Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 120: Ràng buộc trong gió: Sợi tơ nỗi nhớ hai chiều 27

Trước Sau
Nhà tù quốc tế nằm trên các đảo công cộng được bao quanh bởi biển, cách đất liền gần 700 km, nó không thuộc thẩm quyền của bất kỳ quốc gia duy nhất nào, các thành viên phục vụ đều từ các khu vực quốc gia khác nhau, bất kể màu sắc chủng tộc.

Trong phòng cà phê của trại trưởng phiêu theo mùi cà phê đen nồng đậm thuần hậu, Độ Mặc bưng ly cà phê đến bên tay Điển ngục trưởng, sau đó đứng ở bên cạnh hắn sửa sang lại văn kiện.

"Ở thành phố Nha Trùng bắt được hai đối tượng thí nghiệm, người của chúng ta đã thu giữ rồi." Độ Mặc cầm tư liệu danh sách hôm nay đưa đến đặt ở trước mặt điển ngục trưởng: "Thí nghiệm thể Chú Sử số 61012, Eris, còn có thí nghiệm thể Thần Sứ số 9100, Bạch Sở Niên."

Điển ngục trưởng tiếp nhận tư liệu lật lật: "Bạch Sở Niên... Là cái tên tiểu bạch sư có cơ chống lưng bảo vệ sao, ai không có mắt như vậy mà bắt hắn tới đấy??"

Độ Mặc đành phải giải thích: "Hắn và Eris ở thành phố Nha Trùng gây ra động tĩnh rất lớn, nếu để mặc kệ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta."

"Hừ..." Giám ngục chống cằm, đồng phục xõa ngang vai: "Ngôn Dật dám công khai phái nằm vùng đến chỗ chúng ta."

Độ Mặc nhẹ giọng hỏi: "Bạch Sở Niên là thuộc hạ tâm phúc của hội trưởng Ngon, bọn họ làm như vậy sẽ không sợ có tới mà không có về sao?"

"Cái gì mà có tới mà không về, hắn là ỷ vào có Siren làm chỗ dựa nên muốn làm gì thì làm." Giám ngục cầm ly cà phê lười biếng nói: "Được lắm, mấy năm nay viện nghiên cứu 109 tổng cộng bồi dưỡng ra ba thí nghiệm thể toàn mô phiệt, chúng ta ở tự dưng tập hợp đủ hai người luôn, người thứ ba mà trong lòng tôi tâm niệm niệm lại luôn trốn tránh không thấy người, xem hắn có thể trốn đến khi nào đi."

Độ Mặc vòng ra sau ghế ngồi bóp bả vai cho hắn, cúi người bày mưu tính kế: "Bạch Sở Niên là tên giảo hoạt nhất, quỷ kế đa đoan, trong kỳ thi ATWL hắn không ít lần cho chúng tôi xuống hố rồi, tôi hiện tại liền thông báo xuống dưới đem Bạch Sở Niên vĩnh viễn nhốt vào trong phòng giam, một bước cũng không cho hắn đi ra đi."

Điển ngục trưởng nhẹ nhàng xua tay: "Nơi này không có ba trăm lượng bạc. Ngôn Dật vẫn hoài nghi chúng ta cấu kết với thế lực các quốc gia, lập trường của chúng ta phi thường rõ ràng, cơ thể thí nghiệm giống như vũ khí hạt nhân, cường đại mà có lực răn đe, mỗi quốc gia đều phải có vũ khí hạt nhân của riêng mình, nhưng bom hạt nhân không khống chế được và không giám sát phải bị tiêu hủy, hoặc bị chôn vùi vĩnh viễn. Vừa vặn, Lý Vọng Hành đang ngồi đó, xem hắn có thể tra ra thứ gì đó từ chỗ ta. Nói với phía dưới, làm theo quy trình như bình thường đi."

Nhà tù quốc tế là nhà tù hạng nặng quốc tế, là nơi giam giữ tất cả các đối tượng gây nguy hiểm lớn cho xã hội hoặc có nguy cơ tiềm ẩn rất lớn, mỗi tù nhân vào đây hầu như tay đều dính đầy máu tươi, trên thực tế, các cơ thể nghiệm trong nhà tù quốc tế không nhiều, hầu hết tội phạm đều là con người.

Cho dù không có thêm người giám sát chặt chẽ thì bản thân nhà tù quốc tế cũng đã cực kỳ nghiêm khắc rồi.

Bạch Sở Niên và Eris cũng không được phân vào cùng một khu giam giữ, bởi vì Eris giết người hàng loạt, bị phán định là tù nhân tội nặng, cùng với thủ lĩnh tổ chức khủng bố, cuồng nhân nổ mìn nhốt ở khu đồng giám.

Bạch Sở Niên không có giết người, chỉ tạo thành trật tự hỗn loạn, bởi vậy cùng một đám tội phạm có hình phạt nhẹ nhân loại tạo ra sự kiện khủng bố đường phố, bạo lực đánh đập quần ẩu các loại bị nhốt cùng một chỗ.

Hắn vừa bị quản giáo áp giải vào cửa phòng giam, trong phòng giam chật hẹp bảy tám ánh mắt không có ý tốt liền ném tới.

Tám tên lao hữu này có thể dùng từ 'Đại hán vạm vỡ' để hình dung, phía trước một người bị què chân, trên da đầu cạo trọc sạch xăm một cái chân rồng, bị một tầng thanh nấm bao trùm, ngồi trên ghế ôm một chân, hắn nhìn từ đầu đến chân đánh giá Bạch Sở Niên.

Cơ thể thí nghiệm bị đeo máy ức chế không khác gì con người, thậm chí còn không bằng con người, bởi vì vấn đề hình thể nên cơ thể thí nghiệm phù hợp với thẩm mỹ của nhà nghiên cứu thiết kế, trên cơ bản đều là hình thể của mỹ thiếu niên, đặc điểm vóc người chính là cao gầy trắng nõn, tay chân thon dài, ở trước mặt một đám 'Đại Hán' này có vẻ không được hợp nhau cho lắm, hơn nữa Bạch Sở Niên còn từng được Rimbaud ban phước nên dung mạo bỏ vào trong đám táo xiêu vẹo này, nói là di thế độc lập cũng không quá đáng.

Bởi vậy hắn vừa tiến vào, nhiều năm không ngửi qua mùi tanh, ánh mắt của phạm nhân phóng thẳng ra, alpha sợ cái gì chứ, chỉ cần nhịn đủ lâu, có alpha xinh đẹp bọn họ cũng có thể nuốt xuống miệng được.

Mắt thấy Bạch Sở Niên sắp bị đám hổ lang phạm nhân này ăn đến xương cốt cặn bã cũng chẳng còn, quản giáo áp hắn tiến vào dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, thuận miệng dặn dò một câu "Không được ẩu đả" cho có lệ liền khóa cửa lao rồi rời đi.

Ngay khi quản giáo vừa đi, một số tù nhân alpha liền vây quanh, trong số đó có một con gấu đen alpha lưng to eo lớn đang súc miệng bên hồ bơi, lau mặt rồi đi về phía Bạch Sở Niên.

Xem ra đây là lão đại phòng giam rồi.

Bạch Sở Niên dựa lưng vào cửa lao, trên người mặc quần áo lao động màu xám lục thống nhất, quần áo xốp mặc trên người hắn lại thuận mắt, hai tay hắn đút vào túi quần, trên tai còn đeo khuyên tai xương cá, lông mi trên mi mắt cũng rủ xuống.

Alpha gấu đen liếc mắt một cái liền nhìn trúng Bạch Sở Niên, trong lòng rục rịch, tính toán đêm nay liền đem con mèo con này dỗ lên giường của mình.

"Mắt làm sao vậy, trông thật đáng thương." Hắn làm bộ vươn tay, muốn vuốt ve phần băng ở mắt trái của Bạch Sở Niên: "Bảo bối, đến chọn một cái giường mà em thích đi."

Bạch Sở Niên đương nhiên vui vẻ kết giao hữu, đưa tay nắm chặt với hắn, chọn một cái giường có vị trí tốt nhất trong phòng giam, hơn nữa phía trên đã có chăn.

Những người khác thấy thế huýt sáo ồn ào, giường mà Bạch Sở Niên chọn chính là giường của lão đại.

Alpha gấu đen cười rộ lên, vén quần áo lên để lộ ra cơ bụng hùng tráng: "Chọn tôi bồi em ngủ sao?"

"No no." Bạch Sở Niên đem chăn đệm của hắn cuốn lên, tùy tiện đặt lên một cái giường nát khác, sau đó bắt đầu cẩn thận trải giường. Hắn trải giường cho Rimbaud đã thành thói quen, tiểu ngư yếu đuối không chịu ngủ trên giường, nói bể cá thoải mái, Bạch Sở Niên buổi tối phải trải giường nước cho mình thực bằng phẳng mới đem Rimbaud từ trong bể cá ôm ra lau khô, bỏ vào trong chăn mình.

Có điều là hiện giờ Rimbaud đã đến kỳ trưởng thành rồi nên cũng không còn sợ nóng như trước nữa, buổi tối Bạch Sở Niên luôn rắn chắc thích ôm anh vào trong ngực. Giường này có vị trí tốt, tương đối riêng tư, buổi tối có thể nghiêm túc nghĩ đến vợ.

Hắn đối với khu giam này cũng không hài lòng cho lắm, Kim Lũ Trùng bị giam giữ ở khu giam trọng hình phạm, nếu muốn có cơ hội nhìn thấy Kim Lũ Trùng thì nhất định phải tiến vào khu giam giữ cấp cao hơn mới được.

Bộ dáng hiền lành của Bạch Sở Niên trải giường càng làm cho alpha gấu đen thần lay động, cổ họng khô khốc, nhịn không được muốn lên giơ tay sờ hai cái.



Alpha gấu đen đi tới, khàn giọng hỏi Bạch Sở Niên: "Đã chơi qua alpha chưa?"

Bạch Sở Niên rũ mắt sửa sang lại gối đầu: "Vợ tôi khi hung dữ lên cũng rất giống alpha."

Alpha gấu đen cười rộ lên: "Yo, tên nhãi này còn có vợ cơ đấy? Quên vợ của chú em đi, vào đây cũng không phải mấy chục năm là có thể ra ngoài được đâu."

Bạch Sở Niên thu dọn đồ đạc xong mới thèm nhìn hắn, cong lên một chân giẫm lên mép giường, chân kia ở phía dưới, nói: "Nói nghe xem các ngươi làm sao lại bị vào đây đi?"

Alpha gấu đen cười lạnh: "Ca đây đốt cháy những người bán hàng rong ở cả một con phố vì chúng không trả tiền bảo kê."

"Ồ." Bạch Sở Niên nghe xong không có phản ứng gì. Làm đặc công mấy năm như vậy, loại trình độ này so với cấp bậc tội phạm hắn đã xử lý điều tra chỉ có thể tính là lũ trẻ trâu.

Alpha gấu đen vẫn tự hào về tội mà hắn gây ra, bởi vì nó đủ điên cuồng, hắn cho rằng có thể dựa vào công huân như vậy chinh phục được Bạch Sở Niên, không nghĩ tới Bạch Sở Niên căn bản không chăm chú nghe.

Hắn kìm nén sự không hài lòng rồi hỏi: "Chú em không muốn nói chút gì đó sao?"

"Ồ, chỉ có vậy thôi sao?" Bạch Sở Niên không chút để ý đáp lại.

Alpha gấu đen bắt lấy cổ áo hắn, cánh tay tráng kiện một tay là có thể nâng cả người Bạch Sở Niên lên, hung ác cười rộ lên: "Xem ra không để cho người mới tới ăn chút khổ sở là không được rồi, nể mặt chú em da trắng thịt non nên ca đây mới nhân từ, chú em đừng có mà cho mặt mũi mà không cần."

Vốn Bạch Sở Niên không quá để ý nhưng bàn tay thô ráp kia đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn, Bạch Sở Niên lập tức xù lông.

Hắn một cước đá vào ngực của alpha gấu đen, nhẹ người mượn lực giẫm lên tường đáp xuống đất, nhìn hình xăm trên cánh tay. Rimbaud khắc chữ cho hắn là loại sẽ phát ra màu lam nhạt huỳnh quang, nhưng không thể luôn cọ vào, cọ vào nó sẽ đổi màu.

"Hừ... Chơi thì chơi, nháo thì nháo, đừng có mà động tay động chân, nơi này nhàm chán như vậy, mấy ngày nay tôi dựa vào cái này để sống thôi đấy."

Thấy lão đại bị đá một cước sắc mặt phiếm tái xanh, kẻ có nhãn lực thấy đều biết lão đại đây là sẽ giận, mấy tù nhân khác cũng không xem náo nhiệt nữa, đồng loạt xông lên muốn giáo huấn người mới một trận.

Bạch Sở Niên bắt lấy lan can giường, một cước càn quét đá bay, đá vào cằm một người trước mặt, sau đó cũng mặc kệ người khác, bắt được lão đại alpha gấu rồi tẩn hắn một trận lên bờ xuống ruộng.

Phải biết rằng chỉ cần vào tù quốc tế, bất kể là thí nghiệm thể hay là nhân loại tất cả đều phải đeo máy ức chế, chẳng qua liều lượng thuốc trong máy ức chế của con người rất ít, duy trì ở mức độ khống chế bọn họ không thể dùng ra năng lực phân hóa.

Như vậy nếu tay không đánh vật thì cũng không có mấy người là đối thủ của đặc công chuyên nghiệp được chứ đừng nói là một thí nghiệm thể đã trải qua huấn luyện đặc chủng chuyên nghiệp.

Chưa qua ba chiêu Bạch Sở Niên liền đem đầu của alpha gấu đen đặt ở trên lan can, tay kẹp ở sau gáy hắn, ngay cả hô hấp cũng không loạn, khẽ cười nói: "Bảo bối, nếu không phải bởi vì lão tử có vợ, vì lão bà thủ thân như ngọc thì mày cho rằng mỗi một cái lỗ hoa của bọn mày có thể bảo trụ được một cái sao?"

Alpha gấu đen còn muốn giãy dụa nhưng lại bị Bạch Sở Niên nâng đầu gối tàn nhẫn kẹp ở trên thắt lưng, kêu thảm thiết một tiếng đỡ thắt lưng nằm sấp trên mặt đất, Bạch Sở Niên dùng mũi chân câu hắn lật mặt, giẫm lên trên lưng hắn nghiền nát.

Đã lâu rồi không được hoạt động gân cốt, bây giờ làm một trận như vậy khiến Bạch Sở Niên rất thả lỏng, hắn giẫm lên xương cốt của tên alpha gấu đen nghe những tiếng xương nứt dễ nghe kia, khóe miệng nhịn không được giương lên, hưởng thụ loại cảm giác vốn nên thuộc về hắn.

Quặng khoáng thạch đen trên tai nhẹ nhàng chớp động, giống như trái tim đập thình thịch, cũng giống như hô hấp, Bạch Sở Niên bỗng nhiên giống như bị đánh thức dừng tay, đi qua thân thể alpha gấu đen đang kêu rên không ngừng tìm một cửa hàng ngồi xuống, dậm chân: "Nào, lão đại mới sẽ giảng cho các ngươi quy củ mới đây."

Những người khác đều câm như hến, nào còn dám hùng hổ như lúc đầu nữa, bọn chúng liền nhao nhao cúi đầu thuận mắt nghe Bạch Sở Niên lập quy củ mới.

Bạch Sở Niên: "Chúng mày cầm bút giấy đi, tao phải dạy chúng mày một môn ngôn ngữ mới, ngày sau thuận tiện nghe ta nói. Hôm nay học 10 câu đầu tiên."

Bọn họ ở trong phòng giam tạo ra động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh quản giáo liền tới, quản giáo hùng hùng hổ hổ đẩy cửa ra, trong tay cầm roi giáo dục: "Ai đang nháo sự đấy?"

Roi giáo huấn trong tay hắn bật điện, quất vào người đồng thời sẽ có cảm giác điện giật tương đối nặng, nhưng sẽ không khiến người ngất xỉu, đám tội phạm đều sợ cái này.

Quản giáo liếc mắt một cái liền nhìn thấy alpha gấu đen nằm trên mặt đất kêu đau đớn, lập tức lấy bộ đàm liên lạc với đồng nghiệp, sau đó lớn tiếng chất vấn: "Tên nào làm đấy? Mau đứng ra đây!"

Bạch Sở Niên đứng lên.

"Được lắm, mới có ngày đầu tiên đến thôi mà đã gây sự cho tao rồi, ra đây!" Quản giáo vừa nhìn liền biết đây là cái gai, phải giáo huấn tốt để thị uy.

Bạch Sở Niên bị nhốt lại, ở trong căn phòng nhỏ chật hẹp tối đen, trước mặt chỉ có một cánh cửa sắt, khe cửa có thể thấm vào một tia sáng cực yếu, còn có một cục khoáng thạch màu đen trên tai hắn, trong bóng đêm tản ra ánh sáng u lam.

Hắn nằm trên chiếc giường cứng nhỏ hẹp ẩm ướt, dùng tay gối lên đầu, trong không khí tràn ngập một mùi thối rữa, có thể bên ngoài là ban đêm, ban đêm luôn tản ra một cỗ hương vị thối rữa.

Trên người Bạch Sở Niên lưu lại một ít vết thương do điện giáo tiên lưu lại, vết thương đỏ tươi in trên làn da trắng lạnh của hắn, nhưng hắn hồn nhiên không thèm để ý, thản nhiên chờ đợi.



Gần ba giờ sau, phòng giam bên cạnh truyền đến một trận động tác, lại có người tiến vào.

Nghe thanh âm là Eris, Bạch Sở Niên thật sự là một chút không ngoài ý muốn. Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ ở bên trong chờ thêm một ngày.

Bạch Sở Niên huýt sáo một tiếng, Eris nghe thấy động tĩnh, hưng phấn ôm quản giáo nhìn đông nhìn tây: "Đại ca anh đang ở đâu đấy, chúng ta thật có duyên phận mà!"

Sau đó bị quản giáo đánh một trận đẩy vào phòng giam.

Nhà tù quốc tế tuy rằng có rất nhiều khu giam giữ nhưng phòng giam được xây dựng cùng một chỗ, tuy rằng Eris cũng không phải là một mắt xích trong kế hoạch của Bạch Sở Niên nhưng nếu hắn đã tới, thì Bạch Sở Niên sẽ không để tài nguyên có thể sử dụng mà không sử dụng.

Sau khi quản giáo đi, Eris nhàn rỗi bắt đầu mò mẫm vách tường, phát ra thanh âm.

Mặc dù bị đeo máy ức chế, không thể sử dụng khả năng phân hóa và khả năng đồng sinh nhưng khả năng vốn có của Eris sẽ không biến mất, chẳng hạn như virus truyền nhiễm của Samel, khả năng nghe và leo núi nhạy cảm của Bạch Sở Niên, và khả năng của Eris là mang lại xui xẻo.

Bạch Sở Niên có thể nghe rõ tất cả âm thanh trong phòng giam chung quanh.

"Hê hê, tôi biết đại ca nghe được mà." Eris thì thầm ở phòng bên cạnh.

Có điều là Bạch Sở Niên không có đáp lại, bởi vì vách tường giữa phòng giam rất dày, Eris nhất định là không nghe thấy hắn nói chuyện.

Biết Bạch Sở Niên ở phòng bên cạnh, Eris liền nhỏ nhặt lẩm bẩm: "Ca có biết vì sao tôi bị nhốt vào đây không? Ha ha, tên cảnh sát bị tôi cắn đánh dấu kia bị quạt trần của căng tin rơi xuống chém chết, ha ha ha, tôi cảm thấy quá buồn cười đi."

Cho dù không nghe được câu trả lời của Bạch Sở Niên nhưng Eris vẫn nhịn không được vẫn nói chuyện phiếm với hắn: "Tôi còn tưởng rằng nơi này có bao nhiêu đặc biệt, thì ra cùng cuộc sống trước kia của tôi cũng không có gì khác nhau... Ồ, đúng rồi, khi tôi đến, tôi thấy Kim Lũ Trùng rồi, thẻ treo ngực số 211 giống như chúng ta."

Để ngăn chặn sự nhầm lẫn, số nhà tù của thí nghiệm thể là số riêng của mỗi cá nhân bọn họ, số của Kim Lũ Trùng là số 211.

Bạch Sở Niên ngồi dậy, chăm chú nghe hắn nói nhảm.

"Kim Lũ Trùng cũng bị mua về cùng với chúng tôi, cậu ta chỉ biết ngốc nghếch ôm một cái xác ướp, ăn cơm cũng ôm, ngủ cũng ôm, à mà xác ướp của cậu ta đâu rồi nhỉ? Mà xem ra cậu ta hiện tại hình như cũng đã trưởng thành, cảm giác không ngốc như vậy nữa."

Bạch Sở Niên suy nghĩ lời nói của hắn, nếu Kim Lũ Trùng đã tiến vào thời kỳ trưởng thành, như vậy nội dung tình báo hắn lấy được sẽ càng nhiều, đây là tin tức tốt.

Việc cấp bách trước mắt là nghĩ biện pháp gặp được Kim Lũ Trùng, đầu tiên phải tiến vào khu giam giữu trọng hình phạm, việc này không thể gấp gáp được.

Bạch Sở Niên tính toán, Điển ngục trưởng hẳn là đã biết tin tức hắn tiến vào ngục giam rồi, nhưng mục đích của hắn cũng không phải là điều tra ngục giam, mà là tiếp cận Kim Lũ Trùng.

Eris nói trong chốc lát, không ai trả lời cũng rất nhàm chán, dần dần cũng yên tĩnh lại.

Ở trong phòng giam không cảm thụ được thời gian trôi qua, cũng không biết đã trải qua bao lâu, tựa hồ cả người hoàn toàn chìm trong bóng tối cách biệt với thế giới bên ngoài.

Một thời gian dài trôi qua, Bạch Sở Niên nghe thấy Eris lẩm bẩm: "Thật ra tôi cũng không thích bóng tối."

Bạch Sở Niên lại rất thích ban đêm, yên tĩnh, trống rỗng, hơn nữa cả đêm đều có người làm bạn với hắn.

Quặng khoáng thạch trên tai đang nhấp nháy, giống như Rimbaud đang hít thở bên tai anh hắn.

Con cá này, lại đang làm cái gì đây, đến giờ đi ngủ rồi đấy. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve quặng thạch trên tai, dỗ dành anh.

Đảo Nha Trùng bây giờ cũng là ban đêm.

Đêm nay Rimbaud không ngủ ở biển, anh cầm chìa khóa Bạch Sở Niên để lại cho mình ròi bò vào biệt thự trống trải đơn độc của huấn luyện viên, vừa đẩy cửa ra, bên trong còn lưu lại mùi tin tức tố nahnf nhạt của alpha.

Đã nửa tháng trôi qua, Rimbaud đã lâu không ngửi được mùi vị mà anh thích rồi. Tuy rằng nửa tháng đối với tuổi thọ của anh mà nói chẳng qua chỉ là ngắn ngủi như một cái chớp mắt, nhưng từ sau khi gặp được Bạch Sở Niên, thời gian của anh trở nên chậm lại.

Anh từ trong vali du lịch lấy ra một chiếc áo thun cộc tay màu trắng, cầm trong tay ngửi ngửi, ở trong phòng ngủ yên tĩnh ngẩn người một hồi, sau đó len lén đem áo thun khoác lên người mình.

Dù sao cũng là quần áo của alpha, khi mặc ở trên người anh có vẻ rộng thùng thình, vạt áo rất dài, miễn cưỡng che đi cái vây của anh.

Rimbaud túm cổ áo, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó lại cầm một cái khác trèo lên giường, ở trên giường của Bạch Sở Niên, ôm quần áo của hắn ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ như có người dịu dàng vuốt ve trái tim anh, anh thích được đối đãi như vậy, nhưng anh là Vương, anh đương nhiên sẽ không nói ra điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau