Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 19

Trước Sau
Ý thức mê man hỗn độn, hàn độc trong cơ thể không ngừng chạy loạn khắp nơi, y phải vận nội công để chống chọi lại cái lạnh thấu xương. Huyết khí tuần hoàn di chuyển đi khắp kỳ kinh bát mạch, mạch máu phảng phất như phác họa nên một bức đồ văn phượng hoàng, đôi cánh phượng hoàng khẽ lay động mang theo nhiệt hỏa khiến thân thể cũng từ từ ấm lên.

Trên lưng của Thượng Quan Lưu Ý thoáng chốc đã xuất hiện hình ảnh một con hỏa phượng hoàng sắc lông rực rỡ, chiếc đuôi uốn lượn chạy dọc vào tận đùi trong, lúc ẩn lúc hiện vô cùng kinh diễm.

Da thịt trơn mịn bóng loáng làm tấm chăn đang được đắp hờ hững trên cơ thể trượt xuống, lộ ra bả vai mảnh khảnh cùng đôi chân thon dài tinh tế, hình ảnh tuyệt mỹ, cả phòng phút chốc tràn ngập xuân sắc.

Thượng Quan Lưu Ý cảm thấy lạnh, theo bản năng hướng người về phía nguồn lửa nóng gần bên, thân thể xích lõa ở trên nguồn nhiệt ấm áp thỏa sức cọ cọ. Y giơ chân gác lên hông của Long Kỳ Thiên, hoàn toàn không biết an phận, những cử chỉ vô tình gây khiêu khích, cảm xúc trơn trượt từ làn da khiến Long Kỳ Thiên hít sâu một hơi, nhãn thần cực nóng nhìn người đang mê ngủ.

Hai hàng mi dài của Thượng Quan Lưu Ý khẽ lay động, tựa hồ còn vương lại vài giọt nước mắt, hơi thở nhè nhẹ phả ra từ cánh mũi mang theo biểu tình ủy khuất khi bị người đùa bỡn, bộ dáng nhu nhược yếu đuối khiến hắn chỉ hận không thể ôm siết y vào lòng mà hảo hảo yêu thương. Long Kỳ Thiên thầm cảm thán, tại sao trên đời lại có một người xinh đẹp đến như vậy, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng đều hoàn mỹ không tỳ vết, tựa như một bức tượng ngọc đã qua điêu khắc tỉ mỉ, hấp thụ linh khí của trời đất rồi hóa thành yêu tinh khiến người khác hồn xiêu phách lạc.

Sáng sớm, cánh tay của Long Kỳ Thiên lúc này đang dán trên ngực của Thượng Quan Lưu Ý nhịn không được mà sờ soạng một cái sau đó thầm thốt lên. "Thật trơn mịn!"

Long Kỳ Thiên từ từ thu lại chân khí, sau một đêm truyền nội lực, hàn khí trong người của Thượng Quan Lưu Ý cũng đã lưu chuyển bình thường trở lại, mà Long Kỳ Thiên cũng có đủ thời gian để chiếm tiện nghi.

Cả đêm hao tốn nội lực đối với người khác mà nói chẳng khác nào trực tiếp lấy mạng. Nhưng đây là Long Kỳ Thiên, với hắn đó chẳng qua chỉ là một hồi luyện công, sau mấy lần vận khí tinh thần ngược lại sảng khoái hơn rất nhiều, một điểm buồn ngủ cũng không có.

Kết quả là sáng sớm, hắn thần trí hưng phấn ngắm nhìn Thượng Quan Lưu Ý, mà người nào đó lại hoàn toàn không có ý thức, cứ ở trên người hắn cọ tới cọ lui, vô tình làm dấy lên vô số dục hỏa.

"Ưm..." Thượng Quan Lưu Ý trong người đã thoải mái hơn rất nhiều, sáng sớm giống hệt như một tiểu hài tử vùi vào lòng của Long Kỳ Thiên mà làm nũng, thân thể không ngừng vặn vẹo, gương mặt cọ cọ lên ngực của Long Kỳ Thiên. Cảm giác thật thoải mái, nhiệt độ ấm áp của cơ thể khiến cho y vô cùng yêu thích, giống như một đứa trẻ cầm được món đồ chơi mới lạ thì chỉ muốn ôm mãi không chịu buông tay.

Long Kỳ Thiên nheo mắt đầy nguy hiểm, cho dù hắn có chính nhân quân tử đến mức nào, sáng sớm đã bị khiêu khích như vậy thực sự là quá mức chịu đựng.

Vì vậy hắn ôm lấy Thượng Quan Lưu Ý, ở trên người y bắt đầu giở trò. Da dẻ mịn màng thật khiến hắn muốn kêu thành tiếng, sờ vào cực kỳ thoải mái.

Long Kỳ Thiên hôn một ngụm lên trán của Thượng Quan Lưu Ý, sau đó vẫn chưa thỏa mãn lại hôn lên mắt của y, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn chóp mũi nhỏ nhắn, kết quả làm tiểu mỹ nhân ngứa ngáy nhăn mũi, như con mèo nhỏ hắt hơi một cái thật nhẹ.

Nhìn thật khả ái, Long Kỳ Thiên trong lòng nhộn nhạo không thôi. Bàn tay không an phận bắt đầu lần mò xuống đùi, sau đó mân mê cánh mông mềm mại, xúc cảm tốt vô cùng, chỉ mới xoa nắn vài cái mà địa phương nào đó trên người hắn đã bắt đầu ngạnh lên, đau trướng.

Long Kỳ Thiên hơi thở hổn hển, hắn cau mày nghiêm túc suy nghĩ xem có nên đem tiểu yêu tinh này ra ăn sạch hay không.

Nếu thuận theo cảm giác hắn sẽ được thỏa nguyện, nhưng cứ vậy mà làm thì lại có chút không nỡ, hắn nhất thời cảm thấy do dự, chỉ hận bản thân tại sao không thể cứng rắn hơn.

"Ưm..." Thượng Quan Lưu Ý bị sờ mó lung tung cảm thấy khó chịu liền uốn éo tay chân, không ngừng cọ cọ vào thân thể xích lõa của Long Kỳ Thiên. Long Kỳ Thiên hoàn toàn cảm nhận được vật mềm mại của y như có như không cọ xát vào nam căn cực đại của hắn.

"Ai..." Đầu óc của Long Kỳ Thiên bắt đầu hỗn loạn.

"Ưm, đừng..." Chợt nghe tiểu mỹ nhân giãy giụa, lông mày nhíu lại, không ngừng phát ra âm thanh kháng nghị, thần trí của Long Kỳ Thiên thoáng chốc quay trở về, hắn lúc này mới kinh ngạc nhận ra ngón tay của mình đã lần mò đến nơi tư mật, ngón tay đã đi vào một nửa, bên trong nóng rực không gì sánh được, như thể muốn đem ngón tay của hắn hòa tan.

Long Kỳ Thiên mãnh liệt hít vào mấy hơi, trong lòng tự nhủ, nếu tiểu huynh đệ của hắn thực sự tiến vào còn không phải sẽ thoải mái đến chết?

"Ưm... a..." Thượng Quan Lưu Ý trong lúc mơ màng không ngừng giãy giụa phản kháng, đôi chân đang gác bên hông của Long Kỳ Thiên thân mật cọ tới cọ lui. Long Kỳ Thiên thật muốn phát điên, cảm thấy bản thân sắp sửa không nhịn được.

Làm... hay không làm? Nội tâm của Long Kỳ Thiên đấu tranh dữ dội.

Hay cứ làm đi, dù sao cũng đã đến mức này, chừng nào Thượng Quan Lưu Ý tỉnh, lúc đó... Long Kỳ Thiên chợt run rẩy, sớm muộn cũng bị y đánh, nếu không tranh thủ chiếm chút tiện nghi chẳng phải lỗ nặng hay sao?

Kết quả, Long Kỳ Thiên không nói hai lời liền đem Thượng Quan Lưu Ý áp dưới thân, hạ thân của hai người bởi vì tư thế này mà chặt chẽ dán lại cùng nhau.

Long Kỳ Thiên hơi động đậy, lập tức như có dòng nước xiết chảy vào trong cơ thể làm hắn nhịn không được phát ra tiếng than nhẹ, con dã thú bên trong tựa hồ đang tỉnh giấc.

"A... Ưm... Đừng..." Trong lúc mơ màng Thượng Quan Lưu Ý cảm giác được có người không ngừng đụng chạm vào thân thể y, sau lưng bị trêu đùa tựa hồ dấy lên cảm xúc thoải mái khó tả thành lời, bụng nhộn nhạo từng cơn, toàn thân như bị điện giật, một mảnh tê dại.



"Ưm.." Thượng Quan Lưu Ý từ từ thanh tỉnh, y ý thức được có một đôi bàn tay to lớn đang du ngoạn trên người mình, một tay sờ soạng thắt lưng, y cũng không biết phần hông của mình lại mẫn cảm như vậy, vừa bị chạm vào thì toàn thân đều tê dại. Tay kia không ngừng vuốt ve bờ ngực, hai hạt hồng châu bị ngắt một cái có chút đau đau, y há miệng hít vào một hơi, muốn lên tiếng lại không thể phát ra âm thanh, cảm giác sắp không thở nổi.

Tại sao y lại có cảm giác như vậy? Thực tình... ưm... dường như rất thoải mái... a... nhưng lại có một chút khó chịu... đáng ghét, không muốn.

Thượng Quan Lưu Ý vặn mông muốn né tránh, cái đầu không vui ngọ nguậy, đôi mắt lộ ra thần sắc đáng thương, dáng vẻ như đang cầu xin.

Long Kỳ Thiên cảm giác hắn sắp phát điên rồi, vẻ mặt của Thượng Quan Lưu Ý như vậy càng kích thích con dã thú trong người hắn trở nên hung mãnh, hắn nhịn không được mà kịch liệt xoa nắn cơ thể y, hắn khẩn trương nhưng không dám tiến vào vì sợ làm Lưu Ý bị thương. Nhưng không vào thì cái đó của hắn không ngừng đau trướng khó chịu, cặp mông của Thượng Quan Lưu Ý thật đẹp, căng tròn mềm mại, hắn bóp vài cái, thoải mái đến mức muốn kêu thành tiếng.

Thật tuyệt vời, tiếp theo phải chuẩn bị cho thật tốt, nếu tiến vào nhất định sẽ thoải mái đến chết!

Long Kỳ Thiên nuốt xuống một ngụm nước bọt, tăng thêm lực đạo không ngừng dày vò cánh mông của Thượng Quan Lưu Ý khiến tiểu mỹ nhân phát ra từng âm thanh nhỏ vụn.

Thượng Quan Lưu Ý hơi thở hổn hển, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cảm giác kích thích như vậy là lần đầu tiên. Nhưng y chẳng những không chán ghét mà còn thấy rất thoải mái. Làm sao đây? Loại cảm giác kích thích này khiến y vô cùng hoảng loạn, y muốn chạy trốn.

Tay y vô thức mò mẫm sang hai bên, ý đồ muốn tìm vật gì đó có thể giúp mình thoát khỏi loại cảm xúc không thể khắc chế này. Trong tiềm thức, y muốn cố gắng giãy giụa muốn thoát ra khỏi đáy vực tăm tối. Giờ khắc này y muốn chạy trốn nhưng lại có vẻ như bất lực, biểu tình ủy khuất, khóe mắt ươn ướt thật khiến người thương tiếc, bộ dáng như muốn khơi mào dục vọng đang nỗ lực kiềm nén của nam nhân.

Long Kỳ Thiên là nam nhân, hơn nữa còn là một người khỏe mạnh tràn đầy tinh lực, hắn thực sự không thể nhẫn nhịn, ý niệm muốn đi vào bên trong ngày càng dâng trào mãnh liệt. Thế nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, động tác vuốt ve cánh mông của Thượng Quan Lưu Ý không hề đình trệ, ngược lại còn thêm phần kịch liệt.

Hắn một chút lại một chút vuốt ve tiểu mỹ nhân, nghe tiếng mỹ nhân rên rỉ, hắn hoảng hốt còn cho rằng mình đã làm. Cảm giác thoải mái khiến hồn phách của hắn cứ lâng lâng, trong doanh trướng ánh sáng lờ mờ, nếu bây giờ có người xông vào, nhất định cho rằng bọn họ đang làm chuyện đó, hơn nữa thực sự đã tiến nhập.

"Ưm... Ngươi... đang làm gì?" Trái tim của Thượng Quan Lưu Ý đập loạn, y nhịn không được run rẩy, cảm giác kích thích khiến y không thở nổi, loại tự vị này... thật thoải mái.

Thượng Quan Lưu Ý biểu tình sợ hãi, y không nghĩ vừa tỉnh dậy đã phát sinh ra chuyện như vậy. Y cư nhiên lại... bị một người nam nhân xâm phạm, mà người này còn là tên khốn kiếp họ Long. Không thể nào!

Long Kỳ Thiên hưng phấn nhìn Thượng Quan Lưu Ý, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa, hắn nhướn mày mang theo vẻ đắc ý.

Thượng Quan Lưu Ý cả người run rẩy, y đưa tay muốn đẩy Long Kỳ Thiên ra thế nhưng vừa mới chạm vào hông của hắn thì cả người giống như bị điện giật, vội vàng rụt tay về, thân thể căng cứng.

Thượng Quan Lưu Ý chợt giật mình, ánh mắt hơi lúng túng nhưng y rất nhanh đã ép đầu óc mình thanh tỉnh lại.

"Ngươi đang làm gì? Mau dừng tay lại! Ta phải giết chết ngươi!" Thượng Quan Lưu Ý la lên, nhưng bởi vì bản thân đang sợ hãi nên âm thanh cũng trở nên vô lực, thậm chí mang theo vài phần hoảng loạn.

Giọng nói yếu ớt như vậy có thể nào khiến Long Kỳ Thiên dừng lại? Huống hồ hắn còn đang cao hứng, chưa tiến vào đã thoải mái như vậy, Thượng Quan Lưu Ý quả thật rất tuyệt.

Làm sao có thể buông tha y? Nếu như bỏ qua thì quả thật đáng tiếc.

Thượng Quan Lưu Ý nhắm chặt mắt, thở gấp vài cái, thân thể có hơi ê ẩm một chút, hình như đã bị người ta làm. Thượng Quan Lưu Ý vừa nghĩ đến đây liền giật mình.

Y dùng hết sức vận khí hướng lồng ngực của Long Kỳ Thiên đánh tới.

Long Kỳ Thiên cả kinh mở to hai mắt nhìn, dưới loại tình huống này nếu như né tránh thì hắn thật không phải là nam nhân.

Vì vậy Long Kỳ Thiên vẫn bình tĩnh, cùng lắm thì bị đánh một chưởng. Khí huyết dâng lên, một ngụm máu tươi trào ra, trong lòng hắn thầm nghĩ: thật ác độc!

Thượng Quan Lưu Ý liền nhân cơ hội mà lui lại, hốt hoảng chui vào trong chăn, y cuộn mình, ánh mắt đề phòng nhìn Long Kỳ Thiên. Giống như con mèo nhỏ đang run sợ, thật khiến người thương tiếc.

Long Kỳ Thiên cảm giác được thương tích của mình không nhẹ, còn là nội thương. Vì sao người bị đánh là hắn mà nhìn Thượng Quan Lưu Ý lại có vẻ rất tội nghiệp?

Người này quả nhiên thú vị, thật muốn đem y gắt gao ăn sạch.



"Cho ta được không?" Lửa dục vọng không ngừng bốc cháy, Long Kỳ Thiên cảm thấy hắn đã không còn thuốc chữa. Hắn nắm lấy chân của Thượng Quan Lưu Ý, thân thể trườn về phía trước, hệt như một kẻ trăng hoa đang muốn khi dễ tiểu cô nương.

"Không được qua đây!" Thượng Quan Lưu Ý giật mạnh chân về, một cước hung hăng đạp tới. Một cước này trực tiếp đáp trúng mặt Long Kỳ Thiên,lỗ mũi nhất thời đau rát, Long Kỳ Thiên ngây người, hắn vội vàng sờ mũi, vẫn chưa bị lệch, hắn vẫn là Long Kỳ Thiên vô cùng tuấn lãng, nhưng hình như có gì không ổn, có lẽ đã bị chảy máu.

"A." Long Kỳ Thiên che mũi ai oán nhìn Thượng Quan Lưu Ý.

Thượng Quan Lưu Ý mang theo vài phần kinh hoảng, hơi rũ mắt không dám nhìn thẳng hắn.

Thỉnh thoảng y lại bày ra bộ dáng yếu ớt đáng thương như vậy khiến tâm can hắn vô cùng ngứa ngáy.

"Thiếu chủ..."

Tâm tình của Thượng Quan Lưu Ý hiện tại vô cùng phức tạp, y hận không thể chết quách cho rồi. Y đã bị mất mặt tới cỡ nào? Tỉnh dậy bị một người nam nhân sờ mông, giờ lại còn bị người khác bắt gặp.

Thượng Quan Lưu Ý không hề nghĩ ngợi, cũng không cần biết người vừa bước vào là ai, bàn tay ngưng tụ băng trùy phóng tới.

Mục Thanh đứng ngây ngốc tại chỗ quên cả bản năng né tránh, may là Mục Bạch nhanh tay lẹ mắt lôi hắn ra khỏi doanh trướng.

Trời ạ, bọn họ vừa nhìn thấy cái gì? Thiếu chủ lại...

Long Kỳ Thiên cảm giác giờ chết của hắn không còn xa.

"Đây là ngoài ý muốn, ta cũng không biết bọn họ tự dưng lại xông vào." Long Kỳ Thiên biện bạch. Trong ý muốn nói vì loại chuyện đó bị người khác bắt gặp mà cảm thấy áy náy, riêng bản thân hắn một chút hối lỗi cũng không có.

Thượng Quan Lưu Ý tức giận, hai mắt trợn trừng, tinh thần của y đã khôi phục. Có lẽ bởi vì thuộc hạ đang đứng ở bên ngoài nên y phần nào cũng lấy lại khí thế.

"Mau lui xuống!" Thượng Quan Lưu Ý một chân đạp tới khiến Long Kỳ Thiên ngã lăn khỏi nhuyễn tháp, sau đó y lập tức túm lấy quần áo mặc vào, hai tay có phần luống cuống.

"Ta... giúp ngươi nhé?" Long Kỳ Thiên thề với trời, lần này hắn hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, thế nhưng Thượng Quan Lưu Ý đã khắc ấn ký "lưu manh" trên người hắn, chỉ cần hắn tới gần một chút thì đã trừng mắt, phóng ra lãnh khí đe dọa.

Long Kỳ Thiên không dám tới gần, chỉ thấy Thượng Quan Lưu Ý hai tay không có khí lực, run rẩy đến lợi hại, liên tiếp cài nhầm nút thắt.

Long Kỳ Thiên thầm nghĩ: suốt đêm lăn qua lăn lại, thể lực bị tiêu hao không ít, tất nhiên không thể phục hồi nhanh chóng.

Long Kỳ Thiên có chút lo lắng nhưng hắn cũng chỉ có thể tìm lấy y phục của mình mà mặc vào, về phần Thượng Quan Lưu Ý, không lại gần vẫn tốt hơn.

Thượng Quan Lưu Ý tay run run, vất vả lắm mới mặc xong áo lót, nhưng ngoại bào lại tìm không thấy đâu, nhìn tới nhìn lui thì ra đã bị nhét xuống gầm giường, rõ ràng là một tên dâm tặc, trong lúc gấp gáp đã xé áo của y vứt bỏ, đống nhăn nhúm này là thứ gì.

Thượng Quan Lưu Ý cau mày, hơi cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn quyết định mặc vào.

Lúc cúi người nhặt y phục y vẫn còn đang ngồi trên nhuyễn tháp, mông hơi nhếch lên, căng mẩy tròn trịa, bộ dáng vô cùng mê người. Long Kỳ Thiên hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, mắt vẫn chắm chú quan sát mục tiêu.

Thượng Quan Lưu Ý thân thể cứng đờ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Y cắn môi, trên mặt hiện lên vẻ tủi nhục. Lúc này bàn tay y bỗng chạm đến một vật lành lạnh, là thứ gì? Hình như bảo kiếm của y.

Một kiếm bất ngờ đâm tới, Long Kỳ Thiên tránh cũng không kịp, mạnh mẽ bị trúng một nhát.

Thanh kiếm lạnh lẽo như băng xuyên vào trong cơ thể của hắn, máu lập tức chảy ra. Hắn không dám tin nhìn Thượng Quan Lưu Ý, chỉ thấy trên mặt y tràn ngập vẻ uất hận, ánh mắt bắt đầu ân ẩn nước, vừa xấu hổ vừa uất ức, lại vô cùng phẫn nộ.

Hết chương 19

Lời của mị: what the hell are you doing?!!!!!????????????????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau