Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 193: Chủ động xuất kích

Trước Sau
Chiến đấu đã bắt đầu, hơn hai mươi người phe mình chính đang thôi tiến về phía bên kia, thể tu đi trước, binh tu theo sau, tiếp đó là pháp tu và quỷ tu, Hoa Từ thì ở cuối cùng, có hai vị tu sĩ theo sát nàng như hình với bóng, thay nàng ngăn lại hết thảy công kích có thể có.

Uy năng thuật pháp và ngự khí bắt đầu triển lộ, song phương giao phong cách nhau một đoạn cự ly, đánh cho khí thế ngất trời, linh lực kích đãng.

Lục Diệp và Lỗ Ngọc Sơn đứng ở trên điểm cao bản đảo, không tham gia vào chiến đấu, hai người có nhiệm vụ càng quan trọng hơn. Lúc này Lỗ Ngọc Sơn khoanh chân ngồi ở trước mặt Lục Diệp, linh lực tuôn trào, khống chế tạo vật nhện của mình, thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong Kỳ Đảo quân địch.

Bày ra thế trận cường công chỉ là để hấp dẫn sức chú ý của đối phương, sáng tạo cơ hội cho Lỗ Ngọc Sơn hành động, bằng không tu sĩ Vạn Ma Lĩnh rất dễ phát hiện ra những con nhện kỳ lạ này, rốt cuộc trên Kỳ Đảo cơ bản không có vật sống tồn tại.

Lục Diệp đứng ở bên, một thì để bảo vệ Lỗ Ngọc Sơn chính đang điều khiển cơ quan tạo vật, hai là nhằm chờ đợi thời cơ.

Tất phải giết chết trận tu phía đối phương, nếu không dù thủ đoạn của Hoa Từ có hiệu quả, phe mình cũng sẽ xuất hiện tổn thất.

Hắn quan sát một lát, quay đầu nhìn ra mặt bên, bên kia lại có một tòa Kỳ Đảo trôi dạt tới phía này, đoán chừng một nén hương sau liền sẽ sát nhập với bên đây.

Không biết người tới là địch hay bạn, cho nên không thể kéo dài thêm được nữa, vạn nhất bên kia lại tới mười mấy tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, khi ấy phe mình tất bị giáp công từ hai mặt.

Dư ba chiến đấu càng lúc càng hung mãnh, thẳng đến lúc này, Lỗ Ngọc Sơn đột nhiên mở mắt đứng dậy:

- Đều vào vị trí cả rồi!

Lục Diệp gật đầu:

- Hành động đi.

Hắn bước lên trước một bước, hai tay nâng lấy cánh tay Lỗ Ngọc Sơn, linh lực màu đỏ lửa chảy xuôi sau lưng, hóa thành cánh chim, cứ thế xung thiên mà lên, lao thẳng tới chiến trường bên kia.

Phía hậu phương, Hoa Từ phát giác được bên này có linh lực ba động, quay đầu nhìn lại, thấy Lục Diệp mang theo Lỗ Ngọc Sơn bay tới, bốn mắt nhìn nhau, đây đó khẽ gật đầu.

Chớp mắt, Lục Diệp đã dẫn Lỗ Ngọc Sơn vượt qua đội ngũ phe mình, cảnh này chúng tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đều nhìn ở trong mắt, ai nấy không khỏi cả kinh thất sắc.

Mặc dù không biết phía Hạo Thiên Minh rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng hiển nhiên phải có động tác lớn nào đó, mấy đạo lưu quang lập tức đổi hướng, nhắm thẳng đến Lục Diệp, chỉ có điều còn không kịp tới gần thì đã mất đi lực đạo.

Phạm vi ngự khí của tu sĩ thất trọng có hạn, Lục Diệp há có thể tuỳ tiện xâm nhập vào trong phạm vi công kích của đối phương? Có thể nói ở trạng thái đang thúc giục thứ văn Phi Dực, hắn là vô địch.

Lỗ Ngọc Sơn được hắn nâng ở trước người nơm nớp lo lắng một trận, kết quả phát hiện địch nhân căn bản không công kích được đến mình, trong lòng theo đó thả lỏng, tay bấm pháp quyết, miệng quát khẽ:

- Bạo!

Trong trận doanh Vạn Ma Lĩnh, từng con nhện tiềm phục lẻn vào dồn dập nổ tung, cảnh này dọa cho đám người Vạn Ma Lĩnh kinh hãi không nhẹ, ai cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng sau khi những con nhện kia nổ tung, lại không tạo thành tổn thương nào đối với bọn hắn.

Ngay khi bọn hắn còn đang nghi thần nghi quỷ, Hoa Từ hành động, một mạt khí tức màu xanh biếc có thể thấy được bằng mắt thường lấy nàng làm trung tâm, ầm vang khuếch tán ra bốn phương tám hướng, vượt qua tu sĩ phe mình, bao phủ lấy tu sĩ quân địch.

Mười mấy tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh nhanh chóng sa vào hỗn loạn, bởi vì khắc này linh lực trong cơ thể bọn hắn lại trở nên mờ rít như lần trước, vận chuyển mất linh, lần trước khi bọn hắn xâm nhập vào trong Kỳ Đảo của đối phương liền từng gặp qua loại chuyện này, trận chiến khi đó bọn hắn tử thương thảm trọng, sau khi trở về bản đảo, tiêu tốn một phen khí lực không nhỏ mới thanh trừ được hết độc tính trong người, khôi phục linh lực vận chuyển.

Bọn hắn đã không dám tùy ý xâm nhập đảo nhỏ phía đối phương mà một mực lưu thủ ở trong Kỳ Đảo phe mình, nhưng dù là thế vẫn không cách nào tránh được thủ đoạn từ quân địch.

Thoáng chốc, mấy đạo ngự khí lưu quang bị đánh rơi.



Hậu phương trận doanh Vạn Ma Lĩnh, một tên nam tử áo xanh thần sắc nghiêm túc quan sát chiến trường, trong tay cầm một chiếc trận bàn, chỉ đợi người Hạo Thiên Minh bước vào khu vực nhất định liền thúc giục uy năng trận pháp sớm được bố trí sẵn.

Hắn ẩn ẩn cảm giác được hôm nay sợ là lành ít dữ nhiều, nhưng trước khi chết, hắn cũng phải khiến người Hạo Thiên Minh không dễ chịu, vô luận thế nào đều phải kéo mấy tên đi theo làm đệm lưng.

Nhưng đúng vào lúc này, cảm giác nguy cơ cường liệt bao trùm lấy hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời nở rộ một chùm hào quang sáng ngời, hơn nữa tùy theo thời gian đẩy lời, quang mang kia càng lúc càng sáng, thoáng chốc liền phảng phất hóa thành một mặt trời nhỏ.

Cảm giác nguy cơ đến từ không trung.

- Là yển sư kia!

Một tên tu sĩ bảo hộ ở bên cạnh hắn quát khẽ.

Trước đó Lỗ Ngọc Sơn từng dùng một pháo oanh nát lồng ngực tu sĩ thất trọng, cảnh ấy đến nay chúng tu sĩ Vạn Ma Lĩnh vẫn nhớ kỹ như in, mắt thấy mặt trời nhỏ kia nở rộ quang mang, há lại không biết là người nào đang chuẩn bị công kích.

Bọn hắn còn thấy được sau lưng yển sư kia có một người đang đỡ lấy hắn, lưng người kia mọc một đôi cánh chim màu đỏ lửa, linh lực chảy xuôi trên đó.

- Đừng để hắn tới gần!

Lại có người hô quát, hai đạo lưu quang lập tức bay tới bên này, len lỏi xuyên thoa, chỉ cần Lục Diệp dám tới gần, ngay lập tức sẽ nghênh đón đả kích như cuồng phong loạn vũ.

Nhưng Lục Diệp chỉ mang theo Lỗ Ngọc Sơn dừng ở ngoài phạm vi mà bọn hắn có thể ngự khí công kích, mặc cho hai đạo lưu quang kia xuyên thoa khoái tốc thế nào cũng không mảy may thương được đến hai người.

Ý cười trên mặt Lỗ Ngọc Sơn dần trở nên dữ tợn, qua vỏn vẹn mấy nhịp thở ngưng tụ, linh khí tạo hình kỳ lạ trong tay hắn đã hoàn thành súc thế.

- Lôi Long Bào Hao!

Lỗ Ngọc Sơn gầm lên một tiếng.

Cường quang từ trời trút xuống, hóa thành một đạo quang trụ, đánh thẳng đến vị trí tên trận tu kia, quang mang đi qua đâu, ngự khí lưu quang chặn đường trực tiếp bị đánh bay.

Ngay khi Lỗ Ngọc Sơn kích phát uy năng linh khí, trận tu kia liền cảm giác được chẳng lành, vội vàng tránh sang bên cạnh, cùng lúc, một tên tu sĩ thể tu Vạn Ma Lĩnh bảo hộ bên người hắn giờ lên linh khí thuẫn bài, giống như núi cao che ở trước người, thúc giục linh lực, trên tấm chắn bùng lên linh quang.

Nhưng quang mang có mãnh liệt đến đâu cũng bị cột sáng từ trời giáng xuống kia che đậy.

Linh lực ba động cường đại dần dần tiêu tán, từ không trung đến dưới đất, có vô số tia lửa như đom đóm đã từ từ tắt ngúm.

Lại nhìn khu vực bị cột sáng bao phủ, trên thuẫn bài tên thể tu Vạn Ma Lĩnh giơ lên hiện đầy vết rạn, soạt một tiếng vỡ vụn, cùng lúc, thể tu kia cũng phun ra một búng máu tươi, phù phù té quỵ trên đất.

Trận tu áo xanh ngược lại không bị thương, song cũng bị xung kích mãnh liệt chấn cho thất điên bát đảo.

Mới vừa vặn bò dậy, một đạo thân ảnh đã từ trời giáng xuống, tiếp sau đó là đao quang sáng như tuyết xẹt qua trước mắt.

Nơi không xa, Lỗ Ngọc Sơn phù phù một tiếng rơi rụng trên đất, phun ra bùn đất trong miệng, nhìn qua Lục Diệp đã giết đến hậu phương quân địch, đau đến nhe răng nhếch miệng:

- Thực dụng thế là cùng!

Ngay khi vừa đánh ra một pháo kia, Lục Diệp lập tức vứt hắn xuống, nếu không phải hắn có tu vi thất trọng, tốt xấu cũng có chút năng lực ngự không, sợ rằng lần này đã bị ngã chết.

Mỉa mai một câu, song không có ý trách cứ, hắn biết Lục Diệp muốn khoái tốc giết chết trận tu kia, vội vàng bò dậy, mang theo Lôi Long Pháo vọt đi.



Nhưng mà mới lao đi chưa được mấy bước, liền đã thấy Lục Diệp lần nữa xung thiên mà lên, trên thân tràn ra máu tươi, mấy đạo lưu quang truy sát phía sau.

- Đắc thủ!

Lục Diệp cao giọng rống lên một tiếng.

- Giết!

Trong trận doanh Hạo Thiên Minh, Cao Thái gầm lên, là người đầu tiên lao về phía trước, trận tụ quân địch đã chết, những trận pháp được bố trí từ trước kia không còn người thúc giục, đã thành vật chết, không cần phải có điều cố kỵ nữa.

Chiến đấu kết thúc rất nhanh, mất đi trận tu, lại bị Hoa Từ suy yếu thực lực, nhân số còn nằm ở liệt thế, phía Vạn Ma Lĩnh há có thể là đối thủ, từng tên lần lượt ngã xuống, rất nhanh liền bị đuổi tận giết tuyệt.

Lại một trận đại thắng nhẹ nhàng sướng khoái, trừ thiểu số mấy người bị thương ra, không một ai tử vong, bị thương nghiêm trọng nhất còn là Lục Diệp.

Hắn bằng vào năng lực phi hành giết đến hậu phương quân địch, làm thịt tên trận tu kia, song đồng thời cũng bị mấy tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh khác đả thương, may mà chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.

- Tiếp tục đánh, đừng có ngừng! Lại một tòa Kỳ Đảo đang tới gần.

Lục Diệp nói xong, chúng nhân liền biết hắn đang ấp ủ mưu ma chước quỷ gì, pháp tu lập tức thúc giục thuật pháp, những người khác thì ngự khí tấn công lẫn nhau, đánh cho khí thế ngất trời, tiếng đinh đinh đương đương và linh lực ba động truyền ra thật xa.

Lam Vũ Điệp dẫn theo hai người ẩn tàng đến phụ cận, tra xem tình hình.

Lát sau, đất rung núi chuyển, hai tòa Kỳ Đảo đụng nhau.

Lại qua một lát, phía Lam Vũ Điệp truyền đến tin tức, không cần đóng kịch, tới là người Hạo Thiên Minh, hơn nữa còn tận hơn mười vị.

Song phương tụ hợp, nhân số phe mình bạo tăng lên gần bốn mươi người.

Chẳng qua so với đám người bên phía Lục Diệp, hơn mười người kia lại có vẻ nhếch nhác nhiều, cơ hồ người người mang thương, quần áo thấm đẫm máu tươi, còn có mấy người trọng thương gần như sắp chết.

Biết được bên này có y tu, hơn mười người đều vui mừng quá đỗi, tùy theo thương thế nặng nhẹ, Hoa Từ lần lượt trị liệu cho từng người.

Bởi vì có chiến trường ấn ký, cho nên tin tức trong Kỳ Hải truyền đi rất nhanh, giờ đây tất cả mọi người phía Hạo Thiên Minh gần như đều biết lần này Vạn Ma Lĩnh đến cho chuẩn bị, tưởng muốn đồ sát tu sĩ Hạo Thiên Minh một phen.

Nhưng dù biết tin, phía Hạo Thiên Minh vẫn không cách nào thay đổi thế cục, giờ đây tất cả người Hạo Thiên Minh đều chỉ biết ôm lấy một tia hi vọng, đó là có thể tụ hợp với Kỳ Đảo nơi Bích Huyết Tông trú ngụ, bởi vì nghe đồn bên kia chẳng những có y tu chữa trị thương thế, còn có mấy đạo Tụ Linh linh văn cỡ lớn, có thể giúp người tấn tốc khôi phục.

Nhưng Kỳ Đảo trôi dạt sát nhập là điều bọn hắn căn bản không có cách để khống chế, điều mà đại đa số tu sĩ Hạo Thiên Minh có thể làm chính là tận lực ôm đoàn, trong chiến đấu tận lực chết ít người, như thế, đợi lúc lần nữa đụng đến địch nhân mới có lực lượng để phản kháng.

Không thể không nói, Kỳ Đảo mà đám người Lục Diệp đang trú ngụ, ở một mức độ nào đó đã làm rối loạn bố trí của phía Vạn Ma Lĩnh, nếu không phải bọn hắn giết những tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia, những tiểu đoàn thể của Vạn Ma Lĩnh nhất định sẽ không ngừng bành trướng hội tụ, như vậy, bất kỳ tu sĩ Hạo Thiên Minh nào đụng phải bọn hắn đều chỉ có con đường chết, tình hình cứ thế tiếp diễn, ưu thế mà phe Vạn Ma Lĩnh nắm giữ sẽ càng lúc càng lớn như lăn quả cầu tuyết.

Bọn hắn chém giết người Vạn Ma Lĩnh không đơn giản chỉ là giết địch vậy, mà ở một khía cạnh nào đó còn tránh miễn diệt vong cho rất nhiều tu sĩ phe mình.

Trước đó Cao Thái nói bọn hắn gánh vác trọng nhiệm cứu vớt Hạo Thiên Minh, tuy là lời nói đùa, song thế cục đúng thật đang từ từ phát triển theo hướng này.

Mà qua từng lần kinh nghiệm hợp tác thành công, phương thức giết địch của đám người Lục Diệp cũng dần trở nên biến ảo linh hoạt, không cần tiếp tục bị động chờ đợi, lúc cần thiết hoàn toàn có thể chủ động xuất kích.

Bởi thế, hai người Thiên Cơ Các Lỗ Ngọc Sơn và sư muội chính đang khẩn cấp chế tạo cơ quan tạo vật cỡ nhỏ.

….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau