Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 149: Thương hương tiếc ngọc?

Trước Sau
Đồng thời điểm Lam Vũ Điệp chém giết một người quân địch, Hổ Phách cũng đã bôn tập đến cách đám người kia chừng hơn mười trượng, một đạo thuật pháp đánh về phía nó, thân hình đang vọt tới của Hổ Phách bỗng chợt trượt sang bên, linh hoạt tránh đi, cùng lúc, Lục Diệp tung người lao lên, hai chân đạp mạnh trên lưng hổ, giết thẳng tới nữ tử áo đỏ phía đối phương.

Lam Vũ Điệp không nói sai, vóc người nữ tử này rất tốt, đặc biệt là ngực, nặng trĩu...

Đây là một tên pháp tu, đạo thuật pháp đánh về phía Lam Vũ Điệp và Hổ Phách khi trước là do nàng thi triển.

Nàng chính là mục tiêu của Lục Diệp!

Thân ở giữa trời, Lục Diệp đưa tay rút đao, chém ra một nhát, đạo thuật pháp từ phía đối diện đánh tới bị chém nát, linh lực nổ bung tứ tán.

Lại một đạo thuật pháp đánh tới, mặc dù tốc độ thi pháp của nàng không nhanh bằng Đổng Thúc Dạ, nhưng cũng tuyệt không tính chậm.

Lục Diệp muốn tránh cũng không được.

Trên mặt nữ tử kia thoáng phù hiện vẻ kích động, đánh trúng, đối phương chỉ có tu vi ngũ trọng, lần này không chết cũng phải trọng thương!

Phát tài! Nàng như thể thấy được linh thạch chồng chất thành núi hiện ra trước mặt, đó là con số trên trời mà nàng có tiêu xài cả đời cũng không hết...

Rất nhiều tông môn Vạn Ma Lĩnh đều phát ra treo thưởng đối với cái mạng của Lục Diệp, vô luận là ai, chỉ cần giết chết Lục Nhất Diệp thì đều có thể tới tông môn đó lĩnh thưởng, mà nếu những treo thưởng kia cộng lại với nhau, tuyệt đối sẽ là một khoản tài phú mà ngay cả Chân Hồ Cảnh đều phải động dung.

Cho nên tận mắt thấy được thuật pháp của mình đắc thủ, tâm tình nữ tử áo đỏ kia không khỏi tung trào.

Nhưng khắc sau, Lục Diệp đã vọt tới sát bên nàng, linh lực màu lửa đỏ bùng lên trên trường đao, thẳng tắp bổ xuống.

Đao quang lấp lánh, nữ tử này theo bản năng thúc giục một đạo linh lực bình chướng ngăn ở trước người.

Soạt một tiếng giòn vang, linh lực bình chướng kiên cố nứt vỡ, trường đao sắc bén trút nghiêng lên người nữ tử kia, không chút trở ngại chém qua cần cổ thon dài của nàng.

- Hả?

Ý niệm sau cùng hiện lên trong đầu nữ tử kia chính là sao tên Lục Nhất Diệp này lại vọt đến được trước mặt mình?

Tầm nhìn lật chuyển, hai mắt trợn tròn chớp nháy hai lần, ý thức sa vào hắc ám, cuối cùng thứ in hằn trong tầm mắt là cảnh Lục Nhất Diệp vung đao đâm tới một vị sư đệ ở phía sau!

Chiến đấu bắt đầu rất đột nhiên, kết thúc cũng cực nhanh, sau khi chém giết tên pháp tu lục trọng kia, Lục Diệp còn giết thêm một tên binh tu ngũ trọng, sau đó... Không có sau đó nữa.

Mặc dù cũng là pháp tu lục trọng như Đổng Thúc Dạ, nhưng thực lực nữ tử áo đỏ này so với Đổng Thúc Dạ thì rõ ràng kém xa, kẻ trước nói thế nào cũng là từ thất trọng rơi rớt xuống, dù tu vi không còn, nhưng thủ đoạn thì vẫn ở đó.

Lại thêm tâm tình nữ tử này đang kích động khi bị Lục Diệp áp sát, làm sao có thể có kết cục tốt đẹp cho được?

Ngay cả Đổng Thúc Dạ kia khi bị Lục Diệp áp sát đều bị chặt cho hoài nghi nhân sinh, huống hồ là nàng...

Trong tay tàn chân cụt la liệt đầy đất, Lục Diệp và Lam Vũ Điệp liếc nhau một cái, ai nấy đều không khỏi cả kinh.

Đứa này, tốc độ giết người nhanh quá! Cả hai đồng thời thầm nghĩ.

Nhóm tu sĩ Vạn Ma Lĩnh này có tổng cộng năm người, hai tên lục trọng, ba tên ngũ trọng, vốn kế hoạch của Lam Vũ Điệp là để Lục Diệp thoáng cầm chân nữ pháp tu kia một phen, đợi nàng giải quyết xong những người khác lại quay sang xử lý pháp tu kia, ai ngờ chỉ sau ba đao Lục Diệp đã làm thịt đối phương, thậm chí còn hỗ trợ nàng giết thêm một tên.

- Được lắm.

Đối với biểu hiện của Lục Diệp, Lam Vũ Điệp vô cùng mãn ý, thầm than lạc đà chết gầy quả nhiên vẫn lớn hơn ngựa, bàng nhiên đại vật cơ hồ đi đến cùng đường mạt lộ, môn đồ thu nhận sau cùng đúng thật kinh người.

Nếu để cho người Vạn Ma Lĩnh thấy được biểu hiện vừa rồi của hắn, sợ rằng sẽ càng thêm kiên định quyết tâm diệt trừ cho bằng được. Trước mắt phía Vạn Ma Lĩnh muốn giết Lục Diệp, gần gần chỉ là bởi can hệ đến vấn đề tiếp diễn của Bích Huyết Tông, chỉ cần giết Lục Diệp, như vậy hai tháng sau Bích Huyết Tông tất sẽ bị xoá tên.

Nếu bọn hắn biết tên đệ tử Bích Huyết Tông này có thể nhẹ nhàng vượt cấp giết địch như thế, nhất định sẽ càng thêm bất an, nhân vật cỡ đó một khi trưởng thành, đối với bất cứ một nhà thế lực Vạn Ma Lĩnh nào thì cũng đều là ác mộng.

Còn về chuyện thương hương tiếc ngọc nàng nói trước đó... Không tồn tại, đến giờ tròng mắt nữ tu xinh đẹp kia vẫn còn đang mở trừng trừng.

- Đi!

Lam Vũ Điệp kêu một tiếng, Hổ Phách vui vẻ chạy tới, vừa rồi nó cũng muốn hỗ trợ, kết quả chiến đấu kết thúc quá nhanh, căn bản không có chỗ cho nó phát huy tác dụng.

Hai người lần nữa lên đường!

Tâm tình Lam Vũ Điệp có chút trầm trọng, mặc dù trận tao ngộ chiến vừa rồi kết thúc rất nhanh, nhưng cũng biến tướng thuyết minh một vấn đề, e rằng đám người ở nội vi sắp chạy tới, trên đường phía trước nhất định sẽ có địch nhân càng cường đại, người ở nội vi đến, người ở khu vực trung tâm cũng sẽ không quá xa, đến khi ấy cục diện đã không phải là nàng có thể ứng đối.



- Vừa rồi là người tông môn nhà ai?

Lục Diệp hỏi.

- Trời mới biết!

Lam Vũ Điệp đáp:

- Hỏi làm gì?

- Nhớ kỹ bọn hắn.

Lam Vũ Điệp khẽ cười:

- Có chí khí!

Thoáng ngừng một lát rồi nói tiếp:

- Nếu sau nhiệm vụ lần này mà chúng ta đều không chết, ta đi tìm hiểu cho ngươi.

- Vậy đa tạ trước.

- Chuyện nhỏ thôi!

Tiếp tục đi đường, thỉnh thoảng lại có kịch chiến, chẳng qua hiện tại thực lực tu sĩ bọn hắn cần ứng phó không tính quá cao, cho nên Lục Diệp và Lam Vũ Điệp liên thủ vẫn đủ sức đánh qua được.

Trên đường, lâu lâu Lam Vũ Điệp lại đưa tin ra ngoài, hoặc là điều tra tin tức, liên lạc với người nào đó.

Hai ngày sau, nàng khẽ thở dài một hơi, trong mắt chớp qua một tia thương cảm, truyền đi tin tức, sau đó nói với Lục Diệp:

- Bọn Tề Tín tiêu hao quá lớn, không đuổi kịp.

- Phải chờ bọn hắn?

- Không thể chờ.

Lam Vũ Điệp lắc đầu:

- Mặc trước sẽ có người khác tiếp ứng.

Lục Diệp gật gật đầu.

Nửa ngày sau đó, nàng một mực trầm mặc, có vẻ tâm tình không được tốt cho lắm, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì.

Đến chạng vạng tối, nàng đột nhiên ngẩng đầu, chỉ về một hướng cho Lục Diệp:

- Ngươi chạy về hướng này, không quản gặp phải cái gì cũng tuyệt đối đừng ngừng lại, tận lực tránh miễn giao thủ với người Vạn Ma Lĩnh.

Nói rồi nhảy xuống lưng hổ.

- Ngươi đi đâu?

Lục Diệp nhíu mày.

- Phía trước có rất nhiều người Vạn Ma lĩnh, ta đi cầm chân một hắn một phen.

Nàng quay đầu lại, nhìn Lục Diệp một cái thật sâu:

- Ngươi đừng chết!

Dứt lời, thân hình tựa như báo săn lao vút đi ra.

Hổ Phách thuận nàng hướng nàng chỉ dẫn tiếp tục đi tới.

Thoáng chốc, mặt bên tiền phương truyền đến linh lực ba động, hẳn là Lam Vũ Điệp đang giao thủ với người Vạn Ma Lĩnh.

Động tĩnh bên kia càng lúc càng lớn, Hổ Phách chở theo Lục Diệp khoái tốc rời xa.



Trong rừng, trên mặt đất ngổn ngang mấy cỗ thi thể, máu tươi tàn chi rơi vãi đầy đất, rừng rậm đã bị dư ba chiến đấu quét ra một mảnh chiến trường, ở bên trong chiến trường kia, Lam Vũ Điệp hai tay thủ sẵn hai thanh loan đao chính đang nhẹ nhàng bay múa, ba tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kịch chiến với nàng, nhìn linh quang kia, tên cầm đầu rõ ràng là thất trọng, ngoài ra còn có một tên lục trọng, một tên ngũ trọng.

Ba người lấy thất trọng kia làm chủ, hai người khác làm phụ, liên thủ tấn công liên miên không dứt, trên thân Lam Vũ Điệp đã xuất hiện mấy đạo vết thương, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.

Với thế cục như thế, dù nàng muốn trốn sợ rằng cũng trốn không thoát.

Càng đừng nói phụ cận còn có một tên pháp tu lục trọng nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng đánh ra một đạo thuật pháp, khiến Lam Vũ Điệp khó mà phòng bị.

Lúc này nàng đã như phát điên, trên gương mặt chẳng biết từ lúc nào đã hiện ra từng đạo đường vân màu tím nhạt, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của nàng càng thêm mấy phần yêu dị.

Dù dùng ít địch nhiều, nhưng về mặt khí thế Lam Vũ Điệp lại vẫn cường hãn hơn, hai thanh đoản đao múa ra một mảnh đao quang, khiến ba người phía đối phương kinh hãi giật lui, không biết nữ nhân này sao lại phát điên như thế.

Tên thất trọng kia càng là không ngừng kêu khổ, bởi vì tám thành công kích của Lam Vũ Điệp đều là nhắm đến hắn, bộ dạng như thể có chết cũng phải kéo theo hắn làm đệm lưng.

Trong lúc kịch chiến, chợt có tiếng hổ gầm từ bên cạnh truyền đến, song phương giao chiến đều giật mình, mấy tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ngước mắt nhìn lên, vừa khéo thấy được một con hổ lớn trắng như tuyết từ bên kia xông ra, vọt thẳng tới hướng bên này.

Hổ lớn trắng như tuyết? Thần sắc mấy người kia không khỏi chấn rung, một người trong đó hô to:

- Lục Nhất Diệp ở gần đây!

Khó trách nữ nhân này liều mạng như vậy, thì ra là đang yểm hộ cho tên Lục Nhất Diệp kia!

Khi sự chú ý của chúng nhân đều bị Hổ Phách hấp dẫn, một đạo thân ảnh đã vô thanh vô tức áp sát sau lưng pháp tu ở bên ngoài vòng chiến, thân thể pháp tu kia đột nhiên trầm xuống, bản năng cảm thấy chẳng lành, bên tai truyền đến tiếng kêu gào bén nhọn.

Nhất thời tâm thần hoảng hốt, một đạo thuật pháp đang định đánh tới Lam Vũ Điệp cũng bị ngắt lời.

Kình phong từ phía sau đánh tới, cần cổ thoáng tê rần, khóe mắt liếc qua, thấy được một người chạy lướt qua bên cạnh mình, tốc độ cực nhanh, hắn muốn đưa tay, lại phát hiện đã không khống chế được thân thể.

Lam Vũ Điệp chính đang xông hướng về hướng này lập tức tăng nhanh thế công, song đao hóa thành đao quang đầy trời.

Lục Diệp đạp bước xông đến bên rìa vòng chiến, vung đao chẻ xuống tên lục trọng.

Đối phương vốn du tẩu ở ngoại vi vòng chiến, kiềm chế tinh lực Lam Vũ Điệp, trước đó bị Hổ Phách hấp dẫn chú ý, giờ đối mặt với một đao cực nhanh kia, tự nhiên khó mà kịp phản ứng cho được.

Một đao chém ra đạo vết thương sâu hoắm sau lưng hắn, nội tạng cũng bị chém nát.

Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng ngay sau đó liền im bặt mà dừng, trường đao xuyên tim, thấu thể mà ra.

Hai người còn lại kinh hãi thất sắc, vốn phía bọn hắn đang chiếm ưu thế tuyệt đối, dù chết mất không ít người, nhưng đó là bị Lam Vũ Điệp đánh lén, một tên quỷ tu thất trọng bất ngờ tập kích, quả thực không dễ để ngăn cản.

Cũng may bọn hắn đã ổn định thế cục, chỉ cần từ từ kéo dài, tự nhiên có thể nắm xuống Lam Vũ Điệp, nhưng đúng vào thời khắc then chốt này, Lục Diệp đột nhiên giết ra, chớp mắt liền chém hai tên lục trọng.

Hai đối hai!

Lam Vũ Điệp bỗng chợt chậm lại thế công, khiến hai tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia nhất thời có chút không thích ứng...

Lục Diệp đã cầm đao tìm đến tên ngũ trọng, hai đao chẻ xuống, mặt mũi đối phương, mặc dù tu vi cùng là ngũ trọng, nhưng hắn phát hiện vô luận là tốc độ ra tay hay lực lượng, Lục Diệp đều xa xa vượt qua hắn.

Miễn cưỡng ngăn cản được đao thứ ba, thân hình không kìm được ngã ngửa ra sau, trung môn mở rộng.

Người này cũng cơ linh, vừa phát giác thấy không đúng lập tức đưa tay thò vào trong túi trữ vật, kịp thời lấy ra Kim Thân Phù vỗ lên thân mình.

Kim quang bao phủ, cảm giác an toàn gia tăng...

Soạt một tiếng, kim quang nát vụn, thân thể người này bị chém ra một đạo vết thương cực lớn, máu tươi phun vãi ra, thân hình ngã nhào.

Hổ Phách cũng nhào đến, cắn vào phần gáy hắn, răng rắc một tiếng, xương gáy đứt gãy, miệng Hổ Phách đầy máu tươi.

Lúc này, tên binh tu thất trọng kia cũng đã bay ngược ra sau mấy trượng, trường kiếm trong tay đột nhiên giơ dọc trước mặt, một búng máu tươi phun ra, trường kiếm lập tức hóa thành lưu quang, đánh thẳng tới Lục Diệp, chớp mắt đã đến trước người.

- Ngự kiếm!

Lam Vũ Điệp thất thanh kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau