Chương 151: Lục Diệp ở đây
Trời còn chưa sáng, hai người lên đường lần nữa.
Một đường trốn trốn tránh tránh, Lục Diệp không biết Lam Vũ Điệp đến cùng dùng phương pháp gì, nhưng tựa hồ nàng có thủ đoạn dò xét hoàn cảnh phụ cận, ở dưới nàng chỉ dẫn, hai người có thể tránh thoát rất nhiều nguy hiểm tiềm ẩn.
Bởi vì Lục Diệp thường xuyên sẽ cảm giác được phụ cận có tu sĩ giao thủ, hơn nữa những linh lực ba động kia rõ ràng đều rất cường đại.
Trong lòng Lục Diệp minh bạch, những tu sĩ vòng trong kia đã chạy tới, đang đối chọi gay gắt.
Một ngày sau, ở dưới Lam Vũ Điệp chỉ dẫn, Lục Diệp tiến vào một sơn cốc.
Lam Vũ Điệp ngồi ở trước người Lục Diệp, đang chơi đùa với ấn ký trên chiến trường của mình, rất nhanh, từ một phương hướng lướt đến mười mấy người, nhìn bộ dáng đám người này hẳn trải qua rất nhiều chiến đấu, không ít người trên thân có thương tổn.
- Người một nhà, không cần lo lắng.
Phát giác được Lục Diệp khẩn trương, Lam Vũ Điệp vội vàng nói.
Đám người kia chạy lướt đến, không chờ bọn hắn đến phụ cận, Lam Vũ Điệp liền giơ tay lên, khẽ kêu:
- Tới là sư huynh của Bắc Đẩu Tông?
Cầm đầu là một đại hán râu quai nón, nhìn Lam Vũ Điệp hiển lộ ra ấn ký của mình, đáp lại nói:
- Đúng vậy!
Rất nhanh, mười mấy người kia ở dưới đại hán râu quai nón dẫn đầu vọt tới phụ cận, Lục Diệp dò xét đám người này, hai cái thất trọng, ba lục trọng, mặt khác đều là tứ ngũ trọng.
Thực lực tổng hợp coi như không tệ.
Lam Vũ Điệp xoay người nhảy xuống lưng hổ, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, trên mặt có chút áy náy:
- Ta chỉ có thể cùng ngươi tới đây, con đường tiếp theo cần chính ngươi đi, sẽ có những người khác tìm ngươi.
Một ngày trước nàng bảo Lục Diệp vứt xuống nàng rời đi, kết quả Lục Diệp không đồng ý, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể liên lạc Minh Tông ở phụ cận, lúc này mới có cục diện trước mắt.
Lục Diệp không muốn vứt xuống nàng một mình chạy trốn, là sợ nàng gặp phải bất trắc, từ sau trận đại chiến trước đó, Lam Vũ Điệp có chút suy yếu, lẻ loi một mình nếu gặp phải cường địch, khẳng định sẽ không ngăn cản được.
Nghe nàng nói, Lục Diệp thấy rõ dự định của nàng, nói:
- Minh bạch.
- Ngươi chính là Lục Diệp?
Đại hán râu quai nón nhìn về phía Lục Diệp trên lưng hổ.
Lục Diệp gật đầu, nghênh tiếp hơn mười ánh mắt ở đối diện.
Đại hán râu quai nón nhếch miệng cười nói:
- Chúng ta tu vi không cao, không thể giúp nhiều, nhưng người Vạn Ma Lĩnh muốn khi dễ người lại không được, truy binh phía sau chúng ta thay ngươi ngăn cản, ngươi đi đi, sống sót, lá cờ Bích Huyết Tông này không nên đổ xuống!
Ánh mắt Lục Diệp phức tạp nhìn đám người này, trước đó, hắn chưa bao giờ thấy qua bọn hắn, vậy mà lúc này bọn hắn đều vì mình mà tới.
Bọn hắn như vậy, người Tử Hà Sơn như vậy, những người ở địa phương mình không biết tranh đấu với tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cũng thế.
Trong lòng Lục Diệp suy nghĩ quay cuồng.
Hắn chợt phát hiện, mặc dù hắn chỉ là tiểu tu sĩ ngũ trọng, cho tới nay một mình tu hành, nhưng hắn không phải một người, sau lưng hắn có sư môn Bích Huyết Tông, có quái vật khổng lồ như Hạo Thiên Minh!
Mặc kệ đời trước đến cùng có ân oán gì, mặc kệ tại sao bọn hắn muốn đặt vòng xoáy tranh đấu lên người mình, nhưng có rất nhiều người vì vậy mà chết.
Bây giờ Bích Huyết Tông Lục Diệp không chỉ là tên của hắn, còn là một biểu tượng!
Cái biểu tượng này đủ để cho đám người đại hán râu quai nón liều mạng.
Sống sót, nhất định phải sống sót!
Chưa bao giờ có một khắc nào, ý chí cầu sinh của hắn lại mãnh liệt như thế.
Lục Diệp ngồi ở trên lưng hổ, nhìn đám người trịnh trọng ôm quyền:
- Nếu không chết, nhất định đến cùng chư vị sư huynh nâng cốc ngôn hoan!
Đám người đáp lễ, đại hán râu quai nón nhếch miệng cười:
- Chúng ta chờ ngươi!
Lục Diệp thay đổi phương hướng, Hổ Phách nhanh chóng lao đi.
Rất nhanh sau lưng truyền đến thanh âm giao thủ.
Trèo lên một ngọn núi ở phụ cận, Lục Diệp quay đầu nhìn, chỉ thấy mười mấy người Bắc Đẩu Tông đang bị đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh truy kích tới vây công, bốn phương tám hướng còn có rất nhiều tu sĩ nghe được động tĩnh tụ đến, trong chốc lát ngắn ngủi, bên kia đã tạo thành một chiến trường vượt qua năm mươi, sáu mươi người, nhân số còn tiếp tục gia tăng.
Nhưng người Vạn Ma Lĩnh rõ ràng nhiều hơn, vây người Hạo Thiên Minh ở giữa, các loại thuật pháp không ngừng nở rộ.
Có người bị đánh ngã trên mặt đất, kéo lấy thân thể trọng thương giết tới địch nhân, trước khi chết chém bay một tu sĩ Vạn Ma Lĩnh.
Có người rống giận xông vào bầy địch, không biết thi triển thủ đoạn gì, ầm vang nổ tung, làm địch nhân đầu óc choáng váng.
Hắn nhìn thấy đại hán râu quai nón trúng vài đao, máu tươi vẩy ra, lại một bước không lùi.
Hắn nhìn thấy Lam Vũ Điệp nhẹ nhàng nhảy múa trong bầy địch, song đao hóa thành đao quang đầy trời.
Hổ Phách nôn nóng bất an giậm bước.
Lục Diệp cưỡng chế xúc động xông tới giết, hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời gào thét:
- Bích Huyết Tông Lục Diệp ở đây!
- Lục Diệp ở đây!
- Ở đây!
Trong sơn cốc quanh quẩn tiếng rống giận rung trời, liên miên bất tuyệt.
Nương theo là Hổ Phách gào thét.
Rất nhiều tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đang lao về phía chiến trường quay đầu trông lại, nhìn thấy trên đỉnh núi, thân ảnh thiếu niên cưỡi đại hổ.
Mặt trời chiều ngã về tây, thân ảnh thiếu niên cực kỳ bắt mắt.
- Lục Diệp ở bên kia!
Có người hô to.
- Nhanh đi giết hắn!
Có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh rút khỏi vòng chiến, chạy như bay về phía Lục Diệp bên, càng nhiều người còn chưa kịp gia nhập chiến đoàn cũng vội vàng chạy đến.
Thậm chí còn có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ở phụ cận, nghe được thanh âm cũng thay đổi phương hướng.
Dưới sơn cốc, áp lực của đám người Lam Vũ Điệp giảm mạnh, nàng rút về trong trận doanh phe mình, toàn thân máu tươi sền sệt, nhìn vị trí Lục Diệp, cắn răng mắng một tiếng:
- Hỗn đản!
Đại hán râu quai nón cười ha ha:
- Đột nhiên cảm giác, dù chết ở chỗ này cũng chết có ý nghĩa!
Chờ đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh trèo lên ngọn núi, Lục Diệp sớm đã chạy không còn hình bóng.
Hắn lại không ngốc, sao có thể ở tại nguyên chỗ chờ chết, hô một tiếng chủ yếu là giảm bớt áp lực cho đám người Lam Vũ Điệp, nếu không ở dưới vây công, đám người Lam Vũ Điệp dữ nhiều lành ít.
Hắn không biết mình làm như vậy có bao nhiêu hiệu quả, cưỡi ở trên lưng Hổ Phách, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời không ngừng có từng thân ảnh chập trùng lên xuống, đó là từng tu sĩ tu vi đến thất trọng, có năng lực nhảy vọt ngắn ngủi.
Trong lòng hắn đại định, nhiều thất trọng chạy tới như vậy, bên đám người Lam Vũ Điệp đại khái không có nguy hiểm quá lớn.
Truy binh sau lưng chỉ bằng nhảy vọt, muốn đuổi kịp Lục Diệp còn có chút không hiện thực, so với thời điểm bị Đổng Thúc Dạ truy sát lần thứ hai lúc, tốc độ của Hổ Phách bây giờ lại tăng lên một chút.
Cho nên Lục Diệp không lo lắng sẽ bị những người này đuổi kịp, hắn kiêng kỵ là những cường giả từ vòng hạch tâm chạy đến, những tên kia đều có thể ngự khí phi hành.
Nhưng sợ cái gì đến cái đó, mới chạy không bao lâu, Lục Diệp liền cảm giác được sau lưng có khí cơ lăng lệ, lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận mình.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một đạo độn quang từ phía sau bay lượn đến, mà từ tốc độ của người nọ đến xem, chỉ sợ là cửu trọng!
- Hổ Phách chạy mau!
Lục Diệp tranh thủ thời gian thúc giục.
Hổ Phách lấy ra khí lực bú sữa mẹ, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi đối phương, khoảng cách không ngừng rút ngắn, đồng thời một thanh âm có chút quen tai truyền đến:
- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!
Hàn Già Nguyệt? Lục Diệp lập tức nghe ra thanh âm này là ai, đúng là Thái La Tông Hàn Già Nguyệt.
Ngẫm lại cũng không kỳ quái, lúc trước Tạ Kim đưa tin cho mình, nói tin tức đã truyền đến Thanh Vũ Sơn, Thanh Vũ Sơn có thể được tin tức, Thái La Tông tự nhiên cũng lấy được.
Thời kỳ Long Tuyền Hội, Thái La Tông bởi vì Lục Diệp tử thương to lớn, ở trong đại điện Trung Tâm Phong, Hàn Già Nguyệt đã không che giấu địch ý và sát cơ với Lục Diệp.
Sau Long Tuyền tôi thể, Thanh Vũ Sơn Thang Võ vì phòng bị Hàn Già Nguyệt hạ sát thủ với Lục Diệp, thậm chí tự mình đưa Lục Diệp đến Dịch An thành.
Kể từ đó, dù Hàn Già Nguyệt muốn giết hắn, cũng không biết nên đi chỗ nào tìm kiếm, nàng chỉ là cửu trọng, cũng không thể nhìn chằm chằm vào Lục Diệp, việc này xác suất lớn sẽ không giải quyết được gì.
Song khi đủ loại tin tức của Lục Diệp không bị khống chế khuếch tán ra, Hàn Già Nguyệt lập tức phát hiện, cơ hội tới!
Long Tuyền Hội thất bại, nàng bị những lão gia hỏa ở trong tông kia quở trách một trận, trong lòng hận ý với Lục Diệp càng sâu, sau khi biết gia hỏa này là đệ tử của Bích Huyết Tông, lập tức từ trụ sở Thái La Tông xuất phát, đuổi tới phụ cận, liền nghe được Lục Diệp hô một tiếng:
- Bích Huyết Tông Lục Diệp ở đây!
Đây thật là buồn ngủ có người đưa gối, nàng lập tức truy sát tới.
Thân ở giữa không trung, nhìn thân ảnh trốn chạy phía dưới, Hàn Già Nguyệt nhếch miệng cười lạnh, đưa tay ra, giữa hai ngón tay nắm một cây lông vũ, nhìn linh quang trên lông vũ kia, thứ này rõ ràng là một kiện Linh khí!
Nàng đang muốn đánh Linh khí ra, trên đỉnh núi phía dưới bỗng nhiên truyền ra tiếng nổ đùng, ngay sau đó một bóng người phóng lên trời, phảng phất như mũi tên rời cung, vọt tới chỗ nàng.
Hàn Già Nguyệt biến sắc, vội vàng trốn tránh, nhưng vẫn bị lực trùng kích cường đại xông ngã trái ngã phải.
Một thân ảnh quanh người sóng nhiệt bốc hơi xuất hiện, người kia đấm ra một quyền:
- Lăn xuống đi!
Thế công cường đại áp bách, Hàn Già Nguyệt bất ngờ không đề phòng, lại không thể né tránh, vội vàng thôi động bình chướng linh lực ngăn trở, thân hình bị một quyền này oanh rơi xuống.
Oanh… nàng đập xuống trên mặt đất, đầy bụi đất đứng lên, giống như điên thét:
- Thang Võ, lão nương cùng ngươi thế bất lưỡng lập!
- Nói giống như trước kia chúng ta có giao tình gì vậy!
Thang Võ cười lạnh, vung nắm đấm giết về phía Hàn Già Nguyệt.
- Bớt nhiều lời, trước ăn một quyền của ta!
Một cái thể tu, một cái pháp tu, đều là cửu trọng, hơn nữa lẫn nhau là đối thủ cũ, lập tức đánh túi bụi.
Nhưng thực lực Thang Võ mạnh hơn Hàn Già Nguyệt một chút, lại thêm chiếm tiên cơ, không bao lâu, Hàn Già Nguyệt bị đánh đến đầu óc choáng váng, nàng tóc tai bù xù, vô cùng chật vật, trong miệng kêu lên:
- Thanh Vũ Sơn và Bích Huyết Tông không cógiao tình, ngươi bị thần kinh sao?
Thang Võ hừ lạnh:
- Lão tử không phải vì Bích Huyết Tông mà đến!
Hàn Già Nguyệt lập tức sáng tỏ, man tử này không phải vì Bích Huyết Tông mà đến, đó chính là vì mình mà đến!
Trận đánh cờ giữa hai đại trận doanh này, có người bởi vì đời trước có giao tình với Bích Huyết Tông, có người vì tư oán, cũng có người vì ma luyện bản thân, chủ động gia nhập vào trong đợt thủy triều này.
Một đường trốn trốn tránh tránh, Lục Diệp không biết Lam Vũ Điệp đến cùng dùng phương pháp gì, nhưng tựa hồ nàng có thủ đoạn dò xét hoàn cảnh phụ cận, ở dưới nàng chỉ dẫn, hai người có thể tránh thoát rất nhiều nguy hiểm tiềm ẩn.
Bởi vì Lục Diệp thường xuyên sẽ cảm giác được phụ cận có tu sĩ giao thủ, hơn nữa những linh lực ba động kia rõ ràng đều rất cường đại.
Trong lòng Lục Diệp minh bạch, những tu sĩ vòng trong kia đã chạy tới, đang đối chọi gay gắt.
Một ngày sau, ở dưới Lam Vũ Điệp chỉ dẫn, Lục Diệp tiến vào một sơn cốc.
Lam Vũ Điệp ngồi ở trước người Lục Diệp, đang chơi đùa với ấn ký trên chiến trường của mình, rất nhanh, từ một phương hướng lướt đến mười mấy người, nhìn bộ dáng đám người này hẳn trải qua rất nhiều chiến đấu, không ít người trên thân có thương tổn.
- Người một nhà, không cần lo lắng.
Phát giác được Lục Diệp khẩn trương, Lam Vũ Điệp vội vàng nói.
Đám người kia chạy lướt đến, không chờ bọn hắn đến phụ cận, Lam Vũ Điệp liền giơ tay lên, khẽ kêu:
- Tới là sư huynh của Bắc Đẩu Tông?
Cầm đầu là một đại hán râu quai nón, nhìn Lam Vũ Điệp hiển lộ ra ấn ký của mình, đáp lại nói:
- Đúng vậy!
Rất nhanh, mười mấy người kia ở dưới đại hán râu quai nón dẫn đầu vọt tới phụ cận, Lục Diệp dò xét đám người này, hai cái thất trọng, ba lục trọng, mặt khác đều là tứ ngũ trọng.
Thực lực tổng hợp coi như không tệ.
Lam Vũ Điệp xoay người nhảy xuống lưng hổ, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, trên mặt có chút áy náy:
- Ta chỉ có thể cùng ngươi tới đây, con đường tiếp theo cần chính ngươi đi, sẽ có những người khác tìm ngươi.
Một ngày trước nàng bảo Lục Diệp vứt xuống nàng rời đi, kết quả Lục Diệp không đồng ý, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể liên lạc Minh Tông ở phụ cận, lúc này mới có cục diện trước mắt.
Lục Diệp không muốn vứt xuống nàng một mình chạy trốn, là sợ nàng gặp phải bất trắc, từ sau trận đại chiến trước đó, Lam Vũ Điệp có chút suy yếu, lẻ loi một mình nếu gặp phải cường địch, khẳng định sẽ không ngăn cản được.
Nghe nàng nói, Lục Diệp thấy rõ dự định của nàng, nói:
- Minh bạch.
- Ngươi chính là Lục Diệp?
Đại hán râu quai nón nhìn về phía Lục Diệp trên lưng hổ.
Lục Diệp gật đầu, nghênh tiếp hơn mười ánh mắt ở đối diện.
Đại hán râu quai nón nhếch miệng cười nói:
- Chúng ta tu vi không cao, không thể giúp nhiều, nhưng người Vạn Ma Lĩnh muốn khi dễ người lại không được, truy binh phía sau chúng ta thay ngươi ngăn cản, ngươi đi đi, sống sót, lá cờ Bích Huyết Tông này không nên đổ xuống!
Ánh mắt Lục Diệp phức tạp nhìn đám người này, trước đó, hắn chưa bao giờ thấy qua bọn hắn, vậy mà lúc này bọn hắn đều vì mình mà tới.
Bọn hắn như vậy, người Tử Hà Sơn như vậy, những người ở địa phương mình không biết tranh đấu với tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cũng thế.
Trong lòng Lục Diệp suy nghĩ quay cuồng.
Hắn chợt phát hiện, mặc dù hắn chỉ là tiểu tu sĩ ngũ trọng, cho tới nay một mình tu hành, nhưng hắn không phải một người, sau lưng hắn có sư môn Bích Huyết Tông, có quái vật khổng lồ như Hạo Thiên Minh!
Mặc kệ đời trước đến cùng có ân oán gì, mặc kệ tại sao bọn hắn muốn đặt vòng xoáy tranh đấu lên người mình, nhưng có rất nhiều người vì vậy mà chết.
Bây giờ Bích Huyết Tông Lục Diệp không chỉ là tên của hắn, còn là một biểu tượng!
Cái biểu tượng này đủ để cho đám người đại hán râu quai nón liều mạng.
Sống sót, nhất định phải sống sót!
Chưa bao giờ có một khắc nào, ý chí cầu sinh của hắn lại mãnh liệt như thế.
Lục Diệp ngồi ở trên lưng hổ, nhìn đám người trịnh trọng ôm quyền:
- Nếu không chết, nhất định đến cùng chư vị sư huynh nâng cốc ngôn hoan!
Đám người đáp lễ, đại hán râu quai nón nhếch miệng cười:
- Chúng ta chờ ngươi!
Lục Diệp thay đổi phương hướng, Hổ Phách nhanh chóng lao đi.
Rất nhanh sau lưng truyền đến thanh âm giao thủ.
Trèo lên một ngọn núi ở phụ cận, Lục Diệp quay đầu nhìn, chỉ thấy mười mấy người Bắc Đẩu Tông đang bị đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh truy kích tới vây công, bốn phương tám hướng còn có rất nhiều tu sĩ nghe được động tĩnh tụ đến, trong chốc lát ngắn ngủi, bên kia đã tạo thành một chiến trường vượt qua năm mươi, sáu mươi người, nhân số còn tiếp tục gia tăng.
Nhưng người Vạn Ma Lĩnh rõ ràng nhiều hơn, vây người Hạo Thiên Minh ở giữa, các loại thuật pháp không ngừng nở rộ.
Có người bị đánh ngã trên mặt đất, kéo lấy thân thể trọng thương giết tới địch nhân, trước khi chết chém bay một tu sĩ Vạn Ma Lĩnh.
Có người rống giận xông vào bầy địch, không biết thi triển thủ đoạn gì, ầm vang nổ tung, làm địch nhân đầu óc choáng váng.
Hắn nhìn thấy đại hán râu quai nón trúng vài đao, máu tươi vẩy ra, lại một bước không lùi.
Hắn nhìn thấy Lam Vũ Điệp nhẹ nhàng nhảy múa trong bầy địch, song đao hóa thành đao quang đầy trời.
Hổ Phách nôn nóng bất an giậm bước.
Lục Diệp cưỡng chế xúc động xông tới giết, hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời gào thét:
- Bích Huyết Tông Lục Diệp ở đây!
- Lục Diệp ở đây!
- Ở đây!
Trong sơn cốc quanh quẩn tiếng rống giận rung trời, liên miên bất tuyệt.
Nương theo là Hổ Phách gào thét.
Rất nhiều tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đang lao về phía chiến trường quay đầu trông lại, nhìn thấy trên đỉnh núi, thân ảnh thiếu niên cưỡi đại hổ.
Mặt trời chiều ngã về tây, thân ảnh thiếu niên cực kỳ bắt mắt.
- Lục Diệp ở bên kia!
Có người hô to.
- Nhanh đi giết hắn!
Có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh rút khỏi vòng chiến, chạy như bay về phía Lục Diệp bên, càng nhiều người còn chưa kịp gia nhập chiến đoàn cũng vội vàng chạy đến.
Thậm chí còn có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ở phụ cận, nghe được thanh âm cũng thay đổi phương hướng.
Dưới sơn cốc, áp lực của đám người Lam Vũ Điệp giảm mạnh, nàng rút về trong trận doanh phe mình, toàn thân máu tươi sền sệt, nhìn vị trí Lục Diệp, cắn răng mắng một tiếng:
- Hỗn đản!
Đại hán râu quai nón cười ha ha:
- Đột nhiên cảm giác, dù chết ở chỗ này cũng chết có ý nghĩa!
Chờ đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh trèo lên ngọn núi, Lục Diệp sớm đã chạy không còn hình bóng.
Hắn lại không ngốc, sao có thể ở tại nguyên chỗ chờ chết, hô một tiếng chủ yếu là giảm bớt áp lực cho đám người Lam Vũ Điệp, nếu không ở dưới vây công, đám người Lam Vũ Điệp dữ nhiều lành ít.
Hắn không biết mình làm như vậy có bao nhiêu hiệu quả, cưỡi ở trên lưng Hổ Phách, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời không ngừng có từng thân ảnh chập trùng lên xuống, đó là từng tu sĩ tu vi đến thất trọng, có năng lực nhảy vọt ngắn ngủi.
Trong lòng hắn đại định, nhiều thất trọng chạy tới như vậy, bên đám người Lam Vũ Điệp đại khái không có nguy hiểm quá lớn.
Truy binh sau lưng chỉ bằng nhảy vọt, muốn đuổi kịp Lục Diệp còn có chút không hiện thực, so với thời điểm bị Đổng Thúc Dạ truy sát lần thứ hai lúc, tốc độ của Hổ Phách bây giờ lại tăng lên một chút.
Cho nên Lục Diệp không lo lắng sẽ bị những người này đuổi kịp, hắn kiêng kỵ là những cường giả từ vòng hạch tâm chạy đến, những tên kia đều có thể ngự khí phi hành.
Nhưng sợ cái gì đến cái đó, mới chạy không bao lâu, Lục Diệp liền cảm giác được sau lưng có khí cơ lăng lệ, lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận mình.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một đạo độn quang từ phía sau bay lượn đến, mà từ tốc độ của người nọ đến xem, chỉ sợ là cửu trọng!
- Hổ Phách chạy mau!
Lục Diệp tranh thủ thời gian thúc giục.
Hổ Phách lấy ra khí lực bú sữa mẹ, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi đối phương, khoảng cách không ngừng rút ngắn, đồng thời một thanh âm có chút quen tai truyền đến:
- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!
Hàn Già Nguyệt? Lục Diệp lập tức nghe ra thanh âm này là ai, đúng là Thái La Tông Hàn Già Nguyệt.
Ngẫm lại cũng không kỳ quái, lúc trước Tạ Kim đưa tin cho mình, nói tin tức đã truyền đến Thanh Vũ Sơn, Thanh Vũ Sơn có thể được tin tức, Thái La Tông tự nhiên cũng lấy được.
Thời kỳ Long Tuyền Hội, Thái La Tông bởi vì Lục Diệp tử thương to lớn, ở trong đại điện Trung Tâm Phong, Hàn Già Nguyệt đã không che giấu địch ý và sát cơ với Lục Diệp.
Sau Long Tuyền tôi thể, Thanh Vũ Sơn Thang Võ vì phòng bị Hàn Già Nguyệt hạ sát thủ với Lục Diệp, thậm chí tự mình đưa Lục Diệp đến Dịch An thành.
Kể từ đó, dù Hàn Già Nguyệt muốn giết hắn, cũng không biết nên đi chỗ nào tìm kiếm, nàng chỉ là cửu trọng, cũng không thể nhìn chằm chằm vào Lục Diệp, việc này xác suất lớn sẽ không giải quyết được gì.
Song khi đủ loại tin tức của Lục Diệp không bị khống chế khuếch tán ra, Hàn Già Nguyệt lập tức phát hiện, cơ hội tới!
Long Tuyền Hội thất bại, nàng bị những lão gia hỏa ở trong tông kia quở trách một trận, trong lòng hận ý với Lục Diệp càng sâu, sau khi biết gia hỏa này là đệ tử của Bích Huyết Tông, lập tức từ trụ sở Thái La Tông xuất phát, đuổi tới phụ cận, liền nghe được Lục Diệp hô một tiếng:
- Bích Huyết Tông Lục Diệp ở đây!
Đây thật là buồn ngủ có người đưa gối, nàng lập tức truy sát tới.
Thân ở giữa không trung, nhìn thân ảnh trốn chạy phía dưới, Hàn Già Nguyệt nhếch miệng cười lạnh, đưa tay ra, giữa hai ngón tay nắm một cây lông vũ, nhìn linh quang trên lông vũ kia, thứ này rõ ràng là một kiện Linh khí!
Nàng đang muốn đánh Linh khí ra, trên đỉnh núi phía dưới bỗng nhiên truyền ra tiếng nổ đùng, ngay sau đó một bóng người phóng lên trời, phảng phất như mũi tên rời cung, vọt tới chỗ nàng.
Hàn Già Nguyệt biến sắc, vội vàng trốn tránh, nhưng vẫn bị lực trùng kích cường đại xông ngã trái ngã phải.
Một thân ảnh quanh người sóng nhiệt bốc hơi xuất hiện, người kia đấm ra một quyền:
- Lăn xuống đi!
Thế công cường đại áp bách, Hàn Già Nguyệt bất ngờ không đề phòng, lại không thể né tránh, vội vàng thôi động bình chướng linh lực ngăn trở, thân hình bị một quyền này oanh rơi xuống.
Oanh… nàng đập xuống trên mặt đất, đầy bụi đất đứng lên, giống như điên thét:
- Thang Võ, lão nương cùng ngươi thế bất lưỡng lập!
- Nói giống như trước kia chúng ta có giao tình gì vậy!
Thang Võ cười lạnh, vung nắm đấm giết về phía Hàn Già Nguyệt.
- Bớt nhiều lời, trước ăn một quyền của ta!
Một cái thể tu, một cái pháp tu, đều là cửu trọng, hơn nữa lẫn nhau là đối thủ cũ, lập tức đánh túi bụi.
Nhưng thực lực Thang Võ mạnh hơn Hàn Già Nguyệt một chút, lại thêm chiếm tiên cơ, không bao lâu, Hàn Già Nguyệt bị đánh đến đầu óc choáng váng, nàng tóc tai bù xù, vô cùng chật vật, trong miệng kêu lên:
- Thanh Vũ Sơn và Bích Huyết Tông không cógiao tình, ngươi bị thần kinh sao?
Thang Võ hừ lạnh:
- Lão tử không phải vì Bích Huyết Tông mà đến!
Hàn Già Nguyệt lập tức sáng tỏ, man tử này không phải vì Bích Huyết Tông mà đến, đó chính là vì mình mà đến!
Trận đánh cờ giữa hai đại trận doanh này, có người bởi vì đời trước có giao tình với Bích Huyết Tông, có người vì tư oán, cũng có người vì ma luyện bản thân, chủ động gia nhập vào trong đợt thủy triều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất