Nhà Ta Có Con Sói Mới Trưởng Thành
Chương 23
Còn có “xà phòng” lúc trước cậu vẫn đang làm cũng đã hoàn thành, là dùng dầu chế từ mỡ động vật cùng tro thực vật trộn lẫn với nhau, lại đổ vào vật chứa bằng gỗ hình chữ nhật, chờ đến khi biến thành thể rắn là được. Chu Kỳ thử qua một lần, thế nhưng thật sự có tác dụng, cậu không nói được sạch đến mức độ nào, nhưng ít ra là có hiệu quả, gội đầu tắm rửa cùng rửa tay hoàn toàn không có vấn đề.
Chu Kỳ cùng Wolf cơ bản là một tuần tắm rửa một lần, bởi vì trời thật sự quá lạnh, mỗi lần tắm cũng đều là thay phiên tắm, Chu Kỳ chà lau người cho Wolf trước, sau đó Wolf lại giúp cậu chà lưng, may mắn Wolf chịu được lạnh, cho nên tắm lâu một chút không sao, mà Chu Kỳ ra ít mồ hôi, có thể tắm nhanh. Đến sau nhiệt độ thấp hơn, Chu Kỳ còn nghĩ tới một biện pháp khác, chính là trực tiếp cầm tuyết sạch chà lau người, tuy rằng lúc chà rất lạnh, nhưng chỉ cần lau khô người nhanh một chút lại nằm vào trong túi ngủ, vẫn là sẽ ấm lại ngay lập tức, hơn nữa cũng tiện hơn là nấu nước.
Còn về hai ngày này, Chu Kỳ căn bản không có biện pháp ra ngoài múc nước, vẫn là trực tiếp lấy nước ngoài cửa đun sôi làm nước dùng.
Chờ đến khi Chu Kỳ ngẩng đầu lên khỏi đống quần áo đã làm xong với cơ thể đau nhức, mới kinh ngạc phát hiện vậy mà trời đã tối. Cậu quay đầu nhìn Chu Tiểu Ngốc, cục bông đang chẹp chẹp miệng ngủ say sưa, cũng không biết làm mộng đẹp gì.
Sao Wolf còn chưa về?
Tuy rằng lo lắng, nhưng Chu Kỳ biết rõ Wolf làm việc khẳng định có đúng mực, sẽ không làm mình lo lắng hãi hùng, nhất định là gặp phải tình huống bất ngờ gì đó.
Nghĩ như vậy, cậu liền đứng dậy cắt một chút thịt nấu canh, cơm trưa cũng còn chưa ăn hết.
Chu Tiểu Ngốc ngửi thấy mùi thơm lập tức tỉnh dậy, nhảy nhót đến bên cạnh Chu Kỳ làm nũng.
Chu Kỳ thất thần ăn hết canh thịt, mắt thấy bên ngoài đã đen nhánh, nhưng vẫn không có động tĩnh của bầy sói, cậu bắt đầu có chút ngồi không yên, mày nhíu chặt.
Có nên ra ngoài nhìn thử không? Chính là lỡ như lúc mình ra ngoài Wolf trở về thì sao? Chẳng phải là bỏ lỡ… hơn nữa buổi tối thật sự quá nguy hiểm.
Cậu đợi trái đợi phải, lại đợi chừng nửa giờ nữa, mới nghe thấy một tiếng sói tru thê lương đột nhiên truyền tới từ cách đó không xa.
——! ! ! Là tiếng của Lãnh Diễm!!
Chu Kỳ sợ đến gần như là giật bắn người, không rảnh lo phủ thêm áo, cầm vũ khí liền chạy ra cửa, Chu Tiểu Ngốc cũng nghe ra không thích hợp, chạy chậm theo Chu Kỳ.
Chu Kỳ theo tiếng kêu không lâu sau liền tìm được Lãnh Diễm, bởi vì sói tru vẫn còn đang tiếp tục.
Cậu nhìn thấy Wolf trước tiên, cúi đầu, tóc dài rũ xuống che khuất nửa bên mặt, phần mặt cùng tay lộ ra ngoài có rất nhiều vết máu, lòng cậu lập tức có loại dự cảm không tốt. Tiếp đó mới là Lãnh Diễm, nó ngồi xổm dưới đất, ngửa đầu phát ra từng tiếng sói tru, âm thanh thê lương lại bi thương.
Cuối cùng cậu mới nhìn thấy con sói nằm trên mặt tuyết ở bãi đất trống chính giữa, là con sói đực màu xám trắng giao nhau của bầy sói, lúc này bộ lông của nó máu nhuộm đỏ một nửa, tuyết dưới thân cũng nhuộm thành một mảng màu đỏ, nằm đó không nhúc nhích. Bạn đời của nó nằm bên cạnh nó liếm láp vết thương vẫn còn tuôn máu ra ngoài nó, nức nở thâm thấp.
Đầu óc Chu Kỳ trống rỗng, cậu ép buộc mình không cần suy nghĩ đến kết quả xấu nhất bi thương nhất kia, nhưng toàn bộ những thứ trước mắt đã nói cho cậu biết đây là sự thật, con sói xám kia đã chết.
Chu Tiểu Ngốc còn chưa hiểu được, ngơ ngác chạy lên cọ sói xám, cọ thật lâu thấy đối phương không có động tĩnh, còn mê mang nhìn bầy sói xung quanh, sau đó mới đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Chu Kỳ.
Chu Kỳ không đành lòng xem, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Chu Kỳ cùng Wolf cơ bản là một tuần tắm rửa một lần, bởi vì trời thật sự quá lạnh, mỗi lần tắm cũng đều là thay phiên tắm, Chu Kỳ chà lau người cho Wolf trước, sau đó Wolf lại giúp cậu chà lưng, may mắn Wolf chịu được lạnh, cho nên tắm lâu một chút không sao, mà Chu Kỳ ra ít mồ hôi, có thể tắm nhanh. Đến sau nhiệt độ thấp hơn, Chu Kỳ còn nghĩ tới một biện pháp khác, chính là trực tiếp cầm tuyết sạch chà lau người, tuy rằng lúc chà rất lạnh, nhưng chỉ cần lau khô người nhanh một chút lại nằm vào trong túi ngủ, vẫn là sẽ ấm lại ngay lập tức, hơn nữa cũng tiện hơn là nấu nước.
Còn về hai ngày này, Chu Kỳ căn bản không có biện pháp ra ngoài múc nước, vẫn là trực tiếp lấy nước ngoài cửa đun sôi làm nước dùng.
Chờ đến khi Chu Kỳ ngẩng đầu lên khỏi đống quần áo đã làm xong với cơ thể đau nhức, mới kinh ngạc phát hiện vậy mà trời đã tối. Cậu quay đầu nhìn Chu Tiểu Ngốc, cục bông đang chẹp chẹp miệng ngủ say sưa, cũng không biết làm mộng đẹp gì.
Sao Wolf còn chưa về?
Tuy rằng lo lắng, nhưng Chu Kỳ biết rõ Wolf làm việc khẳng định có đúng mực, sẽ không làm mình lo lắng hãi hùng, nhất định là gặp phải tình huống bất ngờ gì đó.
Nghĩ như vậy, cậu liền đứng dậy cắt một chút thịt nấu canh, cơm trưa cũng còn chưa ăn hết.
Chu Tiểu Ngốc ngửi thấy mùi thơm lập tức tỉnh dậy, nhảy nhót đến bên cạnh Chu Kỳ làm nũng.
Chu Kỳ thất thần ăn hết canh thịt, mắt thấy bên ngoài đã đen nhánh, nhưng vẫn không có động tĩnh của bầy sói, cậu bắt đầu có chút ngồi không yên, mày nhíu chặt.
Có nên ra ngoài nhìn thử không? Chính là lỡ như lúc mình ra ngoài Wolf trở về thì sao? Chẳng phải là bỏ lỡ… hơn nữa buổi tối thật sự quá nguy hiểm.
Cậu đợi trái đợi phải, lại đợi chừng nửa giờ nữa, mới nghe thấy một tiếng sói tru thê lương đột nhiên truyền tới từ cách đó không xa.
——! ! ! Là tiếng của Lãnh Diễm!!
Chu Kỳ sợ đến gần như là giật bắn người, không rảnh lo phủ thêm áo, cầm vũ khí liền chạy ra cửa, Chu Tiểu Ngốc cũng nghe ra không thích hợp, chạy chậm theo Chu Kỳ.
Chu Kỳ theo tiếng kêu không lâu sau liền tìm được Lãnh Diễm, bởi vì sói tru vẫn còn đang tiếp tục.
Cậu nhìn thấy Wolf trước tiên, cúi đầu, tóc dài rũ xuống che khuất nửa bên mặt, phần mặt cùng tay lộ ra ngoài có rất nhiều vết máu, lòng cậu lập tức có loại dự cảm không tốt. Tiếp đó mới là Lãnh Diễm, nó ngồi xổm dưới đất, ngửa đầu phát ra từng tiếng sói tru, âm thanh thê lương lại bi thương.
Cuối cùng cậu mới nhìn thấy con sói nằm trên mặt tuyết ở bãi đất trống chính giữa, là con sói đực màu xám trắng giao nhau của bầy sói, lúc này bộ lông của nó máu nhuộm đỏ một nửa, tuyết dưới thân cũng nhuộm thành một mảng màu đỏ, nằm đó không nhúc nhích. Bạn đời của nó nằm bên cạnh nó liếm láp vết thương vẫn còn tuôn máu ra ngoài nó, nức nở thâm thấp.
Đầu óc Chu Kỳ trống rỗng, cậu ép buộc mình không cần suy nghĩ đến kết quả xấu nhất bi thương nhất kia, nhưng toàn bộ những thứ trước mắt đã nói cho cậu biết đây là sự thật, con sói xám kia đã chết.
Chu Tiểu Ngốc còn chưa hiểu được, ngơ ngác chạy lên cọ sói xám, cọ thật lâu thấy đối phương không có động tĩnh, còn mê mang nhìn bầy sói xung quanh, sau đó mới đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Chu Kỳ.
Chu Kỳ không đành lòng xem, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất