Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 16: Bàng Đại Hải Chỉ Điểm

Trước Sau
Một lát sau.

- Tiểu tử ngươi có chút ý tứ.

Bàng Đại Hải đã thu hai viên khoáng thạch kia vào.

Dư Hiểu Điệp kinh hồn táng đảm đứng ở một bên, thấy y chẳng những không tức giận, ngược lại cười rất vui vẻ, thực sự không hiểu rõ trong lòng vị sư huynh này đang suy nghĩ gì.

Sau khi đã nhìn thấy đầy đủ thành ý, Bàng Đại Hải liền nói thẳng:

- Tu hành là chuyện cả đời, cho nên tu sĩ tại thời điểm tu hành đâu tiên, tốt nhất nên căn cứ từ chúc hành hoặc là thiên phú của bản thân để xác định rõ phương hướng tu hành, đương nhiên ta nói thiên phú không phải là thiên phú tu hành mà các ngươi kiểm tra vừa rồi, mà do bản thân phù hợp cùng cái trường phái nào đó.

- Trường phái?

Lục Diệp bén nhạy nắm được điểm mấu chốt, chỉ có hơi nghi hoặc một chút, không phải muốn chỉ điểm chuyện chọn tông môn sao? Bây giờ lại nói đến cái gì trường phái?

- Không sai, trường phái!

Bàng Đại Hải gật đầu.

- Tu hành giới Cửu châu từng có rất nhiều phe phái kỳ kỳ quái quái, nhưng phe phái bảo tồn cuối cùng lại không nhiều, chủ yếu chỉ có sáu loại phe phái, thể tu chủ tu nhục thân, binh tu cận thân chém giết, pháp tu nghiên cứu thuật pháp, y tu hành y tế thế, quỷ tu thông linh U Minh, ngoại tu tinh thông các loại ngoại vật như luyện đan, vẽ bùa, bày trận, chế khí.

Đương nhiên, còn có một chút trường phái nhỏ khác bảo tồn lại, thế nhưng cũng không phổ biến, sau này nếu các ngươi có cơ hội gặp được, đương nhiên sẽ biết đến.

- Có thể nói sáu trường phái này bao gồm chín thành chín tu sĩ tu hành giới chín châu, cũng xác định rõ phương hướng tu hành của các tu sĩ, nếu như chọn đúng phương hướng, ngày sau tu hành đương nhiên sẽ làm ít công to.

Giống như nói có người trời sinh thần lực, thể trạng cường tráng, vậy dĩ nhiên tuyển chọn con đường thể tu kia, lại ví dụ như, có người trời sinh có thiên phú cực kỳ xuất sắc ở trên thuật pháp, vậy dĩ nhiên sẽ đi con đường pháp tu, cũng có người không thích chém chém giết giết, vậy nên luyện đan, đi cứu người, đều là thích hợp lựa chọn của bản thân, cho nên xác định trường phái là rất quan trọng, nếu không ngươi một mình muốn ngự kiếm bái nhập Bách Hoa Cốc, cũng không ai có thể quản được ngươi.

Bàng Đại Hải thao thao bất tuyệt giới thiệu một phen, Lục Diệp và Dư Hiểu Điệp nghe được đều liên tục gật đầu, ngay cả Dư Hiểu Điệp cũng chưa từng nghe nói tới những tin tức này.

- Dựa theo lời nói của sư huynh, tông môn khác biệt thiên về trường phái khác biệt?

Lục Diệp mơ hồ hiểu được ý tứ của y.

- Ta từng nói sao?

Bàng Đại Hải kinh ngạc.

- Sư huynh mới vừa nói người Bách Hoa Cốc không dạy kiếm.

- Ngươi ngược lại rất thông minh.

Bàng Đại Hải tán thưởng nhìn Lục Diệp một cái, y không nghĩ tới hắn chỉ thông qua ngôn ngữ của mình đã suy đoán ra một chút đồ vật.

- Bình thường mà nói, trong một tông môn không có khả năng chỉ có một trường phái, ít thì hai ba cái, nhiều thì bốn năm cái thậm chí nhiều hơn, như thập đại tông môn nhất phẩm cơ bản đều là đầy đủ tất cả phe phái, đương nhiên cũng có ngoại lệ, Bắc Huyền Kiếm Tông lại chỉ có một trường phái binh tu, hơn nữa là cực đoan nhất trong binh tu.

Nhấc lên Bắc Huyền Kiếm Tông, thịt mỡ trên mặt Bàng Đại Hải không kìm được giật một cái, tựa hồ nghĩ tới hồi ức không tốt đẹp gì đó.

Y dừng một chút rồi mới tiếp tục nói:



- Tuy nói một tông môn đều có mấy trường phái tạo thành, nhưng chắc chắn sẽ có chú trọng những điểm khác biệt riêng, loại tình huống này trong tông môn phẩm cấp càng thấp càng lộ rõ, bởi vì bọn họ không có quá nhiều tinh lực cùng tài nguyên để tất cả trường phái cùng nhau phát triển.

Lấy Phần Nguyệt Sơn lần này trình diện mà nói, bọn họ lấy pháp tu cùng đan tu bên trong ngoại tu làm chủ, đan tu Phần Nguyệt Sơn luyện chế ra linh đan, đưa mắt nhìn toàn bộ Binh châu cũng có tiếng tăm rất lớn.

Người thuộc Hỏa Ngũ hành, nếu muốn gia nhập Phần Nguyệt Sơn, không thể nghi ngờ sẽ có ưu thế lớn hơn, bởi vì thời điểm luyện đan luyện khí cần dùng đến Hỏa chúc làm linh lực.

Lúc nói đến câu cuối cùng, y nhìn Lục Diệp một cái, ý ám chỉ đã rất rõ ràng.

Lục Diệp giật mình:

- Đây chính là câu nói trước đó của sư huynh, lấy chúc hành của bản thân xác định trường phái?

- Đúng vậy.

Bàng Đại Hải gật đầu.

- Chủ Kim vốn sắc bén nên có thể đi con đường binh tu, pháp tu, sinh cơ chủ Mộc có thể đi con đường thể tu, y tu, pháp tu, đan tu, trận tu là Thủy hành linh nhu, bao dung vạn vật, tất cả phe phái đều không bài xích, Hỏa hành cuồng bạo cho nên ngoại trừ y tu quỷ tu không thích hợp, những trường phái khác đều có thể kiêm dung, Thổ hành nặng nề, thích hợp nhất trở thành thể tu, cho nên sau này ngươi muốn đi con đường nào, không đơn giản chỉ nhìn hứng thú hay yêu thích của ngươi, càng phải xem chúc hành, hay như trong phàm nhân có câu nói, là nam sợ vào sai nghề, lời này đặt ở trong giới tu hành cũng giống như thế.

(câu tục ngữ dân gian "nam sợ vào sai nghề, nữ sợ gả nhầm lang", ý nói nam nhân lựa chọn sự nghiệp cùng nữ nhân lập gia đình đều là lựa chọn quan trọng trong cuộc sống, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng)

- Trước mắt tất cả mọi người đã kiểm tra xong, sau đó sẽ có người phân phát một ít thứ gì đó cho các ngươi, mấu chốt các ngươi muốn đến nơi nào thì cần phải lựa chọn thật tốt, muốn bái nhập tông môn nào thì tốt nhất nên xác định tông môn kia thiên về trường phái nào, những trường phái kia có xung đột với chúc hành của các ngươi hay không.

- Đã rõ.

Lục Diệp nghiêm mặt gật đầu, ôm quyền nói:

- Đa tạ sư huynh.

Mặc dù Bàng Đại Hải nhìn có chút tham tài, cầm đi hai viên khoáng thạch của hắn, nhưng những lời y nói ra lúc này đúng là bình thường không thể nghe được, đủ để triệt tiêu giá trị hai viên khoáng thạch kia.

Bàng Đại Hải khoát khoát tay:

- Đều là một chút tin tức thông thường, nếu các ngươi có thể tiếp xúc thêm với ngoại giới một chút, hẳn là cũng sẽ biết được.

- Đệ còn muốn thỉnh giáo sư huynh, thuộc tính của ta chủ Hỏa phụ Kim, lần này nên lựa chọn tông môn nào mới tốt?

- Ừm, ngươi a...

Bàng Đại Hải dò xét hắn một cái từ trên xuống dưới, cười đắc ý:

- Ta cảm giác dù ngươi có chọn tông môn nào cũng không thích hợp.

Sắc mặt Lục Diệp lập tức đen như đáy nồi:

- Vậy sư huynh vừa mới nói nhiều với chúng ta như vậy làm gì?

Bàng Đại Hải hết sức vui mừng:

- Nghe nói có một tên gia hỏa thiên phú một lá, ta sang đây xem thử thứ hiếm lạ! Ngươi có biết qua nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa từng thấy một lá... Ha ha ha!

Y cười đến thịt mỡ cả người run rẩy, Lục Diệp hận không thể xông đi lên đập chết y! Cũng không biết tên vương bát đản nào truyền thiên phú của mình ra ngoài, quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu đồn ngàn dặm.



Ngay lúc Lục Diệp sắp không nhịn được, Bàng Đại Hải lại thu tiếng cười, thấp giọng nói với hắn:

- Nếu ta là ngươi thì sẽ hạ điểm kỳ vọng của mình tới thấp nhất, cũng đừng chần chừ, như vậy... có khả năng đạt được ước muốn!

Nói xong, y quay đầu nhìn về phía Dư Hiểu Điệp, cười mỉm nói:

- Tiểu cô nương, muội có điều gì muốn sư huynh chỉ điểm không?

Dư Hiểu Điệp cầu còn không được, vội vàng nói:

- Sư huynh cảm thấy muội nên bái nhập tông môn nào thì tốt nhất?

- Có thích chém chém giết giết không?

Bàng Đại Hải hỏi.

Dư Hiểu Điệp lúc lắc đầu như trống, có cô bé nào lại ưa thích chém chém giết giết.

- Vậy nên đi Bách Hoa Cốc.

Bàng Đại Hải nói.

- Đại bộ phận Bách Hoa Cốc đều là y tu, không cần ra trận đánh giết, mà nếu như thực sự bị bắt cũng sẽ không lọt vào đối xử quá hà khắc.

- Bách Hoa Cốc...

Dư Hiểu Điệp như có điều suy nghĩ, thi lễ một cái nói:

- Đa tạ sư huynh.

Nàng chủ Mộc Ngũ hành, cũng thực thích hợp Bách Hoa Cốc, Bàng Đại Hải hiển nhiên biết mới chỉ điểm như vậy.

Sau khi Bàng Đại Hải rời đi, để lại Lục Diệp tâm tình hỏng bét đứng yên tại chỗ.

Mặc dù Dư Hiểu Điệp có lòng trấn an hắn, lại không biết nên mở miệng như thế nào, vậy nên dứt khoát chuyển qua chủ đề khác:

- Sư huynh, có một chuyện muội vẫn nghĩ không rõ.

- Chuyện gì?

- Vừa rồi huynh cho vị Bàng sư huynh bốn viên khoáng thạch, nhưng y lại không cần, vì sao khi huynh lấy đi hai khối, y lại muốn?

Lục Diệp thuận miệng giải thích:

- Y nghĩ bốn viên khoáng thạch kia đều là của y, nên không biết trân quý, chỉ có khi mất đi mới biết được trân quý mức nào.

Dư Hiểu Điệp nghe vậy lâm vào trầm tư, chỉ cảm thấy lời này thực sự có đạo lý.

Đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến hai viên khoáng thạch Lục Diệp lấy ra có giá trị không cao, giá trị cao thực sự chính là hai khối hắn lưu lại kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau