Quyển 1 Chương 10: Rồng rắn lên mây (10)
Cửa gỗ chầm chậm mở ra, một mùi hôi từ trên người của ông lão kia thoang thoảng bay vào. Sở Hi bởi vì tóc dài, trong tình thế hỗn loạn chui vội xuống gầm giường nên không tránh khỏi đầu tóc tán loạn, Linh Thu tinh ý liền đưa tay túm gọn lại mớ tóc mềm của hắn. Cả hai đều thả chậm hơi thở, yên tĩnh quan sát ông lão.
Cửa phòng đóng lại, một màu tối đen ập xuống.
Bởi vì gầm giường hẹp, lại còn là giường đơn nên diện tích rất nhỏ, quan trọng hơn nữa, khi đóng cửa phòng lại cả căn phòng đều kín bưng, tối như mực. Cần phải thắp đèn dầu lấy từ dưới chân giường lên.
Trùng hợp đèn dầu nằm rất gần mặt Sở Hi.
Ông già chậm chạp ngồi xuống, thò tay xuống gầm giường mò mẫm, Sở Hi nhẹ nhàng đẩy đèn dầu nhích ra, chạm vào đầu ngón tay của người già kia, cơ thể hắn tự động nhích lùi về, triệt để dính sát lấy đàn em ở phía sau, kéo kéo vạt áo gọn gàng lại.
"Cách, cách, cách"
Lấy xong đèn dầu, ông già đứng dậy, từ từ lê dép đi ra cái bàn, thắp sáng đèn. Đèn dầu được thắp lên, ánh sáng vàng cam nhàn nhạt toả ra. Sở Hi khó chịu trong đầu, gầm giường chật hẹp rất khó xoay người lại, hiện tại cả hắn và Linh Thu đều quay mặt về phía cửa, mà lão già kia lại đứng ở cái bàn ở sau lưng bọn họ, không thể nào quan sát được hành động của ông ta.
[Linh Thu]_ Hắn nhích khuỷu tay, đụng đụng nhẹ vào Linh Thu.
[?]
[cậu cử động được không? Xoay người ra đằng sau xem ông ta làm gì.]
Linh Thu gật gật đầu, sau đó từ từ xoay người ngược lại với lưng Sở Hi, cũng may là không có vấn đề gì xảy ra. Chỉ tiếc tầm nhìn của Linh Thu lại bị giới hạn, gầm giường thấp chỉ nhìn được phần chân của ông lão.
[anh]
[em mượn kính của anh một chút]
Sở Hi đang nằm yên, đột nhiên Linh Thu quay lại, nhỏ giọng nói bên tai hắn xin mượn kính, Sở Hi chưa kịp hiểu gì, vẫn tự động lấy kính xuống khỏi mặt, đưa cho Linh Thu. Linh Thu cầm lấy kính, áp vào tay áo màu đen của cậu, không tiếng động dịch cái "gương tự chế" ra gần gầm giường. Phải căng mắt nhìn mới thấy được hình ảnh đen trắng hơi nhoè được phản chiếu xuống dưới kính.
Lúc vào phòng người đàn ông kia hoá ra trên tay có cầm một cái túi, sau khi thắp xong đèn dầu, ông ta để cái túi lên bàn, Linh Thu muốn căng hết dây thần kinh, tận dụng hết tất cả giác quan của cậu để quan sát, tập trung lắng nghe động tĩnh.
Tiếng nhớp nháp nhỏ phát ra từ trong cái túi, qua mắt kính chỉ thấy lão già kì quái kia chúi người xuống động tay gì đó, tiếng nhớp nháp rời khỏi cái túi, rớt tanh tách xuống bàn vài giọt chất lỏng.
Tanh
Như cá
Sở Hi mắt tuy kém nhưng các giác quan khác của hắn đều nhạy, ngửi thấy mùi tanh xộc ra, qua một lớp khẩu trang vẫn khiến hắn không vui mà dịch tay lên túm lấy khẩu trang che mặt kín hơn.
[cái gì vậy?]
[...]
[Linh Thu?]
[óc.. người]
(!)
Xoẹt một tiếng, lớp da nhăn nheo của người già rơi tuột xuống, dính nhớp tanh hôi. Linh Thu hơi bất ngờ, cũng may thân thể của cậu không vì giật mình mà cử động mạnh, cắn chặt răng im lặng quan sát, cậu lôi mắt kính vào lại bên trong.
Ông già là giả, nhân ngư đội lốt người..
(Giống con quỷ thì đúng hơn.)
Quái nhân ngư chép chép miệng như con cá mắc cạn háo nước, vươn ra bàn tay phù thũng toàn nước cầm lên bộ óc mà nó vừa thu hoạch được của hôm qua.
Linh Thu đã thu kính, chỉ nghe thấy tiếng động. Gậy gỗ cầm lên, chọc chọc, nhồi nhồi thứ nhão nhớp mềm mại trắng muốt kia vào trong đầu quái nhân một cách cố chấp. Quái nhân sau khi hoàn thành công việc "nhồi bông" gian nan, nó run mình hưởng thụ.
"95,102. Trả cho ta, trả hết cho ta"
Quái nhân lầm rầm bằng giọng nói hơi có phần giống con nít, lại pha âm cuối phát âm rất kì lạ, nghe cực kì tra tấn tinh thần.
Kến tai.
Sở Hi và Linh Thu quả nhiên đoán đúng, đêm nay hai phòng tiếp theo quái nhân đến ghé thăm chính là phòng thứ nhất và phòng thứ 4.
Mặc lại lớp da, quái nhân tính tắt đèn dầu đem cất về gầm giường. Đột nhiên nó ngừng lại, cầm lấy cây đèn dầu ánh sáng vẫn nguyên vẹn.
Khuỵ một chân xuống
(!)
"Sổ ghi.. sổ ghi"
Quái nhân thều thào bằng giọng của lão già, một tay cầm đèn dầu, tay tiếp theo liền chống xuống đất. Ông ta muốn cúi xuống gầm giường lấy quyển sổ!
Làm gì bây giờ? Cửa tàu chưa đủ manh mối để tìm ra, chạy trốn có khả năng bị quái nhân bắt giết là rất cao. Nhưng nằm im cũng không khác gì con cá nằm thở thoi thóp trên cái thớt gỗ chờ chết. Linh Thu không dám động người quay ra hướng cửa của Sở Hi. Tình cảnh thế này, cả hai đều đồng thời nằm im nín thở, cứng ngắc như khúc gỗ.
Lão già kia đang đứng ở ngay trước mặt Sở Hi-hướng cửa ra vào, Linh Thu liền cảm nhận được Sở Hi muốn lùi thêm vào trong, liền ngoan ngoãn cẩn thận dịch chuyển.
"Cạch."
Ánh sáng bên ngoài ập vào, có người mở cửa phòng ra, thấy có động tĩnh lạ lão già kia liền ngừng lại hành động, quay mặt nhìn về hướng cửa.
"A.. đi ăn cơm."
Không biết người kia là ai, sau khi nhìn thấy người đó, ông lão liền thều thào hô lên, sau đó tắt đèn cất đi, run rẩy đứng dậy, theo người kia đi ra ngoài.
Cửa khép lại khoá chặt.
Linh Thu nghe bước chân lệch xệch đi xuống tầng, mới nhanh chóng bò ra khỏi gầm giường, Sở Hi hắn cũng nhàu như tờ giấy, ra khỏi gầm giường chậm hơn Linh Thu chút. Vẫn là tránh không nổi đất cát bẩn thỉu, đầu cả hai người đều bám đầy bụi bẩn.
"Nhanh chóng ra khỏi đây trước, về phòng nói sau."
Sở Hi lướt nhanh miệng, mở khoá cùng Linh Thu đi ra ngoài, vội vàng về tầng 5.
"Hai người vừa chui từ đâu ra vậy?"
Xuống đến tầng 5, Linh Thu liền chạm phải mặt Vương Bình. Vương Bình vừa ăn trưa xong, tính lên tầng 6 xem thêm một chút liền đụng mặt hai kẻ quái gở này- từ đầu đến chân đều bám bụi bặm (mặc dù hai vị này đã cố hết sức phủi sạch TvT), quần áo vừa nhăn vừa hơi xộc xệch. Vương Bình không ngây thơ mà tự nhiên hỏi, chắc chắn hai người này phải mò xuống được mật đạo (?) nào đó mới thảm thành một nùi như thế này, vội vàng chạy xuống.
Hẳn là bọn họ vừa tìm được manh mối gì đó.
Sở Hi buồn rầu lau lau mắt kính thảm thương của hắn, miệng hờ hững trả lời.
"Tầng 6 có quỷ."
(!?)
Lời vừa thốt ra khỏi miệng Sở Hi, Vương Bình lập tức ẩn ẩn đanh mặt, nhưng tìm được điểm kỳ lạ vẫn là không tồi, hắn hỏi thêm
"Quỷ? Quỷ thế nào?"
"Là con quỷ đêm qua."
Vương Bình "à" nhỏ, dự định đi lên tầng 6 của hắn bị đình chỉ tại chỗ, rốt cuộc hắn đổi ý, chờ sau bữa trưa tập hợp thêm nhiều người, cùng lên tầng 6 xem thử. Bởi Vương Bình chợt thờ thẫn tại chỗ, Sở Hi và Linh Thu lần lượt lách qua người anh ta, về phòng của mình.
Cửa đóng lại, thắp đèn dầu lên, Sở Hi để quyển sổ lên trên bàn gỗ sau đó cởi áo khoác ra, giũ một lượt từ trên xuống, tóc cũng tháo dây cột ra, khó chịu phủi bụi.Linh Thu tóc ngắn nêm cậu chỉ cần phủi áo khoác là xong. Nhìn Sở Hi chuyên tâm gỡ từng hạt bụi dính trên áo, Linh Thu liền nhớ ra.
"Sở ca, em biết bụi ở tầng 6 hôm qua anh nói giống với thứ gì rồi."
Giũ sạch sẽ bụi rồi, Sở Hi vừa nghe lời Linh Thu nói liền quay sang nhìn cậu.
"Cậu nói xem?"
"Tro cốt"
Ánh mắt Sở Hi hơi khựng lại, sau đó gật gật đầu, cũng thật tốt khi hắn đồng ý đi cùng Linh Thu.
" Có lẽ trong tro cốt cậu nói cũng có manh mối, chiều nay chúng ta lại lên tầng 6 xem.. sau đó xuống tầng 3."
Hắn vén mai tóc gọn lên vành tai, đeo kính đã được lau sạch lên, vươn tay với lấy quyển sổ ghi chép vừa trộm được từ tầng 6 đang được để trên bàn, Linh Thu cũng lại gần xem nội dung trong sổ cùng hắn.
[Sổ ghi chép
Tháng.. năm..
Hôm nay chị ho nhiều quá, tôi hỏi chị là từ lúc nào. Chị nói với tôi từ khi lão đó ghé đến. Mọi người đều rất lo cho chị.
Lão là đồ xui xẻo!
Tháng.. năm..
Hôm nay tôi giúp chị đến phòng lão lấy thuốc, lão nói không ổn rồi.
Cái gì không ổn rồi?
Lão còn hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi. Chữa bệnh không lo chữa, lão thật phiền phức!
Tháng.. năm..
Chị ngày càng ho nhiều, hôm nay bệnh trở nặng, còn thổ huyết
Phải làm sao đây?
Tháng.. năm..
Dạo này mọi người cho tôi rất nhiều đồ ăn, tôi thích nhất là xúc xích. Chị ốm nặng quá, tôi mang một ít cho chị bồi bổ..
Tháng.. năm..
Dạo gần đây mẹ tôi rất nóng tính, không cho tôi ra ngoài chơi, buồn chết đi được!
Tháng.. năm..
Tôi vừa nghĩ ra một trò chơi mới, cười đau cả bụng, đám người lớn thật ngốc. Phải nghĩ thêm nhiều cách trêu chọc họ.
Tháng.. năm..
Nhàm chán
Mẹ phát hiện ra tôi rồi, không cho tôi trêu người lớn nữa, hàng xóm ở bên cạnh giúp tôi khuyên mẹ. Giờ tôi chơi cùng bác ấy, bác nói tôi phải biết giữ gìn kho báu của mình.
Tháng.. năm..
Hôm nay có lẽ thời tiết thay đổi, hàng xóm gần nhà tôi đều ho rất nhiều. Mọi người chú ý giữ ấm thân thể là được thôi mà.
Tháng.. năm..
Sáng nay nhà vệ sinh trơn quá, mẹ mắng con mèo làm đổ lọ tương ớt. Mèo thật hư, nhưng mong mẹ đừng đánh nó.
Tháng.. năm..
Tôi rất vui, ngày mai sẽ là sinh nhật 10 tuổi của tôi. Mọi người đều đang rất mong chờ đón sinh nhật cùng tôi!
Tháng.. năm..
- --------------------------------------]
Quyển sổ chỉ ghi đến trang này, mấy trang sau đều bị xé rách nham nhở, mấy góc còn sót chữ đã sớm mờ nhoè, bị mọt ăn lủng thủng. Sở Hi sau khi đọc hết cũng không hé lời nào, nhưng ánh mắt hắn lại như có như không ẩn ẩn ý cười, hứng thú vô cùng.
"Trang này hết mất rồi?"
"Ừm"
Sở Hi mỉm cười, lại lật quyển sổ sang trang đầu tiên, ngắm nghía rồi đưa cho Linh Thu.
"Linh Thu, để tôi nói cho cậu biết cái này."
Cửa phòng đóng lại, một màu tối đen ập xuống.
Bởi vì gầm giường hẹp, lại còn là giường đơn nên diện tích rất nhỏ, quan trọng hơn nữa, khi đóng cửa phòng lại cả căn phòng đều kín bưng, tối như mực. Cần phải thắp đèn dầu lấy từ dưới chân giường lên.
Trùng hợp đèn dầu nằm rất gần mặt Sở Hi.
Ông già chậm chạp ngồi xuống, thò tay xuống gầm giường mò mẫm, Sở Hi nhẹ nhàng đẩy đèn dầu nhích ra, chạm vào đầu ngón tay của người già kia, cơ thể hắn tự động nhích lùi về, triệt để dính sát lấy đàn em ở phía sau, kéo kéo vạt áo gọn gàng lại.
"Cách, cách, cách"
Lấy xong đèn dầu, ông già đứng dậy, từ từ lê dép đi ra cái bàn, thắp sáng đèn. Đèn dầu được thắp lên, ánh sáng vàng cam nhàn nhạt toả ra. Sở Hi khó chịu trong đầu, gầm giường chật hẹp rất khó xoay người lại, hiện tại cả hắn và Linh Thu đều quay mặt về phía cửa, mà lão già kia lại đứng ở cái bàn ở sau lưng bọn họ, không thể nào quan sát được hành động của ông ta.
[Linh Thu]_ Hắn nhích khuỷu tay, đụng đụng nhẹ vào Linh Thu.
[?]
[cậu cử động được không? Xoay người ra đằng sau xem ông ta làm gì.]
Linh Thu gật gật đầu, sau đó từ từ xoay người ngược lại với lưng Sở Hi, cũng may là không có vấn đề gì xảy ra. Chỉ tiếc tầm nhìn của Linh Thu lại bị giới hạn, gầm giường thấp chỉ nhìn được phần chân của ông lão.
[anh]
[em mượn kính của anh một chút]
Sở Hi đang nằm yên, đột nhiên Linh Thu quay lại, nhỏ giọng nói bên tai hắn xin mượn kính, Sở Hi chưa kịp hiểu gì, vẫn tự động lấy kính xuống khỏi mặt, đưa cho Linh Thu. Linh Thu cầm lấy kính, áp vào tay áo màu đen của cậu, không tiếng động dịch cái "gương tự chế" ra gần gầm giường. Phải căng mắt nhìn mới thấy được hình ảnh đen trắng hơi nhoè được phản chiếu xuống dưới kính.
Lúc vào phòng người đàn ông kia hoá ra trên tay có cầm một cái túi, sau khi thắp xong đèn dầu, ông ta để cái túi lên bàn, Linh Thu muốn căng hết dây thần kinh, tận dụng hết tất cả giác quan của cậu để quan sát, tập trung lắng nghe động tĩnh.
Tiếng nhớp nháp nhỏ phát ra từ trong cái túi, qua mắt kính chỉ thấy lão già kì quái kia chúi người xuống động tay gì đó, tiếng nhớp nháp rời khỏi cái túi, rớt tanh tách xuống bàn vài giọt chất lỏng.
Tanh
Như cá
Sở Hi mắt tuy kém nhưng các giác quan khác của hắn đều nhạy, ngửi thấy mùi tanh xộc ra, qua một lớp khẩu trang vẫn khiến hắn không vui mà dịch tay lên túm lấy khẩu trang che mặt kín hơn.
[cái gì vậy?]
[...]
[Linh Thu?]
[óc.. người]
(!)
Xoẹt một tiếng, lớp da nhăn nheo của người già rơi tuột xuống, dính nhớp tanh hôi. Linh Thu hơi bất ngờ, cũng may thân thể của cậu không vì giật mình mà cử động mạnh, cắn chặt răng im lặng quan sát, cậu lôi mắt kính vào lại bên trong.
Ông già là giả, nhân ngư đội lốt người..
(Giống con quỷ thì đúng hơn.)
Quái nhân ngư chép chép miệng như con cá mắc cạn háo nước, vươn ra bàn tay phù thũng toàn nước cầm lên bộ óc mà nó vừa thu hoạch được của hôm qua.
Linh Thu đã thu kính, chỉ nghe thấy tiếng động. Gậy gỗ cầm lên, chọc chọc, nhồi nhồi thứ nhão nhớp mềm mại trắng muốt kia vào trong đầu quái nhân một cách cố chấp. Quái nhân sau khi hoàn thành công việc "nhồi bông" gian nan, nó run mình hưởng thụ.
"95,102. Trả cho ta, trả hết cho ta"
Quái nhân lầm rầm bằng giọng nói hơi có phần giống con nít, lại pha âm cuối phát âm rất kì lạ, nghe cực kì tra tấn tinh thần.
Kến tai.
Sở Hi và Linh Thu quả nhiên đoán đúng, đêm nay hai phòng tiếp theo quái nhân đến ghé thăm chính là phòng thứ nhất và phòng thứ 4.
Mặc lại lớp da, quái nhân tính tắt đèn dầu đem cất về gầm giường. Đột nhiên nó ngừng lại, cầm lấy cây đèn dầu ánh sáng vẫn nguyên vẹn.
Khuỵ một chân xuống
(!)
"Sổ ghi.. sổ ghi"
Quái nhân thều thào bằng giọng của lão già, một tay cầm đèn dầu, tay tiếp theo liền chống xuống đất. Ông ta muốn cúi xuống gầm giường lấy quyển sổ!
Làm gì bây giờ? Cửa tàu chưa đủ manh mối để tìm ra, chạy trốn có khả năng bị quái nhân bắt giết là rất cao. Nhưng nằm im cũng không khác gì con cá nằm thở thoi thóp trên cái thớt gỗ chờ chết. Linh Thu không dám động người quay ra hướng cửa của Sở Hi. Tình cảnh thế này, cả hai đều đồng thời nằm im nín thở, cứng ngắc như khúc gỗ.
Lão già kia đang đứng ở ngay trước mặt Sở Hi-hướng cửa ra vào, Linh Thu liền cảm nhận được Sở Hi muốn lùi thêm vào trong, liền ngoan ngoãn cẩn thận dịch chuyển.
"Cạch."
Ánh sáng bên ngoài ập vào, có người mở cửa phòng ra, thấy có động tĩnh lạ lão già kia liền ngừng lại hành động, quay mặt nhìn về hướng cửa.
"A.. đi ăn cơm."
Không biết người kia là ai, sau khi nhìn thấy người đó, ông lão liền thều thào hô lên, sau đó tắt đèn cất đi, run rẩy đứng dậy, theo người kia đi ra ngoài.
Cửa khép lại khoá chặt.
Linh Thu nghe bước chân lệch xệch đi xuống tầng, mới nhanh chóng bò ra khỏi gầm giường, Sở Hi hắn cũng nhàu như tờ giấy, ra khỏi gầm giường chậm hơn Linh Thu chút. Vẫn là tránh không nổi đất cát bẩn thỉu, đầu cả hai người đều bám đầy bụi bẩn.
"Nhanh chóng ra khỏi đây trước, về phòng nói sau."
Sở Hi lướt nhanh miệng, mở khoá cùng Linh Thu đi ra ngoài, vội vàng về tầng 5.
"Hai người vừa chui từ đâu ra vậy?"
Xuống đến tầng 5, Linh Thu liền chạm phải mặt Vương Bình. Vương Bình vừa ăn trưa xong, tính lên tầng 6 xem thêm một chút liền đụng mặt hai kẻ quái gở này- từ đầu đến chân đều bám bụi bặm (mặc dù hai vị này đã cố hết sức phủi sạch TvT), quần áo vừa nhăn vừa hơi xộc xệch. Vương Bình không ngây thơ mà tự nhiên hỏi, chắc chắn hai người này phải mò xuống được mật đạo (?) nào đó mới thảm thành một nùi như thế này, vội vàng chạy xuống.
Hẳn là bọn họ vừa tìm được manh mối gì đó.
Sở Hi buồn rầu lau lau mắt kính thảm thương của hắn, miệng hờ hững trả lời.
"Tầng 6 có quỷ."
(!?)
Lời vừa thốt ra khỏi miệng Sở Hi, Vương Bình lập tức ẩn ẩn đanh mặt, nhưng tìm được điểm kỳ lạ vẫn là không tồi, hắn hỏi thêm
"Quỷ? Quỷ thế nào?"
"Là con quỷ đêm qua."
Vương Bình "à" nhỏ, dự định đi lên tầng 6 của hắn bị đình chỉ tại chỗ, rốt cuộc hắn đổi ý, chờ sau bữa trưa tập hợp thêm nhiều người, cùng lên tầng 6 xem thử. Bởi Vương Bình chợt thờ thẫn tại chỗ, Sở Hi và Linh Thu lần lượt lách qua người anh ta, về phòng của mình.
Cửa đóng lại, thắp đèn dầu lên, Sở Hi để quyển sổ lên trên bàn gỗ sau đó cởi áo khoác ra, giũ một lượt từ trên xuống, tóc cũng tháo dây cột ra, khó chịu phủi bụi.Linh Thu tóc ngắn nêm cậu chỉ cần phủi áo khoác là xong. Nhìn Sở Hi chuyên tâm gỡ từng hạt bụi dính trên áo, Linh Thu liền nhớ ra.
"Sở ca, em biết bụi ở tầng 6 hôm qua anh nói giống với thứ gì rồi."
Giũ sạch sẽ bụi rồi, Sở Hi vừa nghe lời Linh Thu nói liền quay sang nhìn cậu.
"Cậu nói xem?"
"Tro cốt"
Ánh mắt Sở Hi hơi khựng lại, sau đó gật gật đầu, cũng thật tốt khi hắn đồng ý đi cùng Linh Thu.
" Có lẽ trong tro cốt cậu nói cũng có manh mối, chiều nay chúng ta lại lên tầng 6 xem.. sau đó xuống tầng 3."
Hắn vén mai tóc gọn lên vành tai, đeo kính đã được lau sạch lên, vươn tay với lấy quyển sổ ghi chép vừa trộm được từ tầng 6 đang được để trên bàn, Linh Thu cũng lại gần xem nội dung trong sổ cùng hắn.
[Sổ ghi chép
Tháng.. năm..
Hôm nay chị ho nhiều quá, tôi hỏi chị là từ lúc nào. Chị nói với tôi từ khi lão đó ghé đến. Mọi người đều rất lo cho chị.
Lão là đồ xui xẻo!
Tháng.. năm..
Hôm nay tôi giúp chị đến phòng lão lấy thuốc, lão nói không ổn rồi.
Cái gì không ổn rồi?
Lão còn hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi. Chữa bệnh không lo chữa, lão thật phiền phức!
Tháng.. năm..
Chị ngày càng ho nhiều, hôm nay bệnh trở nặng, còn thổ huyết
Phải làm sao đây?
Tháng.. năm..
Dạo này mọi người cho tôi rất nhiều đồ ăn, tôi thích nhất là xúc xích. Chị ốm nặng quá, tôi mang một ít cho chị bồi bổ..
Tháng.. năm..
Dạo gần đây mẹ tôi rất nóng tính, không cho tôi ra ngoài chơi, buồn chết đi được!
Tháng.. năm..
Tôi vừa nghĩ ra một trò chơi mới, cười đau cả bụng, đám người lớn thật ngốc. Phải nghĩ thêm nhiều cách trêu chọc họ.
Tháng.. năm..
Nhàm chán
Mẹ phát hiện ra tôi rồi, không cho tôi trêu người lớn nữa, hàng xóm ở bên cạnh giúp tôi khuyên mẹ. Giờ tôi chơi cùng bác ấy, bác nói tôi phải biết giữ gìn kho báu của mình.
Tháng.. năm..
Hôm nay có lẽ thời tiết thay đổi, hàng xóm gần nhà tôi đều ho rất nhiều. Mọi người chú ý giữ ấm thân thể là được thôi mà.
Tháng.. năm..
Sáng nay nhà vệ sinh trơn quá, mẹ mắng con mèo làm đổ lọ tương ớt. Mèo thật hư, nhưng mong mẹ đừng đánh nó.
Tháng.. năm..
Tôi rất vui, ngày mai sẽ là sinh nhật 10 tuổi của tôi. Mọi người đều đang rất mong chờ đón sinh nhật cùng tôi!
Tháng.. năm..
- --------------------------------------]
Quyển sổ chỉ ghi đến trang này, mấy trang sau đều bị xé rách nham nhở, mấy góc còn sót chữ đã sớm mờ nhoè, bị mọt ăn lủng thủng. Sở Hi sau khi đọc hết cũng không hé lời nào, nhưng ánh mắt hắn lại như có như không ẩn ẩn ý cười, hứng thú vô cùng.
"Trang này hết mất rồi?"
"Ừm"
Sở Hi mỉm cười, lại lật quyển sổ sang trang đầu tiên, ngắm nghía rồi đưa cho Linh Thu.
"Linh Thu, để tôi nói cho cậu biết cái này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất