Nhà Hòe Quỷ Có Một Anh Chồng Độc Ác
Chương 48
“Phụ vương.” Mục Dương quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nam tử trên ngai vàng mà nghẹn ngào rất lâu mới dựng người dậy, đi khỏi điện. “Con không nghĩ sẽ còn ai hận phụ vương hơn con nữa. Rốt cuộc đã không còn nữa.”
Cậu ta rời khỏi điện, Thi Quỷ vương ngồi trên ngai vàng không cười nữa, bên người y xuất hiện một nữ nhân, “Vương sao không nghe Thanh Y nói. Đưa điện hạ đi đi, điện hạ ở lại chỗ này quá nguy hiểm.”
Ánh mắt Thi Quỷ vương trầm xuống, y ngửa đầu một hơi uống sạch rượu trong chén, lạnh nhạt nói: “Việc sắc phong vương hậu vẫn cứ cử hành như thường lệ. Nếu có người không phục, kéo ra ngoài chém đầu răn chúng.”
“Điện hạ…”
“Để hắn đi thôi.” Thi Quỷ vương hạ mi mắt, lại uống thêm một chén rượu rồi dựa lưng vào ghế, ngón tay y ma sát theo miệng chén, vẻ mặt không rõ ràng.
“Từ lúc còn rất nhỏ, ta đã biết phụ vương quan tâm cái gì nhất. Phụ vương quan tâm ta nhất, là ta… Không phải, người không thể không quan tâm ta. Ta là một trong những linh hồn đã bị người đạp lên để bước lên ngôi. Phụ vương quá tàn nhẫn, người vẫn luôn tàn nhẫn như vậy. Từ khi còn rất nhỏ ta đã biết người độc ác. Năm đó người giết Thành Cốc, giết Hoán Hoa, quá nhiều người bị người giết. Người sợ họ sẽ gây trở ngại cho người… Trong mắt người một hạt cát cũng không tha. Ta sống ở nhân gian năm mươi năm, người sẽ chờ năm mươi năm. Cứ mỗi ngày ta ở đó, người sẽ giết thêm một người. Người đang ép ta, người biết ta sẽ về. Mà điều khiến ta thua, chính là ta không kế thừa sự độc ác của người.”
Mục Dương say tí bỉ nằm nhoài trên bàn đá, gọi tên Thanh y đang an tĩnh đứng nghiêm một bên, lặng lẽ nhìn cậu ta.
Mục Dương loạng choà loạng choạng đứng lên, hai tay cậu ta chống trên bàn đá, đối diện với ánh mắt của Thanh Y: “Nhưng ta cuối cùng cũng về rồi… Người là phụ thân của ta! Phụ thân của ta! Ta ở nhân gian năm mươi năm, vẫn luôn nhung nhớ phụ thân! Người cho ta ảo tưởng bao năm qua, để ta phải ỷ vào người, không tự thoát ra được. Ta sống, sống là vì người, vì cái sự ôn nhu chết tiệt ấy, vì cái nụ cười chết tiệt ấy! Ngươi cho rằng ta không biết sao? Nụ cười người dành cho ta, thậm chí không phải là một nụ cười với nữ tử, ngươi cho rằng ta không biết ý nghĩa đằng sau nụ cười của người sao? Ngươi nhìn đôi mắt ấy của người đi, người chính là muốn giết ta đấy! Giết ta! Người muốn lợi dụng ta… để cướp đoạt vương tọa! Nhưng mà… Nhưng mà…”
Cậu giống một đứa nhỏ nằm nhoài trên bàn đá khóc rống lên, “Nhưng vì sao lại như vậy… Ngươi nói cho ta biết, tại sao lại không giống như ta nghĩ, tại sao phụ vương không giết ta, tại sao lại tốt với ta, rồi tại sao lại đột nhiên như vậy… Ta không không muốn hắn cưới nữ tử kia, vì sao lại như vậy…” Cậu ta nói năng lộn xộn, mềm oặt nằm nhoài trên bàn đá, hai mắt tan rã nhìn Thanh Y, “Thanh Y, ngươi nói xem, nếu như ta không cho phụ vương cưới nữ nhân kia thì sao?”
“Điện hạ, ngươi say rồi.”
Mục Dương nhắm hai mắt lại, không nói gì. Một lúc lâu, cậu chống đỡ mặt bàn đứng lên, loạng choạng xiêu vẹo rời đi, đến bụi hoa ở nơi sâu, cậu dừng bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào nam tử phía trước, cậu ta lẩm bẩm nói: “Ta hẳn là say rồi…”
“Dương.” Người kia đứng ở cách đó không xa gọi cậu, một bộ áo bào đen ẩn ở trong màn đêm, cực kỳ quỷ mị.
Mục Dương nhìn y rất lâu, sau đó xoay người, đi về phía ngược lại. Trọng Hoa tiếc về phía trước, kéo cậu vào lòng, hạ mắt nhìn cậu: “Ai cho ngươi uống rượu?”
“Phụ vương, con không muốn người cưới ả ta…” Hai mắt Mục Dương tràn ngập ước ao ngẩng đầu lên đến nhìn hai mắt của y, thần sắc cực kỳ đáng thương, sắc mặt của nam tử kia hơi đổi một chút, không có mở miệng.
“Điện hạ, Thanh Y gọi nô tỳ và hầu gái đến cởi quần áo cho người.”
“Phụ vương đâu?” Mục Dương dựa vào bên giường, ngẩng đầu hỏi nàng.
“Vương hôm nay có việc…”
“Hôm nay là ngày đại hôn của phụ vương? Ngươi xem kìa, bên ngoài thật náo nhiệt.”
Nữ tử đứng bên cạnh không nói gì.
Mục Dương từ trên giường ngồi dậy, cầm quần áo mặc vào, thần sắc không có bất cứ dị thường nào, cậu ta phất tay một cái: “Ngươi đi xuống đi, gọi người chuẩn bị chút cơm nước đến, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được tiến vào.”
“Dạ.”
Nửa đêm, cánh cửa cót kẹt mở ra, Mục Dương bước ra khỏi phòng, chậm rãi đi dọc hành lang treo đầy đèn lồng đỏ. Mục Dương dừng bước, đưa tay xé một mảnh vải trắng, cầm trong tay nhìn một hồi rồi đưa tay lên, dải vải trắng buộc trên cột nhà liền rơi xuống, khiến hành lang trở nên lộn xộn. “Phụ vương người muốn con, muốn ả, hay là muốn ngai vàng đây?” Cậu ngẩng đầu nhìn lên khoảng không. Bầu trời ngày ấy ở Thi Quỷ giới, là màu đỏ ăn mừng. Là ngày đại hôn của Thi Quỷ vương.
“Bùm!” một tiếng, một tia sáng đỏ xẹt qua bầu trời, một cỗ khí tức cường hãn lao thẳng vào đại điện như một lưỡi dao sắc bén. Theo sau tiếng vang ấy, cung điện khắp nơi bừa bộn, ầm ầm sụp đổ.
“Vương! Không xong rồi! Điện hạ tạo phản!” Một tên binh lính vội vội vàng vàng vọt vào trong chủ điện, kinh hoảng thất sắc ngã quỵ ở mặt đất.
Nữ tử đứng bên cạnh Thi Quỷ vương giương lên môi đỏ, ả cười: “Đây có phải là tạo phản không? Vương?”
Trong điện đột nhiên rung chuyển dữ dội, Thi Quỷ vương mặt không thay đổi đứng lên, y trầm mặc đi ra ngoài điện, lạnh lùng nói: “Hắn có lẽ cũng chẳng làm ra chuyện lớn gì đâu. Không lẽ nữ thượng quên rằng linh lực trong người Dương cũng đã bị ngươi hủy bỏ gần hết rồi sao?”
Mặt Thập Dực thay đổi, sau đó liền hé miệng cười khẽ: “Vương của ta, Thập Dực là suy nghĩ cho người. Ai biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì đâu? Nhiều một chuyện, không bằng ít một chuyện. Thập Dực sẽ thay người giải quyết tất cả phiền phức.”
“Vậy cũng không đáng để hắn phải chết, ngươi khiến ác linh lưu lại trong người hắn hồi sinh, nếu Dương không thể tự mình khống chế nó thì ác linh kia cũng sẽ nuốt chửng Dương thôi!” Thi Quỷ vương trầm giọng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn nữ tử kia.
“Vậy thì đã sao chứ? Thập Dực là vì người. Người xem đi, hắn hôm nay dám một mình xông vào điện, nỗ lực muốn phá cung điện của người. Ai biết tương lai hắn sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa? Người như vậy há có thể giữ lại sao!”
“Làm càn! Đừng có ỷ lại vào lòng tốt của bản vương đối với ngươi mà hành xử theo cái kiểu được sủng mà kiêu, có lưu hắn lại hay không là do bản vương quyết định!” Thi Quỷ hung hăng phất ống tay áo, đồ ăn bày biện trên bàn rầm một tiếng rơi hết xuống đất.
Nữ tử kia sau khi nghe xong cũng đứng lên, thu lại nụ cười, hung tàn nhìn Thi Quỷ vương: “Nhưng người nắm giữ mạng của hắn thì lại là ta! Dù là người – là vương có bản lĩnh lớn bằng trời thì người cũng không thể làm gì được ta! Chỉ cần ta nhẹ nhàng phất tay một cái, con trai bảo bối của người, sẽ chết trên tay ta, người có thể lấy cái gì để đấu với ta chứ…” Nữ tử nhấc hai tay lên, vô tội vẫy vẫy hai tay của mình, khóe miệng mỉm cười nhìn Thi Quỷ vương.
“Vương, ta chỉ là quá yêu người, vì sao không thể?”
Thi Quỷ vương mặt âm trầm nhìn nữ tử kia, thời điểm nữ tử kia nở một nụ cười đắc thắng, y giơ tay vỗ một chưởng tới phía ả: “Dương có chết thì cùng phải chết trong tay bản vương. Xem ra là bản vương đã khoan dung quá mức với ngươi rồi, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến giới hạn của bản vương, ngươi đúng là chán sống rồi!”
Nữ tử hơi sơ suất không đề phòng bị hung hăng đánh bay đến vách tường, ả trừng lớn hai mắt, ác độc hô lớn: “Ta sẽ giết hắn!”
“Vậy hãy để ngươi được chôn cùng hắn đi!” Hai tay Thi Quỷ vương hiện ra, trong tay tụ lại một ánh lửa màu đỏ, vào thời điểm mà nữ tử kia sắp muốn đọc thần chú, luồng ánh sáng đỏ kia hung hăng hướng vào ả xung kích.
Câu thần chú kia ả ta mới chỉ niệm được một nửa, ả không thể tin nổi nhìn Thi Qủy vương, cho đến giây cuối cùng trước khi chết, ả cũng không kịp nói gì, ả dường như đã quên mất nam nhân này vốn rất tàn nhẫn.
“Vương, điện hạ đã bị lùng bắt!” Một tên tướng sĩ đi vào.
Tướng sĩ vừa mới dứt lời, Thanh Y bước nhanh đi tới, “Làm càn! Không có mệnh lệnh của Vương ai cho ngươi tự ý lùng bắt điện hạ!” Thanh Y mặt lạnh nhìn tên tướng sĩ kia, tên đó lộ ra vẻ mặt khó xử, bất an nhìn Thi Quỷ vương.
“Vương, điện hạ bị rơi xuống giữa không trung, bị thương nặng, thêm nữa đã bị các binh sĩ bắn độc tiễn đâm bị thương, điện hạ…”
“Đem hắn nhốt vào địa lao! Không có sự cho phép của bản vương không cho bất cứ người nào vào chữa thương cho hắn, không phê chuẩn cho bất kỳ ai đi vào thăm hắn! Ai trái lệnh xử chết!” Thi Quỷ vương lạnh giọng đánh gãy lời Thanh Y, sau đó mặt không thay đổi đối với tên đang quỳ trên mặt đất nói: “Ngươi có công hộ giá, bản vương có thưởng.”
“Dạ!” “Dạ!”
Cuối cùng, âm thanh lạnh lẽo của Thi Quỷ vương vang lên, “Thanh Y, ngươi truyền lệnh xuống, nữ tử Thập Dực tâm niệm xấu xa, muốn cướp đoạt vương vị, xúc phạm vương thượng, đem cả gia tộc nhà đó tru diệt toàn bộ đi, không được lưu lại nửa điểm tro cặn.”
“Vâng.”
Trong phòng giam đọng một vũng nước bẩn, những sinh vật không tên ở trong nước cấp tốc tháo chạy, có một thiếu niên với những vết máu loang lổ nằm ở trong vũng nước bẩn đó, thỉnh thoảng lại run rẩy, cuộn thành một khối.
“Kẹt kẹt” một tiếng, cửa pòng giam bị mở ra, một nữa tử đi từ ngoài cửa vào, “Điện hạ, hãy nhận sai với Vương đi, miễn cái nỗi đau da thịt này, vết thương của ngươi không thể cứ kéo dài hơn nữa. Cần gì phải cùng vương nháo thành cái dạng này chứ, chỉ cần ngươi thức thời đi nhận sai, Vương chắc chắn sẽ tha thứ cho ngươi.”
“Ta không có sai, người sai chính là hắn. Nếu như vậy cũng tính là sai, vậy thì ta tình nguyện chết cũng không nhận bản thân mình sai.” Người nằm trên mặt nước ngẩng đầu lên, quật cường nhìn Thanh Y.
“Điện hạ, Vương vì ngươi mà giết Thập Dực nữ thượng kia, mấy ngày gần đây đại quân giới ta luôn chiến đấu cùng gia tộc nhà Thập Dực nữ thượng kia, trận ác chiến này khó tránh một hồi máu tanh. Hiện tại Vương chỉ là bị chọc tức thôi, chỉ cần ngươi có thể nói lời xin lỗi thì sẽ không còn chuyện gì nữa hết.”
“Đó không phải là vì ta, đó là vì vương vị của hắn mà thôi. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ giết bọn họ, đây chỉ là một cái cớ mà thôi, ngươi còn cho rằng vì cái gì chứ? Vì ta sao? Ha ha… Vì ta…” Mục Dương nở nụ cười, toàn bộ cơ thể đều run rẩy theo tiếng cười.
“Điện hạ…”
“Ngươi đi đi.” Mục Dương chống đỡ đứng lên, dựa vào vách tường, dáng dấp cực kỳ chật vật. “Ta cho dù chết ở đây, cũng sẽ không nhận sai với hắn. Hoặc là liền đem ta giết đi.”
“Hắn còn không chịu nhận sai ?” Nam tử ngồi trên ghế, uống rượu trong chén, thấp giọng nói.
“Điện hạ hắn chỉ là tính tình trẻ con thôi, qua mấy ngày nữa hắn nghĩ thông suốt rồi sẽ nhận lỗi thôi. Vương, vết thương của điện hạ đã thối rữa rồi, nhiều ngày chưa ăn uống gì, cơ thể cực kỳ suy yếu. Thanh Y xin người hãy tha thứ cho điện hạ, mang điện hạ về đi.” Thanh Y cúi đầu trên mặt đất.
Thi Quỷ vương không nói gì, ngón tay y xoa xoa thành chén, như là không nghe thấy.
“Vương…”
“Đây không phải là lần đầu tiên Dương tùy hứng phạm phải sai lầm, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này hắn còn có thẻ nháo đến mức nào nữa?” Thi Quỷ vương đứng lên, từ trên bậc thang đi xuống, thần sắc lãnh đạm: “Giải hắn vào Thi Quỷ địa ngục đóng cửa hối lỗi, khi nào nhận sai rồi đem hắn thả ra.”
“Vương…”
Cậu ta rời khỏi điện, Thi Quỷ vương ngồi trên ngai vàng không cười nữa, bên người y xuất hiện một nữ nhân, “Vương sao không nghe Thanh Y nói. Đưa điện hạ đi đi, điện hạ ở lại chỗ này quá nguy hiểm.”
Ánh mắt Thi Quỷ vương trầm xuống, y ngửa đầu một hơi uống sạch rượu trong chén, lạnh nhạt nói: “Việc sắc phong vương hậu vẫn cứ cử hành như thường lệ. Nếu có người không phục, kéo ra ngoài chém đầu răn chúng.”
“Điện hạ…”
“Để hắn đi thôi.” Thi Quỷ vương hạ mi mắt, lại uống thêm một chén rượu rồi dựa lưng vào ghế, ngón tay y ma sát theo miệng chén, vẻ mặt không rõ ràng.
“Từ lúc còn rất nhỏ, ta đã biết phụ vương quan tâm cái gì nhất. Phụ vương quan tâm ta nhất, là ta… Không phải, người không thể không quan tâm ta. Ta là một trong những linh hồn đã bị người đạp lên để bước lên ngôi. Phụ vương quá tàn nhẫn, người vẫn luôn tàn nhẫn như vậy. Từ khi còn rất nhỏ ta đã biết người độc ác. Năm đó người giết Thành Cốc, giết Hoán Hoa, quá nhiều người bị người giết. Người sợ họ sẽ gây trở ngại cho người… Trong mắt người một hạt cát cũng không tha. Ta sống ở nhân gian năm mươi năm, người sẽ chờ năm mươi năm. Cứ mỗi ngày ta ở đó, người sẽ giết thêm một người. Người đang ép ta, người biết ta sẽ về. Mà điều khiến ta thua, chính là ta không kế thừa sự độc ác của người.”
Mục Dương say tí bỉ nằm nhoài trên bàn đá, gọi tên Thanh y đang an tĩnh đứng nghiêm một bên, lặng lẽ nhìn cậu ta.
Mục Dương loạng choà loạng choạng đứng lên, hai tay cậu ta chống trên bàn đá, đối diện với ánh mắt của Thanh Y: “Nhưng ta cuối cùng cũng về rồi… Người là phụ thân của ta! Phụ thân của ta! Ta ở nhân gian năm mươi năm, vẫn luôn nhung nhớ phụ thân! Người cho ta ảo tưởng bao năm qua, để ta phải ỷ vào người, không tự thoát ra được. Ta sống, sống là vì người, vì cái sự ôn nhu chết tiệt ấy, vì cái nụ cười chết tiệt ấy! Ngươi cho rằng ta không biết sao? Nụ cười người dành cho ta, thậm chí không phải là một nụ cười với nữ tử, ngươi cho rằng ta không biết ý nghĩa đằng sau nụ cười của người sao? Ngươi nhìn đôi mắt ấy của người đi, người chính là muốn giết ta đấy! Giết ta! Người muốn lợi dụng ta… để cướp đoạt vương tọa! Nhưng mà… Nhưng mà…”
Cậu giống một đứa nhỏ nằm nhoài trên bàn đá khóc rống lên, “Nhưng vì sao lại như vậy… Ngươi nói cho ta biết, tại sao lại không giống như ta nghĩ, tại sao phụ vương không giết ta, tại sao lại tốt với ta, rồi tại sao lại đột nhiên như vậy… Ta không không muốn hắn cưới nữ tử kia, vì sao lại như vậy…” Cậu ta nói năng lộn xộn, mềm oặt nằm nhoài trên bàn đá, hai mắt tan rã nhìn Thanh Y, “Thanh Y, ngươi nói xem, nếu như ta không cho phụ vương cưới nữ nhân kia thì sao?”
“Điện hạ, ngươi say rồi.”
Mục Dương nhắm hai mắt lại, không nói gì. Một lúc lâu, cậu chống đỡ mặt bàn đứng lên, loạng choạng xiêu vẹo rời đi, đến bụi hoa ở nơi sâu, cậu dừng bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào nam tử phía trước, cậu ta lẩm bẩm nói: “Ta hẳn là say rồi…”
“Dương.” Người kia đứng ở cách đó không xa gọi cậu, một bộ áo bào đen ẩn ở trong màn đêm, cực kỳ quỷ mị.
Mục Dương nhìn y rất lâu, sau đó xoay người, đi về phía ngược lại. Trọng Hoa tiếc về phía trước, kéo cậu vào lòng, hạ mắt nhìn cậu: “Ai cho ngươi uống rượu?”
“Phụ vương, con không muốn người cưới ả ta…” Hai mắt Mục Dương tràn ngập ước ao ngẩng đầu lên đến nhìn hai mắt của y, thần sắc cực kỳ đáng thương, sắc mặt của nam tử kia hơi đổi một chút, không có mở miệng.
“Điện hạ, Thanh Y gọi nô tỳ và hầu gái đến cởi quần áo cho người.”
“Phụ vương đâu?” Mục Dương dựa vào bên giường, ngẩng đầu hỏi nàng.
“Vương hôm nay có việc…”
“Hôm nay là ngày đại hôn của phụ vương? Ngươi xem kìa, bên ngoài thật náo nhiệt.”
Nữ tử đứng bên cạnh không nói gì.
Mục Dương từ trên giường ngồi dậy, cầm quần áo mặc vào, thần sắc không có bất cứ dị thường nào, cậu ta phất tay một cái: “Ngươi đi xuống đi, gọi người chuẩn bị chút cơm nước đến, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được tiến vào.”
“Dạ.”
Nửa đêm, cánh cửa cót kẹt mở ra, Mục Dương bước ra khỏi phòng, chậm rãi đi dọc hành lang treo đầy đèn lồng đỏ. Mục Dương dừng bước, đưa tay xé một mảnh vải trắng, cầm trong tay nhìn một hồi rồi đưa tay lên, dải vải trắng buộc trên cột nhà liền rơi xuống, khiến hành lang trở nên lộn xộn. “Phụ vương người muốn con, muốn ả, hay là muốn ngai vàng đây?” Cậu ngẩng đầu nhìn lên khoảng không. Bầu trời ngày ấy ở Thi Quỷ giới, là màu đỏ ăn mừng. Là ngày đại hôn của Thi Quỷ vương.
“Bùm!” một tiếng, một tia sáng đỏ xẹt qua bầu trời, một cỗ khí tức cường hãn lao thẳng vào đại điện như một lưỡi dao sắc bén. Theo sau tiếng vang ấy, cung điện khắp nơi bừa bộn, ầm ầm sụp đổ.
“Vương! Không xong rồi! Điện hạ tạo phản!” Một tên binh lính vội vội vàng vàng vọt vào trong chủ điện, kinh hoảng thất sắc ngã quỵ ở mặt đất.
Nữ tử đứng bên cạnh Thi Quỷ vương giương lên môi đỏ, ả cười: “Đây có phải là tạo phản không? Vương?”
Trong điện đột nhiên rung chuyển dữ dội, Thi Quỷ vương mặt không thay đổi đứng lên, y trầm mặc đi ra ngoài điện, lạnh lùng nói: “Hắn có lẽ cũng chẳng làm ra chuyện lớn gì đâu. Không lẽ nữ thượng quên rằng linh lực trong người Dương cũng đã bị ngươi hủy bỏ gần hết rồi sao?”
Mặt Thập Dực thay đổi, sau đó liền hé miệng cười khẽ: “Vương của ta, Thập Dực là suy nghĩ cho người. Ai biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì đâu? Nhiều một chuyện, không bằng ít một chuyện. Thập Dực sẽ thay người giải quyết tất cả phiền phức.”
“Vậy cũng không đáng để hắn phải chết, ngươi khiến ác linh lưu lại trong người hắn hồi sinh, nếu Dương không thể tự mình khống chế nó thì ác linh kia cũng sẽ nuốt chửng Dương thôi!” Thi Quỷ vương trầm giọng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn nữ tử kia.
“Vậy thì đã sao chứ? Thập Dực là vì người. Người xem đi, hắn hôm nay dám một mình xông vào điện, nỗ lực muốn phá cung điện của người. Ai biết tương lai hắn sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa? Người như vậy há có thể giữ lại sao!”
“Làm càn! Đừng có ỷ lại vào lòng tốt của bản vương đối với ngươi mà hành xử theo cái kiểu được sủng mà kiêu, có lưu hắn lại hay không là do bản vương quyết định!” Thi Quỷ hung hăng phất ống tay áo, đồ ăn bày biện trên bàn rầm một tiếng rơi hết xuống đất.
Nữ tử kia sau khi nghe xong cũng đứng lên, thu lại nụ cười, hung tàn nhìn Thi Quỷ vương: “Nhưng người nắm giữ mạng của hắn thì lại là ta! Dù là người – là vương có bản lĩnh lớn bằng trời thì người cũng không thể làm gì được ta! Chỉ cần ta nhẹ nhàng phất tay một cái, con trai bảo bối của người, sẽ chết trên tay ta, người có thể lấy cái gì để đấu với ta chứ…” Nữ tử nhấc hai tay lên, vô tội vẫy vẫy hai tay của mình, khóe miệng mỉm cười nhìn Thi Quỷ vương.
“Vương, ta chỉ là quá yêu người, vì sao không thể?”
Thi Quỷ vương mặt âm trầm nhìn nữ tử kia, thời điểm nữ tử kia nở một nụ cười đắc thắng, y giơ tay vỗ một chưởng tới phía ả: “Dương có chết thì cùng phải chết trong tay bản vương. Xem ra là bản vương đã khoan dung quá mức với ngươi rồi, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến giới hạn của bản vương, ngươi đúng là chán sống rồi!”
Nữ tử hơi sơ suất không đề phòng bị hung hăng đánh bay đến vách tường, ả trừng lớn hai mắt, ác độc hô lớn: “Ta sẽ giết hắn!”
“Vậy hãy để ngươi được chôn cùng hắn đi!” Hai tay Thi Quỷ vương hiện ra, trong tay tụ lại một ánh lửa màu đỏ, vào thời điểm mà nữ tử kia sắp muốn đọc thần chú, luồng ánh sáng đỏ kia hung hăng hướng vào ả xung kích.
Câu thần chú kia ả ta mới chỉ niệm được một nửa, ả không thể tin nổi nhìn Thi Qủy vương, cho đến giây cuối cùng trước khi chết, ả cũng không kịp nói gì, ả dường như đã quên mất nam nhân này vốn rất tàn nhẫn.
“Vương, điện hạ đã bị lùng bắt!” Một tên tướng sĩ đi vào.
Tướng sĩ vừa mới dứt lời, Thanh Y bước nhanh đi tới, “Làm càn! Không có mệnh lệnh của Vương ai cho ngươi tự ý lùng bắt điện hạ!” Thanh Y mặt lạnh nhìn tên tướng sĩ kia, tên đó lộ ra vẻ mặt khó xử, bất an nhìn Thi Quỷ vương.
“Vương, điện hạ bị rơi xuống giữa không trung, bị thương nặng, thêm nữa đã bị các binh sĩ bắn độc tiễn đâm bị thương, điện hạ…”
“Đem hắn nhốt vào địa lao! Không có sự cho phép của bản vương không cho bất cứ người nào vào chữa thương cho hắn, không phê chuẩn cho bất kỳ ai đi vào thăm hắn! Ai trái lệnh xử chết!” Thi Quỷ vương lạnh giọng đánh gãy lời Thanh Y, sau đó mặt không thay đổi đối với tên đang quỳ trên mặt đất nói: “Ngươi có công hộ giá, bản vương có thưởng.”
“Dạ!” “Dạ!”
Cuối cùng, âm thanh lạnh lẽo của Thi Quỷ vương vang lên, “Thanh Y, ngươi truyền lệnh xuống, nữ tử Thập Dực tâm niệm xấu xa, muốn cướp đoạt vương vị, xúc phạm vương thượng, đem cả gia tộc nhà đó tru diệt toàn bộ đi, không được lưu lại nửa điểm tro cặn.”
“Vâng.”
Trong phòng giam đọng một vũng nước bẩn, những sinh vật không tên ở trong nước cấp tốc tháo chạy, có một thiếu niên với những vết máu loang lổ nằm ở trong vũng nước bẩn đó, thỉnh thoảng lại run rẩy, cuộn thành một khối.
“Kẹt kẹt” một tiếng, cửa pòng giam bị mở ra, một nữa tử đi từ ngoài cửa vào, “Điện hạ, hãy nhận sai với Vương đi, miễn cái nỗi đau da thịt này, vết thương của ngươi không thể cứ kéo dài hơn nữa. Cần gì phải cùng vương nháo thành cái dạng này chứ, chỉ cần ngươi thức thời đi nhận sai, Vương chắc chắn sẽ tha thứ cho ngươi.”
“Ta không có sai, người sai chính là hắn. Nếu như vậy cũng tính là sai, vậy thì ta tình nguyện chết cũng không nhận bản thân mình sai.” Người nằm trên mặt nước ngẩng đầu lên, quật cường nhìn Thanh Y.
“Điện hạ, Vương vì ngươi mà giết Thập Dực nữ thượng kia, mấy ngày gần đây đại quân giới ta luôn chiến đấu cùng gia tộc nhà Thập Dực nữ thượng kia, trận ác chiến này khó tránh một hồi máu tanh. Hiện tại Vương chỉ là bị chọc tức thôi, chỉ cần ngươi có thể nói lời xin lỗi thì sẽ không còn chuyện gì nữa hết.”
“Đó không phải là vì ta, đó là vì vương vị của hắn mà thôi. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ giết bọn họ, đây chỉ là một cái cớ mà thôi, ngươi còn cho rằng vì cái gì chứ? Vì ta sao? Ha ha… Vì ta…” Mục Dương nở nụ cười, toàn bộ cơ thể đều run rẩy theo tiếng cười.
“Điện hạ…”
“Ngươi đi đi.” Mục Dương chống đỡ đứng lên, dựa vào vách tường, dáng dấp cực kỳ chật vật. “Ta cho dù chết ở đây, cũng sẽ không nhận sai với hắn. Hoặc là liền đem ta giết đi.”
“Hắn còn không chịu nhận sai ?” Nam tử ngồi trên ghế, uống rượu trong chén, thấp giọng nói.
“Điện hạ hắn chỉ là tính tình trẻ con thôi, qua mấy ngày nữa hắn nghĩ thông suốt rồi sẽ nhận lỗi thôi. Vương, vết thương của điện hạ đã thối rữa rồi, nhiều ngày chưa ăn uống gì, cơ thể cực kỳ suy yếu. Thanh Y xin người hãy tha thứ cho điện hạ, mang điện hạ về đi.” Thanh Y cúi đầu trên mặt đất.
Thi Quỷ vương không nói gì, ngón tay y xoa xoa thành chén, như là không nghe thấy.
“Vương…”
“Đây không phải là lần đầu tiên Dương tùy hứng phạm phải sai lầm, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này hắn còn có thẻ nháo đến mức nào nữa?” Thi Quỷ vương đứng lên, từ trên bậc thang đi xuống, thần sắc lãnh đạm: “Giải hắn vào Thi Quỷ địa ngục đóng cửa hối lỗi, khi nào nhận sai rồi đem hắn thả ra.”
“Vương…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất