Ngươi có thể cùng ta trò chuyện không?”
Hạ Quân thấy cái tên con trai của Thi Quỷ vương này cũng thật dễ nói chuyện, tâm tình cũng không còn sốt sắng giống như lúc mới bắt đầu nữa, nhưng mà muốn gã ở cái nơi quỷ quái này cùng một Thi Quỷ vương chi tử tán gẫu giải sầu là không có khả năng, mi tưởng ông đây rảnh rỗi lắm chắc? Cho nên Hạ Quân liền không nhịn được mở miệng: “Ta không có thời gian, nói ta biết làm cách nào để lên lầu một của Cửu Trọng Môn đi.”
“Chỗ đó, tốt nhất không nên đi.”
“Ông hỏi mi đi như nào!” Hạ Quân có chút buồn bực nhíu mày, đây là nơi quái quỷ gì, mà ẩm ướt như thế, không khí nặng nề khiến mình thở không nổi.
Thi Quỷ kia trầm mặc nhìn Hạ Quân, sau đó liền cúi đầu, cậu ta nhìn về phía cửa động bên trái, trong mắt mang theo vẻ ngóng trông, cách một hồi, mới mở miệng nói: “Đi trên con đường bên này là có thể đến tầng thứ nhất của Cửu Trọng Môn. Có điều ngươi không qua được đâu, nơi này được bày trí rất nhiều kết giới, cho dù là ta cũng không qua nổi.”
Mi mẹ nó vẫn còn phí lời! Hạ Quân có chút cáu, gã ở tại chỗ xoay chuyển mấy vòng, vốn dĩ muốn lấy dũng khí xông vào trong lại không biết tại sao không hạ quyết tâm nổi, Hạ Quân bèn lui về. Mi nói sao gã dám liều, sinh mệnh quý giá, não tàn nhưng không muốn chết.
Suy nghĩ một hồi lâu, Hạ Quân quyết định hỏi tên Thi Quỷ này có cách gì hay không, vì vậy Hạ Quân bèn thương lượng, hai tay ôm ngực nhìn tên Thi Quỷ bị xích lại này: “Có cách nào để ta ra ngoài không? Nếu ta có thể rời khỏi đây, mi có thể yêu cầu ta làm một chuyện.”
Yêu cầu? Nực cười, một tên phàm phu tục tử như Hạ Quân mi thì có thể giúp cậu ta cái gì chứ? Nhìn tên này có vẻ dễ nói chuyện, nhưng chưa chắc đã dễ gạt đâu.
Ai ngờ tên Thi Quỷ này lại thật sự gật đầu, “Có. Ta cởi viên ngọc đỏ trên trán cho ngươi. Đeo nó trên người là ngươi có thể an toàn đi qua địa ngục Thi Quỷ, mà lúc sau ở trong Cửu Trọng Môn, nó cũng có thể giúp người rất nhiều.”
Hạ Quân nghe như thế thì đột nhiên có chút do dự, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Còn rơi vào tay Hạ Quân gã? Đừng trách đại ca tồ, chỉ là vì đến hôm nay đại ca đã chịu đủ loại khổ cực, thần kinh trong đầu vốn đã căng thẳng, giờ phút này cũng không thể dễ dàng tin ai.
“Ta muốn ngươi giúp ta một việc…”
Xem đi, quả nhiên trên đời này không có cái gì gọi là cho không cả. Hạ Quân nhìn về phía Thi Quỷ kia, ánh mắt xem thường, gã khinh thường nhún vai nói: “Nói đi, nếu ta không thể giúp mi thì cũng đừng trách ta.”
“Nếu ngươi có thể thuận lợi đi qua Cửu Trọng Môn, gặp được phụ vương của ta, xin ngươi hãy giao viên bảo thạch này cho người, và… giúp ta gửi một câu…” Thi Quỷ nở nụ cười, cậu ta trầm ngâm, đôi môi mấp máy như đang niệm thần chú gì đó. Tóc mái trên trán cậu đột nhiên bị tách ra, đập vào mắt Hạ Quân chính là một viên đá quý màu đỏ ngòm. Lúc đó Hạ Quân có chút sững sờ, mặc dù gã cũng coi như là lão đại trong đám xã hội đen nhưng nhìn thấy viên đá quý này cũng có chút giật mình, nhìn món hàng này đi, cái này mà nằm trong tay ai thì cũng quá hời cho người đó rồi! Lúc đó tâm lý Hạ Quân thậm chí còn có một ý nghĩ vô cùng tầm thường, gã suy nghĩ muốn cầm viên đá quý này trốn khỏi thôn, không làm gì hết nữa, chỉ dựa vào viên đá quý này thôi là gã đã cmn đủ ăn cả đời rồi.
“Nhờ ngươi nói với phụ vương của ta, Mục Dương cả đời này, đối với lỗi sai của bản thân, không oán không hối. Nếu như Người hy vọng ta nhận sai, như vậy mong Người hãy phong bế Thi Quỷ địa ngục vĩnh viễn đi, đem ta chết chìm ở trong khu phế tích đi… Mục Dương tuyệt đối không nhận sai!” Vừa dứt lời, viên đá quý trên trán Thi Quỷ đột nhiên phát ra những tia sáng màu hồng chói mắt, Hạ Quân không nhịn được phải che mắt lại.
Đợi khi tia sáng dần dần yếu đi, lúc Hạ Quân mở mắt ra còn chưa kịp chuẩn bị đã bị làm cho sợ hãi đến lùi lại mấy bước, viên đá quý này lơ lửng ở giữa không trung, phát ra những tia sáng màu đỏ, mà trên trán Thi Quỷ kia đã xuất hiện một khối vết tích màu đen rất lớn, Hạ Quân rất rõ ràng, đó chính là vết bỏng. Chỉ là đốt thành cái bộ dạng thảm không nỡ nhìn thế kia thì thật sự là khiến cho người ta buồn nôn đấy.
Tên Thi Quỷ kia có vẻ nhìn ra được sự kinh hãi của Hạ Quân, cúi đầu thấp xuống, nói rằng: “Xin ngươi nhớ chuyển lời.”
Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, tiếp lấy viên đá quý. “Nếu như ta không qua được Cửu Trọng Môn thì sao?”
“Ngươi sẽ qua thôi.”
Trong lòng Hạ Quân cười lạnh, qua cái rắm, không chắc nửa đường đã toang mẹ rồi, nhưng mà mấy lời này thì vẫn không thể nói ra. Chuyện cười, lỡ như tên nhóc này thu lại món đồ thì không phải mình tự chuốc lấy khổ vào người sao. “Nhưng ta cũng không biết ai là cha của mi mà?”
“Cái này ngươi tự nhiên sẽ biết thôi. Ngươi đi đi.” Thi Quỷ nói xong câu này liền cúi đầu thật thấp, không tiếp tục nói gì nữa.
Hạ Quân cầm lấy viên đá quý, vòng qua người Thi Quỷ đi về phía cái hầm. Lúc đi tới lối vào Hạ Quân quay đầu nhìn lại Thi Quỷ kia, gã đột nhiên cảm thấy có chút chua xót trong lòng, thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất