Chương 37
Chậu than trong phòng cháy nóng hừng hực, cả gian phòng có vẻ vô cùng ấm áp. Thượng Quan Lưu Ý ở trên giường mặc dù cả người ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn luôn miệng kêu lạnh. Long Kỳ Thiên mặc một bộ đồ cộc tay để lộ ra hai cánh tay màu cổ đồng săn chắc, trên mặt hắn phủ một tầng mồ hôi, rõ ràng đã bị nhiệt độ của gian phòng làm cho nóng bức.
Long Kỳ Thiên vắt khô một chiếc khăn đắp lên trán Thượng Quan Lưu Ý thay cho chiếc khăn cũ. Bàn tay bỗng truyền đến cảm giác lạnh buốt, Long Kỳ Thiên hơi sửng sốt, hắn run run giở chiếc khăn lên, mặt trong quả nhiên lạnh như băng. Hắn thoáng chau mày ném chiếc khăn vào chậu đồng sau đó cởi giày chui vào chăn, đem người ủng trong ngực.
Chân mày của Long Kỳ Thiên nhăn lại càng sâu, thân thể không nhịn được có chút co rúm, hai cánh tay đang ôm Thượng Quan Lưu Ý cũng bị hàn khí của y làm cho tê cứng, một lát sau tựa hồ đã không còn cảm giác, Long Kỳ Thiên phải vận nội lực để chống đỡ.
Thượng Quan Lưu Ý khó chịu rên hừ hừ hai tiếng, lông mày cau lại, khoé miệng nhăn nhó, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, thật khiến người ta đau lòng. Long Kỳ Thiên nhịn không được hôn lên mặt y, sau đó lại hôn lên môi rồi đến chân mày, chỉ hận không thể đem toàn bộ đau đớn trên người của Thượng Quan Lưu Ý chuyển sang cho mình.
Nếu có thể, Long Kỳ Thiên nguyện không tiếc bất cứ thứ gì, kể cả một thân võ công của hắn. Nhưng thời khắc này hắn thật không biết phải làm sao. Ở thị trấn nhỏ này chỉ có duy nhất một đại phu nhưng hắn cũng đã mời qua, dược liệu quý hiếm hắn cũng đã đến mấy hang ổ của đám sơn tặc gần đây cướp về. Nhưng người trong ngực đã sốt cao ba ngày ba đêm không có dấu hiệu tỉnh lại, Long Kỳ Thiên quả thật vô cùng lo lắng.
Nếu biết sau khi làm chuyện này sẽ khiến cho Ý nhi khó chịu như vậy thì cho dù hắn có nhịn tới chết cũng nhất quyết không làm. Tuy nhiên cũng không có gì chứng minh đây là hậu quả do làm chuyện đó để lại, Long Kỳ Thiên đương nhiên cảm thấy buồn bực, dù thế nào hắn cũng không muốn tin đây là sự thật.
Thực tế mà nói, Ý nhi không thể điều động nội lực nên không cách nào khống chế cỗ hàn lưu trong người, đây mới là nguyên nhân chính.
"Ý nhi của ta, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?" Long Kỳ Thiên đau lòng đến nhíu mày nhăn mặt, hắn không ngừng hôn lên trán của Thượng Quan Lưu Ý cho đến khi bị hàn khí nhiễm lạnh, mặt mày tái nhợt, môi miệng thâm tím. Trong lúc mơ màng Thượng Quan Lưu ý tựa hồ phát hiện được chuyện gì, y hừ hừ hai tiếng, có chút hả hê.
"Ý nhi thật xấu!" Long Kỳ Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng. Ở trong chăn, vì để cho Ý nhi dễ xuất mồ hôi nên hắn mới đem quần áo của y toàn bộ cởi bỏ, đôi cánh tay của Long Kỳ Thiên dán trên da thịt trơn bóng cảm giác vô cùng thoải mái, bất quá thân thể của Ý nhi lại lạnh như băng.
"Long đại ca." Một giọng nói dịu dàng dễ nghe truyền đến, cửa bị đẩy ra, một tiểu cô nương tuổi chừng mười bốn mười lăm bước vào, tay bưng chậu đồng. Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nàng cả kinh "A!" lên một tiếng, bàn chân vô thức thoái lui, nước nóng trong chậu tràn ra ngoài, văng cả vào xiêm y.
Cô nương kia bị nước nóng làm phỏng, gương mặt trắng bệch không còn chút máu, trên cánh tay đỏ ửng một mảng. Nàng cắn môi thở hổn hển mấy hơi, đau đến quên cả kinh ngạc.
Long Kỳ Thiên nằm đè lên người của Thượng Quan Lưu Ý, hắn hiện đang truyền nội lực của mình vào cơ thể y, giờ khắc này chỉ còn biết áy náy nhìn vị cô nương kia, ngay cả nói chuyện cũng không biết phải mở miệng làm sao cho phải.
Tiểu cô nương đem chậu đồng đặt xuống, hai mắt phiếm hồng ngân ngấn nước, nàng xoay người chạy vội ra ngoài, đôi mắt đỏ hồng không biết là vì đau hay do vừa chứng kiến được một cảnh tượng đau lòng.
Mấy hôm trước có một nhóm cường đạo xông vào thôn của nàng, nàng suýt chút nữa đã bị bọn họ bắt đi làm áp trại phu nhân, cũng may có Long đại ca xuất hiện kịp thời ra tay cứu giúp. Nhưng trong ngực của Long đại ca lại đang ôm ấp một người xinh đẹp như tiên nữ, à không, là một vị công tử dung mạo đẹp như thần tiên, Long đại ca sở dĩ nán lại thôn trang cũng là vì vị công tử kia. Hiểu Hồng cô nương kỳ thật cũng không có ý niệm gì nhưng tận mắt trông thấy một màn kia, nàng so với bị nước nóng đổ vào người còn đau đớn hơn.
"Nha đầu, con bị làm sao vậy?" Tống đại nương nhìn thấy tiểu nữ nhà mình khóc đến thương tâm thì hốt hoảng kêu lên.
"Không có việc gì đâu mẹ, chỉ là bị nước nóng làm phỏng một chút." Hiểu Hồng lau nước mắt, sau đó bảo muốn đi thay y phục rồi chạy mất. Tống đại nương tràn đầy đau lòng nói thầm một tiếng. "Lớn như vậy còn không nên thân, bưng một chút nước nóng đã làm cho bản thân bị phỏng." Nói xong lại hướng buồng trong đi đến.
Vì muốn cảm tạ Long Kỳ Thiên cho nên gia đình họ đã đặc biệt sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi tại gian phòng chính của nhà mình, riêng bọn họ phải dọn đến nhà kho ngủ tạm. Cả thôn này cũng chỉ có nhà của bọn họ là có dư phòng.
Tống đại nương vẫn còn đau lòng tiểu nữ nhà mình nên cũng không để ý, bà hơi hé cửa phòng nhìn vào bên trong. Ở trên giường, Long Kỳ Thiên nửa trên trần trụi đang nằm đè lên người của Thượng Quan Lưu Ý, bởi vì hắn đang cố gắng truyền nội lực cho nên hô hấp cũng có chút nặng nề, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Người nằm dưới thân hắn bởi vì khó chịu mà không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm cực kỳ dụ hoặc, lại tựa như...
Tống đại nương bị dọa đến mắt mũi tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất, gương mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt mờ mịt, bộ dạng rất giống với tên ngốc ở đầu thôn.
Tống đại nương lảo đảo rời khỏi buồng trong, suốt đường đi đầu óc cứ lâng lâng, phảng phất như người mất hồn. Tống đại thúc vừa ở ngoài ruộng trở về, sau khi đặt cây cuốc xuống thì khó hiểu nhìn vợ của mình, sao ông lại có cảm giác vợ mình giống như bị trúng tà?
"Này bà, cơm nước đã có chưa vậy?" Tống đại thúc có chút mất hứng, cả ngày làm việc mệt mỏi, về đến nhà ngay cả cơm nước cũng không có.
Tống đại nương giật mình, hồn phách rốt cục cũng quay về nhưng gương mặt lại vàng như vảy nến, thần sắc vô cùng khó coi. Bà lẩm bẩm một câu. "Tiểu nữ nhà mình thật đáng thương!"
Giọng điệu nghe thật thê lương, giống như trong nhà vừa có ai chết. Tống đại thúc thầm nghĩ như thế, sau đó khóe miệng chợt co rút, trong lòng thầm nói, tự nhiên không có chuyện gì sao lại trù ẻo người trong nhà?
"Bà làm gì mà cứ như người mất hồn vậy?" Nói xong cũng không thèm để ý tới vợ mình mà đi thẳng vào bên trong, ông hơi băn khoăn mấy vị khách trong nhà, cũng không biết bệnh tình của vị công tử kia đã đỡ hơn chưa?
"Ai da, ông định làm gì?" Tống đại nương vội vàng chạy đến kéo chồng mình lại, sắc mặt tái mét.
"Bà rốt cục là bị làm sao? Trúng tà rồi hả?" Tống đại thúc có hơi tức giận, ông muốn giật tay về nhưng khổ nỗi cánh tay lại bị bà níu quá chặt không cách nào giật ra được.
"Ông muốn đi đâu?" Tống đại nương cong môi hỏi, trong mắt tràn ngập hoảng loạn, bàn tay siết chặt áo của chồng mình, cũng không sợ làm nó bị rách.
"Tôi chỉ muốn đi xem vị công tử kia, bà làm sao vậy?" Tống đại thúc từ tức giận chuyển thành bất đắc dĩ. Trong lòng ông quả thực rất giận nhưng lại không có khí lực.
"Không được xem, không được xem!" Tống đại nương vội vàng lắc đầu. Muốn tìm đường chết hay sao? Bên trong, bên trong... Ai da, lúc là oan nghiệt mà, một người là đại hiệp trượng nghĩa, một người là công tử xinh đẹp...
"Bà bị cái gì vậy?" Tống đại thúc có chút không kiên nhẫn trừng mắt nhìn vợ mình.
Tống đại nương lầm bầm. "Có lẽ vì vậy mà vị công tử kia mới sinh bệnh, nếu không sao lại... Nhất định là ngày thường tạo nghiệt nên giờ mới gặp báo ứng, sắp chết đến nơi."
"Ôi trời, đang yên ổn sao bà lại nguyền rủa người talàm cái gì chứ? Coi chừng bị trời đánh đó!" Tống đại thúc càng tức giận hơn, trong lòng tự hỏi vợ ông ngày hôm này rốt cục là bị làm sao?
Ông định mặc kệ Tống đại nương mà bước vào buồng trong nhưng Tống đại nương đã liều chết kéo lại, bà rất sợ chồng mình nhìn thấy cảnh tượng kia. Lúc này Tống Hiểu Hồng bưng một mâm bột ngô tiến đến, nghe được những lời của mẹ mình nàng liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nàng không nói hai lời vội vàng bước đến ngăn cha mình lại.
"Hai người như vậy là sao đây?"
Bên ngoài ồn ào đến lợi hại, vách phòng lại cách âm không tốt, ở bên trong làm sao không nghe thấy? Long Kỳ Thiên rất phiền muộn, trong lòng thầm nói, bộ các người tưởng ta là cầm thú, suốt ngày chỉ biết động dục hay sao? Hắn rõ ràng oan uổng quá mà, chỉ đơn thuần là truyền nội lực, sao lại bị nghĩ thành những chuyện không đứng đắn như vậy chứ?
Mặc dù việc này từ sớm đã làm.
Long Kỳ Thiên cúi đầu nhìn người dưới thân, tâm tình lại có chút xao động, thật muốn ăn y.
"Ý nhi bảo bối, nhanh khỏe lại có được hay không?" Long Kỳ Thiên đau lòng nói.
"Ưm, hừ..." Thượng Quan Lưu Ý ở dưới thân hắn hơi cựa quậy một chút, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, hai thân thể ướt đẫm mồ hôi dán sát vào nhau.
Bản thân Long Kỳ Thiên cũng bị thương chưa khỏe hẳn lại phải thức suốt ba ngày nay rốt cục đến đêm hắn cũng có chút buồn ngủ. Nhưng người trên giường cũng không chịu nằm yên, ba hồi rên rỉ khó chịu, ba hồi đòi uống nước. Cho uống nước thì phải mớm nếu không y cũng không chịu nuốt xuống, hệt như một tiểu hài tử đang làm nũng, không ngừng hành hạ Long Kỳ Thiên.
Nhưng hắn lại rất vui vẻ chịu đựng, một chút cũng không cảm thấy phiền phức.
Lúc này Thượng Quan Lưu Ý cũng dần hạ sốt, y mơ mơ màng màng tỉnh lại. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, chỉ thấy Long Kỳ Thiên chốc chốc lại vắt khăn cho y, chốc chốc lại thay nước nóng, thỉnh thoảng còn dỗ dành y như dỗ dành một đứa trẻ. Nếu nói về việc chăm sóc chu đáo tỉ mỉ thì cũng vài phần khiến y cảm động.
Nhìn Long Kỳ Thiên đang đứng vắt khăn đưa lưng về phía mình, Thượng Quan Lưu Ý chợt phát hiện trên cánh tay hắn có nhiều chỗ bị tổn thương do hàn băng. Trong nháy mắt cũng không biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, lại rất thoải mái, tựa hồ như có vật gì đang sinh sôi nảy nở.
Nhưng một số hình ảnh cũ lại chợt thoáng qua trong đầu, y cắn chặt môi. Người nam nhân này đã từng xâm phạm y.
"Hừ." Vừa nghĩ đến lại thấy cả người khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng ngâm khe khẽ. Long Kỳ Thiên lập tức khẩn trương quay người lại, vừa sờ trán vừa hỏi y có bị làm sao không, không nói hết có bao nhiêu lo lắng.
Nhưng Thượng Quan Lưu Ý chính là nhìn sao cũng thấy hắn không vừa mắt.
"Ý nhi? Muốn uống nước sao?"
Thượng Quan Lưu Ý cố nhướn mi mắt, có điều Long Kỳ Thiên cũng không phát hiện y đã tỉnh, hắn cho rằng y đang khát nước nên mới tự mình nhấp vào một ngụm rồi đưa miệng đến gần.
Thượng Quan Lưu Ý nhìn thấy hắn cúi xuống liền hiểu được hắn muốn làm gì, y đen mặt, cứ nghĩ đến việc mấy ngày nay mê man bất tỉnh đều được hắn cho uống nước bằng cách này liền cảm thấy buồn nôn. Y lập tức nhíu mày, bàn tay vô lực tát vào mặt của Long Kỳ Thiên, sau đó lại bởi vì khó chịu mà không ngừng rên rỉ.
Long Kỳ Thiên cũng không nghĩ Thượng Quan Lưu Ý cố tình đánh mình, hắn còn tưởng đây chỉ là hành động vô thức.
Thượng Quan Lưu Ý không có khí lực đẩy người liền hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
Long Kỳ Thiên lập tức xoay mặt y lại, Thượng Quan Lưu Ý chưa kịp nói gì thì môi đã bị hắn ngăn lại, sau đó một ngụm nước được đẩy vào miệng, bởi vì khoang miệng đối phương ấm áp nên nước cũng rất ấm. Thượng Quan Lưu Ý nhất thời vừa thẹn vừa tức giận, lại bị ép phải nuốt xuống. Y còn tưởng cho uống nước xong thì Long Kỳ Thiên sẽ rời đi, nào ngờ hắn chẳng những không đi mà còn đem đầu lưỡi luồn vào.
Thượng Quan Lưu Ý quả thật tức điên, chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của hắn thế nhưng một chút khí lực đều không có. Bờ môi không ngừng bị chà đạp, y chỉ có thể ở trong lòng không ngừng mắng nhiếc người nam nhân này không biết xấu hổ.
Nhưng chỉ một lát sau, ngay cả tiếng chửi mắng ở trong lòng cũng không còn. Thượng Quan Lưu Ý từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên thỏa mãn, hai tay thậm chí muốn ôm lấy đầu của Long Kỳ Thiên để đẩy sâu nụ hôn...
Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên hoảng sợ, y không hiểu tại sao bản thân lại có ý niệm như vậy. Y quả thật đã bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, ký ức đêm đó chợt ùa về, y nhớ rất rõ... lúc sau chính y đã chủ động quấn lấy Long Kỳ Thiên khiến hắn...
Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt, trái tim không ngừng đập loạn. Một lát sau, Long Kỳ Thiên cuối cùng cũng lưu luyến dứt khỏi môi y, Thượng Quan Lưu Ý vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, trong lòng không ngừng tự nói: mình điên rồi, điên thật rồi!
Chính là không nhịn được mà cứ nhớ đến nụ hôn vừa nãy...
Hết chương 37
Chương sau lại là một màn gà bay chó sủa=)) Tống đại nương muốn đem con gái gả cho Long Kỳ Thiên, đồng thời đến tìm Thượng Quan Lưu Ý khuyên y nên rời xa hắn = =||
Mị: Wtf?!!! Tống đại nương là cái thá gì thía!!!!! *xông vào bóp cổ* *đạp đạp*
Long Kỳ Thiên vắt khô một chiếc khăn đắp lên trán Thượng Quan Lưu Ý thay cho chiếc khăn cũ. Bàn tay bỗng truyền đến cảm giác lạnh buốt, Long Kỳ Thiên hơi sửng sốt, hắn run run giở chiếc khăn lên, mặt trong quả nhiên lạnh như băng. Hắn thoáng chau mày ném chiếc khăn vào chậu đồng sau đó cởi giày chui vào chăn, đem người ủng trong ngực.
Chân mày của Long Kỳ Thiên nhăn lại càng sâu, thân thể không nhịn được có chút co rúm, hai cánh tay đang ôm Thượng Quan Lưu Ý cũng bị hàn khí của y làm cho tê cứng, một lát sau tựa hồ đã không còn cảm giác, Long Kỳ Thiên phải vận nội lực để chống đỡ.
Thượng Quan Lưu Ý khó chịu rên hừ hừ hai tiếng, lông mày cau lại, khoé miệng nhăn nhó, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, thật khiến người ta đau lòng. Long Kỳ Thiên nhịn không được hôn lên mặt y, sau đó lại hôn lên môi rồi đến chân mày, chỉ hận không thể đem toàn bộ đau đớn trên người của Thượng Quan Lưu Ý chuyển sang cho mình.
Nếu có thể, Long Kỳ Thiên nguyện không tiếc bất cứ thứ gì, kể cả một thân võ công của hắn. Nhưng thời khắc này hắn thật không biết phải làm sao. Ở thị trấn nhỏ này chỉ có duy nhất một đại phu nhưng hắn cũng đã mời qua, dược liệu quý hiếm hắn cũng đã đến mấy hang ổ của đám sơn tặc gần đây cướp về. Nhưng người trong ngực đã sốt cao ba ngày ba đêm không có dấu hiệu tỉnh lại, Long Kỳ Thiên quả thật vô cùng lo lắng.
Nếu biết sau khi làm chuyện này sẽ khiến cho Ý nhi khó chịu như vậy thì cho dù hắn có nhịn tới chết cũng nhất quyết không làm. Tuy nhiên cũng không có gì chứng minh đây là hậu quả do làm chuyện đó để lại, Long Kỳ Thiên đương nhiên cảm thấy buồn bực, dù thế nào hắn cũng không muốn tin đây là sự thật.
Thực tế mà nói, Ý nhi không thể điều động nội lực nên không cách nào khống chế cỗ hàn lưu trong người, đây mới là nguyên nhân chính.
"Ý nhi của ta, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?" Long Kỳ Thiên đau lòng đến nhíu mày nhăn mặt, hắn không ngừng hôn lên trán của Thượng Quan Lưu Ý cho đến khi bị hàn khí nhiễm lạnh, mặt mày tái nhợt, môi miệng thâm tím. Trong lúc mơ màng Thượng Quan Lưu ý tựa hồ phát hiện được chuyện gì, y hừ hừ hai tiếng, có chút hả hê.
"Ý nhi thật xấu!" Long Kỳ Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng. Ở trong chăn, vì để cho Ý nhi dễ xuất mồ hôi nên hắn mới đem quần áo của y toàn bộ cởi bỏ, đôi cánh tay của Long Kỳ Thiên dán trên da thịt trơn bóng cảm giác vô cùng thoải mái, bất quá thân thể của Ý nhi lại lạnh như băng.
"Long đại ca." Một giọng nói dịu dàng dễ nghe truyền đến, cửa bị đẩy ra, một tiểu cô nương tuổi chừng mười bốn mười lăm bước vào, tay bưng chậu đồng. Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nàng cả kinh "A!" lên một tiếng, bàn chân vô thức thoái lui, nước nóng trong chậu tràn ra ngoài, văng cả vào xiêm y.
Cô nương kia bị nước nóng làm phỏng, gương mặt trắng bệch không còn chút máu, trên cánh tay đỏ ửng một mảng. Nàng cắn môi thở hổn hển mấy hơi, đau đến quên cả kinh ngạc.
Long Kỳ Thiên nằm đè lên người của Thượng Quan Lưu Ý, hắn hiện đang truyền nội lực của mình vào cơ thể y, giờ khắc này chỉ còn biết áy náy nhìn vị cô nương kia, ngay cả nói chuyện cũng không biết phải mở miệng làm sao cho phải.
Tiểu cô nương đem chậu đồng đặt xuống, hai mắt phiếm hồng ngân ngấn nước, nàng xoay người chạy vội ra ngoài, đôi mắt đỏ hồng không biết là vì đau hay do vừa chứng kiến được một cảnh tượng đau lòng.
Mấy hôm trước có một nhóm cường đạo xông vào thôn của nàng, nàng suýt chút nữa đã bị bọn họ bắt đi làm áp trại phu nhân, cũng may có Long đại ca xuất hiện kịp thời ra tay cứu giúp. Nhưng trong ngực của Long đại ca lại đang ôm ấp một người xinh đẹp như tiên nữ, à không, là một vị công tử dung mạo đẹp như thần tiên, Long đại ca sở dĩ nán lại thôn trang cũng là vì vị công tử kia. Hiểu Hồng cô nương kỳ thật cũng không có ý niệm gì nhưng tận mắt trông thấy một màn kia, nàng so với bị nước nóng đổ vào người còn đau đớn hơn.
"Nha đầu, con bị làm sao vậy?" Tống đại nương nhìn thấy tiểu nữ nhà mình khóc đến thương tâm thì hốt hoảng kêu lên.
"Không có việc gì đâu mẹ, chỉ là bị nước nóng làm phỏng một chút." Hiểu Hồng lau nước mắt, sau đó bảo muốn đi thay y phục rồi chạy mất. Tống đại nương tràn đầy đau lòng nói thầm một tiếng. "Lớn như vậy còn không nên thân, bưng một chút nước nóng đã làm cho bản thân bị phỏng." Nói xong lại hướng buồng trong đi đến.
Vì muốn cảm tạ Long Kỳ Thiên cho nên gia đình họ đã đặc biệt sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi tại gian phòng chính của nhà mình, riêng bọn họ phải dọn đến nhà kho ngủ tạm. Cả thôn này cũng chỉ có nhà của bọn họ là có dư phòng.
Tống đại nương vẫn còn đau lòng tiểu nữ nhà mình nên cũng không để ý, bà hơi hé cửa phòng nhìn vào bên trong. Ở trên giường, Long Kỳ Thiên nửa trên trần trụi đang nằm đè lên người của Thượng Quan Lưu Ý, bởi vì hắn đang cố gắng truyền nội lực cho nên hô hấp cũng có chút nặng nề, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Người nằm dưới thân hắn bởi vì khó chịu mà không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm cực kỳ dụ hoặc, lại tựa như...
Tống đại nương bị dọa đến mắt mũi tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất, gương mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt mờ mịt, bộ dạng rất giống với tên ngốc ở đầu thôn.
Tống đại nương lảo đảo rời khỏi buồng trong, suốt đường đi đầu óc cứ lâng lâng, phảng phất như người mất hồn. Tống đại thúc vừa ở ngoài ruộng trở về, sau khi đặt cây cuốc xuống thì khó hiểu nhìn vợ của mình, sao ông lại có cảm giác vợ mình giống như bị trúng tà?
"Này bà, cơm nước đã có chưa vậy?" Tống đại thúc có chút mất hứng, cả ngày làm việc mệt mỏi, về đến nhà ngay cả cơm nước cũng không có.
Tống đại nương giật mình, hồn phách rốt cục cũng quay về nhưng gương mặt lại vàng như vảy nến, thần sắc vô cùng khó coi. Bà lẩm bẩm một câu. "Tiểu nữ nhà mình thật đáng thương!"
Giọng điệu nghe thật thê lương, giống như trong nhà vừa có ai chết. Tống đại thúc thầm nghĩ như thế, sau đó khóe miệng chợt co rút, trong lòng thầm nói, tự nhiên không có chuyện gì sao lại trù ẻo người trong nhà?
"Bà làm gì mà cứ như người mất hồn vậy?" Nói xong cũng không thèm để ý tới vợ mình mà đi thẳng vào bên trong, ông hơi băn khoăn mấy vị khách trong nhà, cũng không biết bệnh tình của vị công tử kia đã đỡ hơn chưa?
"Ai da, ông định làm gì?" Tống đại nương vội vàng chạy đến kéo chồng mình lại, sắc mặt tái mét.
"Bà rốt cục là bị làm sao? Trúng tà rồi hả?" Tống đại thúc có hơi tức giận, ông muốn giật tay về nhưng khổ nỗi cánh tay lại bị bà níu quá chặt không cách nào giật ra được.
"Ông muốn đi đâu?" Tống đại nương cong môi hỏi, trong mắt tràn ngập hoảng loạn, bàn tay siết chặt áo của chồng mình, cũng không sợ làm nó bị rách.
"Tôi chỉ muốn đi xem vị công tử kia, bà làm sao vậy?" Tống đại thúc từ tức giận chuyển thành bất đắc dĩ. Trong lòng ông quả thực rất giận nhưng lại không có khí lực.
"Không được xem, không được xem!" Tống đại nương vội vàng lắc đầu. Muốn tìm đường chết hay sao? Bên trong, bên trong... Ai da, lúc là oan nghiệt mà, một người là đại hiệp trượng nghĩa, một người là công tử xinh đẹp...
"Bà bị cái gì vậy?" Tống đại thúc có chút không kiên nhẫn trừng mắt nhìn vợ mình.
Tống đại nương lầm bầm. "Có lẽ vì vậy mà vị công tử kia mới sinh bệnh, nếu không sao lại... Nhất định là ngày thường tạo nghiệt nên giờ mới gặp báo ứng, sắp chết đến nơi."
"Ôi trời, đang yên ổn sao bà lại nguyền rủa người talàm cái gì chứ? Coi chừng bị trời đánh đó!" Tống đại thúc càng tức giận hơn, trong lòng tự hỏi vợ ông ngày hôm này rốt cục là bị làm sao?
Ông định mặc kệ Tống đại nương mà bước vào buồng trong nhưng Tống đại nương đã liều chết kéo lại, bà rất sợ chồng mình nhìn thấy cảnh tượng kia. Lúc này Tống Hiểu Hồng bưng một mâm bột ngô tiến đến, nghe được những lời của mẹ mình nàng liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nàng không nói hai lời vội vàng bước đến ngăn cha mình lại.
"Hai người như vậy là sao đây?"
Bên ngoài ồn ào đến lợi hại, vách phòng lại cách âm không tốt, ở bên trong làm sao không nghe thấy? Long Kỳ Thiên rất phiền muộn, trong lòng thầm nói, bộ các người tưởng ta là cầm thú, suốt ngày chỉ biết động dục hay sao? Hắn rõ ràng oan uổng quá mà, chỉ đơn thuần là truyền nội lực, sao lại bị nghĩ thành những chuyện không đứng đắn như vậy chứ?
Mặc dù việc này từ sớm đã làm.
Long Kỳ Thiên cúi đầu nhìn người dưới thân, tâm tình lại có chút xao động, thật muốn ăn y.
"Ý nhi bảo bối, nhanh khỏe lại có được hay không?" Long Kỳ Thiên đau lòng nói.
"Ưm, hừ..." Thượng Quan Lưu Ý ở dưới thân hắn hơi cựa quậy một chút, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, hai thân thể ướt đẫm mồ hôi dán sát vào nhau.
Bản thân Long Kỳ Thiên cũng bị thương chưa khỏe hẳn lại phải thức suốt ba ngày nay rốt cục đến đêm hắn cũng có chút buồn ngủ. Nhưng người trên giường cũng không chịu nằm yên, ba hồi rên rỉ khó chịu, ba hồi đòi uống nước. Cho uống nước thì phải mớm nếu không y cũng không chịu nuốt xuống, hệt như một tiểu hài tử đang làm nũng, không ngừng hành hạ Long Kỳ Thiên.
Nhưng hắn lại rất vui vẻ chịu đựng, một chút cũng không cảm thấy phiền phức.
Lúc này Thượng Quan Lưu Ý cũng dần hạ sốt, y mơ mơ màng màng tỉnh lại. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, chỉ thấy Long Kỳ Thiên chốc chốc lại vắt khăn cho y, chốc chốc lại thay nước nóng, thỉnh thoảng còn dỗ dành y như dỗ dành một đứa trẻ. Nếu nói về việc chăm sóc chu đáo tỉ mỉ thì cũng vài phần khiến y cảm động.
Nhìn Long Kỳ Thiên đang đứng vắt khăn đưa lưng về phía mình, Thượng Quan Lưu Ý chợt phát hiện trên cánh tay hắn có nhiều chỗ bị tổn thương do hàn băng. Trong nháy mắt cũng không biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, lại rất thoải mái, tựa hồ như có vật gì đang sinh sôi nảy nở.
Nhưng một số hình ảnh cũ lại chợt thoáng qua trong đầu, y cắn chặt môi. Người nam nhân này đã từng xâm phạm y.
"Hừ." Vừa nghĩ đến lại thấy cả người khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng ngâm khe khẽ. Long Kỳ Thiên lập tức khẩn trương quay người lại, vừa sờ trán vừa hỏi y có bị làm sao không, không nói hết có bao nhiêu lo lắng.
Nhưng Thượng Quan Lưu Ý chính là nhìn sao cũng thấy hắn không vừa mắt.
"Ý nhi? Muốn uống nước sao?"
Thượng Quan Lưu Ý cố nhướn mi mắt, có điều Long Kỳ Thiên cũng không phát hiện y đã tỉnh, hắn cho rằng y đang khát nước nên mới tự mình nhấp vào một ngụm rồi đưa miệng đến gần.
Thượng Quan Lưu Ý nhìn thấy hắn cúi xuống liền hiểu được hắn muốn làm gì, y đen mặt, cứ nghĩ đến việc mấy ngày nay mê man bất tỉnh đều được hắn cho uống nước bằng cách này liền cảm thấy buồn nôn. Y lập tức nhíu mày, bàn tay vô lực tát vào mặt của Long Kỳ Thiên, sau đó lại bởi vì khó chịu mà không ngừng rên rỉ.
Long Kỳ Thiên cũng không nghĩ Thượng Quan Lưu Ý cố tình đánh mình, hắn còn tưởng đây chỉ là hành động vô thức.
Thượng Quan Lưu Ý không có khí lực đẩy người liền hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
Long Kỳ Thiên lập tức xoay mặt y lại, Thượng Quan Lưu Ý chưa kịp nói gì thì môi đã bị hắn ngăn lại, sau đó một ngụm nước được đẩy vào miệng, bởi vì khoang miệng đối phương ấm áp nên nước cũng rất ấm. Thượng Quan Lưu Ý nhất thời vừa thẹn vừa tức giận, lại bị ép phải nuốt xuống. Y còn tưởng cho uống nước xong thì Long Kỳ Thiên sẽ rời đi, nào ngờ hắn chẳng những không đi mà còn đem đầu lưỡi luồn vào.
Thượng Quan Lưu Ý quả thật tức điên, chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của hắn thế nhưng một chút khí lực đều không có. Bờ môi không ngừng bị chà đạp, y chỉ có thể ở trong lòng không ngừng mắng nhiếc người nam nhân này không biết xấu hổ.
Nhưng chỉ một lát sau, ngay cả tiếng chửi mắng ở trong lòng cũng không còn. Thượng Quan Lưu Ý từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên thỏa mãn, hai tay thậm chí muốn ôm lấy đầu của Long Kỳ Thiên để đẩy sâu nụ hôn...
Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên hoảng sợ, y không hiểu tại sao bản thân lại có ý niệm như vậy. Y quả thật đã bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, ký ức đêm đó chợt ùa về, y nhớ rất rõ... lúc sau chính y đã chủ động quấn lấy Long Kỳ Thiên khiến hắn...
Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt, trái tim không ngừng đập loạn. Một lát sau, Long Kỳ Thiên cuối cùng cũng lưu luyến dứt khỏi môi y, Thượng Quan Lưu Ý vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, trong lòng không ngừng tự nói: mình điên rồi, điên thật rồi!
Chính là không nhịn được mà cứ nhớ đến nụ hôn vừa nãy...
Hết chương 37
Chương sau lại là một màn gà bay chó sủa=)) Tống đại nương muốn đem con gái gả cho Long Kỳ Thiên, đồng thời đến tìm Thượng Quan Lưu Ý khuyên y nên rời xa hắn = =||
Mị: Wtf?!!! Tống đại nương là cái thá gì thía!!!!! *xông vào bóp cổ* *đạp đạp*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất