Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 179: Thiên Đường suy tàn: Mong muốn về nhà

Trước Sau
"Anh buông tôi ra, mau buông tôi ra!" Lục Ngôn bị túm bổng lên không trung tung một cước đạp tới thắt lưng Bạch Sở Niên, Bạch Sở Niên buông tay ra mới kịp đỡ lấy một cước mà cậu đá tới.

"Thiếu gia à, cậu nhìn tôi xem." Bạch Sở Niên khuỵu hai đầu gối cúi người cho cậu xem đỉnh đầu mình, trong sợi tóc lộ ra tai sư tử nhẹ nhàng giật giật: "Tôi nào giống người nhà các người chứ."

"Lại không nhất định phải sinh ra!" Lục Ngôn nhìn như có việc nâng cằm suy nghĩ, đột nhiên trợn to hai mắt: "Sư tử... Chẳng lẽ là chú Tiểu Hạ..."

Bạch Sở Niên hai tay bóp lấy hai miếng thịt trên má cậu kéo kéo: "Cậu có bệnh đi, đều không phải là một giống. Giống mèo vàng có giống với sư tử trắng thuần chủng tôi không... Không, tôi không có ý khinh thường thiếu tá, tôi chỉ muốn nói cậu là một tên ngốc."

"Vậy chuyện này giải thích như thế nào đây?" Lục Ngôn lấy bút ghi âm từ trong túi quần ra, ấn xuống trước mặt Bạch Sở Niên.

Giọng nói của chú Cẩm truyền ra từ loa: "Em mau nhìn xem, con trai em bị con cá đánh cho bầm dập kia kìa!"

Thấy Bạch Sở Niên không có phản ứng, Lục Ngôn lại ấn phát lại một lần nữa.

"Em mau nhìn xem, con trai em bị con cá đánh cho bầm dập kia kìa!"

Không khí trong phòng làm việc bỗng nhiên yên tĩnh lại, đoạn ghi âm phát lại hai lần, ngay cả Rimbaud cũng nghe rõ.

Rimbaud dựa nghiêng người vào sô pha, cúi đầu không nóng không lạnh cười một tiếng: "Là tôi đánh đấy, anh ta muốn thế nào?"

Ánh mắt Lục Ngôn sáng quắc nhìn Bạch Sở Niên, chờ hắn trả lời.

"Chỉ là một câu thuận miệng mà thôi, cậu không cần để ở trong lòng." Bạch Sở Niên nâng tay lên, mấy lần muốn tiếp nhận cái bút ghi âm kia nhưng rồi lại rũ xuống: "Chú Cẩm là từ dưới đấu trường dưới lòng đất nhặt tôi về."

"Tôi cũng đã quên là mình đã phải đánh bao nhiêu trận ở đó rồi, chỉ nhớ đối thủ cuối cùng là một thí nghiệm thể gấu nâu, có thể là của ông chủ nào đó có tiền mua về làm trò tiêu khiển, cũng không phải đánh không lại được, nhưng đã hai ngày rồi tôi chưa từng uống nước, cũng có chút mệt mỏi... Chú Cẩm gọi tên tôi, đưa tôi đi, hội trưởng đưa tôi đến hội y khoa chữa thương cho tôi."

Lục Ngôn nghi hoặc ngửa đầu nhìn hắn, cậu không thể tưởng tượng được võ trường dơ bẩn mà Bạch Sở Niên hình dung ra là như thế nào, chỉ có thể dùng kinh nghiệm cằn cỗi để suy đoán là một căn phòng lớn giống như phòng học thi đấu đảo Nha Trùng, bốn phía có thể có tường màu đen.

"Cậu chưa từng thấy qua chỗ đó đi?" Bạch Sở Niên hai tay đút vào trong túi quần cúi đầu thoải mái nhìn cậu: "Trận trước bị thua, xương cốt còn bị lòi ra ở đùi, bên ngoài bụng. Có người còn chưa hết giận, trực tiếp bị chổi quét vào một xó, bình thường những kết cục như vậy đều không có người đến nhận lại, chờ kết thúc trận đấu liền thu gom lại thành đống ném vào lò đốt rác đốt, khán giả phía dưới đều đeo mặt nạ, tràng diện so với buổi hòa nhạc còn điên cuồng hơn, chúng tôi giống như ngôi sao, ánh đèn sân khấu đều chiếu lên người chúng tôi, nóng bỏng như bị nướng, khi đứng ở phía trên đầu óc trống rỗng đến nỗi cảm giác mệt mỏi cũng không cảm giác được. Mong muốn mạnh mẽ duy nhất là có thể nhanh chóng kết thúc công việc để đi đến vòi nước trong nhà vệ sinh uống một ngụm nước."

"..." Lục Ngôn không biết từ khi nào đã sờ sờ khuỷu tay mình.

"Tôi làm việc ở đây cũng chỉ là muốn báo đáp bọn họ, cho tới bây giờ tôi chưa từng cố gắng dung nhập vào nhà các cậu, cũng không cướp đi của cậu cái gì, không cần nghĩ quá nhiều những điều mình không chịu nổi đâu."

Lục Ngôn kinh ngạc đứng như trời trồng nửa ngày, kỳ thật cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ nhiều như vậy, có điều là chỉ là muốn hỏi rõ ràng sự tình mà thôi, hiện tại ngược lại lập tức đac quên rằng mình nên nói cái gì.

"Anh, anh, tôi cũng không phải tới chia gia sản với anh." Lục Ngôn nghiêng đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật vất vả mới có thể làm ca ca mà."

"Tóm lại, tôi và cậu không có quan hệ nửa điểm huyết thống nào cả. Cho dù có, cậu cũng không được làm anh cả đâu." Bạch Sở Niên hướng cậu xòe tay ra: "Học viên trong lúc không làm nghiệm vụ thì cấm mang theo thiết bị ghi âm, nộp ra đây."

"Hừ, cho đấy!" Lục Ngôn không phục móc từ trong túi ra, đem bút ghi âm vào trong tay Bạch Sở Niên, xoay người bỏ chạy, bỏ lại một câu: "Tôi đi lên lầu đây."

Bạch Sở Niên lấy bút ghi âm tiện tay nhét vào trong túi, ngồi trở lại bên cạnh Rimbaud.

Rimbaud giơ tay khoác lên vai hắn, nhéo nhéo hốc xương bả vai hắn, kề sát vào hắn, chóp mũi khẽ cọ vào gò má hắn: "Bộ dáng em rất cao hứng sao?"

"Không có."



Rimbaud lấy cây bút ghi âm từ trong túi của hắn, kẹp trong ngón tay của mình xoay một vài vòng.

Ánh mắt của Bạch Sở Niên theo bản năng bị hấp dẫn đến đầu ngón tay Rimbaud.

Rimbaud quan sát ánh mắt của hắn, đem một đầu của bút ghi âm bỏ vào trong miệng.

"Đừng náo loạn." Bạch Sở Niên bỗng nhiên nắm lấy cổ tay anh, đoạt lại bút ghi âm, nhét vào trong túi.

"Tôi đi đến khoa kiểm tra trước một chuyến, anh ở đây chờ tôi." Bạch Sở Niên đứng dậy ra cửa, Rimbaud không đi theo nữa, chỉ dựa vào bên cửa nhìn bóng lưng hắn rời đi.

Bạch Sở Niên vừa đi vừa cúi đầu, ấn nút phát lại đoạn ghi âm, dán loa nhỏ lên lỗ tai nghe.

Sau đó lại phát lại một lần nữa, nghe không đủ, cho đến khi lượng pin của bút ghi âm quá thấp, bắt đầu xuất hiện tiếng tạp âm rè rè.

"Anh đang nhìn cái gì vậy?"

Rimbaud cả kinh thấy bác sĩ Hàn đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ rồi.

"Người cứu em ấy không phải là tôi, tôi thật thất bại." Rimbaud nhìn chằm chằm vào góc khuất nơi thân ảnh Bạch Sở Niên biến mất, mặt không chút thay đổi trả lời: "Em ấy ỷ lại người khác của ta."

Hàn Hành Khiêm nhìn thấy đuôi cá của anh chậm rãi nổi lên màu đỏ phiền não, đầu đuôi lo âu vung tới vung lui.

"Từ sau khi ở cơ sở bồi dưỡng thành phố Hồng Li trở về, trạng thái của cậu ta cũng không khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, tâm sự nặng nề. Cậu ta vốn sợ hội trưởng vì chuyện đó mà trách tội cậu ta, hiện tại tổng bộ lại không hiểu sao bị tập kích bị thương, bề ngoài cậu ta xem như là không có gì nhưng trong lòng cũng sẽ hoài nghi năng lực làm việc của mình." Hàn Hành Khiêm nói.

"Cậu cảm thấy cậu hiểu em ấy hơn tôi?"

"Hiểu biết nhiều hơn thì không dám nhânn, ngoại trừ quan sát hàng ngày cùng tâm lý sơ hở ra thì năng lực đồng sinh của tôi là thánh thú bồi hồi có thể giải thích suy nghĩ của cậu ta."

"Được rồi."

"Anh muốn giúp cậu ta thì hãy để cho cậu ta thả lỏng."

"Làm như thế nào?"

"Ừm... Đấm cậu ta nhiều hơn."

"Đấm vài lần."

"? Tôi nói vuốt ve."

"À."

Ước chừng mười phút sau, Bạch Sở Niên cầm một bản báo cáo kiểm tra từ phòng kiểm tra trở về trở lại văn phòng ngồi trên sô pha nghiêm túc lật xem.

Rimbaud cuộn trên lưng sô pha, nhẹ nhàng xoa xoa tóc của Bạch Sở Niên.

"Đợi lát nữa đi lão bà, tôi xem xong nó đã." Bạch Sở Niên bắt lấy một tay Rimbaud cố định lại, nhưng tay kia của Rimbaud lại sờ tới trước ngực hắn, vươn lên bụng vuốt ve.

Bạch Sở Niên chậm rãi nằm trong đệm sô pha, bị xoa rất thoải mái, trong lồng ngực phát ra tiếng ngáy nhỏ, sống lưng căng thẳng giãn ra.



Đột nhiên, Bạch Sở Niên nghe được tiếng loạt xoạt viết chữ, lập tức mở mắt ra, thấy Hàn Hành Khiêm ngồi ở ghế không xa, đẩy kính, viết trong sổ ghi chép: "Phương pháp trấn an nhanh chóng hiệu quả của thí nghiệm thể mèo: Vuốt ve bụng. Kết quả kiểm tra: Hợp lệ."

"Còn phải loại trừ một chút yếu tố tình cảm." Bác sĩ Hàn đứng lên đeo găng tay cao su lên: "Để tôi sờ xem phát."

"????" Bạch Sở Niên trừng mắt để hắn bảo trì khoảng cách một tay với mình.

"Đúng rồi, trong ống dịch màu vàng kia cậu đưa cho tôi có cất giấu một tờ giấy." Bác sĩ Hàn lấy từ túi ra một túi tự niêm phong trong suốt, bên trong là một mẩu giấy ghi chú viết chữ.

Nhưng chữ viết chỉ có một ít đường lượn sóng.

"Cái này viết gì vậy?"

"Tên khoa học của nguyên liệu chính của thuốc dinh dưỡng NU. Có vẻ như người làm con rối và tôi là đồng nghiệp, hắn ta biết điều đó. Trong này đa số nguyên liệu đều thuộc loại vật cấm, một số là hormone, còn có một số lại cần phải vận chuyển đường dài từ nơi nó có tới đây, nghĩ rằng đi qua hải quan cũng không dễ dàng, cần đội ngũ vận tải có kinh nghiệm, trước đây là Hồng Hầu Điểu, Hồng Hầu Điểu sau khi sụp đổ thì hiện tại viện nghiên cứu thuê làm loạn chuyện này chính là gia tộc Linh Đề."

"Thuốc dinh dưỡng là một loại thuốc thúc đẩy phát triển năng lực chiến đấu của cơ thể thí nghiệm. Kỳ thật theo như nghiên cứu của tôi cho thấy, cơ thể thí nghiệm dựa vào việc ăn thức ăn của con người hoặc các chất hữu cơ khác đều hoàn toàn đủ để chống đỡ sự phát triển của thí nghiệm thể, trừ phi không có gì để ăn, bản thân thí nghiệm thể không có dục vọng nuốt chửng con người hoặc đồng loại ăn lẫn nhau, nếu không cần cơ thể thí nghiệm làm vũ khí, tiêm thuốc dinh dưỡng sẽ không có ý nghĩa gì."

"Người làm con rối này xem như là mời hợp tác sao?" Bạch Sở Niên dậm chân tính toán: "Vừa mới ở trong nội thành dựng lên một chút loạn như vậy, muốn hợp tác sao, không có cửa."

"Mục đích của người làm con rối tôi còn chưa tìm hiểu rõ ràng, có diều là có thể xác định được một điểm, bọn họ muốn thí nghiệm thể, cho dù mạo hiểm xông vào tổng bộ IOA cũng phải cướp đoạt, vậy phải giúp bọn họ một phen." Bạch Sở Niên mở máy tính ra, đối chiếu báo cáo kiểm tra và danh sách nguyên liệu bác sĩ Hàn đưa ra viết một tin nhắn.

Ngôn Dật đang ngồi ở trước bàn làm việc, nhận được một tin nhắn xin nhiệm vụ từ Bạch Sở Niên.

"A, trong thời gian nhận điện thoại, đại bảo bối của anh lại chạy đi đâu rồi." Lục Thượng Cẩm từ phòng trà trở về, ngồi vào sô pha, khắp nơi tìm không được Lục Ngôn.

"Cẩm ca, giúp em xem một chút." Ngôn Dật ngẩng đầu nói.

"Ừ?"

Ngôn Dật quay máy tính về phía hắn: "Cậu ấy nói tới những nguyên liệu này, anh đã từng thấy qua chưa?"

"Chưa từng nghe nói qua." Thị lực của Lục Thượng Cẩm rất mạnh, dù ngồi trên sô pha cũng có thể nhìn rõ chữ nhỏ trên màn hình xa xa.

"Không cần phiền toái như vậy." Cánh tay Lục Thượng Cẩm đặt trên lưng ghế sofa da: "Anh đã sớm xem qua báo cáo tài chính của bọn họ, bởi vì uy tín bị hao tổn nên giá cổ phiếu giảm xuống, thay đổi đội ngũ vận chuyển nguyên liệu, không ít nhà đầu tư rút vốn, thí nghiệm thể của viện nghiên cứu đã giảm sản lượng, chậm chạp không giảm giá bán ra đơn giản là còn bưng chút quyền tài sản này, muốn chờ sóng gió ổn định đông sơn tái khởi."

"Nhưng thí nghiệm thể và hàng hóa không giống nhau một điểm là chi phí bảo trì vô cùng cao, bọn họ cần chính là loại thuốc dinh dưỡng mà Tiểu Bạch nói để duy trì sinh mệnh, ngoài ra, nhân lực, điện lực, tất cả thiết bị đều cần tiền, một khi thể tích thí nghiệm áp lực sẽ chỉ số tiêu hao tiền của viện nghiên cứu."

"Hiện tại các tổ chức quốc gia đều hoài nghi độ tin cậy của thí nghiệm thể còn có uy tín của viện nghiên cứu, cho nên số lượng mua thí nghiệm thể giảm xuống rất nhiều, nguồn tài chính lớn nhất của viện nghiên cứu hiện nay nhất định là hàng mua liên quan đến thí nghiệm thể, chính là những loại dược tề bảo trì đắt tiền không kém kia."

"Trên bảng cậu ấy có liệt kê năm loại dược tề, chất xúc tác AC, thuốc phát triển HD, thuốc che chắn SH, chất nhiễm trùng IN, còn có chất dinh dưỡng NU này, anh nhìn qua đơn giản một chút, thành phần rất phức tạp nguyên liệu cũng rất nhiều, anh không hiểu y học, nhưng theo nghĩa đen, có một loại đồ gọi là tannin, là thành phần dùng chung của năm loại dược tề này."

Ngôn Dật chống cằm nhìn hắn, lẳng lặng nghe.

Lục Thượng Cẩm lấy điện thoại di động ra, dặn dò trợ lý dùng danh nghĩa công ty làm vỏ bọc liên lạc với một công ty thiết bị y tế mới hợp tác.

Ngôn Dật nhướng mày: "Ngải Liên cũng không ngốc."

"Đúng vậy, có thể đem loại sinh vật mới nổi này phát triển thành chuỗi công nghiệp rất không dễ dàng." Lục Thượng Cẩm đơn giản dặn dò xong ném điện thoại xuống: "Nhưng nếu viện nghiên cứu 109 là sản nghiệp của anh, anh sẽ không để nó thất bại đến mức này, cho dù đối thủ là người như anh đi nữa. Một tay đánh bài tốt, chỉ không ngốc cũng không thể làm thương nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau