Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 24: Giấy bùa vàng, đinh trấn quỷ

Trước Sau
“Thất tinh mượn pháp, định!” Ngụy Động Đình hét lớn một tiếng, đứng dậy nhảy về phía ao sen.

Lá bùa vàng bay vèo qua người hắn chìm xuống, tuy là một mảnh giấy bùa mỏng nhưng dường như có sức nặng ngàn cân, đè lên trên thi thể nữ tử.

Ngụy Đông Đình ở giữa không trung, hắn lật tay một cái, đem thi thể nữ tử đập xuống.

Tôi nhìn thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo lập lòe khi lòng bàn tay hắn ta xoay chuyển, là thứ gì đó giống như một chiếc đinh trấn tà kẹp trong lòng bàn tay hắn ta, và ngay lúc đó nó bắn vào đỉnh đầu của thi thể.

Ngay khi chiếc đinh trấn tà vừa rơi xuống và bị lá bùa trấn áp, thi thể nữ đang lạch cạnh duỗi xương chậm rãi đứng dậy, lập tức bị trấn định, bùm một tiếng ngồi xuống.

Đột nhiên, gió ngừng thổi, tóc từ đáy ao bò ra tứ phía phát ra từng đám khói đen, kèm theo mùi khét nồng nặc, cháy thành tro.

“Sợ cái gì? Chỉ là chút tiểu sự mà thôi!” Ngụy Đông Đình trở lại bờ, chắp hai tay sau lưng, cau mày mắng.

Lúc này, bên cạnh ao sen rất hỗn loạn, khắp nơi đều là tiếng quỷ kêu, sói tru. Nghe được Ngụy Đông Đình mắng, mọi người phản ứng lại, Lưu Hạo hét lớn: “Không được chạy lung tung! Ngụy tiên sinh đã thu phục được tà linh rồi!”

Tiếng hét của hắn khiến mọi người bình tĩnh lại, một lúc sau tình hình cuối cùng cũng được kiểm soát.

“Đều là thứ chó và mèo gì vậy?” Ngụy Đồng Đình sắc mặt nghiêm nghị, ra lệnh: “Lôi ra đây!”

Lưu Hạo vội vàng sai người xuống kéo thi thể lên.

Lúc này, nước trong ao sen bắt đầu chảy róc rách, mực nước đã hạ xuống lại đang dần dâng lên.

Những người được Lưu Hạo gọi đến đều run rẩy sợ hãi khi nhìn thi thể người phụ nữ bị vướng trong ao, phải đến khi Lưu Hạo hứa trọng thưởng, mới có vài người lấy hết can đảm cầm lấy chiếc móc sắt cài vào cọc tre, móc vào thân người phụ nữ rồi kéo mạnh.

“Đi qua nhìn xem.” Tôi dẫn Thiết Đầu trở lại.

Khi chúng tôi đến nơi, thi thể người phụ nữ đã được vớt lên, ướt sũng, phủ đầy lông tóc, từng cục đen như mực khiến người ta dựng cả tóc gáy. Trên đầu thi thể nữ có một lá bùa, một chiếc đinh sắt ghim qua lá bùa, xuyên vào hộp sọ.

“Nữ…nữ thi thể nữ này có tỉnh lại không?” Thiết Đầu run rẩy hỏi.

Tôi cau mày không nói gì, sau đó nhìn thấy Ngụy Động Đình chỉ vào thi thể nữ tử nói với Lưu Hạo: “Đi xem đi, ngươi có nhận ra nàng không?”

Lưu Hạo a lên kinh hãi, nhưng không dám từ chối, hắn nắm lấy một cây sào tre ngắn hơn đứng ra xa vén tóc trên mặt thi thể nữ tử.

Gương mặt vừa được vén lên, trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng kinh nghi trầm thấp.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của thi thể nữ, đôi mắt mở to trắng xám nhìn thẳng vào mọi người.

“Sao lại là… là…” Lưu Hạo đột nhiên hét lên, không thể tin loạng choạng lùi về phía sau.



“Hoảng hốt cái gì! Là ai?” Ngụy Đông Đình cau có mắng mỏ.

“Là Tú Ngọc…là Tú Ngọc!” Lưu Hạo run rẩy kêu lên.

Trái tim tôi ngừng đập.

“Đó…đó là con gái của Dương đại thúc?” Thiết Đầu cũng kinh ngạc.

“Tú Ngọc, sao có thể là Tú Ngọc!” Lưu Hạo quỳ sụp trên mặt đất, thống khổ khóc lớn.

Tôi liếc nhìn đám người, mọi người đều hoảng sợ, Chu Tường đứng trong góc tối, đôi mắt trợn trợn, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, vẻ mặt kinh ngạc lại trở nên tê dại.

“Không đúng lắm.” Tôi cau mày.

“Cậu nói cái gì?” Thiết Đầu không nghe rõ hỏi lại.

Tôi nói không có gì, “Đi gọi Dương đại thúc và những người khác tới đây.”

“Được!” Thiết Đầu gật đầu, lại thở dài, quay người bỏ chạy.

Một lúc sau, anh ta hấp tấp chạy lại cùng một nhóm người.

“Tú Ngọc ở đâu? Tú Ngọc ở đâu?”

Dương đại thúc loạng choạng bước tới, nhìn thấy nữ thi bên cạnh ao sen, lảo đảo suýt ngất xỉu nhưng đã được Trương sư phụ và Thiết Đầu đỡ lại.

Tôi bước tới vỗ nhẹ vào lưng chú Dương, nhỏ giọng nói: “Chú đừng nóng vội, nhìn kỹ xem đây có phải là Tú Ngọc không.”

Dương đại thúc nghe tôi nói, lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, run rẩy nói: “Tôi… tôi nhìn lại một lần nữa, tôi nhìn kỹ lại… không thể…không thể là con gái của tôi được…"

Hai người trong chúng tôi đi cùng đại thúc đến đó.

“Các người lại muốn làm gì, thật sự cho rằng ta đang nói đùa sao?” Ngụy Đông Đình nhìn thấy hành động này thì lạnh giọng.

Thiết Đầu tức giận chửi: “Đồ ngu! Không nghe rõ có thể không phải là Tú Ngọc sao? Đây là cha ruột của cô ấy!”

“Nhìn thì nhìn, đừng có đụng chạm lung tung!” sắc mặt Ngụy Đông Đình âm trầm nhưng kỳ quái là hắn lại không có tức giận.

Chúng tôi đưa Dương đại thúc lại gần xem xét kỹ hơn xác chết của người phụ nữ.

“Là Tú Ngọc, là con gái tôi!”



Dương đại thúc ô ô khóc lớn định nhào đến, Thiết Đầu và Trương sư phụ vội vàng giữ lấy người.

Tôi quay lại nhìn thấy Lưu Hạo đang quỳ trên mặt đất, thở hổn hển, liền nói với Thiết Đầu: “Chăm sóc Dương đại thúc.”

Sau đó đi tới chỗ Lưu Hạo. “Lưu lão bản, đợi chút nữa hãy khóc.” Tôi quỳ xuống vỗ nhẹ vào vai hắn ta.

Lưu Hạo giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy là tôi liền lau nước mắt sụt sùi: “Tú Ngọc, sao lại có chuyện như vậy xảy ra với Tú Ngọc của tôi…”

“Khóc cái gì? Tôi thấy anh khá là vui đấy. Lại đây nghỉ ngơi đi.” Tôi mỉm cười.

“Cậu…cậu có ý gì? Tôi… Tú Ngọc, ta làm sao có thể vui vẻ được?” Lưu Hạo tức giận nói, không ngừng lau nước mắt, lại khóc lóc.

“Thôi được rồi. Vừa khóc vừa gào mệt đến đâu kia chứ.” Tôi lắc đầu.

“Cậu đừng đùa nữa, nếu không đừng trách tôi…” Lưu Hạo tức giận nói.

“Sao nào, anh muốn chặt tôi?” Tôi trừng mắt nhìn anh, “Hay là muốn ném tôi xuống ao sen ngạt chết?”

“Mày…mày đang nói cái quái quỷ gì vậy?” Lưu Hạo gào lên.

Tôi cười: “Xem đi, tức giận rồi, cảm thấy chột dạ, có gì to tát đâu, đưa tôi năm triệu tôi sẽ giữ kín bí mật. Thế nào?”

“Mày…mày đang muốn tống tiền!” Lưu Hạo tức tối.

“Cơ hội tốt như vậy không biết trân trọng thì đừng trách tôi lật mặt.” Tôi cúi đầu.

“Mày…mày muốn làm cái gì? Căn nhà này là của Tào gia, có Ngụy tiên sinh ở đây, mày cho rằng mình là ai, muốn làm gì thì làm sao?” Lưu Hạo nghiến răng nghiến lợi.

“Nghe nói nhà họ Tào làm từ thiện nhiều nhất ở Mai Thành?” Tôi cười nói: “Vậy tôi đoán nếu nhà họ Tào biết anh giết vợ mình rồi vứt xác vào ao sen nhà họ thì họ sẽ là người đầu tiên muốn giết anh đi?

“Không được phép vu khống! Tôi khi nào…” Lưu Hạo tức đến lồng lộn.

Tôi ngắt lời nói: “Tôi có cần nói cho anh biết khi nào thi thể được vứt xuống không, lão huynh sao phải tự mình làm khổ? Việc có thể tiêu tiền sao lại cứ cố chấp. Chết có mang theo được đâu, anh nói có đúng không?”

“Hừ cái loại tiểu nhân như mày tao gặp nhiều rồi, đừng hòng hoa ngôn xảo ngữ tống tiền ở đây!” Lưu Hạo cười lạnh.

"Thật sao? Vậy anh đã gặp qua bao nhiêu thầy Phong Thủy rồi? Tôi mỉm cười trang nghiêm nhìn lại.

“Mày…mày…” Lưu Hạo nghiến răng nghiến lợi, “Thế này đi, hai triệu! Không phải để cậu giữ im lặng. Tôi, Lưu Hạo, quang minh chính đại, đây chỉ là để chúng ta kết bạn!”

“Bốn triệu, thấp hơn miễn bàn.” Tôi nhẹ nhàng đáp lại lời đề nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau