Quyển 2 Chương 16: Ông đi qua bà đi lại (7)
(Ảnh minh hoạ;v;)
Lượt chơi kết thúc, âm thanh lê quẹt đang lùng sục khắp nơi của đám sợi gân đột nhiên im bặt, chúng đột ngột xuất hiện rồi cũng đột ngột biến mất, đèn điện được thắp sáng lên.
Khắp nơi trong căn biệt thự trắng xoá này không có nơi nào là không dính máu.
Đám người đi tàu chỉ còn lại 5 người sống sót.
Lão quản gia lại từ nơi nào xuất hiện, nhưng lần này lão không nói gì cả, chỉ im lặng phóng tầm mắt xuống một mớ hỗn độn phía dưới, ánh nhìn vẫn như cũ- xem sinh mạng của đám bảo mẫu kia chỉ như côn trùng bị người ta tuỳ í đạp nát thây.
Cảnh Phong và Sở Hi toàn thân nhếch nhác máu của người khác, trên người cũng có vài vết xây xát nhưng không ảnh hưởng mấy, lão Sở bởi vì dám cầm gương đập xuống đám sợi gân nên cổ tay không may bị sợi gân vung lên mà cứa sượt qua, cũng may là vết thương không sâu.
Hai người không chần chừ mau chóng vào lại đường hầm kia để tìm kiếm Linh Thu.
Cảnh Phong vốn biết ở nơi này có đường hầm, lại chưa từng vào xem thử, lúc này mới được quan sát rõ. Bên trong toàn bộ bề mặt tường của căn hầm vẫn không khác gì bên ngoài, phủ một màu trắng xoá, có điều tường ở bên trong hầm lại vô cùng sần sùi, bên trên chỉ treo hai cái bóng đèn dây tóc phát ra ánh sáng trắng ởn nhợt nhạt.
Đi vào trong không quá sâu, trên hai bên tường đều treo một hai cái gương cỡ vừa, đến một ngã rẽ thì có một cái gương cỡ lớn đặt ở đó. Chỉ khác là tấm gương này nhìn không được trơn bóng như những cái khác, trái lại mặt gương đã bị các vết xước đủ loại kích cỡ chằng chịt chăng lên.
Gần đến chỗ ra 6 bước chân nữa thì bọn họ tìm thấy Linh Thu đang nằm ngã trên mặt đất. Cảnh Phong lại gần xem thử nhịp tim và hơi thở cho Linh Thu, thằng nhóc này không sao hết, đầu hơi sưng thì có lẽ là đang chạy rồi tự đâm vào tường đi.
Sở Hi không nói gì, hắn thở nhẹ một cái, định giúp Cảnh Phong một tay lôi Linh Thu ra ngoài thì bị Cảnh Phong chặn lại. Anh nhìn cổ tay ứa máu của hắn.
"Anh để em đưa Linh Thu ra, tay anh đang bị thương."
Nói xong liền lạnh lùng vác Linh Thu lên, đi ra ngoài, Sở Hi cầm lấy cổ tay giữ chặt miệng vết thương lẽo đẽo theo sau.
Linh Thu tỉnh hẳn, thả cái đầu mềm mại đang nằm trong lồng ngực cậu ra. Sở Hi chống tay đứng dậy, cổ tay trắng nhợt được một cái khăn mặt cắt ra băng bó lại, hình thức không được đẹp mắt cho lắm nhưng không quan trọng mấy, tất cả đều bị thu vào tầm mắt của cậu.
"Anh bị thương à?"
"Vết thương nhỏ thôi." Hắn lơ đễnh nhìn cổ tay của bản thân, xem như bị muỗi cắn mà trả lời.
"Dậy giặt đồ thay đồ đi." Sở Hi thuận miệng, lại không tự nhìn lại chính mình và Cảnh Phong mới là hai kẻ toàn thân dính máu tanh nhiều nhất, Linh Thu trân trân nhìn hắn một hồi.
"Anh và Cảnh Phong đi tắm trước đi, người em chỉ dính bụi, sẽ thay đồ sau."
Sở Hi cũng không còn gì để nói, chuẩn bị quay lưng đi vào nhà tắm, Cảnh Phong cũng không nghĩ nhiều tính đi theo hắn vào luôn vì phòng tắm khá rộng, toàn đàn ông với nhau thì có gì kì lạ?
"Cảnh Phong."
Linh Thu lạnh lùng gọi, thực chất bản thân cậu cũng không hiểu mình đang muốn giữ gìn cái gì, chỉ là trực giác thôi thúc phải ngăn cản Cảnh Phong kia lại. Cảnh Phong ngơ ngác quay lại nhìn Linh Thu bởi vì anh cũng đang toàn thân dính máu, vừa có mùi vừa dính nhớp khó chịu. Sau đấy anh cư nhiên tự ngộ ra gì đó, dùng ánh mắt phụ mẫu* gật đầu với Linh Thu một cái, ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ Sở Hi thay đồ xong mới đi vào.
Sở Hi trở ra ngoài, quần áo đều đã được giặt giũ, hong khô sạch sẽ, mái tóc dài của hắn còn dính vài giọt nước, hắn cầm khăn vừa lau đầu vừa đi ra ngoài. Hẳn Cảnh Phong cũng phải dội lại một lượt từ đầu đến chân như vậy.
Linh Thu nhìn thấy trên cần cổ của lão đại bởi vì đeo vòng đen quá lâu mà đã hiện lên vết hằn đỏ nhạt, nhưng cậu cũng không nói gì bởi vì thực chất ai cũng đều bị như vậy hết, bản thân lại cảm thấy hơi xót..
"Sở ca, gương trong đó không sao chứ?"
"Không sao. Nếu sợ cứ gọi anh, anh trông cho em tắm, được không?"
Hiếm khi Linh Thu thấy Sở Hi giở giọng lưu manh ra trêu cậu, Linh Thu quay đầu đi chỗ khác, không biết từ lúc nào mà vành tai của cậu hơi ửng hồng.
"Không cần đâu."
Cảnh Phong vừa tắm rửa thay đồ xong, tóc tai cũng ướt sũng như lão Sở, Linh Thu nhận lấy khăn lau đầu của Sở Hi mang vào phòng tắm.
Lát sau còn một khoảng thời gian trống, sau đó là đến giờ ăn "bữa tối", hiện tại chỉ còn hai nhóm bảo mẫu là nhóm đám Sở Hi, nhóm còn lại là Hiểu Dương ghép chung với một người đàn ông hơn 30 tuổi.
Phỉ Phỉ đã không thể trốn thoát kịp khỏi đám sợi gân lúc nãy..
Bọn họ quyết định nghỉ một giấc ngắn, sau khi ăn xong bữa tối sẽ đi tìm manh mối tiếp.
Hiện tại chỉ còn hai nhóm, đến lượt chơi tiếp theo chỉ sợ là sẽ tử vong hết sạch.
Linh Thu sau khi tắm rửa thay đồ xong, cậu cầm cái khăn lau đầu của Sở Hi ban nãy đã được hong khô, lau lên mái tóc ướt sũng của mình. Trong nhà tắm có treo một cái gương cỡ vừa, quả nhiên cũng không có gì kì lạ bên trong cả.
Linh Thu vẫn đang còn nhớ rất rõ cảm giác chân thực khi cậu bước chân vào toà biệt thự u ám kia. Xung quanh đều bị làm mờ, văng vẳng khắp xó trong căn biệt thự đều là tiếng người nước ngoài, có phàn nàn to nhỏ, lại có tiếng chửi mắng rất lớn xen vào, tất cả đều vô cùng hỗn loạn..
[Không được phép làm ồn.]
"Linh Thu."
Linh Thu đột nhiên giật mình, ban nãy trong lúc đang nhìn vào cái gương treo trên tường, đầu óc cậu lại bắt đầu mơ màng, cho đến khi cậu loáng thoáng nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo thoáng qua, bị lẫn trong tiếng cãi cọ của căn biệt thự thì Sở Hi đẩy cửa đi vào.
"Em tắm xong rồi à?"
"Vâng ạ."
"Xin lỗi, ban nãy anh gõ cửa mãi mà không thấy em trả lời nên tự ý đi vào–"
"Anh cần giúp gì không?"
Sở Hi định hỏi Linh Thu gặp phải chuyện gì mà đờ đẫn như vậy, quả thật gương cỡ vừa không nguy hiểm như gương cỡ lớn nhưng cũng không thể xem là nó vô hại, vậy nên hắn mới vội vàng đi vào xem thử, dù sao Linh Thu cũng đã từng vô cớ nằm ngất xỉu trong căn hầm kia.
"Anh hong tóc."
Linh Thu nhìn Sở Hi đi về phía máy hong quần áo, tóc lão Sở là kiểu dài, để cái đầu ẩm đi ngủ chắc chắn sẽ khó chịu, vậy nên hắn quyết định cắm đầu mình vào máy sấy đồ để hong tóc..
Cậu để ý cổ tay bị thương của Sở Hi một chốc, sau đó quyết định đi về phía hắn.
"Để em giúp cho."
Nếu ở đây có máy sấy hay quạt điện thì Sở Hi đã không phải "khổ sở" như thế này rồi.
Linh Thu cầm trên tay mái tóc dài đen óng mềm mại của Sở Hi, im lặng đưa ra trước máy sấy, cậu tinh ý chỉnh xuống chế độ ấm vừa phải rồi chăm chú hong khô từng đoạn tóc cho hắn.
"Lúc em bất tỉnh ở trong hầm, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này Linh Thu mới có dịp hỏi chuyện mà cậu vẫn luôn thắc mắc.
"Gương cỡ lớn có vấn đề, sợi gân từ trong đó bị người của nhóm 3 kích hoạt, phóng ra tàn sát bảo mẫu."
"Cả "ma" và "người" của nhóm 3 đều tử vong vì thứ đó?"
"Ừ."
"Tay của anh và Cảnh Phong cũng bị sợi gân làm cho bị thương à?"
"Ừ."
Ban nãy trong lúc Sở Hi đi tắm, Cảnh Phong cũng đã kể qua lão Sở cầm gương chặt vào mấy "sợi dây" kia như thế nào.
Rốt cuộc Linh Thu cũng hiểu được tại sao Sở Hi lại dỡ hết gương cỡ lớn trong phòng xuống, bằng thị lực của "ma" thì không biết trước đó Sở Hi đã nhìn thấy những thứ quái quỷ gì.
Linh Thu hong tóc rất kĩ, kể cả phần tóc mái và tóc con của hắn đều được cậu rũ bằng tay, làm cho khô hết nước ẩm, bàn tay của cậu như có như không chạm vào da đầu hắn, thi thoảng lại lướt qua vành tai trắng mỏng.
Linh Thu nhân cơ hội xoa đầu Sở Hi hai cái, cũng may là lão Sở không biết gì vẫn ngồi yên cho cậu "thực thi nhiệm vụ."
Chỉ là thấy hơi nhột.
Hong tóc xong, hai người đi ra ngoài. Cảnh Phong bởi vì "chạy nhảy" suốt hơn một tiếng đồng hồ, thần kinh bị kích thích đến căng thẳng, lúc này mới được thư giãn, đã nằm ở bên góc giường phía ngoài hướng ra cửa ngủ một giấc.
Linh Thu tự giác trèo lên nằm ở giữa, Sở Hi nằm ở bên trong, hướng vào nhà tắm.
Trong phòng không chỗ nào có công tắc điện, vậy nên cứ để điện sáng trưng như vậy mà nhắm mắt ngủ.
Mà để điện sáng cũng không có gì tệ, thậm chí còn có cảm giác an tâm hơn một chút.
Sở Hi không ngủ, thằng nhóc nằm bên cạnh lại có thể nhắm mắt bắt đầu thở đều đều rồi. Hắn im lặng nằm lau lại mắt kính, cất lên đầu giường. Không biết hắn nhìn thấy gì đó, chỉ chăm chú nhìn lên trần nhà trắng toát.
[mày có câm miệng lại không?]
[đừng đập nữa]
[nó sắp chết rồi, đừng đánh nó nữa]
[ồn ào quá, tao phải trừng phạt mày!]
Ngón tay trắng nhợt của hắn khẽ động đậy, vân vê lấy vải nệm, xung quanh căn phòng văng vẳng lên tiếng chửi mắng, tiếng cãi nhau, có cả tiếng trẻ con la hét cực độ, lại có tiếng khóc lóc âm ỉ.
Từng âm thanh cứ như vậy tràn vào trong không gian tĩnh lặng.
Trần nhà là một màu trắng, tầm mắt con người rung chuyển một hồi, vừa mờ vừa loá.
Trắng chuyển thành đỏ, đỏ chuyển thành đen.
Tiếng gào thét từ bên trong hố đen vô tận đó thoát ra, giống như đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng một cánh cổng địa ngục đang dần đóng lại, chặt chẽ khoá những tiếng động chói tai kia lại.
[ đau quá! Con xin lỗi mà!]
[đừng! Đừng mà!!]
[ROẸT!!]
[mày câm miệng lại! Mày thật ồn ào! Để xem mày còn tiếp tục la hét được không?!]
Sau đó
Không còn tiếng la hét nữa
Trần nhà trắng tinh nứt ra từng kẽ hở
Rỉ máu.
Linh Thu lại mơ thấy căn biệt thự u ám ấy, kể từ khi cậu bất tỉnh trong căn hầm kia, không lúc nào cậu không ám ảnh về hình ảnh của nó.
Cả đứa trẻ một thân bầm dập kia, nó bị nhốt trong một cái lồng sắt, y như một con thú nhỏ đáng thương thì bạo hành đến cực độ, khắp cơ thể không có chỗ nào còn lành lặn.
Nhưng cậu ngủ không lâu liền mở mắt tỉnh dậy. Trước mặt vẫn là trần nhà trắng toát lạnh lẽo, Sở Hi nằm bên cạnh cũng đã ngủ, Linh Thu nhổm người dậy nhìn hắn nằm sát ngoài cạnh giường, cậu vươn tay muốn ôm hắn sợ Sở Hi bị rơi khỏi giường mà kéo người lại vào trong.
Người kia vẫn nhắm nghiền mắt, làn da trắng nhợt, chỉ sợ nếu hắn không thở, da trắng hơn nữa thì trông không khác gì tử thi. Chỉ là Linh Thu sửng sốt trong chốc lát, Sở Hi lúc ngủ thoạt nhìn rất thảnh thơi nhưng trong lòng bàn tay của hắn lại nắm chặt.
Móng tay cứa vào da đang dần rỉ máu.
Linh Thu không gây tiếng động, cố gắng gỡ mấy ngón tay dính máu của hắn ra, một tay đan vào bàn tay bị thương đó ngăn lại hành vi kì lạ của hắn, tay còn lại vòng qua eo hắn ôm lại để giữ cho người không rơi ra ngoài, cứ như vậy ôm lấy tờ giấy trắng kia, Linh Thu cũng không mơ màng nhìn thấy căn biệt thự kia nữa.
Lượt chơi kết thúc, âm thanh lê quẹt đang lùng sục khắp nơi của đám sợi gân đột nhiên im bặt, chúng đột ngột xuất hiện rồi cũng đột ngột biến mất, đèn điện được thắp sáng lên.
Khắp nơi trong căn biệt thự trắng xoá này không có nơi nào là không dính máu.
Đám người đi tàu chỉ còn lại 5 người sống sót.
Lão quản gia lại từ nơi nào xuất hiện, nhưng lần này lão không nói gì cả, chỉ im lặng phóng tầm mắt xuống một mớ hỗn độn phía dưới, ánh nhìn vẫn như cũ- xem sinh mạng của đám bảo mẫu kia chỉ như côn trùng bị người ta tuỳ í đạp nát thây.
Cảnh Phong và Sở Hi toàn thân nhếch nhác máu của người khác, trên người cũng có vài vết xây xát nhưng không ảnh hưởng mấy, lão Sở bởi vì dám cầm gương đập xuống đám sợi gân nên cổ tay không may bị sợi gân vung lên mà cứa sượt qua, cũng may là vết thương không sâu.
Hai người không chần chừ mau chóng vào lại đường hầm kia để tìm kiếm Linh Thu.
Cảnh Phong vốn biết ở nơi này có đường hầm, lại chưa từng vào xem thử, lúc này mới được quan sát rõ. Bên trong toàn bộ bề mặt tường của căn hầm vẫn không khác gì bên ngoài, phủ một màu trắng xoá, có điều tường ở bên trong hầm lại vô cùng sần sùi, bên trên chỉ treo hai cái bóng đèn dây tóc phát ra ánh sáng trắng ởn nhợt nhạt.
Đi vào trong không quá sâu, trên hai bên tường đều treo một hai cái gương cỡ vừa, đến một ngã rẽ thì có một cái gương cỡ lớn đặt ở đó. Chỉ khác là tấm gương này nhìn không được trơn bóng như những cái khác, trái lại mặt gương đã bị các vết xước đủ loại kích cỡ chằng chịt chăng lên.
Gần đến chỗ ra 6 bước chân nữa thì bọn họ tìm thấy Linh Thu đang nằm ngã trên mặt đất. Cảnh Phong lại gần xem thử nhịp tim và hơi thở cho Linh Thu, thằng nhóc này không sao hết, đầu hơi sưng thì có lẽ là đang chạy rồi tự đâm vào tường đi.
Sở Hi không nói gì, hắn thở nhẹ một cái, định giúp Cảnh Phong một tay lôi Linh Thu ra ngoài thì bị Cảnh Phong chặn lại. Anh nhìn cổ tay ứa máu của hắn.
"Anh để em đưa Linh Thu ra, tay anh đang bị thương."
Nói xong liền lạnh lùng vác Linh Thu lên, đi ra ngoài, Sở Hi cầm lấy cổ tay giữ chặt miệng vết thương lẽo đẽo theo sau.
Linh Thu tỉnh hẳn, thả cái đầu mềm mại đang nằm trong lồng ngực cậu ra. Sở Hi chống tay đứng dậy, cổ tay trắng nhợt được một cái khăn mặt cắt ra băng bó lại, hình thức không được đẹp mắt cho lắm nhưng không quan trọng mấy, tất cả đều bị thu vào tầm mắt của cậu.
"Anh bị thương à?"
"Vết thương nhỏ thôi." Hắn lơ đễnh nhìn cổ tay của bản thân, xem như bị muỗi cắn mà trả lời.
"Dậy giặt đồ thay đồ đi." Sở Hi thuận miệng, lại không tự nhìn lại chính mình và Cảnh Phong mới là hai kẻ toàn thân dính máu tanh nhiều nhất, Linh Thu trân trân nhìn hắn một hồi.
"Anh và Cảnh Phong đi tắm trước đi, người em chỉ dính bụi, sẽ thay đồ sau."
Sở Hi cũng không còn gì để nói, chuẩn bị quay lưng đi vào nhà tắm, Cảnh Phong cũng không nghĩ nhiều tính đi theo hắn vào luôn vì phòng tắm khá rộng, toàn đàn ông với nhau thì có gì kì lạ?
"Cảnh Phong."
Linh Thu lạnh lùng gọi, thực chất bản thân cậu cũng không hiểu mình đang muốn giữ gìn cái gì, chỉ là trực giác thôi thúc phải ngăn cản Cảnh Phong kia lại. Cảnh Phong ngơ ngác quay lại nhìn Linh Thu bởi vì anh cũng đang toàn thân dính máu, vừa có mùi vừa dính nhớp khó chịu. Sau đấy anh cư nhiên tự ngộ ra gì đó, dùng ánh mắt phụ mẫu* gật đầu với Linh Thu một cái, ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ Sở Hi thay đồ xong mới đi vào.
Sở Hi trở ra ngoài, quần áo đều đã được giặt giũ, hong khô sạch sẽ, mái tóc dài của hắn còn dính vài giọt nước, hắn cầm khăn vừa lau đầu vừa đi ra ngoài. Hẳn Cảnh Phong cũng phải dội lại một lượt từ đầu đến chân như vậy.
Linh Thu nhìn thấy trên cần cổ của lão đại bởi vì đeo vòng đen quá lâu mà đã hiện lên vết hằn đỏ nhạt, nhưng cậu cũng không nói gì bởi vì thực chất ai cũng đều bị như vậy hết, bản thân lại cảm thấy hơi xót..
"Sở ca, gương trong đó không sao chứ?"
"Không sao. Nếu sợ cứ gọi anh, anh trông cho em tắm, được không?"
Hiếm khi Linh Thu thấy Sở Hi giở giọng lưu manh ra trêu cậu, Linh Thu quay đầu đi chỗ khác, không biết từ lúc nào mà vành tai của cậu hơi ửng hồng.
"Không cần đâu."
Cảnh Phong vừa tắm rửa thay đồ xong, tóc tai cũng ướt sũng như lão Sở, Linh Thu nhận lấy khăn lau đầu của Sở Hi mang vào phòng tắm.
Lát sau còn một khoảng thời gian trống, sau đó là đến giờ ăn "bữa tối", hiện tại chỉ còn hai nhóm bảo mẫu là nhóm đám Sở Hi, nhóm còn lại là Hiểu Dương ghép chung với một người đàn ông hơn 30 tuổi.
Phỉ Phỉ đã không thể trốn thoát kịp khỏi đám sợi gân lúc nãy..
Bọn họ quyết định nghỉ một giấc ngắn, sau khi ăn xong bữa tối sẽ đi tìm manh mối tiếp.
Hiện tại chỉ còn hai nhóm, đến lượt chơi tiếp theo chỉ sợ là sẽ tử vong hết sạch.
Linh Thu sau khi tắm rửa thay đồ xong, cậu cầm cái khăn lau đầu của Sở Hi ban nãy đã được hong khô, lau lên mái tóc ướt sũng của mình. Trong nhà tắm có treo một cái gương cỡ vừa, quả nhiên cũng không có gì kì lạ bên trong cả.
Linh Thu vẫn đang còn nhớ rất rõ cảm giác chân thực khi cậu bước chân vào toà biệt thự u ám kia. Xung quanh đều bị làm mờ, văng vẳng khắp xó trong căn biệt thự đều là tiếng người nước ngoài, có phàn nàn to nhỏ, lại có tiếng chửi mắng rất lớn xen vào, tất cả đều vô cùng hỗn loạn..
[Không được phép làm ồn.]
"Linh Thu."
Linh Thu đột nhiên giật mình, ban nãy trong lúc đang nhìn vào cái gương treo trên tường, đầu óc cậu lại bắt đầu mơ màng, cho đến khi cậu loáng thoáng nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo thoáng qua, bị lẫn trong tiếng cãi cọ của căn biệt thự thì Sở Hi đẩy cửa đi vào.
"Em tắm xong rồi à?"
"Vâng ạ."
"Xin lỗi, ban nãy anh gõ cửa mãi mà không thấy em trả lời nên tự ý đi vào–"
"Anh cần giúp gì không?"
Sở Hi định hỏi Linh Thu gặp phải chuyện gì mà đờ đẫn như vậy, quả thật gương cỡ vừa không nguy hiểm như gương cỡ lớn nhưng cũng không thể xem là nó vô hại, vậy nên hắn mới vội vàng đi vào xem thử, dù sao Linh Thu cũng đã từng vô cớ nằm ngất xỉu trong căn hầm kia.
"Anh hong tóc."
Linh Thu nhìn Sở Hi đi về phía máy hong quần áo, tóc lão Sở là kiểu dài, để cái đầu ẩm đi ngủ chắc chắn sẽ khó chịu, vậy nên hắn quyết định cắm đầu mình vào máy sấy đồ để hong tóc..
Cậu để ý cổ tay bị thương của Sở Hi một chốc, sau đó quyết định đi về phía hắn.
"Để em giúp cho."
Nếu ở đây có máy sấy hay quạt điện thì Sở Hi đã không phải "khổ sở" như thế này rồi.
Linh Thu cầm trên tay mái tóc dài đen óng mềm mại của Sở Hi, im lặng đưa ra trước máy sấy, cậu tinh ý chỉnh xuống chế độ ấm vừa phải rồi chăm chú hong khô từng đoạn tóc cho hắn.
"Lúc em bất tỉnh ở trong hầm, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này Linh Thu mới có dịp hỏi chuyện mà cậu vẫn luôn thắc mắc.
"Gương cỡ lớn có vấn đề, sợi gân từ trong đó bị người của nhóm 3 kích hoạt, phóng ra tàn sát bảo mẫu."
"Cả "ma" và "người" của nhóm 3 đều tử vong vì thứ đó?"
"Ừ."
"Tay của anh và Cảnh Phong cũng bị sợi gân làm cho bị thương à?"
"Ừ."
Ban nãy trong lúc Sở Hi đi tắm, Cảnh Phong cũng đã kể qua lão Sở cầm gương chặt vào mấy "sợi dây" kia như thế nào.
Rốt cuộc Linh Thu cũng hiểu được tại sao Sở Hi lại dỡ hết gương cỡ lớn trong phòng xuống, bằng thị lực của "ma" thì không biết trước đó Sở Hi đã nhìn thấy những thứ quái quỷ gì.
Linh Thu hong tóc rất kĩ, kể cả phần tóc mái và tóc con của hắn đều được cậu rũ bằng tay, làm cho khô hết nước ẩm, bàn tay của cậu như có như không chạm vào da đầu hắn, thi thoảng lại lướt qua vành tai trắng mỏng.
Linh Thu nhân cơ hội xoa đầu Sở Hi hai cái, cũng may là lão Sở không biết gì vẫn ngồi yên cho cậu "thực thi nhiệm vụ."
Chỉ là thấy hơi nhột.
Hong tóc xong, hai người đi ra ngoài. Cảnh Phong bởi vì "chạy nhảy" suốt hơn một tiếng đồng hồ, thần kinh bị kích thích đến căng thẳng, lúc này mới được thư giãn, đã nằm ở bên góc giường phía ngoài hướng ra cửa ngủ một giấc.
Linh Thu tự giác trèo lên nằm ở giữa, Sở Hi nằm ở bên trong, hướng vào nhà tắm.
Trong phòng không chỗ nào có công tắc điện, vậy nên cứ để điện sáng trưng như vậy mà nhắm mắt ngủ.
Mà để điện sáng cũng không có gì tệ, thậm chí còn có cảm giác an tâm hơn một chút.
Sở Hi không ngủ, thằng nhóc nằm bên cạnh lại có thể nhắm mắt bắt đầu thở đều đều rồi. Hắn im lặng nằm lau lại mắt kính, cất lên đầu giường. Không biết hắn nhìn thấy gì đó, chỉ chăm chú nhìn lên trần nhà trắng toát.
[mày có câm miệng lại không?]
[đừng đập nữa]
[nó sắp chết rồi, đừng đánh nó nữa]
[ồn ào quá, tao phải trừng phạt mày!]
Ngón tay trắng nhợt của hắn khẽ động đậy, vân vê lấy vải nệm, xung quanh căn phòng văng vẳng lên tiếng chửi mắng, tiếng cãi nhau, có cả tiếng trẻ con la hét cực độ, lại có tiếng khóc lóc âm ỉ.
Từng âm thanh cứ như vậy tràn vào trong không gian tĩnh lặng.
Trần nhà là một màu trắng, tầm mắt con người rung chuyển một hồi, vừa mờ vừa loá.
Trắng chuyển thành đỏ, đỏ chuyển thành đen.
Tiếng gào thét từ bên trong hố đen vô tận đó thoát ra, giống như đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng một cánh cổng địa ngục đang dần đóng lại, chặt chẽ khoá những tiếng động chói tai kia lại.
[ đau quá! Con xin lỗi mà!]
[đừng! Đừng mà!!]
[ROẸT!!]
[mày câm miệng lại! Mày thật ồn ào! Để xem mày còn tiếp tục la hét được không?!]
Sau đó
Không còn tiếng la hét nữa
Trần nhà trắng tinh nứt ra từng kẽ hở
Rỉ máu.
Linh Thu lại mơ thấy căn biệt thự u ám ấy, kể từ khi cậu bất tỉnh trong căn hầm kia, không lúc nào cậu không ám ảnh về hình ảnh của nó.
Cả đứa trẻ một thân bầm dập kia, nó bị nhốt trong một cái lồng sắt, y như một con thú nhỏ đáng thương thì bạo hành đến cực độ, khắp cơ thể không có chỗ nào còn lành lặn.
Nhưng cậu ngủ không lâu liền mở mắt tỉnh dậy. Trước mặt vẫn là trần nhà trắng toát lạnh lẽo, Sở Hi nằm bên cạnh cũng đã ngủ, Linh Thu nhổm người dậy nhìn hắn nằm sát ngoài cạnh giường, cậu vươn tay muốn ôm hắn sợ Sở Hi bị rơi khỏi giường mà kéo người lại vào trong.
Người kia vẫn nhắm nghiền mắt, làn da trắng nhợt, chỉ sợ nếu hắn không thở, da trắng hơn nữa thì trông không khác gì tử thi. Chỉ là Linh Thu sửng sốt trong chốc lát, Sở Hi lúc ngủ thoạt nhìn rất thảnh thơi nhưng trong lòng bàn tay của hắn lại nắm chặt.
Móng tay cứa vào da đang dần rỉ máu.
Linh Thu không gây tiếng động, cố gắng gỡ mấy ngón tay dính máu của hắn ra, một tay đan vào bàn tay bị thương đó ngăn lại hành vi kì lạ của hắn, tay còn lại vòng qua eo hắn ôm lại để giữ cho người không rơi ra ngoài, cứ như vậy ôm lấy tờ giấy trắng kia, Linh Thu cũng không mơ màng nhìn thấy căn biệt thự kia nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất