Nhà Ngoại Cảm

Chương 1: Trả Giá

Sau
Trong căn nhà những tiếng cười khúc khích của một đứa bé 10 tuổi, cùng một người phụ nữ với mái tóc vàng đang rửa chén .

“Đúng là mệt thật ước gì hôm qua mình đừng có uống nhỉ, mới đó mất mấy triệu giờ này phải rửa chén nữa, đúng thật là chán”

Đứa bé thì đang vui đùa bỗng nó nhìn thấy một thứ gì đó, nó oà khóc sau đó chạy đến ôm bà, tay nó dựa vào người bà mà rung sợ nó cố nhắm mắt lại.

“Mẹ…Mẹ bà ta không có đầu bà ta đang nhìn mẹ, bà ta đang nói với con bà ta sẽ đến bắt mẹ”

Bà mẹ ấy ôm chặt đứa bé lại bà dỗ dành :

“Thôi nào chẳng có gì đâu, không cần phải sợ như vậy đã có mẹ ở đây rồi”

Nó được bà ôm mà khuôn mặt cứ nhìn chằm chằm phía sau lưng bà, bà vẫn không hề biết điều gì nó thấy bà mỉm cười sau đó bế nó đến ngồi gần một cái ghế ngay đó .

“Không sao đâu đã có mẹ ở đây không ai dám làm gì ta, con hãy ngồi ở đây”

Bà ta quay lại căn bếp nhìn vào kệ bà ta lấy ra một cái ly, bỗng chiếc bàn đột nhiên ngã xuống bà ta hốt hoảng làm rơi luôn ly nước bà ta lo lắng vẻ mặt nhăn nhó .

Tính quay lại xem thử phải con mình đang nghịch không, thì mọi vật trong bếp bắt đầu bay lên trên trần nhà từng gọt máu nhỏ xuống kiến bà ta hốt hoảng nhắm mắt lại rồi la lên :

“A…A…A chuyện gì đang diễn ra vậy”

Bà ta mở mắt ra nhìn đôi bàn tay đẫm máu của mình, bà ta rung rẩy, câu mày lại rồi nuốt nước bọt mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra .



“Không chắc đây là ảo giác thôi, đây không phải là thật”

Bà ta quay mặt về phía tủ lạnh vì hay gặp ác mộng nên bà đã thủ sẵn thuốc an thần ở đấy, bà ta tiến đến gần định lấy nó, những tất cả mọi thứ lúc này điều mờ ảo .

Bà ta ôm chặt đầu mình lại xoa xoa rồi mọi thứ cũng đã trở về bình thường nhưng máu vẫn còn đấy, bà ta vội vàng lấy lọ thuốc rồi uống một ngụm .

Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc tất cả điều là ảo giác, bà ta quay lưng đi lúc này con gái của bà đã ở dưới lầu nhìn bộ dạng nó chắc là đang lo sợ gì đấy .

Bà cố gắng mỉm cười rồi hỏi :

“Con bị làm sao vậy ? Con sợ gì à”

Nó không có một cảm xúc gì mà chỉ tay vào đằng sau cô, cô quay lại nhìn thì những vật trong nhà cô đang dần chuyển động chúng bay lên như có một thứ gì đó điều khiển .

Cô lúc này không còn dữ được bình tĩnh mà gã xuống, đôi bàn tay rung rẩy cô nhìn lên trần nhà môi cắn chặt lại rồi lùi dần về phía sau .

Từ trên trần nhà một khuôn mặt tái nhợt cùng ánh mắt đỏ ngầu đang nhìn cô, những gọt máu đỏ đang dần niễu xuống cùng nụ cười ma mị nó dần dần bò đến chỗ cô .

Những cơn gió thổi qua khiến người cô tê cứng lại, cô không thể nút nhít được cái chân nữa, theo phản xạ tự nhiên cô nhìn thấy một cái bình sau đó vân đến chỗ của nó .

Nhưng chẳng nhằm nhòa gì lúc này cơn gió lấy làm tấm hình từ đau bay đến, cô nhìn tấm hình trong hình là hai người phụ nữ đang cùng nhau ôm một người đàn ông .



Cô khóc sau đó dùng tay tre miệng mình lại khuôn mặt ấy đã tiến đến gần cô, cô miếu máo nắm mắt lại .

"Đừng làm vậy chị cầu xin em đấy là chị sai, chị xin em hãy tha thứ cho chị .

Chị thật sự đã sai hãy bỏ qua và siêu thoát đi chị xin em đấy"

Khuôn mặt ấy cùng với người trong ảnh rất giống với nhau, khuôn mặt người đàn bà trong ảnh mỉm cười với vẻ thích thú sung sướng nó rào lên một tiếng .

“Mày sẽ phải trả giá với những gì mà mày đã làm với tao đêm đó, tao sẽ không tha cho mày mày sẽ nhận lại tất cả”

Đôi tay khuôn mặt ấy lạnh giá chạm vào mặt cô, thân hình đầy máu me tàn tụa kia nằm nằm trên người cô .

Một nụ cười nở lên trên khuôn mặt ấy, cô mở to đôi mắt trắng xóa trong sự sợ hãi mà bất lực chẳng làm được gì, rồi dần dần bị người đàn bà kia kéo lên tường khuất qua các vũng máu.

Đứa bé 10 tuổi ấy đang trong sự hoãn hốt, nó đứng hình trong năm giây để nhìn bà ta trong thân hình đầy máu cầm một cây gậy .

Cô bé lúc này cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh, nhưng còn bà ta thì chả có một động tĩnh nào, cô cố chạy ra khỏi nơi ấy trong tiếng cười vang dội lại của người phụ nữ kia nó lén nhìn lại vì tò mò .

Trong màng đêm căn nhà tâm tối ấy một bàn tay cùng với ánh mắt đỏ ngầu bốc ra những mùi hôi thối , chạm vào đứa bé ấy nó la hét rồi cũng dần dần bị người phụ nữ ấy tiếng đến đánh vào đầu, bà ta lô cô vào bên trong ấy mà không một chút thương tiếc .

“A…A có ai không cứu cứu con với”

… …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau