Chương 13
Tống Tấn."
"Đầu trọc!" Hai tiếng gọi cùng lúc vang lên. Bên ngoài xe ngựa, Tống Tấn trán nổi gân xanh, cả người giận run không cách nào áp chế. Suốt đường đi, âm thanh "đầu trọc" cứ văng vẳng bên tai hắn khiến hắn suýt chút nữa quên mất bản thân mình cũng có tóc.
Tống Tấn hít sâu một hơi rồi xoay người lại, "vẻ mặt ôn nhu " nhìn tiểu cô nương đang ngồi trong xe hỏi. "Có chuyện gì?" Hoàn toàn xem thường sự tồn tại của người nam nhân vừa mới gọi hắn "đầu trọc."
Tiểu cô nương tên gọi Lâm Vãn che miệng cười, thoáng liếc mắt nhìn Mộc Nhất Thanh, chỉ nghe thấy hắn nghiến răng ken két, đồng thời bẻ đốt ngón tay lạnh giọng uy hiếp. "Đầu trọc, dám coi thường sự tồn tại của ta, hôm nay ngươi muốn bị ngứa ngáy suốt một canh giờ hay là bị đau nhức suốt một canh giờ?"
Mộc Nhất Thanh xoa tay, ánh mắt lộ vẻ âm tà, hệt như Diêm La địa phủ.
Nhóm bọn họ gồm một nam một nữ của Thần Tuyết Cung cùng với vị thánh thủ thần y của Nhất Tang Đường đang khởi hành đến đại mạc.
Tống Tấn vừa nghĩ đến thủ đoạn của Mộc Nhất Thanh thì chợt rùng mình. Nhưng nếu càng để ý thì tên tiểu tử này sẽ càng làm tới, hoàn toàn không dễ dàng buông tha hắn. Tống Tấn cảm giác mình có chút không nhịn được nữa, vì vậy bất ngờ rút kiếm dán sát lên cổ của Mộc Nhất Thanh, âm thanh khàn khàn hỏi. "Ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?"
Trong khoảnh khắc bị kiếm của hắn kề cổ, Mộc Nhất Thanh ánh mắt lóe lên hàn quang, tức giận nở nụ cười xấu xa. "Muốn chống đối ngươi."
Tống Tấn đưa tay nhu nhu trán, hít sâu một hơi đè xuống sự tức giận, thầm nhủ không nên hơn thua với hắn.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng, Tống Tấn rốt cục cũng thu kiếm, giọng nói thì thào phảng phất như cầu xin nói. "Ngươi vì sao cứ phải chống đối ta?"
Trên mặt của Mộc Nhất Thanh thoáng hiện lên tiếu ý, thần sắc trở nên nhu hòa, ánh mắt lấp lánh, khuynh thành tuyệt lệ.
Tống Tấn chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt hoảng hốt, cảm giác lồng ngực như bị siết chặt.
Mộc Nhất Thanh nâng tay áo che lại nụ cười xấu xa, cố ý thả mềm âm thanh nói. "Bởi vì..."
"Ừ?" Tống Tấn bị bộ dáng nhu thuận của hắn làm cho sững sờ. Lúc này Mộc Nhất Thanh đột nhiên vung tay áo, bột phấn đánh ập vào mặt Tống Tấn. Tống Tấn cả kinh lập tức ngừng thở, phản ứng có thể nói rất nhanh, không hít phải một chút bột phấn nào.
Mộc Nhất Thanh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, gian xảo cười to. "Hahaha, đầu trọc chết tiệt, lý do duy nhất của ta chính là... muốn tức chết ngươi."
Tống Tấn hét lên một tiếng, làn da tiếp xúc với bột phấn đau đớn như bị hỏa thiêu, tưởng chừng như bị lột hẳn ra, hắn không chịu nổi, kêu la càng lúc càng thảm thiết.
Lâm Vãn sững sờ, kinh hãi không thôi, nàng nhắm mắt bịt tai không dám nghe tiếp, lập tức ngồi cách xa Mộc Nhất Thanh một chút, người này của Nhất Tang Đường quả thật đáng sợ.
Lâm Vãn đổ mồ hôi lạnh, yên lặng đồng tình cùng Tống Tấn. Cũng không biết vì sao hắn lại đắc tội với vị thánh thủ thần y lòng dạ hẹp hòi này.
Mộc Nhất Thanh vô cùng đắc ý, cười đến nghiêng ngã, suýt nữa rơi xuống xe.
Tống Tấn la hoảng lên. "Mộc Nhất Thanh! Mau đưa ta thuốc giải, bằng không ta quyết không tha cho ngươi!"
"Hừ, đầu trọc chết tiệt, ta sợ ngươi sao? Nếu còn có một lời nào vô lễ với bổn thiếu gia, ta sẽ làm cho người đau đớn gấp trăm lần, cho ngươi nếm mùi thế nào là địa ngục trần gian." Mộc Nhất Thanh trong mắt hiện lên một tia hung ác. Hắn chính là nhìn Tống Tấn không vừa mắt, từ nhỏ bát tự(*)của hai người đã khắc nhau, hễ gặp mặt là gây gổ. Dù sau này Tống Tấn gia nhập Thần Tuyết Cung, Mộc Nhất Thanh vào Độc Y Cốc, thế nhưng xung đột bao nhiêu năm vẫn không thể hóa giải.
(*) Bát tự: ngày tháng năm sinh
Lâm Vãn chớp chớp mắt, còn cho là mình nhìn lầm, nàng phát hiện trong mắt Mộc Nhất Thanh lóe lên một tia hận ý, thầm đóan hai người này nhất định phải có quen biết từ trước, đến tột cùng là thù hận gì lại khiến cho Mộc Nhất Thanh luôn đối đầu với Tống Tấn?
"Mộc công tử, có chuyện này... chúng ta còn phải tiếp tục khởi hành... ngươi nhìn xem..." Dọc đường đi đều là Tống Tấn đánh xe, giờ khắc này Tống Tấn lại bị như vậy, con ngựa không ngừng lảo đảo. Mắt thấy sa mạc cuồn cuộn bão cát hiện ra ở phía trước, ngựa không có người điều khiển, rất dễ bị lạc đường.
Mộc Nhất Thanh nhíu mày hừ lạnh. "Đầu trọc chết tiệt, lần này tạm tha cho ngươi, mau chạy nhanh lên không cho phép chậm trễ. Ý mỹ nhân nhà ta còn đang đợi ta đó."
Mộc Nhất Thanh lười biếng tựa vào thành xe, tư thái xinh đẹp toát lên vẻ yêu mị. Hắn lớn lên vốn đã đẹp, lại thêm bộ dáng nhu nhược như có bệnh càng làm toát lên khí chất mỹ nhân yếu đuối khiến người thương tiếc. Dung mạo so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, vừa thanh lệ lại vừa mong manh. Hắn khẽ vung tay, trên mặt Tống Tấn liền không còn đau nhưng giờ khắc này đã sưng thành bánh bao, cực kỳ thê thảm, đôi mắt sưng húp nhìn không thấy rõ hình dạng khiến Mộc Nhất Thanh vừa nhìn liền ôm bụng cười ngặt nghẽo, ngay cả Lâm Vãn cũng không nhịn được cười, bả vai có chút run run.
Tống Tấn căm phẫn trừng mắt nhìn hai người sau đó lấy khăn che mặt lại, xoay người tiếp tục đánh xe nhưng trong lòng vẫn không cách nào áp chế sự giận dữ.
—————-
Bọt nước bắn ra tung tóe... một người nam nhân từ dưới hồ chui lên, quần áo ướt sũng ôm sát cơ thể cường tráng. Đôi mắt của hắn ánh lên một tia sáng dị thường, tựa hồ có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, toàn thân hắn run lên nhè nhẹ, phảng phất như khát khao một thứ gì đó, loại khí thế này khiến người ta có cảm giác bị khuất phục, tựa như đang phải đối mặt với một con thú vương, thật vô cùng nguy hiểm!
Long Kỳ Thiên bò lên bờ sau đó nằm vật ra bãi cỏ, một vùng cỏ lau bị thân hình to lớn của hắn đè lên làm cho gãy dập. Hắn không ngừng thở dốc, lồng ngực phập phồng, bọt nước chảy dài trên cơ thể màu cổ đồng cực kỳ gợi cảm. Đúng là nam nhân trong mộng của biết bao thiếu nữ.
Không biết qua bao lâu, Long Kỳ Thiên vận dụng nội công tâm pháp, một lần rồi lại một lần, cho đến lúc hàn khí trong người hoàn toàn được bức ra hết. Nếu không phải nội công hắn luyện là chí cương chí dương thì lần này tánh mạng e cũng khó bảo toàn.
Long Kỳ Thiên nở nụ cười thập phần vô lại, vẻ mặt gian xảo mang theo một chút cuồng luyến bất cần, toàn thân toát lên một cỗ tà khí.
"Thật xảo quyệt, giống hệt hồ ly!" Long Kỳ Thiên nhẹ giọng cười. "Ra tay độc ác như vậy, lần này ngươi nhất định phải lấy thân báo đáp cho ta!"
Hắn xoay người đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ hay là trước hết nên đi liên lạc với người của Long Vân Trại? Ở nơi đại mạc mênh mông này, khoảng một trăm dặm sẽ có một trạm gác, ngấm ngầm cũng có không ít người quen.
Long Kỳ Thiên nhìn quanh, lạc đà của hắn đã không thấy đâu, trong lòng cười khổ, con súc sinh này cư nhiên lại dám bỏ hắn mà chạy!
Long Vân Trại địa thế dễ thủ khó công, muốn vào phải đi qua ba trạm kiểm soát là Quỷ môn quan, Thạch môn quan và Long môn quan. Ở cửa thứ nhất_ Quỷ môn quan, địa thế kỳ diệu, quanh năm đều có sương mù dày đặc, giơ tay nhìn không thấy được năm ngón. Bên vách núi còn là vực sâu vạn trượng, sơ sẩy liền mất mạng nên mới được gọi là Quỷ môn quan.
Quỷ môn quan nguy hiểm cực kỳ, không tiện bố trí trạm gác, vì vậy ở trạm này không có người canh giữ.
Nhóm người của Thượng Quan Lưu Ý cũng đã đến đây, đang cùng đội nhân mã của Hoàng Khiếu Phong tụ họp. Đoàn người của Thượng Quan Lưu Ý dọc đường đi đã không ngừng lấy danh nghĩa của Long Vân Trại gieo rắc thù oán khắp nơi.
Trên giang hồ từng nghe đồn Long Vân Trại đang chiêu binh mãi mã, xưng bá một phương, ý đồ mưu phản.
Thượng Quan Lưu Ý lệnh cho binh mã của Hoàng Khiếu Phong đóng quân tại chỗ chờ lệnh, hạ trại ba ngày, chúng tướng đã bắt đầu không kiên nhẫn.
"Thượng Quan cung chủ, nếu ngài không có biện pháp, ta sẽ cho người thâm nhập vào trong sương mù dò xét địa thế một phen." Hoàng Khiếu Phong vẻ mặt hiếu thắng, biểu tình ngạo mạn nói.
Thượng Quan Lưu Ý ngồi trong doanh trướng nhàn nhã uống trà, tựa hồ như không hề nghe thấy những gì hắn nói, đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia trào phúng.
Hoàng Khiếu Phong tức giận mở trừng mắt. Trước đây hắn luôn kiêng kỵ võ công của Thượng Quan Lưu Ý nên không khi nào dám nhìn y quá lâu nhưng giờ khắc này hắn lại đang sửng sốt.
Mái tóc đen tùy ý cài một cây trâm ngọc, vài lọn tóc hờ hững thả xuống vai, bạch y trắng tuyết trải dài trên tấm thảm mềm mại, vạt áo điểm hoa văn tinh xảo uốn lượn như xà, bên ngoài khoác một kiện áo choàng được may bằng da hồ ly, hồ ly đôi mắt hẹp dài đanh đá, phảng phất như vẫn còn sống. Khoảnh khắc đó, nhìn Thượng Quan Lưu Ý chẳng khác nào một con yêu hồ tuyệt sắc.
Hoàng Khiếu Phong hít vào một hơi, phảng phất như ánh mắt của hồ ly tựa tiếu phi tiếu đang nhìn chằm chằm vào hắn làm hắn sợ tới mức lui xuống một bước, hai chân lảo đảo xém chút đã ngã nhào.
"Cạch". Một quân cờ trắng được đặt lên bàn, dưới ánh nắng mặt trời như ngọc lưu ly tỏa sáng, càng làm nổi bật lên những ngón tay nõn nà của Thượng Quan Lưu Ý, da thịt gần như trong suốt.
Hoàng Khiếu Phong trong lòng khẽ run, như thể tiếng rơi của quân cờ cũng chính là tiếng tim của hắn đang xóc nảy, một giọt mồ hôi cỡ bằng hạt đậu chợt nhỏ xuống.
"Thượng Quan cung chủ..." Hoàng Khiếu Phong lại muốn nói cái gì đó.
Trong phòng bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, thanh âm trong vắt như trúc lộ thốt ra.
"Ý của Hoàng đại nhân là muốn dò xét như thế nào?" Thượng Quan Lưu Ý hỏi, ánh mắt liếc qua như có một hồi gió lạnh ập tới làm cho Hoàng Khiếu Phong sợ run cả người, vốn dĩ hắn rất tin tưởng vào kế sách của mình nhưng giờ khắc này đột nhiên lại có chút lo lắng, miệng lắp bắp nói. "Có thể... có thể cho người buộc dây thừng thả xuống, lần lượt đi vào."
Thượng Quan Lưu Ý giương lên khóe miệng, ý tứ càng thêm mỉa mai. "Xin hỏi Hoàng đại nhân tìm đâu ra sợi dây dài như vậy?"
"A?" Hoàng Khiếu Phong thoáng bị làm cho nghẹn họng.
Thượng Quan Lưu Ý chau mày, lạnh lùng nói. "Ngươi biết sơn cốc có bao nhiêu lớn? Vách núi cao mấy trượng? Ngươi làm sao đảm bảo sẽ có đường rút lui? Hoàng đại nhân, ta hỏi ngươi, ngươi cần bao nhiêu lâu để thăm dò Quỷ môn quan? Một năm, hai năm hay mười năm?"
Hoàng Khiếu Phong lập tức ngưng thở, trái tim không ngừng đập, dưới khí thế bức người của Thượng Quan Lưu Ý, hắn ngay cả thở cũng không dám đừng nói là lên tiếng.
Hắn mở to miệng nhưng lại không thể trả lời, nhất thời như kẻ ngốc mở mắt trân trối mà nhìn Thượng Quan Lưu Ý.
"Truyền lệnh một canh giờ sau sẽ tấn công vào Quỷ môn quan!" Thượng Quan Lưu ý âm thanh lạnh lẽo, không cần biết Hoàng Khiếu Phong đồng tình hay phản đối liền nói tiếp. "Ai dám chậm trễ, chém!"
Một cỗ hàn khí hướng thẳng Hoàng Khiếu Phong ập đến, màn cửa doanh trại phút chốc bị hất tung, khí thế vô cùng uy bức.
Hoàng Khiếu Phong không dám nói hai lời, lập tức bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa lau mồ hôi lạnh. . truyện tiên hiệp hay
Trong doanh trướng Thượng Quan Lưu Ý cong cong khoe miệng, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích, thủy quang liễm diễm trong con ngươi màu hổ phách phi thường huyễn mỹ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông chồn mềm mại trắng muốt.
Hết chương 13
"Đầu trọc!" Hai tiếng gọi cùng lúc vang lên. Bên ngoài xe ngựa, Tống Tấn trán nổi gân xanh, cả người giận run không cách nào áp chế. Suốt đường đi, âm thanh "đầu trọc" cứ văng vẳng bên tai hắn khiến hắn suýt chút nữa quên mất bản thân mình cũng có tóc.
Tống Tấn hít sâu một hơi rồi xoay người lại, "vẻ mặt ôn nhu " nhìn tiểu cô nương đang ngồi trong xe hỏi. "Có chuyện gì?" Hoàn toàn xem thường sự tồn tại của người nam nhân vừa mới gọi hắn "đầu trọc."
Tiểu cô nương tên gọi Lâm Vãn che miệng cười, thoáng liếc mắt nhìn Mộc Nhất Thanh, chỉ nghe thấy hắn nghiến răng ken két, đồng thời bẻ đốt ngón tay lạnh giọng uy hiếp. "Đầu trọc, dám coi thường sự tồn tại của ta, hôm nay ngươi muốn bị ngứa ngáy suốt một canh giờ hay là bị đau nhức suốt một canh giờ?"
Mộc Nhất Thanh xoa tay, ánh mắt lộ vẻ âm tà, hệt như Diêm La địa phủ.
Nhóm bọn họ gồm một nam một nữ của Thần Tuyết Cung cùng với vị thánh thủ thần y của Nhất Tang Đường đang khởi hành đến đại mạc.
Tống Tấn vừa nghĩ đến thủ đoạn của Mộc Nhất Thanh thì chợt rùng mình. Nhưng nếu càng để ý thì tên tiểu tử này sẽ càng làm tới, hoàn toàn không dễ dàng buông tha hắn. Tống Tấn cảm giác mình có chút không nhịn được nữa, vì vậy bất ngờ rút kiếm dán sát lên cổ của Mộc Nhất Thanh, âm thanh khàn khàn hỏi. "Ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?"
Trong khoảnh khắc bị kiếm của hắn kề cổ, Mộc Nhất Thanh ánh mắt lóe lên hàn quang, tức giận nở nụ cười xấu xa. "Muốn chống đối ngươi."
Tống Tấn đưa tay nhu nhu trán, hít sâu một hơi đè xuống sự tức giận, thầm nhủ không nên hơn thua với hắn.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng, Tống Tấn rốt cục cũng thu kiếm, giọng nói thì thào phảng phất như cầu xin nói. "Ngươi vì sao cứ phải chống đối ta?"
Trên mặt của Mộc Nhất Thanh thoáng hiện lên tiếu ý, thần sắc trở nên nhu hòa, ánh mắt lấp lánh, khuynh thành tuyệt lệ.
Tống Tấn chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt hoảng hốt, cảm giác lồng ngực như bị siết chặt.
Mộc Nhất Thanh nâng tay áo che lại nụ cười xấu xa, cố ý thả mềm âm thanh nói. "Bởi vì..."
"Ừ?" Tống Tấn bị bộ dáng nhu thuận của hắn làm cho sững sờ. Lúc này Mộc Nhất Thanh đột nhiên vung tay áo, bột phấn đánh ập vào mặt Tống Tấn. Tống Tấn cả kinh lập tức ngừng thở, phản ứng có thể nói rất nhanh, không hít phải một chút bột phấn nào.
Mộc Nhất Thanh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, gian xảo cười to. "Hahaha, đầu trọc chết tiệt, lý do duy nhất của ta chính là... muốn tức chết ngươi."
Tống Tấn hét lên một tiếng, làn da tiếp xúc với bột phấn đau đớn như bị hỏa thiêu, tưởng chừng như bị lột hẳn ra, hắn không chịu nổi, kêu la càng lúc càng thảm thiết.
Lâm Vãn sững sờ, kinh hãi không thôi, nàng nhắm mắt bịt tai không dám nghe tiếp, lập tức ngồi cách xa Mộc Nhất Thanh một chút, người này của Nhất Tang Đường quả thật đáng sợ.
Lâm Vãn đổ mồ hôi lạnh, yên lặng đồng tình cùng Tống Tấn. Cũng không biết vì sao hắn lại đắc tội với vị thánh thủ thần y lòng dạ hẹp hòi này.
Mộc Nhất Thanh vô cùng đắc ý, cười đến nghiêng ngã, suýt nữa rơi xuống xe.
Tống Tấn la hoảng lên. "Mộc Nhất Thanh! Mau đưa ta thuốc giải, bằng không ta quyết không tha cho ngươi!"
"Hừ, đầu trọc chết tiệt, ta sợ ngươi sao? Nếu còn có một lời nào vô lễ với bổn thiếu gia, ta sẽ làm cho người đau đớn gấp trăm lần, cho ngươi nếm mùi thế nào là địa ngục trần gian." Mộc Nhất Thanh trong mắt hiện lên một tia hung ác. Hắn chính là nhìn Tống Tấn không vừa mắt, từ nhỏ bát tự(*)của hai người đã khắc nhau, hễ gặp mặt là gây gổ. Dù sau này Tống Tấn gia nhập Thần Tuyết Cung, Mộc Nhất Thanh vào Độc Y Cốc, thế nhưng xung đột bao nhiêu năm vẫn không thể hóa giải.
(*) Bát tự: ngày tháng năm sinh
Lâm Vãn chớp chớp mắt, còn cho là mình nhìn lầm, nàng phát hiện trong mắt Mộc Nhất Thanh lóe lên một tia hận ý, thầm đóan hai người này nhất định phải có quen biết từ trước, đến tột cùng là thù hận gì lại khiến cho Mộc Nhất Thanh luôn đối đầu với Tống Tấn?
"Mộc công tử, có chuyện này... chúng ta còn phải tiếp tục khởi hành... ngươi nhìn xem..." Dọc đường đi đều là Tống Tấn đánh xe, giờ khắc này Tống Tấn lại bị như vậy, con ngựa không ngừng lảo đảo. Mắt thấy sa mạc cuồn cuộn bão cát hiện ra ở phía trước, ngựa không có người điều khiển, rất dễ bị lạc đường.
Mộc Nhất Thanh nhíu mày hừ lạnh. "Đầu trọc chết tiệt, lần này tạm tha cho ngươi, mau chạy nhanh lên không cho phép chậm trễ. Ý mỹ nhân nhà ta còn đang đợi ta đó."
Mộc Nhất Thanh lười biếng tựa vào thành xe, tư thái xinh đẹp toát lên vẻ yêu mị. Hắn lớn lên vốn đã đẹp, lại thêm bộ dáng nhu nhược như có bệnh càng làm toát lên khí chất mỹ nhân yếu đuối khiến người thương tiếc. Dung mạo so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, vừa thanh lệ lại vừa mong manh. Hắn khẽ vung tay, trên mặt Tống Tấn liền không còn đau nhưng giờ khắc này đã sưng thành bánh bao, cực kỳ thê thảm, đôi mắt sưng húp nhìn không thấy rõ hình dạng khiến Mộc Nhất Thanh vừa nhìn liền ôm bụng cười ngặt nghẽo, ngay cả Lâm Vãn cũng không nhịn được cười, bả vai có chút run run.
Tống Tấn căm phẫn trừng mắt nhìn hai người sau đó lấy khăn che mặt lại, xoay người tiếp tục đánh xe nhưng trong lòng vẫn không cách nào áp chế sự giận dữ.
—————-
Bọt nước bắn ra tung tóe... một người nam nhân từ dưới hồ chui lên, quần áo ướt sũng ôm sát cơ thể cường tráng. Đôi mắt của hắn ánh lên một tia sáng dị thường, tựa hồ có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, toàn thân hắn run lên nhè nhẹ, phảng phất như khát khao một thứ gì đó, loại khí thế này khiến người ta có cảm giác bị khuất phục, tựa như đang phải đối mặt với một con thú vương, thật vô cùng nguy hiểm!
Long Kỳ Thiên bò lên bờ sau đó nằm vật ra bãi cỏ, một vùng cỏ lau bị thân hình to lớn của hắn đè lên làm cho gãy dập. Hắn không ngừng thở dốc, lồng ngực phập phồng, bọt nước chảy dài trên cơ thể màu cổ đồng cực kỳ gợi cảm. Đúng là nam nhân trong mộng của biết bao thiếu nữ.
Không biết qua bao lâu, Long Kỳ Thiên vận dụng nội công tâm pháp, một lần rồi lại một lần, cho đến lúc hàn khí trong người hoàn toàn được bức ra hết. Nếu không phải nội công hắn luyện là chí cương chí dương thì lần này tánh mạng e cũng khó bảo toàn.
Long Kỳ Thiên nở nụ cười thập phần vô lại, vẻ mặt gian xảo mang theo một chút cuồng luyến bất cần, toàn thân toát lên một cỗ tà khí.
"Thật xảo quyệt, giống hệt hồ ly!" Long Kỳ Thiên nhẹ giọng cười. "Ra tay độc ác như vậy, lần này ngươi nhất định phải lấy thân báo đáp cho ta!"
Hắn xoay người đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ hay là trước hết nên đi liên lạc với người của Long Vân Trại? Ở nơi đại mạc mênh mông này, khoảng một trăm dặm sẽ có một trạm gác, ngấm ngầm cũng có không ít người quen.
Long Kỳ Thiên nhìn quanh, lạc đà của hắn đã không thấy đâu, trong lòng cười khổ, con súc sinh này cư nhiên lại dám bỏ hắn mà chạy!
Long Vân Trại địa thế dễ thủ khó công, muốn vào phải đi qua ba trạm kiểm soát là Quỷ môn quan, Thạch môn quan và Long môn quan. Ở cửa thứ nhất_ Quỷ môn quan, địa thế kỳ diệu, quanh năm đều có sương mù dày đặc, giơ tay nhìn không thấy được năm ngón. Bên vách núi còn là vực sâu vạn trượng, sơ sẩy liền mất mạng nên mới được gọi là Quỷ môn quan.
Quỷ môn quan nguy hiểm cực kỳ, không tiện bố trí trạm gác, vì vậy ở trạm này không có người canh giữ.
Nhóm người của Thượng Quan Lưu Ý cũng đã đến đây, đang cùng đội nhân mã của Hoàng Khiếu Phong tụ họp. Đoàn người của Thượng Quan Lưu Ý dọc đường đi đã không ngừng lấy danh nghĩa của Long Vân Trại gieo rắc thù oán khắp nơi.
Trên giang hồ từng nghe đồn Long Vân Trại đang chiêu binh mãi mã, xưng bá một phương, ý đồ mưu phản.
Thượng Quan Lưu Ý lệnh cho binh mã của Hoàng Khiếu Phong đóng quân tại chỗ chờ lệnh, hạ trại ba ngày, chúng tướng đã bắt đầu không kiên nhẫn.
"Thượng Quan cung chủ, nếu ngài không có biện pháp, ta sẽ cho người thâm nhập vào trong sương mù dò xét địa thế một phen." Hoàng Khiếu Phong vẻ mặt hiếu thắng, biểu tình ngạo mạn nói.
Thượng Quan Lưu Ý ngồi trong doanh trướng nhàn nhã uống trà, tựa hồ như không hề nghe thấy những gì hắn nói, đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia trào phúng.
Hoàng Khiếu Phong tức giận mở trừng mắt. Trước đây hắn luôn kiêng kỵ võ công của Thượng Quan Lưu Ý nên không khi nào dám nhìn y quá lâu nhưng giờ khắc này hắn lại đang sửng sốt.
Mái tóc đen tùy ý cài một cây trâm ngọc, vài lọn tóc hờ hững thả xuống vai, bạch y trắng tuyết trải dài trên tấm thảm mềm mại, vạt áo điểm hoa văn tinh xảo uốn lượn như xà, bên ngoài khoác một kiện áo choàng được may bằng da hồ ly, hồ ly đôi mắt hẹp dài đanh đá, phảng phất như vẫn còn sống. Khoảnh khắc đó, nhìn Thượng Quan Lưu Ý chẳng khác nào một con yêu hồ tuyệt sắc.
Hoàng Khiếu Phong hít vào một hơi, phảng phất như ánh mắt của hồ ly tựa tiếu phi tiếu đang nhìn chằm chằm vào hắn làm hắn sợ tới mức lui xuống một bước, hai chân lảo đảo xém chút đã ngã nhào.
"Cạch". Một quân cờ trắng được đặt lên bàn, dưới ánh nắng mặt trời như ngọc lưu ly tỏa sáng, càng làm nổi bật lên những ngón tay nõn nà của Thượng Quan Lưu Ý, da thịt gần như trong suốt.
Hoàng Khiếu Phong trong lòng khẽ run, như thể tiếng rơi của quân cờ cũng chính là tiếng tim của hắn đang xóc nảy, một giọt mồ hôi cỡ bằng hạt đậu chợt nhỏ xuống.
"Thượng Quan cung chủ..." Hoàng Khiếu Phong lại muốn nói cái gì đó.
Trong phòng bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, thanh âm trong vắt như trúc lộ thốt ra.
"Ý của Hoàng đại nhân là muốn dò xét như thế nào?" Thượng Quan Lưu Ý hỏi, ánh mắt liếc qua như có một hồi gió lạnh ập tới làm cho Hoàng Khiếu Phong sợ run cả người, vốn dĩ hắn rất tin tưởng vào kế sách của mình nhưng giờ khắc này đột nhiên lại có chút lo lắng, miệng lắp bắp nói. "Có thể... có thể cho người buộc dây thừng thả xuống, lần lượt đi vào."
Thượng Quan Lưu Ý giương lên khóe miệng, ý tứ càng thêm mỉa mai. "Xin hỏi Hoàng đại nhân tìm đâu ra sợi dây dài như vậy?"
"A?" Hoàng Khiếu Phong thoáng bị làm cho nghẹn họng.
Thượng Quan Lưu Ý chau mày, lạnh lùng nói. "Ngươi biết sơn cốc có bao nhiêu lớn? Vách núi cao mấy trượng? Ngươi làm sao đảm bảo sẽ có đường rút lui? Hoàng đại nhân, ta hỏi ngươi, ngươi cần bao nhiêu lâu để thăm dò Quỷ môn quan? Một năm, hai năm hay mười năm?"
Hoàng Khiếu Phong lập tức ngưng thở, trái tim không ngừng đập, dưới khí thế bức người của Thượng Quan Lưu Ý, hắn ngay cả thở cũng không dám đừng nói là lên tiếng.
Hắn mở to miệng nhưng lại không thể trả lời, nhất thời như kẻ ngốc mở mắt trân trối mà nhìn Thượng Quan Lưu Ý.
"Truyền lệnh một canh giờ sau sẽ tấn công vào Quỷ môn quan!" Thượng Quan Lưu ý âm thanh lạnh lẽo, không cần biết Hoàng Khiếu Phong đồng tình hay phản đối liền nói tiếp. "Ai dám chậm trễ, chém!"
Một cỗ hàn khí hướng thẳng Hoàng Khiếu Phong ập đến, màn cửa doanh trại phút chốc bị hất tung, khí thế vô cùng uy bức.
Hoàng Khiếu Phong không dám nói hai lời, lập tức bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa lau mồ hôi lạnh. . truyện tiên hiệp hay
Trong doanh trướng Thượng Quan Lưu Ý cong cong khoe miệng, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích, thủy quang liễm diễm trong con ngươi màu hổ phách phi thường huyễn mỹ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông chồn mềm mại trắng muốt.
Hết chương 13
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất