Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta
Chương 6
Edit: Vũ Kiều Phụng
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Sau khi nghe tiếng Diệp Lan, tiểu long đang uống nước lạnh trong phòng bếp chùi chùi miệng rồi kêu gào bay ra.
Thấy Diệp Lan đẩy xe đạp chuẩn bị đi, nó hết sức tự giác đem đôi trảo nắm lấy tay lái rồi nghiêm túc nói với cậu:
"Diệp Diệp, ta đã nắm kĩ rồi, chúng ta đi thôi nào."
Diệp Lan gật gật đầu rồi leo lên xe, mang theo cái rương và tiểu long cùng nhau đi thị trấn.
Nơi cần đến có một cái tên rất thơ mộng, thị trấn Sơ Nguyệt, dân phong thuần phác, cảnh sắc tuyệt đẹp, mấy năm gần đây nhờ khách du lịch nên đang dần phát triển lên.nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta-thai-thai-lai-lieu/
Trong trấn, Diệp Lan có một quầy hàng nhỏ, dựng xe đạp rồi tháo dây đem cái rương và cái ghế gập nhỏ trên rương xuống, để lên chỗ quầy hàng rồi mở rương bày đồ vật bên trong ra.
Thân long nhỏ bé, đồ chơi nhỏ nào bày ra cũng có thể che khuất tiểu long thu móng dán bụng lên quầy hàng.
Sau khi bày đồ vật ngay ngắn, Diệp Lan mở cái ghế gập ra ngồi lên, một bên xem quầy hàng, một bên đọc quyển sách ố vàng có tựa đề là 'từ đơn tiếng Anh của sơ trung' vừa lấy ra từ trong túi.
"Diệp Diệp, cậu đang lẩm bẩm cái gì đó?"
Tiểu long càng nghe càng rối bù tưởng cậu đang lẩm bẩm lầu bầu cái gì lung tung.
Diệp Lan đưa quyển sách qua cho nó:
"Đây là sách tiếng Anh, sau khi nghỉ hè là lên cao trung nên tôi muốn ôn tập lại kiến thức cũ."
Diệp Lan học tiếng Anh rất khó, từ ngữ ký âm của sơ trung phải thường xuyên nhờ anh Lăng Cảnh hướng dẫn thêm, anh Lăng Cảnh muốn đón cậu đi nhưng cậu không đồng ý.
Mặc dù bị cha mẹ bỏ rơi nhưng Diệp Lan ở chỗ cũ có khi sẽ chờ được cha mẹ đến thì sao, cậu nghĩ lỡ đâu là cha mẹ không phải cố ý rời đi mà vì lý do nào đó.
Cũng nhờ anh Lăng Cảnh hỗ trợ mà Diệp Lan lên được cao trung. Cậu lấy lại quyển sách từ đơn rồi tiếp tục đọc nghiêm túc.
Anh Lăng Cảnh đã tạo cơ hội cho Diệp Lan đi học, cậu muốn nỗ lực bắt lấy cơ hội này học tập thật tốt, tương lai thi đậu đại học, làm một nhân viên công vụ ổn định lâu dài. Khi đó, cậu nhất định sẽ báo đáp những người đã đối tốt với cậu.
"Tiếng Anh...... Cao trung."
Tiểu long thất học nghe không hiểu gì, thấy Diệp Lan đọc hăng say thì bay đến đầu vai cậu, lấy tiểu trảo chọc chọc:
"Diệp Diệp, ta cũng muốn học."
Cậu nghe nó nói thì liếc nó một cái:
"Cái này khó lắm, nhóc còn nhỏ học không được đâu."
Diệp Lan phủ định làm tiểu-mắc hội chứng mới lớn-long lên cơn:
"Ta chính là thái tử Long tộc thông minh nhất, có thiên phú nhất, cái thứ này là gì mà ta lại không học được!!!"
Lời nói khoa trương, ý trong lời còn không giấu được tính tình cao cao tại thượng của Long tộc làm Diệp-trình tiếng Anh tiểu học-Lan cảm thấy bị tổn thương.
"Tùy nhóc, dù sao thì tôi cũng đã nói rồi, chút nữa nhóc học không được thì đừng có mà khóc với tôi."
Diệp Lan liếc xéo nó nói, không thèm dạy ký âm mà đọc liền từ đơn trong trang đầu tiên của quyển sách.
"Abandon, Abandon từ bỏ."
Diệp Lan đọc mỗi từ đơn hai lần liên tục qua mấy trang, chợt thấy có người đi tới quầy hàng nhỏ của mình thì nhanh tay đem tiểu long đặt vào quyển sách, khép lại cái bộp rồi giấu sau mông.
[Tiểu long: ∑(O_O;)]
"Nhóc xem một mình đi, đừng để cho người khác thấy, chút nữa tôi sẽ trả lời vấn đề cho nhóc."
Diệp Lan khẽ dặn dò, không quan tâm tiểu-vô tình bị đập cái bộp-long còn đang choáng váng mà trưng khuôn mặt ngoan ngoãn, tươi cười tiếp đón cô Vương đang đứng trước quầy.
"Cô muốn mua món nào vậy ạ?"
Diệp Lan làm được cái nào thì bán cái đó, có thức ăn cũng có đồ dùng sinh hoạt.
Cô Vương là khách quen của quầy hàng vỉa hè này, nhìn đồ vật đang bày bán rồi nói: "Cô muốn mua hai cái rổ nhỏ, thức ăn thì lấy hai cái bánh trứng gà này, cháu nhỏ nhà cô rất thích nó."
Diệp Lan nghe xong nhanh chóng gói bánh lại rồi để vào trong rổ đưa cho cô:
"Cô có muốn dùng bao nilon ở bên ngoài không ạ?"
Cô Vương từ chối:
"Không cần đâu, để trong rổ là được rồi."
Diệp Lan gật gật đầu rồi tính:
"Rổ 5 đồng một cái, bánh trứng gà 7 đồng một cái, tổng cộng là 24 đồng tiền, cô đưa cháu 20 đồng tiền là được rồi ạ."
Cô Vương xách cái rổ, đưa tiền cho Diệp Lan:
"Cháu còn nhỏ tuổi làm mấy cái này khó khăn, cô mặc cả đồ vật của ai cũng không thể mặc cả của cháu được."
Sợ Diệp Lan trả tiền thừa không tính số lẻ, cô còn cố ý đưa tờ 20 đồng và 4 đồng lẻ. Từ chối không được, Diệp Lan cười ngượng ngùng nhận lấy:
"Cháu cảm ơn cô ạ."
Nhìn bộ dạng của cậu, cô yêu thích không thôi nhưng có thích cũng không thể so tới phần của cháu trai nhà mình.nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta-thai-thai-lai-lieu/
Thấy cô Vương đi xa, Diệp Lan mới lấy tiền xếp gọn rồi cho vào cái túi bằng vải bố mà cậu tự may. Túi nhỏ được cậu buộc kĩ càng, cất tiền vào người thì mới yên tâm được.
Lục tục có người lại mua đồ, đều là những người mà nhờ nhiều năm bán vỉa hè Diệp Lan quen biết được.
Nhiều người ngồi xuống chọn rồi mua đồ vật, Diệp Lan bày hàng cũng không nhiều nên đồ vật cũng dần hết.
Tiểu long khuất sau cái ghế gập dán bụng lên mép sách, vừa nghe Diệp Lan tính tiền với mọi người vừa dùng trảo lật sách.
Mặt sau sách có ghi chú ký âm, nó suy nghĩ cách phát âm từ lại nhìn ký âm, long đồng thanh lãnh có tia tăm tối xẹt qua.
Qua hồi lâu.
Cuối cùng cũng không còn người đến mua hàng nữa, Diệp Lan vươn tay xách tiểu long và quyển sách ra phía trước.
"Nhóc học thế nào rồi?" Cậu nhẹ nhàng hỏi còn bổ sung thêm:
"Yên tâm, học không được thì tôi cũng không cười nhóc đâu."
Mới là lạ. (¬‿¬)
Nhãi con tiểu long này tự tin, kiêu ngạo, Diệp Lan tính xong, chờ nó nói không đúng uể oải rũ đầu, cậu sẽ haha mà cười nhạo nó.
Long trảo lồng vào nhau mà đè đè quyển sách, tiểu long lãnh ngạo* mà hừ một tiếng:
* kiêu hãnh ngạo mạn
"Từ đơn trong 10 trang đầu tiên, tùy cậu hỏi ta sẽ trả lời toàn bộ." Sách từ đơn chỉ cỡ bàn tay nhưng tiểu long chỉ kịp xem được 10 trang.
Diệp Lan: "......"
Đôi mày nhăn nhíu, cậu không ngờ tiểu long vẫn không chịu nhận thua, quyết định rút quyển sách dưới tiểu trảo ra, hỏi không theo thứ tự:
"Kích động, nhân tâm phấn chấn đọc như thế nào?"
"Exciting!"
Tiểu long nhẩm trong miệng, vì Diệp Lan không dạy phát âm nên không thể đọc ra chính xác, nó suy nghĩ một chút, bò sang bên cạnh tìm cành khô nhỏ rồi viết chữ lên mặt đất.
Diệp Lan ngốc ra. Σ( ° Д °|||)
Cậu nhìn nhìn sách, nhìn nhìn tiểu trảo đang cầm cành khô lại dời đến tiểu long biểu tình đắc ý, đây không phải là sự thật. o(╥﹏╥)o
"Bác sĩ, đọc như thế nào?"
"Doctor!"
Tiểu long nhẩm xong, tiếp tục viết mặt đất.
Diệp Lan vẫn không tin lại đọc thêm mốt đống chữ. Mặc dù tiểu long viết chữ nào rõ ràng, chính xác chữ nấy nhưng trên mặt không có chút biểu tình đắc ý nào mà còn đặt mông dán bụng xuống đất.
Long đồng nhìn qua thâm thúy, lãnh khốc lúc này rưng rưng nước mắt:
"Diệp Diệp." Nó run run đem tiểu trảo giơ lên làm Diệp Lan ngưng đọc:
"Ta viết không nổi nữa, trảo trảo đau." ಥ_ಥ
Diệp Lan: "......"
Tiểu long thấy cậu im ru, ngữ điệu càng thêm run rẩy như là chịu đựng bất công gì lớn lắm:
"Muốn Diệp Diệp thân thân mới hết đau." 。゚・(>﹏
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Sau khi nghe tiếng Diệp Lan, tiểu long đang uống nước lạnh trong phòng bếp chùi chùi miệng rồi kêu gào bay ra.
Thấy Diệp Lan đẩy xe đạp chuẩn bị đi, nó hết sức tự giác đem đôi trảo nắm lấy tay lái rồi nghiêm túc nói với cậu:
"Diệp Diệp, ta đã nắm kĩ rồi, chúng ta đi thôi nào."
Diệp Lan gật gật đầu rồi leo lên xe, mang theo cái rương và tiểu long cùng nhau đi thị trấn.
Nơi cần đến có một cái tên rất thơ mộng, thị trấn Sơ Nguyệt, dân phong thuần phác, cảnh sắc tuyệt đẹp, mấy năm gần đây nhờ khách du lịch nên đang dần phát triển lên.nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta-thai-thai-lai-lieu/
Trong trấn, Diệp Lan có một quầy hàng nhỏ, dựng xe đạp rồi tháo dây đem cái rương và cái ghế gập nhỏ trên rương xuống, để lên chỗ quầy hàng rồi mở rương bày đồ vật bên trong ra.
Thân long nhỏ bé, đồ chơi nhỏ nào bày ra cũng có thể che khuất tiểu long thu móng dán bụng lên quầy hàng.
Sau khi bày đồ vật ngay ngắn, Diệp Lan mở cái ghế gập ra ngồi lên, một bên xem quầy hàng, một bên đọc quyển sách ố vàng có tựa đề là 'từ đơn tiếng Anh của sơ trung' vừa lấy ra từ trong túi.
"Diệp Diệp, cậu đang lẩm bẩm cái gì đó?"
Tiểu long càng nghe càng rối bù tưởng cậu đang lẩm bẩm lầu bầu cái gì lung tung.
Diệp Lan đưa quyển sách qua cho nó:
"Đây là sách tiếng Anh, sau khi nghỉ hè là lên cao trung nên tôi muốn ôn tập lại kiến thức cũ."
Diệp Lan học tiếng Anh rất khó, từ ngữ ký âm của sơ trung phải thường xuyên nhờ anh Lăng Cảnh hướng dẫn thêm, anh Lăng Cảnh muốn đón cậu đi nhưng cậu không đồng ý.
Mặc dù bị cha mẹ bỏ rơi nhưng Diệp Lan ở chỗ cũ có khi sẽ chờ được cha mẹ đến thì sao, cậu nghĩ lỡ đâu là cha mẹ không phải cố ý rời đi mà vì lý do nào đó.
Cũng nhờ anh Lăng Cảnh hỗ trợ mà Diệp Lan lên được cao trung. Cậu lấy lại quyển sách từ đơn rồi tiếp tục đọc nghiêm túc.
Anh Lăng Cảnh đã tạo cơ hội cho Diệp Lan đi học, cậu muốn nỗ lực bắt lấy cơ hội này học tập thật tốt, tương lai thi đậu đại học, làm một nhân viên công vụ ổn định lâu dài. Khi đó, cậu nhất định sẽ báo đáp những người đã đối tốt với cậu.
"Tiếng Anh...... Cao trung."
Tiểu long thất học nghe không hiểu gì, thấy Diệp Lan đọc hăng say thì bay đến đầu vai cậu, lấy tiểu trảo chọc chọc:
"Diệp Diệp, ta cũng muốn học."
Cậu nghe nó nói thì liếc nó một cái:
"Cái này khó lắm, nhóc còn nhỏ học không được đâu."
Diệp Lan phủ định làm tiểu-mắc hội chứng mới lớn-long lên cơn:
"Ta chính là thái tử Long tộc thông minh nhất, có thiên phú nhất, cái thứ này là gì mà ta lại không học được!!!"
Lời nói khoa trương, ý trong lời còn không giấu được tính tình cao cao tại thượng của Long tộc làm Diệp-trình tiếng Anh tiểu học-Lan cảm thấy bị tổn thương.
"Tùy nhóc, dù sao thì tôi cũng đã nói rồi, chút nữa nhóc học không được thì đừng có mà khóc với tôi."
Diệp Lan liếc xéo nó nói, không thèm dạy ký âm mà đọc liền từ đơn trong trang đầu tiên của quyển sách.
"Abandon, Abandon từ bỏ."
Diệp Lan đọc mỗi từ đơn hai lần liên tục qua mấy trang, chợt thấy có người đi tới quầy hàng nhỏ của mình thì nhanh tay đem tiểu long đặt vào quyển sách, khép lại cái bộp rồi giấu sau mông.
[Tiểu long: ∑(O_O;)]
"Nhóc xem một mình đi, đừng để cho người khác thấy, chút nữa tôi sẽ trả lời vấn đề cho nhóc."
Diệp Lan khẽ dặn dò, không quan tâm tiểu-vô tình bị đập cái bộp-long còn đang choáng váng mà trưng khuôn mặt ngoan ngoãn, tươi cười tiếp đón cô Vương đang đứng trước quầy.
"Cô muốn mua món nào vậy ạ?"
Diệp Lan làm được cái nào thì bán cái đó, có thức ăn cũng có đồ dùng sinh hoạt.
Cô Vương là khách quen của quầy hàng vỉa hè này, nhìn đồ vật đang bày bán rồi nói: "Cô muốn mua hai cái rổ nhỏ, thức ăn thì lấy hai cái bánh trứng gà này, cháu nhỏ nhà cô rất thích nó."
Diệp Lan nghe xong nhanh chóng gói bánh lại rồi để vào trong rổ đưa cho cô:
"Cô có muốn dùng bao nilon ở bên ngoài không ạ?"
Cô Vương từ chối:
"Không cần đâu, để trong rổ là được rồi."
Diệp Lan gật gật đầu rồi tính:
"Rổ 5 đồng một cái, bánh trứng gà 7 đồng một cái, tổng cộng là 24 đồng tiền, cô đưa cháu 20 đồng tiền là được rồi ạ."
Cô Vương xách cái rổ, đưa tiền cho Diệp Lan:
"Cháu còn nhỏ tuổi làm mấy cái này khó khăn, cô mặc cả đồ vật của ai cũng không thể mặc cả của cháu được."
Sợ Diệp Lan trả tiền thừa không tính số lẻ, cô còn cố ý đưa tờ 20 đồng và 4 đồng lẻ. Từ chối không được, Diệp Lan cười ngượng ngùng nhận lấy:
"Cháu cảm ơn cô ạ."
Nhìn bộ dạng của cậu, cô yêu thích không thôi nhưng có thích cũng không thể so tới phần của cháu trai nhà mình.nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta-thai-thai-lai-lieu/
Thấy cô Vương đi xa, Diệp Lan mới lấy tiền xếp gọn rồi cho vào cái túi bằng vải bố mà cậu tự may. Túi nhỏ được cậu buộc kĩ càng, cất tiền vào người thì mới yên tâm được.
Lục tục có người lại mua đồ, đều là những người mà nhờ nhiều năm bán vỉa hè Diệp Lan quen biết được.
Nhiều người ngồi xuống chọn rồi mua đồ vật, Diệp Lan bày hàng cũng không nhiều nên đồ vật cũng dần hết.
Tiểu long khuất sau cái ghế gập dán bụng lên mép sách, vừa nghe Diệp Lan tính tiền với mọi người vừa dùng trảo lật sách.
Mặt sau sách có ghi chú ký âm, nó suy nghĩ cách phát âm từ lại nhìn ký âm, long đồng thanh lãnh có tia tăm tối xẹt qua.
Qua hồi lâu.
Cuối cùng cũng không còn người đến mua hàng nữa, Diệp Lan vươn tay xách tiểu long và quyển sách ra phía trước.
"Nhóc học thế nào rồi?" Cậu nhẹ nhàng hỏi còn bổ sung thêm:
"Yên tâm, học không được thì tôi cũng không cười nhóc đâu."
Mới là lạ. (¬‿¬)
Nhãi con tiểu long này tự tin, kiêu ngạo, Diệp Lan tính xong, chờ nó nói không đúng uể oải rũ đầu, cậu sẽ haha mà cười nhạo nó.
Long trảo lồng vào nhau mà đè đè quyển sách, tiểu long lãnh ngạo* mà hừ một tiếng:
* kiêu hãnh ngạo mạn
"Từ đơn trong 10 trang đầu tiên, tùy cậu hỏi ta sẽ trả lời toàn bộ." Sách từ đơn chỉ cỡ bàn tay nhưng tiểu long chỉ kịp xem được 10 trang.
Diệp Lan: "......"
Đôi mày nhăn nhíu, cậu không ngờ tiểu long vẫn không chịu nhận thua, quyết định rút quyển sách dưới tiểu trảo ra, hỏi không theo thứ tự:
"Kích động, nhân tâm phấn chấn đọc như thế nào?"
"Exciting!"
Tiểu long nhẩm trong miệng, vì Diệp Lan không dạy phát âm nên không thể đọc ra chính xác, nó suy nghĩ một chút, bò sang bên cạnh tìm cành khô nhỏ rồi viết chữ lên mặt đất.
Diệp Lan ngốc ra. Σ( ° Д °|||)
Cậu nhìn nhìn sách, nhìn nhìn tiểu trảo đang cầm cành khô lại dời đến tiểu long biểu tình đắc ý, đây không phải là sự thật. o(╥﹏╥)o
"Bác sĩ, đọc như thế nào?"
"Doctor!"
Tiểu long nhẩm xong, tiếp tục viết mặt đất.
Diệp Lan vẫn không tin lại đọc thêm mốt đống chữ. Mặc dù tiểu long viết chữ nào rõ ràng, chính xác chữ nấy nhưng trên mặt không có chút biểu tình đắc ý nào mà còn đặt mông dán bụng xuống đất.
Long đồng nhìn qua thâm thúy, lãnh khốc lúc này rưng rưng nước mắt:
"Diệp Diệp." Nó run run đem tiểu trảo giơ lên làm Diệp Lan ngưng đọc:
"Ta viết không nổi nữa, trảo trảo đau." ಥ_ಥ
Diệp Lan: "......"
Tiểu long thấy cậu im ru, ngữ điệu càng thêm run rẩy như là chịu đựng bất công gì lớn lắm:
"Muốn Diệp Diệp thân thân mới hết đau." 。゚・(>﹏
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất