Quyển 2 Chương 19: Ông đi qua bà đi lại (10)
Hiểu Dương co ro ôm lấy đầu mình, rốt cuộc lại chẳng có cảm giác gì, tuy vậy cô vẫn nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ gót giày mà Phỉ Phỉ mang. Một cánh tay rắn chắc quơ lấy Hiểu Dương kéo cô đứng dậy chạy một mạch.
Phía trước vẫn tối đen như mực, chỉ là Hiểu Dương nghe thấy hình như có tiếng gương vỡ loảng xoảng.
Đằng sau là âm thanh gào thét chói tai và tiếng bước chân dồn dập của Phỉ Phỉ đang đuổi theo cô.
Cái xác không đầu kia một thân máu me, vừa chạy theo sau Hiểu Dương vừa quơ chân tay loạn xạ, giọng nói lanh lảnh của nó vang lên vừa thê thiết thảm thương, lại vừa ám ảnh vào thần trí của người khác.
Huyền Đông Quân cảm thấy chân mình nặng như đeo chì, thầm mắng một câu sau đó giơ chân lên đạp vỡ mặt gương cản đường phía trước, phá đi lớp kính trong suốt mà bỏ chạy.
"Hiểu Dương, nhắm mắt lại!"
"Dạ..hả?"
"Mau nhắm mắt lại! Còn mở mắt thì chúng ta sẽ chết!"
Hiểu Dương trong đầu loạn thành một mớ, lúng túng nhắm chặt mắt. Bước chân của hai người rốt cuộc cũng nhẹ hơn, tựa như vừa phá bỏ được phong ấn nào đó mà thuận lợi đập vỡ các tấm gương chạy về phía trước, Hiểu Dương cũng không còn nghe thấy giọng của Phỉ Phỉ nữa.
"Anh Huyền, những người khác đâu cả rồi? Vì sao phải nhắm mắt khi bỏ chạy vậy?"
Ở nơi tối đen như mực này nhắm mắt hay không thì cũng có khác gì nhau đâu.
Hiểu Dương rốt cuộc cũng được "tha mạng", Huyền Đông Quân dừng lại một chút cho cô nghỉ ngơi, anh lạnh lùng nói "nhắm mắt tiếp, đừng mở ra, mấy cái này ra ngoài rồi giải thích sau. Chúng ta đến chỗ Sở Hi đã."
Cảnh Phong cảm giác bản thân sắp không chịu nổi nữa, "Thanh Hoà" phía sau vẫn khóc lóc mà dùng các khớp xương vỡ nát lùa theo anh, có lúc còn suýt bắt lấy được mắt cá chân của Cảnh Phong.
Anh đã chạy loanh quanh một hồi rất lâu, cảm tưởng như vĩnh viễn không có lối thoát, vĩnh viễn sẽ không thể nào thoát ra khỏi nơi kinh dị này, thể xác của Cảnh Phong bị rút đi từng chút năng lượng. Hiện tại chân tay của anh đã mệt mỏi rã rời, không thể cầm cự thêm một phút nào nữa, cơ bắp Cảnh Phong dần lạnh toát, căng cứng khó chịu.
Rốt cuộc anh không trụ nổi, ngã quỵ xuống!
Quái vật kia chỉ có cái đầu là còn nguyên vẹn, tuy nhiên ngũ quan vỡ nát khó xác định danh tính, còn lại thân thể của nó tất cả đều được tạo thành từ khung xương gãy dập bị chắp ghép tuỳ ý, lục phủ ngũ tạng quấn bừa lên khung xương kia không hết, rủ xuống mặt đất phần thừa nhớp nháp.
Cảnh Phong theo bản năng nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần đón nhận tử vong.
"Xoảng!"
Linh Thu đập vỡ mặt gương sau lưng Cảnh Phong, không thừa một lời nào mà xách anh đứng dậy, một dìu một lảo đảo bỏ chạy trong bóng tối, quái vật toàn thân bốc mùi tanh hôi tức tốc đuổi theo phía sau bọn họ.
"Cảnh Phong, nhắm mắt, đừng mở ra."
Linh Thu nói, cậu lôi theo Cảnh Phong chạy một mạch, không dám chậm chân lấy một giây, chỉ cần phía trước có thứ gì ngáng đường liền thẳng một cước đạp vỡ. Cảnh Phong mặc dù đang được Linh Thu dìu nhưng anh bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng hơn. Tiếng khóc lóc gào rít của "Thanh Hoà" bị bỏ lại phía sau.
"A!"
Một vật thể nào đó có trọng lượng nặng đập thẳng vào người Linh Thu, cậu kêu lên một tiếng, suýt nữa ngã ra, may là Cảnh Phong đứng bên cạnh kịp giữ lấy Linh Thu.
"Ai?! Linh Thu? Là nhóc hả?"
Huyền Đông Quân nhắm mắt nhắm mũi chạy, hai bên như bò mù mà lao vào nhau, đầu anh choáng một chút nhưng cũng không có vấn đề gì, ngược lại nhận ra bản thân may mắn tìm được đồng bọn, tinh thần càng phấn chấn hơn.
"Tiểu Hi đâu?"
"Tôi không tìm thấy anh ấy, Sở ca không đi cùng mọi người sao?"
Linh Thu lờ đi hai chữ kia, vội vàng hỏi lại, quả nhiên cả hai bên đều không gặp lại Sở Hi.
Trong lòng Linh Thu như có lửa đốt.
"Sở Hi nhìn thấy gì đó khác với chúng ta, trước hết tìm thấy người đã, dù sao ở đây cũng không ai nhìn thấy gì."
Huyền Đông Quân nói, sau đó cả nhóm lựa chọn một hướng, không chậm trễ tiếp tục đi ngay.
Hiểu Dương và Cảnh Phong trong đầu có mười vạn câu hỏi vì sao, liền thắc mắc.
"Sở ca nhìn thấy? Không phải anh ấy trở thành "người" rồi sao? Người đáng nhẽ ra có năng lực "mắt âm dương" phải là Tiểu Dương mà nhỉ?"
"Anh ấy được cô chủ vỗ đầu trực tiếp. Có thể cái vỗ đầu của cô bé khác với những cánh tay trắng mà chúng ta thường gặp."
Linh Thu trả lời Cảnh Phong, bước chân đi nhanh hơn những người khác.
"Vậy còn vụ nhắm mắt sẽ thoát ra khỏi vòng lặp của quái vật? Thần kì quá vậy. Đây cũng là Sở ca nhắc mọi người cách này hả?"
Hiểu Dương không kìm nổi tò mò, liền hỏi ngay lập tức, tuy không ai nhìn được biểu cảm của Hiểu Dương, kể cả cô, nhưng mọi người đều cảm tưởng rằng có thể nhận thấy trên mặt cô bé kia viết to đùng hai chữ hiếu kỳ.
"Tiểu Hi nói vốn dĩ chúng ta đang bị nhốt trong bốn bức tường gương, nếu chúng ta mở mắt, tường gương sẽ kích hoạt tối đa hiệu lực, mở ra một cánh cổng xuyên thấu dẫn cho con mồi lối đi ảo, thực chất lại giống như con ruồi tội nghiệp bay loanh quanh trong căn phòng phong kín."
"Giống như một cái lồng giam nhỉ? Thảo nào tôi chạy mãi không tìm thấy đường ra, may là Tiểu Thu đến kịp lúc"
Cảnh Phong tưởng tượng trong đầu.
"Vậy hiện tại anh ấy ở đâu–?"
"Suỵt."
Hiểu Dương định hỏi thêm, Huyền Đông Quân liền đưa tay chặn miệng cô lại, Linh Thu là người phát giác ra chuyện kì lạ trước tiên, Cảnh Phong cảnh giác lắng nghe động tĩnh.
Có tiếng gió.
Tiếng dính dớp.
Tiếng..
Tiếng chạy.
Còn có cả tiếng dao kéo chém sượt qua nhau sắc bén như có như không vang vọng lại, vô cùng khó xác định.
"Hướng 5 giờ, chạy đi!"
Mọi người ngay tức tốc cắm đầu chạy theo mệnh lệnh không biết là của ai, y đúc đám học sinh trong tiết thể dục, ngoan ngoãn chạy tiêng tiếng hô như lùa vịt của thầy giáo.
Thầy giáo này là Sở Hi.
Hắn hiện tại búi cao tóc, chân phát huy hết tốc lực, từ xa nhìn thấy đám "người mù" kia không biết mừng lo lẫn lộn thế nào, chỉ kịp quát một tiếng đuổi cả đám đi.
Tiếng kim loại xé gió lao tới, Sở Hi phản ứng nhanh cúi xuống, cũng không quên điều khiển nhóm người phía trước " Nhảy cao lên!"
Thứ xúc tu kì lạ kia phần đầu có kết cấu như lưỡi đao lớn, phần thân dính nhớp còn khuyến mãi thêm gai dài lỉa chỉa, sau khi chém hụt con mồi trước mắt, nó đổi sang tấn công nhóm 4 người kia, bởi vì thứ đó biết được hành động của đám Linh Thu đều do một mình Sở Hi chỉ đạo vậy nên nó quyết định đánh đòn lừa, lưỡi đao đang phi lên ở sát đầu mấy kẻ kia liền ngay lập tức quét xuống cổ chân của bọn họ. May là Sở Hi kịp thời ra lệnh.
Ba người đều đang là sinh viên- tiền sinh viên đều thầm cảm ơn công lao dạy dỗ của lão sư môn thể chất!
Sở Hi thẳng tay đập nát mặt gương chắn bên tay trái, mặc cho cánh tay rách đầy máu cũng không quan tâm mà cầm lấy một mảnh gương lớn, nhắm vào phía dưới thứ kia mà phi một đường.
Xa xa vang lên tiếng "phập!" nhỏ.
Rốt cuộc trong mấy giây ngắn ngủi làm chậm đi hoạt động của thứ quái vật kia, hắn cố gắng thêm một chút cũng đuổi kịp được nhóm Linh Thu.
Trong mấy người có Huyền Đông Quân thể lực vượt trội, chạy đến đâu liền không tốn sức nện nát mặt gương đến đó. Chỉ là thứ kia vẫn bám dai không rời.
Cả 5 người vừa chạy vừa né, chật vật vô cùng.
Linh Thu ngửi thấy mùi bên cạnh mình, mi tâm hơi nhíu lại.
"Sắp ra rồi, gắng chịu đựng một chút."
Sở Hi điều chế nhịp thở, tầm mắt vì nhiễm một tầng mồ hôi do chạy quá sức mà hơi nhoè mờ.
Linh Thu nghe thấy "Ding" một tiếng.
[ấm quá]
[rốt cuộc là ai vậy?]
"Huỵch!"
Năm thân thể nhào ra khỏi mặt gương, ngã xuống sàn nhà.
Tấm gương đằng sau bọn họ loảng xoảng kêu lên.
Linh Thu rốt cuộc mở mắt ra, do chưa quen với ánh sáng trắng tinh của căn biệt thự mà hốc mắt của cậu hơi nhức, đến khi cậu quay đầu lại.
Liền nhìn thấy tấm gương cỡ lớn trong phòng cô chủ vỡ nát, bên trong nhốt một thân ảnh đen sì méo mó đang áp chặt lấy bên kia mặt gương.
Ngũ quan trắng xoá mơ hồ.
Máu rỉ ra từ các khe nứt trên mặt gương.
"Là.. lão quản gia."
Hiểu Dương chống tay ngồi dậy, cô nheo mắt khó chịu, đến khi nhìn thấy rõ hình ảnh vỡ nát trước mặt mới nhanh chóng tỉnh táo, ngạc nhiên nói.
[Dingdoong, lượt chơi chỉ còn 18 phút, kết thúc sẽ đóng cửa tàu, kính mong quý khách tận hưởng.]
Cái ***! Tận hưởng cảm giác gì cơ? Tận hưởng đầu bị nổ tung? Hay tận hưởng bị bánh xe tàu nghiền nát?!
Hiểu Dương nghe thấy âm thanh không thể không quen thuộc này.
Đây rõ ràng là giọng nói của rối gỗ trên đoàn tàu của bọn họ. Cô vội vàng đứng dậy, chạy ra soi vào gương..
"Hiểu Dương, sao vậy?"
Sở Hi đứng dậy đi về phía Hiểu Dương, hắn nhìn thấy toàn bộ mặt gương trước mắt. Dưới đại sảnh, tầng 1,2,3..
tất cả đều là ảnh của cô gái bạch tạng kia.
Mà nhiệm vụ của bọn họ là tìm ra được ảnh "người" của cô chủ.
"A.. Sở ca! Anh chảy máu kìa!"
Hiểu Dương quay lại, sau đó liền bị Sở Hi doạ sợ, mặt trắng bệch thốt lên. Ba người còn lại cũng vừa chạy ra, bị doạ y hệt Hiểu Dương.
"Không sao, trầy tay một chút–"
"Trầy cái đầu anh."
Linh Thu nói, sau đó vội xoay Sở Hi lại để nhìn rõ vết thương hơn.
Ở ngay phần hông của hắn bị một mảnh gương lớn ghim sâu vào, còn không biết mức độ nặng nhẹ thế nào.
Sở Hi không đủ thời gian ngạc nhiên vì thằng nhóc kia dám quát hắn, cho đến khi hắn ngơ ngác nhìn xuống mới phát hiện ra bản thân bị xiên một phát, máu chảy đầm đìa ướt thấm ra bộ đồng phục trắng tinh.
"Roạt!"
Linh Thu không nói không rằng xé rách phần áo ở chỗ bị thương của hắn ra, Sở Hi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn hành động của cậu.
"Vẫn may, vết rách hơi sâu nhưng chưa cắt vào chỗ nguy hiểm. Phải khâu lại đấy."
Huyền Đông Quân đánh giá một hồi rồi nói, sau đó nhanh chóng đi tìm mấy thứ đại loại giống kim chỉ.
Linh Thu cảm thấy không ổn, cậu nhìn lên Sở Hi.
Nét mặt của hắn không có chút dao động hay biến sắc gì, vô cùng bình tĩnh.
Cứ như đây không phải vết thương trên cơ thể hắn.
"Anh.. không đau sao?"
"Có.."
[Hình như là vậy..]
"Lấy mảnh gương ra đã rồi mới xử lí vết thương."
Cảnh Phong lo lắng nhìn đại ca, anh nghĩ Huyền Đông Quân có vẻ là người hiểu biết về y học, còn chưa kịp nói hết câu "chờ Huyền ca lấy ra cho anh" liền hoảng sợ "ối" một tiếng.
Huyền Đông Quân vừa mới mang kim chỉ được sát khuẩn đến cũng xám mặt. Anh vội vàng đi đến chỗ Sở Hi để chuẩn bị xử lí vết thương.
"Đừng táy máy, để anh làm mấy cái còn lại."
Linh Thu là người ngồi gần nhất, quan sát thấy Sở Hi tự mình rút ra mảnh gương cũng có kĩ thuật, cậu không nói gì, ánh gương dính máu tươi lấp loáng qua tầm mắt Linh Thu.
Lại khiến cho cậu vô tình mơ hồ trong phút chốc..
Phía trước vẫn tối đen như mực, chỉ là Hiểu Dương nghe thấy hình như có tiếng gương vỡ loảng xoảng.
Đằng sau là âm thanh gào thét chói tai và tiếng bước chân dồn dập của Phỉ Phỉ đang đuổi theo cô.
Cái xác không đầu kia một thân máu me, vừa chạy theo sau Hiểu Dương vừa quơ chân tay loạn xạ, giọng nói lanh lảnh của nó vang lên vừa thê thiết thảm thương, lại vừa ám ảnh vào thần trí của người khác.
Huyền Đông Quân cảm thấy chân mình nặng như đeo chì, thầm mắng một câu sau đó giơ chân lên đạp vỡ mặt gương cản đường phía trước, phá đi lớp kính trong suốt mà bỏ chạy.
"Hiểu Dương, nhắm mắt lại!"
"Dạ..hả?"
"Mau nhắm mắt lại! Còn mở mắt thì chúng ta sẽ chết!"
Hiểu Dương trong đầu loạn thành một mớ, lúng túng nhắm chặt mắt. Bước chân của hai người rốt cuộc cũng nhẹ hơn, tựa như vừa phá bỏ được phong ấn nào đó mà thuận lợi đập vỡ các tấm gương chạy về phía trước, Hiểu Dương cũng không còn nghe thấy giọng của Phỉ Phỉ nữa.
"Anh Huyền, những người khác đâu cả rồi? Vì sao phải nhắm mắt khi bỏ chạy vậy?"
Ở nơi tối đen như mực này nhắm mắt hay không thì cũng có khác gì nhau đâu.
Hiểu Dương rốt cuộc cũng được "tha mạng", Huyền Đông Quân dừng lại một chút cho cô nghỉ ngơi, anh lạnh lùng nói "nhắm mắt tiếp, đừng mở ra, mấy cái này ra ngoài rồi giải thích sau. Chúng ta đến chỗ Sở Hi đã."
Cảnh Phong cảm giác bản thân sắp không chịu nổi nữa, "Thanh Hoà" phía sau vẫn khóc lóc mà dùng các khớp xương vỡ nát lùa theo anh, có lúc còn suýt bắt lấy được mắt cá chân của Cảnh Phong.
Anh đã chạy loanh quanh một hồi rất lâu, cảm tưởng như vĩnh viễn không có lối thoát, vĩnh viễn sẽ không thể nào thoát ra khỏi nơi kinh dị này, thể xác của Cảnh Phong bị rút đi từng chút năng lượng. Hiện tại chân tay của anh đã mệt mỏi rã rời, không thể cầm cự thêm một phút nào nữa, cơ bắp Cảnh Phong dần lạnh toát, căng cứng khó chịu.
Rốt cuộc anh không trụ nổi, ngã quỵ xuống!
Quái vật kia chỉ có cái đầu là còn nguyên vẹn, tuy nhiên ngũ quan vỡ nát khó xác định danh tính, còn lại thân thể của nó tất cả đều được tạo thành từ khung xương gãy dập bị chắp ghép tuỳ ý, lục phủ ngũ tạng quấn bừa lên khung xương kia không hết, rủ xuống mặt đất phần thừa nhớp nháp.
Cảnh Phong theo bản năng nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần đón nhận tử vong.
"Xoảng!"
Linh Thu đập vỡ mặt gương sau lưng Cảnh Phong, không thừa một lời nào mà xách anh đứng dậy, một dìu một lảo đảo bỏ chạy trong bóng tối, quái vật toàn thân bốc mùi tanh hôi tức tốc đuổi theo phía sau bọn họ.
"Cảnh Phong, nhắm mắt, đừng mở ra."
Linh Thu nói, cậu lôi theo Cảnh Phong chạy một mạch, không dám chậm chân lấy một giây, chỉ cần phía trước có thứ gì ngáng đường liền thẳng một cước đạp vỡ. Cảnh Phong mặc dù đang được Linh Thu dìu nhưng anh bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng hơn. Tiếng khóc lóc gào rít của "Thanh Hoà" bị bỏ lại phía sau.
"A!"
Một vật thể nào đó có trọng lượng nặng đập thẳng vào người Linh Thu, cậu kêu lên một tiếng, suýt nữa ngã ra, may là Cảnh Phong đứng bên cạnh kịp giữ lấy Linh Thu.
"Ai?! Linh Thu? Là nhóc hả?"
Huyền Đông Quân nhắm mắt nhắm mũi chạy, hai bên như bò mù mà lao vào nhau, đầu anh choáng một chút nhưng cũng không có vấn đề gì, ngược lại nhận ra bản thân may mắn tìm được đồng bọn, tinh thần càng phấn chấn hơn.
"Tiểu Hi đâu?"
"Tôi không tìm thấy anh ấy, Sở ca không đi cùng mọi người sao?"
Linh Thu lờ đi hai chữ kia, vội vàng hỏi lại, quả nhiên cả hai bên đều không gặp lại Sở Hi.
Trong lòng Linh Thu như có lửa đốt.
"Sở Hi nhìn thấy gì đó khác với chúng ta, trước hết tìm thấy người đã, dù sao ở đây cũng không ai nhìn thấy gì."
Huyền Đông Quân nói, sau đó cả nhóm lựa chọn một hướng, không chậm trễ tiếp tục đi ngay.
Hiểu Dương và Cảnh Phong trong đầu có mười vạn câu hỏi vì sao, liền thắc mắc.
"Sở ca nhìn thấy? Không phải anh ấy trở thành "người" rồi sao? Người đáng nhẽ ra có năng lực "mắt âm dương" phải là Tiểu Dương mà nhỉ?"
"Anh ấy được cô chủ vỗ đầu trực tiếp. Có thể cái vỗ đầu của cô bé khác với những cánh tay trắng mà chúng ta thường gặp."
Linh Thu trả lời Cảnh Phong, bước chân đi nhanh hơn những người khác.
"Vậy còn vụ nhắm mắt sẽ thoát ra khỏi vòng lặp của quái vật? Thần kì quá vậy. Đây cũng là Sở ca nhắc mọi người cách này hả?"
Hiểu Dương không kìm nổi tò mò, liền hỏi ngay lập tức, tuy không ai nhìn được biểu cảm của Hiểu Dương, kể cả cô, nhưng mọi người đều cảm tưởng rằng có thể nhận thấy trên mặt cô bé kia viết to đùng hai chữ hiếu kỳ.
"Tiểu Hi nói vốn dĩ chúng ta đang bị nhốt trong bốn bức tường gương, nếu chúng ta mở mắt, tường gương sẽ kích hoạt tối đa hiệu lực, mở ra một cánh cổng xuyên thấu dẫn cho con mồi lối đi ảo, thực chất lại giống như con ruồi tội nghiệp bay loanh quanh trong căn phòng phong kín."
"Giống như một cái lồng giam nhỉ? Thảo nào tôi chạy mãi không tìm thấy đường ra, may là Tiểu Thu đến kịp lúc"
Cảnh Phong tưởng tượng trong đầu.
"Vậy hiện tại anh ấy ở đâu–?"
"Suỵt."
Hiểu Dương định hỏi thêm, Huyền Đông Quân liền đưa tay chặn miệng cô lại, Linh Thu là người phát giác ra chuyện kì lạ trước tiên, Cảnh Phong cảnh giác lắng nghe động tĩnh.
Có tiếng gió.
Tiếng dính dớp.
Tiếng..
Tiếng chạy.
Còn có cả tiếng dao kéo chém sượt qua nhau sắc bén như có như không vang vọng lại, vô cùng khó xác định.
"Hướng 5 giờ, chạy đi!"
Mọi người ngay tức tốc cắm đầu chạy theo mệnh lệnh không biết là của ai, y đúc đám học sinh trong tiết thể dục, ngoan ngoãn chạy tiêng tiếng hô như lùa vịt của thầy giáo.
Thầy giáo này là Sở Hi.
Hắn hiện tại búi cao tóc, chân phát huy hết tốc lực, từ xa nhìn thấy đám "người mù" kia không biết mừng lo lẫn lộn thế nào, chỉ kịp quát một tiếng đuổi cả đám đi.
Tiếng kim loại xé gió lao tới, Sở Hi phản ứng nhanh cúi xuống, cũng không quên điều khiển nhóm người phía trước " Nhảy cao lên!"
Thứ xúc tu kì lạ kia phần đầu có kết cấu như lưỡi đao lớn, phần thân dính nhớp còn khuyến mãi thêm gai dài lỉa chỉa, sau khi chém hụt con mồi trước mắt, nó đổi sang tấn công nhóm 4 người kia, bởi vì thứ đó biết được hành động của đám Linh Thu đều do một mình Sở Hi chỉ đạo vậy nên nó quyết định đánh đòn lừa, lưỡi đao đang phi lên ở sát đầu mấy kẻ kia liền ngay lập tức quét xuống cổ chân của bọn họ. May là Sở Hi kịp thời ra lệnh.
Ba người đều đang là sinh viên- tiền sinh viên đều thầm cảm ơn công lao dạy dỗ của lão sư môn thể chất!
Sở Hi thẳng tay đập nát mặt gương chắn bên tay trái, mặc cho cánh tay rách đầy máu cũng không quan tâm mà cầm lấy một mảnh gương lớn, nhắm vào phía dưới thứ kia mà phi một đường.
Xa xa vang lên tiếng "phập!" nhỏ.
Rốt cuộc trong mấy giây ngắn ngủi làm chậm đi hoạt động của thứ quái vật kia, hắn cố gắng thêm một chút cũng đuổi kịp được nhóm Linh Thu.
Trong mấy người có Huyền Đông Quân thể lực vượt trội, chạy đến đâu liền không tốn sức nện nát mặt gương đến đó. Chỉ là thứ kia vẫn bám dai không rời.
Cả 5 người vừa chạy vừa né, chật vật vô cùng.
Linh Thu ngửi thấy mùi bên cạnh mình, mi tâm hơi nhíu lại.
"Sắp ra rồi, gắng chịu đựng một chút."
Sở Hi điều chế nhịp thở, tầm mắt vì nhiễm một tầng mồ hôi do chạy quá sức mà hơi nhoè mờ.
Linh Thu nghe thấy "Ding" một tiếng.
[ấm quá]
[rốt cuộc là ai vậy?]
"Huỵch!"
Năm thân thể nhào ra khỏi mặt gương, ngã xuống sàn nhà.
Tấm gương đằng sau bọn họ loảng xoảng kêu lên.
Linh Thu rốt cuộc mở mắt ra, do chưa quen với ánh sáng trắng tinh của căn biệt thự mà hốc mắt của cậu hơi nhức, đến khi cậu quay đầu lại.
Liền nhìn thấy tấm gương cỡ lớn trong phòng cô chủ vỡ nát, bên trong nhốt một thân ảnh đen sì méo mó đang áp chặt lấy bên kia mặt gương.
Ngũ quan trắng xoá mơ hồ.
Máu rỉ ra từ các khe nứt trên mặt gương.
"Là.. lão quản gia."
Hiểu Dương chống tay ngồi dậy, cô nheo mắt khó chịu, đến khi nhìn thấy rõ hình ảnh vỡ nát trước mặt mới nhanh chóng tỉnh táo, ngạc nhiên nói.
[Dingdoong, lượt chơi chỉ còn 18 phút, kết thúc sẽ đóng cửa tàu, kính mong quý khách tận hưởng.]
Cái ***! Tận hưởng cảm giác gì cơ? Tận hưởng đầu bị nổ tung? Hay tận hưởng bị bánh xe tàu nghiền nát?!
Hiểu Dương nghe thấy âm thanh không thể không quen thuộc này.
Đây rõ ràng là giọng nói của rối gỗ trên đoàn tàu của bọn họ. Cô vội vàng đứng dậy, chạy ra soi vào gương..
"Hiểu Dương, sao vậy?"
Sở Hi đứng dậy đi về phía Hiểu Dương, hắn nhìn thấy toàn bộ mặt gương trước mắt. Dưới đại sảnh, tầng 1,2,3..
tất cả đều là ảnh của cô gái bạch tạng kia.
Mà nhiệm vụ của bọn họ là tìm ra được ảnh "người" của cô chủ.
"A.. Sở ca! Anh chảy máu kìa!"
Hiểu Dương quay lại, sau đó liền bị Sở Hi doạ sợ, mặt trắng bệch thốt lên. Ba người còn lại cũng vừa chạy ra, bị doạ y hệt Hiểu Dương.
"Không sao, trầy tay một chút–"
"Trầy cái đầu anh."
Linh Thu nói, sau đó vội xoay Sở Hi lại để nhìn rõ vết thương hơn.
Ở ngay phần hông của hắn bị một mảnh gương lớn ghim sâu vào, còn không biết mức độ nặng nhẹ thế nào.
Sở Hi không đủ thời gian ngạc nhiên vì thằng nhóc kia dám quát hắn, cho đến khi hắn ngơ ngác nhìn xuống mới phát hiện ra bản thân bị xiên một phát, máu chảy đầm đìa ướt thấm ra bộ đồng phục trắng tinh.
"Roạt!"
Linh Thu không nói không rằng xé rách phần áo ở chỗ bị thương của hắn ra, Sở Hi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn hành động của cậu.
"Vẫn may, vết rách hơi sâu nhưng chưa cắt vào chỗ nguy hiểm. Phải khâu lại đấy."
Huyền Đông Quân đánh giá một hồi rồi nói, sau đó nhanh chóng đi tìm mấy thứ đại loại giống kim chỉ.
Linh Thu cảm thấy không ổn, cậu nhìn lên Sở Hi.
Nét mặt của hắn không có chút dao động hay biến sắc gì, vô cùng bình tĩnh.
Cứ như đây không phải vết thương trên cơ thể hắn.
"Anh.. không đau sao?"
"Có.."
[Hình như là vậy..]
"Lấy mảnh gương ra đã rồi mới xử lí vết thương."
Cảnh Phong lo lắng nhìn đại ca, anh nghĩ Huyền Đông Quân có vẻ là người hiểu biết về y học, còn chưa kịp nói hết câu "chờ Huyền ca lấy ra cho anh" liền hoảng sợ "ối" một tiếng.
Huyền Đông Quân vừa mới mang kim chỉ được sát khuẩn đến cũng xám mặt. Anh vội vàng đi đến chỗ Sở Hi để chuẩn bị xử lí vết thương.
"Đừng táy máy, để anh làm mấy cái còn lại."
Linh Thu là người ngồi gần nhất, quan sát thấy Sở Hi tự mình rút ra mảnh gương cũng có kĩ thuật, cậu không nói gì, ánh gương dính máu tươi lấp loáng qua tầm mắt Linh Thu.
Lại khiến cho cậu vô tình mơ hồ trong phút chốc..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất