Chương 144: Lý Bá Tiên, Phong Nguyệt Thiền
Ở khu vực trung tâm chiến trường, trụ sở nhị phẩm tông môn Đan Tâm Môn, trên một đỉnh núi phía hậu sơn có một khối nham thạch như phi ưng giương cánh, tên là Ưng Phi Thạch, trên Ưng Phi Thạch, một đạo thân ảnh ngồi ở đó, người này khoác áo dài trắng thêu hình mây màu đỏ, ôn lên thân hình cao lớn rắn chắc, mái tóc bạc trắng như tuyết, nhìn tuổi tác ước chừng trên dưới ba mươi, chỉ là trong mắt hiện đầy vẻ tang thương.
Hắn ngồi trên Ưng Phi Thạch, một chân cong lên, chân còn lại rũ cụp giữa trời, bên người đặt một hồ lô rượu.
Nhìn trời chiều phía tây, người này thoáng khẽ nheo mắt, đưa tay nắm lấy hồ lô rượu bên cạnh, ngửa đầu chuốc một ngụm, nhưng mà rượu trong hồ lô đã hết, chỉ uống được mỗi không khí.
Thanh niên áo trắng tóc trắng lắc lắc hồ lô, khe khẽ thở dài.
Đúng vào lúc này, tròng mắt hắn chợt sáng rực lên, nhìn vào một đạo độn quang từ dưới bay lên, cười hắc hắc nói:
- Rượu tới rồi!
Dứt lời liền vẫy vẫy tay với độn quang kia.
Thoáng chốc, độn quang hạ xuống bên người, lộ ra thân ảnh một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu.
Thiếu nữ vóc dáng mê người, khoác một thân váy xanh, tóc buộc thành hai chiếc đuôi ngựa, vừa mới lộ diện liền cười với thanh niên, lúm đồng tiền trông rất đẹp mắt.
- Sư huynh!
Thiếu nữ kêu một tiếng giòn tan.
- Sư huynh cái gì!
Thanh niên trừng mắt:
- Kêu sư thúc!
- Hả?
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn vào hắn, trong đôi mắt đẹp chớp qua một tia giảo hoạt:
- Ngươi chắc chứ?
Thanh niên nghiêm mặt nói:
- Bối phận không thể loạn, cha ngươi là sư huynh của ta, ngươi đương nhiên phải kêu ta sư thúc.
Thiếu nữ chắp tay sau lưng, vung cước giẫm lên đất bằng, làm bộ muốn đi, liếc mắt nhìn sang thanh niên, nói:
- Vậy ngươi nghĩ cho kỹ, sư huynh mới có rượu uống, còn về sư thúc... Nơi nào mát mẻ thì cứ đợi ở đó đi.
- Thiền nhi sư muội thật lém lỉnh!
Thanh niên nghiêm mặt quở mắng.
Lúc này thiếu nữ tên Thiền nhi mới phốc xuy bật cười, thu chân lại, từ trong túi trữ vật móc ra mấy vò rượu, thanh niên vội vàng mở ra một vò trong đó, hít hà hương vị, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên:
- Rượu ngon!
Bắt lấy vò rượu chuốc mấy ngụm, mãn ý nấc một cái, thuận miệng hỏi:
- Rượu này lấy từ đâu? Có vẻ đã khá lâu năm.
Thiếu nữ một bên rót rượu mình mang tới vào trong hồ lô cho thanh niên, một bên thuận miệng đáp:
- Rượu mẹ ta chôn ở Thúy Trúc Lâm.
Thanh niên hơi ngớ, ngây dại nhìn Thiền nhi:
- Thế đây chẳng phải đồ cưới của ngươi? Ngươi lớn gan thật đấy, nếu để mẹ ngươi biết...
Thiền nhi hì hì khẽ cười:
- Ngươi không nói, ta không nói, mẹ ta sao biết được.
Thanh niên một mặt xoắn xuýt nhìn vào Thiền nhi, lại nhìn hồ lô rượu trong tay, ngửa đầu chuốc thêm mấy ngụm, không quản, dù sao từ nhỏ đã quen bị đánh rồi, chỉ cần mình không rời khỏi Linh Khê chiến trường, lão yêu bà kia đừng hòng làm gì được mình...
- Sư huynh, ngươi chừng nào thì cưới ta?
Thiền nhi rót rượu xong, ngồi xuống trước mặt thanh niên, thần sắc nghiêm túc hỏi.
- Khụ khụ khụ...
Thanh niên ho khan kịch liệt, vuốt rượu vương nơi khóe miệng một cái, quở mắng thiếu nữ:
- Nói mò cái gì? Ta là sư thúc của ngươi!
Thiếu nữ nghiêng đầu, giơ ngón tay đặt lên môi hồng:
- Buổi tối ba mươi hai năm trước, ngươi hôn...
Nàng nhìn có vẻ không lớn, nhưng trên thực tế là có thuật dưỡng nhan, từ bề ngoài căn bản không nhìn ra tuổi tác thật của nàng.
- Im miệng!
Thanh niên thần sắc hoảng loạn, có tật giật mình nhìn quanh trái phải:
- Để mẹ ngươi nghe được, ta còn sống nổi không? Hơn nữa khi đó còn nhỏ...
Đương thời mới tí tuổi đầu, không ngờ nàng lại có thể nhớ được rõ ràng đến vậy, chuyện cũ không thể quay đầu a!
- Vậy thôi không nói nữa.
Thiền nhi mỉm cười nhìn vào thanh niên, còn vươn tay tại kéo qua bờ môi, làm động tác vá miệng lại.
Thanh niên không khỏi đau đầu, đây đó ở chung nhiều năm vậy rồi, tính cách thiếu nữ này thế nào hắn là người rõ ràng nhất, đối phương càng tỏ ra như vậy, càng chứng tỏ có chuyện quan trọng nào đó nhưng không chịu nói.
Hắn đành chỉ biết thở dài:
- Có chuyện gì thì nói đi.
Thiền nhi cười híp mắt:
- Vậy ta nói, nhưng ngươi phải cưới ta!
- Ngươi ngậm miệng đi!
Thanh niên dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía thiếu nữ.
- Chuyện Bích Huyết Tông ngươi cũng không muốn nghe?
Giọng Thiền nhi vang lên sau lưng.
Thanh niên quay đầu, thần tình bỗng trở nên ngưng trọng, miệng nhuyễn động mấy hồi, cuối cùng khàn giọng nói:
- Sắp giải tán rồi à? Tính toán thời gian cũng gần đến lúc rồi.
Thiền nhi lắc đầu, mắt to cong cong thành hình vầng trăng khuyết:
- Bích Huyết Tông khả năng không cần giải tán.
- Ý gì?
Thanh niên nhíu mày, đã ba mươi năm không thu nhận môn đồ, Bích Huyết Tông sớm đã tới bên bờ giải tán, hai tháng sau sẽ bắt đầu đánh giá phẩm cấp tông môn, loại đánh giá này nhân lực không cách nào can thiệp, hai người lão đầu tử và sư tỷ hai người chèo chống ba mươi năm, Bích Huyết Tông lại đã từ tòng nhất phẩm dần dần trượt xuống cửu phẩm, lần này không khả năng giữ lại tên tông môn được nữa.
- Nghe nói, ta chỉ là nghe nói, nửa năm trước Đường lão thu nhận một tên đệ tử, chẳng qua trên đường trở về bị người đánh lén, sau đó Đường lão bị bức đành chịu, phải đưa tên đệ tử kia vào trong Linh Khê chiến trường, hiện nay, tiểu gia hỏa tên Lục Nhất Diệp kia đã có tu vi ngũ trọng, chính đang trên đường đi tới trụ sở Bích Huyết Tông.
Thiền nhi còn chưa dứt lời, thanh niên đã đứng bật dậy, trên mặt hiện đầy vẻ chấn kinh và không dám tin tưởng:
- Lão đầu tử chịu thu đồ đệ rồi?
- Hình như là thế!
- Tin tức từ đâu ra, có thể xác nhận không?
- Đầu nguồn ở nơi nào ta không quá rõ ràng, nhưng giờ đây tin tức này đã truyền ra, rất nhiều người đều biết.
- Truyền ra?
Thanh niên khẽ nhướng mày, bất giác kinh hô một tiếng:
- Không hay!
Nói rồi quanh thân chớp qua một tầng kiếm quang, phá không mà đi.
- Nhớ phải cưới ta đấy!
Thiền nhi ở sau lưng hô to, nhưng nào thấy có đáp lại, không khỏi hừ nhẹ một tiếng:
- Vội vội vàng vàng, lại không hỏi vị trí.
Nói đến đây, nàng vẫn truyền tin tức cho thanh niên, nói rõ chi tiết tin tức mà mình thu được.
Khắc sau, một tiếng quát chói tai từ tiền phương truyền đến:
- Không có điều lệnh không được phép tự tiện rời tông, Lý Bá Tiên ngươi muốn làm cái gì, ai da da!
Tiếng kêu một bên vang lên, một bên lao xuống dưới, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trên Ưng Phi Thạch, thiếu nữ tên Thiền nhi cũng đứng dậy, trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó lẩm bẩm nói:
- Thánh Hỏa Giáo, Kim Vân Lâu, Bách Luyện Cốc, đi nhà nào nhỉ? Quên đi, lười nghĩ nữa!
Nhìn quanh trái phải một lượt, thấy không có người, nàng cởi xuống một chiếc giày thêu, ném lên trời, lúc rơi xuống đất nhìn vào vị trí mũi giày hướng đến, thì thào nói:
- Hướng kia, Bách Luyện Cốc à? Vậy thì đi Bách Luyện Cốc.
Nói xong vươn tay ném ra một chiếc khăn vuông, khăn kia lập tức đón gió biến lớn, hóa thành một mặt linh khí phương viên mấy trượng, Thiền nhi tung người nhảy lên, ngự không mà đi.
Tiếng kêu trước đó rất nhanh lại vang lên:
- Nguyệt Thiền sư tỷ, ngươi muốn đi đâu?
- Tránh ra tránh ra!
Thiền nhi không chút khách khí phất phất tay.
- Ai da da...
Tiếng kêu kia lại lần nữa một bên vang lên một bên rơi xuống dưới.
Qua một lát, một đạo thân ảnh mặt xám mày tro từ dưới đất bò dậy, ngước nhìn theo hướng khăn vuông rời đi, như chết cha chết mẹ.
Trấn thủ sứ và phó sứ cùng lúc chạy mất, Đan Tâm Môn lập tông nhiều năm vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện chuyện không hợp lẽ thường đến vậy.
Lần này lớn chuyện rồi!
Hắn vội vàng truyền tin đi ra, để chúng đồng môn trấn thủ các nơi yếu địa, thậm chí bóc mở đại trận phòng hộ, tránh miễn ngoại địch thừa cơ xâm nhập, đồng thời sai người ta đưa tin về Cửu Châu, thông báo cho bản tông chuyện xảy ra bên này.
Hai ngày sau, nội vi chiến trường, trụ sở Bách Luyện Cốc, đại trận phòng hộ tông môn bóc mở, trấn thủ sứ tọa trấn nơi đây thần sắc oán giận nhìn lên thân ảnh nữ tử giữa trời:
- Phong Nguyệt Thiền, ngươi muốn làm cái gì!
Nhưng hắn chỉ có thể trốn ở trong đại trận phòng hộ kêu hét, quyết không dám đi ra khiêu hấn.
Không khác, nữ tử lơ lửng giữa trời kia là người đứng đầu trong Linh Khê Bảng.
Hơn nữa còn là tên giảo hoạt chiếm cứ vị trí đầu bảng đã mấy chục năm.
Không phải Phong Nguyệt Thiền có được thiên phú tu hành nghịch thiên cỡ nào, thiên phú nàng đúng thật không kém, nhưng còn chưa đủ để nàng chiếm lấy vị trí đầu bảng hơn mười năm.
Then chốt là nữ tử này một mực đè lấy tu vi không chịu tấn thăng, hơn mười năm trước nàng đã khai mở ba trăm sáu mươi linh khiếu, ai nấy đều cho rằng nàng sắp tấn thăng Vân Hà Cảnh, nhưng mười mấy năm trôi qua, nàng lại khăng khăng không chịu tấn thăng.
Hơn mười năm lắng đọng ở Linh Khê Cảnh, khiến nàng có được linh lực tinh thuần vượt xa thường nhân, thế thì cũng thôi, quan trọng hơn nữ nhân này còn là pháp tu...
Không cần phải đề thăng tu vi, thế là nàng chuyên tâm đi nghiên cứu thuật pháp, kết quả dẫn đến thực lực nữ nhân này năm sau mạnh hơn năm trước, từ sau khi nàng chiếm lấy vị trí đầu bảng từ hơn mười năm trước liền chưa từng đi xuống bao giờ.
Nghe đồn, thuật pháp mà nàng tinh thông sợ rằng đã vượt trên trăm đạo.
Pháp tu Linh Khê cửu trọng bình thường, cùng lắm chỉ nắm giữ mười mấy hai mươi đạo thuật pháp, thuật pháp sở trường khả năng chỉ có mấy đạo, so sánh ra liền biết nữ nhân này đáng sợ cỡ nào.
Đè lấy tu vi bản thân không chịu tấn thăng không phải là chuyện tốt, đặc biệt là với tu sĩ thiên phú cực cao như Phong Nguyệt Thiền, tùy theo tuổi tác lớn dần, tiềm lực của nàng sẽ từ từ trượt dốc, một mực không tấn thăng tất sẽ ảnh hưởng đến thành tựu tương lai.
Phải biết người cùng thế hệ với nàng cơ bản đều là Vân Hà Cảnh, thậm chí có mấy người đã là Chân Hồ Cảnh.
Cho nên mặc dù nàng một mực bá chiếm vị trí đầu bảng Linh Khê Bảng, song không tu sĩ tông môn nào muốn đẩy nàng xuống, làm thế đại giá bỏ ra thực sự quá lớn.
Linh Khê Bảng là bảng xếp hạng cực kỳ công chính, do Linh Khê chiến trường tự động tạo ra, không phải do người bố trí, cho nên dù bị một nữ tu tông môn nhị phẩm bá chiếm vị trí đầu bảng, song những tu sĩ xuất thân tông môn nhất phẩm đều không ai đi chất vấn thực lực nàng.
Mười mấy năm qua, tu sĩ thiên tài các đại tông môn mỗi khi tấn thăng đến Linh Khê cửu trọng, đa phần đều sẽ chọn cách tận lực đột phá, rời khỏi Linh Khê chiến trường, rốt cuộc bị một nữ nhân cưỡi ở trên đầu lại vô lực phản kháng, quả thực có chút khó coi.
Ngay vừa rồi, tu sĩ phía Bách Luyện Cốc đã được một phen lĩnh giáo khắc sâu thực lực đầu bảng, mấy đạo thuật pháp đánh xuống, đại trận phòng hộ trụ sở ầm ầm chấn rung, phải biết tuy Bách Luyện Cốc chỉ là tông môn tứ phẩm, nhưng bốn mươi năm trước cũng đã từng là nhất phẩm.
Bởi vì bị một nhà tông môn nào đó giết quá nhiều, thế nên mới từ nhất phẩm rớt xuống tứ phẩm, nhưng côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, Bách Luyện Cốc vẫn có được để uẩn rất mạnh.
Nhưng thời này khắc này, trụ sở tông môn lại bị một người lấp kín, toàn bộ tu sĩ Bách Luyện Cốc đều chỉ biết trốn trong đại trận phòng hộ lẩy bẩy phát run, đủ thấy sức uy hiếp cường đại của vị bảng thủ Linh Khê Bảng này.
Đối mặt với tiếng chất vấn từ bên dưới, thiếu nữ Phong Nguyệt Thiền đáp lại bằng một hỏa cầu lớn ngang một gian phòng ốc, Hỏa Cầu Thuật mà Đổng Thúc Dạ thi triển ra so với Phong Nguyệt Thiền, quả thực như cháu trai đi so với ông nội.
…
Hắn ngồi trên Ưng Phi Thạch, một chân cong lên, chân còn lại rũ cụp giữa trời, bên người đặt một hồ lô rượu.
Nhìn trời chiều phía tây, người này thoáng khẽ nheo mắt, đưa tay nắm lấy hồ lô rượu bên cạnh, ngửa đầu chuốc một ngụm, nhưng mà rượu trong hồ lô đã hết, chỉ uống được mỗi không khí.
Thanh niên áo trắng tóc trắng lắc lắc hồ lô, khe khẽ thở dài.
Đúng vào lúc này, tròng mắt hắn chợt sáng rực lên, nhìn vào một đạo độn quang từ dưới bay lên, cười hắc hắc nói:
- Rượu tới rồi!
Dứt lời liền vẫy vẫy tay với độn quang kia.
Thoáng chốc, độn quang hạ xuống bên người, lộ ra thân ảnh một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu.
Thiếu nữ vóc dáng mê người, khoác một thân váy xanh, tóc buộc thành hai chiếc đuôi ngựa, vừa mới lộ diện liền cười với thanh niên, lúm đồng tiền trông rất đẹp mắt.
- Sư huynh!
Thiếu nữ kêu một tiếng giòn tan.
- Sư huynh cái gì!
Thanh niên trừng mắt:
- Kêu sư thúc!
- Hả?
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn vào hắn, trong đôi mắt đẹp chớp qua một tia giảo hoạt:
- Ngươi chắc chứ?
Thanh niên nghiêm mặt nói:
- Bối phận không thể loạn, cha ngươi là sư huynh của ta, ngươi đương nhiên phải kêu ta sư thúc.
Thiếu nữ chắp tay sau lưng, vung cước giẫm lên đất bằng, làm bộ muốn đi, liếc mắt nhìn sang thanh niên, nói:
- Vậy ngươi nghĩ cho kỹ, sư huynh mới có rượu uống, còn về sư thúc... Nơi nào mát mẻ thì cứ đợi ở đó đi.
- Thiền nhi sư muội thật lém lỉnh!
Thanh niên nghiêm mặt quở mắng.
Lúc này thiếu nữ tên Thiền nhi mới phốc xuy bật cười, thu chân lại, từ trong túi trữ vật móc ra mấy vò rượu, thanh niên vội vàng mở ra một vò trong đó, hít hà hương vị, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên:
- Rượu ngon!
Bắt lấy vò rượu chuốc mấy ngụm, mãn ý nấc một cái, thuận miệng hỏi:
- Rượu này lấy từ đâu? Có vẻ đã khá lâu năm.
Thiếu nữ một bên rót rượu mình mang tới vào trong hồ lô cho thanh niên, một bên thuận miệng đáp:
- Rượu mẹ ta chôn ở Thúy Trúc Lâm.
Thanh niên hơi ngớ, ngây dại nhìn Thiền nhi:
- Thế đây chẳng phải đồ cưới của ngươi? Ngươi lớn gan thật đấy, nếu để mẹ ngươi biết...
Thiền nhi hì hì khẽ cười:
- Ngươi không nói, ta không nói, mẹ ta sao biết được.
Thanh niên một mặt xoắn xuýt nhìn vào Thiền nhi, lại nhìn hồ lô rượu trong tay, ngửa đầu chuốc thêm mấy ngụm, không quản, dù sao từ nhỏ đã quen bị đánh rồi, chỉ cần mình không rời khỏi Linh Khê chiến trường, lão yêu bà kia đừng hòng làm gì được mình...
- Sư huynh, ngươi chừng nào thì cưới ta?
Thiền nhi rót rượu xong, ngồi xuống trước mặt thanh niên, thần sắc nghiêm túc hỏi.
- Khụ khụ khụ...
Thanh niên ho khan kịch liệt, vuốt rượu vương nơi khóe miệng một cái, quở mắng thiếu nữ:
- Nói mò cái gì? Ta là sư thúc của ngươi!
Thiếu nữ nghiêng đầu, giơ ngón tay đặt lên môi hồng:
- Buổi tối ba mươi hai năm trước, ngươi hôn...
Nàng nhìn có vẻ không lớn, nhưng trên thực tế là có thuật dưỡng nhan, từ bề ngoài căn bản không nhìn ra tuổi tác thật của nàng.
- Im miệng!
Thanh niên thần sắc hoảng loạn, có tật giật mình nhìn quanh trái phải:
- Để mẹ ngươi nghe được, ta còn sống nổi không? Hơn nữa khi đó còn nhỏ...
Đương thời mới tí tuổi đầu, không ngờ nàng lại có thể nhớ được rõ ràng đến vậy, chuyện cũ không thể quay đầu a!
- Vậy thôi không nói nữa.
Thiền nhi mỉm cười nhìn vào thanh niên, còn vươn tay tại kéo qua bờ môi, làm động tác vá miệng lại.
Thanh niên không khỏi đau đầu, đây đó ở chung nhiều năm vậy rồi, tính cách thiếu nữ này thế nào hắn là người rõ ràng nhất, đối phương càng tỏ ra như vậy, càng chứng tỏ có chuyện quan trọng nào đó nhưng không chịu nói.
Hắn đành chỉ biết thở dài:
- Có chuyện gì thì nói đi.
Thiền nhi cười híp mắt:
- Vậy ta nói, nhưng ngươi phải cưới ta!
- Ngươi ngậm miệng đi!
Thanh niên dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía thiếu nữ.
- Chuyện Bích Huyết Tông ngươi cũng không muốn nghe?
Giọng Thiền nhi vang lên sau lưng.
Thanh niên quay đầu, thần tình bỗng trở nên ngưng trọng, miệng nhuyễn động mấy hồi, cuối cùng khàn giọng nói:
- Sắp giải tán rồi à? Tính toán thời gian cũng gần đến lúc rồi.
Thiền nhi lắc đầu, mắt to cong cong thành hình vầng trăng khuyết:
- Bích Huyết Tông khả năng không cần giải tán.
- Ý gì?
Thanh niên nhíu mày, đã ba mươi năm không thu nhận môn đồ, Bích Huyết Tông sớm đã tới bên bờ giải tán, hai tháng sau sẽ bắt đầu đánh giá phẩm cấp tông môn, loại đánh giá này nhân lực không cách nào can thiệp, hai người lão đầu tử và sư tỷ hai người chèo chống ba mươi năm, Bích Huyết Tông lại đã từ tòng nhất phẩm dần dần trượt xuống cửu phẩm, lần này không khả năng giữ lại tên tông môn được nữa.
- Nghe nói, ta chỉ là nghe nói, nửa năm trước Đường lão thu nhận một tên đệ tử, chẳng qua trên đường trở về bị người đánh lén, sau đó Đường lão bị bức đành chịu, phải đưa tên đệ tử kia vào trong Linh Khê chiến trường, hiện nay, tiểu gia hỏa tên Lục Nhất Diệp kia đã có tu vi ngũ trọng, chính đang trên đường đi tới trụ sở Bích Huyết Tông.
Thiền nhi còn chưa dứt lời, thanh niên đã đứng bật dậy, trên mặt hiện đầy vẻ chấn kinh và không dám tin tưởng:
- Lão đầu tử chịu thu đồ đệ rồi?
- Hình như là thế!
- Tin tức từ đâu ra, có thể xác nhận không?
- Đầu nguồn ở nơi nào ta không quá rõ ràng, nhưng giờ đây tin tức này đã truyền ra, rất nhiều người đều biết.
- Truyền ra?
Thanh niên khẽ nhướng mày, bất giác kinh hô một tiếng:
- Không hay!
Nói rồi quanh thân chớp qua một tầng kiếm quang, phá không mà đi.
- Nhớ phải cưới ta đấy!
Thiền nhi ở sau lưng hô to, nhưng nào thấy có đáp lại, không khỏi hừ nhẹ một tiếng:
- Vội vội vàng vàng, lại không hỏi vị trí.
Nói đến đây, nàng vẫn truyền tin tức cho thanh niên, nói rõ chi tiết tin tức mà mình thu được.
Khắc sau, một tiếng quát chói tai từ tiền phương truyền đến:
- Không có điều lệnh không được phép tự tiện rời tông, Lý Bá Tiên ngươi muốn làm cái gì, ai da da!
Tiếng kêu một bên vang lên, một bên lao xuống dưới, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trên Ưng Phi Thạch, thiếu nữ tên Thiền nhi cũng đứng dậy, trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó lẩm bẩm nói:
- Thánh Hỏa Giáo, Kim Vân Lâu, Bách Luyện Cốc, đi nhà nào nhỉ? Quên đi, lười nghĩ nữa!
Nhìn quanh trái phải một lượt, thấy không có người, nàng cởi xuống một chiếc giày thêu, ném lên trời, lúc rơi xuống đất nhìn vào vị trí mũi giày hướng đến, thì thào nói:
- Hướng kia, Bách Luyện Cốc à? Vậy thì đi Bách Luyện Cốc.
Nói xong vươn tay ném ra một chiếc khăn vuông, khăn kia lập tức đón gió biến lớn, hóa thành một mặt linh khí phương viên mấy trượng, Thiền nhi tung người nhảy lên, ngự không mà đi.
Tiếng kêu trước đó rất nhanh lại vang lên:
- Nguyệt Thiền sư tỷ, ngươi muốn đi đâu?
- Tránh ra tránh ra!
Thiền nhi không chút khách khí phất phất tay.
- Ai da da...
Tiếng kêu kia lại lần nữa một bên vang lên một bên rơi xuống dưới.
Qua một lát, một đạo thân ảnh mặt xám mày tro từ dưới đất bò dậy, ngước nhìn theo hướng khăn vuông rời đi, như chết cha chết mẹ.
Trấn thủ sứ và phó sứ cùng lúc chạy mất, Đan Tâm Môn lập tông nhiều năm vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện chuyện không hợp lẽ thường đến vậy.
Lần này lớn chuyện rồi!
Hắn vội vàng truyền tin đi ra, để chúng đồng môn trấn thủ các nơi yếu địa, thậm chí bóc mở đại trận phòng hộ, tránh miễn ngoại địch thừa cơ xâm nhập, đồng thời sai người ta đưa tin về Cửu Châu, thông báo cho bản tông chuyện xảy ra bên này.
Hai ngày sau, nội vi chiến trường, trụ sở Bách Luyện Cốc, đại trận phòng hộ tông môn bóc mở, trấn thủ sứ tọa trấn nơi đây thần sắc oán giận nhìn lên thân ảnh nữ tử giữa trời:
- Phong Nguyệt Thiền, ngươi muốn làm cái gì!
Nhưng hắn chỉ có thể trốn ở trong đại trận phòng hộ kêu hét, quyết không dám đi ra khiêu hấn.
Không khác, nữ tử lơ lửng giữa trời kia là người đứng đầu trong Linh Khê Bảng.
Hơn nữa còn là tên giảo hoạt chiếm cứ vị trí đầu bảng đã mấy chục năm.
Không phải Phong Nguyệt Thiền có được thiên phú tu hành nghịch thiên cỡ nào, thiên phú nàng đúng thật không kém, nhưng còn chưa đủ để nàng chiếm lấy vị trí đầu bảng hơn mười năm.
Then chốt là nữ tử này một mực đè lấy tu vi không chịu tấn thăng, hơn mười năm trước nàng đã khai mở ba trăm sáu mươi linh khiếu, ai nấy đều cho rằng nàng sắp tấn thăng Vân Hà Cảnh, nhưng mười mấy năm trôi qua, nàng lại khăng khăng không chịu tấn thăng.
Hơn mười năm lắng đọng ở Linh Khê Cảnh, khiến nàng có được linh lực tinh thuần vượt xa thường nhân, thế thì cũng thôi, quan trọng hơn nữ nhân này còn là pháp tu...
Không cần phải đề thăng tu vi, thế là nàng chuyên tâm đi nghiên cứu thuật pháp, kết quả dẫn đến thực lực nữ nhân này năm sau mạnh hơn năm trước, từ sau khi nàng chiếm lấy vị trí đầu bảng từ hơn mười năm trước liền chưa từng đi xuống bao giờ.
Nghe đồn, thuật pháp mà nàng tinh thông sợ rằng đã vượt trên trăm đạo.
Pháp tu Linh Khê cửu trọng bình thường, cùng lắm chỉ nắm giữ mười mấy hai mươi đạo thuật pháp, thuật pháp sở trường khả năng chỉ có mấy đạo, so sánh ra liền biết nữ nhân này đáng sợ cỡ nào.
Đè lấy tu vi bản thân không chịu tấn thăng không phải là chuyện tốt, đặc biệt là với tu sĩ thiên phú cực cao như Phong Nguyệt Thiền, tùy theo tuổi tác lớn dần, tiềm lực của nàng sẽ từ từ trượt dốc, một mực không tấn thăng tất sẽ ảnh hưởng đến thành tựu tương lai.
Phải biết người cùng thế hệ với nàng cơ bản đều là Vân Hà Cảnh, thậm chí có mấy người đã là Chân Hồ Cảnh.
Cho nên mặc dù nàng một mực bá chiếm vị trí đầu bảng Linh Khê Bảng, song không tu sĩ tông môn nào muốn đẩy nàng xuống, làm thế đại giá bỏ ra thực sự quá lớn.
Linh Khê Bảng là bảng xếp hạng cực kỳ công chính, do Linh Khê chiến trường tự động tạo ra, không phải do người bố trí, cho nên dù bị một nữ tu tông môn nhị phẩm bá chiếm vị trí đầu bảng, song những tu sĩ xuất thân tông môn nhất phẩm đều không ai đi chất vấn thực lực nàng.
Mười mấy năm qua, tu sĩ thiên tài các đại tông môn mỗi khi tấn thăng đến Linh Khê cửu trọng, đa phần đều sẽ chọn cách tận lực đột phá, rời khỏi Linh Khê chiến trường, rốt cuộc bị một nữ nhân cưỡi ở trên đầu lại vô lực phản kháng, quả thực có chút khó coi.
Ngay vừa rồi, tu sĩ phía Bách Luyện Cốc đã được một phen lĩnh giáo khắc sâu thực lực đầu bảng, mấy đạo thuật pháp đánh xuống, đại trận phòng hộ trụ sở ầm ầm chấn rung, phải biết tuy Bách Luyện Cốc chỉ là tông môn tứ phẩm, nhưng bốn mươi năm trước cũng đã từng là nhất phẩm.
Bởi vì bị một nhà tông môn nào đó giết quá nhiều, thế nên mới từ nhất phẩm rớt xuống tứ phẩm, nhưng côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, Bách Luyện Cốc vẫn có được để uẩn rất mạnh.
Nhưng thời này khắc này, trụ sở tông môn lại bị một người lấp kín, toàn bộ tu sĩ Bách Luyện Cốc đều chỉ biết trốn trong đại trận phòng hộ lẩy bẩy phát run, đủ thấy sức uy hiếp cường đại của vị bảng thủ Linh Khê Bảng này.
Đối mặt với tiếng chất vấn từ bên dưới, thiếu nữ Phong Nguyệt Thiền đáp lại bằng một hỏa cầu lớn ngang một gian phòng ốc, Hỏa Cầu Thuật mà Đổng Thúc Dạ thi triển ra so với Phong Nguyệt Thiền, quả thực như cháu trai đi so với ông nội.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất