Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 54

Trước Sau
Hai chúng tôi ẩn thân vào bóng tối rồi lén lút lẻn vào sân sau.

“Chờ đã, có phải ngay từ đầu cậu đã có chủ định lẻn vào trong không?” Thiệu Tử Long đột nhiên hỏi.

Tôi nói đúng vậy.

Thiệu Tử Long không ngờ tôi trả lời dứt khoát như vậy, ồ lên một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Cửa vào sân sau là một cánh cửa gỗ nhỏ, làm tổng thể trông có vẻ nhỏ hẹp kín đáo, nhưng khi bước chân vào lại là khoảng sân rộng, có rất nhiều dãy phòng nối tiếp.

Ngoài hai đạo sĩ canh cổng, bên trong còn rất nhiều vị trí được bố trí canh gác, hai chúng tôi phải cẩn thận tránh né từng lớp.

“Đây không phải là nơi bế quan sao? Nhiều người như vậy, không biết lại nghĩ đi lọt vào bảo khố nhà địa chủ…?” Thiệu Tử Long lẩm bẩm.

Trên đường đi chúng tôi bắt gặp một căn nhà hai tầng, kiến trúc không có gì đặc biệt nhưng trước hiên có một cây dương liễu đại thụ khiến tổng thể căn nhà mang đậm một màu sắc cổ kính.

Thấy tôi dừng lại một lúc lâu, Thiệu Tử Long đi tới hỏi “Ngôi nhà này có vấn đề gì sao?”

“Bố cục phong thủy của ngôi nhà này rất đặc biệt.” Tôi nhìn lên mái hiên đáp.

“Lại là Phong Thủy, thật phiền phức.” Thiệu Tử Long cũng nhìn xung quanh thở dài thườn thượt.

Đột nhiên cách đó không xa có tiếng bước chân vang lên dồn dập, chúng tôi nhanh chóng tìm chỗ trốn. Quả nhiên mấy phút sau có hai đạo sĩ đang men theo hành lang đi đến trước cửa căn nhà. Một người cầm giỏ, người còn lại đi lên trước mở khóa cửa.

Tôi và Thiệu Tử Long âm thầm trao đổi ánh mắt, đợi hai người kia khuất dạng, chúng tôi cũng lặng lẽ theo vào trong.

Trong phòng không có đèn điện, chỉ có ánh sáng le lói từ ngọn nến chỗ lối rẽ đi lên cầu thang lên tầng hai.

Đột nhiên có tiếng “đông đông đông” vang lên, rồi đến tiếng bước chân xuống cầu thang. Tôi và Thiệu Tử Long nhanh nhẹn trốn vào một chiếc tủ lớn gần đó.

Một trong hai đạo sĩ từ tầng hai đi xuống, trên tay cầm một ngọn nến. Chắc do nghe thấy tiếng động nên nghi ngờ đi xuống kiểm tra. Hắn ta đưa tay định mở cửa tủ, nhưng bàn tay chạm vào tay nắm cửa lại lưỡng lự, vẻ mặt bối rối, dường như không muốn chạm đến cửa tủ.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi vào làm lắc lư chiếc tủ. Đạo sĩ lập tức thở phào thì thầm: “Thì ra là gió.”



Đạo sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán xoay người đóng cửa lại rồi lên tầng hai.

Tôi và Thiệu Tử Long im lặng nhìn xuyên qua khe cửa tủ có thể thấy rõ vẻ mặt của đạo sĩ, hai chúng tôi có chút băn khoăn. Rốt cuộc là đang cố kị cái gì?

Đợi đến khi ra khỏi tủ, hai chúng tôi không hẹn mà lập tức quay đầu nhìn vào trong. Mặc dù căn phòng tối đen như mực nhưng Thiệu Tử Long hiển nhiên đã luyện qua dạ nhãn (một kỹ năng nhìn trong bóng đêm) cho nên bóng tối bậc này hoàn toàn không phải là trở ngại với cả hai chúng tôi.

Trong tủ trống không nhưng trên tường tủ có vẽ một bức tranh quái đản. Màu sơn của bức vẽ đỏ sẫm, có phần giống với màu sơn tủ. Bức tranh mô tả một khung cảnh vô cùng khủng khiếp. Một nhóm tà linh có vẻ ngoài hung dữ tụ tập lại với nhau, trong đó có chín ác quỷ, trên tay cầm một cây gậy, đầu lâu của chúng buộc vào một đầu gậy.

Những đầu lâu đó có lợn, bò, cừu…

Cuối hàng là ba cái đầu người, một ông già, một thiếu nữ và một đứa trẻ. Chúng tà ác đến mức khiến người ta nhìn vào là sởn tóc gáy.

Chẳng trách hồi nãy tên đạo sĩ do dự không dám mở cửa tủ.

Hai chúng tôi hết nhìn bức vẽ rồi quay sang nhìn nhau, trong mắt dấy lên nghi ngờ. Nhưng chưa kịp trao đồi thì trên lầu truyền lại đến tiếng động, hình như là tiếng bát đĩa lạch cạch, sau đó vang lên âm thanh trầm trầm của hai người đang tụng kinh.

Nửa đêm nửa hôm hai đạo sĩ chạy vào ngôi nhà nhỏ kỳ dị này để tụng niệm kinh văn? Chuyện này thực sự khiến người ta không khỏi nghi hoặc. Thiệu Tử Long dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi hỏi có muốn lên lầu nhìn xem không.

Tôi lắc đầu. Ngôi nhà này quá nhỏ nếu đi lên đó chắc chắn sẽ đánh động đối phương, dù sao cũng đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta đến lúc đó thật không dễ giải thích.

Hai chúng tôi quyết định tiếp tục chờ bên dưới. Không ngờ hai người kia từ bắt đầu tụng kinh liền không hề có dấu hiệu ngừng lại. Tôi thấp giọng hỏi Thiệu Tử Long nghe xem có biết câu kinh nào được đọc ở trên đó không.

“Tôi đã nghe qua rất nhiều đạo kinh, nhưng chưa từng nghe qua những từ ngữ này.” Thiệu Tử Long cau mày.

Kết quả là chúng tôi đã chăm chú lắng nghe hơn một tiếng đồng hồ. Ngay cả Thiệu Tử Long ban đầu nói không buồn ngủ, cũng ngáp ngắn ngáp dài.

Cũng may đúng lúc hai chúng tôi sắp chịu không nổi thì tiếng tụng kinh trên lầu đình chỉ. Hai chúng tôi vội vã chui lại vào tủ, cẩn thận kéo cánh cửa lại. Tiếng bước chân di chuyển đến chân cầu thang vang lên, hai bóng người lần lượt bước xuống tầng một, lần này trên tay mỗi người cầm một ngọn nến.

Khi đi ngang qua tủ, vị đạo sĩ lớn tuổi dừng lại hỏi: “Vừa rồi sư đệ đi có xuống chạm vào tủ không?”

Đạo sĩ trẻ tuổi vội vàng nói: “Đệ vừa nghe thấy tiếng động, tưởng rằng…đệ định mở cửa tủ nhìn xem.”

“Đệ mở ra rồi?” vị đạo sĩ lớn tuổi hỏi một cách gay gắt.

“Không, không!” Đạo sĩ trẻ tuổi vội vàng giải thích: “Đệ vừa mới chỉ chạm vào tay nắm chưa kịp mở ra, thì nghe tiếng gió thổi…”



Lão đạo sĩ sắc mặt tái nhợt: “Ta đã cảnh cáo đệ không được đụng vào cái tủ này, sư đệ vẫn nhắm mắt làm ngơ đúng không?”

“Sư huynh, bức tranh trong tủ thật sự quá… quá…” Đạo sĩ trẻ tuổi lắp bắp.

“Quá cái gì?” đạo sĩ lớn tuổi ngắt lời.

“Lần trước đi theo sư huynh, vô tình nhìn thấy bức tranh trong tủ, trở về đệ…đệ liên tục gặp ác mộng…” tiểu đạo sĩ run rẩy nói.

Sắc mặt đạo sĩ lớn tuổi càng trầm xuống, “Vậy ngươi còn dám mở cửa tủ?”

“Sư huynh đệ…đệ cũng không biết tại sao, tuy rằng rất sợ hãi, nhưng khi đi ngang qua lại nhịn không được muốn mở cửa…” vị tiểu sư đệ ủy khuất nói.

Lão đạo sĩ thở dài, ôn hòa nói: “Cũng không hoàn toàn trách đệ được, ta cũng luôn cảm thấy như vậy.”

“A, sư huynh cũng như vậy sao?” Tiểu đạo sĩ kinh hãi, “Vậy… rốt cuộc chuyện này là thế nào? Bức tranh trong tủ này thật sự quá cổ quái, tại sao sư phụ lại phân phó chúng ta…nửa đêm canh ba đến đây…”

“Sư phụ bảo chúng ta làm gì thì làm nấy, lấy đâu ra lắm sao với trăng như vậy?” Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn vị tiểu sự đệ nạt nộ.

“Lời sư phụ phân phó chúng ta nhất định phải nhất nhất tuân theo, nhưng chuyện này… thật sự là kỳ quái…” Tiểu sư đệ bạo gan nói thêm: “Mỗi lần đến đây, đệ đều rất sợ hãi.”

Sư huynh trầm giọng nói: “Ngươi quên những gì sư phụ nói rồi sao? Tại sao Tào Tiên Quan lại được xây dựng ở đây? Chẳng phải là vì Thanh Long Sơn quá mức hung tà, để tránh tai họa tổn hại xung quanh, chúng ta bắt buộc phải xây dựng đạo quan để trấn áp núi Thanh Long, cho nên trong quan có một vài kỳ vật cũng không có gì đáng kinh ngạc.”

“Vâng.” Tiểu đạo sĩ chắp tay bái lễ, “Sư huynh dạy rất đúng, là đệ quá sợ hãi nên hồ đồ, từ nay xin cẩn tuân sư huynh dạy dỗ.”

“Được rồi, việc hôm nay đã xong, chúng ta không nên nán lại đây nữa.” Lão đạo sĩ gật đầu có vẻ thoải mái.

Sau đó hai người đi ra cửa, thổi tắt nến trên tay rồi khóa cửa lại.

Nghe tiếng bước chân xa dần, chúng tôi mở cửa tủ bước ra.

“Thần thần bí bí, chúng ta đi lên xem xem.” Thiệu Tử Long nóng lòng đi lên phía trước cầu thang, tôi cũng nhanh chóng bước theo sau.

Khi lên lầu, một cảnh tượng kỳ cục bày ra trước mắt chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau