Quyển 2 Chương 2: Quyển 2 Chương 2
Bánh xe tàu vẫn còn dính nhớp thứ nó vừa cán qua, chầm chậm lăn rồi dừng lại, tiếng động cơ ken két nghe chói tai.
"Ding dong—"
"Ding dong—"
"Ding dong—"
__________"
Cửa sắt xoành xoạch mở ra, tiếng chuông "chào đón" ở bên ngoài nghe không được êm tai cho lắm, vừa to vừa dai dẳng.
"Thật phiền" hắn hơi nhíu mày theo đoàn người bước ra khỏi khoang tàu, chân lựa chỗ sạch sẽ né đi chỗ máu ở cửa.
"Chị Dư, em hơi sợ.." Tiêu Hà từ lúc ra khỏi wc vẫn luôn ôm chặt lấy cánh tay của Dư Lộ.
Người mới lại đi gây phiền phức với người mới, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện lạ lùng như vậy. Dư Lộ điềm nhiên cũng không phải người bình thường, cô ta từ lúc ra khỏi tàu một lời cũng không nói ra, chỉ có con mắt là đảo xung quanh thăm dò kĩ lưỡng khung cảnh. Tay đương nhiên vẫn để nữ sinh kia bấu chặt lấy giống như con koala ôm cành cây.
Nếu là người thường
Đã sớm giãy tay ra khỏi nữ sinh phiền phức kia.
Người ta lo cho thân mình còn không xong, tâm tư gì còn lo dỗ dành nữ sinh mít ướt nước mắt lèm nhem:D
Mọi người đều ra khỏi tàu hết, người cuối cùng vừa bước chân xuống đất, con tàu liền ngay lập tức biến mất vô âm vô tín. Có người mới nhìn thấy phương tiện không cánh mà bay liền hốt hoảng chạy lại nơi con tàu từng dừng tại đó mà la hét gào khàn cả giọng
"Khoan đã! Tàu đâu mất rồi?! Đây là nơi nào?! Mau thả chúng tôi về đi!"
Mọi người không ai để ý đến người mới kia, bắt đầu đi theo đoàn như thể đã có trật tự từ trước.
Gợi ý trạm này "trò chơi Rồng rắn lên mây"
Trước mặt hắn là một khu tập thể cũ nát, cao khoảng 5-6 tầng, các toà nhà tập thể dính sát nhau gập lại trông ngột ngạt vô cùng, bên dưới nhìn lên tối tăm ẩm ẩm mùi mốc, bên trên hẹp một khoảng không trông thật miễn cưỡng mới thấy có chút không khí ở trên đó, loại hình khu tập thể này bức bối y như một cái giếng trời nhìn từ dưới lên..
Có hơi lạnh
Hắn đeo khẩu trang lên, không khí ở đây nồng mùi ẩm mốc, không chỉ là mùi ẩm, còn có kiểu mùi hôi của người lâu ngày không tắm phảng phất..
"Đi chứ?" Dẫn đầu là một người cũ, chính là người lúc ở trên tàu trả lời câu hỏi "ghế da thú" của Tư Hạ, anh ta quay đầu lại nhìn mọi người ở sau lưng, có người rụt rè gật đầu, có người không ừ hử gì, thêm cả đám người mới co ro sợ hãi không dám đi vào khu tập thể, lại càng không muốn bị bỏ lại, im lặng nghe theo lời người cũ kia, ngoan ngoãn y như một đàn gà con, theo sau người cũ bước chân vào khoảng sân của khu tập thể.
"Đại lão?"
"Tôi có tên, tôi là Sở Hi*" Hắn vẫn đứng im tại chỗ, ngước ánh mắt âm trầm qua mắt kính trong suốt nhìn lên trên đỉnh "giếng trời", gió hun hút thổi, Linh Thu đưa tay kéo kéo cổ áo phao cao lên hơn, cậu cũng không đứng chơi, liền đưa mắt quan sát xung quanh tìm manh mối..
Những người chơi đạt chỉ tiêu "sống sót" lần trước đều biết chung một gợi ý là "trò chơi dân gian ". Quá sơ sài, gợi ý này chung quy vẫn chưa đủ để tìm ra được manh mối gì đó có ích.
"Mọi người là thầy từ vùng khác đến?" Một giọng nói vừa khô khan vừa khàn đặc đột nhiên vang lên giống như mọc giữa không khí một ô thoại, đoàn người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh- là một ông lão nhăn nheo nhìn qua không hề có chút sức sống, hốc mắt sâu hoắm thâm sì, môi khô nứt tái nhợt trông y như một cái xác khô, nếu không phải lồng ngực trơ xương của ông ta đang phập phồng chứng minh ông ta là vật sống, có lẽ một vài người trong đám người kia đã sợ muốn ướt cả quần rồi..
Đám người vẫn bất động đứng nhìn ông lão.
Hắn đi lên đằng trước, con ngươi hắn hạ xuống nói chuyện với ông già thấp hơn hắn cả ba cái đầu.
"Ông lão, ban nãy, ông nói thầy–?"
"Phù phù.. các người không lẽ không phải là thầy sao?"
Đột nhiên lão già thổi thổi mấy hơi thật mạnh, tạo cảm giác như ở trong không khí đang có rất nhiều vi sinh vật bay lập lờ trước mặt ông ta, nhìn rõ mồn một từng con đang ngọ nguậy.
Hắn bất giác lùi lại hai bước, kéo khẩu trang kín mặt hơn.
Ông ta.. thật hôi
"A.. Làm phiền rồi, chúng tôi là người mới đến"
Người cũ dẫn đầu đoàn- Vương Bình ngập ngừng mở lời khách sáo, anh ta sợ hắn đụng phải cái gì đó không hay ho, sẽ làm liên luỵ tới cả đám bọn họ. Tuy nhiên vẫn không muốn bước chân tiến lên phía trước, có ai ngu đâu mà đi chủ động tiếp cận "thứ kì lạ" kia..
Lão già như tai lãng không nghe thấy gì, lắc lắc cái đầu chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc bạc, hói đến lòi sọ, chầm chậm nuốt nước miếng lại ngẩng đầu lên, đôi mắt ông ta đục ngầu không thấy ánh sáng.
"Các người không phải là thầy sao?"
Ông già lặp lại câu hỏi
Linh Thu đứng yên trong đám đông, nhìn hình người mỏng như cành cây khô của ông lão bị khuất một nửa sau lưng của hắn, cậu đã nghe ông ta nói đến ba lần một từ, rốt cuộc ông già đó có ý gì?
Hắn gật đầu nhẹ, nói nhỏ chỉ đủ mức cho lão già đứng ngay trước mặt hắn nghe thấy.
"Phải, chúng tôi là thầy"
"Vậy mọi người đi theo tôi" Giống như giải được password, lão già hơi mở mắt lớn hơn một chút rồi ngay lập tức trở về trạng thái bình thường của lão, ông ta khàn khàn nói bằng âm thanh yếu ớt bệnh tật, quay lưng hướng về phía cầu thang khu tập thể, cánh tay gầy guộc vươn ra vẫy vẫy đám người phía sau.
Đoàn người ngoan ngoãn nối đuôi nhau đi theo ông ta.
Hắn lại lẩn vào đám người, im lặng bước lên cầu thang, Linh Thu đi bên cạnh hắn, cả không gian của khu tập thể tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ có tiếng giày lộp cộp chen nhau vang vọng trên hành lang cầu thang âm u.
Mọi người thì thầm nhỏ tiếng với nhau.
"Vương Bình, anh.. anh dẫn theo tôi đi cùng có được không? Chúng ta lập nhóm? Từ nãy đến giờ tôi cảm giác cái gì cũng kỳ quái, lão ma ốm kia lại càng đáng sợ. Mấy cái này rốt cuộc có liên quan gì đến "trò chơi dân gian" chứ?" Một người cũ đi sát gần lại chỉ hận không thể dính chặt lấy Vương Bình, quả nhiên làm cho Vương Bình khó chịu, không trả lời mà bước chân nhanh hơn, mau chóng tách kẻ phiền phức kia khỏi anh ta, tiếp đó lại có vài kẻ nhao nhao muốn kết bạn lập nhóm với đám người cũ.
"Suỵt_"
Có người phát ra âm thanh cảnh cáo, mọi người đều bỏ dở cuộc trò chuyện mà quay đầu lại nhìn người kia, vậy mà là 1 người mới– Tư Hạ.
"Mọi người có thể nhỏ tiếng chút được không? Tôi thấy.. nơi này vốn dĩ rất im lặng, không nên làm ồn, lỡ như đụng phải thứ gì.."
"Anh ta nói phải, mọi người nhỏ tiếng chút" Linh Thu cũng có phần không vui vẻ, tuỳ tiện chen thêm một câu, lời vừa nói xong cũng vừa lúc bước chân ông lão dừng lại, cả đám người đứng trước một cái tủ cá nhân.
Tủ cá nhân có 15 ngăn..
"Đồ dùng của mọi người đều ở trong này.. chìa khoá.. mọi người tự chia phòng đi, nhà vệ sinh ở cuối hành lang tầng chẵn và đầu cầu thang tầng lẻ.. ăn uống ở dưới khu bếp chung tầng hai.. cứ thong thả.. thong thả" khó khăn nói xong được cả câu, ông lão quay lưng rời đi.
Trên các ngăn tủ cá nhân đều ghi số ghế của từng người, phải có vé tàu mới mở được tủ, mọi người lần lượt tìm được ngăn của mình, mở tủ ra xem bản thân được sắp xếp cho đạo cụ gì.
"Tôi.. mọi người ơi.. vé của tôi! Vé của tôi đâu mất rồi?!" Một người mới nức nở kêu lên- là nữ sinh Tiêu Hà. Không ngờ vừa mới tham gia chuyến đầu tiên đã gặp xui xẻo như vậy. Tiêu Hà là người trẻ tuổi nhất trong cả đám người, trong khi mọi người đều đã mở được ngăn tủ thì cô loay hoay lục túi áo tìm vé tàu của mình, chỉ đáng buồn là
Tìm không thấy
Tiêu Hà oà khóc nức nở, tìm tới tìm lui trên quần áo và cơ thể mình, mắt hoảng loạn tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy vé tàu của cô đâu, cô bắt đầu quay sang Vương Bình. Run rẩy cầu khẩn
"Anh.. có cách nào giúp tôi không? Vé của tôi mất rồi, mất rồi.. "
"Không phải rối gỗ đã nói rõ rồi sao? Không có vé không được lên tàu, một số trò chơi cũng rất cần dùng đến vé tàu, tuyệt đối không được làm mất. Giờ cô tự mình không bảo quản được vé, tôi không can hệ gì, đừng hỏi tôi."
Tiêu Hà nhìn thấy biểu cảm của Vương Bình, suy sụp đến thất thần, cô ta đứng im một chỗ nức nở từng tiếng nhỏ, cố gắng nghĩ cách tự cứu bản thân.
"Có.. có thể mượn vé của người khác để mở tủ không?"
Cắn cắn môi, Tiêu Hà giọng nói nghèn nghẹt đưa đôi mắt ngập nước lên cầu khẩn mọi người ở xung quanh lần cuối.
"Không mở được"
Hắn mở ngăn tủ bằng vé của mình, tĩnh lặng quan sát đồ dùng ở bên trong tủ, sau đó mở miệng trả lời bâng quơ.
Tiêu Hà vẫn chưa hết tự lừa bản thân, sụt sịt mũi.
"Biết đâu.. biết đâu có thể thì sao?"
Hắn lôi vé tàu của mình ra, đưa thử vào khe mở tủ ngay trước mặt Tiêu Hà, lạnh nhạt.
"Thấy không? Nếu có thể tuỳ tiện dùng vé người khác thì còn gì phải nói nữa."
Hắn rút vé ra, cất lại vào túi, sau đó quay lại ngăn tủ của mình lấy chìa khoá phòng cùng bọc đồ bên trong ra khỏi ngăn tủ, cầm về phòng của mình. Cả đám người cũng lục tục tự lấy đồ rồi đi tìm phòng để nghỉ ngơi. Để lại Tiêu Hà tâm trí rối bù, cuối cùng tự mình lau nước mắt, chạy theo mọi người.
15 người- chia nhau ra 8 phòng
Mỗi phòng chỉ đủ cho hai người chen.
Nghĩa là sẽ dư ra một người phải ngủ một mình.
Sở Hi lấy chìa khoá mở cửa phòng, đột nhiên có tiếng bước chân hướng đến phía hắn, là một người cũ, người kia liền mở lời.
"Tóc dài, tôi có thể ở cùng phòng với cậu không?" -Vương Bình, việc lựa chọn ở cùng phòng với người cũ vẫn là ổn hơn so với ở cùng người mới, nhất là Vương Bình bản tính vốn không hề ưa những kẻ mới đến, vì cảm thấy hắn là kẻ tương đối yên tĩnh nên anh ta muốn cùng hắn lập thành một đội.
Hắn quay đầu sang nhìn người đàn ông kia, sau đó liền liếc mắt, tìm được đàn em của mình.
"Xin lỗi, tôi có bạn ở cùng rồi". Hắn nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn lách qua Vương Bình phóng ánh mắt đến Linh Thu. Thấy đại lão có ý, Linh Thu liền vui vẻ đi vào phòng hắn, tiện thể đi ngang qua Vương Bình lịch sự gật đầu chào anh ta một cái.
Vương Bình cười trừ, rời đi
Vốn dĩ hắn từ chối Vương Bình cũng không phải vô lý..
Thêm nữa là căn bản không ưa thì không muốn ở cùng.
Hắn đóng cửa lại cẩn thận, trong phòng có hai gường đơn, một cái bàn nhỏ để một bình hoa khô, không có tủ ghế hay cửa sổ, hết sức ngột ngạt cùng tối giản.
"Em thấy cái phòng này thật giống nhà tù.."
Haha
Linh Thu sau khi nhìn hắn đóng cửa lại, trong phòng ngoài ánh sánh mờ mờ qua khe hở của cửa chính thì không còn nguồn sáng nào khác, thật may là còn có cái đèn dầu để dưới gầm giường, cậu mang đèn để lên bàn thắp sáng lên, rõ ràng đang là ban ngày mà khu tập thể này lại âm u lạnh lẽo y như chỉ có ban đêm tồn tại.
"Sở ca, ban nãy anh dùng vé của anh mở tủ cho Tiêu Hà thật à?"
"Vé từ chuyến đầu tiên của tôi, hết hạn sử dụng lâu rồi"
Hắn ngồi quay lưng với Linh Thu, móc trong túi áo ra một tấm vé đã bị làm mờ hết tên ghế và tên khoang tàu- quả nhiên là vé cũ.
"Vậy anh đã bao giờ chứng kiến người làm mất vé sẽ gặp phải chuyện gì chưa?"
"Rồi, không lên được tàu"
"Không lên được.. vậy sẽ bị nhốt lại thế giới của trò chơi sao?"
Hắn mỉm cười, tháo kính ra lau lau, quay mặt lại nhìn Linh Thu
" Lấy đâu ra thế giới nữa, trò chơi kết thúc, thế giới đóng lại, không lên được tàu sẽ bị chuyến tiếp theo nghiền nát"
Linh Thu "à" nhỏ. Vậy hoá ra tiếng lẹp nhẹp lúc ở trên tàu mà cậu nghe thấy ban nãy.. có lẽ là chuyến tàu mà cậu vừa lên đã cán qua người xấu số nào đó không vào được tàu..
"Ding dong—"
"Ding dong—"
"Ding dong—"
__________"
Cửa sắt xoành xoạch mở ra, tiếng chuông "chào đón" ở bên ngoài nghe không được êm tai cho lắm, vừa to vừa dai dẳng.
"Thật phiền" hắn hơi nhíu mày theo đoàn người bước ra khỏi khoang tàu, chân lựa chỗ sạch sẽ né đi chỗ máu ở cửa.
"Chị Dư, em hơi sợ.." Tiêu Hà từ lúc ra khỏi wc vẫn luôn ôm chặt lấy cánh tay của Dư Lộ.
Người mới lại đi gây phiền phức với người mới, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện lạ lùng như vậy. Dư Lộ điềm nhiên cũng không phải người bình thường, cô ta từ lúc ra khỏi tàu một lời cũng không nói ra, chỉ có con mắt là đảo xung quanh thăm dò kĩ lưỡng khung cảnh. Tay đương nhiên vẫn để nữ sinh kia bấu chặt lấy giống như con koala ôm cành cây.
Nếu là người thường
Đã sớm giãy tay ra khỏi nữ sinh phiền phức kia.
Người ta lo cho thân mình còn không xong, tâm tư gì còn lo dỗ dành nữ sinh mít ướt nước mắt lèm nhem:D
Mọi người đều ra khỏi tàu hết, người cuối cùng vừa bước chân xuống đất, con tàu liền ngay lập tức biến mất vô âm vô tín. Có người mới nhìn thấy phương tiện không cánh mà bay liền hốt hoảng chạy lại nơi con tàu từng dừng tại đó mà la hét gào khàn cả giọng
"Khoan đã! Tàu đâu mất rồi?! Đây là nơi nào?! Mau thả chúng tôi về đi!"
Mọi người không ai để ý đến người mới kia, bắt đầu đi theo đoàn như thể đã có trật tự từ trước.
Gợi ý trạm này "trò chơi Rồng rắn lên mây"
Trước mặt hắn là một khu tập thể cũ nát, cao khoảng 5-6 tầng, các toà nhà tập thể dính sát nhau gập lại trông ngột ngạt vô cùng, bên dưới nhìn lên tối tăm ẩm ẩm mùi mốc, bên trên hẹp một khoảng không trông thật miễn cưỡng mới thấy có chút không khí ở trên đó, loại hình khu tập thể này bức bối y như một cái giếng trời nhìn từ dưới lên..
Có hơi lạnh
Hắn đeo khẩu trang lên, không khí ở đây nồng mùi ẩm mốc, không chỉ là mùi ẩm, còn có kiểu mùi hôi của người lâu ngày không tắm phảng phất..
"Đi chứ?" Dẫn đầu là một người cũ, chính là người lúc ở trên tàu trả lời câu hỏi "ghế da thú" của Tư Hạ, anh ta quay đầu lại nhìn mọi người ở sau lưng, có người rụt rè gật đầu, có người không ừ hử gì, thêm cả đám người mới co ro sợ hãi không dám đi vào khu tập thể, lại càng không muốn bị bỏ lại, im lặng nghe theo lời người cũ kia, ngoan ngoãn y như một đàn gà con, theo sau người cũ bước chân vào khoảng sân của khu tập thể.
"Đại lão?"
"Tôi có tên, tôi là Sở Hi*" Hắn vẫn đứng im tại chỗ, ngước ánh mắt âm trầm qua mắt kính trong suốt nhìn lên trên đỉnh "giếng trời", gió hun hút thổi, Linh Thu đưa tay kéo kéo cổ áo phao cao lên hơn, cậu cũng không đứng chơi, liền đưa mắt quan sát xung quanh tìm manh mối..
Những người chơi đạt chỉ tiêu "sống sót" lần trước đều biết chung một gợi ý là "trò chơi dân gian ". Quá sơ sài, gợi ý này chung quy vẫn chưa đủ để tìm ra được manh mối gì đó có ích.
"Mọi người là thầy từ vùng khác đến?" Một giọng nói vừa khô khan vừa khàn đặc đột nhiên vang lên giống như mọc giữa không khí một ô thoại, đoàn người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh- là một ông lão nhăn nheo nhìn qua không hề có chút sức sống, hốc mắt sâu hoắm thâm sì, môi khô nứt tái nhợt trông y như một cái xác khô, nếu không phải lồng ngực trơ xương của ông ta đang phập phồng chứng minh ông ta là vật sống, có lẽ một vài người trong đám người kia đã sợ muốn ướt cả quần rồi..
Đám người vẫn bất động đứng nhìn ông lão.
Hắn đi lên đằng trước, con ngươi hắn hạ xuống nói chuyện với ông già thấp hơn hắn cả ba cái đầu.
"Ông lão, ban nãy, ông nói thầy–?"
"Phù phù.. các người không lẽ không phải là thầy sao?"
Đột nhiên lão già thổi thổi mấy hơi thật mạnh, tạo cảm giác như ở trong không khí đang có rất nhiều vi sinh vật bay lập lờ trước mặt ông ta, nhìn rõ mồn một từng con đang ngọ nguậy.
Hắn bất giác lùi lại hai bước, kéo khẩu trang kín mặt hơn.
Ông ta.. thật hôi
"A.. Làm phiền rồi, chúng tôi là người mới đến"
Người cũ dẫn đầu đoàn- Vương Bình ngập ngừng mở lời khách sáo, anh ta sợ hắn đụng phải cái gì đó không hay ho, sẽ làm liên luỵ tới cả đám bọn họ. Tuy nhiên vẫn không muốn bước chân tiến lên phía trước, có ai ngu đâu mà đi chủ động tiếp cận "thứ kì lạ" kia..
Lão già như tai lãng không nghe thấy gì, lắc lắc cái đầu chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc bạc, hói đến lòi sọ, chầm chậm nuốt nước miếng lại ngẩng đầu lên, đôi mắt ông ta đục ngầu không thấy ánh sáng.
"Các người không phải là thầy sao?"
Ông già lặp lại câu hỏi
Linh Thu đứng yên trong đám đông, nhìn hình người mỏng như cành cây khô của ông lão bị khuất một nửa sau lưng của hắn, cậu đã nghe ông ta nói đến ba lần một từ, rốt cuộc ông già đó có ý gì?
Hắn gật đầu nhẹ, nói nhỏ chỉ đủ mức cho lão già đứng ngay trước mặt hắn nghe thấy.
"Phải, chúng tôi là thầy"
"Vậy mọi người đi theo tôi" Giống như giải được password, lão già hơi mở mắt lớn hơn một chút rồi ngay lập tức trở về trạng thái bình thường của lão, ông ta khàn khàn nói bằng âm thanh yếu ớt bệnh tật, quay lưng hướng về phía cầu thang khu tập thể, cánh tay gầy guộc vươn ra vẫy vẫy đám người phía sau.
Đoàn người ngoan ngoãn nối đuôi nhau đi theo ông ta.
Hắn lại lẩn vào đám người, im lặng bước lên cầu thang, Linh Thu đi bên cạnh hắn, cả không gian của khu tập thể tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ có tiếng giày lộp cộp chen nhau vang vọng trên hành lang cầu thang âm u.
Mọi người thì thầm nhỏ tiếng với nhau.
"Vương Bình, anh.. anh dẫn theo tôi đi cùng có được không? Chúng ta lập nhóm? Từ nãy đến giờ tôi cảm giác cái gì cũng kỳ quái, lão ma ốm kia lại càng đáng sợ. Mấy cái này rốt cuộc có liên quan gì đến "trò chơi dân gian" chứ?" Một người cũ đi sát gần lại chỉ hận không thể dính chặt lấy Vương Bình, quả nhiên làm cho Vương Bình khó chịu, không trả lời mà bước chân nhanh hơn, mau chóng tách kẻ phiền phức kia khỏi anh ta, tiếp đó lại có vài kẻ nhao nhao muốn kết bạn lập nhóm với đám người cũ.
"Suỵt_"
Có người phát ra âm thanh cảnh cáo, mọi người đều bỏ dở cuộc trò chuyện mà quay đầu lại nhìn người kia, vậy mà là 1 người mới– Tư Hạ.
"Mọi người có thể nhỏ tiếng chút được không? Tôi thấy.. nơi này vốn dĩ rất im lặng, không nên làm ồn, lỡ như đụng phải thứ gì.."
"Anh ta nói phải, mọi người nhỏ tiếng chút" Linh Thu cũng có phần không vui vẻ, tuỳ tiện chen thêm một câu, lời vừa nói xong cũng vừa lúc bước chân ông lão dừng lại, cả đám người đứng trước một cái tủ cá nhân.
Tủ cá nhân có 15 ngăn..
"Đồ dùng của mọi người đều ở trong này.. chìa khoá.. mọi người tự chia phòng đi, nhà vệ sinh ở cuối hành lang tầng chẵn và đầu cầu thang tầng lẻ.. ăn uống ở dưới khu bếp chung tầng hai.. cứ thong thả.. thong thả" khó khăn nói xong được cả câu, ông lão quay lưng rời đi.
Trên các ngăn tủ cá nhân đều ghi số ghế của từng người, phải có vé tàu mới mở được tủ, mọi người lần lượt tìm được ngăn của mình, mở tủ ra xem bản thân được sắp xếp cho đạo cụ gì.
"Tôi.. mọi người ơi.. vé của tôi! Vé của tôi đâu mất rồi?!" Một người mới nức nở kêu lên- là nữ sinh Tiêu Hà. Không ngờ vừa mới tham gia chuyến đầu tiên đã gặp xui xẻo như vậy. Tiêu Hà là người trẻ tuổi nhất trong cả đám người, trong khi mọi người đều đã mở được ngăn tủ thì cô loay hoay lục túi áo tìm vé tàu của mình, chỉ đáng buồn là
Tìm không thấy
Tiêu Hà oà khóc nức nở, tìm tới tìm lui trên quần áo và cơ thể mình, mắt hoảng loạn tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy vé tàu của cô đâu, cô bắt đầu quay sang Vương Bình. Run rẩy cầu khẩn
"Anh.. có cách nào giúp tôi không? Vé của tôi mất rồi, mất rồi.. "
"Không phải rối gỗ đã nói rõ rồi sao? Không có vé không được lên tàu, một số trò chơi cũng rất cần dùng đến vé tàu, tuyệt đối không được làm mất. Giờ cô tự mình không bảo quản được vé, tôi không can hệ gì, đừng hỏi tôi."
Tiêu Hà nhìn thấy biểu cảm của Vương Bình, suy sụp đến thất thần, cô ta đứng im một chỗ nức nở từng tiếng nhỏ, cố gắng nghĩ cách tự cứu bản thân.
"Có.. có thể mượn vé của người khác để mở tủ không?"
Cắn cắn môi, Tiêu Hà giọng nói nghèn nghẹt đưa đôi mắt ngập nước lên cầu khẩn mọi người ở xung quanh lần cuối.
"Không mở được"
Hắn mở ngăn tủ bằng vé của mình, tĩnh lặng quan sát đồ dùng ở bên trong tủ, sau đó mở miệng trả lời bâng quơ.
Tiêu Hà vẫn chưa hết tự lừa bản thân, sụt sịt mũi.
"Biết đâu.. biết đâu có thể thì sao?"
Hắn lôi vé tàu của mình ra, đưa thử vào khe mở tủ ngay trước mặt Tiêu Hà, lạnh nhạt.
"Thấy không? Nếu có thể tuỳ tiện dùng vé người khác thì còn gì phải nói nữa."
Hắn rút vé ra, cất lại vào túi, sau đó quay lại ngăn tủ của mình lấy chìa khoá phòng cùng bọc đồ bên trong ra khỏi ngăn tủ, cầm về phòng của mình. Cả đám người cũng lục tục tự lấy đồ rồi đi tìm phòng để nghỉ ngơi. Để lại Tiêu Hà tâm trí rối bù, cuối cùng tự mình lau nước mắt, chạy theo mọi người.
15 người- chia nhau ra 8 phòng
Mỗi phòng chỉ đủ cho hai người chen.
Nghĩa là sẽ dư ra một người phải ngủ một mình.
Sở Hi lấy chìa khoá mở cửa phòng, đột nhiên có tiếng bước chân hướng đến phía hắn, là một người cũ, người kia liền mở lời.
"Tóc dài, tôi có thể ở cùng phòng với cậu không?" -Vương Bình, việc lựa chọn ở cùng phòng với người cũ vẫn là ổn hơn so với ở cùng người mới, nhất là Vương Bình bản tính vốn không hề ưa những kẻ mới đến, vì cảm thấy hắn là kẻ tương đối yên tĩnh nên anh ta muốn cùng hắn lập thành một đội.
Hắn quay đầu sang nhìn người đàn ông kia, sau đó liền liếc mắt, tìm được đàn em của mình.
"Xin lỗi, tôi có bạn ở cùng rồi". Hắn nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn lách qua Vương Bình phóng ánh mắt đến Linh Thu. Thấy đại lão có ý, Linh Thu liền vui vẻ đi vào phòng hắn, tiện thể đi ngang qua Vương Bình lịch sự gật đầu chào anh ta một cái.
Vương Bình cười trừ, rời đi
Vốn dĩ hắn từ chối Vương Bình cũng không phải vô lý..
Thêm nữa là căn bản không ưa thì không muốn ở cùng.
Hắn đóng cửa lại cẩn thận, trong phòng có hai gường đơn, một cái bàn nhỏ để một bình hoa khô, không có tủ ghế hay cửa sổ, hết sức ngột ngạt cùng tối giản.
"Em thấy cái phòng này thật giống nhà tù.."
Haha
Linh Thu sau khi nhìn hắn đóng cửa lại, trong phòng ngoài ánh sánh mờ mờ qua khe hở của cửa chính thì không còn nguồn sáng nào khác, thật may là còn có cái đèn dầu để dưới gầm giường, cậu mang đèn để lên bàn thắp sáng lên, rõ ràng đang là ban ngày mà khu tập thể này lại âm u lạnh lẽo y như chỉ có ban đêm tồn tại.
"Sở ca, ban nãy anh dùng vé của anh mở tủ cho Tiêu Hà thật à?"
"Vé từ chuyến đầu tiên của tôi, hết hạn sử dụng lâu rồi"
Hắn ngồi quay lưng với Linh Thu, móc trong túi áo ra một tấm vé đã bị làm mờ hết tên ghế và tên khoang tàu- quả nhiên là vé cũ.
"Vậy anh đã bao giờ chứng kiến người làm mất vé sẽ gặp phải chuyện gì chưa?"
"Rồi, không lên được tàu"
"Không lên được.. vậy sẽ bị nhốt lại thế giới của trò chơi sao?"
Hắn mỉm cười, tháo kính ra lau lau, quay mặt lại nhìn Linh Thu
" Lấy đâu ra thế giới nữa, trò chơi kết thúc, thế giới đóng lại, không lên được tàu sẽ bị chuyến tiếp theo nghiền nát"
Linh Thu "à" nhỏ. Vậy hoá ra tiếng lẹp nhẹp lúc ở trên tàu mà cậu nghe thấy ban nãy.. có lẽ là chuyến tàu mà cậu vừa lên đã cán qua người xấu số nào đó không vào được tàu..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất