Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 156: Giết chút người trợ hứng cho tiểu sư đệ

Trước Sau
Kiếm tu là nhóm người cực đoan nhất trong binh tu, được thế nhân trao cho xưng hiệu Kiếm Phong Tử, có thể nói mỗi một tên kiếm tu chân chính đều có thể vượt cấp giết địch.

Cứ lấy Binh Châu Bắc Huyền Kiếm Tông mà nói, tông môn này thật ra không có ba nhiêu người, so với những tông môn nhất phẩm khác thì số lượng tu sĩ cực ít, cơ hồ chỉ bằng ba thành nhà khác, thậm chí càng ít, bởi vì yêu cầu thu nhận đệ tử của bọn hắn vô cùng nghiêm ngặt.

Nhưng tất cả người trong tông môn Bắc Huyền Kiếm Tông đều là kiếm tu, bọn hắn cả đời chỉ tu kiếm, chuyên tâm ở kiếm, cho nên dù nhân số không nhiều, lại vẫn một mực một mực chiếm cứ vị trí một trong thập đại nhất phẩm.

Số lượng tông môn nhất phẩm Cửu Châu lên đến gần trăm,nói cái nhất phẩm nào không dễ chọc nhất, tất phải kể đến Bắc Huyền Kiếm Tông, ngay cả những tông môn cùng là nhất phẩm khác cũng không dám tùy tiện chọc giận bọn hắn.

Tám trăm kiếm tu hạ Thiên Sơn không phải nói chơi, mà đã từng thực sự xảy ra.

Xuất thân Lý Bá Tiên rất phức tạp, hắn lúc nhỏ là đệ tử Bích Huyết Tông, đến sau chuyển sang Đan Tâm Môn, lại có cơ hội khổ tu mấy năm ở Bắc Huyền Kiếm Tông, cho nên quan hệ với phía Bắc Huyền Kiếm Tông luôn rất không sai.

Kiếm chủ Bắc Huyền Kiếm Tông thậm chí từng đích thân tới Đan Tâm Môn, muốn thu Lý Bá Tiên về dưới môn hạ, nhưng bị Đan Tâm Môn cự tuyệt. Chẳng qua từ điểm này cũng có thể thấy được sự coi trọng mà vị kiếm chủ này dành cho Lý Bá Tiên.

Mặc dù không thể thu làm môn hạ, nhưng vị kiếm chủ kia vẫn dốc túi truyền dạy cho Lý Bá Tiên, trừ một ít bí kiếm bản tông bởi vì tổ huấn không thể truyền ra ngoài ra, những cái có thể dạy đều dạy cả.

Lý Bá Tiên cũng không phụ kỳ vọng, ngay năm thứ nhất khi vừa tấn thăng cửu trọng liền đánh bại bảng thủ Linh Khê Bảng năm đó.

Nếu không phải linh khiếu hắn bị phá, hiện tại hắn sớm đã là tu sĩ Vân Hà Cảnh, thậm chí là Chân Hồ Cảnh.

Sa đà hơn mười năm ở Linh Khê Cảnh, mặc dù cảnh giới không cách nào đề thăng, nhưng một thân kiếm thuật quỷ thần khó lường lại có được tinh tiến khó mà tưởng tưởng, ở đẳng cấp Linh Khê Cảnh, luận kiếm thuật, hắn nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất, ngay cả những tu sĩ Bắc Huyền Kiếm Tông vốn luôn nghiêm túc cổ bản thấy hắn, cũng phải cung cung kính kính xưng một tiếng Lý sư thúc.

Đấy mới là lực lượng khiến hắn có được một vị trí trong top mười Linh Khê Bảng, dù chỉ với cảnh giới Linh Khê bát trọng.

Lúc này, vị kiếm tu vang danh khắp chiến trường hoành không giết ra, chỉ một người một kiếm, lại chấn nhiếp cho tu sĩ Vạn Ma Lĩnhcâm như hến.

Vị Ương đúng thật rất cường đại, nhưng nàng là lấy tu vi Chân Hồ Cảnh cường hành giết vào trong Linh Khê chiến trường, càng giết nhiều người, Diệt Hồn Thần Lôi quấn trên thân sẽ càng nồng đậm, nếu nàng dám giết thêm vài ba người nữa, thế tất sẽ bị thần lôi cắn nuốt, đến khi ấy dù nàng có được để uẩn Chân Hồ Cảnh thì cũng khó thoát khỏi cái chết.

Đấy cũng là nguyên nhân đám tu sĩ Thánh Hỏa Giáo kia dám nhiều lần khiêu hấn nàng, đối mặt Vị Ương tập sát, mấy tên tu sĩ Thánh Hỏa Gió đó thậm chí đều không phản kháng, tỏ rõ thái độ để nàng đi giết, bởi vì Thánh Hỏa Giáo tất phải sớm một bước cắt trừ uy hiếp đến từ Vị Ương.

Nhưng Lý Bá Tiên thì khác, đứa này là Linh Khê bát trọng hàng thật giá thật, giết người sẽ không phải chịu trừng phạt gì đó.

Thần sắc chúng tu sĩ Vạn Ma Lĩnh không giấu được vẻ hoảng loạn, Lý Bá Tiên lại quay người, lộ ra nụ cười như ánh thái dương:

- Ai là tiểu sư đệ?

Không cần chúng nhân đáp lời, đặc thù tu vi ngũ trọng của Lục Diệp thực sự quá mức dễ thấy, hơn nữa còn đang bị nguyên một đám người Hạo Thiên Minh bao bọc xung quanh.

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Bá Tiên nói:

- Ta là Tứ sư huynh của ngươi!

- Gặp qua Tứ sư huynh!

Lục Diệp hành lễ, nghĩ thầm thì ra Bích Huyết Tông không chỉ có mỗi đại sư tỷ là Vị Ương, nếu Lý Bá Tiên đã xưng là Tứ sư huynh, mặt trên khẳng định còn có Nhị sư huynh, Tam sư huynh nữa.

- Tốt.

Lý Bá Tiên ngậm lấy ý cười, gật đầu nói:

- Lão đầu tử rốt cục cũng nghĩ thông, biết thu đồ đệ, tốt lắm!

Hắn lại quay đầu nhìn sang Vị Ương, oán giận nói:

- Chuyện lớn như vậy mà sư tỷ ngươi không nói với ta một tiếng, nếu không phải Nguyệt Thiền nha đầu kia báo tin cho ta, ta còn không biết mình nhiều thêm một tiểu sư đệ.

- Lão đầu tử không cho nói.

Vị Ương giải thích một tiếng.

- Ài, cái tính của hắn!



Lý Bá Tiên hừ nhẹ, khẽ tung người nhảy xuống từ trên trường kiếm, vươn tay ra, khóe miệng ngậm lấy ý cười khiến vô số nữ tu vì đó mê say, không thể không nói, vị Tứ sư huynh này quả nhiên có một bộ túi da rất dễ nhìn, anh tuấn tiêu sái đến lạ thường.

- Hôm nay được gặp tiểu sư đệ, vi huynh rất an ủi, không chuẩn bị lễ gặp mặt, vậy liền giết mấy người trợ hứng cho tiểu sư đệ!

Vừa nói đến đây, trường kiếm trong tay khẽ lắc một cái, hóa thành kiếm quang, thế đi như chớp giật, như thể bôn lôi du tẩu trong trận địa quân địch.

- Coi chừng!

Có người rống to.

- A!

Cũng có người kêu thảm.

Lúc kiếm quang kia bắt đầu tứ ngược, phía trận doanh Vạn Ma Lĩnh lập tức sa vào hỗn loạn, tiếng xuy xuy không dứt bên tai, đó là tiếng lợi khí cắt qua da thịt, linh lực bắt đầu trở nên rối loạn, từng tên tu sĩ cuống cuồng thúc giục lực lượng ngăn cản, né tránh, nhưng kiếm quang kia nhanh đến khó mà tưởng tượng, đồng thời cũng sắc bén lạ thường, phàm là người trên đường nó đi qua, đều dồn dập đổ sập xuống, không cách nào chống trả.

Ngọn lửa sinh mệnh từ từ tàn lụi, máu tươi chảy xuôi thành sông.

Chỉ nháy mắt, đã có hơn hai mươi người chết thảm dưới kiếm quang, mà đấy mới chỉ là bắt đầu.

Có cường giả Vạn Ma Lĩnh hãn nhiên xông giết đến trước mặt Lý Bá Tiên, đối phương cảm thấy đây là cơ hội để chém giết Lý Bá Tiên, bởi vì lúc ngự kiếm chính là thời điểm kiếm tu dễ dàng bị đánh chết nhất.

Người kia cũng là kiếm tu, chẳng qua lại không chọn cách ngự kiếm, mà trực tiếp vọt thẳng đến trước mặt Lý Bá Tiên, trường kiếm trong tay giũ ra một mảnh kiếm mạc, bao trùm về phía Lý Bá Tiên.

Lục Diệp nhìn mà trong lòng không khỏi căng chặt, thế nhưng vị Tứ sư huynh kia của hắn chỉ hờ hững đứng đó, thậm chí còn rảnh rỗi giơ lên hồ lô rượu chuốc một ngụm.

Lúc kiếm mạc trút nghiêng xuống, hắn há mồm phun ra, một đạo kiếm mang nhỏ bé bắn tóe từ trong miệng.

Kiếm mang tuy nhỏ, lại cất chứa uy năng cực kì khủng bố, mới vừa xuất hiện liền phá đi kiếm mạc đầy trời kia, đâm vào ngực tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, xỏ xuyên qua sau lưng.

Người kia cứ thế cứng lại trước mặt Lý Bá Tiên, trong mắt đầy tràn đầy vẻ khó mà tin tưởng.

- Ngươi mà cũng xứng dùng kiếm?

Trên mặt Lý Bá Tiên chất đầy vẻ lạnh lùng.

Kiếm mang nhỏ mịn kia giết xong người này lại vẫn không hề biến mất, mà như thanh kiếm bay ra khi trước, hóa thành lưu quang đâm xuyên mà qua, hai đạo lưu quang một lớn một nhỏ giao thoa tới lui, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh chết đi càng lúc càng nhiều.

- Đừng giết sạch công huân.

Vị Ương đột nhiên mở miệng nhắc nhở, tuy tu vi Lý Bá Tiên chỉ có bát trọng, nhưng trên thực tế hắn có để uẩn cửu trọng, hơn nữa còn tu hành công pháp cấp Thiên, theo như quy tắc Linh Khê chiến trường, hắn chí ít phải giết những cửu trọng bình thường, tức là cửu trọng tu hành công pháp cấp Địa thì phương diện công huân mới sẽ không bị trừng phạt, nếu giết một tên bát trọng tu hành công pháp cấp Địa, hắn tất sẽ bị khấu trừ công huân, bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn.

Tu sĩ giành lấy công huân không dễ, công dụng cực lớn, ai cũng sẽ không tùy tiện phung phí.

Lý Bá Tiên giết nhiều người như vậy, công huân bị khấu trừ chắc chắn sẽ không ít.

- Ta tự có chừng mực.

Lý Bá Tiên ứng một tiếng, khoát tay, hai đạo lưu quang bay ngược trở về, một cái bay vào trong hồ lô, một cái bị hắn chộp vào trong tay.

Giết chóc dừng lại, trên đất vương vãi mùi máu tươi và tàn chi thịt nát la liệt.

Lục Diệp được chúng nhân vây ở trung tâm nhìn mà máu nóng dâng trào.

Đại sư tỷ nhà mình cường hãn như vậy thì cũng thôi, vị Tứ sư huynh này không ngờ cũng cao minh đến thế, Bích Huyết Tông... Đến cùng là tông môn thần tiên gì đây?

Dù chưa thoát ly hiểm cảnh, nhưng hắn đã cười, trong lòng sướng khoái không gì sánh được.

Cảm giác phía sau có người, thật tốt!

Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây Lam Vũ Điệp từng nói qua với mình, nàng nói người kia đã khởi hành, chỉ cần có thể kết nối được với người hắn, bảo đảm hắn an toàn tuyệt đối không vấn đề.



Trước kia Lục Diệp không biết nàng đang nói đến ai, nhưng giờ hắn đã biết.

Người mà nàng nói tới chính là Lý Bá Tiên!

- Mau mang tiểu sư đệ đi!

Vị Ương thúc giục.

Lý Bá Tiên lắc đầu:

- Đi không nổi, có người một mực ở đây chờ ta.

Nếu có thể đi, vừa nãy lúc mới đến hắn đã mang đi Lục Diệp rồi, với thế cục trước mắt, đưa Lục Diệp tới trụ sở Thương Minh Sơn mới là điều quan trọng nhất, giết người chỉ là thứ yếu.

Nếu không phải đã phát giác được khí tức đối thủ cũ kia ẩn tàng ở phụ cận, Lý Bá Tiên há sẽ đi làm chuyện không mấy ý nghĩa như vừa rồi?

Hắn giết nhiều tu sĩ Vạn Ma Lĩnh như vậy, thật sự chỉ là để trợ hứng cho Lục Diệp? Mục đích chủ yếu là muốn giảm thiểu bớt chút áp lực cho phe mình, dù bởi vậy mà tổn thất rất nhiều công huân cũng không tiếc.

Người kia đến đây còn sớm hơn cả hắn, nhưng một mực không lộ diện, bởi vì có Vị Ương tại trường, nếu hắn dám lộ diện, Vị Ương sẽ chém chết hắn trước.

- Cách thật xa đã ngửi thấy mùi hôi thối trên người ngươi, còn chưa cút đi ra!

Lý Bá Tiên đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng, trường kiếm trong tay chém xuống, một đạo kiếm mang đánh tới bên kia.

Tu sĩ Vạn Ma lĩnh Lĩnh phía bên kia vội vàng trốn tránh, lại vẫn chết mất mấy người, kiếm mang sắc bén lại bị một thanh trường đao chém nát!

Phía sau trường đao, một thanh niên đầu tóc rối bù, trên đầu thắt một đạo kim cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Lý Bá Tiên, ánh mắt kia như sói đói, hiện ra quang trạch hung ác.

- Yến Hình!

Có tu sĩ Hạo Thiên Minh nhận ra thân phận người kia, không khỏi kinh hô ra tiếng.

Cửu Châu đại lục có câu Nam Đao Bắc Kiếm, bắc kiếm chỉ chính là Binh Châu Bắc Huyền Kiếm Tông, còn Nam Đao là chỉ Định Châu Cuồng Đao Môn.

Hai nhà này đều là tông môn nhất phẩm, trong tông có vô số nhân tài.

Từ xưa đến nay, luyện đao xem thường luyện kiếm, luyện kiếm cũng xem thường luyện đao, hai bên không ưa gì nhau, nhìn thế nào cũng đều ngứa mắt, mặc dù hai nhà tông môn này không phải ở cùng một châu, nhưng trụ sở trong Linh Khê chiến trường lại sát nách nhau, cho nên thường xuyên phát sinh ma sát, nhiều năm ân ân oán oán, môn nhân đệ tử mỗi bên tử thương vô số, hai đại tông môn sớm đã thành tử thù, ai cũng muốn triệt để diệt trừ đối phương.

Yến Hình xuất thân Cuồng Đao Môn, xếp hạng của hắn trên Linh Khê Bảng còn cao hơn Lý Bá Tiên một đoạn, xếp ở vị trí thứ hai.

Không nhắc đến xếp hạng Linh Khê Bảng, giữa Yến Hình và Lý Bá Tiên cũng có thù riêng.

Năm đó lúc Lý Bá Tiên tu hành ở Bắc Huyền Kiếm Tông từng tham dự một lần hành động nhắm đến Cuồng Đao Môn của Bắc Huyền Kiếm Tông, kết quả trong trận chiến kia, Lý Bá Tiên giết một nữ tử.

Nữ tử kia là thanh mai trúc mã của Yến Hình...

Từ đó về sau, Yến Hình liền thề phải giết Lý Bá Tiên, báo thù rửa hận cho nữ nhân của mình.

Trận chiến linh khiếu Lý Bá Tiên bị phá cũng có bàn tay của hắn, đáng tiếc trận chiến kia sau cùng không thể thành công trọn vẹn, để Lý Bá Tiên trốn qua một kiếp.

Linh khiếu bị phá, Lý Bá Tiên không cách nào tấn thăng Vân Hà Cảnh, bởi thế sa đà mấy chục năm.

Yến Hình liền cũng như Phong Nguyệt Thiền, kẹp lấy tu vi không tấn thăng, một mực đợi ở Linh Khê chiến trường, mục đích chỉ nhằm tự tay giết Lý Bá Tiên.

Cường giả các đại tông môn trên Linh Khê Bảng mỗi khi nhắc đến chuyện này đều không khỏi xót lòng, đầu bảng và nhì bảng đều bởi vì Lý Bá Tiên mà kẹp lấy tu vi không chịu tấn thăng, bọn hắn cùng lắm chỉ có thể chiếm vị trí thứ ba...

Thời gian lâu dần, những cường giả kia đều không nghĩ đến chuyện này nữa, có thể tấn thăng Vân Hà đều tranh thủ thời gian tấn thăng, sớm chút rời khỏi nơi thị phi này.

Đáng tiếc qua nhiều năm vậy rồi, Lý Bá Tiên căn bản không cho Yến Hình cơ hội, bởi vì hắn một mực đợi ở Ưng Phi Thạch trong trụ sở Đan Tâm Môn, rất hiếm khi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau