Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 159: Thiên Cơ Khế

Trước Sau
Lý Bá Tiên đột nhiên phát hiện, tiểu sư đệ này của mình mặc dù mới chỉ là ngũ trọng, đồng thời một mực được người bảo hộ, nhưng trong lòng một mực như gương sáng.

Khẽ thở dài một hơi, quay đầu nhìn sang Vị Ương, nhẹ giọng hỏi:

- Có thể đổi qua được không?

Lời này chẳng đâu vào đâu, Vị Ương lại lắc đầu:

- Nàng ngủ.

- Vậy liền không có thể mượn nhờ lực lượng người ngoài.

Lý Bá Tiên thì thào một tiếng.

Nếu hướng đi thế cục đã được quyết định, như vậy phương diện chi tiết cần phải thảo luận thêm mới được.

Hắn đưa tay lau mặt một cái, ưu sầu nói:

- Tiểu sư đệ nhà ta trạch tâm nhân hậu, không muốn lại có người vì hắn mà chết, nếu phía Vạn Ma Lĩnh cảm thấy lời đề nghị lúc trước của hắn có thể thực hiện, vậy thì chúng ta đi thương thảo chi tiết thôi!

Trường chiến đấu nếu thành sự thật, nhất định có rất nhiều điều cần bàn bạc, không phải Lục Diệp nói một câu “Ai muốn giết ta, cứ tới chiến một trận” là có thể bắt đầu ngay được.

Chuyện thương thảo tự nhiên sẽ do cường giả hai phe tiến hành, dù Lục Diệp thân là người khởi phát chuyện này cũng như là trung tâm của tranh đấu, song lại không có tư cách tham dự, rốt cuộc tu vi hắn quá thấp, hơn nữa kiến thức cũng không nhiều.

Chẳng qua có Lý Bá Tiên chủ đạo việc này, không cần lo lắng những điều thương thảo đi ra sẽ tạo thành bất lợi đối với hắn, sư huynh sư tỷ Bích Huyết Tông bao che người mình thế nào, Lục Diệp đã được lĩnh giáo một phen sâu sắc, đặc biệt là đại sư tỷ, không biết lấy tu vi thế nào, lại dám gánh lấy thiên cơ trừng phạt giết vào Linh Khê chiến trường, một mực canh chừng bên cạnh hắn, nửa tấc không rời.

Lý Bá Tiên nói xong liền ra hiệu với một tên kiếm tu trong đám đông, kiếm tu kia lập tức lách mình đi ra, ôm quyền nói:

- Lý sư thúc!

Mặc dù nhìn tuổi tác có vẻ không cách nhau bao nhiêu, nhưng trên thực tế bối phận Lý Bá Tiên quả thực cao chút, có thể nói trước mắt đám trong tu sĩ lăn lộn ở Linh Khê chiến trường, chín thành chín đều có bối phận thấp hơn hắn.

Đây cũng là chuyện rất đành chịu, hắn đâu có muốn một mực đợi ở Linh Khê chiến trường, chỉ là linh khiếu bị phá, không cách nào tấn thăng, hắn cũng rất tuyệt vọng.

Kiếm tu này xuất thân Bắc Huyền Kiếm Tông, cũng là cường giả có tên trên Linh Khê Bảng.

- Bảo hộ chu đáo cho tiểu sư đệ.

Lý Bá Tiên phân phó một tiếng.

Kiếm tu kia lập tức nói:

- Sư thúc yên tâm.

Tuy có Vị Ương một mực che chở Lục Diệp, nhưng hiện tại trạng thái Vị Ương đang cực kỳ bất ổn, thần lôi quấn thân, chỉ cần lại có một hai người chết ở trên tay, nàng nhất định sẽ bị thần lôi tiêu diệt, phía Vạn Ma Lĩnh có Thánh Hỏa Giáo, đám người đó bị thánh hỏa thiêu đốt tâm trí, đã không còn là người bình thường, khó miễn sẽ không mạo hiểm hành sự.

Kiếm tu này chính là một tầng bảo hiểm.

Lý Bá Tiên lách mình bước đi ra, cùng theo lướt đi còn có mấy vị cường giả Linh Khê Bảng khác, phía Vạn Ma Lĩnh cũng bay ra mấy người, hơn mười vị cao thủ Linh Khê Bảng tụ đầu, thương thảo đủ loại chi tiết trong trận chiến sắp tới.

Chẳng mấy chốc đôi bên đã nhao đến đỏ mặt tía tai, đặc biệt là Lý Bá Tiên, một thân linh lực ba động cuồng mãnh, kiếm khí tứ ngược quanh thân.

Lục Diệp nhìn mà kinh hồn khiếp đảm:

- Sẽ không đánh lên đấy chứ?

Nếu mà đánh lên, vậy liền triệt để không còn gì để nói.

Vị Ương liếc qua, trấn an nói:



- Không đánh được, đều là làm bộ cả thôi.

Lục Diệp lại nhìn một lát, phát hiện thế cục bên kia càng lúc càng có dấu hiệu đánh lên, nhưng từ đầu đến cuối không ai động thủ, lập tức hiểu được Vị Ương nói không sai...

Hắn đưa tay vỗ vỗ lên vai kiếm tu đứng ở trước mặt mình:

- Khi nãy đa tạ sư huynh.

Kiếm tu này chính là người áo xanh giúp hắn ngăn trở một tên cường địch khi trước.

- Chuyện của Lý sư thúc chính là chuyện của Bắc Huyền Kiếm Tông chúng ta, tiểu sư thúc không cần phải thế.

Kiếm tu kia nhàn nhạt đáp một tiếng.

Mới đó mà đã thành tiểu sư thúc rồi? Lục Diệp nghĩ lại tuổi tác mình... Bối phận đúng là vi diệu.

Vị Ương ngồi xổm người xuống chơi đùa với Hổ Phách, Hổ Phách khẽ ngẩng đầu lên, híp mắt, được người gãi gãi cằm, bộ dáng có vẻ rất thoải mái.

Kể ra cũng lạ, lôi đình màu tím đen trên thân Vị Ương nhìn qua có vẻ cực kỳ cuồng bạo, nhưng người ngoài tiếp xúc lại chẳng hề hấn gì.

Trước đó từ trong đàm thoại của chúng nhân, Lục Diệp biết được thứ này tên Diệt Hồn Thần Lôi, tựa hồ có liên quan đến chuyện đại sư tỷ cường hành tiến vào Linh Khê chiến trường giết người, giết càng nhiều người, tổn thương mà thứ này tạo thành đối với đại sư tỷ sẽ càng lớn.

Nhưng giờ nhìn bộ dạng thản nhiên như không việc gì, mặc cho lôi đình màu tím đen không ngừng nhảy động trên người của nàng, Lục Diệp không biết nàng thật không sao hay là giả bộ đi ra.

- Tất cả quản sự các tông môn Vạn Ma Lĩnh đều cút hết ra đây!

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng quát của Lý Bá Tiên.

Sau thoáng chốc ngập ngừng, lần lượt từng đạo thân ảnh lao tới bên kia, Lục Diệp mắt lạnh bàng quan, phát hiện người đi ra chí ít cũng phải bốn mươi!

Nói cách khác, tông môn tụ tập bên phía Vạn Ma Lĩnh chính là con số này.

Lại một lát sau, bên kia bỗng chợt truyền đến từng hồi tiếng thì thào, như là giọng của Lý Bá Tiên, Lục Diệp nghe không rõ được ràng, nhưng tùy theo tiếng thì thào kia, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu vàng óng, từ trong vòng xoáy màu vàng kia, một đạo cột sáng màu trắng ngà rơi thẳng xuống Lý Bá Tiên.

Không đợi cột sáng màu trắng ngà triệt để rơi xuống, Lý Bá Tiên vươn tay trảo tới, trên tay đột ngột hiện ra một tấm da thú phong cách cổ xưa.

Cột sáng tiêu tán, vòng xoáy màu vàng cũng tan biến không thấy đâu nữa.

- Đó là cái gì?

Lần đầu Lục Diệp thấy được loại chuyện này, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

- Thiên Cơ Khế!

Vị Ương giải thích nói:

- Đây là khế ước cần rất nhiều người cùng lúc ký kết, mỗi người đều lập Thiên Cơ Thệ thì quá phiền phức, cho nên mới thỉnh mời Thiên Cơ Khế, chẳng qua cần tiêu tốn một ít công huân.

Lục Diệp không khỏi ngạc nhiên, thiên cơ, ở thế giới này tựa hồ là một loại tồn tại huyễn hoặc khó hiểu, cao cao tại thượng, giám sát chúng sinh, mà nếu tiêu tốn công huân, thậm chí có thể kiến lập một ít câu thông kỳ diệu với thiên cơ.

Lý Bá Tiên cầm lấy Thiên Cơ Khế kia, chăm chú kiểm duyệt một phen, sau đó cắn phá đầu ngón tay, đè huyết ấn lên trên đó, có hắn dẫn đầu, chúng tu sĩ bên kia dồn dập làm theo.

Rất nhanh, trên Thiên Cơ Khế đã nhiều thêm mười mấy chỉ ấn bằng máu.

Lý Bá Tiên âm trầm cầm lấy Thiên Cơ Khế đi về.

Lát sau, chúng cường giả hai đại trận doanh bắt đầu thanh trường, dưới sự ước thúc của những cường giả kia, khu vực trung tâm Kim Quang Đỉnh vốn đang nhốn nháo được dọn sạch, ngay cả thi thể chiến tử trước đó cũng được mang đi, tu sĩ hai phe đứng ở hai bên, ở khu vực chính giữa, lâm thời vạch ra một lôi đài phương viên hai mươi trượng, đây là nơi Lục Diệp sẽ giao thủ với tu sĩ Vạn Ma Lĩnh!

Giờ này khắc này, Lục Diệp đang cùng Vị Ương nhìn xem đủ loại điều khoản trên Thiên Cơ Khế, đây là chi tiết do cường giả hai phe định ra, đã được thiên cơ chứng kiến, bất kỳ người nào đều không thể làm trái.

Tổng cộng có hơn ba mươi điều khiển, suy tính cực kỳ toàn diện, hoàn toàn ngăn chặn hết mọi khả năng đầu cơ trục lợi.



Trong đó bao gồm điều khoản, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh nghênh chiến Lục Diệp chỉ có tu vi cao nhất là lục trọng và tu hành công pháp cấp Địa, sở dĩ cố ý đánh dấu ra điểm này, tự nhiên là bởi vì lục trọng tu hành công pháp cấp Thiên và lục trọng tu hành công pháp cấp Địa chính là hai loại tồn tại hoàn toàn khác biệt, kẻ trước đã khai mở tận một trăm tám mươi khiếu, trong khi kẻ sau vẻn vẹn mới mở tám mươi mốt khiếu, chênh lệch cực lớn.

Đây chính là lợi ích của việc sau lưng có người, trước đấy Lục Diệp chưa từng cân nhắc qua điểm này, nhưng Lý Bá Tiên thì khác.

Ngoài ra chính là không được mượn nhờ bất cứ ngoại lực nào, ngoại trừ linh khí bản thân đã luyện hóa, trong chiến đấu cũng không được sử dụng linh phù hay những thứ tương tự.

Dưới ước thúc từ những điều khoản này, muốn giành được thắng lợi, vậy thì nhất định phải đường đường chính chính chém giết Lục Diệp!

Rất nhiều điều khoản không quá có lợi đối với Lục Diệp, nhưng cũng có một ít điều khoản có lợi với hắn.

Tỉ như trong mỗi trường chiến đấu, Lục Diệp sẽ có quyền chọn hưu chỉnh một nén hương, đây là kết quả mà Lý Bá Tiên nỗ lực tranh thủ tới, đối với tu sĩ mà nói, thời gian hưu chỉnh một nén hương thực sự quá ngắn, nhưng phía Vạn Ma Lĩnh nói thế nào cũng không đồng ý thời gian càng dài, Lý Bá Tiên hết cách, đành phải chấp nhận.

Chẳng qua bởi vậy mà hắn tranh thủ được thêm một điều khoản khác càng có lợi đối với Lục Diệp.

Đó chính là trận chiến này lấy ba ngày làm hạn định, ba ngày sau, nếu Lục Diệp vẫn còn sống, như vậy phía Vạn Ma Lĩnh tất phải thối lui!

Hoặc là, Lục Diệp giết sạch tu sĩ xuất chiến đến từ các tông môn lưu tên trên Thiên Cơ Khế!

Lục Diệp lần lượt nhìn qua, ghi tạc trong lòng những điều khoản này.

Vị Ương lo âu nhìn hắn:

- Tiểu sư đệ, ngươi có làm được không, nếu ta và Tứ sư huynh liều chết bảo hộ, chưa hẳn không có cơ hội đưa được ngươi đi ra!

Dù Lý Bá Tiên đã cực lực tranh thủ, nhưng tưởng muốn lấy tu vi ngũ trọng sống qua ba ngày không ngừng xa luân chiến, cơ hồ hoàn toàn không thấy có hi vọng, mấy chục tông môn Vạn Ma Lĩnh, mỗi nhà tùy tiện xuất động một tên ngũ lục trong, có mài cũng đủ mài chết Lục Diệp.

Nghe Vị Ương nói vậy, Lục Diệp lắc đầu:

- Mọi người đã làm đủ nhiều vì ta, chết nhiều người vậy rồi, ta không thể một mực tránh mãi sau lưng người khác được, đại sư tỷ và Tứ sư huynh nguyện liều chết bảo hộ ta, ta thân làm tiểu sư đệ lại không thể thoải mái tiếp nhận. Trận chiến này vốn bắt nguồn từ ta, giờ cũng nên để ta tới kết thúc!

Tâm tình Vị Ương không khỏi hơi có chút phiền muộn, chờ đợi bao năm, rốt cuộc đợi được một tên tiểu sư đệ, tông môn có hi vọng tiếp diễn truyền thừa, nhưng lại bị cuốn vào trong đánh cờ giữa hai đại trận doanh, trong sóng triều hung mãnh đó, dù Chân Hồ Cảnh như nàng cường hành giết vào Linh Khê chiến trường cũng khó mà xoay chuyển thế cuộc, huống hồ tiểu sư đệ chỉ có tu vi ngũ trọng.

Nàng chỉ hận thiên đạo bất công, chỉ hận tu vi bản thân không đủ!

- Đại sư tỷ!

Lý Bá Tiên đột nhiên khẽ kêu hô một tiếng.

Khí tức hơi có chút hỗn loạn của Vị Ương từ từ ổn định, ánh mắt thoáng thất thần lần nữa tập trung.

- Ta sẽ không chết đâu!

Lục Diệp thản nhiên nói:

- Ta còn muốn xem xem Bích Huyết Tông rốt cuộc trông như thế nào, ở trên đời này ta không có nhà, không có thân nhân, chưởng giáo thu ta, như vậy Bích Huyết Tông chính là nhà của ta, ngươi và Tứ sư huynh chính là thân nhân của ta! Cho nên, ta sẽ không chết!

Hắn cất bước đi tới, từng bước đến trong vòng chiến, nơi đây đã được các cường giả hai đại trận doanh quy hoạch ra một lôi đài đơn giản, hắn sừng sững đứng đó, nhìn về phía trận daonh Vạn Ma Lĩnh, khẽ cất tiếng nói:

- Ai tới chịu chết!

Từ phía Vạn Ma Lĩnh, từng đôi tròng mắt hài hước nhìn lại, như thể Lục Diệp là một người chết.

Theo như bọn hắn nghĩ, tên đệ tử Bích Huyết Tông này chắc là điên rồi nên mới có đề nghị như thế, chỉ với tu vi ngũ trọng, lại dám khiêu hấn toàn bộ trận doanh Vạn Ma Lĩnh, đây là hành vi không tự lượng sức đến cỡ nào!

Giờ đây Thiên Cơ Khế đã đạt thành, phía Hạo Thiên Minh không còn dư địa để đổi ý, bất kỳ kẻ nào dám cả gan can nhiễu trận đấu đều sẽ bị Thiên Cơ Khế ước thúc, do hai phương cường giả ký kết khế ước cộng đồng tiêu diệt.

Cho nên dù là người như Yến Hình, khắc này cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, hắn chỉ có thể cách qua Kim Quang Đỉnh, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Bá Tiên phía đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau