Chương 123: Ràng buộc trong gió: Sợi tơ nỗi nhớ hai chiều
Bên ngoài phòng thẩm vấn có mấy chiếc trực thăng của sở cảnh sát quốc tế, một số cảnh sát ở bên ngoài đối chiếu danh sách, khắp nơi đều là cảnh sát vũ trang và tay súng bắn tỉa đang canh gác.
Bạch Sở Niên từ trên xe áp tải bị kéo xuống đẩy vào trong tòa nhà.
Trong đại sảnh ngoại trừ hắn còn có vài thí nghiệm thể khác, nhưng không phải toàn bộ, trên đường hắn nhìn thấy Eris cùng vị ong mật omega thợ làm bánh kia phân biệt bị áp giải vào phòng thẩm vấn hoặc phòng chờ khác nhau.
Bạch Sở Niên trước tiên được an trí ở trong một căn phòng bốn phương có kính chống đạn, bên trong chỉ có một cái ghế có bàn, hắn ngồi ở phía trên, hai tay bị còng để trên bàn, phạm vi hoạt động thập phần có hạn, hai ngọn đèn sáng ngời nóng rực chiếu rọi hắn, một đoạn thời gian rất dài không ai để ý tới hắn.
Hắn nhẹ nhàng dùng mũi hướng ra ngoài thở ra ngoài, ngón tay lau lau một chút, con chip mà Tất Lãm Tinh truyền vào rơi vào bụng ngón trỏ, tự động hấp phụ da đầu ngón tay.
Thứ này không thể ở trong khoang mũi quá lâu, vạn nhất vô ý theo khí quản bị hút vào trong phổi thì cũng không tiện lấy ra.
Hắn nhìn bốn phía, vách tường đều bị sơn thành màu đen trang nghiêm, dán một ít khẩu hiệu cảnh báo các quốc gia khác nhau, đại khái hàm nghĩa tương tự nhau, đều biểu đạt ý nghĩa của khoan hồng, phản kháng và nghiêm minh.
Toàn bộ hòn đảo nằm ở vùng nhiệt đới, nhiệt độ trung bình quanh năm duy trì ở mức khoảng 35 độ C, trong nhà tù ngoại trừ phòng chờ và ký túc xá của các nhân viên nhà tù ra thì khu vực hoạt động của tù nhân không có điều hòa không khí, chỉ lắp đặt một số quạt ở những nơi đông người thường tụ tập để giúp lưu thông không khí.
Bạch Sở Niên ngồi trên ghế thẩm vấn, vốn nhiệt độ cao khiến người ta phiền não, còn có hai cái đèn nóng rực chiếu vào mắt hắn, đám cảnh sát này đích xác rất biết mài người.
Có điều là so với thủ đoạn khi hắn thẩm vấn người khác còn thiếu chút nữa nóng bỏng người, hắn thường xuyên vận dụng tư hình tra tấn, càng nhiều thời gian dựa vào những chiêu trò không lưu dấu vết tra tấn người khác để có được tình báo mình muốn.
Hắn bị phơi trong phòng thẩm vấn một tiếng đồng hồ, cảnh sát Trương phụ trách thẩm vấn cùng Độ Mặc ở ngoài cửa nói chuyện.
Độ Mặc không nhận điếu thuốc cảnh sát bên cạnh đưa tới, khoanh tay nâng cằm lên, nhẹ giọng nhắc nhở: "Vị kia chính là cái gai."
Cảnh sát bên cạnh vỗ ngực: "Cảnh sát Trương chúng tôi là chuyên gia thẩm vấn, phạm nhân qua tay thì ai dám ngụy biện cơ chứ."
Cảnh sát Trương thân hình nguy nga, khuôn mặt như tảng băng trôi, nhìn qua rất có cảm giác áp bách, đối với lần thẩm vấn này nhất định phải có.
Cục cảnh sát quốc tế đã sớm theo dõi tổ chức thí nghiệm "Tường lửa sow" do omega bò sát thành lập, phân loại tổ chức này thành tổ chức khủng bố cấp thảm họa, phải nhanh chóng khống chế tất cả các thành viên chủ chốt, từ dấu vết điều tra được phát hiện Bạch Sở Niên có quan hệ với bọn họ, hy vọng trên người hắn có thể nhận được một ít tin tức đáng tin cậy.
Độ Mặc không cho là đúng, lấy điếu thuốc của mình ra châm hít một hơi: "9100, ba phần mười vạn xác suất bạo ra thí nghiệm thể nào dễ đối phó như vậy."
Cảnh sát Trương coi như tự tin với kỹ thuật thẩm vấn của mình, cũng không để lời nhắc nhở của Độ Mặc ở trong lòng, cùng một cảnh sát phụ trợ thẩm vấn khác xuyên qua hành lang khóa hàng rào đi vào phòng thẩm vấn, hai người cách Bạch Sở Niên một bức tường kính chống đạn, ở giữa dùng lỗ thông hơi truyền âm và loa nhỏ nối liền.
Cảnh sát Trương vừa ngồi xuống, Bạch Sở Niên liền chào hỏi hắn.
"Hi~ trưởng quan, nhẫn không tệ nha." Bạch Sở Niên nhếch khóe miệng có vẻ giống như ngoan ngoãn.
Trên ngón út của cảnh sát Trương đeo một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, có thể nhìn ra bên ngoài cùng với một nửa kia tương ứng, hẳn là nhẫn cưới, hơn nữa còn là một chiếc nhẫn cưới chuẩn bị cho omega, trong túi áo lộ ra một chút khăn vải trắng.
Từ lúc cảnh sát Trương vào cửa đến khi ngồi xuống ngắn ngủi vài giây, cách khoảng cách mấy thước, ánh mắt Bạch Sở Niên đã kiểm tra hắn từ trên xuống dưới một lần, hơn nữa vừa mở miệng chào hỏi liền trực tiếp chọc vào chỗ đau đớn của hắn-- hắn mới góa vợ.
Trên gương mặt vốn lạnh lùng của cảnh sát Trương lại càng thoát khỏi nhiệt độ lạnh lẽo.
"Boss của tổ đặc công điều tra IOA quả nhiên không khác gì lời đồn, sắc bén lãnh tình."
"Ây dà, bôi nhọ hình tượng của tôi, đó khẳng định không phải là tin đồn IOA truyền ra ngoài." Bạch Sở Niên tựa lưng vào ghế, hai tay tự nhiên đặt mười ngón tay lên bàn, hai chân xếp chồng lên nhau.
Cảnh sát Trương bảo hắn khai báo sự thật phạm tội, Bạch Sở Niên đối với hành động của mình thú nhận, ví dụ như chuyện đem minh châu tháp dựa vào quả bóng kia nổ tung.
Cảnh sát Trương: "Nếu cậu đã đầu quân cho liên minh IOA tại sao lại đào tẩu? Theo như tôi được biết hội trưởng Ngôn Dật đối với cậu tín nhiệm có thừa."
Cảnh sát Trương có năng lực phát hiện nói dối không sai biệt lắm so với bác sĩ Samoyed, căn cứ huấn luyện đặc biệt của đảo Nha Trùng, đây cũng là nguyên nhân được ca ngợi là chuyên gia thẩm vấn, khi đối phương trả lời sự thật, cảnh sát Trương có thể dựa vào màu sắc xuất hiện trên đỉnh đầu Bạch Sở Niên để phán đoán thật giả.
"Lời này của anh thật khó nghe, tôi làm sao lại đào tẩu?" Bạch Sở Niên vỗ vỗ mặt bàn: "Tôi không đào tẩu, chỉ là làm sai nhiệm vụ, ngày đó tôi đi bắt Eris, nhưng hắn ta là một thí nghiệm trưởng thành cấp A3, tất cả những gì tôi làm không phải là tự nguyện."
Trong mắt cảnh sát Trương, trên đỉnh đầu Bạch Sở Niên dâng lên một quầng sáng màu trắng mà người khác không nhìn thấy, có nghĩa là hắn nói sự thật.
Một sĩ quan cảnh sát khác cúi đầu ghi lại, lạnh lùng hỏi: "Giám sát thành phố cho thấy cậu có xu hướng dung túng cho các thí nghiệm để giết người, cậu định giải thích vấn đề này như thế nào đây?"
Bạch Sở Niên: "Tôi chủ quan không có khuynh hướng làm tổn thương người khác, cũng không có động cơ giết người, tôi nửa chừng ngăn cản Eris đi về phía trung tâm thành phố tụ tập đông người, dẫn hắn ta đến ga tàu điện ngầm khép kín, giảm thiểu thương vong."
Cảnh sát Trương nhìn chăm chú vào hắn, khẩu độ trên đỉnh đầu Bạch Sở Niên vẫn là màu trắng. Nếu khẩu độ chuyển sang màu đỏ, điều đó có nghĩa là hắn đang nói dối, màu đỏ càng đậm, độ tin cậy càng thấp.
"Nghe nói lần này là đặc vụ công khai của IOA Rimbaud bắt giữ cậu, giữa hai người có quan hệ yêu đương, vì sao anh ta không ngăn cản anh?"
Bạch Sở Niên: "Cái gì? Con cá đó sao, anh cho rằng tôi thích anh ấy đến mức nào? Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn giường mà thôi, chúng ta làm những công việc này áp lực lớn như vậy, dù sao cũng phải có phương thức giải quyết mà, đúng không?"
Trong mắt cảnh sát Trương, khẩu độ trên đỉnh đầu Bạch Sở Niên từ màu trắng biến thành màu đỏ.
Bạch Sở Niên tiếp tục nói: "Hơn nữa dục vọng khống chế của anh ta mạnh mẽ so sánh, tôi ghét nhất là bị mệnh lệnh khống chế, cũng không thích omega tính cách quá A."
Khẩu độ càng ngày càng đỏ.
"Nói như thế nào đây, Rimbaud bắt tôi hẳn là cũng là bởi vì chúng tôi tích oán đã lâu đi, canh ta hận chết tôi đi được, dù sao tôi cũng ngại nếu anh ta được thăng chức."
Khẩu độ hoàn toàn đỏ bạo, Bạch Sở Niên xem ra giống như một đại Thiên Sứ đỏ rực.
Cảnh sát Trương biết rõ hắn đang nói bậy, nhưng lại không thể lên tiếng ngăn cản hắn, bởi vì nếu vạch trần hắn nói dối, hắn sẽ lập tức hiểu rằng người thẩm vấn có khả năng phát hiện nói dối, khẳng định sẽ dùng lời khai này để làm rõ, sau đó độ khó thẩm vấn sẽ tăng lên.
Cho nên thẩm vấn kéo dài suốt mười hai tiếng đồng hồ, trong đó một nửa thời gian cảnh sát Trương cùng đồng nghiệp đều bị buộc phải mặt không đổi sắc mà nghe hắn thổ lộ ngược lại.
Lúc Bạch Sở Niên đi ra khỏi phòng thẩm vấn còn khẽ thở dài: "Ai, tôi thật sự là một chút cũng không nhớ anh ta."
Điểm năng lượng tuyến thể cuối cùng của cảnh sát Trương đều bị khẩu độ đỏ rực trên đầu Bạch Sở Niên ép hết, bước chân phù phiếm run lẩy bẩy được đồng nghiệp đỡ ra ngoài.
Độ Mặc một lần nữa tiếp nhận Bạch Sở Niên, nhìn theo sắc mặt kém đến cực điểm của cảnh quan Trương rời đi không khỏi trào phúng cười một tiếng.
"Mối quan hệ giữa các nhà tù quốc tế và cảnh sát quốc tế dường như không được tốt cho lắm sao?" Bạch Sở Niên như không có việc gì chọc vào tường cùng hắn tán gẫu.
Độ Mặc hừ nhẹ: "Đều muốn thành tích, bởi vì những thí nghiệm thể các cậu một tháng giày vò chúng tôi bảy tám lần, ai vui vẻ hầu hạ được. Đối tượng thí nghiệm thể ở trong ngục giam chiếm chỗ ăn cơm, không có người thăm hỏi, không ai bảo lãnh thì không có dầu mỡ nào vớt được ra đâu, thỉnh thoảng còn gây sự, nếu không phải trách nhiệm, tôi muốn đuổi tất cả các cậu ra ngoài hết cho rồi."
Bạch Sở Niên bật cười.
"Khi nào tôi có thể được thăm hỏi?"
"Cậu sao?" Độ Mặc liếc hắn một cái: "Thân nhân trực hệ phải xin giấy chứng nhận thăm hỏi, mang theo giấy tờ đến, ba tháng sau là được. Cậu có thân nhân trực hệ sao?"
Đặng: Thân nhận trực hệ là người có quan hệ họ hàng, ghi trong gia phả, hoặc là vợ chồng có giấy chứng nhận.
"......"
"Vậy còn nói nhảm cái gì nữa?" Độ Mặc nắm lấy cánh tay hắn, áp giải hắn trở về khu giam giữ.
Thừa dịp hắn quay đầu lại, tay Bạch Sở Niên rất nhanh, từ trong túi quần hắn lấy thẻ cơm căng tin ra, lặng lẽ dán tường trượt xuống đất.
Một số cơ quan thực nghiệm khác cũng đã kết thúc, trong hội trường "Thợ làm bánh" của thí nghiệm thể omega ong mật đang nắm lấy một sĩ quan cảnh sát cầu xin, khóc: "Thưa ngài, tôi thẳng thắn tất cả, tôi sẵn sàng đeo thiết bị ức chế mãi mãi, xin hãy giảm án cho tôi, tôi sẽ không làm tổn thương người khác, tôi có thể kiểm soát, tôi muốn mở một cửa hàng ở thành phố nhỏ để sống tốt qua ngày."
Các sĩ quan cảnh sát đến thẩm vấn hiển nhiên không thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu như vậy của cậu ta, vì giữ phong độ nên không đá omega ong đi mà trả lời cậu ta bằng lời nói chính thức: "Chúng tôi sẽ xem xét sau."
Thựo làm bánh omega ong sụp đổ ngồi trên mặt đất khóc, giống như một đứa trẻ không ngừng lau nước mắt, không dám khóc thành tiếng, chỉ thấy vai cậu ta run rẩy.
Eris đứng bên cạnh cười không ngừng, đem mảnh giấy vụn trên mặt đất đá lên người thợ làm bánh, bất đắc dĩ nói với Bạch Sở Niên cách đó không xa: "Móa nó, đây là đồng loại không có thuốc cứu nhất mà tôi từng thấy. Mau đi chết đi, hắn làm ô nhiễm không khí của tôi mất."
Độ Mặc quất roi giáo dục quất vào bắp chân Eris, nghiêm thanh giáo huấn: "Trở về khu giam của ngươi đi."
Eris đau đớn rụt chân trở lại, ánh mắt u ám lại tràn ngập tò mò bị Độ Mặc hấp dẫn: "Giáo quan à, omega cũng không cần hung dữ như vậy đâu."
Bạch Sở Niên khoanh tay xem náo nhiệt, nhắc nhở Độ Mặc: "Chú Sứ thù rất dai đấy."
Bị hai alpha kẹp ở giữa nói không có cảm giác áp bức là giả, Độ Mặc đẩy bọn họ cho cảnh sát vũ trang: "Mang hắn trở về."
Sau đó đi đến chỗ omega thợ làm bánh rồi kéo cậu ta lên. Thợ làm bánh nhìn roi giáo trong tay hắn, Độ Mặc thu ngắn roi giáo dục co giãn, vỗ vỗ lưng omega: "Chỉ có mỗi ngươi là khóc thôi đấy, mau đứng lên, đi đi."
Sau khi cảnh sát vũ trang áp giải đối tượng đi ra ngoài, Độ Mặc sờ túi quần phát hiện thẻ cơm không còn, liền trở lại hành lang tìm, tổng cộng không có mấy bước chân, cũng không mất được hai phút.
Bạch Sở Niên bị áp giải ra ngoài, một chiếc xe áp giải khác đứng bên cạnh Vô Tượng Tiềm Hành Giả, cậu ta vẫn bị bịt mắt, hai tay còng tay trước người, đối mặt với Bạch Sở Niên mà đứng, ngón tay nhỏ chậm rãi khoa tay múa chân thủ thế, thoạt nhìn giống như biểu đạt cái gì, nhưng Bạch Sở Niên cũng không hiểu ý nghĩa, chẳng qua dựa vào trí nhớ siêu nhân đem mấy cái thủ thế ghi nhớ trong đầu.
Sau khi trở lại khu giam giữ, Bạch Sở Niên lại sống cuộc sống bình tahnr trong nhà tù, công việc của phạm nhân trong khu giam không cố định, mà là thay phiên nhau an bài vào những nơi khác nhau, Bạch Sở Niên ở nhà máy may đồ một tháng, kế tiếp liền đến phiên khu giam của bọn họ đi quét dọn tòa nhà làm việc.
Khu vực văn phòng họ không thể vào được, công việc được giao c của họ bao gồm làm sạch nhà vệ sinh, lau sàn hành lang và cửa sổ bên ngoài tòa nhà,... âm thanh dễ dàng hơn so với các nhà máy may mặc, trên thực tế công việc rườm rà, kiểm tra nghiêm ngặt, cần phải làm sạch mọi nươi, không được có một chút bụi, kiểm tra không đủ điều kiện không chỉ để khấu trừ điểm, nhưng cũng phải làm lại.
Vừa quét dọn ba ngày, quản giáo nói muốn một mình đi sửa sang lại thư viện cũ.
Phạm nhân đều không thích sửa sang lại thư viện, nói là thư viện là bởi vì hắn là một kho lưu trữ sách, vị Điển ngục trưởng trước rất thích đọc sách, cất giữ không ít sách cũ, sau khi từ chức lưu lại những quyển sách này đều chất đống trong kho hàng, chừng ba ngàn quyển, Điển ngục trưởng mới nhậm chức tôn kính lão Điển ngục trưởng nên thường xuyên sẽ cho người quét dọn thư viện, nhưng vì để quá lâu, trên sách đều rơi một tầng bụi bặm, trong góc còn có không ít chuột, gặp phải sách bị chuột gặm nham nhở thì cần phải ghi chép lại, sau đó bổ sung một quyển mới vào.
Trong này phạm nhân rất nhiều cũng không có văn hóa, để cho bọn họ viết chữ còn khó hơn giết bọn họ, không bằng quét nhà, lau kính còn dễ dàng hơn.
Thư viện loại địa phương này một năm quét dọn một lần cũng đủ rồi, tháng trước phạm nhân khu giám sát B mới quét dọn qua, theo lý thuyết không cần phải quét dọn nữa.
Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút, giơ tay ra hiệu: "Để tôi đi cho."
Quản giáo vẫn cảm thấy tiểu tử này không tệ, tay chân lưu loát, đương nhiên nên dẫn hắn đi.
Bạch Sở Niên đi theo lên thang máy, mỗi thang máy đều cần quét dấu vân tay, người ngoài không dùng được, trong này rất nhiều ổ khóa đều là khóa vân tay hoặc khóa mống mắt, bởi vậy ngăn chặn khả năng trộm chìa khóa, Bạch Sở Niên cũng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới dùng loại phương thức hiệu suất thấp này còn không có hàm lượng kỹ thuật gì.
Rẽ trái vào thư viện, đích xác chính là một kho chứa sách, giá sách bày biện dày đặc, bên trong đã được quét dọn qua, không có bụi bặm, sách cũng chỉnh tề đặt cùng một chỗ, có điều chỉ là theo kích thước phân loại đặt cùng một chỗ, bình thường chỉnh lý sách là cần phải phân loại theo nội dung.
Loại phương thức bày biện này chứng minh phỏng đoán của Bạch Sở Niên.
Phạm nhân trước đó sửa sang lại thư viện hẳn là Vô Hình Tiềm Hành Giả, ánh mắt cảu cậu ta bị băng dính bịt kín không nhìn thấy, cũng chỉ có thể sắp xếp sách theo kích thước, nếu dựa theo tiêu chuẩn kiểm tra vệ sinh, loại phương thức bày biện này phi thường chỉnh tề, cho nên mới nghiệm thu đủ tư cách, nhưng nếu tiếp theo kiểm tra vệ sinh so sánh, sách phải thu dọn lại.
Quản giáo khóa trái cửa, để Bạch Sở Niên một mình ở lại trong thư viện, đến thời gian lại đón hắn.
Bạch Sở Niên từ góc bắt đầu thu dọn, dựa theo nội dung của sách tỉ mỉ sắp xếp, lật xem bên trong có thiếu trang gấp hay không, đem cùng loại sách đặt trên cùng một giá sách.
Thu dọn ba giờ, có một quyển sách cũ đặt ở dưới cùng bị hắn kéo ra, trên bìa không có viết tên sách, chỉ có một ít vết sưng nhỏ nhô lên.
Bạch Sở Niên đưa tay vuốt ve những vết tích nhỏ này, nhất thời không nhìn ra là có ý gì, còn tưởng rằng là một loại thiết kế bìa độc đáo, có điều là hắn nhìn thấy vị trí số sách dưới cùng, phương thức sắp xếp của những tiểu viên rất quen mắt, trên nút thang máy bình thường cũng có những điểm nhỏ lồi lên hình dạng này, thuận tiện cho người mù dùng ngón tay nhận ra.
Đây là một quyển văn thư dành cho người khiếm thị, sau khi mở ra, bên trái là giải thích bằng tiếng Anh, bên phải đều là dấu chấm nhỏ có thể chạm tới, cuối cùng đính kèm họa tiết chữ ký.
Tuy rằng Bạch Sở Niên chưa từng đọc qua chữ nổi Braille, nhưng hắn đọc giải thích tiếng Anh là đủ rồi, đây là một quyển sách dạy ngôn ngữ ký hiệu, chữ nổi bên phải hẳn là đem tiếng Anh giảng giải dịch lại một lần.
Vô Tượng Tiềm Hành Giả ở ngoài phòng thẩm vấn khoa tay múa chân với hắn mấy cái thủ thế, xác suất lớn chính là từ nơi này học được.
Bạch Sở Niên dựa theo mấy thủ thế trong ấn tượng đối chiếu với bản đồ trên sách tìm kiếm tương tự, cư nhiên thật sự chắp vá ra một câu hoàn chỉnh--
[Hãy để tôi thấy ngón tay và mắt của họ]
Khả năng bắt chước của Vô Tượng Tiềm Hành Giả Bạch Sở Niên cũng đã lĩnh giáo qua trong căn phòng nhỏ tam lăng trùy, nếu như hắn đọc qua quyển sách này, cho dù chỉ dùng đầu ngón tay sờ chữ nổi đi đọc cũng có thể ghi nhớ mà không sai từng chữ, Vô Tượng Tiềm Hành Giả tùy tiện có thể sao chép ra một thư viện một phòng lưu trữ, đại lượng sách đã từng in trong đầu hắn, hắn hiểu chữ nổi không phải là chuyện gì khiến người ta bất ngờ.
"Ngón tay và đôi mắt của họ sao?" Bạch Sở Niên cân nhắc trong chốc lát, hiểu được ý tứ của Tiềm Hành Giả Vô Tượng.
Kỳ thật hắn cũng thật không ngờ Vô Tượng Tiềm Hành Giả lại phối hợp như vậy, hắn chỉ là ở bên tai cậu ta nói một câu không có căn cứ không có bảo đảm mà thôi, xem ra vật nhỏ này thật sự rất muốn gặp vị thiếu tá kia.
Thời gian sửa sang lại thư viện, Bạch Sở Niên một tay đặt sách lên giá sách, tay kia bưng quyển sách ngôn ngữ ký hiệu thật dày này lên, âm thầm nhớ lại các cử chỉ ký hiệu trên sách.
Sửa sang lại thư viện đại khái mất ba ngày, sau khi sửa sang lại xong, Bạch Sở Niên cũng chỉ có thể tiếp tục trở về quét nhà lau kính.
Trong thời gian này, một cuộc bạo loạn đã xảy ra trong nhà tù trọng hình, một thành viên cũ của Hồng Hầu Điểu đã dùng mảnh gạch không biết lấy ở đâu để đâm Kim Lũ Trùng, nhưng kịp thời bị khống chế, hắn lập tức dùng mảnh sứ tự sát, cũng bị ngăn lại, hiện tại đã bị kéo đến tòa nhà thẩm vấn.
Kim Lũ Trùng bị thương động mạch chủ ở chân nhưng không chết, bác sĩ kịp thời khâu cầm máu cho cậu ta, Kim Lũ Trùng phải nằm trên giường bệnh một thời gian.
Bạch Sở Niên đối với loại thủ đoạn này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, thành viên của Hồng Hầu Điểu nhốt ở bên trong bị tổ chức dùng người nhà bắt cóc, muốn hắn đi giết Kim Lũ Trùng diệt khẩu, chuyện không thành phải chết, chuyện thành cũng sẽ phải chết, kẻ liều mạng lấy mạng mình đổi mạng người nhà mà thôi.
Boss của Hồng Hầu Điểu quả nhiên có chút năng lực, tay lại có thể vươn tới trong nhà tù quốc tế, điều này thật ra Bạch Sở Niên không thể không nghĩ tới.
Điều này cũng có nghĩa là Kim Lũ Trùng đang nắm giữ những manh mối có giá trị. Muốn tiếp xúc với Kim Lũ Trùng, trước mắt còn chỉ có thể nhận được trợ giúp từ Vô Tượng Tiềm Hành Giả.
Bạch Sở Niên nằm trên ván giường trong phòng giam của mình, gối một bàn tay nhìn mái nhà rỉ sét loang lổ thấm nước ngẩn người.
Tay kia thò vào thắt lưng quần, lúc alpha nhàm chán liền thích chơi đùa bảo bối của mình, chơi đùa liền tẩu hỏa.
Phòng rất nhỏ, những phạm nhân khác trong phòng giam có thể nghe được hơi thở áp lực trong góc, nhao nhao câm miệng.
Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên, hô hấp càng thêm nặng nề, trong đầu sám hối mình ở trong phòng tắm nói với Rimbaud.
Ngày ở trong phòng tắm, hắn cư nhiên nói ra câu "Sinh cho tôi một con cá nhỏ" với anh, hắn cảm thấy mình bị tư duy sinh sản của viện nghiên cứu đầu độc rồi, hắn lại ở trước mặt Rimbaud nói ra loại lời nói vũ nhục này, hiện tại hồi tưởng lại có chút lo lắng, không biết Rimbaud sẽ nghĩ như thế nào, có thể trong lòng không thoải mái nhưng bởi vì dung túng mình cho nên không nói ra đi.
Nhưng hắn lại thật sự rất muốn có một con cá nhỏ, ai cũng không thể khống chế nguyện vọng bí ẩn trong lòng mình, hắn vẫn luôn rất hâm mộ hội trưởng có gia đình, hoặc là nói hâm mộ mỗi người đều có gia đình.
Bạch Sở Niên xoay người, kéo một ít giấy lau sạch sẽ tay, chân kẹp gối đầu, tưởng tượng mình đem Rimbaud cùng tiểu Rimbaud đều ôm vào trong ngực, ôm họ vào giấc ngủ.
Đã ở chung lâu như vậy, Rimbaud hẳn là nhất định sẽ không rời khỏi hắn đi, cho dù ngẫu nhiên nói những lời làm cho hắn không thoải mái, hoặc là không cẩn thận không khống chế được làm chuyện gì, cũng sẽ dung túng cho mình đi.
Trải qua ba tháng dài dằng dặc, Bạch Sở Niên gần như đã quen với ngày qua ngày làm việc như máy móc, cũng hoàn toàn thăm dò tất cả quy luật vận hành, vị trí giám sát, lộ tuyến tuần tra cùng điểm bắn tỉa.
Tiếp theo cần phải chờ đợi một cơ hội để tạo ra một giao điểm với Vô Tượng Tiềm Hành Giả.
Nhưng không ngờ rằng sáng sớm hôm nay, ban quản giáo đã đẩy cửa ra gọi hắn: "S-9100, có người đến thăm."
Bạch Sở Niên tinh thần chấn động, có điều cẩn thận ngẫm lại trong kế hoạch của hắn hình như không xắp xếp chuyện này.
Không hiểu sao lại bị áp giải vào phòng thăm hỏi, trước mặt có một tấm kính chống đạn và một cái điện thoại, trước mặt đài có một cái ghế tròn, Bạch Sở Niên ngồi trên ghế tròn, trêu chọc điện thoại, gõ cửa kính, cũng không biết có phải hội trưởng phái người tới hay không, IOA hẳn là có thể lấy được tư cách thăm hỏi.
Đồng hồ điện tử trên tường vang lên một tiếng, cửa kính ngoài mở ra, Bạch Sở Niên nhìn ra cửa, có thứ gì đó nhanh chóng bò vào.
Rimbaud ngậm một túi hồ sơ, từ cửa trèo lên tường, sau đó theo trần nhà bò lên kính chống đạn, ngửi ngửi khắp nơi, muốn tìm một khe hở chui vào.
"Vị người nhà kia! Không được đến quá gần kính!" Cảnh sát bên ngoài vội vàng kéo nhân ngư xuống, nhấn lên ghế tròn: "Chỉ có nửa giờ để thăm hỏi, không được quá giờ."
Rimbaud phủ băng quấn cánh tay, mí mắt khẽ nâng lên: "Biết rồi, lui ra đi."
Cảnh sát: "..."
Bạch Sở Niên ngây ngốc: "Sao anh lại vào được đây đấy?"
"Quang minh chính đại bơi tới đây, sau đó bò vào." Rimbaud chậm rãi lấy ra một giấy chứng nhận thăm hỏi từ túi lưu trữ.
Cách thủy tinh sờ không được, Bạch Sở Niên không hiểu ra sao, liên minh IOA hẳn là có tư cách thăm hỏi, nhưng sử dụng nhất định là giấy chứng nhận làm việc không phải là giấy chứng nhận thăm hỏi.
"Ngôn Dật nói, pháp luật nhân loại quy định, thân nhân trực hệ mới có thể đến thăm em." Rimbaud lại lật qua túi hồ sơ: "Tôi hỏi cậu ta người thân trực hệ là gì, cậu ta nói với tôi phải có cái này."
Anh lấy ra một bộ giấy chứng nhận kết hôn từ túi hồ sơ của mình.
Ánh mắt Bạch Sở Niên từ sau khi nhìn thấy cái bìa màu đỏ kia liền thẳng tắp, miệng càng há càng lớn: "... Không phải, cái này, tôi không đến cục dân chính mà cũng có thể làm được sao?"
Rimbaud một tay nâng má, tay kia chơi với giấy chứng nhận kết hôn: "Cục làm giấy chứng nhận kia cũng nói như vậy, tôi liền lấy ra một khẩu súng, hắn nói được, được, có thể làm được."
Bạch Sở Niên từ trên xe áp tải bị kéo xuống đẩy vào trong tòa nhà.
Trong đại sảnh ngoại trừ hắn còn có vài thí nghiệm thể khác, nhưng không phải toàn bộ, trên đường hắn nhìn thấy Eris cùng vị ong mật omega thợ làm bánh kia phân biệt bị áp giải vào phòng thẩm vấn hoặc phòng chờ khác nhau.
Bạch Sở Niên trước tiên được an trí ở trong một căn phòng bốn phương có kính chống đạn, bên trong chỉ có một cái ghế có bàn, hắn ngồi ở phía trên, hai tay bị còng để trên bàn, phạm vi hoạt động thập phần có hạn, hai ngọn đèn sáng ngời nóng rực chiếu rọi hắn, một đoạn thời gian rất dài không ai để ý tới hắn.
Hắn nhẹ nhàng dùng mũi hướng ra ngoài thở ra ngoài, ngón tay lau lau một chút, con chip mà Tất Lãm Tinh truyền vào rơi vào bụng ngón trỏ, tự động hấp phụ da đầu ngón tay.
Thứ này không thể ở trong khoang mũi quá lâu, vạn nhất vô ý theo khí quản bị hút vào trong phổi thì cũng không tiện lấy ra.
Hắn nhìn bốn phía, vách tường đều bị sơn thành màu đen trang nghiêm, dán một ít khẩu hiệu cảnh báo các quốc gia khác nhau, đại khái hàm nghĩa tương tự nhau, đều biểu đạt ý nghĩa của khoan hồng, phản kháng và nghiêm minh.
Toàn bộ hòn đảo nằm ở vùng nhiệt đới, nhiệt độ trung bình quanh năm duy trì ở mức khoảng 35 độ C, trong nhà tù ngoại trừ phòng chờ và ký túc xá của các nhân viên nhà tù ra thì khu vực hoạt động của tù nhân không có điều hòa không khí, chỉ lắp đặt một số quạt ở những nơi đông người thường tụ tập để giúp lưu thông không khí.
Bạch Sở Niên ngồi trên ghế thẩm vấn, vốn nhiệt độ cao khiến người ta phiền não, còn có hai cái đèn nóng rực chiếu vào mắt hắn, đám cảnh sát này đích xác rất biết mài người.
Có điều là so với thủ đoạn khi hắn thẩm vấn người khác còn thiếu chút nữa nóng bỏng người, hắn thường xuyên vận dụng tư hình tra tấn, càng nhiều thời gian dựa vào những chiêu trò không lưu dấu vết tra tấn người khác để có được tình báo mình muốn.
Hắn bị phơi trong phòng thẩm vấn một tiếng đồng hồ, cảnh sát Trương phụ trách thẩm vấn cùng Độ Mặc ở ngoài cửa nói chuyện.
Độ Mặc không nhận điếu thuốc cảnh sát bên cạnh đưa tới, khoanh tay nâng cằm lên, nhẹ giọng nhắc nhở: "Vị kia chính là cái gai."
Cảnh sát bên cạnh vỗ ngực: "Cảnh sát Trương chúng tôi là chuyên gia thẩm vấn, phạm nhân qua tay thì ai dám ngụy biện cơ chứ."
Cảnh sát Trương thân hình nguy nga, khuôn mặt như tảng băng trôi, nhìn qua rất có cảm giác áp bách, đối với lần thẩm vấn này nhất định phải có.
Cục cảnh sát quốc tế đã sớm theo dõi tổ chức thí nghiệm "Tường lửa sow" do omega bò sát thành lập, phân loại tổ chức này thành tổ chức khủng bố cấp thảm họa, phải nhanh chóng khống chế tất cả các thành viên chủ chốt, từ dấu vết điều tra được phát hiện Bạch Sở Niên có quan hệ với bọn họ, hy vọng trên người hắn có thể nhận được một ít tin tức đáng tin cậy.
Độ Mặc không cho là đúng, lấy điếu thuốc của mình ra châm hít một hơi: "9100, ba phần mười vạn xác suất bạo ra thí nghiệm thể nào dễ đối phó như vậy."
Cảnh sát Trương coi như tự tin với kỹ thuật thẩm vấn của mình, cũng không để lời nhắc nhở của Độ Mặc ở trong lòng, cùng một cảnh sát phụ trợ thẩm vấn khác xuyên qua hành lang khóa hàng rào đi vào phòng thẩm vấn, hai người cách Bạch Sở Niên một bức tường kính chống đạn, ở giữa dùng lỗ thông hơi truyền âm và loa nhỏ nối liền.
Cảnh sát Trương vừa ngồi xuống, Bạch Sở Niên liền chào hỏi hắn.
"Hi~ trưởng quan, nhẫn không tệ nha." Bạch Sở Niên nhếch khóe miệng có vẻ giống như ngoan ngoãn.
Trên ngón út của cảnh sát Trương đeo một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, có thể nhìn ra bên ngoài cùng với một nửa kia tương ứng, hẳn là nhẫn cưới, hơn nữa còn là một chiếc nhẫn cưới chuẩn bị cho omega, trong túi áo lộ ra một chút khăn vải trắng.
Từ lúc cảnh sát Trương vào cửa đến khi ngồi xuống ngắn ngủi vài giây, cách khoảng cách mấy thước, ánh mắt Bạch Sở Niên đã kiểm tra hắn từ trên xuống dưới một lần, hơn nữa vừa mở miệng chào hỏi liền trực tiếp chọc vào chỗ đau đớn của hắn-- hắn mới góa vợ.
Trên gương mặt vốn lạnh lùng của cảnh sát Trương lại càng thoát khỏi nhiệt độ lạnh lẽo.
"Boss của tổ đặc công điều tra IOA quả nhiên không khác gì lời đồn, sắc bén lãnh tình."
"Ây dà, bôi nhọ hình tượng của tôi, đó khẳng định không phải là tin đồn IOA truyền ra ngoài." Bạch Sở Niên tựa lưng vào ghế, hai tay tự nhiên đặt mười ngón tay lên bàn, hai chân xếp chồng lên nhau.
Cảnh sát Trương bảo hắn khai báo sự thật phạm tội, Bạch Sở Niên đối với hành động của mình thú nhận, ví dụ như chuyện đem minh châu tháp dựa vào quả bóng kia nổ tung.
Cảnh sát Trương: "Nếu cậu đã đầu quân cho liên minh IOA tại sao lại đào tẩu? Theo như tôi được biết hội trưởng Ngôn Dật đối với cậu tín nhiệm có thừa."
Cảnh sát Trương có năng lực phát hiện nói dối không sai biệt lắm so với bác sĩ Samoyed, căn cứ huấn luyện đặc biệt của đảo Nha Trùng, đây cũng là nguyên nhân được ca ngợi là chuyên gia thẩm vấn, khi đối phương trả lời sự thật, cảnh sát Trương có thể dựa vào màu sắc xuất hiện trên đỉnh đầu Bạch Sở Niên để phán đoán thật giả.
"Lời này của anh thật khó nghe, tôi làm sao lại đào tẩu?" Bạch Sở Niên vỗ vỗ mặt bàn: "Tôi không đào tẩu, chỉ là làm sai nhiệm vụ, ngày đó tôi đi bắt Eris, nhưng hắn ta là một thí nghiệm trưởng thành cấp A3, tất cả những gì tôi làm không phải là tự nguyện."
Trong mắt cảnh sát Trương, trên đỉnh đầu Bạch Sở Niên dâng lên một quầng sáng màu trắng mà người khác không nhìn thấy, có nghĩa là hắn nói sự thật.
Một sĩ quan cảnh sát khác cúi đầu ghi lại, lạnh lùng hỏi: "Giám sát thành phố cho thấy cậu có xu hướng dung túng cho các thí nghiệm để giết người, cậu định giải thích vấn đề này như thế nào đây?"
Bạch Sở Niên: "Tôi chủ quan không có khuynh hướng làm tổn thương người khác, cũng không có động cơ giết người, tôi nửa chừng ngăn cản Eris đi về phía trung tâm thành phố tụ tập đông người, dẫn hắn ta đến ga tàu điện ngầm khép kín, giảm thiểu thương vong."
Cảnh sát Trương nhìn chăm chú vào hắn, khẩu độ trên đỉnh đầu Bạch Sở Niên vẫn là màu trắng. Nếu khẩu độ chuyển sang màu đỏ, điều đó có nghĩa là hắn đang nói dối, màu đỏ càng đậm, độ tin cậy càng thấp.
"Nghe nói lần này là đặc vụ công khai của IOA Rimbaud bắt giữ cậu, giữa hai người có quan hệ yêu đương, vì sao anh ta không ngăn cản anh?"
Bạch Sở Niên: "Cái gì? Con cá đó sao, anh cho rằng tôi thích anh ấy đến mức nào? Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn giường mà thôi, chúng ta làm những công việc này áp lực lớn như vậy, dù sao cũng phải có phương thức giải quyết mà, đúng không?"
Trong mắt cảnh sát Trương, khẩu độ trên đỉnh đầu Bạch Sở Niên từ màu trắng biến thành màu đỏ.
Bạch Sở Niên tiếp tục nói: "Hơn nữa dục vọng khống chế của anh ta mạnh mẽ so sánh, tôi ghét nhất là bị mệnh lệnh khống chế, cũng không thích omega tính cách quá A."
Khẩu độ càng ngày càng đỏ.
"Nói như thế nào đây, Rimbaud bắt tôi hẳn là cũng là bởi vì chúng tôi tích oán đã lâu đi, canh ta hận chết tôi đi được, dù sao tôi cũng ngại nếu anh ta được thăng chức."
Khẩu độ hoàn toàn đỏ bạo, Bạch Sở Niên xem ra giống như một đại Thiên Sứ đỏ rực.
Cảnh sát Trương biết rõ hắn đang nói bậy, nhưng lại không thể lên tiếng ngăn cản hắn, bởi vì nếu vạch trần hắn nói dối, hắn sẽ lập tức hiểu rằng người thẩm vấn có khả năng phát hiện nói dối, khẳng định sẽ dùng lời khai này để làm rõ, sau đó độ khó thẩm vấn sẽ tăng lên.
Cho nên thẩm vấn kéo dài suốt mười hai tiếng đồng hồ, trong đó một nửa thời gian cảnh sát Trương cùng đồng nghiệp đều bị buộc phải mặt không đổi sắc mà nghe hắn thổ lộ ngược lại.
Lúc Bạch Sở Niên đi ra khỏi phòng thẩm vấn còn khẽ thở dài: "Ai, tôi thật sự là một chút cũng không nhớ anh ta."
Điểm năng lượng tuyến thể cuối cùng của cảnh sát Trương đều bị khẩu độ đỏ rực trên đầu Bạch Sở Niên ép hết, bước chân phù phiếm run lẩy bẩy được đồng nghiệp đỡ ra ngoài.
Độ Mặc một lần nữa tiếp nhận Bạch Sở Niên, nhìn theo sắc mặt kém đến cực điểm của cảnh quan Trương rời đi không khỏi trào phúng cười một tiếng.
"Mối quan hệ giữa các nhà tù quốc tế và cảnh sát quốc tế dường như không được tốt cho lắm sao?" Bạch Sở Niên như không có việc gì chọc vào tường cùng hắn tán gẫu.
Độ Mặc hừ nhẹ: "Đều muốn thành tích, bởi vì những thí nghiệm thể các cậu một tháng giày vò chúng tôi bảy tám lần, ai vui vẻ hầu hạ được. Đối tượng thí nghiệm thể ở trong ngục giam chiếm chỗ ăn cơm, không có người thăm hỏi, không ai bảo lãnh thì không có dầu mỡ nào vớt được ra đâu, thỉnh thoảng còn gây sự, nếu không phải trách nhiệm, tôi muốn đuổi tất cả các cậu ra ngoài hết cho rồi."
Bạch Sở Niên bật cười.
"Khi nào tôi có thể được thăm hỏi?"
"Cậu sao?" Độ Mặc liếc hắn một cái: "Thân nhân trực hệ phải xin giấy chứng nhận thăm hỏi, mang theo giấy tờ đến, ba tháng sau là được. Cậu có thân nhân trực hệ sao?"
Đặng: Thân nhận trực hệ là người có quan hệ họ hàng, ghi trong gia phả, hoặc là vợ chồng có giấy chứng nhận.
"......"
"Vậy còn nói nhảm cái gì nữa?" Độ Mặc nắm lấy cánh tay hắn, áp giải hắn trở về khu giam giữ.
Thừa dịp hắn quay đầu lại, tay Bạch Sở Niên rất nhanh, từ trong túi quần hắn lấy thẻ cơm căng tin ra, lặng lẽ dán tường trượt xuống đất.
Một số cơ quan thực nghiệm khác cũng đã kết thúc, trong hội trường "Thợ làm bánh" của thí nghiệm thể omega ong mật đang nắm lấy một sĩ quan cảnh sát cầu xin, khóc: "Thưa ngài, tôi thẳng thắn tất cả, tôi sẵn sàng đeo thiết bị ức chế mãi mãi, xin hãy giảm án cho tôi, tôi sẽ không làm tổn thương người khác, tôi có thể kiểm soát, tôi muốn mở một cửa hàng ở thành phố nhỏ để sống tốt qua ngày."
Các sĩ quan cảnh sát đến thẩm vấn hiển nhiên không thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu như vậy của cậu ta, vì giữ phong độ nên không đá omega ong đi mà trả lời cậu ta bằng lời nói chính thức: "Chúng tôi sẽ xem xét sau."
Thựo làm bánh omega ong sụp đổ ngồi trên mặt đất khóc, giống như một đứa trẻ không ngừng lau nước mắt, không dám khóc thành tiếng, chỉ thấy vai cậu ta run rẩy.
Eris đứng bên cạnh cười không ngừng, đem mảnh giấy vụn trên mặt đất đá lên người thợ làm bánh, bất đắc dĩ nói với Bạch Sở Niên cách đó không xa: "Móa nó, đây là đồng loại không có thuốc cứu nhất mà tôi từng thấy. Mau đi chết đi, hắn làm ô nhiễm không khí của tôi mất."
Độ Mặc quất roi giáo dục quất vào bắp chân Eris, nghiêm thanh giáo huấn: "Trở về khu giam của ngươi đi."
Eris đau đớn rụt chân trở lại, ánh mắt u ám lại tràn ngập tò mò bị Độ Mặc hấp dẫn: "Giáo quan à, omega cũng không cần hung dữ như vậy đâu."
Bạch Sở Niên khoanh tay xem náo nhiệt, nhắc nhở Độ Mặc: "Chú Sứ thù rất dai đấy."
Bị hai alpha kẹp ở giữa nói không có cảm giác áp bức là giả, Độ Mặc đẩy bọn họ cho cảnh sát vũ trang: "Mang hắn trở về."
Sau đó đi đến chỗ omega thợ làm bánh rồi kéo cậu ta lên. Thợ làm bánh nhìn roi giáo trong tay hắn, Độ Mặc thu ngắn roi giáo dục co giãn, vỗ vỗ lưng omega: "Chỉ có mỗi ngươi là khóc thôi đấy, mau đứng lên, đi đi."
Sau khi cảnh sát vũ trang áp giải đối tượng đi ra ngoài, Độ Mặc sờ túi quần phát hiện thẻ cơm không còn, liền trở lại hành lang tìm, tổng cộng không có mấy bước chân, cũng không mất được hai phút.
Bạch Sở Niên bị áp giải ra ngoài, một chiếc xe áp giải khác đứng bên cạnh Vô Tượng Tiềm Hành Giả, cậu ta vẫn bị bịt mắt, hai tay còng tay trước người, đối mặt với Bạch Sở Niên mà đứng, ngón tay nhỏ chậm rãi khoa tay múa chân thủ thế, thoạt nhìn giống như biểu đạt cái gì, nhưng Bạch Sở Niên cũng không hiểu ý nghĩa, chẳng qua dựa vào trí nhớ siêu nhân đem mấy cái thủ thế ghi nhớ trong đầu.
Sau khi trở lại khu giam giữ, Bạch Sở Niên lại sống cuộc sống bình tahnr trong nhà tù, công việc của phạm nhân trong khu giam không cố định, mà là thay phiên nhau an bài vào những nơi khác nhau, Bạch Sở Niên ở nhà máy may đồ một tháng, kế tiếp liền đến phiên khu giam của bọn họ đi quét dọn tòa nhà làm việc.
Khu vực văn phòng họ không thể vào được, công việc được giao c của họ bao gồm làm sạch nhà vệ sinh, lau sàn hành lang và cửa sổ bên ngoài tòa nhà,... âm thanh dễ dàng hơn so với các nhà máy may mặc, trên thực tế công việc rườm rà, kiểm tra nghiêm ngặt, cần phải làm sạch mọi nươi, không được có một chút bụi, kiểm tra không đủ điều kiện không chỉ để khấu trừ điểm, nhưng cũng phải làm lại.
Vừa quét dọn ba ngày, quản giáo nói muốn một mình đi sửa sang lại thư viện cũ.
Phạm nhân đều không thích sửa sang lại thư viện, nói là thư viện là bởi vì hắn là một kho lưu trữ sách, vị Điển ngục trưởng trước rất thích đọc sách, cất giữ không ít sách cũ, sau khi từ chức lưu lại những quyển sách này đều chất đống trong kho hàng, chừng ba ngàn quyển, Điển ngục trưởng mới nhậm chức tôn kính lão Điển ngục trưởng nên thường xuyên sẽ cho người quét dọn thư viện, nhưng vì để quá lâu, trên sách đều rơi một tầng bụi bặm, trong góc còn có không ít chuột, gặp phải sách bị chuột gặm nham nhở thì cần phải ghi chép lại, sau đó bổ sung một quyển mới vào.
Trong này phạm nhân rất nhiều cũng không có văn hóa, để cho bọn họ viết chữ còn khó hơn giết bọn họ, không bằng quét nhà, lau kính còn dễ dàng hơn.
Thư viện loại địa phương này một năm quét dọn một lần cũng đủ rồi, tháng trước phạm nhân khu giám sát B mới quét dọn qua, theo lý thuyết không cần phải quét dọn nữa.
Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút, giơ tay ra hiệu: "Để tôi đi cho."
Quản giáo vẫn cảm thấy tiểu tử này không tệ, tay chân lưu loát, đương nhiên nên dẫn hắn đi.
Bạch Sở Niên đi theo lên thang máy, mỗi thang máy đều cần quét dấu vân tay, người ngoài không dùng được, trong này rất nhiều ổ khóa đều là khóa vân tay hoặc khóa mống mắt, bởi vậy ngăn chặn khả năng trộm chìa khóa, Bạch Sở Niên cũng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới dùng loại phương thức hiệu suất thấp này còn không có hàm lượng kỹ thuật gì.
Rẽ trái vào thư viện, đích xác chính là một kho chứa sách, giá sách bày biện dày đặc, bên trong đã được quét dọn qua, không có bụi bặm, sách cũng chỉnh tề đặt cùng một chỗ, có điều chỉ là theo kích thước phân loại đặt cùng một chỗ, bình thường chỉnh lý sách là cần phải phân loại theo nội dung.
Loại phương thức bày biện này chứng minh phỏng đoán của Bạch Sở Niên.
Phạm nhân trước đó sửa sang lại thư viện hẳn là Vô Hình Tiềm Hành Giả, ánh mắt cảu cậu ta bị băng dính bịt kín không nhìn thấy, cũng chỉ có thể sắp xếp sách theo kích thước, nếu dựa theo tiêu chuẩn kiểm tra vệ sinh, loại phương thức bày biện này phi thường chỉnh tề, cho nên mới nghiệm thu đủ tư cách, nhưng nếu tiếp theo kiểm tra vệ sinh so sánh, sách phải thu dọn lại.
Quản giáo khóa trái cửa, để Bạch Sở Niên một mình ở lại trong thư viện, đến thời gian lại đón hắn.
Bạch Sở Niên từ góc bắt đầu thu dọn, dựa theo nội dung của sách tỉ mỉ sắp xếp, lật xem bên trong có thiếu trang gấp hay không, đem cùng loại sách đặt trên cùng một giá sách.
Thu dọn ba giờ, có một quyển sách cũ đặt ở dưới cùng bị hắn kéo ra, trên bìa không có viết tên sách, chỉ có một ít vết sưng nhỏ nhô lên.
Bạch Sở Niên đưa tay vuốt ve những vết tích nhỏ này, nhất thời không nhìn ra là có ý gì, còn tưởng rằng là một loại thiết kế bìa độc đáo, có điều là hắn nhìn thấy vị trí số sách dưới cùng, phương thức sắp xếp của những tiểu viên rất quen mắt, trên nút thang máy bình thường cũng có những điểm nhỏ lồi lên hình dạng này, thuận tiện cho người mù dùng ngón tay nhận ra.
Đây là một quyển văn thư dành cho người khiếm thị, sau khi mở ra, bên trái là giải thích bằng tiếng Anh, bên phải đều là dấu chấm nhỏ có thể chạm tới, cuối cùng đính kèm họa tiết chữ ký.
Tuy rằng Bạch Sở Niên chưa từng đọc qua chữ nổi Braille, nhưng hắn đọc giải thích tiếng Anh là đủ rồi, đây là một quyển sách dạy ngôn ngữ ký hiệu, chữ nổi bên phải hẳn là đem tiếng Anh giảng giải dịch lại một lần.
Vô Tượng Tiềm Hành Giả ở ngoài phòng thẩm vấn khoa tay múa chân với hắn mấy cái thủ thế, xác suất lớn chính là từ nơi này học được.
Bạch Sở Niên dựa theo mấy thủ thế trong ấn tượng đối chiếu với bản đồ trên sách tìm kiếm tương tự, cư nhiên thật sự chắp vá ra một câu hoàn chỉnh--
[Hãy để tôi thấy ngón tay và mắt của họ]
Khả năng bắt chước của Vô Tượng Tiềm Hành Giả Bạch Sở Niên cũng đã lĩnh giáo qua trong căn phòng nhỏ tam lăng trùy, nếu như hắn đọc qua quyển sách này, cho dù chỉ dùng đầu ngón tay sờ chữ nổi đi đọc cũng có thể ghi nhớ mà không sai từng chữ, Vô Tượng Tiềm Hành Giả tùy tiện có thể sao chép ra một thư viện một phòng lưu trữ, đại lượng sách đã từng in trong đầu hắn, hắn hiểu chữ nổi không phải là chuyện gì khiến người ta bất ngờ.
"Ngón tay và đôi mắt của họ sao?" Bạch Sở Niên cân nhắc trong chốc lát, hiểu được ý tứ của Tiềm Hành Giả Vô Tượng.
Kỳ thật hắn cũng thật không ngờ Vô Tượng Tiềm Hành Giả lại phối hợp như vậy, hắn chỉ là ở bên tai cậu ta nói một câu không có căn cứ không có bảo đảm mà thôi, xem ra vật nhỏ này thật sự rất muốn gặp vị thiếu tá kia.
Thời gian sửa sang lại thư viện, Bạch Sở Niên một tay đặt sách lên giá sách, tay kia bưng quyển sách ngôn ngữ ký hiệu thật dày này lên, âm thầm nhớ lại các cử chỉ ký hiệu trên sách.
Sửa sang lại thư viện đại khái mất ba ngày, sau khi sửa sang lại xong, Bạch Sở Niên cũng chỉ có thể tiếp tục trở về quét nhà lau kính.
Trong thời gian này, một cuộc bạo loạn đã xảy ra trong nhà tù trọng hình, một thành viên cũ của Hồng Hầu Điểu đã dùng mảnh gạch không biết lấy ở đâu để đâm Kim Lũ Trùng, nhưng kịp thời bị khống chế, hắn lập tức dùng mảnh sứ tự sát, cũng bị ngăn lại, hiện tại đã bị kéo đến tòa nhà thẩm vấn.
Kim Lũ Trùng bị thương động mạch chủ ở chân nhưng không chết, bác sĩ kịp thời khâu cầm máu cho cậu ta, Kim Lũ Trùng phải nằm trên giường bệnh một thời gian.
Bạch Sở Niên đối với loại thủ đoạn này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, thành viên của Hồng Hầu Điểu nhốt ở bên trong bị tổ chức dùng người nhà bắt cóc, muốn hắn đi giết Kim Lũ Trùng diệt khẩu, chuyện không thành phải chết, chuyện thành cũng sẽ phải chết, kẻ liều mạng lấy mạng mình đổi mạng người nhà mà thôi.
Boss của Hồng Hầu Điểu quả nhiên có chút năng lực, tay lại có thể vươn tới trong nhà tù quốc tế, điều này thật ra Bạch Sở Niên không thể không nghĩ tới.
Điều này cũng có nghĩa là Kim Lũ Trùng đang nắm giữ những manh mối có giá trị. Muốn tiếp xúc với Kim Lũ Trùng, trước mắt còn chỉ có thể nhận được trợ giúp từ Vô Tượng Tiềm Hành Giả.
Bạch Sở Niên nằm trên ván giường trong phòng giam của mình, gối một bàn tay nhìn mái nhà rỉ sét loang lổ thấm nước ngẩn người.
Tay kia thò vào thắt lưng quần, lúc alpha nhàm chán liền thích chơi đùa bảo bối của mình, chơi đùa liền tẩu hỏa.
Phòng rất nhỏ, những phạm nhân khác trong phòng giam có thể nghe được hơi thở áp lực trong góc, nhao nhao câm miệng.
Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên, hô hấp càng thêm nặng nề, trong đầu sám hối mình ở trong phòng tắm nói với Rimbaud.
Ngày ở trong phòng tắm, hắn cư nhiên nói ra câu "Sinh cho tôi một con cá nhỏ" với anh, hắn cảm thấy mình bị tư duy sinh sản của viện nghiên cứu đầu độc rồi, hắn lại ở trước mặt Rimbaud nói ra loại lời nói vũ nhục này, hiện tại hồi tưởng lại có chút lo lắng, không biết Rimbaud sẽ nghĩ như thế nào, có thể trong lòng không thoải mái nhưng bởi vì dung túng mình cho nên không nói ra đi.
Nhưng hắn lại thật sự rất muốn có một con cá nhỏ, ai cũng không thể khống chế nguyện vọng bí ẩn trong lòng mình, hắn vẫn luôn rất hâm mộ hội trưởng có gia đình, hoặc là nói hâm mộ mỗi người đều có gia đình.
Bạch Sở Niên xoay người, kéo một ít giấy lau sạch sẽ tay, chân kẹp gối đầu, tưởng tượng mình đem Rimbaud cùng tiểu Rimbaud đều ôm vào trong ngực, ôm họ vào giấc ngủ.
Đã ở chung lâu như vậy, Rimbaud hẳn là nhất định sẽ không rời khỏi hắn đi, cho dù ngẫu nhiên nói những lời làm cho hắn không thoải mái, hoặc là không cẩn thận không khống chế được làm chuyện gì, cũng sẽ dung túng cho mình đi.
Trải qua ba tháng dài dằng dặc, Bạch Sở Niên gần như đã quen với ngày qua ngày làm việc như máy móc, cũng hoàn toàn thăm dò tất cả quy luật vận hành, vị trí giám sát, lộ tuyến tuần tra cùng điểm bắn tỉa.
Tiếp theo cần phải chờ đợi một cơ hội để tạo ra một giao điểm với Vô Tượng Tiềm Hành Giả.
Nhưng không ngờ rằng sáng sớm hôm nay, ban quản giáo đã đẩy cửa ra gọi hắn: "S-9100, có người đến thăm."
Bạch Sở Niên tinh thần chấn động, có điều cẩn thận ngẫm lại trong kế hoạch của hắn hình như không xắp xếp chuyện này.
Không hiểu sao lại bị áp giải vào phòng thăm hỏi, trước mặt có một tấm kính chống đạn và một cái điện thoại, trước mặt đài có một cái ghế tròn, Bạch Sở Niên ngồi trên ghế tròn, trêu chọc điện thoại, gõ cửa kính, cũng không biết có phải hội trưởng phái người tới hay không, IOA hẳn là có thể lấy được tư cách thăm hỏi.
Đồng hồ điện tử trên tường vang lên một tiếng, cửa kính ngoài mở ra, Bạch Sở Niên nhìn ra cửa, có thứ gì đó nhanh chóng bò vào.
Rimbaud ngậm một túi hồ sơ, từ cửa trèo lên tường, sau đó theo trần nhà bò lên kính chống đạn, ngửi ngửi khắp nơi, muốn tìm một khe hở chui vào.
"Vị người nhà kia! Không được đến quá gần kính!" Cảnh sát bên ngoài vội vàng kéo nhân ngư xuống, nhấn lên ghế tròn: "Chỉ có nửa giờ để thăm hỏi, không được quá giờ."
Rimbaud phủ băng quấn cánh tay, mí mắt khẽ nâng lên: "Biết rồi, lui ra đi."
Cảnh sát: "..."
Bạch Sở Niên ngây ngốc: "Sao anh lại vào được đây đấy?"
"Quang minh chính đại bơi tới đây, sau đó bò vào." Rimbaud chậm rãi lấy ra một giấy chứng nhận thăm hỏi từ túi lưu trữ.
Cách thủy tinh sờ không được, Bạch Sở Niên không hiểu ra sao, liên minh IOA hẳn là có tư cách thăm hỏi, nhưng sử dụng nhất định là giấy chứng nhận làm việc không phải là giấy chứng nhận thăm hỏi.
"Ngôn Dật nói, pháp luật nhân loại quy định, thân nhân trực hệ mới có thể đến thăm em." Rimbaud lại lật qua túi hồ sơ: "Tôi hỏi cậu ta người thân trực hệ là gì, cậu ta nói với tôi phải có cái này."
Anh lấy ra một bộ giấy chứng nhận kết hôn từ túi hồ sơ của mình.
Ánh mắt Bạch Sở Niên từ sau khi nhìn thấy cái bìa màu đỏ kia liền thẳng tắp, miệng càng há càng lớn: "... Không phải, cái này, tôi không đến cục dân chính mà cũng có thể làm được sao?"
Rimbaud một tay nâng má, tay kia chơi với giấy chứng nhận kết hôn: "Cục làm giấy chứng nhận kia cũng nói như vậy, tôi liền lấy ra một khẩu súng, hắn nói được, được, có thể làm được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất