Nhà Ngoại Cảm

Chương 9:

Trước Sau
Trong giấc mơ của cậu, vị bác sĩ ấy và con quỷ ám cậu nhìn nhau, ánh mắt giận dữ của nó vô hồn sắc đá làm những cơn gió một lúc một mạnh hơn khéo đến, nghe những tiếng xào xạc trong cái lạnh giá qua dần trong người của ông :

"Con Ta ma ngoại đạo kia, ruốc cuộc cậu ấy đã làm gì người mà sao người cứ suốt ngày ám lấy mà giết chết những người cậu ấy yêu thương chứ ?"

Một nụ cười vang lên cách tay chỉ về phía ông đôi mắt đỏ ngầu, cùng bờ môi đang dần kể lại : "Ta và hắn điều có một mối ân oán còn hơn cả sông lẫn biểm, chính là cha hắn tên đã kiến ta ra nông nỗi như bây giờ, ta đã quyết định ta sẽ báo thù bằng cách cho hắn sống không bằng chết"

Vừa dứt lời ả ma nữ dùng tay của mình dơ lên bàn tay một lúc một dài ra, nó níu lấy chặt cổ anh mà không ngừng cười :

"Tất cả ai ngăn cản ta điều sẽ phải nhận một kết cục bi thảm đó chính là chết, và ngưu cũng không ngoại lệ"

Vị bác sĩ cố gắng vũng vẫy sau đó ông cắn môi mình trong sự nghẹt thở, môi bị đứt làm máu nghỉu xuống nó đã kích hoạt được một kiến thần của ông .

Từ dưới lòng đất mở ra một cái lỗ lớn nơi đó chỉ toàn lửa thanh kiếm ấy bốc lửa bay ra từ lòng đất trong nhanh thạch, nó bay đến chỗ ả ma nữ làm ả bị thương .

Ả ghiếm răng nhìn ông sau đó vội vàng biến mất chỉ còn để lại, các linh hồn của cậu ông bác sĩ lúc này chạy đến ôm cậu lại, cậu đã bất tỉnh ông tao ôm hôn cậu vào lòng :

"Thiên ma...Thiên ma cấp cấp như luật lệnh, linh hồn cậu dần phát ra ánh sáng mà tan biến cậu trở lại thế giới thực tại cùng với ông .



Vị bác sĩ thay quần áo sau ông nằm bên cạnh cậu ân ái mà nói : "Sẽ không có ai có thể làm hại cậu đau, tớ sẽ mãi mãi bên cậu và sợi dây chuyền trấn quỷ này sẽ làm cho cậu thoát khỏi năng vuốt của bọn chúng, và đây cũng xem như là vật định ước của tớ"

Vị bác sĩ mỉm cười ôm chặt lấy cậu hơn mà nhắm mắt lại, ông đã mệt mỏi vì việc lúc này nên bắt đầu rơi vào giấc ngủ say, còn cậu đã tỉnh giấc cậu mỉm cười ôm ông ấy lại hôn lên má : "Anh hai chúng ta sẽ mãi bên nhau, còn giấc mơ ấy nó khiến em sợ lắm"

Lúc này người vợ cũng đã tỉnh giấc, hai vợ chồng nhìn bao tải ấy mà nước mắt cứ rưng rưng, khi suy nghĩ về những lời cậu thanh niên ấy vừa nói .

Hai người khóc nức nở từ từ đưa đôi bàn tay của mình lên chiếc bao, mở nó ra khung cảnh bên trong khiến hai người sửng sốt người bố thì đứng đờ người mẹ thì ngã xuống :

"Không đây không phải là sự thật, con trai của hai ta ông ơi"

Trong cái bao ấy là một thi thể nát vụn máu văng tung tóe khắp nơi, bao phủ chiếc đầu vẫn còn nguyên của cậu . Người bố ánh mắt ngượng buồn nước mắt tuôn rơi rồi tự dùng tay đập thật mạnh vào tường mà than trách :

"Tại sao ông trời lại ấy với chúng con như vậy, ruốc cuộc nó đã gây ra tội lỗi gì mà hành hạ nó như vậy chứ, ông hãy mau nói đi"

Cái bóng từ đằng sau mập mờ được phản chiếu lại quan cách tấm kính cùng với những vật có thể soi được, một khuôn mặt ghê rợn nhìn ra mà mỉm cười với vẻ vui sướng :

"Tất cả các người đã thua và trong phiên tòa của ta, tất cả các người điều đáng tội chết, ta sẽ từ từ giết người tất cả các người trong đâu đớn theo kế hoạch của ta" .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau