Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 1: Mở đầu

Sau
Translator: harn812

Mơ màng tỉnh dậy, đầu óc có chút choáng váng, cậu đưa tay dụi dụi hai mắt, trước mắt là một góc chăn, cậu huơ góc chăn vài ba cái, mới biết đây là tay của mình.

Cậu mờ mịt ngồi dậy, cúi đầu nhìn cơ thể của mình, chỉ thấy một chiếc chăn màu xám bạc trải phẳng trên giường lớn, bóng loáng, khá mềm. Ừm, nhìn bề mặt chất liệu thì có vẻ cũng không rẻ đâu.

Moá, đây không phải trọng điểm! Cậu không những biến thành một cái chăn, mà còn là một cái chăn biết suy nghĩ!

Cậu nhớ rõ rằng... Gượm đã, cậu là ai? Giơ góc chăn lên muốn xoa đầu, nhưng lại chỉ sờ đến khoảng không, chăn thì làm gì có đầu mà xoa.

Ký ức trong đầu cậu lúc này chỉ là mảnh vụn, cậu chỉ nhớ mang máng có hai gương mặt, một gương mặt anh tuấn không tì vết nhưng lại cứng ngắc, mắt có chút xếch lên, con ngươi màu nâu nhạt. Gương mặt còn lại thì trẻ hơn, đồng tử đen nhánh, lông mi có cụp xuống nhẹ, đôi mắt phân rõ trắng đen, trông có vẻ ngây thơ vô tội. Ngoài ra, còn có một chiếc xe con màu đen, trước đầu xe có logo hình đôi cánh.

Bằng phương pháp loại trừ, đầu tiên chắc chắn cậu không phải là chiếc xe kia, trong tiềm thức của cậu luôn cảm thấy mình là người, hơn nữa còn là đàn ông. Nhưng nếu như cậu là người, vậy thì vì sao lại không có kí ức gì lúc làm người, không lẽ cậu thật sự là chăn thành tinh ư?

Phản ứng đầu tiên của cậu chính là, nghe hư cấu vãi chưởng? Sau khi dựng nước, hình như không cho phép tự tiện thành tinh nữa mà nhỉ....

*Năm 2014, trên mạng truyền tay nhau một lệnh cấm khó hiểu đài truyền hình quốc gia Trung Quốc (đã đính chính là không có, dân mạng chọc nhau) rằng "建国后动物不许修炼成精 – Sau khi dựng nước, động vật không được tu luyện thành tinh". Ý chỉ con vật có một vài hành động giống như con người, giống như thành tinh, dần dần câu nói được dùng cho cả đồ vật.

Đương nhiên cũng có thể là cậu mất trí nhớ, nhưng mà do mất trí nhớ mới xuyên không sao? Hay là do xuyên không mới mất trí nhớ?

Đầu óc cậu lúc này rối bời....

Cậu đánh giá không gian chung quanh, đây là một phòng ngủ vừa rộng rãi lại gọn gàng sạch sẽ, căn phòng này mang phong cách trắng đen xám hơi lạnh nhạt, bao gồm cả chiếc chăn là cậu đây. Cậu là chăn, ắt hẳn sẽ có chủ nhân. Có phải là do hôm nay cậu mới thành tinh, cho nên không có chút ấn tượng nào về ký ức của lúc trước, Chăn Tinh* âu sầu dùng góc chăn xoa xoa cái đầu không tồn tại của mình, trầm tư khổ não.

*Tên tạm thời của em bé nha, tác giả đặt đó

Đang lúc suy nghĩ, có tiếng vang lên từ dưới lầu, có người mở cửa đi vào nhà, chắc là chủ nhân của căn nhà này đã về rồi.

Cậu vểnh tai lên nghe ngóng trong chốc lát, nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, ngày càng gần, bất chợt phản ứng lại. Làm gì có ai muốn thấy cái chăn của mình dựng đứng trên giường, có mà không bị dọa chết thì cũng báo cảnh sát cho mà coi, cậu chẳng muốn bị xẻ thành từng miếng đâu.

Thế là, cậu phụp một tiếng nằm phẳng lại trên giường, ngay trước lúc cửa bị mở ra.

Cửa mở, một người đàn ông cao lớn mặc giày da tây trang bước vào, anh đi thẳng đến trước giường, cởi bỏ quần áo, thay một bộ đồ ở nhà. Chăn Tinh không nhịn được lén lút quay đầu liếc nhìn thử, vô tình chạm phải ánh mắt của người đàn ông kia, bị ánh mắt lạnh lùng của anh chàng dọa cho hú hồn, tưởng rằng mình bị phát hiện rồi, đông đá ngay tại chỗ.

Người đàn ông kia chỉ tùy ý liếc qua một cái rồi thôi, sau đó bước vào phòng tắm.

Chăn Tinh giơ góc chăn lên vỗ vỗ lồng ngực, nguy hiểm quá. Nhưng mà cậu nhận ra người này chính là người đàn ông mắt nâu nhạt trong trí nhớ của cậu. Cậu kinh ngạc nhìn anh ta cởi quần áo trước mặt mình, lộ ra vòng eo rắn rỏi cùng hai chân thon dài, mãi đến khi anh bước vào phòng tắm cậu mới hoàn hồn. Chắc là người nọ chưa biết chăn của mình đã thành tinh, nếu không thì cậu thành tên cuồng rình trộm mất.

Cậu cũng không muốn mạo phạm, chỉ còn nước nhanh chóng làm rõ thân phận của bản thân, không làm phiền người ta nữa.

Cậu nhớ được mặt của anh ta, nếu như cậu là người, thì người này một là bạn hai là thù, tóm lại phải tìm cho ra manh mối từ người đàn ông này.

Chăn Tinh đang thả hồn về phương xa, không chú ý đến nam nhân kia đã ra khỏi phòng tắm. Anh xoay người lên giường, kéo chăn đắp lên thân mình, nằm trong chăn nhắm mắt lại.

Chăn Tinh chỉ cảm giác được mình bị người ta giữ lấy tay rồi ngay sau đó va vào một lồng ngực ấm áp, ngây ngốc nhìn khuôn mặt đẹp chết người gần trong gang tấc kia của người đàn ông, cậu thấy mình như dán chặt vào cơ thể của anh, cả chăn nóng phừng phừng. Ôi trời ơi anh ta có thói quen ngủ nude!

Hôm nay Lương Tiêu làm việc quần quật ở công ty suốt một ngày trời, buổi tối còn phải đi tham gia tiệc rượu, gần như cạn kiệt hết sức lực. Vừa nghĩ đến bệnh mất ngủ của mình, anh sợ cảm giác buồn ngủ này sẽ biến mất trong giây tiếp theo, nên đành vội vã về nhà nằm trên giường nghỉ ngơi.

Có lẽ là do mệt quá rồi, vừa đắp chăn lên thì cơn buồn ngủ cũng ập tới, chỉ cảm thấy rằng cả người ấm áp dễ chịu, rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.



Chăn Tinh chẳng dám động đậy chút nào, đợi mãi cho đến khi người đàn ông ngủ say, mới cẩn thận từng li từng tí chống người dậy, muốn giúp anh đổi chăn khác để đắp.

Ai biết được mới xê đến lề giường, người đàn ông kia thấy lạnh, giữ chặt chăn lại, quấn mình thành cái bánh tét.

Chăn Tinh từ tư thế nằm bẹp dí trên người đàn ông kia giờ biến thành dang cả tay cả chân ôm lấy anh, thấy một người một chăn ngày càng thân mật hơn, Chăn Tinh không thể không giãy giụa, hòng giải cứu tay chân của mình.

Lương Tiêu mơ mơ màng màng cảm giác như có người đang giành chăn với anh, nhíu mày lại quấn chăn càng chặt hơn.

Chăn Tinh vùng vẫy cả nửa ngày, không làm được gì khác ngoài việc càng vẫy càng nóng, chỉ có thể tạm dừng nghỉ ngơi.

Cậu có chút say sưa nhìn khuôn mặt gần ơi là gần của người đàn ông nọ, rốt cuộc tui có quan hệ gì với anh chứ?

Lông mi dày của anh tạo thành một bóng đen nhỏ dưới mắt, không có khí thế hừng hực như lúc trước nữa, đúng là dịu dàng hơn một chút so với lúc tỉnh.

Người đẹp thì cho dù nam nữ cũng thấy vui mắt, nhưng người đẹp lỏa thể nằm trong lòng cậu, lại khiến cho Chăn Tinh rối như tơ vò.

Trong đầu cậu xuất hiện hai chiếc chăn nhỏ một trắng một đen.

Chăn nhỏ màu đen kiêu ngạo nói: "Anh ta không cởi quần trong, cậu nên cảm ơn trời đất, kêu anh ta dậy ngủ lại!" ( ̄へ ̄)

Chăn nhỏ màu trắng vội vàng lắc đầu: "Không thể làm vậy được, bây giờ cậu là chăn của anh ấy đó, anh ấy bỏ tiền mua cậu, dùng cậu không phải là việc đương nhiên* sao." ^_^

Gốc 天经地义 - thiên kinh địa nghĩa: Đạo lý, nguyên tắc trên thế gian này vốn đã như vậy, không thể thay đổi.

Chăn nhỏ màu đen nhướng mày đáp: "Cậu nói như vậy lạ ghê ha, nghe giống như hai người họ đang làm giao dịch bạn giường không bằng." ←_←

Hai chiếc chăn nhỏ ngươi cãi ta cọ, khiến cho Chăn Tinh một đầu mà như hai. Có lẽ là cậu bị lây nhiễm bởi cơn buồn ngủ của người đàn ông, Chăn Tinh lắc lắc đầu, vứt hết mấy thứ loạn cào cào trong đầu ra, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học gọi Lương Tiêu tỉnh giấc, anh ngồi dậy vận động một chút, cảm giác đêm qua đánh một giấc rất ngon, tinh thần khoan khoái, tinh lực dồi dào cực kỳ.

Quả nhiên một giấc ngủ ngon có ích hơn cả uống bất cứ thứ thuốc gì, chiếc chăn này cũng rất thoải mái, hình như lúc trước không có cảm giác này, Lương Tiêu sờ sờ chăn cảm thấy rất thỏa mãn.

Người đàn ông đã rời giường, Chăn Tinh không thể không tỉnh, cậu thành thành thật thật giả vờ làm một chiếc chăn bình thường, đến khi Lương Tiêu bước ra khỏi phòng ngủ, mới thở phào một hơi. Thực ra cậu đã tỉnh lại trước khi anh ta mở mắt cơ, đã thế còn bị anh ta phấn chấn tràn trề mà đấm đấm dụi dụi cho tỉnh hẳn, thiệt là không biết nói gì với cái trường hợp này luôn.

Sau khi nam nhân rời đi, Chăn Tinh nhón góc chăn đi đến cạnh cửa, đợi đến khi dưới lầu có tiếng đóng cửa mới thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng. Cậu cẩn thận dùng góc chăn nắm lấy tay nắm cửa để mở cửa, thò đầu ra ngó nghiêng trái phải, xác nhận bốn phía không người mới chầm chậm xuống lầu.

Cậu biết người có tiền thường có thói quen lắp camera trong nhà, bình thường thì chắc sẽ là trong thư phòng, vậy nên chỉ có thể đi tìm manh mối ở nơi khác trước.

Chăn Tinh vòng khắp phòng khách một lượt, tìm thấy mấy cuốn tạp chí kinh tế ở dưới bàn trà. Cậu dùng góc chăn cầm tạp chí lật qua xem thử, phát hiện mình có thể hiểu được.

Cậu biết chữ, có nghĩa rằng cậu là người, Chăn Tinh vui sướng, không nhịn được lắc lắc thân mình.

Trong đó có một quyển có phỏng vấn liên quan đến chủ nhân căn nhà này, hóa ra anh ta tên Lương Tiêu, vừa đến tuổi hai mươi đã làm chủ của công ty lớn, có thể nói là tuổi trẻ tài cao, nguyên một trang trên tạp chí có hình chụp chính diện của anh ta, mũi cao môi mỏng, nhưng mang theo cái lạnh của băng tuyết, nét mặt nghiêm nghị.

Trên tạp chí có rất nhiều thứ, toàn là kể về anh ta giỏi giang như này như kia. Chăn Tinh không hiểu mấy cái này cho lắm, cậu chỉ hiểu được đại khái một chút.... chắc là anh ta bán điện thoại.

Cậu nhớ được gương mặt của Lương Tiêu, rồi trở thành chăn nhà Lương Tiêu, tức là hai bọn họ có thể quen biết nhau. Lúc cậu làm người cũng giỏi quá ta ơi, quen được sếp lớn bán điện thoại luôn kìa, nói không chừng cậu cũng là sếp lớn thì sao. Người giỏi thì thường đi với người giỏi mà, hợp lý!



Đang trong lúc Chăn Tinh tự mình bổ não vui ơi là vui, chiếc chăn nhỏ màu đen lại đột nhiên nhảy ra trong đầu cậu, khinh thường nói: "Đừng mơ nữa, khả năng cậu là xã súc* làm công cho anh ta còn cao hơn đấy, cần cù tận tuỵ, đi sớm về tối, cuối cùng giúp ông chủ ở nhà to, lái xe xịn." →_→

*Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (Theo Baidu)

Chăn nhỏ màu trắng vội vàng an ủi cậu: "Đừng nghe cậu ta nói, cho dù cậu không xuất sắc như người đàn ông kia, vậy có nghĩa rằng cậu có không gian tiến bộ rất----- lớn đó." Cậu nhóc khoa tay múa chân vẽ một hình tròn còn lớn hơn cả mình.

Chăn Tinh không biết nên vui hay nên buồn nữa, lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng mở khóa.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chăn Tinh dứt khoát, nhào lên sô pha giả chết.

Cửa bị mở ra từ bên ngoài, một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, lúc đi ngang qua sô pha thì thấy kỳ lạ: "Tại sao lại có chăn ở sô pha nhỉ, không lẽ đêm qua có người ngủ ở đây à?"

"Thôi vậy, cứ mang ra ngoài phơi nắng trước đã." Cô gái gấp chăn lại ôm lên, đi lên tầng hai.

Chăn Tinh bị dọa cho đông cứng, hình như cậu bị một người phụ nữ nhìn như bảo mẫu dùng tư thế ôm công chúa đi lên lầu. Đi vào phòng ngủ, ngay lúc muốn thở phào, thì người phụ nữ kia bước đến lột quần áo của cậu ra.

Ban đầu cậu muốn hùng hổ phản kháng lại, nhưng sau khi nhìn thấy mình bị lột cái vỏ chăn chỉ còn ruột chăn trắng phau, cậu mới nín lại, bị người ta nhìn có gì mà sợ hãi, làm gì có ai thèm nhìn cái chăn thả nude đâu.

Chăn Tinh không còn gì luyến tiếc với cuộc đời đợi bảo mẫu thay quần áo mới cho mình, rồi bị cô ôm ra ngoài ban công, nằm bẹp trên giá phơi áo quần, trong lòng vừa hờn tủi vừa bàng hoàng, mông bị ăn hai chưởng.

Bảo mẫu vỗ vỗ chăn, cầm vỏ chăn vừa thay ra, đi xuống lầu quét dọn.

Chăn Tinh cứ thế nằm trên giá phơi quần áo, ánh nắng mặt trời ngày càng chói mắt, nhiệt độ cũng ngày càng cao, cậu bị phơi nắng cho mơ mơ màng màng, buồn ngủ chập chờn. Cũng may cậu bây giờ là một chiếc chăn, nếu không thì với cái tư thế này chắc chắn không ngủ được.

Bảo mẫu dọn nhà xong đã đến chiều, cô đi ra ban công, đem chăn đã phơi nắng xong về giường, phơi quần áo đã giặt xong lên trên giá phơi, rồi đi xuống lầu, rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng khóa cửa, chắc là bảo mẫu đã đi rồi.

Chăn Tinh chán chường ngồi im một lát trên giường, đột nhiên đứng phắt dậy, không được, tối nay cậu phải làm cho Lương Tiêu đổi chăn khác để đắp, nếu không ngày mai lại bị đấm đấm dụi dụi cho tỉnh ngủ cho coi, cũng không biết được lão sếp lớn này đã hai mươi bảy tuổi rồi, ngày nào cũng tiệc tùng một đống, đào đâu ra sức lớn như vậy.

Thế là cậu lăn xuống giường mở tủ ra, cố gắng nhón góc chăn lấy một chiếc chăn mới xuống, trải lên trên giường. Cậu thậm chí còn muốn bọc vỏ chăn mới cho nó, nhưng không thể làm được, góc chăn của cậu không linh hoạt bằng tay, không tiện thao tác tẹo nào.

Sau khi thử đi thử lại nhiều lần, Chăn Tinh nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã hơn sáu giờ chiều rồi. Cậu muốn tìm nơi để trốn đi, nhưng Lương Tiêu sắp về rồi, e là đi ra ngoài sẽ bị bắt gặp mất, nhìn khắp tứ phía, cậu quyết định trốn trong tủ quần áo.

Cậu đẩy đồ treo trong tủ sang một bên chừa chỗ cho mình, sau đó lén lút chui vào. Mới thở phào một cái, đột nhiên ngộ ra rằng, bây giờ mình càng giống tên cuồng rình trộm hơn rồi.

Ngay lúc cậu đang ão não co quắp một đống trong tủ áo quần, Lương Tiêu cuối cùng cũng đã về nhà, anh cởi áo khoác xong thì bước vào thư phòng, sau khi làm việc xong, anh nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm rồi, nhưng anh không hề thấy buồn ngủ. Xoa xoa trán, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Tắm xong thì đi tới giường, phát hiện một tấm ruột chăn không có vỏ nằm trên giường, Lương Tiêu nhíu mày lại, bảo mẫu mới này đúng là quên trước quên sau, chăn mới chỉ thế này đã vứt lên giường. Anh mở tủ ra muốn tìm vỏ chăn mới, thế mà thấy bên trong có một chiếc chăn vứt đống.

Sau khi Chăn Tinh trốn vào tủ quần áo, âu sầu được một lát thì ngủ luôn. Không lẽ chăn sau khi thành tinh, thì có thuộc tính háo ngủ?

Mãi đến khi Lương Tiêu bật đèn bước vào phòng ngủ cậu mới choàng tỉnh. Cửa tủ trước mặt đột nhiên bị mở ra, Chăn Tinh co lại thành một đống, mặc niệm ở trong lòng, anh không nhìn thấy tui anh không nhìn thấy tui. Nhưng đời không như là mơ, cậu bị người đàn ông trước cửa tủ cưỡng ép lôi ra khỏi đó.

Cuộc đời không còn chi luyến tiếc.jpg

Lúc Lương Tiêu ôm chăn ra khỏi tủ, phát hiện ra đây là chiếc chăn mà tối qua anh đắp, tuy rằng vỏ chăn đã đổi sang màu đen, nhưng vẫn có cảm giác rất quen thuộc.

Sáng nay lúc tỉnh dậy anh nhận ra mùi trên chiếc chăn này không phải là mùi nước giặt anh hay dùng, mà có mùi ngọt nhẹ, giống như một miếng bánh ngọt mềm mịn, khiến người ta bất giác khoan khoái trong lòng.

Tối qua anh hiếm thấy mà không mất ngủ, lúc vừa tỉnh lại cũng không còn cảm giác choáng váng khó chịu, có lẽ là có liên quan đến độ thoải mái của chiếc chăn này. Lương Tiêu đem ruột chăn kia bỏ lại vào tủ, quyết định tối nay tiếp tục sử dụng chiếc chăn này, làm rõ xem rốt cuộc có phải chiếc chăn này làm chứng mất ngủ của anh biến mất hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau