Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 135: Nhân duyên tế hội

Trước Sau
Mình được đến thứ này chỉ là trùng hợp thôi ư? Cảm giác không quá giống, Lục Diệp hồi tưởng lại tình cảnh đương thời, sau khi hắn gia trì linh văn Tụ Linh vào trong năm mươi bốn linh khiếu của bản thân, trong đầu bỗng chợt hiện ra đôi tròng mắt to lớn màu đỏ máu, ẩn ẩn còn nghe được tiếng nói già nua, đối phương nói gì đó, đáng tiếc Lục Diệp không nghe rõ.

Tiếp sau trong Long Tuyền liền phun ra mảnh vảy rồng này.

Điều này có vẻ không giống xảo hợp, ngược lại càng giống như lực lượng nào đó đặc ý đưa vảy rồng đến trước mặt mình.

Xem ra phía dưới Long Tuyền kia hẳn cất giấu một ít bí mật mà ngay cả Thanh Vũ Sơn Thái La Tông đều không biết, Lục Diệp không nghĩ sâu thêm, hiện tại cân nhắc những điều này cũng vô dụng, tu vi của hắn còn quá thấp.

Xem xét kỹ nàng thứ nghi là vảy rồng trong tay, Lục Diệp phát hiện thứ này cũng có màu đỏ máu, như thể có máu tươi đang chảy xuôi bên trong.

Khí tức thoáng hiện vẻ quen thuộc tràn ra trên lân phiến, giống hệt như sương mù màu đỏ nhạt trong Long Tuyền.

Long Tuyền kia sở dĩ có thể rèn luyện thể phách tu sĩ, chính là bởi vì sương mù màu đỏ nhạt, tu sĩ đả tọa tu hành trong đó, nuốt nhổ sương mù vào cơ thể, thể phách liền sẽ được đến tăng cường.

Lân phiến này...

Tâm tư Lục Diệp linh hoạt lên, nếu thật đúng như vậy, thế thì lân phiến này hẳn là bảo vật vô giá.

Long Tuyền cố định ở một nơi, cách mỗi ba năm mới có thể mở ra một lần, muốn tiến vào còn phải tham gia Long Tuyền Hội, đánh sống đánh chết một phen, thế nhưng lân phiến này lại mang được theo trên người, có thể tùy thời sử dụng.

Nhưng đến cùng phải dùng thế nào, Lục Diệp lại không khỏi có chút lúng túng.

Trong Long Tuyền hắn có thể rèn luyện thể phách, đấy là bởi vì dưới sự dẫn dắt của linh văn Tụ Linh, sương mù màu đỏ nhạt không ngừng tràn vào thân thể, nếu xem sương mù màu đỏ nhạt kia như một loại năng lượng đặc biệt, như vậy năng lượng trên lân phiến lại đã ngưng kết thành trạng thái cố định.

Trong tình cảnh đó, linh văn Tụ Linh tự nhiên không phát huy được tác dụng, lúc này năm mươi bốn linh khiếu của hắn đều gia trì Tụ Linh, nếu hữu dụng thì sớm đã phát huy hiệu quả mới đúng.

Ngay khi hắn còn đang vô kế khả thi, Hổ Phách bỗng nhiên tiến lại, chui đầu vào trong ngực Lục Diệp, khẽ hấp miếng lân phiến trên tay Lục Diệp.

Một tia huyết tuyến có thể thấy được mắt thường chảy ra từ trên lân phiến, bị Hổ Phách hút vào trong miệng, tức thì thân thể Hổ Phách chợt cứng đờ, thẳng tắp ngã xuống.

- Hổ Phách!

Y Y kinh hãi.

Lục Diệp vội vàng đứng dậy tra xem tình hình.

Lát sau, một người một linh nhìn nhau, cuối cùng cũng yên tâm, Hổ Phách không có gì đáng ngại, chỉ là tựa hồ sa vào trong ác mộng nào đó, mặc dù nằm trên đất trầm trầm ngủ say, nhưng trong cổ họng lại không ngừng phát ra tiếng gầm gừ, không chỉ thế, nó ngoài thân nó còn có huyết quang nhàn nhạt không ngừng chớp động.

- Lục Diệp, Hổ Phách không sao chứ?

Y Y vẫn chưa quá yên tâm.

- Hẳn là không sao.

Lục Diệp hồi tưởng lại cảm nhận lúc mình tôi thể trong Long Tuyền khi trước:

- Đại khái là hít hơi nhiều, nhất thời không chống được, ngất đi.

Lúc tôi thể ở Long Tuyền, hắn cũng phải chịu đựng cảm giác đau đớn thấu tim gan, đấy mới chỉ là sương mù màu đỏ nhạt thôi, còn vừa rồi Hổ Phách hít nguyên một đạo tơ máu đi ra, loại huyết tuyến màu đỏ máu kia rõ ràng mạnh hơn sương mù rất nhiều.

Cả hai đều là cùng một loại năng lượng, có được hiệu quả tôi thể, đột nhiên phải chịu đau đớn, thế là Hổ Phách liền ngất đi.

Còn hồng quang lấp lánh trên người nó, nếu không tính sai, hẳn chính đang rèn luyện thể phách.

Có vết xe đổ của Hổ Phách, Lục Diệp thật không dám động tâm tư gì, muốn động dùng năng lượng trong lân giáp này, còn cần phải tìm ra cách nào đó ổn thỏa chút mới được.

Thu hồi lân giáp, Lục Diệp lại cùng Y Y quan sát Hổ Phách một phen, xác định nó thật không có gì đại ngại, hơn nữa theo như Y Y cảm giác, khí huyết Hổ Phách chính đang đề thăng với tốc độ cực kỳ rõ ràng, khí huyết tăng cường, thể phách tự nhiên cũng sẽ mạnh lên.

Quả nhiên đúng như Lục Diệp phỏng đoán.

Lân giáp là thứ tốt, mặc kệ nó có phải vảy rồng hay không!

Trịnh trọng thu lại phiến lân giáp này vào trong túi trữ vật, Lục Diệp ăn chút thịt, sau đó đứng dậy luyện đao.

Lần luyện đao này cảm giác hơi khác với bất kỳ lần nào trước kia, sau khi thể phách được tăng cường, Lục Diệp rõ ràng cảm thấy tốc độ ra tay và lực lượng mình đều tăng lên nhiều, chí ít cũng phải đề thăng ba thành.



Đề thăng như thế rất khủng bố, hắn không biết người khác có được đề thăng thế nào, nhưng đoán chừng không cách nào nhiều được như mình, bởi vì lúc ở trong Long Tuyền hắn thôn phệ quá nhiều sương mù màu đỏ nhạt, dẫn đến sau cùng sương phù trong tiểu không gian kia gần như không còn sót lại chút gì.

Hắn lại nghĩ đến Hoa Từ, nếu giờ nữ nhân kia gặp lại mình, sợ rằng sẽ hoài nghi liệu có phải mình đi con đường thể tu.

Lục Diệp cảm thấy hiện tại thể phách và khí huyết của hắn hẳn đã mạnh hơn tên thể tu ngũ trọng Thái La Tông gặp phải lúc trước một đoạn tương đối xa.

Suốt cả đêm, Lục Diệp không tiếp tục tu hành mà một mực luyện đao, hắn muốn mượn phương thức này để làm quen với thân thể đột nhiên mạnh lên của mình.

Trời sáng, Hổ Phách từ từ tỉnh lại, Y Y kiểm tra một phen, phát hiện nó không có gì dị thường, ngược lại lực lượng khí huyết đề thăng rất nhiều, ngay cả da lông tuyết trắng cũng theo đó trở nên sáng bóng.

...

Nghiêng phía đối diện thương minh là một nhà Túy Xuân Lâu, làm sinh ý da thịt, chẳng qua nữ tử ở chỗ này chẳng những có phàm nhân, mà có cả một ít tán tu có chút tu vi trong người, cho nên sinh ý cực kỳ náo nhiệt.

Giày vò một đêm, thiếu gia hoàn khố tinh bì lực tẫn, quần áo xộc xệch đẩy cửa đi ra, ngoài cửa lão Đổng chắp tay đứng đợi sẵn, như một chiếc cọc gỗ, nhắm mắt dưỡng thần, loại chuyện hộ vệ này, hắn làm rất không sai, đêm qua nếu không phải thiếu gia nổi giận, sợ rằng hắn đã đứng ở đầu giường nguyên suốt một đêm, rất xứng chức với danh xưng thiếp thân bảo tiêu.

- Lão Đổng, đi!

Thiếu gia kêu một tiếng, hồi vị lại cảm giác sướng khoái đêm qua, trong lòng rất mãn ý. Đối với phàm phu tục tử bình thường mà nói, tu sĩ đều là tồn tại cao cao tại thượng, nhưng hắn lại há là phàm phu tục tử bình thường, hắn không đi giày xéo những nữ tử phàm nhân kia là bởi vì hắn có mục tiêu càng tốt, so với nữ tử phàm trần, nữ tu có tu vi trong người không thể nghi ngờ càng phù hợp với khẩu vị của hắn, cảnh ấy khiến hắn không khỏi sinh ra cảm giác ưu việt trong lúc vui đùa.

Tu sĩ lại thế nào? Bó lớn linh thạch ném đi ra, còn không phải ngoan ngoãn để cho thiếu gia xoa vuốt bóp nặn!

Thiếu gia hoàn khố đi ửo phía trước, lão Đổng theo hộ vệ phía sau, tú bà nhiệt tình đưa tiễn, mấy tên ác nô không biết đã bị đánh phát đến chỗ nào.

...

Hai đạo thân ảnh vội vã chạy về hướng thương minh, nam tử đi đầu mặt mày cau có, không biết đã làm sai chuyện gì.

Thần tình nữ tử theo ở phía sau cũng rất khó coi.

Hai tiểu tu sĩ chưa thấy qua thế diện, lần đầu đến thành trì phồn hoa thế này, chỉ cảm thấy thứ gì nhìn thấy cũng đều tươi mới, cứ thế dạo quanh đến nỗi quên cả thời gian, thẳng đến khi sư huynh truyền tin mới nhớ tới chính sự, liền vội vội vàng vàng chạy đến Thiên Cơ thương minh, chuẩn bị hội hợp với sư huynh.

Nghĩ đến sư huynh quở mắng, tâm tình hai tiểu tu sĩ tự nhiên không khỏi thấp thỏm.

- Đến rồi.

Tới cửa Thiên Cơ thương minh, hai người đều thở dốc, nhưng không ai dám ngừng, vội vàng đi thẳng vào trong.

Một con hổ to lớn đột nhiên xuất hiện, dọa cho nữ tử kia kinh hô thành tiếng, thiếu niên theo bản năng đứng ra bảo vệ.

Nhưng con hổ kia chỉ lườm bọn hắn một cái liền cất bước rời đi.

Thiếu nữ vỗ vỗ ngực, lúc này mới ý thức được nơi đây không phải dã ngoại, trong thành có rất nhiều tu sĩ mang theo thú sủng, chẳng qua thú sủng thần tuấn uy phong thế này ngược lại khá là hiếm thấy.

Thiếu niên cũng đang đánh giá hổ lớn trắng như tuyết kia, đột nhiên khẽ di một tiếng, mắt trợn tròn tử tế nhìn ngó, phát hiện mình không nhìn lầm, thế là vội vàng đuổi theo, lách mình đi đến trước mặt người dẫn theo đại hổ, chắn ngang đường đi, ngón tay giơ lên, trên mặt lộ vẻ trầm tư:

- Ngươi là...

Tay Lục Diệp đè lên chuôi đao, nhàn nhạt nhìn thiếu niên ngăn ở trước mặt mình, linh lực tập trung lên đôi tròng mắt.

Linh Khê nhị trọng, một đao có thể chặt mấy tên!

Chẳng qua... Sao nhìn có vẻ quen quen?

Cách đó hơn mười trượng, ở quầy điểm tâm bên ngoài Túy Xuân Lâu, thiếu gia hoàn khố ngồm ngoàm nhai nuốt, trên mặt bỗng chợt hiện ra hỉ sắc, chỉ về một hướng nói:

- Lão Đổng lão Đổng, con hổ tuyết trắng kia đẹp thật, đi hỏi xem người kia muốn bao nhiêu linh thạch mới chịu bán, chúng ta mua lại nó!

Lão Đổng trầm mặt, đè xuống lửa giận trong lòng, ngẩng đầu nhìn sang bên kia, tròng mắt dần dần trợn trừng, hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.

Tử tế quan sát một phen, phát hiện mình không nhìn lầm, tên tiểu tử vốn hẳn nên chết dưới tay hắn, không ngờ lại vẫn còn sống!

Sao đứa này không chết? Đương thời điểm công huân của mình rõ ràng đã bị khấu trừ, dưới đầm nước cũng trồi lên xác chết và máu tươi...

Không đúng, đương thời hắn vội vã về tông, không đi xuống kiểm tra, nếu khi ấy dưới nước còn có một tên tam trọng khác...

Còn có chuyện trùng hợp như vậy?



Trên đời không thiếu chuyện xảo hợp, tỷ như lão Đổng đi theo thiếu gia hoàn khố tới chỗ này ăn điểm tâm, thiếu gia nhìn thổ đại hổ tuyết trắng, lại tỷ như thiếu niên kia ngăn cản Lục Diệp...

- Ngươi là cái tên Lục Nhất Diệp kia!

Thiếu niên cuối cùng cũng nhớ ra, thời gian mấy tháng không tính quá lâu, hơn nữa đương thời danh xưng Nhất Diệp này đúng thật khiến người khó mà quên được:

- Đúng rồi, ngươi chính là tên Lục Nhất Diệp kia!

Lục Diệp nhíu mày, hắn cũng đã nhận ra đối phương.

Một trong những quáng nô được Hạo Thiên minh cứu đi ra cùng với hắn, chỉ là người này đến mỏ tương đối muộn, cộng thêm Lục Diệp một mực độc hành, không mấy khi tiếp xúc với người khác, cho nên trước đó hai người chỉ gặp qua hai lần, ngay cả một câu nói đều chưa từng nói qua.

Làm sao lại đụng phải người này ở đây? Tâm tình Lục Diệp không khỏi có chút phiền muộn, sao trên đời lại có chuyện vừa khéo đến vậy?

- Là ta, Ngô Hoa bái nhập Phần Nguyệt Sơn, không nhận ra à?

Ngô Hoa có vẻ rất nhiệt tình, không quản đương thời giữa hắn và Lục Diệp có giao tình hay không, có thể gặp được người quen ở chỗ này cũng tính là một loại duyên phận.

- Ngươi nhận lầm người.

Lục Diệp không định nói nhiều với hắn, xoay người nhảy lên lưng hổ, trực tiếp rời đi.

- Nhận lầm?

Ngô Hoa ngơ ngác:

- Không thể nào!

Hắn còn định đuổi theo, bỗng một tiếng nói vang lên ở sau lưng.

- Hai người các ngươi đang làm cái gì?

Ngô Hoa và thiếu nữ kia đều cứng người, quay người nhìn lại, chỉ thấy sư huynh nhà mình sắc mặt bất thiện đứng ở phía sau từ lúc nào.

- Sư huynh!

Hai người vội vàng hành lễ.

Mắt thấy sư huynh có dấu hiệu phát nộ, thiếu nữ vội vàng nói:

- Ngô sư huynh gặp phải người quen.

Ngô Hoa thoáng sửng sốt mất một lúc, nhưng ngay sau đó liền gật đầu nói:

- Đúng đúng, chính là người cưỡi đại hổ màu trắng kia.

Hắn vươn tay chỉ tới.

Thanh niên giương mắt nhìn lại, thấy được thân ảnh Lục Diệp hòa vào trong dòng người, chẳng qua chỉ thoáng nhìn, hắn vẫn đã thấy rõ được linh quang trên người Lục Diệp.

- Nhưng hắn nói ta nhận lầm người.

Ngô Hoa có chút mê mang:

- Ta sao có thể nhận lầm được, hắn chính là cái tên Lục Nhất Diệp kia.

Thiếu nữ tiếp lời, chuyển dời chú ý của sư huynh nhà mình:

- Lục Nhất Diệp, cái tên lạ thật.

Ngô Hoa cười cười nói:

- Tên thật của hắn là Lục Diệp, chẳng qua bởi vì lúc kiểm trắc thiên phú chỉ có một lá, cho nên mới có người đặt cho hắn biệt hiệu này, rất nhanh liền truyền ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau