Chương 1: Phong thủy phá rồng xanh
Đêm trước ngày sinh thần thứ chín, ông nội phong tôi trong một chiếc quan tài và chôn tại bãi tha ma.Đây là một quy tắc kỳ quặc trong nhà chúng tôi.
Từ năm tôi lên ba, năm nào ông nội cũng đóng quan tài cho tôi, năm thứ nhất là quan tài gỗ liễu, năm thứ hai là quan tài gỗ bách, năm thứ ba, quan tài đặt một lớp xương gà làm đế, sau đó rắc lên một lớp đồng xu lỗ vuông, sau khi tôi nằm xuống phủ một tầng dày kinh lụa màu vàng, trên đó viết chi chít đạo văn cầu siêu cho người chết và lời lẽ khuyên răn con người ta bỏ ác hướng thiện. Đống văn tự này đặc sệt như đầu ruồi, màu tím đen, được ông nội dùng máu huyết bản thân để viết thành. Cuối cùng quan tài bị niêm phong và chôn dưới lòng đất ba thước.
Năm đầu tiên, tôi bị chôn dưới lòng đất hai canh giờ, chờ đến lúc ông nội đào lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi đã bầm tím vì ngạt thở.
Đợi tôi hồi hồn trở lại, ông nội bắt đầu dạy một bí pháp hít thở để tôi có thể sống lâu hơn trong quan tài bị bịt kín.
Năm nay là năm thứ bảy, dùng một cỗ quan tài rất bình thường, chạm khắc rất thô thiển, không có bất kỳ kỹ xảo hoa mỹ gì. Lần này tôi bị chôn tổng công ba ngày mới được đào lên.
Vào thời điểm này những năm trước, ông nội sẽ xuống bếp nấu một bàn ăn lớn thức ăn, chúng tôi tổ tôn hai người sẽ hoan hoan hỉ hỉ ăn mừng sinh nhật. Nhưng năm nay ông nôi chỉ làm cho tôi một bát mì trường thọ rồi tự nhốt mình trong phòng.
Sáng sớm hôm sau, ông nội dẫn tôi ngồi xe đi cả một ngày tìm đến cửa nhà họ Tào.
Tào gia là một danh gia vọng tộc ở Mai Thành, nghe nói tổ tiên còn từng xuất đại quan, nhưng họ đối với ông nội tôi lại vô cùng cung kính, biết chúng tôi sắp tới, rất đông người từ sớm đã chen chúc trước cửa nghênh đón.
Mặc dù từ nhỏ tôi đã theo ông nội học phong thủy nhưng mãi cho đến hôm nay tôi mới biết trước đây trong giới phong thủy ông nội vô cùng nổi tiếng, địa vị cực cao. Trong một lần giải địa tại nghĩa trang vô tình nhặt được tôi, mới nảy sinh thoái ý, rửa tay chậu vàng rồi đưa tôi về quê sống ẩn dật.
Sau khi được Tào gia tiếp đón nồng hậu, ông nội chỉ nói một câu. “Ta có thể giải khai Long Khóa Huyệt, lưu Tào gia các ngươi một mạng, nhưng có một điều kiên."
Điều kiện đó là song phương định ra hôn ước để tôi và một Tào gia tôn nữ định thân.
Tôi rất lấy làm kỳ quái, trước khi đi đến Tào gia, ông nội tôi đã tự gieo một quẻ, tôi trộm xem thì thấy rõ ràng là quẻ đại hung, cả hai ông cháu gần như đều trải qua tình huống cửu tử nhất sinh, tại sao ông nội vẫn muốn lập ra hôn ước này?
Hơn nữa điều càng kỳ quặc hơn nữa vẫn còn ở phía sau.
Án theo yêu cầu của ông nội, từ lúc bắt đầu hôn ước, cả hai chúng tôi phải cùng buộc một sợi tơ hồng, ban ngày ở chung một phòng, ban đêm ngủ chung một quan tài. Tơ hồng phải đợi sau khi động phòng mới được cắt bỏ.
Tào gia vừa nghe xong lời này, liền vội vã đồng ý ngay.
Tôi biết ông nội rất có thể muốn thay Tào gia nghịch thiên cải mệnh, đây là điều cấm kỵ trong Phong Thủy, nếu không cần thân sẽ gặp tai họa ngập đâu.
Cái loại hôn ước đòi ông nôi phải dùng mạng đổi lại thì tôi cần làm gì?
Tôi kéo tay ông nội nói muốn về nhà. Nhưng ông nội nói đây là cách duy nhất ông có thể nghĩ ra để tục mệnh (kéo dài tính mệnh) cho tôi.
Hóa ra khi ông nội nhặt được tôi, phát hiện trên lưng tôi có một vết bớt lớn màu xanh kỳ dị, là một dạng hình xăm, trông giống một tòa Diên Vương Điên.
Ông nội nói, tôi sinh ra là vạn trung vô nhất Diêm Vương mệnh, cực kỳ tôn quý, cũng cực kỳ âm tà!
*Vạn trung vô nhất: Một trong một triêu.
Mệnh cách như vậy, sao một người bình thường có thể chịu được?
Ông nội đã cố gắng hết sức cũng chỉ có thể kéo dài tôi đến chín tuổi, nhưng từ đó về sau đó ông cũng không còn cách nào khác nên chỉ có thể tìm đến Tào gia.
“Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác ạ?" Tôi không bỏ cuộc hỏi lại.
“Có.” Ông nội gật đầu, sau đó thở dài một hơi, “Nhưng con không làm được.”
Tôi bướng bỉnh quấn lấy hỏi ông đó là biện pháp gì.
Ông nội thật sâu kín nhìn tôi và nói: “Trừ khi con có được Diêm Vương bổn sự, trở thành Diêm Vương sống ở thế giới này, thì tự nhiên không còn vấn đề gì nữa!"
Tôi sững sờ một lúc, sao có thể như vậy được?
“Nếu không làm được, thì con phải thành thành thực thực lưu lại Tào gia cho ta, có vậy ông cháu chúng ta mới hi vọng có ngày gặp lại!"
Đêm đó, hai bên thống nhất định thân Tào gia tôn nữ cho tôi, tên là Tào Tuyết Dung, là một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác thập phần xinh đẹp, nhưng tôi lại lơ đãng, cứ suy nghĩ mãi về chuyện này.
Ông nội nhấp một ngụm trà, ân cần sờ đầu tôi, rồi nhẹ nhàng nói: “Có biết tại sao ông nội lại đặt tên con là Lâm Thọ không? Phải tiếp tục sống tốt nhé."
Sau đó, ông để lại cây đèn bạch ngọc thanh liên cho Tào Tuyết Dung làm sính lễ rồi rời khỏi Tào gia.
Kể từ ngày đó, hai đứa con nít chúng tôi bắt đầu ở chung cùng một phòng.
Tào Tuyết Dung đối với tôi tốt đến không ngờ, nàng cởi giày cho tôi, đích thân mang nước nóng rửa chân cho tôi, ban đêm trong quan tài lạnh lẽo sẽ ôm tôi thật chặt để xua đuổi hàn khí. Nàng tốt đến mức từng khiến tôi có cảm giác ngoài ông nội, tôi có thêm người thân thứ hai trên đời.
Cho đến một đêm khuya hai tháng sau, Tào gia tổ phần táng trên núi Thanh Long, đột nhiên có một tiếng nổ lớn rung chuyển mặt đất. Tất cả người trong Tào gia hưng phấn đến nỗi thức cả đêm tế bái bàn thờ tổ tiên, ngày hôm sau liền mở tiệc lớn để ăn mừng. Tôi biết sự tình chắc chắn đã thành công rồi.
Nhưng chính vào đêm đó, Tào Tuyết Dung cắt đứt sợi dây màu đỏ, chỉ vào mặt tôi và nói: “Chỉ cần là thứ hắn từng chạm vào, đều vứt hết đi cho ta!"
Trong lòng tôi hẫng một nhịp hoang mang hỏi nàng ta có ý gì.
“Có ý gì?” gương mặt nhỏ nhắn của Tào Tuyết Dung phủ đầy sương giá, cười lạnh nói: “Ông nội ngươi là cái thá gì, ông già đó tính ra mệnh cách ta vô cùng tôn quý, chính là phượng hoàng trên trời cao, nên mới ép ta đính hôn với ngươi, để ngươi, một kẻ mệnh tiện tới chiếm vận số của ta!”
“Nếu không phải lệnh phụ mẫu khó cãi, cái loại tiện mệnh như ngươi sao có thể làm ô uế ta? Chỉ cần nghĩ đến ta đã thấy kinh tởm!” Tào Tuyết Dung nhìn tôi vẻ mặt đầy chán ghét, “Đều là do ông nội của ngươi, một lão hồ ly, đợi hai tháng mà vẫn không chịu động thủ nên ta chỉ có thể giả vờ cho lão xem."
Tôi thực sự không thể tin được rằng những lời lẽ ác độc như vậy lại có thể được nói ra từ miệng một cô bé chín tuổi.
“Được thôi! Ngươi đã ghét ta như vậy, ta sẽ lập tức rời đi.” Tôi cố ý sừng sộ một cách giận dữ rồi quay người muốn bỏ chạy. Ông nội khả năng đã xảy ra chuyện rồi, điều duy nhất tôi nên làm lúc này là nhanh chóng trốn khỏi đây.
“Chân! Nếu hắn dám chạy thì bẻ gãy cho ta.” Nghe Tào Tuyết Dung ra lệnh, một nhóm người cầm gậy gộc vây quanh chặn tôi ở cửa.
Không thể trốn ra ngoài được, tôi đành phải lùi lại, cười khẩy: “Đôi tay của ngươi chẳng phải từng rửa cái chân hôi hám của ta, sao ngươi không chặt luôn đi?"
“Ngươi muốn chết!” Tào Tuyết Dung tức giận, tóm lấy một cây gậy, dùng hết sức đánh về phía tôi. Chỉ chờ cơ hội này, tôi túm lấy Tào Tuyết Dung kéo lại gần, đồng thời chộp chiếc cốc sứ trên bàn đập vỡ, mài lên cổ cô ta và hét lớn: “Đều cút hết ra ngoài cho ta".
Tôi giữ chặt Tào Tuyết Dung làm con tin từng bước lùi ra ngoài. Nhưng vừa đến bậc cửa, đột nhiên Tào Tuyết Dung rút từ trong tay áo ra một con dao găm dứt khoát đâm vào tôi. Do bất ngờ và mất đà, tôi không còn cách nào khác là phải đẩy mạnh cô ta ra, gian nan tránh đi mũi dao, Tào Tuyết Dung hụt một nhịp, bị chính con dao của mình xé vào gò má trái. Dù chỉ là một vết cắt rất nhỏ nhưng cô ta sợ đến mức mặt mày tái mét. Tôi nhân cơ hội náo loạn, khéo léo né tránh ngăn cản của đàm người hầu, mắt thấy có thể leo tường đào thoát thì có một bóng người lóe đến chăn trước mặt tôi. Tôi không kịp chuyển thân liền đâm sầm vào người đó, giống như dồn lực đụng vào tường, tôi bị chấn bay ngược ra sau, lăn mấy vòng trên đất.
Một người đàn ông trung niên thân mặc hắc y nước da vàng như nến một bước đã đạp gãy chân trái của tôi, sau đó bẻ luôn cả hai tay của tôi vặn ra sau.
"Sao ngươi dám tổn thương mặt của ta? Sao ngươi dám? Sao ngươi dám?" Tào Tuyết Dung một tay che mặt trái một tay nhặt lên con dao găm điên cuồng đâm hết nhát này đến nhát khác vào bàn tay tôi: “Gân tay đâu? Làm sao để cắt được gân tay?"
“Tiểu thư, thế là đủ rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi có thể trị lành mà.” Người đàn ông có khuôn mặt vàng cháy đứng ra khuyên nhủ.
“Câm miệng, ta phải cắt đứt gân tay gân chân của của hắn!” Tào Tuyết Dung cuồng loạn như phát điên hét lớn.
“Được, vậy để ta tới làm.” Người đàn ông da mặt vàng đưa tay muốn tiếp lấy dao nhưng bị Tào Tuyết Dung gạt đi, “Không, ngươi dạy ta, ta muốn đích thân làm!” Tào Tuyết Dung ác độc nhìn tôi chằm chằm.
Nam nhân im lặng trong chốc lát, sau đó bẻ lại tay trái của tôi, chỉ vào cổ tay: “Cắt ở đây.”
Tào Tuyết Dung đâm mạnh, nhưng do cô ả thiếu kinh nghiệm nên cổ tay và mắt cá chân của tôi bị băm thành từng mảnh, máu tươi vương vãi trên chiếc váy trắng như tuyết và trên cả nền nhà đen bóng.
Tôi biết rõ hậu quả của việc bị cắt gân, dù không chết cũng sẽ biến thành phế nhân, nhưng tôi đã hứa với ông nội sẽ sống sót.
Tôi im lăng nghiến chặt răng vặn vẹo thân người cố gắng bò ra ngoài. Đột nhiên có một nhóm người từ hướng ngược lại vội vàng chạy đến, "Có chuyện gì vậy? Dung nhi con đang làm gì đấy? Tào gia gia chủ thất kinh sửng sốt.
“Hắn đả thương mặt con, con muốn giết chết hắn.” Hai mắt Tào Tuyết Dung lóe lên vẻ oán độc cay nghiệt, gần như rít lên qua kẽ răng.
“Mặc dù ông nội hắn chết rồi nhưng tên tiểu tử này lưu lại vẫn có ích.” Cha Cao cau mày.
Ngực tôi như bị một cây búa tạ khổng lồ đập vào, tai ù đi, tuy có linh cảm chẳng lành nhưng khi nghe Tào gia đích thân xác nhận, tôi gần như chết lặng.
“Con mặc kệ, con muốn hắn chết, con muốn hắn chết!” Tào Tuyết Dung chẳng thèm để ý chung quanh một mực hung hăng kêu gào.
Cha Cao không còn cách nào khác đành phải xua tay nói: “Kéo xuống giết đi. Làm cho sạch sẽ một chút.”
“Không được, thế này thì quá dễ dàng cho hắn!” Tào Tuyết Dung cự tuyệt, nghiến răng nghiến lợi nói “Hắn không phải thích ngủ trong quan tài sao? Vậy để hắn ngủ cho đủ!”
“Các ngươi mau bôi thuốc cho hắn đi, đừng để hắn chết, ta muốn chôn sống hắn ném vào trong núi sâu, đợi khi chết hẳn sẽ đào ra để đóng đinh!"
Từ năm tôi lên ba, năm nào ông nội cũng đóng quan tài cho tôi, năm thứ nhất là quan tài gỗ liễu, năm thứ hai là quan tài gỗ bách, năm thứ ba, quan tài đặt một lớp xương gà làm đế, sau đó rắc lên một lớp đồng xu lỗ vuông, sau khi tôi nằm xuống phủ một tầng dày kinh lụa màu vàng, trên đó viết chi chít đạo văn cầu siêu cho người chết và lời lẽ khuyên răn con người ta bỏ ác hướng thiện. Đống văn tự này đặc sệt như đầu ruồi, màu tím đen, được ông nội dùng máu huyết bản thân để viết thành. Cuối cùng quan tài bị niêm phong và chôn dưới lòng đất ba thước.
Năm đầu tiên, tôi bị chôn dưới lòng đất hai canh giờ, chờ đến lúc ông nội đào lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi đã bầm tím vì ngạt thở.
Đợi tôi hồi hồn trở lại, ông nội bắt đầu dạy một bí pháp hít thở để tôi có thể sống lâu hơn trong quan tài bị bịt kín.
Năm nay là năm thứ bảy, dùng một cỗ quan tài rất bình thường, chạm khắc rất thô thiển, không có bất kỳ kỹ xảo hoa mỹ gì. Lần này tôi bị chôn tổng công ba ngày mới được đào lên.
Vào thời điểm này những năm trước, ông nội sẽ xuống bếp nấu một bàn ăn lớn thức ăn, chúng tôi tổ tôn hai người sẽ hoan hoan hỉ hỉ ăn mừng sinh nhật. Nhưng năm nay ông nôi chỉ làm cho tôi một bát mì trường thọ rồi tự nhốt mình trong phòng.
Sáng sớm hôm sau, ông nội dẫn tôi ngồi xe đi cả một ngày tìm đến cửa nhà họ Tào.
Tào gia là một danh gia vọng tộc ở Mai Thành, nghe nói tổ tiên còn từng xuất đại quan, nhưng họ đối với ông nội tôi lại vô cùng cung kính, biết chúng tôi sắp tới, rất đông người từ sớm đã chen chúc trước cửa nghênh đón.
Mặc dù từ nhỏ tôi đã theo ông nội học phong thủy nhưng mãi cho đến hôm nay tôi mới biết trước đây trong giới phong thủy ông nội vô cùng nổi tiếng, địa vị cực cao. Trong một lần giải địa tại nghĩa trang vô tình nhặt được tôi, mới nảy sinh thoái ý, rửa tay chậu vàng rồi đưa tôi về quê sống ẩn dật.
Sau khi được Tào gia tiếp đón nồng hậu, ông nội chỉ nói một câu. “Ta có thể giải khai Long Khóa Huyệt, lưu Tào gia các ngươi một mạng, nhưng có một điều kiên."
Điều kiện đó là song phương định ra hôn ước để tôi và một Tào gia tôn nữ định thân.
Tôi rất lấy làm kỳ quái, trước khi đi đến Tào gia, ông nội tôi đã tự gieo một quẻ, tôi trộm xem thì thấy rõ ràng là quẻ đại hung, cả hai ông cháu gần như đều trải qua tình huống cửu tử nhất sinh, tại sao ông nội vẫn muốn lập ra hôn ước này?
Hơn nữa điều càng kỳ quặc hơn nữa vẫn còn ở phía sau.
Án theo yêu cầu của ông nội, từ lúc bắt đầu hôn ước, cả hai chúng tôi phải cùng buộc một sợi tơ hồng, ban ngày ở chung một phòng, ban đêm ngủ chung một quan tài. Tơ hồng phải đợi sau khi động phòng mới được cắt bỏ.
Tào gia vừa nghe xong lời này, liền vội vã đồng ý ngay.
Tôi biết ông nội rất có thể muốn thay Tào gia nghịch thiên cải mệnh, đây là điều cấm kỵ trong Phong Thủy, nếu không cần thân sẽ gặp tai họa ngập đâu.
Cái loại hôn ước đòi ông nôi phải dùng mạng đổi lại thì tôi cần làm gì?
Tôi kéo tay ông nội nói muốn về nhà. Nhưng ông nội nói đây là cách duy nhất ông có thể nghĩ ra để tục mệnh (kéo dài tính mệnh) cho tôi.
Hóa ra khi ông nội nhặt được tôi, phát hiện trên lưng tôi có một vết bớt lớn màu xanh kỳ dị, là một dạng hình xăm, trông giống một tòa Diên Vương Điên.
Ông nội nói, tôi sinh ra là vạn trung vô nhất Diêm Vương mệnh, cực kỳ tôn quý, cũng cực kỳ âm tà!
*Vạn trung vô nhất: Một trong một triêu.
Mệnh cách như vậy, sao một người bình thường có thể chịu được?
Ông nội đã cố gắng hết sức cũng chỉ có thể kéo dài tôi đến chín tuổi, nhưng từ đó về sau đó ông cũng không còn cách nào khác nên chỉ có thể tìm đến Tào gia.
“Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác ạ?" Tôi không bỏ cuộc hỏi lại.
“Có.” Ông nội gật đầu, sau đó thở dài một hơi, “Nhưng con không làm được.”
Tôi bướng bỉnh quấn lấy hỏi ông đó là biện pháp gì.
Ông nội thật sâu kín nhìn tôi và nói: “Trừ khi con có được Diêm Vương bổn sự, trở thành Diêm Vương sống ở thế giới này, thì tự nhiên không còn vấn đề gì nữa!"
Tôi sững sờ một lúc, sao có thể như vậy được?
“Nếu không làm được, thì con phải thành thành thực thực lưu lại Tào gia cho ta, có vậy ông cháu chúng ta mới hi vọng có ngày gặp lại!"
Đêm đó, hai bên thống nhất định thân Tào gia tôn nữ cho tôi, tên là Tào Tuyết Dung, là một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác thập phần xinh đẹp, nhưng tôi lại lơ đãng, cứ suy nghĩ mãi về chuyện này.
Ông nội nhấp một ngụm trà, ân cần sờ đầu tôi, rồi nhẹ nhàng nói: “Có biết tại sao ông nội lại đặt tên con là Lâm Thọ không? Phải tiếp tục sống tốt nhé."
Sau đó, ông để lại cây đèn bạch ngọc thanh liên cho Tào Tuyết Dung làm sính lễ rồi rời khỏi Tào gia.
Kể từ ngày đó, hai đứa con nít chúng tôi bắt đầu ở chung cùng một phòng.
Tào Tuyết Dung đối với tôi tốt đến không ngờ, nàng cởi giày cho tôi, đích thân mang nước nóng rửa chân cho tôi, ban đêm trong quan tài lạnh lẽo sẽ ôm tôi thật chặt để xua đuổi hàn khí. Nàng tốt đến mức từng khiến tôi có cảm giác ngoài ông nội, tôi có thêm người thân thứ hai trên đời.
Cho đến một đêm khuya hai tháng sau, Tào gia tổ phần táng trên núi Thanh Long, đột nhiên có một tiếng nổ lớn rung chuyển mặt đất. Tất cả người trong Tào gia hưng phấn đến nỗi thức cả đêm tế bái bàn thờ tổ tiên, ngày hôm sau liền mở tiệc lớn để ăn mừng. Tôi biết sự tình chắc chắn đã thành công rồi.
Nhưng chính vào đêm đó, Tào Tuyết Dung cắt đứt sợi dây màu đỏ, chỉ vào mặt tôi và nói: “Chỉ cần là thứ hắn từng chạm vào, đều vứt hết đi cho ta!"
Trong lòng tôi hẫng một nhịp hoang mang hỏi nàng ta có ý gì.
“Có ý gì?” gương mặt nhỏ nhắn của Tào Tuyết Dung phủ đầy sương giá, cười lạnh nói: “Ông nội ngươi là cái thá gì, ông già đó tính ra mệnh cách ta vô cùng tôn quý, chính là phượng hoàng trên trời cao, nên mới ép ta đính hôn với ngươi, để ngươi, một kẻ mệnh tiện tới chiếm vận số của ta!”
“Nếu không phải lệnh phụ mẫu khó cãi, cái loại tiện mệnh như ngươi sao có thể làm ô uế ta? Chỉ cần nghĩ đến ta đã thấy kinh tởm!” Tào Tuyết Dung nhìn tôi vẻ mặt đầy chán ghét, “Đều là do ông nội của ngươi, một lão hồ ly, đợi hai tháng mà vẫn không chịu động thủ nên ta chỉ có thể giả vờ cho lão xem."
Tôi thực sự không thể tin được rằng những lời lẽ ác độc như vậy lại có thể được nói ra từ miệng một cô bé chín tuổi.
“Được thôi! Ngươi đã ghét ta như vậy, ta sẽ lập tức rời đi.” Tôi cố ý sừng sộ một cách giận dữ rồi quay người muốn bỏ chạy. Ông nội khả năng đã xảy ra chuyện rồi, điều duy nhất tôi nên làm lúc này là nhanh chóng trốn khỏi đây.
“Chân! Nếu hắn dám chạy thì bẻ gãy cho ta.” Nghe Tào Tuyết Dung ra lệnh, một nhóm người cầm gậy gộc vây quanh chặn tôi ở cửa.
Không thể trốn ra ngoài được, tôi đành phải lùi lại, cười khẩy: “Đôi tay của ngươi chẳng phải từng rửa cái chân hôi hám của ta, sao ngươi không chặt luôn đi?"
“Ngươi muốn chết!” Tào Tuyết Dung tức giận, tóm lấy một cây gậy, dùng hết sức đánh về phía tôi. Chỉ chờ cơ hội này, tôi túm lấy Tào Tuyết Dung kéo lại gần, đồng thời chộp chiếc cốc sứ trên bàn đập vỡ, mài lên cổ cô ta và hét lớn: “Đều cút hết ra ngoài cho ta".
Tôi giữ chặt Tào Tuyết Dung làm con tin từng bước lùi ra ngoài. Nhưng vừa đến bậc cửa, đột nhiên Tào Tuyết Dung rút từ trong tay áo ra một con dao găm dứt khoát đâm vào tôi. Do bất ngờ và mất đà, tôi không còn cách nào khác là phải đẩy mạnh cô ta ra, gian nan tránh đi mũi dao, Tào Tuyết Dung hụt một nhịp, bị chính con dao của mình xé vào gò má trái. Dù chỉ là một vết cắt rất nhỏ nhưng cô ta sợ đến mức mặt mày tái mét. Tôi nhân cơ hội náo loạn, khéo léo né tránh ngăn cản của đàm người hầu, mắt thấy có thể leo tường đào thoát thì có một bóng người lóe đến chăn trước mặt tôi. Tôi không kịp chuyển thân liền đâm sầm vào người đó, giống như dồn lực đụng vào tường, tôi bị chấn bay ngược ra sau, lăn mấy vòng trên đất.
Một người đàn ông trung niên thân mặc hắc y nước da vàng như nến một bước đã đạp gãy chân trái của tôi, sau đó bẻ luôn cả hai tay của tôi vặn ra sau.
"Sao ngươi dám tổn thương mặt của ta? Sao ngươi dám? Sao ngươi dám?" Tào Tuyết Dung một tay che mặt trái một tay nhặt lên con dao găm điên cuồng đâm hết nhát này đến nhát khác vào bàn tay tôi: “Gân tay đâu? Làm sao để cắt được gân tay?"
“Tiểu thư, thế là đủ rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi có thể trị lành mà.” Người đàn ông có khuôn mặt vàng cháy đứng ra khuyên nhủ.
“Câm miệng, ta phải cắt đứt gân tay gân chân của của hắn!” Tào Tuyết Dung cuồng loạn như phát điên hét lớn.
“Được, vậy để ta tới làm.” Người đàn ông da mặt vàng đưa tay muốn tiếp lấy dao nhưng bị Tào Tuyết Dung gạt đi, “Không, ngươi dạy ta, ta muốn đích thân làm!” Tào Tuyết Dung ác độc nhìn tôi chằm chằm.
Nam nhân im lặng trong chốc lát, sau đó bẻ lại tay trái của tôi, chỉ vào cổ tay: “Cắt ở đây.”
Tào Tuyết Dung đâm mạnh, nhưng do cô ả thiếu kinh nghiệm nên cổ tay và mắt cá chân của tôi bị băm thành từng mảnh, máu tươi vương vãi trên chiếc váy trắng như tuyết và trên cả nền nhà đen bóng.
Tôi biết rõ hậu quả của việc bị cắt gân, dù không chết cũng sẽ biến thành phế nhân, nhưng tôi đã hứa với ông nội sẽ sống sót.
Tôi im lăng nghiến chặt răng vặn vẹo thân người cố gắng bò ra ngoài. Đột nhiên có một nhóm người từ hướng ngược lại vội vàng chạy đến, "Có chuyện gì vậy? Dung nhi con đang làm gì đấy? Tào gia gia chủ thất kinh sửng sốt.
“Hắn đả thương mặt con, con muốn giết chết hắn.” Hai mắt Tào Tuyết Dung lóe lên vẻ oán độc cay nghiệt, gần như rít lên qua kẽ răng.
“Mặc dù ông nội hắn chết rồi nhưng tên tiểu tử này lưu lại vẫn có ích.” Cha Cao cau mày.
Ngực tôi như bị một cây búa tạ khổng lồ đập vào, tai ù đi, tuy có linh cảm chẳng lành nhưng khi nghe Tào gia đích thân xác nhận, tôi gần như chết lặng.
“Con mặc kệ, con muốn hắn chết, con muốn hắn chết!” Tào Tuyết Dung chẳng thèm để ý chung quanh một mực hung hăng kêu gào.
Cha Cao không còn cách nào khác đành phải xua tay nói: “Kéo xuống giết đi. Làm cho sạch sẽ một chút.”
“Không được, thế này thì quá dễ dàng cho hắn!” Tào Tuyết Dung cự tuyệt, nghiến răng nghiến lợi nói “Hắn không phải thích ngủ trong quan tài sao? Vậy để hắn ngủ cho đủ!”
“Các ngươi mau bôi thuốc cho hắn đi, đừng để hắn chết, ta muốn chôn sống hắn ném vào trong núi sâu, đợi khi chết hẳn sẽ đào ra để đóng đinh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất