Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 187: Thiên Đường suy tàn: Mong muốn về nhà

Trước Sau
Thanh âm dây leo dày đặc sinh trưởng dây dưa che dấu hết thảy, Tất Lãm Tinh chống lên người Lục Ngôn, hơi cong lưng quỳ xuống, nhắm mắt lại, nắm chặt tay Lục Ngôn, đồng thời lòng bàn tay hướng nút kíp nổ đè xuống.

Chiếm lấy tiên cơ kích nổ, với độ dày dây leo hiện tại có lẽ có thể chống đỡ được một đợt nổ tung, Tất Lãm Tinh đã tính toán đường lui trong lòng, chỉ cần có thể chống đỡ được một lần nổ mìn, hắn còn có thể dẫn Lục Ngôn rút vào trong hồ chứa nước sâu phía sau phòng chế tạo.

Lúc này bên tai hai người bỗng nhiên xẹt qua một câu ác ý khẽ nói: "Giết hắn chẳng qua chỉ động ngón tay thôi, các cậu ngàn vạn lần đừng ngã xuống đấy."

Xuyên thấu qua khe hở nhỏ bé của dây leo, Tất Lãm Tinh nhìn thấy một đôi tay dài nhỏ, ngón tay phát ra tiếng răng rắc, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn cưới hình con cá dạng lam bảo thạch.

Bạch Sở Niên mặc trang phục tác chiến màu đen, dây súng bọc chặt ở đường cong cơ bắp đùi, hắn tháo găng tay xuống, nới lỏng vòng cổ đá trái tim Biển Chết siết chặt trên cổ.

Lưới mây dày đặc bị lưỡi dao sắc bén chém đứt, Rimbaud ngậm chủy thủ bằng thép thủy hóa, lôi hai người bọn họ từ dưới đao to của Gargantel kéo ra.

Tất Lãm Tinh còn miễn cưỡng có thể đứng lên đi theo, Rimbaud liền ôm ngang Lục Ngôn lên, tìm một vị trí an toàn nằm xuống, đuôi cá cong lên để Lục Ngôn gối đầu.

Trong không khí dần dần tràn ngập một cỗ tin tức tố áp bách Brandy nồng đậm lấy Bạch Sở Niên làm trung tâm tản ra bốn phía, Rimbaud đồng thời phóng thích một cỗ tin tức tố bạch thứ mân (miêu bạc hà) trấn an, giống như bình chướng bảo vệ quanh thân Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn, như vậy mới giúp bọn họ tránh khỏi bị tin tức tố cao cấp áp bách bức bị thương tuyến thể, bởi vì tuyến thể sư tử trắng của Bạch Sở Niên khi phát ra áp bách toàn bộ bên ngoài, đối với bọn họ đều tồn tại một trình độ nhất định áp chế giống vật và áp chế cấp bậc.

Gargantel một đao chém vào khoảng không, con dao cùn nặng nề trên mặt đất chém ra một khe rãnh thật sâu, vết nứt lan ra sáu bảy mét.

Hắn cũng cảm nhận được cỗ tin tức tố áp bách này, chậm chạp quay đầu về phía Bạch Sở Niên, đôi mắt đen nhánh vô thần giống như vực sâu chăm chú nhìn Bạch Sở Niên.

Gargantel tuy rằng năng lực tư duy không mạnh, nhưng hắn biết rõ có thể phân biệt ai trên sân uy hiếp mình lớn nhất, lập tức đem mục tiêu tập trung ở trên người Bạch Sở Niên, kéo đao cùn hướng Bạch Sở Niên một bước, một bước vững vàng đi tới, đao cùn kéo trên mặt đất, tiếng ken két kéo lê đao làm cho răng hàm sau của người ta nghe mà ghê răng.

Gargantel mỗi khi tiến thêm một bước, cảm giác áp bách trên người liền cường thịnh một phần, tin tức tố của hắn là hoa đại vương (hoa xác thối), mùi hôi thối như thối thi theo cảm giác áp bách mãnh liệt lan tràn ra bốn phía.

Bạch Sở Niên cũng không lập tức để ý tới hắn mà là đi tới bên cạnh Rimbaud trước, Lục Ngôn gối lên ổ vai Rimbaud, bàn tay dính đầy máu giống như bắt lấy rơm cứu mạng bắt lấy cổ tay Rimbaud, cả người thỏ nhỏ nóng đến lợi hại, bắp chân giống như bị thương đến xương cốt mà treo trên không, không dám dính đất, bộ dáng yếu ớt dễ vỡ toàn bộ bày ra trước mặt.

Rimbaud phá cách cho phép thứ vật nhỏ bẩn thỉu này lấy thêm một chút tin tức tố trấn an của mình.

Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, từ mắt cá chân bắt đầu kiểm tra xương đùi của cậu, tựa hồ chỉ là vết bầm tím mô mềm, nhưng khi kiểm tra thương thế trên đùi, Lục Ngôn lại ho khan vài tiếng, ho ra mấy cục máu đông.

Bạch Sở Niên nhíu nhíu mày, ngón cái cọ cọ cặn máu trên gò má Lục Ngôn, tay luồn vào trong bộ đồ tác chiến của cậu, theo xương sườn lên trên sờ từng đoạn từng đoạn.

Lục Ngôn rụt lại một chút, mơ hồ nói lạnh.

"Chậc." Càng thăm dò rõ tình huống bị thương, sắc mặt Bạch Sở Niên lại càng thối.

Chờ kiểm tra trạng thái cho Lục Ngôn xong, Bạch Sở Niên lại kéo Tất Lãm Tinh đến trước mặt, khẽ nắm chặt cổ tay hắn băng bó một chút, sau đó đơn giản nhìn lướt qua vết chém trước ngực hắn, ngón tay khẽ ấn xương xung quanh, rũ mi mắt hỏi: "Chỗ này có đau không?"

Tất Lãm Tinh nhẹ giọng hít vào: "Có chút."

"Hừ." Bạch Sở Niên hừ lạnh, mu bàn tay vỗ vỗ bụng hắn, cắn răng nói: "Cánh cứng rồi nhỉ phó đội trưởng của tôi, đợi lát nữa sẽ giáo huấn cậu sau."

"Vâng."

Lục Ngôn cố hết sức nắm lấy ống quần Bạch Sở Niên, nhẹ nhàng túm lấy. Dưới sự trấn an của Rimbaud vết thương của hắn cũng không đau như lúc trước.

Bạch Sở Niên lại khom lưng xuống, hai tay đút vào túi quần, cười nhạt: "Nào, kêu tiếng ca nghe xem, cho cậu xả giận."

Lục Ngôn phiền muộn vùi mặt trước ngực Rimbaud, rầu rĩ nói nhỏ: "Anh bày vẻ mặt đó ra làm gì... Quên rằng từng bị một thí nghiệm thể ong mật giai đoạn xấu đi cấp J1 đuổi theo đánh rồi à?" Thí nghiệm thể Zombie trưởng thành cấp A3 ... Tôi xem xem anh đánh nó như thế nào."

"Ngày đó tôi có ra tay sao?"

Lục Ngôn giật mình hồi tưởng lại ngày viện trợ cho nhà tù quốc tế khi omega thợ làm bánh xấu đi cho tới nay, Bạch Sở Niên hoàn toàn ở vị trí chỉ huy trong đội ngũ, trên cơ bản không cần vận dụng bất kỳ năng lực nào, cùng là một thành viên của Liên minh, bọn họ hiểu rõ Bạch Sở Niên là ít nhất.

Bước chân Gargantel rốt cục cũng đến gần một khoảng cách nguy hiểm, hai tay hắn bạo khởi gân xanh để cất đao cùn mà tích lực, bước chân cũng từ chậm rãi kéo đi biến thành bước nhanh xung phong.

Bạch Sở Niên xoay người lại, đầu ngón tay ôm lấy trái tim Biển Chết đang thắt ngầm, nhẹ nhàng kéo một cái, khóa cổ đang bị khóa rơi ra, rơi ở bên chân hắn.

Một cỗ khí thế cường hoành trước nay chưa từng có từ trên người hắn lao ra, Rimbaud gia tăng tin tức tố trấn an phóng thích ra mới có thể làm cho Tất Lãm Tinh cùng Lục Ngôn bên cạnh không bị thương tổn.

Có Rimbaud dùng khí tức ngăn cách áp bách, Tất Lãm Tinh cùng Lục Ngôn không cách nào tự mình cảm nhận được áp lực sinh ra từ thông tin áp bách trên người Bạch Sở Niên là lượng cấp như thế nào.



Sau khi cỗ khí tức tố mang theo lực đạo mãnh liệt xuất hiện, bước chân xung phong của Gargantel lập tức đình trệ lại, hai tay nắm chuôi đao cùn, dùng hai nhãn cầu đen kịt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên tay đút túi quần chậm rãi nghênh đón Gargantel.

Hắn bước về phía trước, và Gargantel lại lùi lại một bước.

Thói quen của tộc quần sư tử khiến cho bình thường thủ lĩnh bầy sư tử nhàn nhã lười biếng, vừa không săn bắn cũng không làm việc, nhưng một khi có kẻ xâm lược xâm phạm lãnh địa hoặc cắn con non và sư tử cái trong đàn sư tử, sẽ lập tức chọc giận hắn, đối với sư tử mà nói, loại hành vi đánh vào mặt mình như này là không thể nhịn được.

Rimbaud vẫn luôn chú ý đến tâm tình của Bạch Sở Niên, hiện tại Bạch Sở Niên tuy rằng bề ngoài ôn hòa như thường ngày, nhưng trên thực tế đã ở trong trạng thái bị chọc giận.

Alpha mãnh thú trẻ tuổi khí thịnh, đặc biệt là sư tử, rất dễ dàng giết chóc đến mắt đỏ, không khống chế chặt chẽ là không được.

Rimbaud đưa Lục Ngôn cho Lãm Tinh, vòng cổ đá trái tim Biển Chết rơi xuống đất hòa tan thành hắc thủy chảy xuôi, dưới thân Rimbaud dần dần rèn thành một cái ghế hoa văn phức tạp, Rimbaud hai tay đặt trên tay vịn quan chiến, đầu ngón tay khẽ điểm.

Đá trái tim Biển Chết chảy xuôi đến bên cạnh Bạch Sở Niên, từ dưới chân hắn dâng lên, hình thành bốn sợi xích thô, phân biệt đặt ở cổ tay và cổ chân Bạch Sở Niên, phạm vi hành động của Bạch Sở Niên bị đá trái tim Biển Chết hạn chế trong một phạm vi phi thường nhỏ, tứ chi cũng không thể hoạt động trên phạm vi lớn.

Đá trái tim Biển Chết chảy xuôi trên mặt đất, vẽ ra một hình tròn, đem Bạch Sở Niên và Gargantel khoanh tròn ở trung tâm, vòng tròn màu đen chậm rãi dâng lên, đá trái tim Biển Chết kín không kẽ hở mở rộng thành một cái lồng giam đen kịt hình bán cầu, đem hai người vây khốn trong bóng tối, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.

Cho đến khi dần dần không nhìn thấy tình huống bên trong, Lục Ngôn lo lắng: "Rimbaud... Anh trói anh ấy lại là ý gì... Anh không sợ Sở ca bị thương sao?"

Rimbaud ngửa mặt vào chiếc ghế đá trái tim Biển Chết lơ lửng trên mặt đất, bình tĩnh nhìn hàng rào hình bán cầu kia, lạnh nhạt nói: "Nếu buông xích ra, mười tên Gargantel đều không phải là đối thủ của em ấy."

Lục Ngôn câm nín.

Tất Lãm Tinh há miệng, nhẹ giọng hỏi: "Bạch Sư A3, thí nghiệm thể tác chiến đặc chủng 9100 biệt hiệu Thần Sứ, thời kỳ trưởng thành cấp chín, đúng không?"

Lục Ngôn lo lắng hỏi: "Vì sao không thể buông ra?"

Tiếng đánh nhau, mùi hương của bọn họ cùng máu tanh trên người hấp dẫn quá nhiều cương thi bị kẹt trong nhà máy, bóng đêm tràn ngập, bốn góc nhà máy tối tăm không có lỗ hổng xông vào người bị nhiễm virus cứng nhắc gầm nhẹ.

Đầu đuôi Rimbaud khẽ nâng lên, nặng nề rơi xuống mặt đất, một dòng điện cao áp từ mặt đất kiểu mạng nhện nổ tung, trong phút chốc, tất cả zombie chung quanh vật thể dẫn điện trong nháy mắt bị thiêu thành tro bụi, mùi hôi thối hỗn loạn bay trong không khí.

"Buông ra chính là vĩnh biệt, ta luyến tiếc. Giống như một ngọn nến, đốt cháy là tất cả, không thể quay trở lại." Rimbaud rũ mắt xuống, thủy quang lưu động trong ánh mắt xanh biếc: "Tuổi thọ của chúng ta chênh lệch quá xa, khi em ấy còn sống ta phải bảo vệ tốt em ấy."

"Tôi, tôi cũng muốn." Lục Ngôn khoác lên vai Tất Lãm Tinh, ngay cả đứng thẳng cũng miễn cưỡng, trong miệng lại còn muốn nói ra chút hào ngôn tráng ngữ không hợp với bộ dáng chật vật của mình.

Rimbaud khẽ nhíu mày, Lục Ngôn thấy vậy không được tự nhiên đến cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Nhìn cái gì chứ, nói thôi cũng không được sao."

"A." Rimbaud mỉm cười.

Hai người sửng sốt một chút, Rimbaud rất ít khi sẽ cười, đại đa số thời gian đều căng một khuôn mặt lạnh lùng, trừ phi Bạch Sở Niên ở bên cạnh, bằng không anh đối với ai cũng không có sắc mặt ôn nhu gì.

Rimbaud mở bàn tay ra, lòng bàn tay trôi nổi một con sứa ánh sáng xanh, sứa bơi trong không khí, trôi nổi đến cổ chân Lục Ngôn, xúc tu nhỏ quấn quanh chân Lục Ngôn, có một loại đau đớn dòng điện yếu chảy qua, sau đó sứa dung nhập vào.

Lục Ngôn lập tức cảm thấy chân bị thương thoải mái hơn rất nhiều, cũng không cần treo mũi chân trên không, không dám chạm vào đất nữa.

"Bằng không đợi lát nữa em ấy đi ra còn phải quan tâm cậu trước." Rimbaud tiện tay nhéo nhéo lỗ tai lông xù của Lục Ngôn: "Con thỏ nhỏ."

Lục Ngôn bị chê bai, cúi đầu không nhìn Tất Lãm Tinh, cũng không dám nhìn Tất Lãm Tinh, vừa rồi bị đè lên nụ hôn kia không có phản ứng quá mức thì tốt, lúc này chậm chạp hồi tưởng lại, lập tức ngay cả tay cũng không biết đặt ở đâu là được rồi.

Tất Lãm Tinh giơ tay đỡ cậu, Lục Ngôn liên tục rụt tay, giấu tay ra sau lưng, tai thỏ che mặt.

Rimbaud một tay nâng má, nhìn hai đứa trẻ giận dỗi, mở miệng hỏi: "Có cần giấy chứng nhận kết hôn không, tôi đi cướp hai tờ về cho các cậu."

Lục Ngôn không chút nghĩ ngợi thốt lên phản bác: "Chúng tôi còn chưa đến tuổi! Người ta sẽ không cấp giấy chứng nhận đâu."

Biểu tình của Tất Lãm Tinh bỗng nhiên trở nên có chút đặc sắc, thì ra thỏ ngốc thật sự cũng có nghĩ đến chuyện này sao.

"Việc này không khó." Dao găm trong suốt bằng thép thủy hóa trong lòng bàn tay Rimbaud hóa thành một khẩu súng lục, treo ở ngón trỏ xoay quanh: "Có cái này, bọn họ cái gì cũng sẽ làm."

Lục Ngôn nói không nên lời, trốn lại trốn không thoát, muốn tìm một cái lỗ chui vào đó.

Tất Lãm Tinh đứng sau lưng Lục Ngôn, nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu Lục Ngôn, lấy tay che hai tai thỏ Lục Ngôn lên mắt cậu, cười nhẹ một tiếng, không cho cậu nghe thấy.



Không gian bị đá trái tim Biển Chết bao phủ không nghe được bất kỳ tiếng động nào, bề mặt hình bán cầu đen kịt mơ hồ trôi nổi, phảng phất như sóng biển sền sệt bao vây người chết đuối.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Zombie có liên hệ yếu ớt với thần thức của Gargantel giống như một đợt sóng ập tới, nhưng mỗi một lần tới gần, Rimbaud chỉ cần giơ đuôi cá lên dùng điện cao áp trấn áp xuống.

Đồng dạng là tuyến thể, mỗi tiến hóa một giai đoạn đều là thực lực nhảy vọt, Lục Ngôn cùng Tất Lãm Tinh cũng là lần đầu tiên quan sát trạng thái chiến đấu ở cự ly gần như vậy, chỉ có thể nói vũ khí tác chiến đặc chủng danh đáng thực.

Giống như sự bình tĩnh của Biển Chết kéo dài mười phút.

"Hắn hẳn là gần như tức giận rồi." Rimbaud đứng dậy, cái ghế đá trái tim Biển Chết dưới thân theo động tác của anh hóa thành nước chảy đen kịt, từ mặt đất chảy xuôi theo.

Sóng màu mực bên ngoài bình chướng bán cầu yên tĩnh lại, từ giữa tách ra một khe hắc ám đưa tay không thấy năm ngón tay, sau khi Rimbaud tiến vào, từ trong khe nhỏ chảy ra một ít huyết tương mang theo mùi hôi thối.

Lục Ngôn nhịn không được nhìn xung quanh, bị dây leo của Tất Lãm Tinh vớt về, giơ tay che mắt.

Sau khi Rimbaud tiến vào không gian phong bế hắc ám này, ánh sáng màu lam nhạt trên người mới chiếu sáng một phương không gian nhỏ hẹp, anh giống như một ngọn đèn xanh trôi nổi.

Vị trí của Bạch Sở Niên không thay đổi, vẫn bị buộc chặt hai tay hai chân, đứng ở vị trí lúc tới. Chẳng qua quần áo tác chiến trên người hắn bị mồ hôi và nước máu thấm ướt, ánh mắt bị bảo thạch lam sắc trải đầy, mất đi ánh mắt màu trắng, lỗ tai bạch sư cùng răng nanh đều chưa thu hồi lại, một cái đuôi sư tử trắng tuyết bay lên cao, khiêu khích vung lên.

Dưới chân rải rác chất đống là một phần mảnh thi thể màu xanh cứng vỡ cùng xương cốt gãy.

"Tiểu Bạch." Rimbaud gọi hắn một tiếng, thân thể Bạch Sở Niên cứng đờ một chút, cái đuôi chậm rãi rũ xuống, lui vào trong thân thể biến mất.

Lúc này Rimbaud mới tới gần hắn, ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve.

Bạch Sở Niên thuận theo Rimbaud ngồi xổm xuống, ngồi trên mặt đất, đầu chống lên cổ Rimbaud, dưới sự vuốt ve của Rimbaud, tai sư tử trong sợi tóc cũng biến mất, con ngươi thu nhỏ lại đến kích thước bình thường, hoàn hồn lại.

"Tôi biết em còn đang bởi vì Trân Châu mà tâm tình không dễ chịu, phát tiết ra cũng tốt." Rimbaud quấn lấy người hắn, hôn lên cổ hắn trấn an: "Em ngoan như vậy, sau này cái gì cũng có."

Thân thể căng thẳng của Bạch Sở Niên rốt cục mềm nhũn, ôm eo Rimbaud vùi đầu vào hít sâu.

"Anh đừng như vậy, giống như ở trước mặt anh, tôi luôn có vẻ cực kỳ không hiểu chuyện." Bạch Sở Niên buồn bực hít hít mũi: "Nhưng tôi đau lòng, vì sao anh lại có thể lạnh lùng như vậy, anh có tim sao, có phải anh không có tim hay không."

"Trái tim từng trải qua nhiều sự việc theo thời gian dài hai trăm bảy mươi năm sẽ cứng rắn hơn một chút, trái tim của em vẫn còn non, vì vậy dễ dàng thương đâu."

"Bởi vì Trân Châu là từ trên người anh rơi xuống, vì vậy tôi đặc biệt quan tâm. Tôi cảm thấy rằng tôi rất gần với ngôi nhà mà tôi mong muốn rồi, nhưng làm thế nào đưa tay ra cũng không thể nắm bắt được nó." Bạch Sở Niên ngồi trên mặt đất, tay chân còn bị còng tay, ngẩn ngơ nhìn mặt đất: "Tôi đem căn cứ bồi dưỡng đốt, giết chết nghiên cứu viên phẫu thuật ch anh, hiện tại lại xuất hiện cái mới, giết không hết, như thế nào cũng giết không hết, người sao lại nhiều như vậy... Tôi sẽ loại bỏ tất cả bọn chúng."

Rimbaud lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thất vọng lại bất đắc dĩ của hắn, làm cho người ta hận không thể đem thứ gì tốt đều bày ra trước mặt hắn, chỉ cầu hắn đừng khó chịu.

"Em luôn nhìn chằm chằm mà không có được." Rimbaud khẽ đặt tay lên cổ Bạch Sở Niên: "Mấy năm trước khi ở căn cứ bồi dưỡng, em muốn đi ra ngoài tôi liền đưa em ra ngoài, em oán tôi, lại nhung nhớ tôi. Sau đó em nói, thích con người, muốn ở lại, không theo tôi trở về, vậy tôi liền cùng em lưu lại. Bây giờ tôi đang ở đây, em bắt đầu nhìn vào điều tiếp theo, đều em muốn tất cả đều rất quan trọng, nhưng ham muốn và tham lam là gốc rễ xấu của con người, em không nên dính vào nó mà vẫn không biết. Tôi bảo vệ em, tôi cho rằng đây chính là gia đình mà trong miệng em nói tới."

Bạch Sở Niên kinh ngạc nhìn anh.

"Em phải biết quý trọng." Rimbaud rũ mí mắt xuống, ánh sáng mềm mại của vảy chiếu rọi gương mặt ôn nhu của anh: "Giống như tôi quý trọng em vậy."

Bạch Sở Niên vô thức nhìn sang trái, lời Rimbaud nói hắn qua đầu óc, đang điều chỉnh tư duy yên lặng ở trong đầu cân nhắc lời nói của Rimbaud.

Bỗng nhiên Rimbaud liền kề sát vào, nghiêng đầu đến cổ Bạch Sở Niên, hôn lên da hắn, không cắn ra dấu răng, chỉ mút ra một dấu đỏ.

Nụ hôn rất nhỏ này ngược lại làm cho Bạch Sở Niên bị kích thích, hắn muốn nhào vào trong ngực Rimbaud, nhưng xiềng xích đột nhiên căng lên kéo hai tay hắn lại, cổ tay cũng bị kéo ra hai vệt đỏ.

Rimbaud từ trong mắt Bạch Sở Niên nhìn thấy khổ sở chợt lóe lên, từ nhỏ đến lớn, Tiểu Bạch luôn bị các loại người thô bạo đối đãi, loại đối đãi như vậy khi mình làm lại còn ở bên tai mình nhu thuận nói thích, mà mình lại cư nhiên dễ dàng tin tưởng chữ "thích" trong miệng hắn, thích bị quản giáo, thích bị hạn chế, đại khái đều chỉ có thể dịch ra thành lời không thành thật là vì hắn sợ bị vứt bỏ.

Đích xác, những thí nghiệm thể "Sứ" khác nhận được vật điều khiển đều là tăng cường sức mạnh, chỉ có hắn nhận được chính là sự trói buộc cùng hạn chế, sinh ra ở trong lồng, đến chết cũng không được tự do.

Rimbaud nhẹ nhàng búng một ngón tay, dây xích đứt gãy từ trên người Bạch Sở Niên rơi ra, thu hồi đến cổ hắn biến trở lại vòng cổ.

Rimbaud đứng thẳng người lên, dưới sự khống chế của anh, tàn dư liệt cốt của Gargantel đầy đất bị đá trái tim Biển Chết tàn bạo hấp thu, tựa như chưa từng tồn tại qua. Anh đã sớm đã quen thu dọn tàn cục cho tiểu alpha ngẫu nhiên tâm ngoan thủ lạt gây ra, thậm chí cảm thấy đây là chuyện hắn nên làm, tựa như giặt đồ lót bị bẩn cho tiểu tình nhân vậy, đối với anh mà nói là một loại chuyện rất thỏa mãn dục vọng chinh phục.

Bạch Sở Niên ngồi trên mặt đất, thay đổi tư thế khoanh chân, cổ tay lỏng lẻo đặt lên đầu gối, hai cái răng hổ từ trong đôi môi mỏng khẽ nhếch lên lộ ra sự sắc nhọn, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Rimbaud.

Rimbaud giơ tay che đi ánh mắt Bạch Sở Niên rốt cục sáng ngời lên, khom lưng nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa sẽ dùng ánh mắt này đi trước mặt bọn họ làm trưởng bối sao. Mau thu lại đi, chỉ được cho tôi xem thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau