Quyển 2 Chương 36: Thiên đàng hoả ngục (16)
Cánh cửa thư viện chầm chậm lăn bánh xe nhỏ ở dưới chân, mở ra một kẽ hở, tiếp đón hai người Linh Thu và Sở Hi không có thứ gì ngoài bóng tối âm u bao trùm toàn bộ không gian bên trong thư viện. Sở Hi nói nhỏ một câu "vào xem thử" với người phía sau, hắn không chần chừ lập tức lách thân thể mảnh mai tựa mảnh giấy, làn da trắng nhợt cùng bộ đồ tối màu hắn đang mặc trên người lập tức hòa tan vào trong thứ màu đen kịt sau cánh cửa. Linh Thu cũng không chậm trễ mà lập tức theo sau Sở Hi.
Giữa không gian tĩnh lặng như tờ, Linh Thu nghe thấy rõ mồn một âm thanh kim đồng hồ chạy, vang vọng loáng thoáng khắp mọi ngóc ngách trong thư viện.
"Em bật đèn pin lên được không?"
"Bật đi."
***
Nhóm Đường Tiểu Hi sau một hồi chần chừ cùng cố gắng kéo dài thời gian, rốt cuộc cũng đành miễn cưỡng kéo nhau bước chân đi vào trong địa điểm đã hẹn trước. Cánh cửa gỗ chầm chậm mở ra trước mắt bốn người, bên trong ngoại trừ đặt một cái bàn, bên trên thắp 8 ngọn nến cùng một học sinh ưu tú ngồi ở vị trí trung tâm là điểm sáng duy nhất thì mọi thứ xung quanh đều bị che phủ bởi bóng tối.
"Kì quái, trên bàn rõ ràng thắp đến tám cây nến lớn, sao lại chỉ chiếu sáng đủ một dãy bàn 4 người?"
Phàm Ưu Kiệt cắn răng nghiến ra mấy chữ thảo luận nhỏ với đồng bọn, Niên Lãn Lãn ban đầu vốn nhát gan, lúc này lại bất thường bình tĩnh, cô ta không để ý đến dị trạng của phòng học mà chỉ mải mê ngắm nhìn vị học sinh ưu tú đang trang nhã ngồi ở vị trí giữa bàn đối diện với 4 người. Nhưng hiện tại không ai để ý đến Niên Lãn Lãn đang hành xử như thế nào.
Đường Tiểu Hi cảnh giác nhìn thanh niên có khuôn mặt giống Mặc Nhan Di đến 8, 9 phần, có điều nhan sắc cao cấp, trưởng thành lại u lãnh bí ẩn hơn thằng nhóc tinh quái Mặc Nhan Di nhiều. Cô tự trấn an bản thân, hít một hơi sâu rồi cùng 3 người còn lại ngoan ngoãn đi về vị trí của mình, kéo ghế ra chuẩn bị ngồi xuống.
"Tôi chưa cho phép các người ngồi cơ mà?"
Tiếng chân ghế xê dịch đột nhiên bị một câu nói của thiếu niên nhẹ nhàng chặn lại, toàn thể nhất thời bị đóng băng tại chỗ. 4 người bị chọn đều ngơ ngác nhìn về phía tên học sinh ưu tú một thân hắc ám kia, chỉ thấy Mặc Nhan Dương nhã nhặn dùng đầu ngón tay, điêu luyện thao tác mấy cái, động tác nhanh nhẹn kì bí y hệt một ảo thuật gia thực thụ, cuối cùng trong nháy mắt đã xòe ra được một viên xí ngầu trong suốt 10 mặt y hệt viên của Mặc Nhan Di. Còn chưa kịp để cho con mồi của mình chuẩn bị tâm lí, Mặc Nhan Dương đã chắp hai bàn tay lại, giấu viên xí ngầu ẩn bên trong các ngón tay.
Thẳng thừng tuyên bố. Miệng còn không quên mỉm cười thân thiện.
"Trò chơi bắt đầu rồi. Chào mừng các bạn đã đến tham gia lễ khuyến học."
Trần Tất Tinh là NPC, từ lúc nhìn thấy Mặc Nhan Dương đã ngay lập tức run rẩy một trận, tuyệt không dám ho he nửa lời, tay cậu ta vịn trên thành ghế gỗ thoáng chốc đã toát mồ hôi lạnh. Phàm Ưu Kiệt dùng ánh mắt tra xét của bản thân đem dính kên mặt của Mặc Nhan Dương săm soi một lượt, cuối cùng chầm chậm hỏi đối phương.
"Bắt đầu chơi, tại sao lại không cho phép chúng tôi ngồi ghế?"
"Bởi vì sẽ có phần thưởng bất ngờ, cũng sẽ có hình phạt thú vị đang chờ các người. Nếu muốn ngồi thử ghế thì tôi cũng không cản."
Đương nhiên không ai dám tùy tiện ngồi.
Mặc Nhan Dương không thèm liếc Phàm Ưu Kiệt, hắn lại tiếp tục lôi thêm đạo cụ của mình ra đặt lên mặt bàn.
Đường Tiểu Hi lại phát hiện thêm một điểm bất thường.
Theo hiện trạng thời tiết bên ngoài, rõ ràng đang có gió lạnh thổi không nhẹ, vậy mà đến khi cô bước chân vào phòng nghiên cứu- địa điểm tổ chức cá cược, kể từ lúc cửa phòng không đóng thì gió đã ngừng thổi vào bên trong, giống như có một kết giới vô hình đã chặn lại lối ra vào của bọn họ.
Mặc Nhan Dương không nhanh không chậm sắp xếp đạo cụ một chút, ra vẻ tính toán ngẩng đầu lên nhìn 4 con cừu non trước mặt, lơ đễnh hỏi.
"Để xem đêm nay tôi sẽ cho bao nhiêu người sống sót rời khỏi đây nhỉ?"
***
Xung quanh hai người là từng dãy giá sách cao đến 6m, đến mức nhà trường còn phải lắp thêm bên cạnh mỗi cái giá là một đường thang gỗ để tiện cho các học sinh đi lên lấy sách ở trên cao. Linh Thu căn bản cũng là người thích đọc sách, hẳn không lạ lắm khi nhìn thấy kiến trúc đầy dãy sách tầng tầng lớp lớp quấn lấy nhau như thế này, nhưng vì điều kiện gia đình vốn không khá giả, hồi còn là học sinh bình thường cậu cũng chỉ làm khách quen ở những cửa hàng bán sách nhỏ.
"Quên mất không nói, thư viện của nhà anh thực sự rất rộng đấy."
Linh Thu cầm đèn pin soi một lượt bảng tên của các tủ sách, vừa nói chuyện với Sở Hi.
Sở Hi không nhìn Linh Thu mà xoay người mò đến bàn làm việc của thư kí trông coi thư viện, trên khóe môi câu lên một đường cong nhỏ.
"So với nơi này, em thích chỗ nào hơn?"
"Thích anh."
Linh Thu trả lời nhanh, lại không để ý bản thân rốt cuộc thừa thiếu chữ gì.
Sở Hi gật gật đầu, rọi đèn pin lục lọi từng ngăn tủ, cuối cùng cũng tìm được một cái chìa khóa, hắn cầm lên xem xét sau đó lại tiếp tục lia đèn về phía cửa ra vào, đồng tình nói.
"Vẫn là ở nhà tốt hơn. Chỉ đáng tiếc sách trong thư viện nhà anh–"
Linh Thu đang nghe Sở Hi đáp lại, đến nửa câu thì im bặt, cậu lập tức quay lại phía Sở Hi, trong giọng nói giấu đi mấy phần lo lắng.
"Sở ca, sao vậy?"
"Không có gì.."
Linh Thu vươn tay kéo Sở Hi lại gần cậu hơn, nhớ đến buổi sáng đột nhiên người kia ngồi trong lòng cậu lạnh toát đến thất thần, cậu không khỏi vừa quan tâm vừa dâng lên trong lòng nỗi sợ vô hình nào đó, Sở Hi bỗng nhiên bị Linh Thu kéo lại thì phản ứng chậm mất vài giây, hắn vỗ vai Linh Thu trấn an, lại vờ trêu cậu một chút.
"Nếu sợ tối thì anh nhường em đèn pin của anh."
"..."
Bỏ đi, từ nay cậu sẽ chú ý đến người này hơn. Lỡ như hắn đột ngột "tắt nguồn" thì cũng chỉ có Linh Thu là người duy nhất kịp thời bế hắn đi.
"Anh có tìm thấy thứ đó không?"
"Không thấy."
Vậy thì có thể bọn họ đều nhảy chung một suy nghĩ. Trò chơi này hiện tại đang có rất nhiều lỗ hổng, điều kiện tử vong cũng vô cùng mờ mịt. Mục tiêu cần tìm thứ nhất là tài liệu về Sở Lục Man và những người đã tử vong sau cái chết của học sinh này. Thứ hai
Chính là nội quy trường học, bao gồm cả nội quy thư viện.
Không trường học nào là không có nội quy. Môi trường học đường giống như một xã hội thu nhỏ, nội quy sinh ra dùng để quản chế và đưa mọi thứ vào đúng khuôn khổ cần thiết. Đặc biệt là nơi cần giữ sự nghiêm túc và yên lặng như thư viện trường, đáng lẽ ra nội quy phải được treo ở nơi dễ nhìn thấy nhất mới phải. Theo suy đoán từ trò chơi gốc, người chơi cá cược đổ ra mặt "địa ngục" sẽ trực tiếp tử vong, nhưng theo lời của Mặc Nhan Di, trừ khi đoán sai điểm, đổ ra "địa ngục" chưa chắc là tử vong nếu đoán đúng điểm của nó.
Rõ ràng đây là mâu thuẫn.
Vậy nên gợi ý mà Sở Hi gửi cho Đường Tiểu Hi, hắn vẫn đưa cho cô suy đoán bám theo trò chơi gốc mà không nói cho cô biết luật chơi theo lời của Mặc Nhan Di. Điều kiện lẫn trò chơi gốc đang lộ ra vô số lỗ hổng, thiếu đi tính liên kết đối với cốt truyện trong thế giới trò chơi, hiện tại chỉ có thể tìm đến nội quy thì may ra mới có thể biết thêm được về điều kiện tử vong.
Ví dụ như cái đầu móc lưỡi câu, xác người rơi từ tầng 4 ở kí túc hay thứ kì quái nào đấy vẫn luôn ẩn nấp quanh quẩn đâu đó đã đi theo sau Linh Thu và Sở Hi lúc bọn họ tìm đường đến thư viện. Hiện tại vẫn chưa có điều kiện nào giải thích được.
" Sở ca, nếu đã không thấy nội quy, vậy chúng ta xuống tầng hầm tìm thêm sổ sách?"
Linh Thu rốt cuộc cũng bó tay, tìm kĩ thêm một lúc liền quyết định rọi đèn pin về phía đường cầu thang đi xuống bị lấp trong một ngách sau dãy tủ sách âm u, sải bước cùng Sở Hi đi đến nơi đó. Sở Hi nhìn đồng hồ trên tay Linh Thu, không mấy quan tâm rủi ro mà chấp thuận.
"Dù sao nếu đã đến rồi thì không nên trở về tay không."
Hắn tiến lên trước Linh Thu, cầm đèn pin trong tay chiếu xuống phía dưới đường cầu thang trước mắt, độ sâu không quá cao, có thể thấy ngay cánh cửa gỗ bị khóa bằng một ổ khóa lớn.
Thực ra suy luận theo hướng đi hiện tại cũng có điểm đúng.
Ban ngày đa phần đều có người đến và trông coi thư viện, camera cũng hoạt động chặt chẽ. Thành ra thành phần bị đào thải và tước bỏ đi quyền học tập như đám học sinh lớp F chắc chắn là không thể tiến vào những nơi cất giữ tài liệu quan trọng như thư viện trường hay phòng của các nhân viên cao cấp trong trường. Vậy nên việc hoạt động vào khung giờ của lễ khuyến học là dễ dàng nhất, căn bản tất cả lớp phòng bị từ máy móc đến con người kia đều bị đánh gãy vào lúc bắt đầu trò cá cược.
Ngay khi Linh Thu muốn đi xuống thì Sở Hi đã nhanh chân chắn trước cậu, ngầm ép cho đứa nhóc kia chỉ được theo sau hắn. Linh Thu nhịn cười bất lực, định gọi Sở Hi một câu thì bỗng nhiên bị hắn sửa lại.
"Sở–"
"Gọi Sở Hi là được rồi."
"Sở Hi để em đi lên trước được không?". Cập nhậ???? ????????u????ện nhanh ????ại || ????????ùm????????u????ệ n.????n ||
"..."
"Không được. Anh lớn hơn, để anh bảo vệ em."
Lời nói nghe tưởng chừng hơi giống trẻ con nhưng âm điệu của Sở Hi lại nghiêm túc thâm trầm đến kì lạ, giống như người hắn bảo vệ không phải là bạn đồng hành bình thường.
Mà là báu vật hắn trân quý nhất mới đúng.
Là kiểu báu vật đã đánh mất một lần, thì lần này hắn tuyệt đối sẽ không để mất nữa.
Thời điểm Sở Hi chắn phía trước Linh Thu, nhờ ánh sáng của cậu mà dùng chiếc chìa khóa hắn tìm thấy trong ngăn tủ bàn thư kí, lạch cạch tra vào ổ thử mở ra. Linh Thu cuối cùng cũng xác nhận được cảm giác cậu dành cho lão đại phải giải thích như thế nào.
Không phải ngưỡng mộ mà ra
Cũng chẳng phải quý như bằng hữu mà thành
Cậu thích hắn.
Cực kỳ thích..
Vậy nên cũng cực kỳ sợ mất đi hắn.
"Sở Hi, sau trạm này–"
"Đến nhà anh chơi nữa không?"
"Đến."
(Ảnh cứi hai đứa nè:D)
Thêm hàng;;v;;
(Tranh thuộc bản quyền của tui và do tui vẽ, yêu cầu không repost hay reup ở bất kì hình thức nào)
Giữa không gian tĩnh lặng như tờ, Linh Thu nghe thấy rõ mồn một âm thanh kim đồng hồ chạy, vang vọng loáng thoáng khắp mọi ngóc ngách trong thư viện.
"Em bật đèn pin lên được không?"
"Bật đi."
***
Nhóm Đường Tiểu Hi sau một hồi chần chừ cùng cố gắng kéo dài thời gian, rốt cuộc cũng đành miễn cưỡng kéo nhau bước chân đi vào trong địa điểm đã hẹn trước. Cánh cửa gỗ chầm chậm mở ra trước mắt bốn người, bên trong ngoại trừ đặt một cái bàn, bên trên thắp 8 ngọn nến cùng một học sinh ưu tú ngồi ở vị trí trung tâm là điểm sáng duy nhất thì mọi thứ xung quanh đều bị che phủ bởi bóng tối.
"Kì quái, trên bàn rõ ràng thắp đến tám cây nến lớn, sao lại chỉ chiếu sáng đủ một dãy bàn 4 người?"
Phàm Ưu Kiệt cắn răng nghiến ra mấy chữ thảo luận nhỏ với đồng bọn, Niên Lãn Lãn ban đầu vốn nhát gan, lúc này lại bất thường bình tĩnh, cô ta không để ý đến dị trạng của phòng học mà chỉ mải mê ngắm nhìn vị học sinh ưu tú đang trang nhã ngồi ở vị trí giữa bàn đối diện với 4 người. Nhưng hiện tại không ai để ý đến Niên Lãn Lãn đang hành xử như thế nào.
Đường Tiểu Hi cảnh giác nhìn thanh niên có khuôn mặt giống Mặc Nhan Di đến 8, 9 phần, có điều nhan sắc cao cấp, trưởng thành lại u lãnh bí ẩn hơn thằng nhóc tinh quái Mặc Nhan Di nhiều. Cô tự trấn an bản thân, hít một hơi sâu rồi cùng 3 người còn lại ngoan ngoãn đi về vị trí của mình, kéo ghế ra chuẩn bị ngồi xuống.
"Tôi chưa cho phép các người ngồi cơ mà?"
Tiếng chân ghế xê dịch đột nhiên bị một câu nói của thiếu niên nhẹ nhàng chặn lại, toàn thể nhất thời bị đóng băng tại chỗ. 4 người bị chọn đều ngơ ngác nhìn về phía tên học sinh ưu tú một thân hắc ám kia, chỉ thấy Mặc Nhan Dương nhã nhặn dùng đầu ngón tay, điêu luyện thao tác mấy cái, động tác nhanh nhẹn kì bí y hệt một ảo thuật gia thực thụ, cuối cùng trong nháy mắt đã xòe ra được một viên xí ngầu trong suốt 10 mặt y hệt viên của Mặc Nhan Di. Còn chưa kịp để cho con mồi của mình chuẩn bị tâm lí, Mặc Nhan Dương đã chắp hai bàn tay lại, giấu viên xí ngầu ẩn bên trong các ngón tay.
Thẳng thừng tuyên bố. Miệng còn không quên mỉm cười thân thiện.
"Trò chơi bắt đầu rồi. Chào mừng các bạn đã đến tham gia lễ khuyến học."
Trần Tất Tinh là NPC, từ lúc nhìn thấy Mặc Nhan Dương đã ngay lập tức run rẩy một trận, tuyệt không dám ho he nửa lời, tay cậu ta vịn trên thành ghế gỗ thoáng chốc đã toát mồ hôi lạnh. Phàm Ưu Kiệt dùng ánh mắt tra xét của bản thân đem dính kên mặt của Mặc Nhan Dương săm soi một lượt, cuối cùng chầm chậm hỏi đối phương.
"Bắt đầu chơi, tại sao lại không cho phép chúng tôi ngồi ghế?"
"Bởi vì sẽ có phần thưởng bất ngờ, cũng sẽ có hình phạt thú vị đang chờ các người. Nếu muốn ngồi thử ghế thì tôi cũng không cản."
Đương nhiên không ai dám tùy tiện ngồi.
Mặc Nhan Dương không thèm liếc Phàm Ưu Kiệt, hắn lại tiếp tục lôi thêm đạo cụ của mình ra đặt lên mặt bàn.
Đường Tiểu Hi lại phát hiện thêm một điểm bất thường.
Theo hiện trạng thời tiết bên ngoài, rõ ràng đang có gió lạnh thổi không nhẹ, vậy mà đến khi cô bước chân vào phòng nghiên cứu- địa điểm tổ chức cá cược, kể từ lúc cửa phòng không đóng thì gió đã ngừng thổi vào bên trong, giống như có một kết giới vô hình đã chặn lại lối ra vào của bọn họ.
Mặc Nhan Dương không nhanh không chậm sắp xếp đạo cụ một chút, ra vẻ tính toán ngẩng đầu lên nhìn 4 con cừu non trước mặt, lơ đễnh hỏi.
"Để xem đêm nay tôi sẽ cho bao nhiêu người sống sót rời khỏi đây nhỉ?"
***
Xung quanh hai người là từng dãy giá sách cao đến 6m, đến mức nhà trường còn phải lắp thêm bên cạnh mỗi cái giá là một đường thang gỗ để tiện cho các học sinh đi lên lấy sách ở trên cao. Linh Thu căn bản cũng là người thích đọc sách, hẳn không lạ lắm khi nhìn thấy kiến trúc đầy dãy sách tầng tầng lớp lớp quấn lấy nhau như thế này, nhưng vì điều kiện gia đình vốn không khá giả, hồi còn là học sinh bình thường cậu cũng chỉ làm khách quen ở những cửa hàng bán sách nhỏ.
"Quên mất không nói, thư viện của nhà anh thực sự rất rộng đấy."
Linh Thu cầm đèn pin soi một lượt bảng tên của các tủ sách, vừa nói chuyện với Sở Hi.
Sở Hi không nhìn Linh Thu mà xoay người mò đến bàn làm việc của thư kí trông coi thư viện, trên khóe môi câu lên một đường cong nhỏ.
"So với nơi này, em thích chỗ nào hơn?"
"Thích anh."
Linh Thu trả lời nhanh, lại không để ý bản thân rốt cuộc thừa thiếu chữ gì.
Sở Hi gật gật đầu, rọi đèn pin lục lọi từng ngăn tủ, cuối cùng cũng tìm được một cái chìa khóa, hắn cầm lên xem xét sau đó lại tiếp tục lia đèn về phía cửa ra vào, đồng tình nói.
"Vẫn là ở nhà tốt hơn. Chỉ đáng tiếc sách trong thư viện nhà anh–"
Linh Thu đang nghe Sở Hi đáp lại, đến nửa câu thì im bặt, cậu lập tức quay lại phía Sở Hi, trong giọng nói giấu đi mấy phần lo lắng.
"Sở ca, sao vậy?"
"Không có gì.."
Linh Thu vươn tay kéo Sở Hi lại gần cậu hơn, nhớ đến buổi sáng đột nhiên người kia ngồi trong lòng cậu lạnh toát đến thất thần, cậu không khỏi vừa quan tâm vừa dâng lên trong lòng nỗi sợ vô hình nào đó, Sở Hi bỗng nhiên bị Linh Thu kéo lại thì phản ứng chậm mất vài giây, hắn vỗ vai Linh Thu trấn an, lại vờ trêu cậu một chút.
"Nếu sợ tối thì anh nhường em đèn pin của anh."
"..."
Bỏ đi, từ nay cậu sẽ chú ý đến người này hơn. Lỡ như hắn đột ngột "tắt nguồn" thì cũng chỉ có Linh Thu là người duy nhất kịp thời bế hắn đi.
"Anh có tìm thấy thứ đó không?"
"Không thấy."
Vậy thì có thể bọn họ đều nhảy chung một suy nghĩ. Trò chơi này hiện tại đang có rất nhiều lỗ hổng, điều kiện tử vong cũng vô cùng mờ mịt. Mục tiêu cần tìm thứ nhất là tài liệu về Sở Lục Man và những người đã tử vong sau cái chết của học sinh này. Thứ hai
Chính là nội quy trường học, bao gồm cả nội quy thư viện.
Không trường học nào là không có nội quy. Môi trường học đường giống như một xã hội thu nhỏ, nội quy sinh ra dùng để quản chế và đưa mọi thứ vào đúng khuôn khổ cần thiết. Đặc biệt là nơi cần giữ sự nghiêm túc và yên lặng như thư viện trường, đáng lẽ ra nội quy phải được treo ở nơi dễ nhìn thấy nhất mới phải. Theo suy đoán từ trò chơi gốc, người chơi cá cược đổ ra mặt "địa ngục" sẽ trực tiếp tử vong, nhưng theo lời của Mặc Nhan Di, trừ khi đoán sai điểm, đổ ra "địa ngục" chưa chắc là tử vong nếu đoán đúng điểm của nó.
Rõ ràng đây là mâu thuẫn.
Vậy nên gợi ý mà Sở Hi gửi cho Đường Tiểu Hi, hắn vẫn đưa cho cô suy đoán bám theo trò chơi gốc mà không nói cho cô biết luật chơi theo lời của Mặc Nhan Di. Điều kiện lẫn trò chơi gốc đang lộ ra vô số lỗ hổng, thiếu đi tính liên kết đối với cốt truyện trong thế giới trò chơi, hiện tại chỉ có thể tìm đến nội quy thì may ra mới có thể biết thêm được về điều kiện tử vong.
Ví dụ như cái đầu móc lưỡi câu, xác người rơi từ tầng 4 ở kí túc hay thứ kì quái nào đấy vẫn luôn ẩn nấp quanh quẩn đâu đó đã đi theo sau Linh Thu và Sở Hi lúc bọn họ tìm đường đến thư viện. Hiện tại vẫn chưa có điều kiện nào giải thích được.
" Sở ca, nếu đã không thấy nội quy, vậy chúng ta xuống tầng hầm tìm thêm sổ sách?"
Linh Thu rốt cuộc cũng bó tay, tìm kĩ thêm một lúc liền quyết định rọi đèn pin về phía đường cầu thang đi xuống bị lấp trong một ngách sau dãy tủ sách âm u, sải bước cùng Sở Hi đi đến nơi đó. Sở Hi nhìn đồng hồ trên tay Linh Thu, không mấy quan tâm rủi ro mà chấp thuận.
"Dù sao nếu đã đến rồi thì không nên trở về tay không."
Hắn tiến lên trước Linh Thu, cầm đèn pin trong tay chiếu xuống phía dưới đường cầu thang trước mắt, độ sâu không quá cao, có thể thấy ngay cánh cửa gỗ bị khóa bằng một ổ khóa lớn.
Thực ra suy luận theo hướng đi hiện tại cũng có điểm đúng.
Ban ngày đa phần đều có người đến và trông coi thư viện, camera cũng hoạt động chặt chẽ. Thành ra thành phần bị đào thải và tước bỏ đi quyền học tập như đám học sinh lớp F chắc chắn là không thể tiến vào những nơi cất giữ tài liệu quan trọng như thư viện trường hay phòng của các nhân viên cao cấp trong trường. Vậy nên việc hoạt động vào khung giờ của lễ khuyến học là dễ dàng nhất, căn bản tất cả lớp phòng bị từ máy móc đến con người kia đều bị đánh gãy vào lúc bắt đầu trò cá cược.
Ngay khi Linh Thu muốn đi xuống thì Sở Hi đã nhanh chân chắn trước cậu, ngầm ép cho đứa nhóc kia chỉ được theo sau hắn. Linh Thu nhịn cười bất lực, định gọi Sở Hi một câu thì bỗng nhiên bị hắn sửa lại.
"Sở–"
"Gọi Sở Hi là được rồi."
"Sở Hi để em đi lên trước được không?". Cập nhậ???? ????????u????ện nhanh ????ại || ????????ùm????????u????ệ n.????n ||
"..."
"Không được. Anh lớn hơn, để anh bảo vệ em."
Lời nói nghe tưởng chừng hơi giống trẻ con nhưng âm điệu của Sở Hi lại nghiêm túc thâm trầm đến kì lạ, giống như người hắn bảo vệ không phải là bạn đồng hành bình thường.
Mà là báu vật hắn trân quý nhất mới đúng.
Là kiểu báu vật đã đánh mất một lần, thì lần này hắn tuyệt đối sẽ không để mất nữa.
Thời điểm Sở Hi chắn phía trước Linh Thu, nhờ ánh sáng của cậu mà dùng chiếc chìa khóa hắn tìm thấy trong ngăn tủ bàn thư kí, lạch cạch tra vào ổ thử mở ra. Linh Thu cuối cùng cũng xác nhận được cảm giác cậu dành cho lão đại phải giải thích như thế nào.
Không phải ngưỡng mộ mà ra
Cũng chẳng phải quý như bằng hữu mà thành
Cậu thích hắn.
Cực kỳ thích..
Vậy nên cũng cực kỳ sợ mất đi hắn.
"Sở Hi, sau trạm này–"
"Đến nhà anh chơi nữa không?"
"Đến."
(Ảnh cứi hai đứa nè:D)
Thêm hàng;;v;;
(Tranh thuộc bản quyền của tui và do tui vẽ, yêu cầu không repost hay reup ở bất kì hình thức nào)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất