Quyển 1 Chương 13: Rồng rắn lên mây (13)
Cả hai người Linh Thu và Sở Hi đi xuống tầng 4, là nơi tập trung nhiều người nhất. Một đám người chen chúc dày đặc, bàn tán gì đó, còn có cả người dân NPC của khu tập thể ùa ra xem, có người chịu không nổi liền đem bộ dạng mặt mày xanh lét chen ra ngoài, vừa hay đi ngang qua Linh Thu.
"Anh trai, bên trong người chết thế nào?"
Linh Thu kéo người kia lại hỏi, quả nhiên là người mới nên không khó hiểu vì sao anh ta lại chịu không nổi mấy cảnh tử vong hơi nhức mắt.
Người kia tròn mắt nhìn Linh Thu, sau đó thật sự bất ngờ mà thốt lên "Sao cậu lại biết bên trong có người chết?!"
Hmm,đây chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?
"Cứ vào đó mà xem, nếu mấy người không muốn ăn cơm"
Người mới liếc mắt nhìn lại đám đông vô cảm vẫn đang đứng bàn tán về điều kiện tử vong kia, cảm giác giống một lũ kền kền bu quanh xác chết, "mổ xẻ" thi thể để moi ra thông tin cần dùng, xem người xui xẻo mất mạng kia giống một con chuột bạch thử nghiệm cho điều kiện tử vong. Sau đó run môi, liền bỏ lên tầng 5 về phòng.
Hai người tiếp tục chen vào trong xem thử tình hình.
Chỉ thấy một xác người vặn vẹo bị cắt đôi ngang qua eo.. không giống cắt, mà là giống như bị một bàn tay lớn, dùng lực cầm thân trên và thân dưới vắt xoắn người kia giống như cái khăn lau mặt, xoắn xoắn đến đứt đôi cơ thể, da thịt xé toác lởm chởm như mấy cái rẻ rách mà người dân phơi ở trong sân khu tập thể, máu đỏ từ từ tuôn ra một vũng lớn, kì diệu nữa là lực vặn phải mạnh đến mức nào mà nội tạng cùng xương bên trong thi thể cũng đứt toác làm đôi.
Phải, trọng điểm là "đứt"
Bên cạnh cái xác còn có một cái khay đựng đồ ăn mới tinh, Sở Hi im lặng từ đâu rút ra một cái chổi ở góc tường, lấy cán chổi lật ngược cái khay lại. Khay lật ụp xuống vũng máu "bụp" một tiếng hơi mạnh làm máu bắn ra, đám người xung quang chủ động nhích chân tránh đi.
Không ngoài dự đoán, sau khi nhìn cái khay cũng đủ để Linh Thu hiểu được lí do người kia tử vong.
Phá hàng- hay còn gọi là "đứt hàng" trong đoàn rồng rắn. Có vẻ như là người kia đã cố tình lấy trộm khay (số thứ tự) để hại người khác hay lấy lợi cho mình thì không quan trọng. Đã phá hàng thì lập tức bị "bắt", dẫn đến tử vong.
"Anh, làm sao vậy?"
Linh Thu nhìn thấy Sở Hi hơi chững lại một chút, giống như có cảm giác không lành, cậu tiến bước chân đến bên cạnh Sở Hi, nhìn xuống khay.
Đám người xung quanh vẫn trố mắt ồn ào
"Cậu ta mang khay đồ ăn đi đâu vậy?"
"Này là Lâm Nhất ở phòng bên cạnh phòng chúng tôi!"
"Mang khay đồ ăn ra khỏi nhà bếp là phạm luật hả?"
"Im miệng hết xem nào, xem hai người kia hình như đang nhìn thấy cái gì khả nghi ở cái khay ấy!"
"Cái gì khả nghi? Tôi xem cùng với"
Lại thêm mấy người cúi gần lại hướng Sở Hi nhìn, Linh Thu nhìn thấy mắt Sở Hi tối lại, có chuyện không ổn..
"Xoạch!" Một tiếng, hơn 10 cái khay mới tinh trong nhà bếp đột nhiên bị ai đó làm cho vỡ méo đến khó nhìn thấy được hình dạng ban đầu, bị đầu bếp trong nhà ăn lạnh lùng ném vào sọt rác. Cả đám người giật mình nhìn về phía bà ta, nếu có ai đó để ý xung quanh, cư dân của khu tập thể cũng có biểu cảm kì quái không kém đầu bếp, im lặng phóng những ánh nhìn chòng chọc về phía đám người đi tàu.
Cảm giác rất lạ
Có phải rất thèm khát một món ngon đã lâu lắm rồi không ăn?
Tiếng dép của đầu bếp lê quèn quẹt dưới mặt đất, tay bà ta đeo găng cao su không mấy lành lặn, thủng một hai lỗ nhỏ, từ từ đi xuyên qua đám đông tiến đến chỗ xác chết.
Đầu bếp nhặt cái khay lên khỏi vũng máu, nhẹ nhàng dùng lực bóp méo.
"Tôi đã nói mấy người phải ngoan ngoãn xếp hàng rồi, haha, các người hư lắm, phải cắt suất ăn, phải cắt suất ăn.."
Một người chưa hiểu ra ý của đầu bếp, không đồng tình phản bác.
"Không phải bà đã cắt bớt lượng thức ăn rồi sao? Còn muốn cắt thêm? Đây rõ ràng là lỗi của anh ta— ưm ưm!"
Người bên cạnh có vẻ như đã cảm nhận được nguy hiểm, tức giận giơ tay bịt miệng người kia lại, thấp giọng mắng một câu "câm miệng".
Đầu bếp không để ý mấy lời nói, hằm hằm cầm mớ phế thải trên tay vứt vào sọt rác, mấy người dân cũng trở về phòng của mình, để lại đám người đi tàu hoang mang như đàn cừu.
"Ban nãy có ai nhìn thấy anh ta chết như thế nào không?"
Linh Thu quay lại nhìn mọi người, một người phụ nữ đứng ở góc sâu trong đám đông chậm chạp đi về phía trước, trên mặt tóc hơi bết ướt như thể mới rửa mặt xong, nhưng trên bộ quần áo bệnh nhân trắng muốt lại phá lệ nổi bật từng mảng màu đỏ máu vẫn còn ướt đẫm. Người phụ nữ run giọng.
"Tôi.. tôi chưa kịp thấy anh ta chết như thế nào nhưng lúc tôi vừa mới đi lên tầng 4 thì đột nhiên.. có máu phun tới người tôi.."
Sau đó liền nhìn thấy một cảnh kinh dị như trên.
"Này, bà ta nói cắt suất ăn.. có phải chúng ta sẽ bị bớt khẩu phần không?"
"Đùa hả?! Đồ ăn đã không nhiều, còn cắt bớt thì chúng ta ai ăn ai nhịn?!"
"Tôi cũng mong là đùa đây, haha, cậu nghĩ nơi quái quỷ này còn có thể đùa chúng ta thật à?"
Đám người bắt đầu hoang mang, ồn ào cãi nhau, Sở Hi và Linh Thu chen ra khỏi hiện trường nhốn nháo kia, khuôn mặt không mấy thoải mái, đột nhiên không biết Sở Hi nghĩ ra điều gì, hắn dừng bước rồi bằng âm lượng bình thường nói lại với mấy người đi tàu kia.
"Hiện tại trong mấy người chúng ta có thể có nội gián.. mọi người chú ý người bên cạnh mình."
Sở Hi có vẻ mệt mỏi, sắc mặt hơi trắng bỏ lên tầng, Linh Thu cũng lo lắng đi theo hắn.
Vương Bình liếc hắn một cái không biểu tình gì, quay sang hỏi một số người bên cạnh.
"Ban nãy có ai để ý trước khi người này chết có đi cùng ai không?"
Sở Hi đi một mạch lên tầng 5, lúc qua tầng 3 có nhìn lướt qua chậu cây phượng một cái, tất cả mọi hành động của hắn đều lọt vào tầm mắt của Linh Thu. Đặt chân lên mặt sàn tầng 5, Sở Hi lại không nói không rằng tiến đến chỗ tủ cá nhân của "thầy thuốc".
Cứ như thể hắn đang hoạt động một mình, không có sự tồn tại của Linh Thu ở bên cạnh.
Linh Thu cũng có cảm giác Sở Hi bất thường ở chỗ nào đó, chỉ là cậu vẫn không thể xác định được hắn kì lạ ở chỗ nào, hiện tại thấy mặt Sở Hi trắng bợt hơn ban nãy một chút, cậu thầm nghĩ "có phải Sở ca sợ máu không?"
Đùa người, nhớ đến mấy lần trước hắn trơ mắt nhìn xác chết theo đủ loại kiểu hình mà vẫn ung dung vui vẻ nuốt trôi được thức ăn, tuyệt đối không có chuyện Sở Hi sợ máu. Ban nãy hắn cũng xông lên trước Linh Thu hăng hái nhìn xác chết, còn một mình xách chổi ra chọc vào hiện trường làm máu bắn ra xung quanh, Linh Thu nghĩ đến đây liền im lặng đi đến bên cạnh Sở Hi. Nãy giờ hắn vẫn luôn đứng xem xét cái vé tàu nát nhoè trong bàn tay- là cái vé của kê nào đó đánh rơi trên tầng 6 ngày hôm qua.
"Sơ suất rồi."
Sở Hi lẩm bẩm, Linh Thu có phản xạ "hả?" một tiếng, hắn cầm vé tàu hỏng trên tay đưa cho Linh Thu xem cùng. Trong túi áo của hắn cũng sột soạt đưa tay vào rút ra một cái vé "hỏng" khác.
Nhìn sơ qua thì cả hai cái đều "nát" như nhau cả.
Sở Hi muốn Linh Thu tự nhìn ra, liền buông nhẹ một câu "cậu nhìn kĩ xem."
Ban đầu Linh Thu quả thực chủ quan, hai cái vé tàu đều mờ nhoè, có cái gì đáng xem? Nhưng sau khi nghe lời của Sở Hi nói, cậu quan sát lại lần nữa thật kĩ mới phát hiện ra.
Đều được làm "hỏng" đi nhưng vết xước hai cái vé hoàn toàn khác nhau.
Sở Hi để Linh Thu cầm cái vé hai người nhặt được, cái còn lại của hắn đương nhiên bị hắn cất về.
"Tôi hình như đoán được nội gián là ai rồi."
Linh Thu một mình đi xuống tầng tiếp tục điều tra, ban nãy Sở Hi kêu mệt muốn đi nghỉ, nói cậu không cần đi theo hắn mọi lúc, đến giờ ăn cũng không cần gọi cho hắn, cứ đi ăn một mình đi.
Hiện tại còn khoảng gần 1 tiếng nữa là đến giờ ăn, Linh Thu nhớ lại các thông tin được đề cập đến trong quyển nhật kí, Sở Hi cũng liên tục nhìn đi nhìn lại cây phượng ở tầng 3 mấy lần. Cậu nghĩ ra gì đó, liền đi đến căn phòng của đôi vợ chồng trung niên buổi sáng vừa đuổi cổ cậu và Sở ca ra ngoài, điềm tĩnh gõ cửa.
Cửa mở ra, lần này lại là người chồng đứng ở sau cánh cửa, nhìn thấy mặt Linh Thu chắc chắn không hề thoải mái gì, ông ta hơi nhăn mày.
"Cái gì nữa?"
Linh Thu chưa kịp mở miệng, người đàn ông liền lạnh lùng, bộ dạng cũng khó chịu trực tiếp cắt ngang cậu.
"Mấy người các ngươi còn muốn lằng nhằng cái gì? Đều là một đám táng tận lương tâm. Chúng ta không có việc gì để nói với mấy người, mau cút đi."
Cửa toan đóng lại, Linh Thu lại vẫn để chặt tay ở cửa, thoạt nhìn nhẹ nhàng nhưng sức lực đáng kinh ngạc, người đàn ông trung niên to xác sau cánh cửa thoáng ngạc nhiên, trừng mắt nhìn cậu.
Linh Thu ánh mắt sắc bén, thấp giọng hỏi người đàn ông.
"Là chúng tôi táng tận lương tâm, hay các người mới là kẻ táng tận lương tâm?"
Ánh mắt của người đàn ông trung niên ngưng đọng trong giây lát, con ngươi đục ngầu của ông ta dù cho đối diện với Linh Thu nhưng bên trong lại không phản chiếu hình ảnh của cậu, vô định thất thần, nửa ngày mới ấp úp nhìn Linh Thu, ông ta lẩm bẩm.
"Cậu nói.. cái gì?"
"Chuyện này tôi và ông đều biết rõ."
Cửa quả thực mở ra rộng hơn chút, Linh Thu đi thẳng vào trong căn phòng của đôi vợ chồng trung niên. Chân vừa bước vào trong, Linh Thu đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, căn phòng này là dạng dành cho các hộ gia đình cư trú vậy nên chắc chắn rộng rãi và nhiều hơn phòng của "thầy" một hai phòng nhỏ ở bên trong. Nhìn thẳng từ cửa ra vào là có thể thấy được nhà vệ sinh riêng của gia đình này đang đóng cửa, bên hông căn phòng lồi ra một phần tường- chính là căn phòng ngủ của gia đình này.
Hiện tại Linh Thu không nhìn thấy người vợ đang ở đâu.
"Nếu ông không phiền, tôi có thể xem thử phòng ngủ của gia đình không?"
NPC trung niên này cứng nhắc, giống như khi Linh Thu đã phá được sự chống đối của nó từ ngoài cửa, trong phút chốc nó trở nên trì độn, ngoài việc đứng im không hé răng nửa lời, nó gắt gao trợn mắt lên nhìn Linh Thu chòng chọc bởi vì dù thân hình to con, về chiều cao nó vẫn thấp hơn Linh Thu.
Linh Thu nhìn người đàn ông NPC một lúc, quay lưng định đẩy cửa phòng ngủ tiến vào.
"Anh trai, bên trong người chết thế nào?"
Linh Thu kéo người kia lại hỏi, quả nhiên là người mới nên không khó hiểu vì sao anh ta lại chịu không nổi mấy cảnh tử vong hơi nhức mắt.
Người kia tròn mắt nhìn Linh Thu, sau đó thật sự bất ngờ mà thốt lên "Sao cậu lại biết bên trong có người chết?!"
Hmm,đây chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?
"Cứ vào đó mà xem, nếu mấy người không muốn ăn cơm"
Người mới liếc mắt nhìn lại đám đông vô cảm vẫn đang đứng bàn tán về điều kiện tử vong kia, cảm giác giống một lũ kền kền bu quanh xác chết, "mổ xẻ" thi thể để moi ra thông tin cần dùng, xem người xui xẻo mất mạng kia giống một con chuột bạch thử nghiệm cho điều kiện tử vong. Sau đó run môi, liền bỏ lên tầng 5 về phòng.
Hai người tiếp tục chen vào trong xem thử tình hình.
Chỉ thấy một xác người vặn vẹo bị cắt đôi ngang qua eo.. không giống cắt, mà là giống như bị một bàn tay lớn, dùng lực cầm thân trên và thân dưới vắt xoắn người kia giống như cái khăn lau mặt, xoắn xoắn đến đứt đôi cơ thể, da thịt xé toác lởm chởm như mấy cái rẻ rách mà người dân phơi ở trong sân khu tập thể, máu đỏ từ từ tuôn ra một vũng lớn, kì diệu nữa là lực vặn phải mạnh đến mức nào mà nội tạng cùng xương bên trong thi thể cũng đứt toác làm đôi.
Phải, trọng điểm là "đứt"
Bên cạnh cái xác còn có một cái khay đựng đồ ăn mới tinh, Sở Hi im lặng từ đâu rút ra một cái chổi ở góc tường, lấy cán chổi lật ngược cái khay lại. Khay lật ụp xuống vũng máu "bụp" một tiếng hơi mạnh làm máu bắn ra, đám người xung quang chủ động nhích chân tránh đi.
Không ngoài dự đoán, sau khi nhìn cái khay cũng đủ để Linh Thu hiểu được lí do người kia tử vong.
Phá hàng- hay còn gọi là "đứt hàng" trong đoàn rồng rắn. Có vẻ như là người kia đã cố tình lấy trộm khay (số thứ tự) để hại người khác hay lấy lợi cho mình thì không quan trọng. Đã phá hàng thì lập tức bị "bắt", dẫn đến tử vong.
"Anh, làm sao vậy?"
Linh Thu nhìn thấy Sở Hi hơi chững lại một chút, giống như có cảm giác không lành, cậu tiến bước chân đến bên cạnh Sở Hi, nhìn xuống khay.
Đám người xung quanh vẫn trố mắt ồn ào
"Cậu ta mang khay đồ ăn đi đâu vậy?"
"Này là Lâm Nhất ở phòng bên cạnh phòng chúng tôi!"
"Mang khay đồ ăn ra khỏi nhà bếp là phạm luật hả?"
"Im miệng hết xem nào, xem hai người kia hình như đang nhìn thấy cái gì khả nghi ở cái khay ấy!"
"Cái gì khả nghi? Tôi xem cùng với"
Lại thêm mấy người cúi gần lại hướng Sở Hi nhìn, Linh Thu nhìn thấy mắt Sở Hi tối lại, có chuyện không ổn..
"Xoạch!" Một tiếng, hơn 10 cái khay mới tinh trong nhà bếp đột nhiên bị ai đó làm cho vỡ méo đến khó nhìn thấy được hình dạng ban đầu, bị đầu bếp trong nhà ăn lạnh lùng ném vào sọt rác. Cả đám người giật mình nhìn về phía bà ta, nếu có ai đó để ý xung quanh, cư dân của khu tập thể cũng có biểu cảm kì quái không kém đầu bếp, im lặng phóng những ánh nhìn chòng chọc về phía đám người đi tàu.
Cảm giác rất lạ
Có phải rất thèm khát một món ngon đã lâu lắm rồi không ăn?
Tiếng dép của đầu bếp lê quèn quẹt dưới mặt đất, tay bà ta đeo găng cao su không mấy lành lặn, thủng một hai lỗ nhỏ, từ từ đi xuyên qua đám đông tiến đến chỗ xác chết.
Đầu bếp nhặt cái khay lên khỏi vũng máu, nhẹ nhàng dùng lực bóp méo.
"Tôi đã nói mấy người phải ngoan ngoãn xếp hàng rồi, haha, các người hư lắm, phải cắt suất ăn, phải cắt suất ăn.."
Một người chưa hiểu ra ý của đầu bếp, không đồng tình phản bác.
"Không phải bà đã cắt bớt lượng thức ăn rồi sao? Còn muốn cắt thêm? Đây rõ ràng là lỗi của anh ta— ưm ưm!"
Người bên cạnh có vẻ như đã cảm nhận được nguy hiểm, tức giận giơ tay bịt miệng người kia lại, thấp giọng mắng một câu "câm miệng".
Đầu bếp không để ý mấy lời nói, hằm hằm cầm mớ phế thải trên tay vứt vào sọt rác, mấy người dân cũng trở về phòng của mình, để lại đám người đi tàu hoang mang như đàn cừu.
"Ban nãy có ai nhìn thấy anh ta chết như thế nào không?"
Linh Thu quay lại nhìn mọi người, một người phụ nữ đứng ở góc sâu trong đám đông chậm chạp đi về phía trước, trên mặt tóc hơi bết ướt như thể mới rửa mặt xong, nhưng trên bộ quần áo bệnh nhân trắng muốt lại phá lệ nổi bật từng mảng màu đỏ máu vẫn còn ướt đẫm. Người phụ nữ run giọng.
"Tôi.. tôi chưa kịp thấy anh ta chết như thế nào nhưng lúc tôi vừa mới đi lên tầng 4 thì đột nhiên.. có máu phun tới người tôi.."
Sau đó liền nhìn thấy một cảnh kinh dị như trên.
"Này, bà ta nói cắt suất ăn.. có phải chúng ta sẽ bị bớt khẩu phần không?"
"Đùa hả?! Đồ ăn đã không nhiều, còn cắt bớt thì chúng ta ai ăn ai nhịn?!"
"Tôi cũng mong là đùa đây, haha, cậu nghĩ nơi quái quỷ này còn có thể đùa chúng ta thật à?"
Đám người bắt đầu hoang mang, ồn ào cãi nhau, Sở Hi và Linh Thu chen ra khỏi hiện trường nhốn nháo kia, khuôn mặt không mấy thoải mái, đột nhiên không biết Sở Hi nghĩ ra điều gì, hắn dừng bước rồi bằng âm lượng bình thường nói lại với mấy người đi tàu kia.
"Hiện tại trong mấy người chúng ta có thể có nội gián.. mọi người chú ý người bên cạnh mình."
Sở Hi có vẻ mệt mỏi, sắc mặt hơi trắng bỏ lên tầng, Linh Thu cũng lo lắng đi theo hắn.
Vương Bình liếc hắn một cái không biểu tình gì, quay sang hỏi một số người bên cạnh.
"Ban nãy có ai để ý trước khi người này chết có đi cùng ai không?"
Sở Hi đi một mạch lên tầng 5, lúc qua tầng 3 có nhìn lướt qua chậu cây phượng một cái, tất cả mọi hành động của hắn đều lọt vào tầm mắt của Linh Thu. Đặt chân lên mặt sàn tầng 5, Sở Hi lại không nói không rằng tiến đến chỗ tủ cá nhân của "thầy thuốc".
Cứ như thể hắn đang hoạt động một mình, không có sự tồn tại của Linh Thu ở bên cạnh.
Linh Thu cũng có cảm giác Sở Hi bất thường ở chỗ nào đó, chỉ là cậu vẫn không thể xác định được hắn kì lạ ở chỗ nào, hiện tại thấy mặt Sở Hi trắng bợt hơn ban nãy một chút, cậu thầm nghĩ "có phải Sở ca sợ máu không?"
Đùa người, nhớ đến mấy lần trước hắn trơ mắt nhìn xác chết theo đủ loại kiểu hình mà vẫn ung dung vui vẻ nuốt trôi được thức ăn, tuyệt đối không có chuyện Sở Hi sợ máu. Ban nãy hắn cũng xông lên trước Linh Thu hăng hái nhìn xác chết, còn một mình xách chổi ra chọc vào hiện trường làm máu bắn ra xung quanh, Linh Thu nghĩ đến đây liền im lặng đi đến bên cạnh Sở Hi. Nãy giờ hắn vẫn luôn đứng xem xét cái vé tàu nát nhoè trong bàn tay- là cái vé của kê nào đó đánh rơi trên tầng 6 ngày hôm qua.
"Sơ suất rồi."
Sở Hi lẩm bẩm, Linh Thu có phản xạ "hả?" một tiếng, hắn cầm vé tàu hỏng trên tay đưa cho Linh Thu xem cùng. Trong túi áo của hắn cũng sột soạt đưa tay vào rút ra một cái vé "hỏng" khác.
Nhìn sơ qua thì cả hai cái đều "nát" như nhau cả.
Sở Hi muốn Linh Thu tự nhìn ra, liền buông nhẹ một câu "cậu nhìn kĩ xem."
Ban đầu Linh Thu quả thực chủ quan, hai cái vé tàu đều mờ nhoè, có cái gì đáng xem? Nhưng sau khi nghe lời của Sở Hi nói, cậu quan sát lại lần nữa thật kĩ mới phát hiện ra.
Đều được làm "hỏng" đi nhưng vết xước hai cái vé hoàn toàn khác nhau.
Sở Hi để Linh Thu cầm cái vé hai người nhặt được, cái còn lại của hắn đương nhiên bị hắn cất về.
"Tôi hình như đoán được nội gián là ai rồi."
Linh Thu một mình đi xuống tầng tiếp tục điều tra, ban nãy Sở Hi kêu mệt muốn đi nghỉ, nói cậu không cần đi theo hắn mọi lúc, đến giờ ăn cũng không cần gọi cho hắn, cứ đi ăn một mình đi.
Hiện tại còn khoảng gần 1 tiếng nữa là đến giờ ăn, Linh Thu nhớ lại các thông tin được đề cập đến trong quyển nhật kí, Sở Hi cũng liên tục nhìn đi nhìn lại cây phượng ở tầng 3 mấy lần. Cậu nghĩ ra gì đó, liền đi đến căn phòng của đôi vợ chồng trung niên buổi sáng vừa đuổi cổ cậu và Sở ca ra ngoài, điềm tĩnh gõ cửa.
Cửa mở ra, lần này lại là người chồng đứng ở sau cánh cửa, nhìn thấy mặt Linh Thu chắc chắn không hề thoải mái gì, ông ta hơi nhăn mày.
"Cái gì nữa?"
Linh Thu chưa kịp mở miệng, người đàn ông liền lạnh lùng, bộ dạng cũng khó chịu trực tiếp cắt ngang cậu.
"Mấy người các ngươi còn muốn lằng nhằng cái gì? Đều là một đám táng tận lương tâm. Chúng ta không có việc gì để nói với mấy người, mau cút đi."
Cửa toan đóng lại, Linh Thu lại vẫn để chặt tay ở cửa, thoạt nhìn nhẹ nhàng nhưng sức lực đáng kinh ngạc, người đàn ông trung niên to xác sau cánh cửa thoáng ngạc nhiên, trừng mắt nhìn cậu.
Linh Thu ánh mắt sắc bén, thấp giọng hỏi người đàn ông.
"Là chúng tôi táng tận lương tâm, hay các người mới là kẻ táng tận lương tâm?"
Ánh mắt của người đàn ông trung niên ngưng đọng trong giây lát, con ngươi đục ngầu của ông ta dù cho đối diện với Linh Thu nhưng bên trong lại không phản chiếu hình ảnh của cậu, vô định thất thần, nửa ngày mới ấp úp nhìn Linh Thu, ông ta lẩm bẩm.
"Cậu nói.. cái gì?"
"Chuyện này tôi và ông đều biết rõ."
Cửa quả thực mở ra rộng hơn chút, Linh Thu đi thẳng vào trong căn phòng của đôi vợ chồng trung niên. Chân vừa bước vào trong, Linh Thu đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, căn phòng này là dạng dành cho các hộ gia đình cư trú vậy nên chắc chắn rộng rãi và nhiều hơn phòng của "thầy" một hai phòng nhỏ ở bên trong. Nhìn thẳng từ cửa ra vào là có thể thấy được nhà vệ sinh riêng của gia đình này đang đóng cửa, bên hông căn phòng lồi ra một phần tường- chính là căn phòng ngủ của gia đình này.
Hiện tại Linh Thu không nhìn thấy người vợ đang ở đâu.
"Nếu ông không phiền, tôi có thể xem thử phòng ngủ của gia đình không?"
NPC trung niên này cứng nhắc, giống như khi Linh Thu đã phá được sự chống đối của nó từ ngoài cửa, trong phút chốc nó trở nên trì độn, ngoài việc đứng im không hé răng nửa lời, nó gắt gao trợn mắt lên nhìn Linh Thu chòng chọc bởi vì dù thân hình to con, về chiều cao nó vẫn thấp hơn Linh Thu.
Linh Thu nhìn người đàn ông NPC một lúc, quay lưng định đẩy cửa phòng ngủ tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất