Nhà Ta Có Con Sói Mới Trưởng Thành

Chương 26: Lang Vương

Trước Sau
Mấy ngày sau Wolf không ra ngoài săn, bởi vì thật sự không yên lòng Chu Kỳ, chỉ sợ mấy con sói kia sẽ đến báo thù, thế là cho dù Chu Kỳ nói năng hết nước* mà bảo đảm chính là vẫn không dao động, còn lôi lý luận “Ra ngoài săn một ngày phải nghỉ ngơi hai ngày” ra…. cuối cùng Chu Kỳ không có cách nào, nghĩ dù sao còn có đồ ăn thừa, khiến cho Wolf nghỉ ngơi một chút cũng tốt, cậu cũng không yên tâm Wolf lắm.

(*苦口婆心 khổ khẩu bà tâm.)

Chu Tiểu Ngốc thấy hai người bọn họ ngủ đến mặt trời lên cao, cũng chơi xấu không chịu ra cửa, chết sống đều phải dán Chu Kỳ chơi, cho dù nó đã không còn là cục bông nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là bị Lãnh Diễm đá mông đuổi đi săn rồi.

Chu Kỳ cùng Wolf thì tiếp tục lười biếng nằm ngủ trong túi ngủ ấm áp hưởng thụ khoảng thời gian hai người khó có được.

“Chu Tiểu Hắc, cậu nói bầy sói của đối phương đã chết hai con, có thể đánh lén chúng ta không?”

“Ai biết.” Giọng Wolf vẫn còn chút khàn khàn của vừa tỉnh lại, đôi tay lưu luyến trên làn da bóng loáng dưới thân, một chốc xoa bóp bờ mông co dãn cực tốt, một chốc lại kép viên thịt trước ngực xoa nắn hai cái, thấy viên thịt bị chơi đến đỏ bừng đứng thẳng, lại nhịn không được cúi đầu ngậm một bên vào hút mạnh hai cái.

“A! ——” Chu Kỳ thở gấp một cái, nhéo mạnh cái đuôi đã lâu rồi không chơi đùa kia. “Chu Tiểu Hắc! Nghiêm túc một chút! Đang nói chuyện đứng đắn với cậu đó!”

Wolf bị nhéo đuôi lại liếm liếm cổ Chu Kỳ với tâm tình cực tót, dường như cảm thấy đắc ý đối với cái đuôi lại lấy được sủng ái. “Cậu nói tiếp đi, tôi rất đứng đắn.”

“……”

Thế là cọ cọ một trận liền cọ thẳng đến giữa trưa.

Chạng vạng Chu Tiểu Ngốc trở về trong miệng ngậm một con thỏ, hưng phấn nhào thẳng đến trước mặt Chu Kỳ hiến vật quý, hai mắt sáng lấp lánh ra vẻ “mau tới khen em mau tới khen em”, bộ dạng kia không biết sao lại làm cậu đột nhiên nghĩ tới Wolf, thế là “phụt” một tiếng cười ra tiếng, xoa xoa lớp lông trắng đã rất dày của Chu Tiểu Ngốc.

Chỉ là Chu Tiểu Ngốc còn chưa hưởng thụ đủ, đã bị Wolf sầm mặt nắm đuối nhấc lên, phát ra tiếng gào bị ăn đau.

Cánh tay Wolf bị cào hai cái, liền dùng sức lắc lắc tay, thấy Chu Tiểu Ngốc không vùng vẫy nữa, mới ném nó qua một bên, miệng hừ hừ không biết nói thầm cái gì.

“….. Chu Tiểu Hắc cậu không cần bắt nạt Chu Tiểu Ngốc nữa, cẩn thận nó trưởng thành cắn cậu….”

“Chỉ bằng nó?” Wolf hỏi lại một câu cực kỳ khinh thường, kết quả ngay sau đó đã bị Chu Tiểu Ngốc xông lên từ đằng sau làm nhào lên trước, Chu Tiểu Ngốc còn chưa ý thức được nguy hiểm vẫn nằm trên đầu hắn một cái ngạo nghễ, dùng móng vuốt kéo mái tóc dài bị nó làm rối tung kia.

Chu Kỳ ngây người hai giây, phát ra tiếng cười to không hề có hình tượng, mặt đất dưới người thiếu chút nữa bị cậu đấm ra một cái hố.

“… Lá gan thật đúng là…. không nhỏ….” Người đàn ông với gân xanh giật bưng bưng ở thái dương nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

Chu Tiểu Ngốc run run cuối cùng cảm nhận được nguy hiểm, nức nở một tiếng muốn chạy đi, lại bị Wolf trước một bước bắt lấy đánh một trận…

Chu Kỳ nhìn hai màu đen trắng vặn đánh cùng nhau, mắc cười giống như xem diễn, một chốc bảo bên này cố lên một chốc hô được lắm với bên kia, kết quả cuối cùng bị cả hai đè ngã liếm loạn một hồi.

Ầm ĩ một trận như thế, tâm tình vốn trầm trọng của cậu cũng tốt hơn nhiều, ăn xong cơm chiều lại hàn huyên với Wolf một lúc, liền nằm nghỉ sớm.

Dù sao sớm hay muộn là phải đối mặt, không bằng yên tâm chuẩn bị sẵn sàng là được, từ ngày đầu tiên xuất hiện ở nơi này, không phải cậu đã làm tốt các loại tình huống tồi tệ nhất hay sao?

Chỉ là Chu Kỳ không nghĩ tới tình huống tệ nhất này nói đến là đến, ngay cả chuẩn bị cũng chưa để cho cậu làm.

Lúc Chu Kỳ mơ màng tỉnh lại, vị trí bên cạnh trống không, cậu hoảng sợ, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, lại nhìn một chút, ngay cả Chu Tiểu Ngốc đều không có ở đây.



Này làm cho cậu có chút luống cuống, lảo đảo chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy bóng dáng của Wolf cùng Chu Tiểu Ngốc, mới thở phào một hơi: “Hơn nửa đêm hai người….”

“Vào trong!”

Chu Kỳ giật mình, lúc này mới phát hiện biểu tình của đối phương thật dữ tợn, cả người cũng buộc chặt, giống như chỉ một giây sau liền sẽ nhảy ra. Cậu nhìn bốn phía, rồi mới… đại khái có thể hiểu ra đây là vì sao….

Bốn phía xám xịt, từng đôi mắt phát ra ánh sáng xanh biếc âm u nhìn chăm chú vào bọn họ, cậu chỉ đếm sơ sơ, liền phát hiện đối phương có ít nhất hơn mười con sói, hơn nữa rõ ràng là đang bao vây bọn họ.

Thật sự đánh lén!

Hai bên giằng co một chốc, ai cũng không hành động trước, thật mau, Lãnh Diễm liền dẫn theo bầy sói vọt lại đây, phát ra tiếng sói tru vang dội. Bầy sói bốn phía xôn xao một trận, ngay sau đó, Chu Kỳ liền thấy phía đối diện Wolf, có một con sói đang chậm rãi tới gần.

Lúc này chân trời đằng xa đã hơi trắng, tình huống xung quanh đang dần dần hiện ra, thuận tiện cậu cũng thấy rõ bộ dạng của con sói kia, không thể không nói, ngoại trừ Wolf đây là con sói thứ hai khiến cậu bị chấn động*.

(*Nguyên văn惊艳 kinh diễm: thấy thứ gì đó quá đẹp, mỹ lệ làm cho giật mình kinh ngạc.)

Bộ lông màu bạc, nhìn qua dày rậm lại bóng loáng, hình thể cao lớn cường tráng, cái đuôi giơ lên một cách cao ngạo tự tin, con ngươi vàng óng nhìn chằm chằm vào Wolf, rõ ràng không có sát khí lại làm người nhịn không được sống lưng rét lạnh, giống như còn chưa giao đấu liền muốn thuần phục với đối phương, thật là… cả người trên dưới đều lộ ra phong độ của vương giả.

Cho dù là kẻ địch, Chu Kỳ cũng phải nhịn không được thầm cảm thán một câu: Trời, quá đẹp!

Sói bạc nhìn chằm chằm một chốc, đột nhiên ngẩng đầu gào to một tiếng, theo đó bầy sói xung quanh cũng cùng nhau kêu lên.

Đây là muốn làm gì? Muốn đánh sao?!

Chu Kỳ nhịn không được hít sâu một hơi, lui sau hai bước, lúc này cậu nghe thấy Wolf đằng trước nói: “Chu Kỳ, tôi sẽ không để cho cậu có việc gì, cho nên, nhìn thật kỹ… xem tôi làm sao đánh bại nó.”

Vừa nói xong một chữ cuối cùng, Wolf liền gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng cúi người nhào tới, mau đến mức ngay cả Chu Kỳ còn chưa phản ứng lại, trận chiến đã bắt đầu rồi.

=============

Leng keng —— trận chiến bắt đầu ~

Chu Tiểu Hắc: Đánh mau lên! Đánh xong ăn thịt ngon! 【 không kiên nhẫn 】

Sói bạc:…… Cho nên ngươi đây là đang xem thường ta?! Vai phụ cũng là có tôn nghiêm được chưa nào!

Chu Tiểu Hắc: Không, ngươi nhiều lắm chỉ là mua nước tương. 【 tiếp tục không kiên nhẫn 】

Sói bạc:……【 anh anh anh khóc lóc chạy đi 】

Chu tiểu7:…… Hoàn toàn sụp đổ……

=============

Khoảnh khắc Wolf nhào tới, sói bạc cũng bắt đầu công kích về phía hắn, một người một sói đụng vào nhau giữa không trung, ngã mạnh xuống nền tuyết, sói bạc bị đè ở phía dưới. Thân cao thể trọng của Wolf là lợi thế của hắn, nhưng cùng với đó, làn da của nhân loại cũng là điểm yếu trí mạng, chỉ trong nháy mắt vừa rồi, trên mặt cùng trên cổ hắn đều bị vẽ ra mấy đường máu.

Kỳ quái chính là nhìn bộ dạng của bầy sói xung quanh, giống như không có ý tứ đi lên hỗ trợ, Lãnh Diễm cùng Beta cũng chỉ đứng một bên, cho nên đây là… đánh lẻ?!



Nhưng như vậy cũng tốt, phần thắng lớn hơn nhiều, nếu không cậu thật sự không biết bọn họ có thể đánh thắng nhiều sói như vậy hay không.

Lúc này Wolf cắn cổ của sói bạc, nhưng lớp lông dày chặn lại rất nhiều thương tổn, xem ra cắn cũng không sâu, sói bạc cũng bị khống chế không thể động đậy, không cam lòng yếu thế mà cắn ngược một ngụm vào cánh tay của Wolf, một ngụm này cắn không nhẹ, cho dù cách lớp áo thật dày, máu cũng lập tức thấm ra, này nếu như cắn ở cổ thì không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Chu Kỳ khẩn trương hít vào một hơi, vọt lên trước một bước, bầy sói xung quanh lập tức nhìn về phía cậu một cách cảnh giác, miệng phát ra tiếng “gừ gừ” trầm thấp.

Đây là đang cảnh cáo cậu không được nhúng tay sao?

Wolf quay đầu lại nhìn cậu, nhưng vừa thất thần, đối phương đã nắm chắc cơ hội hất hắn ra, lật người lại.

Chu Kỳ thầm mắng mình một trận, không dám lên tiếng nữa, cậu tin tưởng nhất định Wolf sẽ thắng.

Sói bạc cùng Wolf xoay vòng*, cũng không dám tiếp tục xem thường đối phương, lúc này là sói bạc gào lên một tiếng trước phóng về phía Wolf, bị Wolf tránh thoát, nhưng lại bị cắn vào đuôi, sói bạc cắn đuôi không nhả, đảo mắt liền nhào tới trên người Wolf, thế là hình thành tư thế kỳ quái Wolf “cõng” sói bạc.

(*周旋着: đối mặt nhau xong đi vòng vòng á.)

Mắt thấy sói bạc há mồm liền phải cắn xuống cổ Wolf, Chu Kỳ gấp đến độ mồ hôi đổ khắp người, một bên run rẩy một bên động viên cho mình —— phải tin tưởng Wolf, phải tin tưởng hắn.

Wolf trở tay kẹp chặt cổ sói bạc, dùng sức không cho đối phương cắn xuống, thế là hiện tại liền thành cuộc chiến sức chịu đựng của hai bên.

Sói bạc có mấy lần muốn cắn xuống đều bại bởi sức mạnh của Wolf, đành phải nghĩ đến biện pháp khác, liền ở khoảnh khắc đó, bàn tay còn lại của Wolf nắm lấy da lưng của nó, ném mạnh về phía xa.

Sói bạc bị ném xuống đất phát ra một tiếng nức nở, không lập tức đứng lên.

Wolf thở ra một hơi, chậm rãi đi qua, lúc đang muốn đè lại sói bạc, đối phương vốn đang bất động lại đột nhiên nhảy lên, cắn một ngụm vào cổ Wolf.

“Chu Tiểu Hắc?! ——” Chu Kỳ rốt cuộc nhịn không được nữa, kêu lớn một tiếng, cậu cảm thấy cả trái tim mình đều phải bị đóng băng rồi.

Nói thật, khi đó Chu Kỳ thật sự sắp tuyệt vọng, cậu đều đã chuẩn bị cầm vũ khí lên đồng quy vu tận với đối phương, vì thế cậu cũng không biết đảo ngược bất ngờ ở sau đó xảy ra như thế nào.

Chờ đến khi cậu khôi phục tinh thần, sói bạc đã bị Wolf đè mạnh dưới thân, phát ra tiếng gào rú.

Wolf dùng điệu bộ của người chiến thắng ngồi trên người sói bạc,phát ra tiếng sói tru vang dội, lỗ tai hắn dựng thẳng, cái đuôi cũng giơ cao đong đưa qua lại, trong mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn đã lâu không thấy, Chu Kỳ giống như nhìn thấy hắn lại biến trở về một con sói đen thực thụ, mạnh mẽ, hung hãn, cao ngạo như vậy.

Cậu hít sâu một hơi, cảm thấy mình tâm động không phải chỉ một chút, hận không thể hiện tại liền xông lên ôm lấy hắn.

Đương nhiên, lúc sau cậu mới biết được thì ra lúc sói bạc cắn xuống cổ hắn, hắn dùng tay chặn lại một cú kia.

“Cho cậu làm tôi sợ!” Chu Kỳ một bên đắp lá thuốc lên vết thương nghiêm trọng trên cánh tay của đối phương, một bên ấn hai cái lên vết thương cho hả giận, nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng ăn đau, bực bội nghĩ, hiện tại biết giả yếu ớt rồi!

Wolf cũng không giết chết sói bạc, cũng không giết chất bất kỳ một con sói nào trong bầy sói của đối phương, hắn đánh bại sói bạc thân là Lang vương, hiện tại thành Lang vương của bầy sói đối phương. Mà lúc sau Lãnh Diễm càng là trực tiếp cúi người trước mặt hắn, hơn nữa rũ đuôi, phát ra tiếng kêu thật thấp. Wolf ngây ra một lúc, cọ cọ mặt Lãnh Diễm, sau đó mới ngửa đầu phát ra tiếng sói tru.

Chu Kỳ cũng là về sau mới biết được, thì ra Lãnh Diễm cũng nhường vị trí Lang vương cho Wolf, lần đầu tiên, hai bầy sói trực tiếp hợp thành một nhóm….

Đối mặt với Wolf đã trở thành thủ lĩnh của bầy sói quy mô lớn như thế, cậu có một loại cảm xúc không chân thật thật sâu, này…. này có phải cho thấy địa vị của cậu ở bầy sói còn rất cao? Cậu nghĩ một cách không biết xấu hổ như thế, sau đó lập tức đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau