Chương 145: Hai đại trận doanh đánh cờ
Phảng phất như mặt trời rơi rụng, lúc hỏa cầu kia nện lên đại trận phòng hộ, toàn bộ trụ sở ầm vang chấn động, linh lực nổ bung, mặc dù đại trận phòng hộ ngăn cản được uy năng của thuật pháp này, nhưng lực lượng nóng bỏng vẫn thẩm thấu đi vào, nhất thời khiến cho nhiệt độ trong trụ sở cao lên không ít.
- Bảo người các ngươi quay về hết đi, nếu không bản cô nương phải đại khai sát giới!
Phong Nguyệt Thiền đứng trên linh khí phi hành, sảng giọng kêu to.
Trấn thủ sứ tọa trấn nơi đây nào dám chậm trễ, vội vàng truyền tin cho sư huynh sư tỷ nhà mình, hắn nhìn ra được Phong Nguyệt Thiền không phải đang nói đùa.
Nhất thời, ở các nơi trong nội vi chiến trường, không ít tu sĩ Bách Luyện Cốc chính đang trên đường chạy ra ngoại vi mắng chửi ầm lên, dồn dập quay về.
Mấy ngày gần đây Linh Khê chiến trường rất náo nhiệt, so với dĩ vãng thì náo nhiệt hơn nhiều, đặc biệt là tông môn ở nội vi, mấy nhà tông môn thuộc trận doanh Hạo Thiên Minh đều đang phát động tấn công đối với thế lực Vạn Ma Lĩnh ở phụ cận.
Càng không hợp lẽ thường chính là một nhà tông môn Hạo Thiên Minh tên là Đại Định Cung, xoải qua địa bàn mấy nhà tông môn, chạy đi tuyên chiến với Chiêu Thiên Môn cách bọn hắn cả ngàn dặm...
Lúc bị tuyên chiến, chúng tu sĩ Chiêu Thiên Môn đều ngây dại, đây đó cách nhau ngàn dặm, địa bàn căn bản không tiếp nhưỡng, tuy nói trận doanh khác biệt, nhưng trước cũng không có thù oán gì, càng không biết tại sao lại trêu chọc đến Đại Định Cung.
Chỉ có số ít tu sĩ tu vi tương đối cao hiểu được đây là chuyện gì, bởi vì bọn hắn được đến mệnh lệnh từ bản tông ở Cửu Châu, lệnh bọn hắn lập tức chạy tới ngoại vi chiến trường, tìm kiếm tung tích một người.
Đối với tuyên chiến kiểu này, bọn hắn tất nhiên không quá để ý, nhưng không để ý cũng không được, tu sĩ Đại Định Cung bất ngờ từ ngàn dặm xa xôi giết tới ngay trước cửa nhà, chặn không cho đám tu sĩ cấp thấp đi ra, hết cách, chúng tu sĩ bát cửu trọng Chiêu Thiên Môn đành phải quay về trụ sở, ổn định nhân tâm.
Mới đầu tuyên chiến như thế còn không có mấy nhà, nhưng tùy theo thời gian đẩy dời, số tông môn tham gia càng lúc càng nhiều, theo như phía Thiên Cơ thương minh thống kê, chỉ trong thời gian năm ngày ngắn ngủi, xung đột giữa hai phe trận doanh đã ba cập đến trên trăm nhà tông môn lớn lớn nhỏ nhỏ, phải biết đây là chuyện dĩ vãng chưa từng xuất hiện qua.
Có thể nói, trường giao phong lần này là đối đấu trên quy mô lớn nhất giữa đại trận doanh Hạo Thiên Minh và Vạn Ma Lĩnh trong thời gian mấy chục năm qua ở Linh Khê chiến trường, sự kiện lần này can hệ đến quá nhiều tông môn, ngay cả những tông môn ở khu vực trung tâm đều chú ý tới, giao phong như thế can hệ đến một cờ xí Hạo Thiên Minh từng thống soái Cửu Châu liệu có thể giữ lại được không!
Vốn lá cờ này tại hai tháng sau sẽ triệt để ngã xuống, nhưng ở thời kỳ nhạy cảm như bây giờ, đột nhiên lại xuất hiện một tiểu nhân vật có thể chống cho cờ xí này không ngã, cảnh đó khiến phía Vạn Ma Lĩnh làm sao chấp nhận cho được? Hơn ba mươi năm chờ đợi, mắt thấy dưa chín sắp rụng, ai cũng không muốn gây thêm chuyện, cho nên vô luận thế nào, tên tiểu tu sĩ ngũ trọng kia tất phải chết, lá cờ xí kia cũng tất phải đổ xuống!
Điều này liên quan đến mặt mũi của trận doanh Vạn Ma Lĩnh.
Giờ đây, trong một nơi rừng núi hoang vắng, Lục Diệp lắc lắc vết máu trên trường đao, nhìn tu sĩ trận doanh Vạn Ma Lĩnh bổ nhào quanh bốn phía, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng!
Mấy ngày trước sau khi giết xong tên Đổng Thúc Dạ kia, hắn lần nữa bước lên con đường đi về trụ sở Bích Huyết Tông, thể xác tinh thần đều nhẹ nhõm.
Nhưng bắt đầu từ ba ngày trước, đột nhiên tao ngộ một trường chiến, tựa hồ có chuyện cổ quái nào đó đang diễn ra.
Ba ngày trước hắn chính đang thoải mái nhàn nhã đi đường, đối diện bỗng chợt có một đội tu sĩ đi tới, dã ngoại hoang vu đụng phải tu sĩ là điều rất bình thường, đoạn đường này Lục Diệp cũng đã đụng phải rất nhiều tu sĩ.
Chẳng qua nếu trong lúc bình thường, song phương sẽ chủ động tách ra, tránh miễn phát sinh hiểu lầm không đáng có.
Lúc gặp phải đội tu sĩ này, Lục Diệp liền muốn muốn tránh đi, nhưng đối phương lại nhắm thẳng hắn mà lao đến, hơn nữa thần sắc rõ ràng còn rất kinh hỉ, cứ như thể nhặt được tiền vậy.
Đối phương không khách khí như thế, Lục Diệp tự nhiên không có gì để nói, cưỡi trên lưng Hổ Phách xông giết một lượt.
Đội tu sĩ này tuy có một tên ngũ trọng tọa trấn, nhưng há có thể là đối thủ của Lục Diệp? Chẳng mấy chốc liền bị giết sạch sẽ.
Quét dọn chiến lợi phẩm, lần nữa lên đường.
Kết quả một chuyện khiến Lục Diệp không cách nào tưởng tượng diễn ra, rất nhanh lại gặp một đội tu sĩ Vạn Ma Lĩnh khác...
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi vừa qua, hắn đã giết tổng cộng sáu nhóm người, thu giữ hơn hai mươi túi trữ vật, công huân cũng tăng thêm hơn một trăm.
Lục Diệp không khỏi có chút buồn bực, bởi vì cứ thế này, hành trình của hắn chậm đi nhiều.
Càng khiến hắn bực bội chính là, linh lực bản thân xuất hiện vấn đề.
Linh lực hắn tựa hồ có chút tạp chất...
Sở dĩ có thể cắn thuốc tu hành mà không có ẩn họa, toàn bằng Thiên Phú Thụ, hắn từng tử tế quan sát qua Thiên Phú Thụ, mỗi khi bản thân phục dụng linh đan tu hành, đan độc trong linh đan đều sẽ bị Thiên Phú Thụ thiêu đốt đi, sau đó bài xuất ra bên ngoài cơ thể, cho nên trước nay linh lực của hắn luôn cực kỳ tinh thuần, chưa từng xuất hiện qua tình huống đan độc trầm tích như trước kia chưởng giáo từng nói qua.
Dù không có Phong Duệ và Ngự Thủ linh văn, chỉ bằng vào độ tinh thuần linh lực, thực lực hắn cũng có thể thắng qua bất kỳ tu sĩ cùng cấp nào, bởi vì linh lực càng tinh khiết, lực phá hoại tạo thành khi tu sĩ thúc giục linh lực sẽ càng lớn.
Cùng một đao chém đi ra, tu sĩ có linh lực tinh thuần khác nhau, uy lực bạo phát đi ra cũng khác nhau.
Nhưng giờ đây, linh lực hắn lại bất ngờ sinh ra một ít tạp chất!
Đêm qua khi nghỉ ngơi, hắn từng tử tế tra xem tình hình Thiên Phú Thụ, lúc này mới kinh ngạc phát hiện Thiên Phú Thụ tựa hồ đã mất đi tác dụng thiêu đốt đan độc, đây mới là nguyên nhân căn bản khiến linh lực xuất hiện tạp chất.
Hắn có thể trong thời gian ngắn ngủi không đến nửa năm từ một tên vừa khai khiếu không lâu trở thành tu sĩ ngũ trọng, Thiên Phú Thụ chiếm công rất lớn, nếu Thiên Phú Thụ mất đi tác dụng đốt cháy đan độc, như vậy sau này tốc độ tu hành của hắn tất sẽ giảm mạnh.
Phát hiện này khiến tâm tình Lục Diệp không khỏi có chút trầm trọng, hôm nay lại gặp tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cản đường, tự nhiên không chút khách khí, nhẹ nhàng giết sạch đám người kia.
Chẳng qua hắn cũng nghĩ rất nhiều, loại tình huống này có lẽ không phải không có cách cải biến, Thiên Phú Thụ cần hấp thu một ít lực lượng thuộc tính Hỏa hoặc hơi nóng, loại lực lượng này chẳng những có thể khiến lá cây trên Thiên Phú Thụ cháy lên, còn có thể cung cấp nhiên liệu cho Thiên Phú Thụ đốt cháy đan độc.
Nếu sử dụng hết nhiên liệu hấp thu trước đây, vậy tự nhiên không cách nào phát huy tác dụng đốt cháy đan độc được nữa.
Lục Diệp không biết liệu phỏng đoán của mình có chính xác không, muốn nghiệm chứng, nhất định phải tìm đến năng lượng mà Thiên Phú Thụ có thể hấp thu mới được.
Lần đầu tiên Thiên Phú Thụ hấp thu chính là ngọn lửa màu da cam ẩn chứa bên trong một viên khoáng thạch, lần hấp thu thứ hai là hơi nóng dưới lòng đất Phá Chướng Quả Thụ, năng lượng hấp thu đại khái là tiêu chuẩn như thế, chẳng qua Lục Diệp không biết nên đi đâu để tìm, cả hai lần trước đều là nhờ cơ duyên xảo hợp.
Cũng may trước đó linh lực hắn đã đủ tinh thuần, chỉ một ít tạp chất tạm thời sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn. Giờ hắn chỉ là không thể cắn thuốc tu hành mà không chút kiêng dè như trước, một ngày cùng lắm nuốt một viên, sau đó mượn nhờ Tụ Linh linh văn để đề thăng thực lực.
Trong tay hắn còn có không ít linh thạch, hắn vốn tính toán tới Thiên Cơ thương minh hỏi xem, liệu có thể mua được thứ gì đó dùng làm nhiên liệu cho Thiên Phú Thụ không.
Nhưng giờ đi không được, mấy ngày qua liên tiếp gặp phải mấy nhóm tu sĩ trận doanh Vạn Ma Lĩnh, hơn nữa mỗi nhóm đều có ngũ trọng tọa trấn, hắn cảm thấy có vẻ như mình đang bị người nhắm đến.
Y Y quét dọn chiến trường, Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, giữa không trung có phi ưng lượn vòng, tựa hồ đang tìm kiếm con mồi.
Cùng lúc, cách chỗ Lục Diệp chừng ba dặm, dưới một gốc đại thụ, mấy tên tu sĩ tụ lại một nơi, bên người nằm ngổn ngang mấy cỗ thi thể, trước mặt là một linh khí như là Ảnh Nguyệt Bàn thu nhỏ, trên đó hiện ra thân ảnh Lục Diệp.
Đây rõ ràng là một loại thị giác từ trên cao nhìn xuống.
Mấy người chính đang yên ắng quan sát tình cảnh trong tiểu Ảnh Nguyệt Bàn kia.
Một tên nam tử nuốt nước miếng nói:
- Đây là ngũ trọng?
Bọn hắn tận mắt nhìn thấy Lục Diệp đồ sát nhóm tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia như chém dưa thái rau, thủ pháp dứt khoát quyết đoán, vừa nhìn liền biết từng giết không ít người, hơn nữa tốc độ giết địch như thế, dù là lục trọng cũng không sánh bằng.
- Không tìm nhầm chứ?
Một người khác mở miệng:
- Đừng để sai lầm.
- Tu vi ngũ trọng, cưỡi hổ lớn màu trắng như tuyết, xuất phát từ Phong Vân Sơn, đi về hướng Bích Huyết Tông, tuổi chừng mười sáu mười bảy, không phải hắn thì còn là ai?
Nữ tử thân hình đầy đà có vẻ như là người cầm đầu mở miệng nói, tiểu Ảnh Nguyệt Bàn kia chính đang được nàng thúc giục linh lực duy trì, mà nhìn tu vi nàng, rõ ràng là một tu sĩ thất trọng, ngoài ra đi cùng nàng còn có ba tên lục trọng và tận mấy tên ngũ trọng.
Tiểu đội như thế, lúc bình thường căn bản không khả năng nhìn thấy ở ngoại vi chiến trường.
Bọn hắn vốn đang từ trụ sở nhà mình tiến đến nơi giao giới với khu vực ngoại vi, bởi vì thực lực bọn hắn chính thích hợp rèn luyện ở vị trí này, nhưng đến nửa đường thì nhận được mệnh lệnh từ sư môn, thế là vội vàng đuổi tới bên này.
Ân oán đời trước bọn hắn không quá rõ ràng, chỉ Bích Huyết Tông kia có ân đối với sư môn nhà mình, cho nên khi tin tức kia mới bắt đầu khuếch tán không cách nào khống chế được nữa, trưởng muốn sư môn lập tức hạ lệnh cho bọn hắn đến đây tiếp ứng thiếu niên cưỡi hổ trắng này, bảo vệ an toàn cho hắn.
Không chỉ mỗi tông môn bọn hắn có hành động như thế, khắp toàn Linh Khê chiến trường giờ đây cũng đang sóng ngầm cuộn trào, rất nhiều tông môn muốn bảo hộ thiếu niên, cũng có càng nhiều tông môn muốn giết thiếu niên, đây là trường đánh cờ giữa hai đại trận doanh, mà sống chết của thiếu niên kia sẽ quyết định cho thắng bại sau cùng.
…
- Bảo người các ngươi quay về hết đi, nếu không bản cô nương phải đại khai sát giới!
Phong Nguyệt Thiền đứng trên linh khí phi hành, sảng giọng kêu to.
Trấn thủ sứ tọa trấn nơi đây nào dám chậm trễ, vội vàng truyền tin cho sư huynh sư tỷ nhà mình, hắn nhìn ra được Phong Nguyệt Thiền không phải đang nói đùa.
Nhất thời, ở các nơi trong nội vi chiến trường, không ít tu sĩ Bách Luyện Cốc chính đang trên đường chạy ra ngoại vi mắng chửi ầm lên, dồn dập quay về.
Mấy ngày gần đây Linh Khê chiến trường rất náo nhiệt, so với dĩ vãng thì náo nhiệt hơn nhiều, đặc biệt là tông môn ở nội vi, mấy nhà tông môn thuộc trận doanh Hạo Thiên Minh đều đang phát động tấn công đối với thế lực Vạn Ma Lĩnh ở phụ cận.
Càng không hợp lẽ thường chính là một nhà tông môn Hạo Thiên Minh tên là Đại Định Cung, xoải qua địa bàn mấy nhà tông môn, chạy đi tuyên chiến với Chiêu Thiên Môn cách bọn hắn cả ngàn dặm...
Lúc bị tuyên chiến, chúng tu sĩ Chiêu Thiên Môn đều ngây dại, đây đó cách nhau ngàn dặm, địa bàn căn bản không tiếp nhưỡng, tuy nói trận doanh khác biệt, nhưng trước cũng không có thù oán gì, càng không biết tại sao lại trêu chọc đến Đại Định Cung.
Chỉ có số ít tu sĩ tu vi tương đối cao hiểu được đây là chuyện gì, bởi vì bọn hắn được đến mệnh lệnh từ bản tông ở Cửu Châu, lệnh bọn hắn lập tức chạy tới ngoại vi chiến trường, tìm kiếm tung tích một người.
Đối với tuyên chiến kiểu này, bọn hắn tất nhiên không quá để ý, nhưng không để ý cũng không được, tu sĩ Đại Định Cung bất ngờ từ ngàn dặm xa xôi giết tới ngay trước cửa nhà, chặn không cho đám tu sĩ cấp thấp đi ra, hết cách, chúng tu sĩ bát cửu trọng Chiêu Thiên Môn đành phải quay về trụ sở, ổn định nhân tâm.
Mới đầu tuyên chiến như thế còn không có mấy nhà, nhưng tùy theo thời gian đẩy dời, số tông môn tham gia càng lúc càng nhiều, theo như phía Thiên Cơ thương minh thống kê, chỉ trong thời gian năm ngày ngắn ngủi, xung đột giữa hai phe trận doanh đã ba cập đến trên trăm nhà tông môn lớn lớn nhỏ nhỏ, phải biết đây là chuyện dĩ vãng chưa từng xuất hiện qua.
Có thể nói, trường giao phong lần này là đối đấu trên quy mô lớn nhất giữa đại trận doanh Hạo Thiên Minh và Vạn Ma Lĩnh trong thời gian mấy chục năm qua ở Linh Khê chiến trường, sự kiện lần này can hệ đến quá nhiều tông môn, ngay cả những tông môn ở khu vực trung tâm đều chú ý tới, giao phong như thế can hệ đến một cờ xí Hạo Thiên Minh từng thống soái Cửu Châu liệu có thể giữ lại được không!
Vốn lá cờ này tại hai tháng sau sẽ triệt để ngã xuống, nhưng ở thời kỳ nhạy cảm như bây giờ, đột nhiên lại xuất hiện một tiểu nhân vật có thể chống cho cờ xí này không ngã, cảnh đó khiến phía Vạn Ma Lĩnh làm sao chấp nhận cho được? Hơn ba mươi năm chờ đợi, mắt thấy dưa chín sắp rụng, ai cũng không muốn gây thêm chuyện, cho nên vô luận thế nào, tên tiểu tu sĩ ngũ trọng kia tất phải chết, lá cờ xí kia cũng tất phải đổ xuống!
Điều này liên quan đến mặt mũi của trận doanh Vạn Ma Lĩnh.
Giờ đây, trong một nơi rừng núi hoang vắng, Lục Diệp lắc lắc vết máu trên trường đao, nhìn tu sĩ trận doanh Vạn Ma Lĩnh bổ nhào quanh bốn phía, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng!
Mấy ngày trước sau khi giết xong tên Đổng Thúc Dạ kia, hắn lần nữa bước lên con đường đi về trụ sở Bích Huyết Tông, thể xác tinh thần đều nhẹ nhõm.
Nhưng bắt đầu từ ba ngày trước, đột nhiên tao ngộ một trường chiến, tựa hồ có chuyện cổ quái nào đó đang diễn ra.
Ba ngày trước hắn chính đang thoải mái nhàn nhã đi đường, đối diện bỗng chợt có một đội tu sĩ đi tới, dã ngoại hoang vu đụng phải tu sĩ là điều rất bình thường, đoạn đường này Lục Diệp cũng đã đụng phải rất nhiều tu sĩ.
Chẳng qua nếu trong lúc bình thường, song phương sẽ chủ động tách ra, tránh miễn phát sinh hiểu lầm không đáng có.
Lúc gặp phải đội tu sĩ này, Lục Diệp liền muốn muốn tránh đi, nhưng đối phương lại nhắm thẳng hắn mà lao đến, hơn nữa thần sắc rõ ràng còn rất kinh hỉ, cứ như thể nhặt được tiền vậy.
Đối phương không khách khí như thế, Lục Diệp tự nhiên không có gì để nói, cưỡi trên lưng Hổ Phách xông giết một lượt.
Đội tu sĩ này tuy có một tên ngũ trọng tọa trấn, nhưng há có thể là đối thủ của Lục Diệp? Chẳng mấy chốc liền bị giết sạch sẽ.
Quét dọn chiến lợi phẩm, lần nữa lên đường.
Kết quả một chuyện khiến Lục Diệp không cách nào tưởng tượng diễn ra, rất nhanh lại gặp một đội tu sĩ Vạn Ma Lĩnh khác...
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi vừa qua, hắn đã giết tổng cộng sáu nhóm người, thu giữ hơn hai mươi túi trữ vật, công huân cũng tăng thêm hơn một trăm.
Lục Diệp không khỏi có chút buồn bực, bởi vì cứ thế này, hành trình của hắn chậm đi nhiều.
Càng khiến hắn bực bội chính là, linh lực bản thân xuất hiện vấn đề.
Linh lực hắn tựa hồ có chút tạp chất...
Sở dĩ có thể cắn thuốc tu hành mà không có ẩn họa, toàn bằng Thiên Phú Thụ, hắn từng tử tế quan sát qua Thiên Phú Thụ, mỗi khi bản thân phục dụng linh đan tu hành, đan độc trong linh đan đều sẽ bị Thiên Phú Thụ thiêu đốt đi, sau đó bài xuất ra bên ngoài cơ thể, cho nên trước nay linh lực của hắn luôn cực kỳ tinh thuần, chưa từng xuất hiện qua tình huống đan độc trầm tích như trước kia chưởng giáo từng nói qua.
Dù không có Phong Duệ và Ngự Thủ linh văn, chỉ bằng vào độ tinh thuần linh lực, thực lực hắn cũng có thể thắng qua bất kỳ tu sĩ cùng cấp nào, bởi vì linh lực càng tinh khiết, lực phá hoại tạo thành khi tu sĩ thúc giục linh lực sẽ càng lớn.
Cùng một đao chém đi ra, tu sĩ có linh lực tinh thuần khác nhau, uy lực bạo phát đi ra cũng khác nhau.
Nhưng giờ đây, linh lực hắn lại bất ngờ sinh ra một ít tạp chất!
Đêm qua khi nghỉ ngơi, hắn từng tử tế tra xem tình hình Thiên Phú Thụ, lúc này mới kinh ngạc phát hiện Thiên Phú Thụ tựa hồ đã mất đi tác dụng thiêu đốt đan độc, đây mới là nguyên nhân căn bản khiến linh lực xuất hiện tạp chất.
Hắn có thể trong thời gian ngắn ngủi không đến nửa năm từ một tên vừa khai khiếu không lâu trở thành tu sĩ ngũ trọng, Thiên Phú Thụ chiếm công rất lớn, nếu Thiên Phú Thụ mất đi tác dụng đốt cháy đan độc, như vậy sau này tốc độ tu hành của hắn tất sẽ giảm mạnh.
Phát hiện này khiến tâm tình Lục Diệp không khỏi có chút trầm trọng, hôm nay lại gặp tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cản đường, tự nhiên không chút khách khí, nhẹ nhàng giết sạch đám người kia.
Chẳng qua hắn cũng nghĩ rất nhiều, loại tình huống này có lẽ không phải không có cách cải biến, Thiên Phú Thụ cần hấp thu một ít lực lượng thuộc tính Hỏa hoặc hơi nóng, loại lực lượng này chẳng những có thể khiến lá cây trên Thiên Phú Thụ cháy lên, còn có thể cung cấp nhiên liệu cho Thiên Phú Thụ đốt cháy đan độc.
Nếu sử dụng hết nhiên liệu hấp thu trước đây, vậy tự nhiên không cách nào phát huy tác dụng đốt cháy đan độc được nữa.
Lục Diệp không biết liệu phỏng đoán của mình có chính xác không, muốn nghiệm chứng, nhất định phải tìm đến năng lượng mà Thiên Phú Thụ có thể hấp thu mới được.
Lần đầu tiên Thiên Phú Thụ hấp thu chính là ngọn lửa màu da cam ẩn chứa bên trong một viên khoáng thạch, lần hấp thu thứ hai là hơi nóng dưới lòng đất Phá Chướng Quả Thụ, năng lượng hấp thu đại khái là tiêu chuẩn như thế, chẳng qua Lục Diệp không biết nên đi đâu để tìm, cả hai lần trước đều là nhờ cơ duyên xảo hợp.
Cũng may trước đó linh lực hắn đã đủ tinh thuần, chỉ một ít tạp chất tạm thời sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn. Giờ hắn chỉ là không thể cắn thuốc tu hành mà không chút kiêng dè như trước, một ngày cùng lắm nuốt một viên, sau đó mượn nhờ Tụ Linh linh văn để đề thăng thực lực.
Trong tay hắn còn có không ít linh thạch, hắn vốn tính toán tới Thiên Cơ thương minh hỏi xem, liệu có thể mua được thứ gì đó dùng làm nhiên liệu cho Thiên Phú Thụ không.
Nhưng giờ đi không được, mấy ngày qua liên tiếp gặp phải mấy nhóm tu sĩ trận doanh Vạn Ma Lĩnh, hơn nữa mỗi nhóm đều có ngũ trọng tọa trấn, hắn cảm thấy có vẻ như mình đang bị người nhắm đến.
Y Y quét dọn chiến trường, Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, giữa không trung có phi ưng lượn vòng, tựa hồ đang tìm kiếm con mồi.
Cùng lúc, cách chỗ Lục Diệp chừng ba dặm, dưới một gốc đại thụ, mấy tên tu sĩ tụ lại một nơi, bên người nằm ngổn ngang mấy cỗ thi thể, trước mặt là một linh khí như là Ảnh Nguyệt Bàn thu nhỏ, trên đó hiện ra thân ảnh Lục Diệp.
Đây rõ ràng là một loại thị giác từ trên cao nhìn xuống.
Mấy người chính đang yên ắng quan sát tình cảnh trong tiểu Ảnh Nguyệt Bàn kia.
Một tên nam tử nuốt nước miếng nói:
- Đây là ngũ trọng?
Bọn hắn tận mắt nhìn thấy Lục Diệp đồ sát nhóm tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia như chém dưa thái rau, thủ pháp dứt khoát quyết đoán, vừa nhìn liền biết từng giết không ít người, hơn nữa tốc độ giết địch như thế, dù là lục trọng cũng không sánh bằng.
- Không tìm nhầm chứ?
Một người khác mở miệng:
- Đừng để sai lầm.
- Tu vi ngũ trọng, cưỡi hổ lớn màu trắng như tuyết, xuất phát từ Phong Vân Sơn, đi về hướng Bích Huyết Tông, tuổi chừng mười sáu mười bảy, không phải hắn thì còn là ai?
Nữ tử thân hình đầy đà có vẻ như là người cầm đầu mở miệng nói, tiểu Ảnh Nguyệt Bàn kia chính đang được nàng thúc giục linh lực duy trì, mà nhìn tu vi nàng, rõ ràng là một tu sĩ thất trọng, ngoài ra đi cùng nàng còn có ba tên lục trọng và tận mấy tên ngũ trọng.
Tiểu đội như thế, lúc bình thường căn bản không khả năng nhìn thấy ở ngoại vi chiến trường.
Bọn hắn vốn đang từ trụ sở nhà mình tiến đến nơi giao giới với khu vực ngoại vi, bởi vì thực lực bọn hắn chính thích hợp rèn luyện ở vị trí này, nhưng đến nửa đường thì nhận được mệnh lệnh từ sư môn, thế là vội vàng đuổi tới bên này.
Ân oán đời trước bọn hắn không quá rõ ràng, chỉ Bích Huyết Tông kia có ân đối với sư môn nhà mình, cho nên khi tin tức kia mới bắt đầu khuếch tán không cách nào khống chế được nữa, trưởng muốn sư môn lập tức hạ lệnh cho bọn hắn đến đây tiếp ứng thiếu niên cưỡi hổ trắng này, bảo vệ an toàn cho hắn.
Không chỉ mỗi tông môn bọn hắn có hành động như thế, khắp toàn Linh Khê chiến trường giờ đây cũng đang sóng ngầm cuộn trào, rất nhiều tông môn muốn bảo hộ thiếu niên, cũng có càng nhiều tông môn muốn giết thiếu niên, đây là trường đánh cờ giữa hai đại trận doanh, mà sống chết của thiếu niên kia sẽ quyết định cho thắng bại sau cùng.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất