Chương 70: Mơ
Đêm tối làm cho cảm xúc cùng giác quan trở nên nhạy cảm hơn, Hứa Nhược Tinh dựa vào Tô Nghi rất gần. Tô Nghi khẽ nâng đầu, chóp mũi cọ qua gương mặt Hứa Nhược Tinh, rất thơm, trên người hai người cùng mang mùi hương sữa tắm phảng phất trong không khí mập mờ, càng làm cho mùi hương trở nên nồng đậm.
Đôi tay Tô Nghi ôm lấy Hứa Nhược Tinh, vùi đầu ở trong lòng ngực cô, hỏi: “Em muốn ngủ như thế nào cũng được sao?”
Hứa Nhược Tinh nói giọng rất trầm, lướt qua bên tai Tô Nghi: “Em muốn ngủ như thế nào?”
Đầu ngón tay Tô Nghi chạm lên vai Hứa Nhược Tinh, khẽ nâng đầu, dựa vào ánh trăng bên ngoài nhìn thấy đường nét gương mặt Hứa Nhược Tinh, vừa định mở miệng đã bị Hứa Nhược Tinh kéo vào trong phòng.
Chiếc giường mềm mại, chăn mỏng có mùi ánh nắng, thực ấm áp, bên ngoài ánh trăng treo cao trên bầu trời không vượt qua nổi tấm rèm cửa số, hắt chút ánh sáng hiếm hoi xuống nền nhà, còn có ngọn đèn dưới tầng.
Những ngọn đèn xếp hàng thành một con sông dài.
Hai người chìm chìm nổi nổi trên con sông, cùng nhau trầm luân.
Tô Nghi nằm trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, không cho Hứa Nhược Tinh đắp chăn, chỉ là ghé vào trên người cô, nhìn dấu vết trên xương quai xanh: “Đau không?”
Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng: “Có đau.”
Vừa bị Tô Nghi cắn vào, đụng tới hơi hơi đau, nhưng so sánh với vui sướng đầm đìa vừa rồi, thì nỗi đau ấy bé nhỏ không đáng kể.
“Đau là được.” Tô Nghi nói: “Đây là em cắn.”
Tiến đến ghé vào bên tai Hứa Nhược Tin: “Em cố ý cắn.”
Ngông cuồng còn có một chút trẻ con, Hứa Nhược Tinh dở khóc đở cười, cô gật đầu: “Ừm, em cắn.”
“Em còn muốn cắn chỗ khác.”
Nói xong rầm rì: “Nhưng em sợ ngày mai chị không tiện đi ra đường.”
Khuôn mặt Hứa Nhược Tinh ở trong bóng tối thiêu cháy từng chút một.
“Tô Nghi.”
“Làm sao vậy?” Giọng còn oán giận: “Chị còn chưa gọi vợ của chị.”
“Trên giường còn gọi em là Tô Nghi?”
“Chị chắc chắn chẳng yêu em gì!”
Cái logic gì đây? Nhưng Hứa Nhược Tinh đã bị thuyết phục.
Cô mím môi, đầu lưỡi đè xuống, tiếng gọi không giống với những lần trước giới thiệu trước mặt mọi người, lần này cô nói giọng không lớn, lại nhẹ nhàng: “Vợ”
Tô Nghi cắn vành tai cô: “Lại gọi thêm một lần nữa!”
Nói vô cùng không đứng đắn.
Hứa Nhược Tinh ôm cô ấy, tiếp tục gọi: “Vợ ơi”
Tô Nghi bật cười, dựa trong lòng ngực, còn muốn cắn vào vành tai thêm nữa, lại không có sức lực đứng đậy, nói thầm: “Chị có mệt hay không?”
Không đợi Hứa Nhược Tinh nói chuyện, liền tự nói tự đáp: “Em hơi mệt.”
“Mệt thì ngủ đi.”
Nói rồi muốn kéo chăn đắp lên hai người, Tô Nghi lại không cho: “Em làm chăn cho chị!”
Đành phải ôm lấy cô ấy, không nhúc nhích, cho đến khi Tô Nghi ngủ rồi, nhịp thở vững vàng, cô mới dùng chân kéo chăn lên, đắp lên trên người hai người.
Tô Nghi ngủ thật sự rất sâu, sâu đến không biết chính mình có phải đang nằm mơ hay không, trong mộng trở về con phố ẩm thực ngày đó, bốn phía đều là sinh viên, cô mặc một chiếc áo hoodie ôm mông, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc.
“Cậu đừng đi, đêm nay hạ nhiệt độ, lạnh chết mất, tối nay dọn hàng chúng ta đi ăn lẩu đi?”
Lải nhải nói, cô quay đầu, là Triệu Dư.
Triệu Dư trẻ trung, dường như mới vừa thành niên, bọc người trong áo bông, mái tóc bị gió lạnh thổi bay, lộ ra khuôn mặt nho nhỏ, vẻ mặt cười, Triệu Dư gọi: “Tỉnh chưa!”
Cô lấy lại tinh thần, nhìn khung cảnh trước mắt, chỉ cảm thấy thật mờ mịt.
“Không được, quá lạnh, tớ đi mua hai ly trà sữa.”
Dõi theo Triệu Dư rời đi, cúi đầu nhìn sạp hàng trước mặt là dán màn hình, đang lúc hoài nghi, nghe được giọng nói trong trẻo từ một người con gái: “Bên kia có ai đó dán màn hình, tớ muốn qua đó nhìn xem.”
Tô Nghi ngẩng đầu, thấy người quen, tuy rằng bị đám người che đi, nhưng cô liếc mắt một cái liền thấy được Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh đang nói chuyện với người con gái đứng bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu, cô gái nói: “Đột nhiên hạ nhiệt độ lạnh quá, Nhược Tinh cậu đến quán trước chờ Lê Thần đi, tớ thay cường lực xong sẽ qua đó.”
Hứa Nhược Tinh nhìn cô gái cười: “Ừm, vậy tớ đi trước.”
Đừng bỏ đi.
Đừng đi.
Ánh mắt Tô Nghi nhìn chằm chằm Hứa Nhược Tinh, rất muốn gọi, lại không thể nào phát ra tiếng gì, cô gái đã chạy tới trước mặt cô, hỏi: “Dán cường lực bao nhiêu tiền vậy?”
Cô nghe được giọng nói chính mình lạnh như băng: “Mười lăm tệ.”
Cô gái đưa điện thoại cho cô: “Thay cho tớ màn hình khác.”
Tô Nghi cầm lấy không cẩn thận đụng tới ấn phím, màn hình di động sáng lên, là đầu hai người dựa gần cười cười nhìn màn hình, cô nghe được giọng nói của bản thân, nghẹn ngào: “Đây là người yêu chị à?”
“A...” Cô gái có chút ngượng ngùng cười, nói với Tô Nghi: “Cô ấy đẹp chứ?”
Đẹp.
Rất đẹp.
Tô Nghi đột nhiên muốn khóc, tay run rẩy cầm điện thoại vừa tháo lớp dán, không dám đụng vào phím bấm, không dám lại nhìn vào ảnh màn hình, chỉ có thể từ màn hình tối đen, thấy hình ảnh phản chiếu chật vật của bản thân.
Thật vất vả.
Dán xong, cô đưa trả lại, cô gái định lấy tiền ra trả, cô nói: “Không cần.”
Cô gái kinh ngạc.
“Hai người thực xứng đôi, xem như quà tặng, không cần đưa tiền.”
Cô gái rất cao hứng: “Vậy mình cảm ơn.”
Cô kéo căng thân người, cắn răng: “Không cần.”
Cô gái rời đi, cô ngồi vài phút, gửi tin nhắn cho Triệu Dư: “Tớ muốn đi về.”
Trà sữa Triệu Dư còn không có mua được liền gấp gáp trở về, thấy Tô Nghi đã thu đọn xong sạp hàng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Quá lạnh.” Lại lặp lại: “Quá lạnh, tớ muốn trở về.”
Triệu Dư lôi kéo cô: “Đôi mắt cậu làm sao vậy?”
“Làm sao vậy?”
“Đỏ.”
Cô im lặng hai giây: “Gió thổi, gió lớn quá.”
Triệu Dư ồ một tiếng: “Tớ đưa cậu về nha?”
Tô Nghi lắc đầu: “Tớ tự mình về.”
Trên đường trở về cô đi ngang qua một cái ghế dài, ngồi vào trên đó, rất lâu rất lâu chưa tỉnh lại.
Tô Nghi mơ màng, nước mắt rơi đầy mặt, Hứa Nhược Tinh gọi cô: “Vợ ơi?”
Thấy gọi không tỉnh, giọng nói lớn hơn một chút: “Tô Nghi?”
Tô Nghi mở mắt ra, nhìn Hứa Nhược Tinh, đáy mắt có mờ mịt.
“Em làm sao vậy?”
“Em làm sao?” Tay cô sờ ở trên mặt, ướt át: “Vì sao em lại khóc thế này?”
Cô chỉ trích Hứa Nhược Tinh: “Chị có phải lại khi dễ em hay không?”
Thật là ngang ngược không nói lý, Hưa Nhược Tinh bất đắc dĩ: “Không có, sao em lại khóc thế?”
“Hình như em mơ một giấc mơ.”
Mơ thấy cái gì?
Cô nói: “Giống như mơ thấy chị.”
“Chị sao?” Hứa Nhược Tinh càng thấy khó hiểu: “Mơ thấy chị như thế nào?”
Tô Nghi nhíu mày suy nghĩ: “Nhớ không ra.”
“Vậy em khóc vì cái gì?”
“Giống như quá lạnh.” Cô nói thầm: “Em khóc vì bị đông lạnh.”
Thật là giấc mơ lung tung rối loạn, Hứa Nhược Tinh không biết làm cách nào, lại một lân nữa tắt đi đồng hồ báo thức, Tô Nghi hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“6 giờ rưỡi, em ngủ thêm một lát nữa đi, cơm sáng chúng ta đi công ty bên kia ăn?”
Tô Nghi mơ hồ không rõ: “Dạ.”
Hứa Nhược Tinh để cô nằm xuống, ngón tay sờ sờ đôi mắt Tô Nghi còn ướt át, khóc vì một giấc mộng, thật là ngốc có chút đáng yêu, nhịn không được, khom lưng hôn hôn mí mắt Tô Nghi.
Tô Nghi giương mắt, hai mắt đong đầy nước, ảnh ngược ra bóng dáng Hứa Nhược Tinh, hai người cũng chưa mở miệng.
“Chị đi trước rửa mặt, một lát nữa cần gọi điện thoại cho Lê Thần.”
Tô Nghi ừm một tiếng.
Hứa Nhược Tinh đi rửa mặt, Tô Nghi nằm ở trên giường suy nghĩ đến giấc mơ kia, như thế nào cũng nhớ không nổi chi tiết, còn cảm thấy đau đầu, cuối cùng cô dứt khoát ngồi dậy, nghe được Hứa Nhược Tinh ra khỏi phòng vệ sinh, cô vào rửa mặt.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Hứa Nhược Tinh đang ngồi ở mép giường gọi điện thoại, một tay sửa sang lại gối đầu, Tô Nghi ngắm phần lưng tinh tế từ phía sau ngồi xuống, ôm lấy người kia.
Hứa Nhược Tinh quay đầu, nói với cô: “Là Lê Thần, chị tự gọi điện thoại cho cậu ấy.”
“Chị gọi là được.” Tô Nghi chặt chẽ ôm lấy, cằm đặt lên đầu vai Hứa Nhược Tinh, một bàn tay thăm dò vào vạt áo, lại nhỏ giọng nói thầm: “Chị cứ gọi điện, em làm việc của em.”
Vành tai Hứa Nhược Tinh bị khí nóng làm đỏ ửng lên.
Cô ngang ngược ôm Hứa Nhược Tinh, bá đạo để cô ấy tiếp tục gọi điện thoại.
“Tắt rồi.”
Tô Nghi chau mày: “Hai người nói cái gì?”
Sáng sớm đã gọi điện thoại, chóp mũi Tô Nghi chạm gần gương mặt Hứa Nhược Tinh: “Lại là vì chuyện đi đến sân cầu lông sao?”
“Không phải, buổi sáng chị phải đi bệnh viện một chuyến.”
“Em đi với chị.” Nói xong à một tiếng, nhíu mày: “Hôm nay buổi sáng không được, em có hẹn Lam Lâm thử trang phục.”
Sợ Hứa Nhược Tinh ghen, cô chủ động giải thích: “Lam Lâm đặt y phục đã hoàn thành rồi.”
Giải thích xong Hứa Nhược Tinh vẫn là nhìn cô, Tô Nghi không có khí thế như vừa rồi, có chút rụt rè: “Làm sao vậy?”
“Khi nào?”
“9 giờ hơn quần áo đưa tới công ty, em hẹn 10 giờ.”
Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng, không nói chuyện, muốn đứng dậy. Đôi tay Tô Nghi biến thành móng vuốt bám trên người, có chút nặng, cô ấy ôm rất chặt, giống gấu koala. Hứa Nhược Tinh đứng lên hai lần đều thất bại, không có cách nào đành nhìn về phía Tô Nghi: “Làm gì?”
Tô Nghi chọc cô: “Có phải chị giận hay không?” Nói xong nói giọng chắc chắn: “Không đúng, chị chính là đang giận!”
Hứa Nhược Tinh mím môi: “Chị không hỏi, em cũng không chủ động nói ra.”
Hồi tưởng Hứa Nhược Tinh tối hôm qua nói bản thân keo kiệt, hơn nữa hai người trên giường liền bởi vấn đề keo kiệt này, cô còn bị Hứa Nhược Tinh hung hăng lộng một lần. Tô Nghi lúc này mới phản ứng lại: “Em dự định nói.”
Tô Nghi giải thích: “Em định nói lúc ăn cơm.”
Thực hiển nhiên có chút không thành thật.
Lúc cô không thành thật mắt sẽ không nhìn Hứa Nhược Tinh, liếc xung quanh, khác với trước kia luôn bình tĩnh, hiện tại Tô Nghi nói dối quá dễ dàng bị nhìn ra.
Tô Nghi quấn lấy Hứa Nhược Tinh: “Không có lần sau.”
Hứa Nhược Tinh nghiêm túc gật đầu: “Chị đi thay quần áo.”
Lúc này Tô Nghi mới buông tay ra, thấy Hứa Nhược Tinh đang chọn quần áo: “Bộ màu trắng khá đẹp.”
Nhiều họa tiết hơn áo sơ mi, sờ ở trên tay cảm giác mềm mại, tinh tế, Hứa Nhược Tinh mặc nó, kết hợp với quần dài màu xám nhạt.
Nhìn Nhược Tinh từ phòng thay quần áo ra tới, dáng người càng cao gầy, hai chân giấu trong quần dài, vô cùng thẳng, bộ vest công sở với tay áo lửng màu trắng, nổi bật lên vòng eo thon, một tay có thể ôm hết. Tô Nghi chọn bộ này vì có cổ áo, có thể che khuất vết đỏ trên sương quai xanh, nhưng mặc vào cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
“Chị đừng nhúc nhích.”
Hứa Nhược Tinh thấy cô đi ra ngoài, một lát sau trên tay cầm theo khăn lụa màu xanh nhạt trở về. Tô Nghi đến trước mặt Hứa Nhược Tinh, rũ mắt thắt nơ. Hứa Nhược Tinh đột nhiên nghĩ đến trước kia, liền nói: “Em thích khăn lụa à?”
Tô Nghi giương mắt nhìn: “Có sao?”
Hứa Nhược Tinh gật đầu: “Có, em trước kia trong túi xách lúc nào cũng có, chị có thấy em đổi túi xách nhưng mà khăn lụa chưa thấy đổi.”
Tô Nghi bị cô nói rơi vào trầm mặc, trong túi xách có khăn lụa, nhưng không nhớ rõ chính mình thực sự thích, chỉ là cảm thấy có thể phối hợp, thuận tay mà thôi.
Chẳng lẽ còn có ý nghĩa khác?
Hứa Nhược Tinh thấy cô đang cố suy nghĩ, mở miệng: “Đừng nghĩ.” Hứa Nhược Tinh không thích Tô Nghi cố nhớ lại chuyện quá khứ, đặc biệt là những ký ức đã bị mất đi.
Một chút đều không thích.
“Dạ, không nghĩ.”
Vừa đứt lời, trước mắt tựa hiện lên một ít hình ảnh.
Ai đó cầm lấy khăn lụa từ tay cô, người kia hỏi cô: “Em cũng thích mẫu này à?”
Sau đó là giọng nói của cô.
“Thích.” Còn nhấn mạnh: “Em rất thích.”
Đôi tay Tô Nghi ôm lấy Hứa Nhược Tinh, vùi đầu ở trong lòng ngực cô, hỏi: “Em muốn ngủ như thế nào cũng được sao?”
Hứa Nhược Tinh nói giọng rất trầm, lướt qua bên tai Tô Nghi: “Em muốn ngủ như thế nào?”
Đầu ngón tay Tô Nghi chạm lên vai Hứa Nhược Tinh, khẽ nâng đầu, dựa vào ánh trăng bên ngoài nhìn thấy đường nét gương mặt Hứa Nhược Tinh, vừa định mở miệng đã bị Hứa Nhược Tinh kéo vào trong phòng.
Chiếc giường mềm mại, chăn mỏng có mùi ánh nắng, thực ấm áp, bên ngoài ánh trăng treo cao trên bầu trời không vượt qua nổi tấm rèm cửa số, hắt chút ánh sáng hiếm hoi xuống nền nhà, còn có ngọn đèn dưới tầng.
Những ngọn đèn xếp hàng thành một con sông dài.
Hai người chìm chìm nổi nổi trên con sông, cùng nhau trầm luân.
Tô Nghi nằm trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, không cho Hứa Nhược Tinh đắp chăn, chỉ là ghé vào trên người cô, nhìn dấu vết trên xương quai xanh: “Đau không?”
Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng: “Có đau.”
Vừa bị Tô Nghi cắn vào, đụng tới hơi hơi đau, nhưng so sánh với vui sướng đầm đìa vừa rồi, thì nỗi đau ấy bé nhỏ không đáng kể.
“Đau là được.” Tô Nghi nói: “Đây là em cắn.”
Tiến đến ghé vào bên tai Hứa Nhược Tin: “Em cố ý cắn.”
Ngông cuồng còn có một chút trẻ con, Hứa Nhược Tinh dở khóc đở cười, cô gật đầu: “Ừm, em cắn.”
“Em còn muốn cắn chỗ khác.”
Nói xong rầm rì: “Nhưng em sợ ngày mai chị không tiện đi ra đường.”
Khuôn mặt Hứa Nhược Tinh ở trong bóng tối thiêu cháy từng chút một.
“Tô Nghi.”
“Làm sao vậy?” Giọng còn oán giận: “Chị còn chưa gọi vợ của chị.”
“Trên giường còn gọi em là Tô Nghi?”
“Chị chắc chắn chẳng yêu em gì!”
Cái logic gì đây? Nhưng Hứa Nhược Tinh đã bị thuyết phục.
Cô mím môi, đầu lưỡi đè xuống, tiếng gọi không giống với những lần trước giới thiệu trước mặt mọi người, lần này cô nói giọng không lớn, lại nhẹ nhàng: “Vợ”
Tô Nghi cắn vành tai cô: “Lại gọi thêm một lần nữa!”
Nói vô cùng không đứng đắn.
Hứa Nhược Tinh ôm cô ấy, tiếp tục gọi: “Vợ ơi”
Tô Nghi bật cười, dựa trong lòng ngực, còn muốn cắn vào vành tai thêm nữa, lại không có sức lực đứng đậy, nói thầm: “Chị có mệt hay không?”
Không đợi Hứa Nhược Tinh nói chuyện, liền tự nói tự đáp: “Em hơi mệt.”
“Mệt thì ngủ đi.”
Nói rồi muốn kéo chăn đắp lên hai người, Tô Nghi lại không cho: “Em làm chăn cho chị!”
Đành phải ôm lấy cô ấy, không nhúc nhích, cho đến khi Tô Nghi ngủ rồi, nhịp thở vững vàng, cô mới dùng chân kéo chăn lên, đắp lên trên người hai người.
Tô Nghi ngủ thật sự rất sâu, sâu đến không biết chính mình có phải đang nằm mơ hay không, trong mộng trở về con phố ẩm thực ngày đó, bốn phía đều là sinh viên, cô mặc một chiếc áo hoodie ôm mông, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc.
“Cậu đừng đi, đêm nay hạ nhiệt độ, lạnh chết mất, tối nay dọn hàng chúng ta đi ăn lẩu đi?”
Lải nhải nói, cô quay đầu, là Triệu Dư.
Triệu Dư trẻ trung, dường như mới vừa thành niên, bọc người trong áo bông, mái tóc bị gió lạnh thổi bay, lộ ra khuôn mặt nho nhỏ, vẻ mặt cười, Triệu Dư gọi: “Tỉnh chưa!”
Cô lấy lại tinh thần, nhìn khung cảnh trước mắt, chỉ cảm thấy thật mờ mịt.
“Không được, quá lạnh, tớ đi mua hai ly trà sữa.”
Dõi theo Triệu Dư rời đi, cúi đầu nhìn sạp hàng trước mặt là dán màn hình, đang lúc hoài nghi, nghe được giọng nói trong trẻo từ một người con gái: “Bên kia có ai đó dán màn hình, tớ muốn qua đó nhìn xem.”
Tô Nghi ngẩng đầu, thấy người quen, tuy rằng bị đám người che đi, nhưng cô liếc mắt một cái liền thấy được Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh đang nói chuyện với người con gái đứng bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu, cô gái nói: “Đột nhiên hạ nhiệt độ lạnh quá, Nhược Tinh cậu đến quán trước chờ Lê Thần đi, tớ thay cường lực xong sẽ qua đó.”
Hứa Nhược Tinh nhìn cô gái cười: “Ừm, vậy tớ đi trước.”
Đừng bỏ đi.
Đừng đi.
Ánh mắt Tô Nghi nhìn chằm chằm Hứa Nhược Tinh, rất muốn gọi, lại không thể nào phát ra tiếng gì, cô gái đã chạy tới trước mặt cô, hỏi: “Dán cường lực bao nhiêu tiền vậy?”
Cô nghe được giọng nói chính mình lạnh như băng: “Mười lăm tệ.”
Cô gái đưa điện thoại cho cô: “Thay cho tớ màn hình khác.”
Tô Nghi cầm lấy không cẩn thận đụng tới ấn phím, màn hình di động sáng lên, là đầu hai người dựa gần cười cười nhìn màn hình, cô nghe được giọng nói của bản thân, nghẹn ngào: “Đây là người yêu chị à?”
“A...” Cô gái có chút ngượng ngùng cười, nói với Tô Nghi: “Cô ấy đẹp chứ?”
Đẹp.
Rất đẹp.
Tô Nghi đột nhiên muốn khóc, tay run rẩy cầm điện thoại vừa tháo lớp dán, không dám đụng vào phím bấm, không dám lại nhìn vào ảnh màn hình, chỉ có thể từ màn hình tối đen, thấy hình ảnh phản chiếu chật vật của bản thân.
Thật vất vả.
Dán xong, cô đưa trả lại, cô gái định lấy tiền ra trả, cô nói: “Không cần.”
Cô gái kinh ngạc.
“Hai người thực xứng đôi, xem như quà tặng, không cần đưa tiền.”
Cô gái rất cao hứng: “Vậy mình cảm ơn.”
Cô kéo căng thân người, cắn răng: “Không cần.”
Cô gái rời đi, cô ngồi vài phút, gửi tin nhắn cho Triệu Dư: “Tớ muốn đi về.”
Trà sữa Triệu Dư còn không có mua được liền gấp gáp trở về, thấy Tô Nghi đã thu đọn xong sạp hàng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Quá lạnh.” Lại lặp lại: “Quá lạnh, tớ muốn trở về.”
Triệu Dư lôi kéo cô: “Đôi mắt cậu làm sao vậy?”
“Làm sao vậy?”
“Đỏ.”
Cô im lặng hai giây: “Gió thổi, gió lớn quá.”
Triệu Dư ồ một tiếng: “Tớ đưa cậu về nha?”
Tô Nghi lắc đầu: “Tớ tự mình về.”
Trên đường trở về cô đi ngang qua một cái ghế dài, ngồi vào trên đó, rất lâu rất lâu chưa tỉnh lại.
Tô Nghi mơ màng, nước mắt rơi đầy mặt, Hứa Nhược Tinh gọi cô: “Vợ ơi?”
Thấy gọi không tỉnh, giọng nói lớn hơn một chút: “Tô Nghi?”
Tô Nghi mở mắt ra, nhìn Hứa Nhược Tinh, đáy mắt có mờ mịt.
“Em làm sao vậy?”
“Em làm sao?” Tay cô sờ ở trên mặt, ướt át: “Vì sao em lại khóc thế này?”
Cô chỉ trích Hứa Nhược Tinh: “Chị có phải lại khi dễ em hay không?”
Thật là ngang ngược không nói lý, Hưa Nhược Tinh bất đắc dĩ: “Không có, sao em lại khóc thế?”
“Hình như em mơ một giấc mơ.”
Mơ thấy cái gì?
Cô nói: “Giống như mơ thấy chị.”
“Chị sao?” Hứa Nhược Tinh càng thấy khó hiểu: “Mơ thấy chị như thế nào?”
Tô Nghi nhíu mày suy nghĩ: “Nhớ không ra.”
“Vậy em khóc vì cái gì?”
“Giống như quá lạnh.” Cô nói thầm: “Em khóc vì bị đông lạnh.”
Thật là giấc mơ lung tung rối loạn, Hứa Nhược Tinh không biết làm cách nào, lại một lân nữa tắt đi đồng hồ báo thức, Tô Nghi hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“6 giờ rưỡi, em ngủ thêm một lát nữa đi, cơm sáng chúng ta đi công ty bên kia ăn?”
Tô Nghi mơ hồ không rõ: “Dạ.”
Hứa Nhược Tinh để cô nằm xuống, ngón tay sờ sờ đôi mắt Tô Nghi còn ướt át, khóc vì một giấc mộng, thật là ngốc có chút đáng yêu, nhịn không được, khom lưng hôn hôn mí mắt Tô Nghi.
Tô Nghi giương mắt, hai mắt đong đầy nước, ảnh ngược ra bóng dáng Hứa Nhược Tinh, hai người cũng chưa mở miệng.
“Chị đi trước rửa mặt, một lát nữa cần gọi điện thoại cho Lê Thần.”
Tô Nghi ừm một tiếng.
Hứa Nhược Tinh đi rửa mặt, Tô Nghi nằm ở trên giường suy nghĩ đến giấc mơ kia, như thế nào cũng nhớ không nổi chi tiết, còn cảm thấy đau đầu, cuối cùng cô dứt khoát ngồi dậy, nghe được Hứa Nhược Tinh ra khỏi phòng vệ sinh, cô vào rửa mặt.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Hứa Nhược Tinh đang ngồi ở mép giường gọi điện thoại, một tay sửa sang lại gối đầu, Tô Nghi ngắm phần lưng tinh tế từ phía sau ngồi xuống, ôm lấy người kia.
Hứa Nhược Tinh quay đầu, nói với cô: “Là Lê Thần, chị tự gọi điện thoại cho cậu ấy.”
“Chị gọi là được.” Tô Nghi chặt chẽ ôm lấy, cằm đặt lên đầu vai Hứa Nhược Tinh, một bàn tay thăm dò vào vạt áo, lại nhỏ giọng nói thầm: “Chị cứ gọi điện, em làm việc của em.”
Vành tai Hứa Nhược Tinh bị khí nóng làm đỏ ửng lên.
Cô ngang ngược ôm Hứa Nhược Tinh, bá đạo để cô ấy tiếp tục gọi điện thoại.
“Tắt rồi.”
Tô Nghi chau mày: “Hai người nói cái gì?”
Sáng sớm đã gọi điện thoại, chóp mũi Tô Nghi chạm gần gương mặt Hứa Nhược Tinh: “Lại là vì chuyện đi đến sân cầu lông sao?”
“Không phải, buổi sáng chị phải đi bệnh viện một chuyến.”
“Em đi với chị.” Nói xong à một tiếng, nhíu mày: “Hôm nay buổi sáng không được, em có hẹn Lam Lâm thử trang phục.”
Sợ Hứa Nhược Tinh ghen, cô chủ động giải thích: “Lam Lâm đặt y phục đã hoàn thành rồi.”
Giải thích xong Hứa Nhược Tinh vẫn là nhìn cô, Tô Nghi không có khí thế như vừa rồi, có chút rụt rè: “Làm sao vậy?”
“Khi nào?”
“9 giờ hơn quần áo đưa tới công ty, em hẹn 10 giờ.”
Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng, không nói chuyện, muốn đứng dậy. Đôi tay Tô Nghi biến thành móng vuốt bám trên người, có chút nặng, cô ấy ôm rất chặt, giống gấu koala. Hứa Nhược Tinh đứng lên hai lần đều thất bại, không có cách nào đành nhìn về phía Tô Nghi: “Làm gì?”
Tô Nghi chọc cô: “Có phải chị giận hay không?” Nói xong nói giọng chắc chắn: “Không đúng, chị chính là đang giận!”
Hứa Nhược Tinh mím môi: “Chị không hỏi, em cũng không chủ động nói ra.”
Hồi tưởng Hứa Nhược Tinh tối hôm qua nói bản thân keo kiệt, hơn nữa hai người trên giường liền bởi vấn đề keo kiệt này, cô còn bị Hứa Nhược Tinh hung hăng lộng một lần. Tô Nghi lúc này mới phản ứng lại: “Em dự định nói.”
Tô Nghi giải thích: “Em định nói lúc ăn cơm.”
Thực hiển nhiên có chút không thành thật.
Lúc cô không thành thật mắt sẽ không nhìn Hứa Nhược Tinh, liếc xung quanh, khác với trước kia luôn bình tĩnh, hiện tại Tô Nghi nói dối quá dễ dàng bị nhìn ra.
Tô Nghi quấn lấy Hứa Nhược Tinh: “Không có lần sau.”
Hứa Nhược Tinh nghiêm túc gật đầu: “Chị đi thay quần áo.”
Lúc này Tô Nghi mới buông tay ra, thấy Hứa Nhược Tinh đang chọn quần áo: “Bộ màu trắng khá đẹp.”
Nhiều họa tiết hơn áo sơ mi, sờ ở trên tay cảm giác mềm mại, tinh tế, Hứa Nhược Tinh mặc nó, kết hợp với quần dài màu xám nhạt.
Nhìn Nhược Tinh từ phòng thay quần áo ra tới, dáng người càng cao gầy, hai chân giấu trong quần dài, vô cùng thẳng, bộ vest công sở với tay áo lửng màu trắng, nổi bật lên vòng eo thon, một tay có thể ôm hết. Tô Nghi chọn bộ này vì có cổ áo, có thể che khuất vết đỏ trên sương quai xanh, nhưng mặc vào cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
“Chị đừng nhúc nhích.”
Hứa Nhược Tinh thấy cô đi ra ngoài, một lát sau trên tay cầm theo khăn lụa màu xanh nhạt trở về. Tô Nghi đến trước mặt Hứa Nhược Tinh, rũ mắt thắt nơ. Hứa Nhược Tinh đột nhiên nghĩ đến trước kia, liền nói: “Em thích khăn lụa à?”
Tô Nghi giương mắt nhìn: “Có sao?”
Hứa Nhược Tinh gật đầu: “Có, em trước kia trong túi xách lúc nào cũng có, chị có thấy em đổi túi xách nhưng mà khăn lụa chưa thấy đổi.”
Tô Nghi bị cô nói rơi vào trầm mặc, trong túi xách có khăn lụa, nhưng không nhớ rõ chính mình thực sự thích, chỉ là cảm thấy có thể phối hợp, thuận tay mà thôi.
Chẳng lẽ còn có ý nghĩa khác?
Hứa Nhược Tinh thấy cô đang cố suy nghĩ, mở miệng: “Đừng nghĩ.” Hứa Nhược Tinh không thích Tô Nghi cố nhớ lại chuyện quá khứ, đặc biệt là những ký ức đã bị mất đi.
Một chút đều không thích.
“Dạ, không nghĩ.”
Vừa đứt lời, trước mắt tựa hiện lên một ít hình ảnh.
Ai đó cầm lấy khăn lụa từ tay cô, người kia hỏi cô: “Em cũng thích mẫu này à?”
Sau đó là giọng nói của cô.
“Thích.” Còn nhấn mạnh: “Em rất thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất