Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh
Chương 13: Sự yêu mến
Translator: Harn
Ánh chiều tà hoàng hôn phủ lên tường, Lương Tiêu tắt máy tính, ngẩng đầu nhìn Chúc Húc vẫn miệt mài làm việc như cũ, lông mày nhíu nhẹ, trông có vẻ có chút không vui.
Lúc đầu anh nghe Chúc Húc nói muốn tặng tranh vẽ cho anh, còn mừng thầm trong lòng. Nhưng bọn họ đã không nói một câu gì suốt một buổi chiều rồi, Chúc Húc cũng vẽ nguyên buổi chiều không nghỉ ngơi. Điều này khiến anh cảm thấy không vừa lòng với bức vẽ kia cho lắm mặc dù nó là cậu tặng cho anh. Thực ra dù cho Chúc Húc vẽ đại một bức thôi cũng được, chắc chắn anh vẫn sẽ vui vẻ nhận lấy.
Bức tranh:.........
Sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối dần, Lương Tiêu đi đến cạnh bàn sách nhỏ, dịu giọng nói: "Không cần nghỉ một lát sao?"
Chúc Húc lắc đầu, cười nói: "Sắp vẽ xong rồi." Lúc này cậu mới nhận ra là trời đã tối, thế là vội vã nói: "Anh đừng đợi tôi nữa, mau đi ăn cơm đi. Anh cũng làm việc suốt một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi vẽ xong bức này rồi về lại phòng." Nói xong lại cúi đầu xuống bận rộn tiếp.
Lương Tiêu nghe vậy thì chau mày, muốn nói gì đó, nhưng anh không biết nên khuyên nhủ người khác như thế nào. Anh đã quen với việc trực tiếp ra lệnh đối với những việc mình không tán thành. Nhưng đối với Chúc Húc, anh không muốn dùng giọng điệu ra lệnh như vậy. Sợ nói nhiều sẽ làm buồn Chúc Húc.
Trầm mặc trong chốc lát, chỉ đành rời đi một mình. Ông chủ Lương sống trên đời ít nói suốt hai mươi bảy năm lần đầu tiên cảm thấy mình ăn nói vụng về.
Lương Tiêu một mình ở dưới ăn xong đồ ăn do bảo mẫu để lại. Về lại lầu hai, thấy cửa thư phòng vẫn còn đóng, thế là lại đi về phòng ngủ tắm rửa. Tắm rửa xong, trong phòng ngủ vẫn không một bóng người, cảm giác hụt hẫng khiến anh có chút buồn bực.
Anh đi đến trước cửa thư phòng một lần nữa, nhưng nửa ngày trời không có hành động gì. Nếu chỉ nhìn mỗi bóng lưng, sẽ thấy anh nom như một chú chó bự ở bên ngoài cửa rên hừ hừ để chủ nhân ra mở cửa. ????ìm đọc thêm tại # tr ùmtr????????ệ????.???????? #
Sau nhiều lần do dự, Lương Tiêu quyết định mở cửa ra, quyết tâm rằng cho dù Chúc Húc có nói gì đi nữa, anh cũng phải vác được Chúc Húc về phòng ngủ. Dù sao thì vẽ lúc nào mà chả vẽ được, nếu như là quà tặng cho anh thì anh luôn bằng lòng đợi.
Mà trong thư phòng, Chúc Húc đã kết thúc công việc. Ký tên ở góc dưới bên phải xong, cậu cất bảng điện tử lại, cầm máy tính lên bắt đầu xem lại tác phẩm của mình.
Trong bức vẽ, Lương Tiêu mặc một bộ đồ vest, ngồi thẳng thớm trước bàn làm việc, một tay cầm bút máy chống trên trán, tay còn lại cầm tài liệu, trông như bị người khác chụp trộm.
Lông mày anh nhíu khẽ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ống kính, phảng phất như một giây sau sẽ mở miệng quở trách người chụp trộm vậy. Ánh mặt trời chiếu ngang qua, lại tôn lên màu mắt đen đậm, đôi mắt thăm thẳm.
Cậu chưa từng thấy một Lương Tiêu như vậy, nhưng cậu cảm giác Lương Tiêu ở bên ngoài nên có dáng vẻ như thế này.
Chúc Húc hài lòng ngắm mỹ nam trong bức tranh. Sơ mi, áo may-ô, quần tây, giày da khiến cho Lương Tiêu....
Hã? Sao tự nhiên lại cảm thấy có chút sẹc xi? Ê khoan! Rõ ràng tui vẽ là cảnh làm việc rất đỗi nghiêm túc mà, sao càng nhìn càng thấy có mùi S thế này, trông như Lương Tiêu ngay tức khắc sẽ lôi một cái vòng cổ ra từ sau lưng, sau đó trình diễn tiết mục tập phát âm.
Đang lúc Chúc Húc do dự có nên sửa hay không, Lương Tiêu đã đi tới, "Đã vẽ xong rồi sao?"
Chúc Húc lưỡng lự đưa bức vẽ cho anh, "Bây giờ không được tiện, vẽ không được đẹp lắm, anh đừng chê nhé."
Lương Tiêu tưởng rằng Chúc Húc vẽ tranh phong cảnh, động thực vật gì gì đó, rất nhiều họa sĩ vẽ những cái này, nhưng tranh Chúc Húc vẽ đương nhiên khác với những bức vẽ kia. Anh nhận lấy máy tính, ánh mắt sáng lên, trong bức tranh kia thế mà là anh, "Vì sao muốn vẽ tôi?"
Nghe ra được trong câu nói của anh có sự vui sướng khiến cho Chúc Húc ngại đến mức cả người nóng lên, "Tôi cảm thấy lúc anh làm việc... rất ưa nhìn, nên nghĩ lúc anh ở công ty liệu có ai muốn chụp trộm anh hay không, nếu như bị anh phát hiện ra thì anh sẽ phản ứng như thế nào." Chúc Húc cố gắng giải thích suy nghĩ của mình. Thực ra đó chỉ khoảnh khắc cấp dưới muốn chụp trộm sếp nhưng bị sếp bắt được mà thôi. Một tình huống rất là bình thường đó nha.
Cậu thầm nghĩ đúng là mình rất muốn vẽ nghiêm túc, nhưng cái cảm giác hiệu ứng thị giác kiểu như một giây sau sẽ xuất hiện cảnh xen xọt như thế này, cậu thề cậu không cố ý đâu.
Song Lương Tiêu không nghĩ như vậy, đây là tranh Chúc Húc vẽ, góc nhìn của bức tranh cũng là góc nhìn của Chúc Húc, trong tranh là anh đang nhìn cũng không phải là cấp dưới, mà là Chúc Húc. Như vậy thì có thể giải thích được ánh mắt xâm lược muốn ăn tươi nuốt sống của người trong tranh.
Bức tranh: Tui là một bức tranh đứng đắn, còn người xem có đứng đắn hay không thì không biết có biết à. ╮( ̄⊿ ̄)╭
Chắc đây là cái gọi là người ngay thẳng thì luôn thấy thẳng ngay, người tà răm thì luôn thấy răm tà, hai người không hẹn mà cùng khiến bức tranh không biết ấy ấy chỗ nào tự nhiên trở nên "có ý nghĩ sâu xa".
Chúc Húc vẽ xong, trong lòng vui sướng. Lương Tiêu nhận tranh, khiến cậu hài lòng hơn hẳn so với cậu nghĩ. Tóm lại hai người ai cũng vui.
Lương Tiêu lưu tranh vào điện thoại, sau đó buông máy tính xuống, nhoáng cái đã ôm Chúc Húc từ sô pha lên, quay về phòng ngủ.
Anh để Chúc Húc lên trên giường, hơn nữa còn ngay trước mặt Chúc Húc, đặt nó làm màn hình nền lẫn màn hình khóa điện thoại.
Chúc Húc chỉ cảm giác được mình chỉ muốn độn thổ ngay lập tức, cậu lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng chẳng thể nói ra được một câu, cuối cùng nằm ẹp lên giường, lăn hẳn sang bên kia giường.
Lương Tiêu trong ánh mắt tràn ngập ánh cười nhìn bóng lưng quật cường của Chăn Tinh, sau đó mới trải chiếc chăn đã được phơi nắng lên trên giường, đắp lên người Chúc Húc, mình cũng nằm vào trong theo.
Bên trong chăn Chúc Húc đang ngớ người ra, mới nhớ rằng hôm qua đã đồng ý với Lương Tiêu thử dùng cách ngủ chung để xoa dịu bệnh mất ngủ, thế là tò mò hỏi anh: "Hôm qua anh có còn mất ngủ không?"
Lương Tiêu sững lại, sau đó mới nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Không còn."
"Xin lỗi nhé hôm qua tôi ngủ nhanh quá, không để ý được tình huống bên anh." Chúc Húc có chút áy náy nói. Đã nói là giúp người ta, thế mà mình lại ngủ đến không biết trời trăng gì.
Ngay tức khắc ánh mắt của Lương Tiêu trở nên nhu hòa, khóe môi cũng khẽ cong, "Có lẽ là do cậu lây sự buồn ngủ sang cho tôi đó."
Chúc Húc gật đầu, "Cũng có lẽ vậy, vậy sau này anh vẫn cần phải tìm người ngủ chung sao?"
Vừa hỏi xong, Chúc Húc đã nhận ra cái câu mình vừa hỏi ngu xuẩn đến nhường nào. Cho dù Lương Tiêu không bị mất ngủ nữa, thì cũng phải kết hôn. Đương nhiên lúc đó sẽ có người ngủ chung với anh rồi.
Chúc Húc không hề chú ý đến việc mình đang thất vọng, thầm nghĩ cho dù Lương Tiêu không kết hôn đi nữa, dựa vẻ ngoài và độ giàu có của anh, cũng không thiếu người ngủ cùng nhỉ.
Lương Tiêu nằm bên cạnh chợt xoay người, đối mặt với Chúc Húc hỏi ngược lại: "Nếu như sau này tôi tìm em ngủ chung, em có bằng lòng không?"
Cái cục thất vọng to đùng kia "oành" một cái không còn thấy tăm hơi. Chúc Húc ngẩn tò te ngẩng đầu nhìn Lương Tiêu, cặp mắt hồ ly đen láy kia giống như muốn hút cả linh hồn cậu vào trong đó, khiến cậu hoảng hốt.
Anh ấy có ý gì? Không lẽ anh ấy... thích mình chứ. Lỡ như mình hiểu lầm thì sao? Thế há chẳng phải mình là đồ tự luyến à.
Chúc Húc không biết nên đáp lời thế nào, cũng không chịu nổi cái ánh nhìn khiến cậu hoảng loạn kia, chỉ có thể quay lưng đi không dám nhìn anh nữa.
Lời vừa dứt, Lương Tiêu mới nhận ra mình nói năng quá lỗ mãng. Sợ Chúc Húc hiểu lầm rằng mình muốn đùa giỡn cậu, vốn muốn sửa lại. Thế nhưng Chúc Húc chỉ quay lưng lại, không tức giận, cũng không chất vấn, càng không... từ chối.
Điều này khiến cho Lương Tiêu không thể ngăn cản được niềm vui như sóng trào, anh dùng giọng điệu dịu dàng nói với cậu: "Em không cần lo cho tôi, không phải bệnh gì nặng quá đâu. Quyền quyết định hoàn toàn ở em, nếu như em cảm thấy sau này không tiện thì.... tôi không có ý kiến."
Chậc chậc, mấy câu kiểu này, em làm chủ, tôi sao cũng được. Lương Tiêu vô sư tự thông* mà có sì kiu tấn công kiểu trà xanh. Mọi người đều biết, trà xanh có thể nốc ao trai thẳng trong một chiêu. Cái loại trai tơ chưa từng yêu đường như Chúc Húc làm sao mà đỡ được mấy câu từ đẫm mùi trà xanh thế này cho được.
*Không thầy tự hiểu
Cậu im lặng hồi lâu, mới ấp a ấp úng nói: "Nhưng mà.... nhưng mà em vẫn còn phải quay về trường để đi học nữa." Hết cách rồi, đúng là trong lòng cậu vui chết được.
Chỉ đợi mỗi câu này, Lương Tiêu kéo Chúc Húc sang, nằm sát cậu thêm một chút, "Không cần lo lắng, ngày mai anh đưa em đi Thiên Nhất Quán hỏi thử, đến khi em quay về lại cơ thể được, rồi chúng ta nói tiếp chuyện khác sau."
Câu nói này đã coi như là cây chủy thủ trong tấm bản đồ*, không chừa đường lui cho người khác. Nếu như lúc nãy Chúc Húc vẫn chưa chắc chắn được Lương Tiêu có ý gì, thì lúc này cũng không cần đoán già đoán non gì nữa.
*Cây chủy thủ tẩm độc được Kinh Kha (một trong ngũ đại thích khách Trung Hoa) giấu bên trong tấm bản đồ dâng lên cho vua Tần Thỉ Hoàng, sau đó dùng để ám sát vua Tần.
Thế....... Cậu có thích Lương Tiêu không? Niềm vui sướng trong tim nói với cậu rằng, ít nhất không phải không có cảm giác gì. Tuy rằng Lương Tiêu đã biết cậu gần hai tháng rồi, nhưng cậu mới biết Lương Tiêu có mấy ngày thôi. Sự yêu mến giữa hai người cậu đã đến mức thích rồi sao?
Hai tên mù mờ về tình yêu đều chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Thực ra cũng không cần phân chia rõ ràng như vậy, cái gì mà không nỡ nè lưu luyến nè, rồi gì mà rung động chút chút hay là vừa nghĩ đến nhau là vui phơi phới nè, dù gì đi nữa cũng đã chứng minh được hai người không còn là người dưng nước lã lướt qua đời nhau nữa.
Cho dù là yêu thích như thế nào hay vì sao mà yêu thích, chỉ cần duyên phận vẫn còn tiếp tục, chỉ cần hai người vẫn giữ vững tình yêu, thì mầm non có nhỏ đi nữa cũng vẫn sẽ mọc thành cây đại thụ.
Chúc Húc ngủ thiếp đi trong niềm vui sướng và mơ màng. Mà Lương Tiêu thì lôi Chăn Tinh vào trong vòng tay mình như thường lệ, ngửi được mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ kia, ôm lấy Chúc Húc vừa ấm vừa mềm, thở một hơi thật dài thật sung sướng.
Trước khi xác nhận thái độ của Chúc Húc, trong lòng anh cũng hơi thấp thỏm. Dù sao đi nữa thì Chúc Húc không phải là những hạng mục anh từng ký, từng đầu tư, đó là những thứ anh am hiểu. Còn đối mặt với Chúc Húc, anh không thể tự tin tính toán được kết quả chính xác, cũng không thể đưa ra phương án dự phòng một cách ung dung được.
May mà, không phải chỉ có anh đơn phương tình nguyện. Mặc dù vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, nhưng anh tin, đợi đến khi Chúc Húc quay lại cơ thể, thì anh sẽ có thể có được thứ mình khao khát, cũng có thể xác định mối quan hệ giữa hai người cuối cùng sẽ đi về đâu.
Lương Tiêu trút được gánh nặng trong lòng, cơ thể thư thái. Rất nhanh đã ôm chặt Chúc Húc trong lòng ngực mà tiến vào mộng đẹp.
Vậy nên mới nói rằng, đàn ông có lạnh lùng đi nữa thì lật lọng vẫn rất nhanh. Loại đàn ông lật lọng lúc trước còn lo lắng sau khi Chúc Húc quay về cơ thể cũ sẽ không được ở gần cậu nữa, không muốn Chúc Húc biến về người nhanh như vậy. Thế mà lúc này lại ước gì ngày mai Chúc Húc ngay lập tức biến thành người, để cho quan hệ giữa hai người tiến triển nhanh như tên lửa.
Detroit: Đồ bánh tráng ∪? ω? ∪
*Gốc tác giả dùng là "cẩu nam nhân", nếu dịch là người đàn ông chó má thì hơi ấy ấy cho nên mình dịch thành "đồ lật lọng"
Theo như mình tìm hiểu thì Detroit là thành phố ở Mỹ được mệnh danh là thành phố xe hơi rất nổi tiếng, mình nghĩ chắc ý tác giả là siêu xe ở đây chạy nhanh như gió, nói Lương Tiêu "cẩu" bởi vì xe chưa đủ nhanh hay sao mà còn đòi tên lửa
Chúc Húc bị đánh thức bởi nhịp tim đập vừa ổn định lại có lực của Lương Tiêu ngay đằng sau, đang dính sát rạn vào cậu là lồng ngực nóng ấm trần trụi của anh....
Anh ấy cởi áo ra khi nào vậy?! Trước khi ngủ áo vẫn còn trên người mà, vừa ngả bài đã bắt đầu tung thả bản thân rồi đúng không? Còn chưa tiến triển đến mức độ này đâu nhé.
Chúc Húc cố gắng đẩy Lương Tiêu, hòng để anh buông mình ra, nhưng Lương Tiêu chỉ đẩy cậu lên trên, rồi không làm gì nữa. Cậu nhân lúc này xoay người một cái, trừng mắt nhìn gương mặt đang ngủ rất đỗi yên bình của Lương Tiêu, trở nên sững sờ.
Cậu nhớ lại lúc mới gặp Lương Tiêu, anh lúc đó luôn một vẻ đông chết người không đền mạng, trên mặt không có biểu cảm gì, làm cho người khác không dám đến gần. Song gần đây anh gương mặt lạnh lùng của anh hay xuất hiện nụ cười thấp thoáng, ít nhất là cậu không nhìn nhầm được ánh mắt vui sướng kia.
Dạo gần đây Lương Tiêu rất vui sao? Là bởi vì cậu sao? Nghĩ như thế này tự luyến quá à.....
Người ưu tú như Lương Tiêu thế này chắc ngoài kia có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ, cậu và Lương Tiêu..... có xứng đôi không? Nghĩ như vậy, khiến cho tâm trạng Chúc Húc hơi đi xuống.
Ánh chiều tà hoàng hôn phủ lên tường, Lương Tiêu tắt máy tính, ngẩng đầu nhìn Chúc Húc vẫn miệt mài làm việc như cũ, lông mày nhíu nhẹ, trông có vẻ có chút không vui.
Lúc đầu anh nghe Chúc Húc nói muốn tặng tranh vẽ cho anh, còn mừng thầm trong lòng. Nhưng bọn họ đã không nói một câu gì suốt một buổi chiều rồi, Chúc Húc cũng vẽ nguyên buổi chiều không nghỉ ngơi. Điều này khiến anh cảm thấy không vừa lòng với bức vẽ kia cho lắm mặc dù nó là cậu tặng cho anh. Thực ra dù cho Chúc Húc vẽ đại một bức thôi cũng được, chắc chắn anh vẫn sẽ vui vẻ nhận lấy.
Bức tranh:.........
Sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối dần, Lương Tiêu đi đến cạnh bàn sách nhỏ, dịu giọng nói: "Không cần nghỉ một lát sao?"
Chúc Húc lắc đầu, cười nói: "Sắp vẽ xong rồi." Lúc này cậu mới nhận ra là trời đã tối, thế là vội vã nói: "Anh đừng đợi tôi nữa, mau đi ăn cơm đi. Anh cũng làm việc suốt một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi vẽ xong bức này rồi về lại phòng." Nói xong lại cúi đầu xuống bận rộn tiếp.
Lương Tiêu nghe vậy thì chau mày, muốn nói gì đó, nhưng anh không biết nên khuyên nhủ người khác như thế nào. Anh đã quen với việc trực tiếp ra lệnh đối với những việc mình không tán thành. Nhưng đối với Chúc Húc, anh không muốn dùng giọng điệu ra lệnh như vậy. Sợ nói nhiều sẽ làm buồn Chúc Húc.
Trầm mặc trong chốc lát, chỉ đành rời đi một mình. Ông chủ Lương sống trên đời ít nói suốt hai mươi bảy năm lần đầu tiên cảm thấy mình ăn nói vụng về.
Lương Tiêu một mình ở dưới ăn xong đồ ăn do bảo mẫu để lại. Về lại lầu hai, thấy cửa thư phòng vẫn còn đóng, thế là lại đi về phòng ngủ tắm rửa. Tắm rửa xong, trong phòng ngủ vẫn không một bóng người, cảm giác hụt hẫng khiến anh có chút buồn bực.
Anh đi đến trước cửa thư phòng một lần nữa, nhưng nửa ngày trời không có hành động gì. Nếu chỉ nhìn mỗi bóng lưng, sẽ thấy anh nom như một chú chó bự ở bên ngoài cửa rên hừ hừ để chủ nhân ra mở cửa. ????ìm đọc thêm tại # tr ùmtr????????ệ????.???????? #
Sau nhiều lần do dự, Lương Tiêu quyết định mở cửa ra, quyết tâm rằng cho dù Chúc Húc có nói gì đi nữa, anh cũng phải vác được Chúc Húc về phòng ngủ. Dù sao thì vẽ lúc nào mà chả vẽ được, nếu như là quà tặng cho anh thì anh luôn bằng lòng đợi.
Mà trong thư phòng, Chúc Húc đã kết thúc công việc. Ký tên ở góc dưới bên phải xong, cậu cất bảng điện tử lại, cầm máy tính lên bắt đầu xem lại tác phẩm của mình.
Trong bức vẽ, Lương Tiêu mặc một bộ đồ vest, ngồi thẳng thớm trước bàn làm việc, một tay cầm bút máy chống trên trán, tay còn lại cầm tài liệu, trông như bị người khác chụp trộm.
Lông mày anh nhíu khẽ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ống kính, phảng phất như một giây sau sẽ mở miệng quở trách người chụp trộm vậy. Ánh mặt trời chiếu ngang qua, lại tôn lên màu mắt đen đậm, đôi mắt thăm thẳm.
Cậu chưa từng thấy một Lương Tiêu như vậy, nhưng cậu cảm giác Lương Tiêu ở bên ngoài nên có dáng vẻ như thế này.
Chúc Húc hài lòng ngắm mỹ nam trong bức tranh. Sơ mi, áo may-ô, quần tây, giày da khiến cho Lương Tiêu....
Hã? Sao tự nhiên lại cảm thấy có chút sẹc xi? Ê khoan! Rõ ràng tui vẽ là cảnh làm việc rất đỗi nghiêm túc mà, sao càng nhìn càng thấy có mùi S thế này, trông như Lương Tiêu ngay tức khắc sẽ lôi một cái vòng cổ ra từ sau lưng, sau đó trình diễn tiết mục tập phát âm.
Đang lúc Chúc Húc do dự có nên sửa hay không, Lương Tiêu đã đi tới, "Đã vẽ xong rồi sao?"
Chúc Húc lưỡng lự đưa bức vẽ cho anh, "Bây giờ không được tiện, vẽ không được đẹp lắm, anh đừng chê nhé."
Lương Tiêu tưởng rằng Chúc Húc vẽ tranh phong cảnh, động thực vật gì gì đó, rất nhiều họa sĩ vẽ những cái này, nhưng tranh Chúc Húc vẽ đương nhiên khác với những bức vẽ kia. Anh nhận lấy máy tính, ánh mắt sáng lên, trong bức tranh kia thế mà là anh, "Vì sao muốn vẽ tôi?"
Nghe ra được trong câu nói của anh có sự vui sướng khiến cho Chúc Húc ngại đến mức cả người nóng lên, "Tôi cảm thấy lúc anh làm việc... rất ưa nhìn, nên nghĩ lúc anh ở công ty liệu có ai muốn chụp trộm anh hay không, nếu như bị anh phát hiện ra thì anh sẽ phản ứng như thế nào." Chúc Húc cố gắng giải thích suy nghĩ của mình. Thực ra đó chỉ khoảnh khắc cấp dưới muốn chụp trộm sếp nhưng bị sếp bắt được mà thôi. Một tình huống rất là bình thường đó nha.
Cậu thầm nghĩ đúng là mình rất muốn vẽ nghiêm túc, nhưng cái cảm giác hiệu ứng thị giác kiểu như một giây sau sẽ xuất hiện cảnh xen xọt như thế này, cậu thề cậu không cố ý đâu.
Song Lương Tiêu không nghĩ như vậy, đây là tranh Chúc Húc vẽ, góc nhìn của bức tranh cũng là góc nhìn của Chúc Húc, trong tranh là anh đang nhìn cũng không phải là cấp dưới, mà là Chúc Húc. Như vậy thì có thể giải thích được ánh mắt xâm lược muốn ăn tươi nuốt sống của người trong tranh.
Bức tranh: Tui là một bức tranh đứng đắn, còn người xem có đứng đắn hay không thì không biết có biết à. ╮( ̄⊿ ̄)╭
Chắc đây là cái gọi là người ngay thẳng thì luôn thấy thẳng ngay, người tà răm thì luôn thấy răm tà, hai người không hẹn mà cùng khiến bức tranh không biết ấy ấy chỗ nào tự nhiên trở nên "có ý nghĩ sâu xa".
Chúc Húc vẽ xong, trong lòng vui sướng. Lương Tiêu nhận tranh, khiến cậu hài lòng hơn hẳn so với cậu nghĩ. Tóm lại hai người ai cũng vui.
Lương Tiêu lưu tranh vào điện thoại, sau đó buông máy tính xuống, nhoáng cái đã ôm Chúc Húc từ sô pha lên, quay về phòng ngủ.
Anh để Chúc Húc lên trên giường, hơn nữa còn ngay trước mặt Chúc Húc, đặt nó làm màn hình nền lẫn màn hình khóa điện thoại.
Chúc Húc chỉ cảm giác được mình chỉ muốn độn thổ ngay lập tức, cậu lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng chẳng thể nói ra được một câu, cuối cùng nằm ẹp lên giường, lăn hẳn sang bên kia giường.
Lương Tiêu trong ánh mắt tràn ngập ánh cười nhìn bóng lưng quật cường của Chăn Tinh, sau đó mới trải chiếc chăn đã được phơi nắng lên trên giường, đắp lên người Chúc Húc, mình cũng nằm vào trong theo.
Bên trong chăn Chúc Húc đang ngớ người ra, mới nhớ rằng hôm qua đã đồng ý với Lương Tiêu thử dùng cách ngủ chung để xoa dịu bệnh mất ngủ, thế là tò mò hỏi anh: "Hôm qua anh có còn mất ngủ không?"
Lương Tiêu sững lại, sau đó mới nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Không còn."
"Xin lỗi nhé hôm qua tôi ngủ nhanh quá, không để ý được tình huống bên anh." Chúc Húc có chút áy náy nói. Đã nói là giúp người ta, thế mà mình lại ngủ đến không biết trời trăng gì.
Ngay tức khắc ánh mắt của Lương Tiêu trở nên nhu hòa, khóe môi cũng khẽ cong, "Có lẽ là do cậu lây sự buồn ngủ sang cho tôi đó."
Chúc Húc gật đầu, "Cũng có lẽ vậy, vậy sau này anh vẫn cần phải tìm người ngủ chung sao?"
Vừa hỏi xong, Chúc Húc đã nhận ra cái câu mình vừa hỏi ngu xuẩn đến nhường nào. Cho dù Lương Tiêu không bị mất ngủ nữa, thì cũng phải kết hôn. Đương nhiên lúc đó sẽ có người ngủ chung với anh rồi.
Chúc Húc không hề chú ý đến việc mình đang thất vọng, thầm nghĩ cho dù Lương Tiêu không kết hôn đi nữa, dựa vẻ ngoài và độ giàu có của anh, cũng không thiếu người ngủ cùng nhỉ.
Lương Tiêu nằm bên cạnh chợt xoay người, đối mặt với Chúc Húc hỏi ngược lại: "Nếu như sau này tôi tìm em ngủ chung, em có bằng lòng không?"
Cái cục thất vọng to đùng kia "oành" một cái không còn thấy tăm hơi. Chúc Húc ngẩn tò te ngẩng đầu nhìn Lương Tiêu, cặp mắt hồ ly đen láy kia giống như muốn hút cả linh hồn cậu vào trong đó, khiến cậu hoảng hốt.
Anh ấy có ý gì? Không lẽ anh ấy... thích mình chứ. Lỡ như mình hiểu lầm thì sao? Thế há chẳng phải mình là đồ tự luyến à.
Chúc Húc không biết nên đáp lời thế nào, cũng không chịu nổi cái ánh nhìn khiến cậu hoảng loạn kia, chỉ có thể quay lưng đi không dám nhìn anh nữa.
Lời vừa dứt, Lương Tiêu mới nhận ra mình nói năng quá lỗ mãng. Sợ Chúc Húc hiểu lầm rằng mình muốn đùa giỡn cậu, vốn muốn sửa lại. Thế nhưng Chúc Húc chỉ quay lưng lại, không tức giận, cũng không chất vấn, càng không... từ chối.
Điều này khiến cho Lương Tiêu không thể ngăn cản được niềm vui như sóng trào, anh dùng giọng điệu dịu dàng nói với cậu: "Em không cần lo cho tôi, không phải bệnh gì nặng quá đâu. Quyền quyết định hoàn toàn ở em, nếu như em cảm thấy sau này không tiện thì.... tôi không có ý kiến."
Chậc chậc, mấy câu kiểu này, em làm chủ, tôi sao cũng được. Lương Tiêu vô sư tự thông* mà có sì kiu tấn công kiểu trà xanh. Mọi người đều biết, trà xanh có thể nốc ao trai thẳng trong một chiêu. Cái loại trai tơ chưa từng yêu đường như Chúc Húc làm sao mà đỡ được mấy câu từ đẫm mùi trà xanh thế này cho được.
*Không thầy tự hiểu
Cậu im lặng hồi lâu, mới ấp a ấp úng nói: "Nhưng mà.... nhưng mà em vẫn còn phải quay về trường để đi học nữa." Hết cách rồi, đúng là trong lòng cậu vui chết được.
Chỉ đợi mỗi câu này, Lương Tiêu kéo Chúc Húc sang, nằm sát cậu thêm một chút, "Không cần lo lắng, ngày mai anh đưa em đi Thiên Nhất Quán hỏi thử, đến khi em quay về lại cơ thể được, rồi chúng ta nói tiếp chuyện khác sau."
Câu nói này đã coi như là cây chủy thủ trong tấm bản đồ*, không chừa đường lui cho người khác. Nếu như lúc nãy Chúc Húc vẫn chưa chắc chắn được Lương Tiêu có ý gì, thì lúc này cũng không cần đoán già đoán non gì nữa.
*Cây chủy thủ tẩm độc được Kinh Kha (một trong ngũ đại thích khách Trung Hoa) giấu bên trong tấm bản đồ dâng lên cho vua Tần Thỉ Hoàng, sau đó dùng để ám sát vua Tần.
Thế....... Cậu có thích Lương Tiêu không? Niềm vui sướng trong tim nói với cậu rằng, ít nhất không phải không có cảm giác gì. Tuy rằng Lương Tiêu đã biết cậu gần hai tháng rồi, nhưng cậu mới biết Lương Tiêu có mấy ngày thôi. Sự yêu mến giữa hai người cậu đã đến mức thích rồi sao?
Hai tên mù mờ về tình yêu đều chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Thực ra cũng không cần phân chia rõ ràng như vậy, cái gì mà không nỡ nè lưu luyến nè, rồi gì mà rung động chút chút hay là vừa nghĩ đến nhau là vui phơi phới nè, dù gì đi nữa cũng đã chứng minh được hai người không còn là người dưng nước lã lướt qua đời nhau nữa.
Cho dù là yêu thích như thế nào hay vì sao mà yêu thích, chỉ cần duyên phận vẫn còn tiếp tục, chỉ cần hai người vẫn giữ vững tình yêu, thì mầm non có nhỏ đi nữa cũng vẫn sẽ mọc thành cây đại thụ.
Chúc Húc ngủ thiếp đi trong niềm vui sướng và mơ màng. Mà Lương Tiêu thì lôi Chăn Tinh vào trong vòng tay mình như thường lệ, ngửi được mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ kia, ôm lấy Chúc Húc vừa ấm vừa mềm, thở một hơi thật dài thật sung sướng.
Trước khi xác nhận thái độ của Chúc Húc, trong lòng anh cũng hơi thấp thỏm. Dù sao đi nữa thì Chúc Húc không phải là những hạng mục anh từng ký, từng đầu tư, đó là những thứ anh am hiểu. Còn đối mặt với Chúc Húc, anh không thể tự tin tính toán được kết quả chính xác, cũng không thể đưa ra phương án dự phòng một cách ung dung được.
May mà, không phải chỉ có anh đơn phương tình nguyện. Mặc dù vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, nhưng anh tin, đợi đến khi Chúc Húc quay lại cơ thể, thì anh sẽ có thể có được thứ mình khao khát, cũng có thể xác định mối quan hệ giữa hai người cuối cùng sẽ đi về đâu.
Lương Tiêu trút được gánh nặng trong lòng, cơ thể thư thái. Rất nhanh đã ôm chặt Chúc Húc trong lòng ngực mà tiến vào mộng đẹp.
Vậy nên mới nói rằng, đàn ông có lạnh lùng đi nữa thì lật lọng vẫn rất nhanh. Loại đàn ông lật lọng lúc trước còn lo lắng sau khi Chúc Húc quay về cơ thể cũ sẽ không được ở gần cậu nữa, không muốn Chúc Húc biến về người nhanh như vậy. Thế mà lúc này lại ước gì ngày mai Chúc Húc ngay lập tức biến thành người, để cho quan hệ giữa hai người tiến triển nhanh như tên lửa.
Detroit: Đồ bánh tráng ∪? ω? ∪
*Gốc tác giả dùng là "cẩu nam nhân", nếu dịch là người đàn ông chó má thì hơi ấy ấy cho nên mình dịch thành "đồ lật lọng"
Theo như mình tìm hiểu thì Detroit là thành phố ở Mỹ được mệnh danh là thành phố xe hơi rất nổi tiếng, mình nghĩ chắc ý tác giả là siêu xe ở đây chạy nhanh như gió, nói Lương Tiêu "cẩu" bởi vì xe chưa đủ nhanh hay sao mà còn đòi tên lửa
Chúc Húc bị đánh thức bởi nhịp tim đập vừa ổn định lại có lực của Lương Tiêu ngay đằng sau, đang dính sát rạn vào cậu là lồng ngực nóng ấm trần trụi của anh....
Anh ấy cởi áo ra khi nào vậy?! Trước khi ngủ áo vẫn còn trên người mà, vừa ngả bài đã bắt đầu tung thả bản thân rồi đúng không? Còn chưa tiến triển đến mức độ này đâu nhé.
Chúc Húc cố gắng đẩy Lương Tiêu, hòng để anh buông mình ra, nhưng Lương Tiêu chỉ đẩy cậu lên trên, rồi không làm gì nữa. Cậu nhân lúc này xoay người một cái, trừng mắt nhìn gương mặt đang ngủ rất đỗi yên bình của Lương Tiêu, trở nên sững sờ.
Cậu nhớ lại lúc mới gặp Lương Tiêu, anh lúc đó luôn một vẻ đông chết người không đền mạng, trên mặt không có biểu cảm gì, làm cho người khác không dám đến gần. Song gần đây anh gương mặt lạnh lùng của anh hay xuất hiện nụ cười thấp thoáng, ít nhất là cậu không nhìn nhầm được ánh mắt vui sướng kia.
Dạo gần đây Lương Tiêu rất vui sao? Là bởi vì cậu sao? Nghĩ như thế này tự luyến quá à.....
Người ưu tú như Lương Tiêu thế này chắc ngoài kia có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ, cậu và Lương Tiêu..... có xứng đôi không? Nghĩ như vậy, khiến cho tâm trạng Chúc Húc hơi đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất