Nhà Ta Có Con Sói Mới Trưởng Thành
Chương 25: Tranh giành
Ngày hôm sau lúc Chu Kỳ đi xem Lãnh Diễm, còn cầm theo chút lá thuốc cầm máu, chỉ sợ Lãnh Diễm cũng bị thương. Sự thật chứng minh, trực giác của cậu vẫn rất chuẩn, chỉ là bị thương không phải Lãnh Diễm, mà là Beta.
Mới đầu cậu nhìn thấy Lãnh Diễm nằm bên cạnh Beta liếm lông đối phương thì khiếp sợ, thiếu chút nữa cho rằng Beta cũng bị cái kia, kết quả sói đen nghe thấy tiếng động liền xoay đầu qua, cậu mới thở phào một hơi.
Beta bị thương ở lưng, hẳn là bị vuốt sói cào qua, một lỗ hổng rất dài rất sâu, thịt đều lật ra ngoài, lông quanh vết thương cũng bị máu nhuộm đỏ bết thành một cục.
Chu Kỳ đổ ra ít nước từ trong túi, đơn giản lau sạch miệng vết thương một chút, sau đó mới đắp lá thuốc ở phía trên, hẳn là có thể ngừng máu thật nhanh, còn lại liền phải xem khả năng khôi phục của Beta.
Lúc xử lý vết thương, Lãnh Diễm vẫn luôn dạo bước xung quanh một cách lo âu, thỉnh thoảng gầm nhẹ hai tiếng, nhìn thấy sau khi kết thúc chữa trị khuôn mặt vốn đang thống khổ của Beta dịu lại một chút, mới yên tâm ngồi xổm xuống, nó hoàn toàn tín nhiệm Chu Kỳ, cho nên mới dám yên tâm lớn mật để cho Chu Kỳ chữa trị cho Beta.
Dường như Beta thật hưởng thụ cảm giác được Lãnh Diễm chiếu cố, cái đuôi cọ lấy cọ để vào người Lãnh Diễm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu rên cùng loại với thống khổ, Lãnh Diễm lập tức cúi xuống liếm liếm vết thương của nó.
Này là gì nha.... khổ nhục kế sao?
“Beta mày học hư……”
Beta vội vàng ăn đậu hũ* của Lãnh Diễm, cũng không thèm liếc mắt nhìn ân nhân cứu mạng này lấy một cái.
(*Nguyên văn 揩油 khai du: chiếm tiện nghi của người khác.)
Wolf thì ở bên cạnh “hừ” mạnh một tiếng, bảo Chu Kỳ lần sau mặc kệ nó.
Hai con sói đen này thật đúng là… rõ ràng vừa rồi lo lắng đến một khuôn mặt táo bón, hiện tại lại giống như hận không thể đá hai cái vào vết thương của đối phương.… Chu Kỳ trợn trắng mắt, lòng thầm mắng một tiếng “ấu trĩ”.
Chữa cho Beta xong, kế tiếp chính là bàn bạc cách đối phó với đám sói kia. Theo ý tứ của Chu Kỳ chính là, cố gắng tránh đi đối phương, hiện tại đàn sói của bọn họ đã chịu tổn thương rất lớn, chết một con sói đực, làm Beta một trong những trụ cột cũng bị thương nặng, như vậy dư lại cũng chỉ có Wolf cùng Lãnh Diễm xem như lợi hại, như vậy một bầy sói nhỏ phải đối phó với đàn sói hơn hai mươi con, thật sự là quá mạo hiểm, đương nhiên cũng có một nửa nguyên nhân là cậu mang theo chút tư tâm không muốn làm Wolf bị thương nữa.
Wolf cùng Lãnh Diễm giao lưu một chốc, tạm thời đồng ý với quyết định này, bọn họ có thể tránh đi, nhưng chờ thương của bọn họ đã lành, nhất định sẽ đánh trả một cách mạnh mẽ! Kẻ thù giết hại đồng bạn, sao có thể bỏ qua như vậy?! Huống chi tới lúc đối mặt tranh giành đồ ăn, nhất định hai bên sẽ chạm mặt lần nữa, cùng với chết đói không bằng giết một cách thống khoái!
Nhìn thấy bọn họ lại dấy lên ý chí chiến đấu, tuy rằng Chu Kỳ thật lo lắng, nhưng cũng cảm thấy vui mừng cùng duy trì, ít nhất đổi lại là cậu nhất định không có biện pháp rời khỏi thung lũng nhanh như vậy.
Mấy ngày còn lại, mỗi ngày Wolf cùng Lãnh Diễm liền chạy hai vòng bên ngoài giống như tìm tòi, có khi có thể bắt được một con thỏ hoang, nhưng căn bản không chia được, cuối cùng vẫn là nhường cho Beta đang dưỡng thương, bởi vì nó bị thương nặng nhất. Khi ngẫu nhiên đụng phải bầy sói kia, bọn họ sẽ nhanh chóng trốn đi, hiển nhiên đám sói kia cũng không khá hơn chút nào, thỉnh thoảng ra về tay không, hơn nữa bởi vì số lượng sói nhiều ngược lại phân chia không đều, rất nhiều sói đều đang ở trạng thái đói khát.
Tuyết vẫn cứ rơi đứt quãng, đi săn càng ngày càng khó.
Mấy ngày này Chu Kỳ đều lấy lương thực dữ trữ còn lại ra nấu, cậu thì húp chút canh thịt, lại ăn chút rau quả dại, thịt thì đều để cho Wolf ăn, hiện tại chính là lúc đối phương cần thể lực nhất, không chừng ngày nào đó liền đối đầu với kẻ địch, không ăn nhiều một chút làm thế nào được! Ngược lại là cậu cả ngày ngốc trong nhà, căn bản không cần thể lực, ăn ít một chút cũng không sao.
Ban đầu Wolf không đồng ý, nhưng đụng phải cố chấp quật cường của Chu Kỳ lại chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng mặc kệ thế nào hắn đều sẽ thừa dịp Chu Kỳ không chú ý mớm hai miếng thịt trong miệng vào trong miệng cậu, Chu Kỳ cũng chỉ có thể tùy hắn, bằng không đối phương làm không xong phải thật sự nổi giận rồi.
Ngày như vậy vẫn luôn kéo dài đến hai tuần sau.
Chạng vạng hôm đó, một mình Chu Kỳ đang ở cửa “bắt chim”, hai ngày trước cậu chính là dựa vào cung tên bắn rơi mấy con chim bay trên trời, này cũng làm cho cậu phát hiện thì ra còn có biện pháp này để bắt mồi, thế là vừa kích động liền gần như mỗi ngày đều chạy ra cửa nằm vùng. Wolf không khuyên được cậu, chỉ có thể phủ thêm cho cậu hai bộ quần áo, thuận tiện dặn dò cậu không được chạy xa.
Hôm nay Chu Kỳ bắn trúng hai con chim, còn rất lớn, buổi tối có thể ăn no nê một bữa, mấy ngày nay lương thực dự trữ cơ bản đã không còn, cậu là có thể no bụng ngày nào thì biết ngày đấy*.
(*填饱一天算一天: năng điền bão nhất thiên toán nhất thiên.)
Lúc đang định dọn đồ về nhà, cậu nghe thấy tiếng vang rất nhỏ truyền tới từ đằng sau bên phải, chẳng lẽ Wolf bọn họ đã về? Có khả năng đổi lại là người bình thường căn bản không có biện pháp nghe ra tiếng bước chân của sói, nhưng cậu có thể, gần như mỗi ngày cậu đều sinh hoạt với sói, thời gian lâu rồi dĩ nhiên rất quen thuộc.
“Wolf?” Chu Kỳ quay người lại nhìn, không một bóng người, thế là cậu lại thử kêu to hai tiếng, vẫn là không có đáp lại.
Cậu loáng thoáng có cảm giác không tốt, nếu là Wolf hoặc Lãnh Diễm thì không có khả năng nghe được mình gọi chúng nó còn không lên tiếng, chính là tiếng vang vừa rồi xác thật là tiếng bước chân của sói không sai.
Chu Kỳ một bên lấy ra một mũi tên, một bên chậm rãi lui về sau, ngay vào lúc cậu sắp tới nhà gỗ, đột nhiên có thứ gì đó chạy về phía cậu, này hoàn toàn là xuất phát từ trực giác, cậu nằm rạp xuống dưới đất theo bản năng, một quái vật khổng lồ liền lướt qua đỉnh đầu. Chờ đến khi cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, liền thấy một con sói xám có hơn năm mét.
Sói xám nhìn chằm chằm cậu một cách hung ác, miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, giống như tùy thời chuẩn bị nhào tới, nhưng lại có chút không chắc thực lực của Chu Kỳ.
Chu Kỳ nuốt nước miếng, buộc chính mình bình tĩnh lại, càng hoảng loạn càng dễ dàng bị kẻ địch nhìn thấu. Theo lý thuyết sói đều đi săn theo đàn, vì sao con sói này sẽ đơn độc ra ngoài, là bởi vì thật sự không chịu đựng được đói khát? Hay là nói quanh đây còn nhiều hơn một con sói?!
Cho dù là gì, trước mắt xem ra đều là bất lợi với cậu…. mấy ngày này Chu Tiểu Ngốc bị cậu đuổi đi đi săn với Wolf, hiện tại căn bản không ai có thể giúp cậu…..
Chu Kỳ lại nắm chặt cung tên trong tay một chút, chạy là khẳng định chạy không lại, chỉ có thể căng da đầu!
Cậu cúi người, tứ chi chạm đất giống như Wolf khi vừa mới biến dị, bày ra tư thế sắp tấn công, miệng cũng thử phát ra tiếng gầm gừ của sói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm sói xám ở đối diện không nhúc nhích.
Sói xám nhìn thấy Chu Kỳ thì đột nhiên hoảng sợ thay đổi tư thế, không nhịn được lui về sau một bước, nhưng đói khát khi không ăn được thịt tươi hơn một tuần làm nó bí quá hóa liều lựa chọn nhào tới.
Lúc Chu Kỳ nhìn thấy sói xám nhào tới đây thì lăn qua một bên, tránh thoát lần thứ nhất, vừa rồi cậu liền quan sát hoàn cảnh xung quanh, hiện tại thuận thế lăn đến dưới một gốc đại thụ, rồi mới nhân lúc sói xám nhào tới lần thứ hai thì liều mạng trèo lên cây.
Người khi phải đối mặt với nguy cơ sống còn, luôn sẽ bộc phát ra sức bậc* thật lớn, cho nên dưới tình huống thân cây phủ đầy tuyết căn bản không cách nào bám được, cậu vẫn trèo lên hơn hai mét, nhưng chưa đợi cậu tiếp tục leo lên, chân đã bị cắn chặt.
(*爆发力 bạo phát lực: có thể phát ra năng lực thật lớn trong nháy mắt, giống như thuốc nổ nổ mạnh.)
Sói xám gầm gừ cắn chân cậu kéo cậu xuống, tay cậu thật sự không bám chặt được thân cây, lập tức trượt xuống rất nhiều, may mắn cậu mang bảo vệ chân, tuy rằng răng sói đụng phải da nhưng tốt xấu gì cũng không cắn vào. Mắt thấy phải bị kéo xuống khỏi thân cây, Chu Kỳ một bên phát ra tiếng sói tru Wolf đã dạy cậu, một bên dùng sức đạp chân, thấy đạp rất nhiều lần cũng không hất đối phương ra được, cậu dứt khoát hít sâu một hơi, đột nhiên buông tay ra rơi xuống.
Sói xám không nghĩ tới cậu đột nhiên buông tay, bất ngờ không kịp đề phòng bị cậu đè ở phía dưới, Chu Kỳ thừa dịp khoảnh khắc đối phương thất thần, giơ mũi tên cắm mạnh vào phần cổ của sói.
Lúc mũi tên cắm vào hơn một nửa thì bị gãy, sói xám phát ra tiếng kêu thê lương, sức lực càng trở nên đáng sợ, nghiêng người liền ném Chu Kỳ qua một bên.
Không xong, sao đối phương còn chưa chết! Chu Kỳ lại móc ra một mũi tên từ phía sau để phòng thân, một bên đứng dậy chậm rãi lui ra sau.
Ngay sau đó, sói xám liền gào lên một tiếng vọt lại đây, Chu Kỳ nắm chặt vũ khí đang chuẩn bị nghênh chiến, một bóng đen đột nhiên xông tới hung hăng đẩy ngã sói xám xuống dưới đất, cùng lăn mấy vòng.
“Wolf?!”
Cùng lúc đó, Lãnh Diễm cũng mang theo Beta đã tốt không sai biệt lắm cùng bầy sói lao tới đây từ bốn phía, vây sói xám lại.
Lúc sói xám còn chưa nghĩ ra vì sao một mình Chu Kỳ sẽ có nhiều viện binh như vậy, cổ họng đã bị Wolf cắn một cái, nó nức nở hai tiếng, dần dần không còn động tĩnh.
Chu Tiểu Hắc đi theo một bên thấy sói xám đã chết, liền chạy tới cắn thêm hai phát vào cổ họng nó, cắn đến miệng đầy máu mới hưng phấn ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý đến giống như là nó cắn chết vậy.
Wolf vội vàng đi tới lật xem Chu Kỳ trước trước sau sau trái trái phải phải một lượt: “Có bị thương không?! Không phải bảo cậu ở trong nhà sao!!”
Xong rồi.... chọc giận Chu Tiểu Hắc…..
Chu Kỳ méo miệng, liều mạng lắc đầu: “Không có gì! Một chút việc cũng không có! Nếu cậu không tới con sói này chính là tôi giết!”
Wolf hung hăng liếc cậu một cái, đi qua khiêng sói xám lên vai, sau đó mới ôm lấy cậu đi về phía nhà gỗ: “Thật muốn buộc cậu ở bên người….”
“Hả? Cậu nói gì?”
Wolf lại quay đầu trừng cậu, thế là Chu Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ài…. sao cứ bị bắt vào lúc làm chuyện xấu a….
Ném con sói xuống nền tuyết trước cửa, Wolf chuẩn bị kiểm tra toàn thân Chu Kỳ, kiểm tra ra một vết thương liền đánh mông một cái, đánh đến khi cậu không ra cửa mới thôi!
Chu Kỳ một bên bị lột đồ một bên vẻ mặt đưa đám nói sang chuyện khác: “Hôm nay… bắt được gì sao?”
“Ừ, hôm nay lại đụng phải đàn sói, bắt được một con sói lạc đàn.”
“Các cậu giao phong chính diện rồi sao?! Không bị thương chứ?” Chu Kỳ còn chưa nói xong, trên mông liền ăn một bàn tay. “A a! —— “
“Thương ở chân là chuyện thế nào?”
Đối mặt với chất vấn đầy tức giận của Wolf, Chu Kỳ nhìn xuống, là vừa rồi bị cắn kéo ra một đường.
“Này…. này là không cẩn thận bị cọ qua! Cậu xem cũng chưa chảy máu! IOa ——” thật rõ ràng, mông cậu lại bị đánh một cái.
“Chẳng lẽ cậu muốn chảy máu mới cam tâm?” Wolf cầm lá thuốc đắp lên vết thương.
“…….. Chu Tiểu Hắc! Cậu còn dám đánh mông của tôi tôi liền —— ai nha!!!”
Wolf tưởng tượng đến nếu tới muộn một bước nữa Chu Kỳ liền phải bị sói ăn đến xương cốt không thừa, một ngụm ác khí* liền bốc thẳng lên, lại vung tay “bốp bốp bốp” lên bờ mông tròn vo trơn bóng kia, đánh đến mông thịt đều lằn ra dấu của năm ngón tay, lúc này mới xoa xoa giống như bớt giận, còn thuận tiên liếm hai cái phía trên.
(*恶气 oán khí, ác khí…..)
“Chu Tiểu Hắc bạch nhãn lang nhà cậu tôi thật là nhìn lầm cậu….” Chu Kỳ mang theo nức nở, mày đều nhíu chặt, lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn để Wolf đánh mấy cái.
“Hừ.” Wolf sợ Chu Kỳ đông lạnh, vội vàng mặc đồ cho cậu, rồi mới nhét người vào trong ngực, tay còn xoa nhẹ mông của đối phương. “Đau?”
“…. Còn được… vậy rốt cuộc chuyện của cậu hôm nay là như thế nào?!”
Nghe Wolf nói hai ba câu, Chu Kỳ mới biết được thì ra bầy sói kia bởi vì đói khát cũng đã chết mấy con, hai ngày này Wolf và Lãnh Diễm chính là vẫn luôn quan sát hành động của chúng nó, thấy đối phương thế lực đơn bạc, thương của Beta và Wolf cũng đã lành không sai biệt lắm, liền không còn trốn trốn tránh tránh, quang minh chính đại tranh giành đồ ăn với đối phương. Hôm nay vừa lúc gặp phải khi đi săn, hơn nữa đối phương chỉ có ít ỏi vài con sói, đoán chừng là hành động đơn độc, thế là hai đội lại làm một trận, không chỉ đánh thắng mấy con sói kia còn cắn chết một con không kịp chạy trốn.
“Nhưng cũng không thể vui mừng quá sớm, Lang vương của đối phương còn chưa hành động, hôm nay chỉ là mấy con tương đối yếu kém.”
Chu Kỳ gật đầu, dù sao cũng đã thật không tồi, ra oai phủ đầu với đối phương, thuận tiện bắt được đồ ăn.
Chu Tiểu Ngốc còn ở ngoài cửa dùng sức xé xác thi thể của sói, Chu Kỳ thì tâm tình không tệ mà ngâm nga chuẩn bị bữa tiệc lớn cho đêm nay, vừa nghĩ tới cuối cùng có thể ăn no thịt, ngay cả cái mông còn hơi hơi đau cũng không đau nữa rồi!
Mới đầu cậu nhìn thấy Lãnh Diễm nằm bên cạnh Beta liếm lông đối phương thì khiếp sợ, thiếu chút nữa cho rằng Beta cũng bị cái kia, kết quả sói đen nghe thấy tiếng động liền xoay đầu qua, cậu mới thở phào một hơi.
Beta bị thương ở lưng, hẳn là bị vuốt sói cào qua, một lỗ hổng rất dài rất sâu, thịt đều lật ra ngoài, lông quanh vết thương cũng bị máu nhuộm đỏ bết thành một cục.
Chu Kỳ đổ ra ít nước từ trong túi, đơn giản lau sạch miệng vết thương một chút, sau đó mới đắp lá thuốc ở phía trên, hẳn là có thể ngừng máu thật nhanh, còn lại liền phải xem khả năng khôi phục của Beta.
Lúc xử lý vết thương, Lãnh Diễm vẫn luôn dạo bước xung quanh một cách lo âu, thỉnh thoảng gầm nhẹ hai tiếng, nhìn thấy sau khi kết thúc chữa trị khuôn mặt vốn đang thống khổ của Beta dịu lại một chút, mới yên tâm ngồi xổm xuống, nó hoàn toàn tín nhiệm Chu Kỳ, cho nên mới dám yên tâm lớn mật để cho Chu Kỳ chữa trị cho Beta.
Dường như Beta thật hưởng thụ cảm giác được Lãnh Diễm chiếu cố, cái đuôi cọ lấy cọ để vào người Lãnh Diễm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu rên cùng loại với thống khổ, Lãnh Diễm lập tức cúi xuống liếm liếm vết thương của nó.
Này là gì nha.... khổ nhục kế sao?
“Beta mày học hư……”
Beta vội vàng ăn đậu hũ* của Lãnh Diễm, cũng không thèm liếc mắt nhìn ân nhân cứu mạng này lấy một cái.
(*Nguyên văn 揩油 khai du: chiếm tiện nghi của người khác.)
Wolf thì ở bên cạnh “hừ” mạnh một tiếng, bảo Chu Kỳ lần sau mặc kệ nó.
Hai con sói đen này thật đúng là… rõ ràng vừa rồi lo lắng đến một khuôn mặt táo bón, hiện tại lại giống như hận không thể đá hai cái vào vết thương của đối phương.… Chu Kỳ trợn trắng mắt, lòng thầm mắng một tiếng “ấu trĩ”.
Chữa cho Beta xong, kế tiếp chính là bàn bạc cách đối phó với đám sói kia. Theo ý tứ của Chu Kỳ chính là, cố gắng tránh đi đối phương, hiện tại đàn sói của bọn họ đã chịu tổn thương rất lớn, chết một con sói đực, làm Beta một trong những trụ cột cũng bị thương nặng, như vậy dư lại cũng chỉ có Wolf cùng Lãnh Diễm xem như lợi hại, như vậy một bầy sói nhỏ phải đối phó với đàn sói hơn hai mươi con, thật sự là quá mạo hiểm, đương nhiên cũng có một nửa nguyên nhân là cậu mang theo chút tư tâm không muốn làm Wolf bị thương nữa.
Wolf cùng Lãnh Diễm giao lưu một chốc, tạm thời đồng ý với quyết định này, bọn họ có thể tránh đi, nhưng chờ thương của bọn họ đã lành, nhất định sẽ đánh trả một cách mạnh mẽ! Kẻ thù giết hại đồng bạn, sao có thể bỏ qua như vậy?! Huống chi tới lúc đối mặt tranh giành đồ ăn, nhất định hai bên sẽ chạm mặt lần nữa, cùng với chết đói không bằng giết một cách thống khoái!
Nhìn thấy bọn họ lại dấy lên ý chí chiến đấu, tuy rằng Chu Kỳ thật lo lắng, nhưng cũng cảm thấy vui mừng cùng duy trì, ít nhất đổi lại là cậu nhất định không có biện pháp rời khỏi thung lũng nhanh như vậy.
Mấy ngày còn lại, mỗi ngày Wolf cùng Lãnh Diễm liền chạy hai vòng bên ngoài giống như tìm tòi, có khi có thể bắt được một con thỏ hoang, nhưng căn bản không chia được, cuối cùng vẫn là nhường cho Beta đang dưỡng thương, bởi vì nó bị thương nặng nhất. Khi ngẫu nhiên đụng phải bầy sói kia, bọn họ sẽ nhanh chóng trốn đi, hiển nhiên đám sói kia cũng không khá hơn chút nào, thỉnh thoảng ra về tay không, hơn nữa bởi vì số lượng sói nhiều ngược lại phân chia không đều, rất nhiều sói đều đang ở trạng thái đói khát.
Tuyết vẫn cứ rơi đứt quãng, đi săn càng ngày càng khó.
Mấy ngày này Chu Kỳ đều lấy lương thực dữ trữ còn lại ra nấu, cậu thì húp chút canh thịt, lại ăn chút rau quả dại, thịt thì đều để cho Wolf ăn, hiện tại chính là lúc đối phương cần thể lực nhất, không chừng ngày nào đó liền đối đầu với kẻ địch, không ăn nhiều một chút làm thế nào được! Ngược lại là cậu cả ngày ngốc trong nhà, căn bản không cần thể lực, ăn ít một chút cũng không sao.
Ban đầu Wolf không đồng ý, nhưng đụng phải cố chấp quật cường của Chu Kỳ lại chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng mặc kệ thế nào hắn đều sẽ thừa dịp Chu Kỳ không chú ý mớm hai miếng thịt trong miệng vào trong miệng cậu, Chu Kỳ cũng chỉ có thể tùy hắn, bằng không đối phương làm không xong phải thật sự nổi giận rồi.
Ngày như vậy vẫn luôn kéo dài đến hai tuần sau.
Chạng vạng hôm đó, một mình Chu Kỳ đang ở cửa “bắt chim”, hai ngày trước cậu chính là dựa vào cung tên bắn rơi mấy con chim bay trên trời, này cũng làm cho cậu phát hiện thì ra còn có biện pháp này để bắt mồi, thế là vừa kích động liền gần như mỗi ngày đều chạy ra cửa nằm vùng. Wolf không khuyên được cậu, chỉ có thể phủ thêm cho cậu hai bộ quần áo, thuận tiện dặn dò cậu không được chạy xa.
Hôm nay Chu Kỳ bắn trúng hai con chim, còn rất lớn, buổi tối có thể ăn no nê một bữa, mấy ngày nay lương thực dự trữ cơ bản đã không còn, cậu là có thể no bụng ngày nào thì biết ngày đấy*.
(*填饱一天算一天: năng điền bão nhất thiên toán nhất thiên.)
Lúc đang định dọn đồ về nhà, cậu nghe thấy tiếng vang rất nhỏ truyền tới từ đằng sau bên phải, chẳng lẽ Wolf bọn họ đã về? Có khả năng đổi lại là người bình thường căn bản không có biện pháp nghe ra tiếng bước chân của sói, nhưng cậu có thể, gần như mỗi ngày cậu đều sinh hoạt với sói, thời gian lâu rồi dĩ nhiên rất quen thuộc.
“Wolf?” Chu Kỳ quay người lại nhìn, không một bóng người, thế là cậu lại thử kêu to hai tiếng, vẫn là không có đáp lại.
Cậu loáng thoáng có cảm giác không tốt, nếu là Wolf hoặc Lãnh Diễm thì không có khả năng nghe được mình gọi chúng nó còn không lên tiếng, chính là tiếng vang vừa rồi xác thật là tiếng bước chân của sói không sai.
Chu Kỳ một bên lấy ra một mũi tên, một bên chậm rãi lui về sau, ngay vào lúc cậu sắp tới nhà gỗ, đột nhiên có thứ gì đó chạy về phía cậu, này hoàn toàn là xuất phát từ trực giác, cậu nằm rạp xuống dưới đất theo bản năng, một quái vật khổng lồ liền lướt qua đỉnh đầu. Chờ đến khi cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, liền thấy một con sói xám có hơn năm mét.
Sói xám nhìn chằm chằm cậu một cách hung ác, miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, giống như tùy thời chuẩn bị nhào tới, nhưng lại có chút không chắc thực lực của Chu Kỳ.
Chu Kỳ nuốt nước miếng, buộc chính mình bình tĩnh lại, càng hoảng loạn càng dễ dàng bị kẻ địch nhìn thấu. Theo lý thuyết sói đều đi săn theo đàn, vì sao con sói này sẽ đơn độc ra ngoài, là bởi vì thật sự không chịu đựng được đói khát? Hay là nói quanh đây còn nhiều hơn một con sói?!
Cho dù là gì, trước mắt xem ra đều là bất lợi với cậu…. mấy ngày này Chu Tiểu Ngốc bị cậu đuổi đi đi săn với Wolf, hiện tại căn bản không ai có thể giúp cậu…..
Chu Kỳ lại nắm chặt cung tên trong tay một chút, chạy là khẳng định chạy không lại, chỉ có thể căng da đầu!
Cậu cúi người, tứ chi chạm đất giống như Wolf khi vừa mới biến dị, bày ra tư thế sắp tấn công, miệng cũng thử phát ra tiếng gầm gừ của sói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm sói xám ở đối diện không nhúc nhích.
Sói xám nhìn thấy Chu Kỳ thì đột nhiên hoảng sợ thay đổi tư thế, không nhịn được lui về sau một bước, nhưng đói khát khi không ăn được thịt tươi hơn một tuần làm nó bí quá hóa liều lựa chọn nhào tới.
Lúc Chu Kỳ nhìn thấy sói xám nhào tới đây thì lăn qua một bên, tránh thoát lần thứ nhất, vừa rồi cậu liền quan sát hoàn cảnh xung quanh, hiện tại thuận thế lăn đến dưới một gốc đại thụ, rồi mới nhân lúc sói xám nhào tới lần thứ hai thì liều mạng trèo lên cây.
Người khi phải đối mặt với nguy cơ sống còn, luôn sẽ bộc phát ra sức bậc* thật lớn, cho nên dưới tình huống thân cây phủ đầy tuyết căn bản không cách nào bám được, cậu vẫn trèo lên hơn hai mét, nhưng chưa đợi cậu tiếp tục leo lên, chân đã bị cắn chặt.
(*爆发力 bạo phát lực: có thể phát ra năng lực thật lớn trong nháy mắt, giống như thuốc nổ nổ mạnh.)
Sói xám gầm gừ cắn chân cậu kéo cậu xuống, tay cậu thật sự không bám chặt được thân cây, lập tức trượt xuống rất nhiều, may mắn cậu mang bảo vệ chân, tuy rằng răng sói đụng phải da nhưng tốt xấu gì cũng không cắn vào. Mắt thấy phải bị kéo xuống khỏi thân cây, Chu Kỳ một bên phát ra tiếng sói tru Wolf đã dạy cậu, một bên dùng sức đạp chân, thấy đạp rất nhiều lần cũng không hất đối phương ra được, cậu dứt khoát hít sâu một hơi, đột nhiên buông tay ra rơi xuống.
Sói xám không nghĩ tới cậu đột nhiên buông tay, bất ngờ không kịp đề phòng bị cậu đè ở phía dưới, Chu Kỳ thừa dịp khoảnh khắc đối phương thất thần, giơ mũi tên cắm mạnh vào phần cổ của sói.
Lúc mũi tên cắm vào hơn một nửa thì bị gãy, sói xám phát ra tiếng kêu thê lương, sức lực càng trở nên đáng sợ, nghiêng người liền ném Chu Kỳ qua một bên.
Không xong, sao đối phương còn chưa chết! Chu Kỳ lại móc ra một mũi tên từ phía sau để phòng thân, một bên đứng dậy chậm rãi lui ra sau.
Ngay sau đó, sói xám liền gào lên một tiếng vọt lại đây, Chu Kỳ nắm chặt vũ khí đang chuẩn bị nghênh chiến, một bóng đen đột nhiên xông tới hung hăng đẩy ngã sói xám xuống dưới đất, cùng lăn mấy vòng.
“Wolf?!”
Cùng lúc đó, Lãnh Diễm cũng mang theo Beta đã tốt không sai biệt lắm cùng bầy sói lao tới đây từ bốn phía, vây sói xám lại.
Lúc sói xám còn chưa nghĩ ra vì sao một mình Chu Kỳ sẽ có nhiều viện binh như vậy, cổ họng đã bị Wolf cắn một cái, nó nức nở hai tiếng, dần dần không còn động tĩnh.
Chu Tiểu Hắc đi theo một bên thấy sói xám đã chết, liền chạy tới cắn thêm hai phát vào cổ họng nó, cắn đến miệng đầy máu mới hưng phấn ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý đến giống như là nó cắn chết vậy.
Wolf vội vàng đi tới lật xem Chu Kỳ trước trước sau sau trái trái phải phải một lượt: “Có bị thương không?! Không phải bảo cậu ở trong nhà sao!!”
Xong rồi.... chọc giận Chu Tiểu Hắc…..
Chu Kỳ méo miệng, liều mạng lắc đầu: “Không có gì! Một chút việc cũng không có! Nếu cậu không tới con sói này chính là tôi giết!”
Wolf hung hăng liếc cậu một cái, đi qua khiêng sói xám lên vai, sau đó mới ôm lấy cậu đi về phía nhà gỗ: “Thật muốn buộc cậu ở bên người….”
“Hả? Cậu nói gì?”
Wolf lại quay đầu trừng cậu, thế là Chu Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ài…. sao cứ bị bắt vào lúc làm chuyện xấu a….
Ném con sói xuống nền tuyết trước cửa, Wolf chuẩn bị kiểm tra toàn thân Chu Kỳ, kiểm tra ra một vết thương liền đánh mông một cái, đánh đến khi cậu không ra cửa mới thôi!
Chu Kỳ một bên bị lột đồ một bên vẻ mặt đưa đám nói sang chuyện khác: “Hôm nay… bắt được gì sao?”
“Ừ, hôm nay lại đụng phải đàn sói, bắt được một con sói lạc đàn.”
“Các cậu giao phong chính diện rồi sao?! Không bị thương chứ?” Chu Kỳ còn chưa nói xong, trên mông liền ăn một bàn tay. “A a! —— “
“Thương ở chân là chuyện thế nào?”
Đối mặt với chất vấn đầy tức giận của Wolf, Chu Kỳ nhìn xuống, là vừa rồi bị cắn kéo ra một đường.
“Này…. này là không cẩn thận bị cọ qua! Cậu xem cũng chưa chảy máu! IOa ——” thật rõ ràng, mông cậu lại bị đánh một cái.
“Chẳng lẽ cậu muốn chảy máu mới cam tâm?” Wolf cầm lá thuốc đắp lên vết thương.
“…….. Chu Tiểu Hắc! Cậu còn dám đánh mông của tôi tôi liền —— ai nha!!!”
Wolf tưởng tượng đến nếu tới muộn một bước nữa Chu Kỳ liền phải bị sói ăn đến xương cốt không thừa, một ngụm ác khí* liền bốc thẳng lên, lại vung tay “bốp bốp bốp” lên bờ mông tròn vo trơn bóng kia, đánh đến mông thịt đều lằn ra dấu của năm ngón tay, lúc này mới xoa xoa giống như bớt giận, còn thuận tiên liếm hai cái phía trên.
(*恶气 oán khí, ác khí…..)
“Chu Tiểu Hắc bạch nhãn lang nhà cậu tôi thật là nhìn lầm cậu….” Chu Kỳ mang theo nức nở, mày đều nhíu chặt, lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn để Wolf đánh mấy cái.
“Hừ.” Wolf sợ Chu Kỳ đông lạnh, vội vàng mặc đồ cho cậu, rồi mới nhét người vào trong ngực, tay còn xoa nhẹ mông của đối phương. “Đau?”
“…. Còn được… vậy rốt cuộc chuyện của cậu hôm nay là như thế nào?!”
Nghe Wolf nói hai ba câu, Chu Kỳ mới biết được thì ra bầy sói kia bởi vì đói khát cũng đã chết mấy con, hai ngày này Wolf và Lãnh Diễm chính là vẫn luôn quan sát hành động của chúng nó, thấy đối phương thế lực đơn bạc, thương của Beta và Wolf cũng đã lành không sai biệt lắm, liền không còn trốn trốn tránh tránh, quang minh chính đại tranh giành đồ ăn với đối phương. Hôm nay vừa lúc gặp phải khi đi săn, hơn nữa đối phương chỉ có ít ỏi vài con sói, đoán chừng là hành động đơn độc, thế là hai đội lại làm một trận, không chỉ đánh thắng mấy con sói kia còn cắn chết một con không kịp chạy trốn.
“Nhưng cũng không thể vui mừng quá sớm, Lang vương của đối phương còn chưa hành động, hôm nay chỉ là mấy con tương đối yếu kém.”
Chu Kỳ gật đầu, dù sao cũng đã thật không tồi, ra oai phủ đầu với đối phương, thuận tiện bắt được đồ ăn.
Chu Tiểu Ngốc còn ở ngoài cửa dùng sức xé xác thi thể của sói, Chu Kỳ thì tâm tình không tệ mà ngâm nga chuẩn bị bữa tiệc lớn cho đêm nay, vừa nghĩ tới cuối cùng có thể ăn no thịt, ngay cả cái mông còn hơi hơi đau cũng không đau nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất