Chương 142: Ta còn chưa dùng toàn lực
Cơ hội tốt ngay trước mắt, Lục Diệp chỉ mất mấy bước liền vọt đến trước mặt Đổng Thúc Dạ, linh lực tuôn vào trường đao, hung hăng chém xuống.
Trường đao bổ tới, đồng thời một cỗ lực đẩy cường đại truyền đến từ chỗ Đổng Thúc Dạ, không biết Đổng Thúc Dạ thi triển thuật pháp gì, trước mặt lực đẩy kia, Lục Diệp bị đẩy lùi ra sau chục trượng, thật không dễ dàng mới ngừng lại được thân hình.
Ngước mắt nhìn lên, Đổng Thúc Dạ đã bò dậy, đưa tay chen kín lồng ngực, nơi ngực phải có một đạo vết thương sâu hoắm, máu tươi tuôn ra, chớp mắt đã nhuộm đỏ quần áo.
Trên mặt hắn tràn đầy sợ hãi, bởi vì vừa rồi Lục Diệp thiếu chút đã chém chết hắn. Tự thân linh lực hỗn loạn, hắn căn bản không có nửa điểm lực lượng phản kháng, cũng may trong lúc nguy cấp, hắn kịp thời khôi phục đối khống chế bản thân.
Mặc dù may mắn sống sót, nhưng thương thế vẫn cực kỳ thảm trọng.
- Hộc...
Thân hình Đổng Thúc Dạ thoáng lảo đảo, đến lúc này, hắn rốt cuộc hiểu được dụng ý khi Lục Diệp dẫn mình đến chỗ này, còn cố tình lấp kín lối ra, đây rõ ràng là muốn táng thân hắn ở chỗ này.
Buồn cười hắn còn cảm thấy dựa vào thực lực bản thân có thể dễ dàng giết chết đối phương, lại không ngờ tự đại mới là đầu nguồn cho thất bại.
Kẻ địch lần nữa xông đến, căn bản không tính toán cho hắn thời gian thở dốc, giống hệt như hắn vừa rồi, hơn nữa so sánh ra, trong chiến đấu kẻ địch này càng thêm tàn nhẫn dứt khoát tàn nhẫn, tính xâm lược cực mạnh, bởi vì từ đầu đến giờ, đối phương chưa từng thốt lên nửa lời, chỉ không ngừng tìm cơ hội đột tiến, sau đó vung đao.
Đây mới đúng là bộ dạng nên có khi tranh đấu liều mạng.
Nhìn Lục Diệp khoái tốc áp sát tới gần, Đổng Thúc Dạ lại lấy ra một tấm Kim Thân Phù từ trong túi trữ vật vỗ lên người, tuy biết lần này lành ít dữ nhiều, song hắn không cam tâm cứ chờ chết.
Kim Thân hộ thể, hai tay hắn giơ lên, không chút để ý linh lực bản thân đang điên cuồng tiêu hao, từng đạo thuật pháp không ngừng đánh ra.
Nhưng hai tay hắn đã bị thương, ngực phải càng là bị chém mở, mất máu quá lớn trong thời gian ngắn khiến hắn hỗn loạn, ngay cả hô hấp đều trở nên gấp rút, dưới trạng thái như thế, tốc độ thi pháp tự nhiên kém xa khi trước.
Đội lấy từng đạo thuật pháp công kích, Lục Diệp tung người lao đến, vung đao chém xuống.
Kim quang nát vụn, dù ngay khi kim quang nứt vỡ Đổng Thúc Dạ đã kịp thời thúc giục một mặt linh lực bình chướng, song vẫn không thể hoàn toàn ngăn trở một đao lăng lệ kia.
Đạo từ vai phải chẻ dọc xuống bụng trái, suýt nữa mở ngực mổ bụng hắn.
Không đợi Đổng Thúc Dạ thi triển thuật pháp gì thêm, Lục Diệp đã vung ra đao thứ hai, lực phản chấn cường đại lần nữa cuốn thốc, đẩy hắn bay ra xa mấy trượng.
Lúc trụ vững thân hình, Đổng Thúc Dạ đã lơ lửng giữa trời, một thân linh lực điên cuồng thiêu đốt, chẳng qua có vết xe đổ lần trước, hắn không ngu đến mức dừng bất động một chỗ, dưới ánh nhìn đăm đăm của Lục Diệp, hắn chính đang chạy chậm giữa trời, cứ thế trôi nổi không ngừng.
Lục Diệp đưa tay, một con chim mập vỗ cánh bay lên, đáng tiếc không đánh trúng, vấn đề chính xác một mực vẫn chưa được giải quyết, đây cũng là nguyên nhân tại sao Lục Diệp không thường xuyên thúc giục thuật pháp đối địch.
Vừa rồi ngay lần đầu tiên đã có thể đánh trúng, chủ yếu là bởi Đổng Thúc Dạ hoàn toàn không nghĩ tới Lục Diệp biết thuật pháp, hơn nữa tốc độ thi pháp cũng đủ nhanh, khiến hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng chiêu.
Lần đó có thể nói là sai lầm lớn nhất của Đổng Thúc Dạ, thương thế không tính quá nghiêm trọng, nhưng hậu quả linh lực hỗn loạn tiếp sau đó lại là điều mà hắn khó lòng chấp nhận.
Bốn mắt nhìn nhau, Đổng Thúc Dạ nhếch môi cười gằn, đưa tay điểm lên chiến trường ấn ký của mình, ấn ký lập tức chớp động hồng quang, Lục Diệp thầm hô không ổn, đứa này sợ là định gọi người, thuật pháp thi triển càng thêm dồn dập.
Thoáng chốc, ấn ký trên mu bàn tay Đổng Thúc Dạ thu liễm quang mang, cùng lúc, linh quang quanh người cũng đột nhiên ảm đạm, đâm đầu cắm thẳng xuống đất.
Tình cảnh đó khiến Lục Diệp không khỏi ngơ ngác, song rất nhanh liền kịp phản ứng, linh lực đứa này đã hao hết!
Ở trạng thái toàn thịnh, Đổng Thúc Dạ tự nhiên không khả năng hao hết linh lực nhanh như vậy được, tốt xấu hắn cũng là tu sĩ khai mở trên một trăm linh tám khiếu, một thân linh lực dự trữ hùng hồn gấp đôi Lục Diệp. Đương sơ vì truy kích Lục Diệp mà đã tiêu hao không nhỏ, đến khi tiến vào trong động đá vôi này, vì ngăn cản Lục Diệp tới gần, càng là không ngừng thi triển thuật pháp, linh lực trữ bị lớn đến mấy cũng không chịu được giày vò như thế.
Ngược lại là Lục Diệp, trước đây có Hổ Phách một mực chở theo, hắn vẫn luôn duy trì trạng thái hoàn mỹ, thậm chí còn chạy đến đây để đột phá ngũ trọng.
Ầm một tiếng, Đổng Thúc Dạ ngã nhào xuống đất, cả người tưởng như sắp tan khung.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Lục Diệp nâng đao từ từ bước đến, hắn không cảm thấy Đổng Thúc Dạ đang diễn trò, từ cao như vậy ngã xuống tuyệt đối không dễ chịu, đặc biệt là trong tình huống Đổng Thúc Dạ đã trọng thương.
Nói cách khác, đứa này thật đã hao hết linh lực.
Đứng ở trước mặt Đổng Thúc Dạ, Lục Diệp cúi đầu quan sát đối phương, trong miệng mũi Đổng Thúc Dạ toàn là máu tươi, cổ họng ôi ôi ra tiếng, nhìn lên Lục Diệp, như thể muốn nói gì đó.
Lục Diệp nhấc đao, nhắm chuẩn vị trí tâm tạng đối phương, một đao đâm xuống.
Thân thể Đổng Thúc Dạ đột nhiên thẳng tắp.
- Ta chờ ngươi... trên đường xuống hoàng tuyền!
Thời khắc cuối cùng, Đổng Thúc Dạ cơ hồ cắn răng nói ra câu này, thân thể thẳng tắp theo đó thả lỏng, không còn tiếng thở, tròng mắt trợn trừng.
Một tia hồng quang phiêu dật đi ra, rơi vào trong mu bàn tay Lục Diệp.
Hắn nhìn vào thi thể Đổng Thúc Dạ, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác không quá chân thực.
Hai tháng rưỡi trước, dưới sự truy sát của đối phương, hắn gần như cùng đường mạt lộ, nếu không nhờ may mắn, căn bản không thoát được kiếp kia, nhưng chỉ hai tháng rưỡi sau, cường giả mà hắn vốn cần phải ngưỡng vọng, giờ đây lại chết dưới đao của hắn.
Thì ra so với hai tháng rưỡi trước, hắn đã cường đại lên nhiều như vậy!
Hơn nữa...
- Ta còn chưa dùng toàn lực đâu.
Lục Diệp khẽ thầm thì một tiếng.
Hắn quả thực chưa dốc hết toàn lực ứng phó, hắn vẫn còn Phong Hành Linh Phù chưa dùng, phong hành có thể gia trì lên thân Hổ Phách, tự nhiên cũng có thể gia trì lên thân hắn, lấy thực lực bây giờ của hắn, nếu được gia trì phong hành, tốc độ chí ít sẽ nhanh lên ba thành.
Lục Diệp vốn định chờ thích ứng với tu vi sau khi đề thăng, lại suy xét tình hình cụ thể mà sử dụng phong hành, nếu không tùy tiện sử dụng tấm linh phù này, hắn chưa hẳn đã có thể khống chế thân thể chính mình, làm không khéo sẽ xuất hiện cảnh đụng tường như khi vừa được Long Tuyền tôi thể xong.
Có đôi lúc tốc độ bỗng chợt đề thăng quá nhanh cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt, đặc biệt là khi đối mặt pháp tu như Đổng Thúc Dạ, trong tình huống hoàn toàn khống chế được bản thân, Lục Diệp có thể tránh qua thuật pháp từ đối phương, nhưng nếu tốc độ vượt ngoài tầm kiểm soát, nói không chừng hắn sẽ đâm đầu vào thuật pháp đánh tới.
Tranh đấu sinh tử mà xuất hiện sai lầm ngớ ngẩn như thế thì thực sự quá đáng sợ.
Đáng tiếc thẳng đến sau cùng, hắn đều không có cơ hội sử dụng linh phù phong hành.
Hắn không xuất hiện sai lầm, Đổng Thúc Dạ lại xuất hiện một sai lầm chí mạng, bị đạo thuật pháp Hỏa Phượng Hoàng của hắn đánh trúng.
Y Y cầm theo một tấm linh phù ló đầu ra từ bên cạnh, thấp thỏm dò hỏi:
- Thắng rồi?
Lục Diệp xụi lơ trên đất, nằm thành hình chữ đại (大):
Thắng rồi!
Y Y trừ mới đầu sử dụng linh phù lấp kín lối vào ra thì một mực không lộ diện, bởi vì Lục Diệp dặn nàng không được tùy tiện xuất thủ, có cơ hội hoàn mỹ hoặc khi hắn gặp nguy hiểm mới sẽ thúc giục linh phù, chẳng qua trận chiến này còn thuận lợi hơn cả trong dự đoán của Lục Diệp, Y Y từ đầu đến cuối đều không cần phải ra tay.
- Lục Diệp, ngươi thật lợi hại.
Y Y phát ra kính nể từ tận đáy lòng.
Khóe miệng Lục Diệp nhếch lên ý cười:
- Chỗ này không nên ở lâu, cho Hổ Phách ăn chút đồ, nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Trước khi chết Đổng Thúc Dạ đã thông qua chiến trường ấn ký truyền đưa tin tức ra ngoài, mặc dù Lục Diệp không biết hắn đến cùng đang nói cái gì với ai, nhưng xác suất cao là gọi người tới.
Cho nên nhất định phải khoái tốc rời khỏi đây.
Có điều Lục Diệp không biết, Đổng Thúc Dạ thân là người phản ra tông môn, căn bản không khả năng đi kêu bằng hữu tới tương trợ, hơn nữa đương thời hắn đã cảm giác được mình tất chết không nghi ngờ, dù gọi người tới cũng không kịp.
Hắn chỉ truyền ra một đạo tin tức, mà đạo tin tức kia, hắn truyền cho rất nhiều người!
Y Y cho ăn Hổ Phách, sau đó lại đi quét dọn chiến trường, rất nhanh liền hưng phấn xách theo một chiếc túi trữ vật chạy trở về:
- Lục Diệp Lục Diệp, chúng ta phát tài.
Nhìn bộ dạng hớn hở đó của nàng, Lục Diệp biết thu hoạch không nhỏ.
Túi trữ vật của Đổng Thúc Dạ đang ở trạng thái bóc mở, bởi vì trong chiến đấu hắn cần phải lấy đồ từ trong túi trữ vật, đương thời làm gì có thời gian rảnh rối để khóa lại cấm chế.
Lúc này Lục Diệp chính đang ngồi xếp bằng trên đất, một bên luyện hóa linh đan khôi phục, một bên ăn uống, đồng thời còn tra xem chiến trường ấn ký của mình.
Họ tên: Lục Diệp.
Thân phận: Đệ tử Bích Huyết Tông.
Tu vi: Khai mở sáu mươi ba khiếu.
Vị trí: Linh Khê chiến trường.
Công huân: Ba trăm chín mươi bảy.
Lúc rời khỏi Bách Phong Sơn, công huân mới là ba trăm sáu mươi tám điểm, giờ lại nhiều thêm hai mươi chín điểm công huân.
Tính toán một phen, lúc trước ở trong đầm lầy hắn giết hai tên tứ trọng, tính tám điểm công huân, chỉ riêng một mình Đổng Thúc Dạ đã tăng lên cho hắn trọn vẹn hai mươi mốt công huân!
Như vậy xem ra, mặc dù không biết Đổng Thúc Dạ vì nguyên nhân gì mà tu vi rơi xuống lục trọng, nhưng công huân giành được khi chém giết hắn vẫn được tính là thất trọng.
Lục Diệp một mực không rõ ràng một chuyện, đó chính là rốt cục tại sao mà tu vi Đổng Thúc Dạ lại trượt xuống.
Đến giờ đại khái hắn vẫn chưa rõ ràng.
Trong túi trữ vật của Đổng Thúc Dạ còn có không ít linh thạch và linh đan, kiểm kê một phen, tổng cộng có một trăm ba mươi bốn linh thạch, năm mươi bảy viên linh đan.
Đây là túi trữ vật thu hoạch lớn nhất mà Lục Diệp giành được, đủ để bù đắp tổn thất khi mất đi Huyền Linh Chung.
Chẳng qua so với tu vi thất trọng của Đổng Thúc Dạ mà nói, chút thu hoạch này vẫn hơi ít.
Đây là hiểu lầm của Lục Diệp khi đi lấy mình độ người, trong tay hắn trước nay luôn có bó lớn vật tư tu hành, đấy là bởi hắn một mực đang bán Nguyên Từ Khoáng, tu sĩ khác làm gì có để uẩn như thế.
So sánh ra, Đổng Thúc Dạ đã tính là tương đối giàu có, dù sao trước kia cũng là trấn thủ sứ ở trụ sở Cửu Tinh Tông, vật tư tu hành của các sư đệ sư muội đều do hắn phân phát, thỉnh thoảng có thể cắt xén một ít, kiếm lời bỏ túi riêng, nhờ thế mới có gia sản nhiều đến vậy.
Nếu là tu sĩ thất trọng bình thường, tuyệt không khả năng có được thân gia như vậy, bởi vì tu sĩ tu hành cần tiêu hao vật tư, định mức tông môn phát ra mỗi tháng căn bản không dư được bao nhiêu.
Thu thập xong chiến lợi phẩm, hưu chỉnh sơ qua một phen, Lục Diệp và Y Y chung tay đẩy ra tảng đá chặn ngang lối đi, thuận theo lối vào khi trước đi ra ngoài.
…
Trường đao bổ tới, đồng thời một cỗ lực đẩy cường đại truyền đến từ chỗ Đổng Thúc Dạ, không biết Đổng Thúc Dạ thi triển thuật pháp gì, trước mặt lực đẩy kia, Lục Diệp bị đẩy lùi ra sau chục trượng, thật không dễ dàng mới ngừng lại được thân hình.
Ngước mắt nhìn lên, Đổng Thúc Dạ đã bò dậy, đưa tay chen kín lồng ngực, nơi ngực phải có một đạo vết thương sâu hoắm, máu tươi tuôn ra, chớp mắt đã nhuộm đỏ quần áo.
Trên mặt hắn tràn đầy sợ hãi, bởi vì vừa rồi Lục Diệp thiếu chút đã chém chết hắn. Tự thân linh lực hỗn loạn, hắn căn bản không có nửa điểm lực lượng phản kháng, cũng may trong lúc nguy cấp, hắn kịp thời khôi phục đối khống chế bản thân.
Mặc dù may mắn sống sót, nhưng thương thế vẫn cực kỳ thảm trọng.
- Hộc...
Thân hình Đổng Thúc Dạ thoáng lảo đảo, đến lúc này, hắn rốt cuộc hiểu được dụng ý khi Lục Diệp dẫn mình đến chỗ này, còn cố tình lấp kín lối ra, đây rõ ràng là muốn táng thân hắn ở chỗ này.
Buồn cười hắn còn cảm thấy dựa vào thực lực bản thân có thể dễ dàng giết chết đối phương, lại không ngờ tự đại mới là đầu nguồn cho thất bại.
Kẻ địch lần nữa xông đến, căn bản không tính toán cho hắn thời gian thở dốc, giống hệt như hắn vừa rồi, hơn nữa so sánh ra, trong chiến đấu kẻ địch này càng thêm tàn nhẫn dứt khoát tàn nhẫn, tính xâm lược cực mạnh, bởi vì từ đầu đến giờ, đối phương chưa từng thốt lên nửa lời, chỉ không ngừng tìm cơ hội đột tiến, sau đó vung đao.
Đây mới đúng là bộ dạng nên có khi tranh đấu liều mạng.
Nhìn Lục Diệp khoái tốc áp sát tới gần, Đổng Thúc Dạ lại lấy ra một tấm Kim Thân Phù từ trong túi trữ vật vỗ lên người, tuy biết lần này lành ít dữ nhiều, song hắn không cam tâm cứ chờ chết.
Kim Thân hộ thể, hai tay hắn giơ lên, không chút để ý linh lực bản thân đang điên cuồng tiêu hao, từng đạo thuật pháp không ngừng đánh ra.
Nhưng hai tay hắn đã bị thương, ngực phải càng là bị chém mở, mất máu quá lớn trong thời gian ngắn khiến hắn hỗn loạn, ngay cả hô hấp đều trở nên gấp rút, dưới trạng thái như thế, tốc độ thi pháp tự nhiên kém xa khi trước.
Đội lấy từng đạo thuật pháp công kích, Lục Diệp tung người lao đến, vung đao chém xuống.
Kim quang nát vụn, dù ngay khi kim quang nứt vỡ Đổng Thúc Dạ đã kịp thời thúc giục một mặt linh lực bình chướng, song vẫn không thể hoàn toàn ngăn trở một đao lăng lệ kia.
Đạo từ vai phải chẻ dọc xuống bụng trái, suýt nữa mở ngực mổ bụng hắn.
Không đợi Đổng Thúc Dạ thi triển thuật pháp gì thêm, Lục Diệp đã vung ra đao thứ hai, lực phản chấn cường đại lần nữa cuốn thốc, đẩy hắn bay ra xa mấy trượng.
Lúc trụ vững thân hình, Đổng Thúc Dạ đã lơ lửng giữa trời, một thân linh lực điên cuồng thiêu đốt, chẳng qua có vết xe đổ lần trước, hắn không ngu đến mức dừng bất động một chỗ, dưới ánh nhìn đăm đăm của Lục Diệp, hắn chính đang chạy chậm giữa trời, cứ thế trôi nổi không ngừng.
Lục Diệp đưa tay, một con chim mập vỗ cánh bay lên, đáng tiếc không đánh trúng, vấn đề chính xác một mực vẫn chưa được giải quyết, đây cũng là nguyên nhân tại sao Lục Diệp không thường xuyên thúc giục thuật pháp đối địch.
Vừa rồi ngay lần đầu tiên đã có thể đánh trúng, chủ yếu là bởi Đổng Thúc Dạ hoàn toàn không nghĩ tới Lục Diệp biết thuật pháp, hơn nữa tốc độ thi pháp cũng đủ nhanh, khiến hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng chiêu.
Lần đó có thể nói là sai lầm lớn nhất của Đổng Thúc Dạ, thương thế không tính quá nghiêm trọng, nhưng hậu quả linh lực hỗn loạn tiếp sau đó lại là điều mà hắn khó lòng chấp nhận.
Bốn mắt nhìn nhau, Đổng Thúc Dạ nhếch môi cười gằn, đưa tay điểm lên chiến trường ấn ký của mình, ấn ký lập tức chớp động hồng quang, Lục Diệp thầm hô không ổn, đứa này sợ là định gọi người, thuật pháp thi triển càng thêm dồn dập.
Thoáng chốc, ấn ký trên mu bàn tay Đổng Thúc Dạ thu liễm quang mang, cùng lúc, linh quang quanh người cũng đột nhiên ảm đạm, đâm đầu cắm thẳng xuống đất.
Tình cảnh đó khiến Lục Diệp không khỏi ngơ ngác, song rất nhanh liền kịp phản ứng, linh lực đứa này đã hao hết!
Ở trạng thái toàn thịnh, Đổng Thúc Dạ tự nhiên không khả năng hao hết linh lực nhanh như vậy được, tốt xấu hắn cũng là tu sĩ khai mở trên một trăm linh tám khiếu, một thân linh lực dự trữ hùng hồn gấp đôi Lục Diệp. Đương sơ vì truy kích Lục Diệp mà đã tiêu hao không nhỏ, đến khi tiến vào trong động đá vôi này, vì ngăn cản Lục Diệp tới gần, càng là không ngừng thi triển thuật pháp, linh lực trữ bị lớn đến mấy cũng không chịu được giày vò như thế.
Ngược lại là Lục Diệp, trước đây có Hổ Phách một mực chở theo, hắn vẫn luôn duy trì trạng thái hoàn mỹ, thậm chí còn chạy đến đây để đột phá ngũ trọng.
Ầm một tiếng, Đổng Thúc Dạ ngã nhào xuống đất, cả người tưởng như sắp tan khung.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Lục Diệp nâng đao từ từ bước đến, hắn không cảm thấy Đổng Thúc Dạ đang diễn trò, từ cao như vậy ngã xuống tuyệt đối không dễ chịu, đặc biệt là trong tình huống Đổng Thúc Dạ đã trọng thương.
Nói cách khác, đứa này thật đã hao hết linh lực.
Đứng ở trước mặt Đổng Thúc Dạ, Lục Diệp cúi đầu quan sát đối phương, trong miệng mũi Đổng Thúc Dạ toàn là máu tươi, cổ họng ôi ôi ra tiếng, nhìn lên Lục Diệp, như thể muốn nói gì đó.
Lục Diệp nhấc đao, nhắm chuẩn vị trí tâm tạng đối phương, một đao đâm xuống.
Thân thể Đổng Thúc Dạ đột nhiên thẳng tắp.
- Ta chờ ngươi... trên đường xuống hoàng tuyền!
Thời khắc cuối cùng, Đổng Thúc Dạ cơ hồ cắn răng nói ra câu này, thân thể thẳng tắp theo đó thả lỏng, không còn tiếng thở, tròng mắt trợn trừng.
Một tia hồng quang phiêu dật đi ra, rơi vào trong mu bàn tay Lục Diệp.
Hắn nhìn vào thi thể Đổng Thúc Dạ, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác không quá chân thực.
Hai tháng rưỡi trước, dưới sự truy sát của đối phương, hắn gần như cùng đường mạt lộ, nếu không nhờ may mắn, căn bản không thoát được kiếp kia, nhưng chỉ hai tháng rưỡi sau, cường giả mà hắn vốn cần phải ngưỡng vọng, giờ đây lại chết dưới đao của hắn.
Thì ra so với hai tháng rưỡi trước, hắn đã cường đại lên nhiều như vậy!
Hơn nữa...
- Ta còn chưa dùng toàn lực đâu.
Lục Diệp khẽ thầm thì một tiếng.
Hắn quả thực chưa dốc hết toàn lực ứng phó, hắn vẫn còn Phong Hành Linh Phù chưa dùng, phong hành có thể gia trì lên thân Hổ Phách, tự nhiên cũng có thể gia trì lên thân hắn, lấy thực lực bây giờ của hắn, nếu được gia trì phong hành, tốc độ chí ít sẽ nhanh lên ba thành.
Lục Diệp vốn định chờ thích ứng với tu vi sau khi đề thăng, lại suy xét tình hình cụ thể mà sử dụng phong hành, nếu không tùy tiện sử dụng tấm linh phù này, hắn chưa hẳn đã có thể khống chế thân thể chính mình, làm không khéo sẽ xuất hiện cảnh đụng tường như khi vừa được Long Tuyền tôi thể xong.
Có đôi lúc tốc độ bỗng chợt đề thăng quá nhanh cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt, đặc biệt là khi đối mặt pháp tu như Đổng Thúc Dạ, trong tình huống hoàn toàn khống chế được bản thân, Lục Diệp có thể tránh qua thuật pháp từ đối phương, nhưng nếu tốc độ vượt ngoài tầm kiểm soát, nói không chừng hắn sẽ đâm đầu vào thuật pháp đánh tới.
Tranh đấu sinh tử mà xuất hiện sai lầm ngớ ngẩn như thế thì thực sự quá đáng sợ.
Đáng tiếc thẳng đến sau cùng, hắn đều không có cơ hội sử dụng linh phù phong hành.
Hắn không xuất hiện sai lầm, Đổng Thúc Dạ lại xuất hiện một sai lầm chí mạng, bị đạo thuật pháp Hỏa Phượng Hoàng của hắn đánh trúng.
Y Y cầm theo một tấm linh phù ló đầu ra từ bên cạnh, thấp thỏm dò hỏi:
- Thắng rồi?
Lục Diệp xụi lơ trên đất, nằm thành hình chữ đại (大):
Thắng rồi!
Y Y trừ mới đầu sử dụng linh phù lấp kín lối vào ra thì một mực không lộ diện, bởi vì Lục Diệp dặn nàng không được tùy tiện xuất thủ, có cơ hội hoàn mỹ hoặc khi hắn gặp nguy hiểm mới sẽ thúc giục linh phù, chẳng qua trận chiến này còn thuận lợi hơn cả trong dự đoán của Lục Diệp, Y Y từ đầu đến cuối đều không cần phải ra tay.
- Lục Diệp, ngươi thật lợi hại.
Y Y phát ra kính nể từ tận đáy lòng.
Khóe miệng Lục Diệp nhếch lên ý cười:
- Chỗ này không nên ở lâu, cho Hổ Phách ăn chút đồ, nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Trước khi chết Đổng Thúc Dạ đã thông qua chiến trường ấn ký truyền đưa tin tức ra ngoài, mặc dù Lục Diệp không biết hắn đến cùng đang nói cái gì với ai, nhưng xác suất cao là gọi người tới.
Cho nên nhất định phải khoái tốc rời khỏi đây.
Có điều Lục Diệp không biết, Đổng Thúc Dạ thân là người phản ra tông môn, căn bản không khả năng đi kêu bằng hữu tới tương trợ, hơn nữa đương thời hắn đã cảm giác được mình tất chết không nghi ngờ, dù gọi người tới cũng không kịp.
Hắn chỉ truyền ra một đạo tin tức, mà đạo tin tức kia, hắn truyền cho rất nhiều người!
Y Y cho ăn Hổ Phách, sau đó lại đi quét dọn chiến trường, rất nhanh liền hưng phấn xách theo một chiếc túi trữ vật chạy trở về:
- Lục Diệp Lục Diệp, chúng ta phát tài.
Nhìn bộ dạng hớn hở đó của nàng, Lục Diệp biết thu hoạch không nhỏ.
Túi trữ vật của Đổng Thúc Dạ đang ở trạng thái bóc mở, bởi vì trong chiến đấu hắn cần phải lấy đồ từ trong túi trữ vật, đương thời làm gì có thời gian rảnh rối để khóa lại cấm chế.
Lúc này Lục Diệp chính đang ngồi xếp bằng trên đất, một bên luyện hóa linh đan khôi phục, một bên ăn uống, đồng thời còn tra xem chiến trường ấn ký của mình.
Họ tên: Lục Diệp.
Thân phận: Đệ tử Bích Huyết Tông.
Tu vi: Khai mở sáu mươi ba khiếu.
Vị trí: Linh Khê chiến trường.
Công huân: Ba trăm chín mươi bảy.
Lúc rời khỏi Bách Phong Sơn, công huân mới là ba trăm sáu mươi tám điểm, giờ lại nhiều thêm hai mươi chín điểm công huân.
Tính toán một phen, lúc trước ở trong đầm lầy hắn giết hai tên tứ trọng, tính tám điểm công huân, chỉ riêng một mình Đổng Thúc Dạ đã tăng lên cho hắn trọn vẹn hai mươi mốt công huân!
Như vậy xem ra, mặc dù không biết Đổng Thúc Dạ vì nguyên nhân gì mà tu vi rơi xuống lục trọng, nhưng công huân giành được khi chém giết hắn vẫn được tính là thất trọng.
Lục Diệp một mực không rõ ràng một chuyện, đó chính là rốt cục tại sao mà tu vi Đổng Thúc Dạ lại trượt xuống.
Đến giờ đại khái hắn vẫn chưa rõ ràng.
Trong túi trữ vật của Đổng Thúc Dạ còn có không ít linh thạch và linh đan, kiểm kê một phen, tổng cộng có một trăm ba mươi bốn linh thạch, năm mươi bảy viên linh đan.
Đây là túi trữ vật thu hoạch lớn nhất mà Lục Diệp giành được, đủ để bù đắp tổn thất khi mất đi Huyền Linh Chung.
Chẳng qua so với tu vi thất trọng của Đổng Thúc Dạ mà nói, chút thu hoạch này vẫn hơi ít.
Đây là hiểu lầm của Lục Diệp khi đi lấy mình độ người, trong tay hắn trước nay luôn có bó lớn vật tư tu hành, đấy là bởi hắn một mực đang bán Nguyên Từ Khoáng, tu sĩ khác làm gì có để uẩn như thế.
So sánh ra, Đổng Thúc Dạ đã tính là tương đối giàu có, dù sao trước kia cũng là trấn thủ sứ ở trụ sở Cửu Tinh Tông, vật tư tu hành của các sư đệ sư muội đều do hắn phân phát, thỉnh thoảng có thể cắt xén một ít, kiếm lời bỏ túi riêng, nhờ thế mới có gia sản nhiều đến vậy.
Nếu là tu sĩ thất trọng bình thường, tuyệt không khả năng có được thân gia như vậy, bởi vì tu sĩ tu hành cần tiêu hao vật tư, định mức tông môn phát ra mỗi tháng căn bản không dư được bao nhiêu.
Thu thập xong chiến lợi phẩm, hưu chỉnh sơ qua một phen, Lục Diệp và Y Y chung tay đẩy ra tảng đá chặn ngang lối đi, thuận theo lối vào khi trước đi ra ngoài.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất